Chương 1
Linh
27/09/2016
Hiu hiu các bạn mình là Nguyễn Phú Ân. Giới tính nữ, năm nay 16 tuổi. Các bạn đừng có thấy tên hay mà hình dung người đẹp nha. Mình sẽ ngại lắm đó. Mặc dù bị sinh non tận 2 tháng lận cơ nhưng mà thân hình của mình không có còm nhom đâu mà ngược lại luôn ý. Mình là học sinh lớp 11 ở tỉnh lẻ chưa có nghề nghiệp gì... À mà nói vậy thì cũng không đúng thực ra thì mình là tác giả sáng tác truyện teen. Nói thế cho oai nhưng chẳng có câu truyện nào là mình viết xong đâu. Cơ mà bắt đầu truyện rồi mình chuyển gu cool ngầu nghiêm nghị đây.
E hèm. Nhiều lúc suy nghĩ lại tôi cũng thấy việc bỏ dở mấy câu truyện kia cũng không đúng. Dù gì thì cũng là công mình nghĩ ra cơ mà. Hại não lắm chứ bộ, cũng bị bạc 1/7 sợi tóc ý chứ. Thỉnh thoảng hỏi đứa bạn thân cũng viết truyện thì nó vỗ đùi đánh đét cái rồi phán một câu xanh rờn.
- Ui giời không viết thì thôi. Chỉ là truyện thôi mà chứ có phải người thật đâu.
Thấy nó nói cũng đúng nên thôi cũng chả quan tâm mấy. Tối nay cũng thế. Vừa mới mở máy tính lên vào tệp file lưu trữ mấy câu truyện đang viết dở định viết nốt nhưng lại chẳng thể nặn ra cái ý tưởng nào cả. Bứt đầu bứt tóc một hồi thì tiếng mẹ gọi với lên:
- Ân ơi xuống ăn cơm con.
Chưa gì mà đã đến giờ ăn cơm rồi à?! Mà cũng đúng lúc bụng đang réo. Thôi thì cứ vứt tạm cái câu truyện đấy đã. Lúc khác viết cũng chả chết ai đâu. Tặc lưỡi một cái. Tôi hí hửng ôm cái bụng đói chuẩn bị đi xuống lầu thì bỗng nhiên có cái gì kéo áo tôi khiến tôi khựng lại. Quay lại thì thấy nguyên cánh tay trắng trắng mũm mĩm của ai đó chui từ trong máy tính ra tóm đằng sau lưng mình. Còn chả đợi tôi biểu cảm icon sợ hãi một chút đã kéo tuột đi.
Mở mắt ra, thấy mình cơ thể vẹn nguyên tôi liền thở phào một cái. Nghĩ lại việc vừa nãy là tim tôi cứ đập thình thịch. Cứ tưởng chết luôn ấy chứ. Chắc là tôi tưởng tượng quá nhiều rồi phải dậy vận động một chút mới được. Đang hồ hởi vận động thì bỗng nhiên một cô gái nhỏ mặc quần áo kì lạ, tóc búi hai bên xộc thẳng vào phòng.
- Tiểu thư người dậy rồi!
Ti... tiểu thư? Ớ hớ hớ cho dù nằm mơ tôi cũng không ngờ có người gọi mình là tiểu thư cơ đấy. Sướng ghê cơ! Nhưng sướng là chuyện của sướng người lạ xông vào nhà làm sao bỏ qua được. Thế là tôi chống hai tay vào sườn tướng tá như mấy bà cô bán thịt ngoài chợ oai phong hỏi.
- Cậu là ai? Sao lại xông vào phòng tôi?
Cô gái... à không phải gọi là bạn gái. Đúng. Bạn gái kia thấy thế liền nghi hoặc nhìn tôi nói.
- Tiểu thư có phải người ngủ nhiều quá đến lũ lẫn rồi hay sao? Nô tì là An Nhiên đây.
Bạn gái ấy nói có vẻ chắc chắn lắm khiến mình cũng hơi bị mất tự tin. Mà nói mới để ý quần áo bạn ấy mặc có chút kì lạ. Nếu không nhầm thì là y phục cổ trang thì phải. Hợ... cổ trang á? Xuyên không à? Tôi ngồi thụp xuống tay ôm đầu nhìn xung quanh căn phòng. Cửa làm bằng gỗ có lớp giấy bọc quanh. Giường nệm thêu hoa hoét, màn được vén sang hai bên. Thôi rồi!!! Các bạn đừng tưởng xuyên không mà thích nhá. Eo ơi, sợ lắm ý. Chả biết ai cả mà cũng chả biết sống làm sao cả. Hoảng loạn một lúc tôi mới quay lên bạn nô tì kia hỏi.
- Đây là thời nào vậy??
- Hòa Đức đời thứ 1. Mà tiểu thư em là An Nhiên, tiểu thư đừng có gọi cậu này cậu nọ.
An Nhiên?!! Cái tên nghe quen quen. Mà quen thì mặc xác mịa nó chứ. Cái thời Hòa Đức là cái thời quái quỷ nào?! Cơ mà cái tên Hòa Đức nghe cũng quen. Ách. Bực mình ghê sao cái gì nghe cũng quen quen thế này.
- Phú Ân ngươi ngồi xổm dưới đó làm gì? – Tiếng ai đó vang lên lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Ngước lên thì nhìn thấy một bạn con trai mập mập mặc bộ đồ màu xanh đang nhìn mình chằm chằm. Cái tên này là ai??
- Phi Long công tử, tiểu thư nhà tôi lạ lắm. – An Nhiên chạy đến bên Phi Long nói.
Phi Long... Cái tên này... A nhớ ra rồi. Là ở trong cái truyện tôi viết!!! Đúng đúng. Có nhân vật tên Phi Long là bạn thân của một con nhỏ nữ phụ mũm mĩm, xấu xa chuyên đi bắt nạt tiểu muội cũng cha khác mẹ tên là Phú Ân. Cơ mà nghe cứ như là đang tự chưởi mình ấy. Nghĩ lại cũng thấy ngu. Mà khoan vậy tức là tôi xuyên vào cái truyện chính mình viết rồi chính mình làm nữ phụ à? Là ai lôi tôi vô đây chứ?? Đúng rồi nhỏ nữ phụ.
- Phú Ân ta hỏi ngươi sao lại ngồi xổm? – “Bạn” Phi Long lại lên tiếng.
- Ta ngồi xổm thì kệ ta. – Tôi bực bội nói.
- Nhưng mà ngồi xổm xấu.
- Ơ hay thế ngươi đi đại thì ngươi không ngồi xổm hay sao mà chê xấu?! – Các bạn đừng hiểu lầm. Bình thường Phú Ân đây ăn nói rất lịch sự chẳng qua là đang bực mình thôi. Mà bực mình thì phải bình tĩnh muốn bình tĩnh phải có thức ăn. Trong khi Phi Long còn đứng im một chỗ nhìn tôi muốn rớt hai con ngươi ra thì tôi nói.
- Ngươi có mang thức ăn không? – Phi Long không nói chỉ gật một cái rồi chìa ra một đống thức ăn.
Sau khi đánh chén no nê trong bụng liền xục xôi ợ lên một tiếng. Thế là “bạn” nhìn tôi có chút bàng hoàng rồi nói.
- Ân sao ngươi ợ? – Các độc giả thân mến tôi không nhớ rằng tôi có xây dựng tâm lí của nhân vật này lại ngu học như vậy. Đến cả tôi cũng phát điên rồi.
- Sinh lí con người ăn no phải ợ.
- Nhưng không phải ngươi nói như vậy là vô duyên mai sau sẽ không lấy được chồng ư? – “Bạn” lại thắc mắc tôi lại phải giải thích.
- Đã béo, xấu rồi thì có duyên cũng ế cả thôi. – Nói có vậy thôi thế mà “bạn” Phi Long đã bắt đầu sụt sùi. Chạy ra khỏi cửa có vẻ tổn thương lắm. Thấy vậy người làm tác giả tôi đây cũng thấy thương mới gọi với theo giải thích.
- Này ta nói ta chứ nói ngươi đâu.
- Tiểu thư người luôn tạo nên ý nghĩ là mập không phải xấu nên cần phải giữ hình tượng nên giờ người nói thế thì Phi Long công tử chả tổn thương. – An Nhiên giải thích chậm rãi.
Ra thế. Cơ mà ai bảo tôi không phải Phú Ân kia. Tôi mà biết con mẹ nữ phụ kia ở đâu thì coi như biết tay rồi. Đã thế bồi thêm câu nữa cho bõ tức.
- Đã béo mà còn xấu xa có quỷ nó mới lấy.
“Uỳnh.” Bỗng nhiên một tia sét đánh xuống nền đất khiến từng mảng đất bay tứ tung. Phát ý mà rụt chân không kịp là què như chơi. Hại tôi suýt thì chết ngất rồi.
- Tác giả ngươi đừng có hòng mà ăn hiếp bạn ta. – Tiếng nói vang bên tai khiến tôi giật mình. Là con mẹ Phú nữ phụ kia. Đã ăn cháo mà còn đá bát. Ta đây là người đã tạo nên mi đấy.
- Có ngon xuống đây mà đánh ta này. – Lời vừa nói xong mà tôi muốn nuốt vào luôn các bạn ạ. Nó đánh thật. Không phải đánh tay mà là sét đánh luôn ý chứ. Tức mình tôi liều luôn.
- Đánh cái mông mà đánh, có đánh thì cũng chết ngươi chết ta quái đâu. Ngon đánh tiếp. – Thế mà có hiệu quả. Nó chả dám đánh nữa. Tôi cười đắc thắng. Nhưng nó không đánh thì nó lại dùng cái cao cấp hơn. Mấy mị thấy lốc xoáy bao giờ chưa? Vâng, nó dùng lốc xoáy đấy. Mạnh mồm là thế nhưng gặp lốc xoáy đương nhiên là sợ rồi. Thế là tôi cuống cuồng bỏ chạy nhưng nó cũng đuổi kịp. Đã thế lại còn cuốn luôn tôi vào quay cho n vòng rồi mới chịu thả ra. Lúc đó cũng chẳng cảm giác được cái gì nữa. Chỉ cảm thấy cơ thể mình bay cái vèo rồi mắc phải cái gì đó cứng cứng. Mắt thì đầy sao là sao. Khi lấy lại được ý thức thì mới biết mình mắc ở trên ngọn cây ở dưới đất bao nhiêu là người đứng tụ tập lại. Khẽ ngọ nguậy một cái thế mà cành cây gãy cái “rắc” ngã luôn vào lòng đất mẹ bao la. Lúc ấy bỗng nhiên có một người phụ nữ trung niên chạy lại đỡ tôi lên, lo lắng hỏi:
- Ân nhi con có sao không? – Tôi hé mắt ra nhìn. Người phụ nữ mặt thoa da phấn thân hình béo núc này chắc là Đỗ Phi Nhạn mẹ của Phú nữ phụ đây mà. Người đàn bà này cũng thuộc mô típ gì ghẻ do tôi dựng lên. Cũng với chồng là Trần Tuấn Châu cũng không mấy yêu thương tiểu muội Trần Ánh Nguyệt cho lắm. Mà có phải là tôi xây dựng nhân vật ngu ngốc quá không vậy? Ngã từ trên cây xuống. Mông nhức, eo đau. Khó mà không sao.
- Ánh Nguyệt sao con không gọi người giúp tỷ tỷ xuống hả? – Cha của Phú nữ phụ liền lên tiếng trách móc. Lúc này tôi mới để ý đến Ánh Nguyệt. Cô nhóc đứng đó gương mặt xinh đẹp liền cúi xuống tỏ vẻ hối lỗi rồi nhẹ nhàng nói.
- Tỷ tỷ muội xin lỗi. – Ha ha. Quả là nữ chính do chính tay Phú Ân này nhào nặn ra. Xinh muốn chết người luôn. Không thể để nàng ta chịu ủy khuất được nữa.
- Phụ thân người trách muội ấy làm gì? Lỗi là của ta. Mà ta mắc trên cao thế kia làm sao muội ấy biết được. – Dứt lời mặt phụ huynh của Phú nữ phụ liền hoảng hốt. Cũng phải thôi cả gia đình này luân phiên ăn hiếp nữ chính xinh đẹp đáng yêu của ta mà.
- Để ta dìu con đi. – Đỗ Phi Nhạn nói rồi chạy đến đỡ lấy một bân tay tôi. Xùy ngã có một tẹo mà làm như sắp chết ý.
- Con tự đi được. Khỏi giúp. – Nói rồi tôi hất tay “mẹ” ra. Dù gì cũng nên thích ứng một chút. Mới đi được có vài ba bước bỗng có tiếng người gọi lại.
- Tiểu muội hôm nay hình như ngoan hiền đột xuất nhỉ? Muội để quên ai không đấy? – Cái âm thanh nhức tai này chắc là tên anh yêu nghiệt của Phú nữ phụ - Trần Thiên An. Cái tên quỷ này cũng là do tay tôi tạo nên có tình tình rất chăng hoa. Suốt ngày quanh quẩn bên mĩ nữ.
- Huynh bớt nói nhảm đi, Hoa tướng quân. – Tôi nghiến răng nói. Lúc này mới để ý một người đang đứng phía sau Ánh Nguyệt. Tướng tá rất khôi ngô, xán lạn. Đoán không nhầm thì là nam chính – Hoàng Nguyên Bảo. Hắn ta vương gia của nước Hòa Đức này. Nhìn bên ngoài thì có vẻ là người vô dụng chỉ biết gái gú nhưng thật chất lại vô cùng thông minh, nham hiểm. Hắn đến với nữ chính cũng là vì thấy nàng chịu quá nhiều ủy khuất tại Trần quốc phủ thôi. Cơ mà quên hắn cũng là người Phú nữ phụ thích.
- Ân nhi sao con lại nói ca ca như vậy? – “Mẹ” lên tiếng trách yêu.
- Sai chỗ nào đâu?! – Tôi bĩu môi nhìn khuôn mặt câm lặng không lên lời của “ca ca” rồi cà nhắc rời đi. Về tới khuê phòng tôi liền vặn vặn vài cái.
- Ân, đứng đấy làm gì? Sao không xuống ăn cơm đi con? – Tiếng mẹ tôi vang bên tai khiến tôi giật mình. Mở mắt ra mới thấy mình đang đứng giữa phòng còn mẹ thì đứng ngoài cửa gọi. Đương nhiên là mẹ thật của tôi. Tôi nhìn quanh ngó dọc một hồi. Cái căn phòng này là của tôi. Giờ tôi đang ở nhà rồi sao?
- Mẹ con đi bao nhiêu phút rồi?
- Con có đi đâu đâu. Cứ ở trên phòng mãi khoảng tầm 15 phút sau mẹ không thấy con xuống nên mới lên gọi. Mà xuống ăn cơm đi con. – Tiếng mẹ tôi vọng lại từ phía cầu thang.
- Con không ăn đâu. – Gì chứ vừa mới ăn một đống thức ăn của tên Phi Long xong mà. Nhắc đến lại giật mình. Sợ hãi quay lại nhìn chiếc latop còn sáng màn hình tôi khẽ rùng mình một cái nghĩ đến việc vừa rồi. Chả biết có thật hay không trước hết cứ tắt cái máy tính đáng sợ này trước đã.
E hèm. Nhiều lúc suy nghĩ lại tôi cũng thấy việc bỏ dở mấy câu truyện kia cũng không đúng. Dù gì thì cũng là công mình nghĩ ra cơ mà. Hại não lắm chứ bộ, cũng bị bạc 1/7 sợi tóc ý chứ. Thỉnh thoảng hỏi đứa bạn thân cũng viết truyện thì nó vỗ đùi đánh đét cái rồi phán một câu xanh rờn.
- Ui giời không viết thì thôi. Chỉ là truyện thôi mà chứ có phải người thật đâu.
Thấy nó nói cũng đúng nên thôi cũng chả quan tâm mấy. Tối nay cũng thế. Vừa mới mở máy tính lên vào tệp file lưu trữ mấy câu truyện đang viết dở định viết nốt nhưng lại chẳng thể nặn ra cái ý tưởng nào cả. Bứt đầu bứt tóc một hồi thì tiếng mẹ gọi với lên:
- Ân ơi xuống ăn cơm con.
Chưa gì mà đã đến giờ ăn cơm rồi à?! Mà cũng đúng lúc bụng đang réo. Thôi thì cứ vứt tạm cái câu truyện đấy đã. Lúc khác viết cũng chả chết ai đâu. Tặc lưỡi một cái. Tôi hí hửng ôm cái bụng đói chuẩn bị đi xuống lầu thì bỗng nhiên có cái gì kéo áo tôi khiến tôi khựng lại. Quay lại thì thấy nguyên cánh tay trắng trắng mũm mĩm của ai đó chui từ trong máy tính ra tóm đằng sau lưng mình. Còn chả đợi tôi biểu cảm icon sợ hãi một chút đã kéo tuột đi.
Mở mắt ra, thấy mình cơ thể vẹn nguyên tôi liền thở phào một cái. Nghĩ lại việc vừa nãy là tim tôi cứ đập thình thịch. Cứ tưởng chết luôn ấy chứ. Chắc là tôi tưởng tượng quá nhiều rồi phải dậy vận động một chút mới được. Đang hồ hởi vận động thì bỗng nhiên một cô gái nhỏ mặc quần áo kì lạ, tóc búi hai bên xộc thẳng vào phòng.
- Tiểu thư người dậy rồi!
Ti... tiểu thư? Ớ hớ hớ cho dù nằm mơ tôi cũng không ngờ có người gọi mình là tiểu thư cơ đấy. Sướng ghê cơ! Nhưng sướng là chuyện của sướng người lạ xông vào nhà làm sao bỏ qua được. Thế là tôi chống hai tay vào sườn tướng tá như mấy bà cô bán thịt ngoài chợ oai phong hỏi.
- Cậu là ai? Sao lại xông vào phòng tôi?
Cô gái... à không phải gọi là bạn gái. Đúng. Bạn gái kia thấy thế liền nghi hoặc nhìn tôi nói.
- Tiểu thư có phải người ngủ nhiều quá đến lũ lẫn rồi hay sao? Nô tì là An Nhiên đây.
Bạn gái ấy nói có vẻ chắc chắn lắm khiến mình cũng hơi bị mất tự tin. Mà nói mới để ý quần áo bạn ấy mặc có chút kì lạ. Nếu không nhầm thì là y phục cổ trang thì phải. Hợ... cổ trang á? Xuyên không à? Tôi ngồi thụp xuống tay ôm đầu nhìn xung quanh căn phòng. Cửa làm bằng gỗ có lớp giấy bọc quanh. Giường nệm thêu hoa hoét, màn được vén sang hai bên. Thôi rồi!!! Các bạn đừng tưởng xuyên không mà thích nhá. Eo ơi, sợ lắm ý. Chả biết ai cả mà cũng chả biết sống làm sao cả. Hoảng loạn một lúc tôi mới quay lên bạn nô tì kia hỏi.
- Đây là thời nào vậy??
- Hòa Đức đời thứ 1. Mà tiểu thư em là An Nhiên, tiểu thư đừng có gọi cậu này cậu nọ.
An Nhiên?!! Cái tên nghe quen quen. Mà quen thì mặc xác mịa nó chứ. Cái thời Hòa Đức là cái thời quái quỷ nào?! Cơ mà cái tên Hòa Đức nghe cũng quen. Ách. Bực mình ghê sao cái gì nghe cũng quen quen thế này.
- Phú Ân ngươi ngồi xổm dưới đó làm gì? – Tiếng ai đó vang lên lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Ngước lên thì nhìn thấy một bạn con trai mập mập mặc bộ đồ màu xanh đang nhìn mình chằm chằm. Cái tên này là ai??
- Phi Long công tử, tiểu thư nhà tôi lạ lắm. – An Nhiên chạy đến bên Phi Long nói.
Phi Long... Cái tên này... A nhớ ra rồi. Là ở trong cái truyện tôi viết!!! Đúng đúng. Có nhân vật tên Phi Long là bạn thân của một con nhỏ nữ phụ mũm mĩm, xấu xa chuyên đi bắt nạt tiểu muội cũng cha khác mẹ tên là Phú Ân. Cơ mà nghe cứ như là đang tự chưởi mình ấy. Nghĩ lại cũng thấy ngu. Mà khoan vậy tức là tôi xuyên vào cái truyện chính mình viết rồi chính mình làm nữ phụ à? Là ai lôi tôi vô đây chứ?? Đúng rồi nhỏ nữ phụ.
- Phú Ân ta hỏi ngươi sao lại ngồi xổm? – “Bạn” Phi Long lại lên tiếng.
- Ta ngồi xổm thì kệ ta. – Tôi bực bội nói.
- Nhưng mà ngồi xổm xấu.
- Ơ hay thế ngươi đi đại thì ngươi không ngồi xổm hay sao mà chê xấu?! – Các bạn đừng hiểu lầm. Bình thường Phú Ân đây ăn nói rất lịch sự chẳng qua là đang bực mình thôi. Mà bực mình thì phải bình tĩnh muốn bình tĩnh phải có thức ăn. Trong khi Phi Long còn đứng im một chỗ nhìn tôi muốn rớt hai con ngươi ra thì tôi nói.
- Ngươi có mang thức ăn không? – Phi Long không nói chỉ gật một cái rồi chìa ra một đống thức ăn.
Sau khi đánh chén no nê trong bụng liền xục xôi ợ lên một tiếng. Thế là “bạn” nhìn tôi có chút bàng hoàng rồi nói.
- Ân sao ngươi ợ? – Các độc giả thân mến tôi không nhớ rằng tôi có xây dựng tâm lí của nhân vật này lại ngu học như vậy. Đến cả tôi cũng phát điên rồi.
- Sinh lí con người ăn no phải ợ.
- Nhưng không phải ngươi nói như vậy là vô duyên mai sau sẽ không lấy được chồng ư? – “Bạn” lại thắc mắc tôi lại phải giải thích.
- Đã béo, xấu rồi thì có duyên cũng ế cả thôi. – Nói có vậy thôi thế mà “bạn” Phi Long đã bắt đầu sụt sùi. Chạy ra khỏi cửa có vẻ tổn thương lắm. Thấy vậy người làm tác giả tôi đây cũng thấy thương mới gọi với theo giải thích.
- Này ta nói ta chứ nói ngươi đâu.
- Tiểu thư người luôn tạo nên ý nghĩ là mập không phải xấu nên cần phải giữ hình tượng nên giờ người nói thế thì Phi Long công tử chả tổn thương. – An Nhiên giải thích chậm rãi.
Ra thế. Cơ mà ai bảo tôi không phải Phú Ân kia. Tôi mà biết con mẹ nữ phụ kia ở đâu thì coi như biết tay rồi. Đã thế bồi thêm câu nữa cho bõ tức.
- Đã béo mà còn xấu xa có quỷ nó mới lấy.
“Uỳnh.” Bỗng nhiên một tia sét đánh xuống nền đất khiến từng mảng đất bay tứ tung. Phát ý mà rụt chân không kịp là què như chơi. Hại tôi suýt thì chết ngất rồi.
- Tác giả ngươi đừng có hòng mà ăn hiếp bạn ta. – Tiếng nói vang bên tai khiến tôi giật mình. Là con mẹ Phú nữ phụ kia. Đã ăn cháo mà còn đá bát. Ta đây là người đã tạo nên mi đấy.
- Có ngon xuống đây mà đánh ta này. – Lời vừa nói xong mà tôi muốn nuốt vào luôn các bạn ạ. Nó đánh thật. Không phải đánh tay mà là sét đánh luôn ý chứ. Tức mình tôi liều luôn.
- Đánh cái mông mà đánh, có đánh thì cũng chết ngươi chết ta quái đâu. Ngon đánh tiếp. – Thế mà có hiệu quả. Nó chả dám đánh nữa. Tôi cười đắc thắng. Nhưng nó không đánh thì nó lại dùng cái cao cấp hơn. Mấy mị thấy lốc xoáy bao giờ chưa? Vâng, nó dùng lốc xoáy đấy. Mạnh mồm là thế nhưng gặp lốc xoáy đương nhiên là sợ rồi. Thế là tôi cuống cuồng bỏ chạy nhưng nó cũng đuổi kịp. Đã thế lại còn cuốn luôn tôi vào quay cho n vòng rồi mới chịu thả ra. Lúc đó cũng chẳng cảm giác được cái gì nữa. Chỉ cảm thấy cơ thể mình bay cái vèo rồi mắc phải cái gì đó cứng cứng. Mắt thì đầy sao là sao. Khi lấy lại được ý thức thì mới biết mình mắc ở trên ngọn cây ở dưới đất bao nhiêu là người đứng tụ tập lại. Khẽ ngọ nguậy một cái thế mà cành cây gãy cái “rắc” ngã luôn vào lòng đất mẹ bao la. Lúc ấy bỗng nhiên có một người phụ nữ trung niên chạy lại đỡ tôi lên, lo lắng hỏi:
- Ân nhi con có sao không? – Tôi hé mắt ra nhìn. Người phụ nữ mặt thoa da phấn thân hình béo núc này chắc là Đỗ Phi Nhạn mẹ của Phú nữ phụ đây mà. Người đàn bà này cũng thuộc mô típ gì ghẻ do tôi dựng lên. Cũng với chồng là Trần Tuấn Châu cũng không mấy yêu thương tiểu muội Trần Ánh Nguyệt cho lắm. Mà có phải là tôi xây dựng nhân vật ngu ngốc quá không vậy? Ngã từ trên cây xuống. Mông nhức, eo đau. Khó mà không sao.
- Ánh Nguyệt sao con không gọi người giúp tỷ tỷ xuống hả? – Cha của Phú nữ phụ liền lên tiếng trách móc. Lúc này tôi mới để ý đến Ánh Nguyệt. Cô nhóc đứng đó gương mặt xinh đẹp liền cúi xuống tỏ vẻ hối lỗi rồi nhẹ nhàng nói.
- Tỷ tỷ muội xin lỗi. – Ha ha. Quả là nữ chính do chính tay Phú Ân này nhào nặn ra. Xinh muốn chết người luôn. Không thể để nàng ta chịu ủy khuất được nữa.
- Phụ thân người trách muội ấy làm gì? Lỗi là của ta. Mà ta mắc trên cao thế kia làm sao muội ấy biết được. – Dứt lời mặt phụ huynh của Phú nữ phụ liền hoảng hốt. Cũng phải thôi cả gia đình này luân phiên ăn hiếp nữ chính xinh đẹp đáng yêu của ta mà.
- Để ta dìu con đi. – Đỗ Phi Nhạn nói rồi chạy đến đỡ lấy một bân tay tôi. Xùy ngã có một tẹo mà làm như sắp chết ý.
- Con tự đi được. Khỏi giúp. – Nói rồi tôi hất tay “mẹ” ra. Dù gì cũng nên thích ứng một chút. Mới đi được có vài ba bước bỗng có tiếng người gọi lại.
- Tiểu muội hôm nay hình như ngoan hiền đột xuất nhỉ? Muội để quên ai không đấy? – Cái âm thanh nhức tai này chắc là tên anh yêu nghiệt của Phú nữ phụ - Trần Thiên An. Cái tên quỷ này cũng là do tay tôi tạo nên có tình tình rất chăng hoa. Suốt ngày quanh quẩn bên mĩ nữ.
- Huynh bớt nói nhảm đi, Hoa tướng quân. – Tôi nghiến răng nói. Lúc này mới để ý một người đang đứng phía sau Ánh Nguyệt. Tướng tá rất khôi ngô, xán lạn. Đoán không nhầm thì là nam chính – Hoàng Nguyên Bảo. Hắn ta vương gia của nước Hòa Đức này. Nhìn bên ngoài thì có vẻ là người vô dụng chỉ biết gái gú nhưng thật chất lại vô cùng thông minh, nham hiểm. Hắn đến với nữ chính cũng là vì thấy nàng chịu quá nhiều ủy khuất tại Trần quốc phủ thôi. Cơ mà quên hắn cũng là người Phú nữ phụ thích.
- Ân nhi sao con lại nói ca ca như vậy? – “Mẹ” lên tiếng trách yêu.
- Sai chỗ nào đâu?! – Tôi bĩu môi nhìn khuôn mặt câm lặng không lên lời của “ca ca” rồi cà nhắc rời đi. Về tới khuê phòng tôi liền vặn vặn vài cái.
- Ân, đứng đấy làm gì? Sao không xuống ăn cơm đi con? – Tiếng mẹ tôi vang bên tai khiến tôi giật mình. Mở mắt ra mới thấy mình đang đứng giữa phòng còn mẹ thì đứng ngoài cửa gọi. Đương nhiên là mẹ thật của tôi. Tôi nhìn quanh ngó dọc một hồi. Cái căn phòng này là của tôi. Giờ tôi đang ở nhà rồi sao?
- Mẹ con đi bao nhiêu phút rồi?
- Con có đi đâu đâu. Cứ ở trên phòng mãi khoảng tầm 15 phút sau mẹ không thấy con xuống nên mới lên gọi. Mà xuống ăn cơm đi con. – Tiếng mẹ tôi vọng lại từ phía cầu thang.
- Con không ăn đâu. – Gì chứ vừa mới ăn một đống thức ăn của tên Phi Long xong mà. Nhắc đến lại giật mình. Sợ hãi quay lại nhìn chiếc latop còn sáng màn hình tôi khẽ rùng mình một cái nghĩ đến việc vừa rồi. Chả biết có thật hay không trước hết cứ tắt cái máy tính đáng sợ này trước đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.