Chương 3
Linh
27/09/2016
Hai tháng sau.
- Sư phụ, người phải đi thật sao? – Tôi nhìn gương mặt đã mang theo những dấu hiệu của tuổi già. Thầy nhìn tôi rồi cười. Bàn tay to và ấm áp của người vuốt nhẹ lên mái tóc tôi.
- tiểu Ân nhi. Sư phụ đã không còn gì để dậy con nữa rồi.
- Vậy người không cần dậy con nữa chỉ cần ở đây chơi với con được rồi? – Tôi lắc lắc tay người nài nỉ. Khóe mắt không hiểu sao đã nóng bừng lên. Một thứ chất lỏng nóng nóng đong đầy nơi khóe mắt.
- Không được. Ta không còn gì để dậy con nữa thì ta phải đi. Trong lúc ta không ở đây hàng ngày con vẫn phải dậy sớm chăm chỉ luyện tập nghe chưa. Mặc dù con đã luyện được cảnh giới cao nhất nhưng không được chủ quan nghe chưa? – Thầy cốc đầu tôi một cái. Lúc này nước từ trong khóe mắt đã chảy ra lăn trong trên má tôi. Nóng nóng. Lần này thầy quyết thật rồi. Tôi chả thể nào ngăn lại được nữa. Đành gật đầu một cái cho thầy vui lòng. Hai tháng thôi sao mà nhanh đến vậy?! Chẳng biết từ lúc nào tôi đã bắt đầu có tình cảm với nơi đây. Với vàng bạc, với châu báu, với đồ ăn và cả với thầy nữa.
- Ân nhi con là học trò thông minh nhất của ta. Nhớ phải giữ gìn sức khỏe đó nghe chưa? – Nói rồi thầy liền lên xe ngựa đi mất. Tiếng cồm cộp của vó ngựa xa dần như đếm ngược thời gian còn xót lại. Tôi lẳng lặng quay về khuê phòng. Ngồi trên nệm cỏ thong thả nhìn lên bầu trời nơi có những đám mây đang mải miết trôi. Cho dù là bị ép buộc đến thế giới này nhưng tôi đến một chút ủy khuất cũng không phải chịu. Nhìn lại cái thế giới do tự mình tạo ra. Nó không quá đỗi tự hào nhưng cũng đủ khiến người ta yêu mến, khiến người ta ngắm nhìn. Chờ đến lúc rời khỏi thế giới này tôi sẽ viết tiếp nó. Viết cho nó thêm yêu thương, thêm tình cảm.
- Tiểu thư, Phi Long công tử đến thăm người. – Tiếng An Nhiên vang lên “xoẹt” một cái đứt phăng cái dây trữ tình trong tôi. Đang lúc tâm trạng dồi dào, lãng mạn vậy mà lại bị cái tên Phi Long này phá nát mất hết cảm xúc. Không tâm trạng gì sất. Bình thường lại luôn.
Tôi đứng lên đi về phía khuôn viên. Khuôn mặt niềm nở vẫy tay chào tạm biệt hắn. Thế mà hắn ta lại trố cái con mắt ra nhìn tôi như kiểu người ngoài hành tinh. Đã thế lại còn lùi lại vài bước. Hắn đúng quả là thiên tài phá hoại cảm xúc mà.
- Ngươi làm cái quỷ gì vậy? Sao tránh ta? – Tôi liền giở giọng côn đồ ra nói chuyện với hắn. Hắn ngập ngừng nhìn từ đầu đến chân tôi một lượt rồi mới nói.
- Ân nhi, phải ngươi không đó? – Ơ hơ không ngờ một tên như hắn lại có thể nhận ra tôi không phải Phú nữ phụ. Mà tôi nhớ là tôi đây xây dựng hắn là một người thông minh đâu? Cũng không sao. Tự mình phát triển vậy cũng tốt.
- Không ta thì con mẹ nào? – Tôi hắng giọng nói. Nghĩ thì nghĩ nhưng còn nói đương nhiên không thể giống. Thế mà vừa dứt lời hắn ta lại ôm mặt chạy biến. Lại khóc rồi. Cái tên này nhìn bên ngoài thì rất bình thường nhưng nội thất bên trong thực sự rất đàn bà. Tôi huých tay An Nhiên hỏi.
- Hắn ta bị gì thế? – An Nhiên lúc này mới cười khổ nói.
- Chẳng qua là Phi Long công tử chưa quen nhìn thấy bộ dạng của người lúc này thôi. Nô tì còn vậy nữa là.
Bộ dạng? Bộ dạng ta làm sao? Ít nhất cũng không xấu hoàn mĩ như Phú nữ phụ được. Cơ mà vẫn phải tự nhìn lại mình cái đã. Tiến lại cái ao nhỏ nuôi cá nhỏ tôi tự mình soi xuống. Ặc... Mẹ ơi con muốn sốc phản vệ. Con nhỏ nào dưới kia thân hình nhỏ nhỏ, mảnh khảnh. Da thì trắng hồng. Tóc thì dài đen mượt như dùng Sunsilk. Mắt to tròn đen đen, môi hồng hồng trông xinh lắm luôn ý. Bộ trong hồ có ma sao? Không hay là tôi bị “Linh hồn bị đánh tráo” với con nhỏ nào rồi. Tôi tức tốc chạy khắp phủ tìm phụ mẫu của Phú nữ phụ. Phòng này cũng không có phòng kia cũng không có rốt cuộc lại ở phong khách trò chuyện với nam chính Hoàng Nguyên Bảo. Tôi sợ hãi hỏi.
- Mẫu thân có con mẹ, à không con quỷ nào dưới ao cá ý!
Lúc này “mẫu thân” tôi mới đứng bật lên rồi chạy lại vỗ vai tôi.
- An Nhiên xảy ra chuyện gì thế? – An Nhiên khúc khích che miệng cười rồi nói.
- Dạ là tiểu thư soi mình xuống mặt hồ nên bị hoảng vậy thôi. – Nói đến đây tất thảy mọi người trong phòng đều cười khúc khích. “Mẫu thân” thì xoa đầu tôi cười bảo.
- Con gái à. Là con chứ ai! Chắc tại hai tháng nay chăm chỉ học võ công quá nên người mới gầy bớt đi thôi.
Mồ? Có thật không thế?! Mà có khi cũng đúng. Hai tháng nay mải mê với ý chí oánh tơi bời con nhỏ Phú nữ phụ ra thì trong đầu tôi chẳng còn cái gì cả. Thật không ngờ tôi lại là một mĩ nhân cơ đấy. Hế hế.
- Ân cô nương hai tháng không gặp mà cô nương thay đổi nhiều quá! – Hoàng Nguyên Bảo nhấp một ngụm trà cười nói. Công nhận nam chính của ta có khác đập troai ghê. Cơ mà hắn nói thế thì chưa chắc đã thế. Con người hắn ta chính là trong ngoài khác nhau khó mà lường được. Chắc là trong lòng cũng không ngừng khinh bỉ tác giả ta đây ý mà. Cái tên chết bầm nhà hắn. Ta gườm, ta gườm, gườm chết hắn này. Nhìn cái gì mà nhìn. Có trố mắt ra nhìn thì ta đây cũng chả tha đâu.
- Thôi giờ cũng đã chiều rồi Bảo thân vương có muốn đến hoa viên cùng chúng tôi uống trà thưởng hoa không? – “Phụ thân” tôi nhã nhặn mời hắn. Và đương nhiên nam chính lịch thiệp không thể từ chối.
Mùi trà từ trong chén bay ra thơm thơm đọng lại trong khứu giác.
- Tiểu muội, muội không uống trà sao? Chả phải muội thích trà lắm mà. – “Ca ca” tôi lên tiếng. Vâng Phú nữ phụ thì thích nhưng tôi thì không. Trà thơm thì thơm thật ngửi cho đã mũi thôi nhưng mà trà đắng đắng, chát chát tôi không thích.
- Muội thích trà chứ không thích uống trà. – Tôi gác chân lên lan can nói. “Mẫu thân” liến véo tôi một nhát.
- Đường đường là tiểu thư con nhà khuê cát sao lại ngồi cái kiểu này hả? Mau bỏ chân xuống. – Nói xong rồi lại còn đánh đánh mắt về phía nam chính nữa chứ. Xùy tôi có phải Phú nữ phụ quái đâu mê hắn làm gì. Mấy oppa còn chả mê nữa là.
- Không sao đâu Đỗ phu nhân. Ân cô nương tự nhiên vậy cũng tốt. – Nam chính cũng ra điều hiểu chuyện nên nói đỡ.
- Bảo thân vương, ta nói huynh nghe. Không hiểu tại sao gần đây ta hay gặp ác mộng lắm nhé. Chắc là do sự thay đổi theo chiều ngược tự nhiên của Ân nhi. – “Ca ca” chép miệng nói. Hứ ta mới không xỉa xói hắn có hai tháng thôi mà định qua đây cắn ta à? Ngươi cắn được thì ta không biết đánh bả chắc?
- Ca. Muội nói ca nghe. Ca có cần muội ngày nào cũng dành thời gian đến chùa thành tâm cầu nguyện cho ca không?
- Có. Vậy thì tốt biết mấy.
- Được vậy thì ngày nào muội cũng dành ra một phút để “cầu nguyện” cho huynh ngày nào cũng sớm dụng vài chục sợi tóc, bụng thì phệ dần ra. Để sau này ca sẽ thành ca hói bụng bự. – Đến đây mới biết là bị lừa mặt hắn liền tối lại gườm gườm nhìn tôi nghiến răng nói.
- Muội!!!
Cho hắn tức chết đã vậy ta bồi thêm cái lè lưỡi nè. Xem ngươi làm gì được. Đến lúc này hai bên phụ huynh và couple chính liền lắc đầu cười thua.
- Bảo thân vương đang ở đây, muội không định nhã nhặn sao?? – “Ca ca” liền nhếch mép cười một cái.
- Cho dù là cha của Bảo thân vương. – Tôi liền đứng dậy nói. Nhưng không hiểu sao mọi người lại lườm lườm nguýt nguýt tôi vậy nhỉ? Tôi nói thế thì có làm sao? Cha của Bảo thân vương... A là tiên hoàng đã mất. Sặc... là tiên hoàng đấy. Cho dù ta biết hắn cũng không có tình cảm gì với tiên hoàng cơ mà động đến cũng là không nể mặt hắn rồi. Chả biết có sao không nhỉ?! Khẽ liếc hắn một cái. Phù may quá hắn vẫn bình thường không biểu hiện gì hết. Hắn bình thường tức là không sao. Nhưng lúc hắn cười mới là đáng sợ. Thôi thì chuồn trước cái đã.
Thong thả ngồi bên ao cá. Thả chân mình xuống dòng nước mát dượi. Dù gì thì trong đêm nay tôi sẽ oánh cho nhỏ Phú nữ phụ tơi bời và bắt ả phải đưa ta về thế giới của tôi. Chắc bố mẹ và anh lo lắng cho tôi lắm đây. Nếu mà về nhìn thấy bộ dạng này của tôi chắc anh hai sẽ không chịu nổi mà đi khám mắt ấy chứ. Há há há.
- Tỷ tỷ, sao tỷ lại ngồi đây cười một mình vậy? – Ánh Nguyệt từ đâu đi tới làm tôi khẽ giật mình. Đúng rồi nữ chính của tôi. Nếu tôi đi thì con mẹ Phú nữ phụ thể nào cũng ức hiếp nàng cho coi. Thật là tội nghiệp cho nàng nhưng mà nàng là nữ chính mà không thể thay đổi được.
- Tiểu muội à. Muội phải chăm sóc bản thân mình cẩn thận nghe không. Đừng để bị người ta bắt nạt như trước đây ta bắt nạt muội vậy. – Tôi xoa xoa đầu nàng nói. Có vẻ ngay cả nàng cũng chả thể tin được con mẹ nữ phụ lại có thể dịu dàng như vậy. Nhưng dù gì ta đây trước khi đi cũng không phải để lại chút ít tiếng thơm cho mình chứ.
- Tỷ tỷ. – Nàng ta nhìn tôi bằng đôi mắt ngân ngấn nước. Xúc động. Chắc là xúc động quá rồi. Khà khà. Không ngờ cũng có ngày có người cảm động vì lời nói của ta. Khà khà. Cơ mà đang lúc diễn tả nội tâm không thể bị vụt mất được.
- Ánh Nguyệt này lúc nào có gì khó khăn thì nhất định phải tìm đến Bảo thân vương đấy nhé. À mà chỗ ta có một số bộ đồ mới may nếu muội thích ta có thể tặng muội. – Thấy tôi hào phóng chưa. He he. Vải hảo hạng đấy nhé. Mất mấy bộ cũng chả sao để tối nay tôi lấy hết châu báu đem về nhà. Há há.
- Ân cô nương có gì mà vui thế? – Hoàng Nguyên Bảo tự nhiên xuất hiện trước mặt làm tôi giật mình. Xém chút nữa mất thăng bằng ngã xuống ao. May mà thân thủ ta cũng nhanh. Đúng là dọa chết tôi rồi. Còn cười được nữa cơ à? Mà hắn đến đây làm gì? Nữ chính của tôi đâu?
- Ánh Nguyệt đâu rồi? – Ta hỏi.
- À nàng ấy chạy về phía khuê phòng cô rồi.
Đúng thật là. Rốt cuộc nữ chính của tôi vẫn chỉ là cô nhóc 14 tuổi thôi. Chắc nàng ta ít khi được nhận quà lắm.
- Ân cô nương sao cô cười hoài thế? – Hoàng Nguyên Bảo tiếp tục tò mò. Tôi đành cười xua tay nói với hắn.
- Không có gì. Mà Bảo thân vương ta nói cái này ngươi có thể không tin nhưng ta mong ngươi có thể chăm sóc tốt cho Ánh Nguyệt. Muội ấy ở đây chịu nhiều ủy khuất lắm rồi nếu được thì ngươi mau rước muội ấy về phủ ngươi đi ha. – Tôi cười cười nhìn hắn. Nhưng dường như hắn có chút ngỡ ngàng. Cũng phải thôi tôi hiện giờ là Phú nữ phụ cơ mà. Chả trách hắn ngạc nhiên là phải. Thôi thì giải thích cho nó tường tận luôn vậy.
- Ngươi cũng thừa biết lúc trước ta có tình cảm với ngươi nhưng ngươi đã không thích ta mà thích Ánh Nguyệt. Cho nên ta cũng không thể làm gì ngoài chúc phúc cho hai người nữa đúng không? – Nói rồi tôi vỗ “bốp” một nhát vào vai hắn. Mong rằng hắn sẽ hiểu. Nhưng ai ngờ đâu hắn nhìn tôi chằm chằm rồi lại cúi xuống. Bộ tôi nói cái gì sai sao? Nữ chính đến với nam chính là đúng rồi còn gì?! Được một lúc hắn liền gỡ tay tôi ra rồi đứng dậy bỏ đi. Mồ! Tên này thật kì quái.
Đến tối. Khi cả kinh thành rơi vào màn đêm tôi cũng ngồi trong khuê phòng mong chờ giây phút được gặp Phú nữ phụ bắt ả ta đem tôi trả về hiện tại. Châu báu ngọc ngà gì thì tôi cũng gói ghém cả vào rồi. Chỉ trực chờ đến lúc rời đi thôi. Không khí xung quanh đang tĩnh lặng bỗng nhiên từ đâu vang lên một giọng nói.
- Phú Ân!
- Phú nữ phụ! – Tôi vui mừng kêu lên.
- Ngươi có thể đừng gọi ta như vậy không?
- Được. Chỉ cần ngươi cho ta về nhà.
- Cái này... ta xin lỗi. Ta không thể đưa ngươi về được nữa.
Tâm trạng đang vui của tôi chỉ một câu của ả đã phá hỏng bét. Con mẹ này định kì kèo gì nữa đây?! Chắc phải oánh cho ả ta một trận mới được. Tôi khẽ gằn giọng nội lực trong người cũng từ từ phát ra khiến toàn thân tôi nóng lên.
- Có phải ngươi muốn ăn đòn một trận rồi mới chịu đưa ta về không?
- Ta... không có lừa ngươi. Thực sự ta không thể.
Ả vẫn tiếp tục đùa dai. Lần này cơn bực tức trong tôi càng dâng lên. Các cơ trên khuôn mặt dường như đang co giật. Cả cơ thể như muốn bốc hơi ngay lúc này.
- Ngươi còn đùa?!
- Ta nói thực ta không đùa. Nếu ta đùa thì ta thể tất cả những người ta yêu thương đều... chết!
Câu nói của ả truyền vào tai tôi. Một cảm giác nóng nóng dưng dưng nơi khóe mắt. Vậy là ả nói thật rồi! Cả người tôi như nóng lên. Tràn vào từng huyết mạch của cơ thể. Thế có nghĩa là tôi không thể gặp được ba mẹ và anh trai tôi sao? Ý nghĩ đó xoáy sâu trong tôi càng làm cơn nóng tăng nhanh hơn. Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi. Làm ơn!! Ai đó hãy đưa tôi về. Tôi xin các người!! Lúc này huyết mạch trong người tôi như nở ra và muốn vỡ tung. Tôi chả còn nhận thức gì được nữa. Mọi vật xung quanh tôi đang rung chuyển. Và đến một giới hạn nhất định chúng vỡ tung ra cùng với tất cả nỗi nhớ thương của tôi. Đôi tai tôi nghe thấy tiếng chúng vỡ. “Bùm.” Vỡ vụn. Tôi nghe được tiếng vỡ của bản thân mình.
- Sư phụ, người phải đi thật sao? – Tôi nhìn gương mặt đã mang theo những dấu hiệu của tuổi già. Thầy nhìn tôi rồi cười. Bàn tay to và ấm áp của người vuốt nhẹ lên mái tóc tôi.
- tiểu Ân nhi. Sư phụ đã không còn gì để dậy con nữa rồi.
- Vậy người không cần dậy con nữa chỉ cần ở đây chơi với con được rồi? – Tôi lắc lắc tay người nài nỉ. Khóe mắt không hiểu sao đã nóng bừng lên. Một thứ chất lỏng nóng nóng đong đầy nơi khóe mắt.
- Không được. Ta không còn gì để dậy con nữa thì ta phải đi. Trong lúc ta không ở đây hàng ngày con vẫn phải dậy sớm chăm chỉ luyện tập nghe chưa. Mặc dù con đã luyện được cảnh giới cao nhất nhưng không được chủ quan nghe chưa? – Thầy cốc đầu tôi một cái. Lúc này nước từ trong khóe mắt đã chảy ra lăn trong trên má tôi. Nóng nóng. Lần này thầy quyết thật rồi. Tôi chả thể nào ngăn lại được nữa. Đành gật đầu một cái cho thầy vui lòng. Hai tháng thôi sao mà nhanh đến vậy?! Chẳng biết từ lúc nào tôi đã bắt đầu có tình cảm với nơi đây. Với vàng bạc, với châu báu, với đồ ăn và cả với thầy nữa.
- Ân nhi con là học trò thông minh nhất của ta. Nhớ phải giữ gìn sức khỏe đó nghe chưa? – Nói rồi thầy liền lên xe ngựa đi mất. Tiếng cồm cộp của vó ngựa xa dần như đếm ngược thời gian còn xót lại. Tôi lẳng lặng quay về khuê phòng. Ngồi trên nệm cỏ thong thả nhìn lên bầu trời nơi có những đám mây đang mải miết trôi. Cho dù là bị ép buộc đến thế giới này nhưng tôi đến một chút ủy khuất cũng không phải chịu. Nhìn lại cái thế giới do tự mình tạo ra. Nó không quá đỗi tự hào nhưng cũng đủ khiến người ta yêu mến, khiến người ta ngắm nhìn. Chờ đến lúc rời khỏi thế giới này tôi sẽ viết tiếp nó. Viết cho nó thêm yêu thương, thêm tình cảm.
- Tiểu thư, Phi Long công tử đến thăm người. – Tiếng An Nhiên vang lên “xoẹt” một cái đứt phăng cái dây trữ tình trong tôi. Đang lúc tâm trạng dồi dào, lãng mạn vậy mà lại bị cái tên Phi Long này phá nát mất hết cảm xúc. Không tâm trạng gì sất. Bình thường lại luôn.
Tôi đứng lên đi về phía khuôn viên. Khuôn mặt niềm nở vẫy tay chào tạm biệt hắn. Thế mà hắn ta lại trố cái con mắt ra nhìn tôi như kiểu người ngoài hành tinh. Đã thế lại còn lùi lại vài bước. Hắn đúng quả là thiên tài phá hoại cảm xúc mà.
- Ngươi làm cái quỷ gì vậy? Sao tránh ta? – Tôi liền giở giọng côn đồ ra nói chuyện với hắn. Hắn ngập ngừng nhìn từ đầu đến chân tôi một lượt rồi mới nói.
- Ân nhi, phải ngươi không đó? – Ơ hơ không ngờ một tên như hắn lại có thể nhận ra tôi không phải Phú nữ phụ. Mà tôi nhớ là tôi đây xây dựng hắn là một người thông minh đâu? Cũng không sao. Tự mình phát triển vậy cũng tốt.
- Không ta thì con mẹ nào? – Tôi hắng giọng nói. Nghĩ thì nghĩ nhưng còn nói đương nhiên không thể giống. Thế mà vừa dứt lời hắn ta lại ôm mặt chạy biến. Lại khóc rồi. Cái tên này nhìn bên ngoài thì rất bình thường nhưng nội thất bên trong thực sự rất đàn bà. Tôi huých tay An Nhiên hỏi.
- Hắn ta bị gì thế? – An Nhiên lúc này mới cười khổ nói.
- Chẳng qua là Phi Long công tử chưa quen nhìn thấy bộ dạng của người lúc này thôi. Nô tì còn vậy nữa là.
Bộ dạng? Bộ dạng ta làm sao? Ít nhất cũng không xấu hoàn mĩ như Phú nữ phụ được. Cơ mà vẫn phải tự nhìn lại mình cái đã. Tiến lại cái ao nhỏ nuôi cá nhỏ tôi tự mình soi xuống. Ặc... Mẹ ơi con muốn sốc phản vệ. Con nhỏ nào dưới kia thân hình nhỏ nhỏ, mảnh khảnh. Da thì trắng hồng. Tóc thì dài đen mượt như dùng Sunsilk. Mắt to tròn đen đen, môi hồng hồng trông xinh lắm luôn ý. Bộ trong hồ có ma sao? Không hay là tôi bị “Linh hồn bị đánh tráo” với con nhỏ nào rồi. Tôi tức tốc chạy khắp phủ tìm phụ mẫu của Phú nữ phụ. Phòng này cũng không có phòng kia cũng không có rốt cuộc lại ở phong khách trò chuyện với nam chính Hoàng Nguyên Bảo. Tôi sợ hãi hỏi.
- Mẫu thân có con mẹ, à không con quỷ nào dưới ao cá ý!
Lúc này “mẫu thân” tôi mới đứng bật lên rồi chạy lại vỗ vai tôi.
- An Nhiên xảy ra chuyện gì thế? – An Nhiên khúc khích che miệng cười rồi nói.
- Dạ là tiểu thư soi mình xuống mặt hồ nên bị hoảng vậy thôi. – Nói đến đây tất thảy mọi người trong phòng đều cười khúc khích. “Mẫu thân” thì xoa đầu tôi cười bảo.
- Con gái à. Là con chứ ai! Chắc tại hai tháng nay chăm chỉ học võ công quá nên người mới gầy bớt đi thôi.
Mồ? Có thật không thế?! Mà có khi cũng đúng. Hai tháng nay mải mê với ý chí oánh tơi bời con nhỏ Phú nữ phụ ra thì trong đầu tôi chẳng còn cái gì cả. Thật không ngờ tôi lại là một mĩ nhân cơ đấy. Hế hế.
- Ân cô nương hai tháng không gặp mà cô nương thay đổi nhiều quá! – Hoàng Nguyên Bảo nhấp một ngụm trà cười nói. Công nhận nam chính của ta có khác đập troai ghê. Cơ mà hắn nói thế thì chưa chắc đã thế. Con người hắn ta chính là trong ngoài khác nhau khó mà lường được. Chắc là trong lòng cũng không ngừng khinh bỉ tác giả ta đây ý mà. Cái tên chết bầm nhà hắn. Ta gườm, ta gườm, gườm chết hắn này. Nhìn cái gì mà nhìn. Có trố mắt ra nhìn thì ta đây cũng chả tha đâu.
- Thôi giờ cũng đã chiều rồi Bảo thân vương có muốn đến hoa viên cùng chúng tôi uống trà thưởng hoa không? – “Phụ thân” tôi nhã nhặn mời hắn. Và đương nhiên nam chính lịch thiệp không thể từ chối.
Mùi trà từ trong chén bay ra thơm thơm đọng lại trong khứu giác.
- Tiểu muội, muội không uống trà sao? Chả phải muội thích trà lắm mà. – “Ca ca” tôi lên tiếng. Vâng Phú nữ phụ thì thích nhưng tôi thì không. Trà thơm thì thơm thật ngửi cho đã mũi thôi nhưng mà trà đắng đắng, chát chát tôi không thích.
- Muội thích trà chứ không thích uống trà. – Tôi gác chân lên lan can nói. “Mẫu thân” liến véo tôi một nhát.
- Đường đường là tiểu thư con nhà khuê cát sao lại ngồi cái kiểu này hả? Mau bỏ chân xuống. – Nói xong rồi lại còn đánh đánh mắt về phía nam chính nữa chứ. Xùy tôi có phải Phú nữ phụ quái đâu mê hắn làm gì. Mấy oppa còn chả mê nữa là.
- Không sao đâu Đỗ phu nhân. Ân cô nương tự nhiên vậy cũng tốt. – Nam chính cũng ra điều hiểu chuyện nên nói đỡ.
- Bảo thân vương, ta nói huynh nghe. Không hiểu tại sao gần đây ta hay gặp ác mộng lắm nhé. Chắc là do sự thay đổi theo chiều ngược tự nhiên của Ân nhi. – “Ca ca” chép miệng nói. Hứ ta mới không xỉa xói hắn có hai tháng thôi mà định qua đây cắn ta à? Ngươi cắn được thì ta không biết đánh bả chắc?
- Ca. Muội nói ca nghe. Ca có cần muội ngày nào cũng dành thời gian đến chùa thành tâm cầu nguyện cho ca không?
- Có. Vậy thì tốt biết mấy.
- Được vậy thì ngày nào muội cũng dành ra một phút để “cầu nguyện” cho huynh ngày nào cũng sớm dụng vài chục sợi tóc, bụng thì phệ dần ra. Để sau này ca sẽ thành ca hói bụng bự. – Đến đây mới biết là bị lừa mặt hắn liền tối lại gườm gườm nhìn tôi nghiến răng nói.
- Muội!!!
Cho hắn tức chết đã vậy ta bồi thêm cái lè lưỡi nè. Xem ngươi làm gì được. Đến lúc này hai bên phụ huynh và couple chính liền lắc đầu cười thua.
- Bảo thân vương đang ở đây, muội không định nhã nhặn sao?? – “Ca ca” liền nhếch mép cười một cái.
- Cho dù là cha của Bảo thân vương. – Tôi liền đứng dậy nói. Nhưng không hiểu sao mọi người lại lườm lườm nguýt nguýt tôi vậy nhỉ? Tôi nói thế thì có làm sao? Cha của Bảo thân vương... A là tiên hoàng đã mất. Sặc... là tiên hoàng đấy. Cho dù ta biết hắn cũng không có tình cảm gì với tiên hoàng cơ mà động đến cũng là không nể mặt hắn rồi. Chả biết có sao không nhỉ?! Khẽ liếc hắn một cái. Phù may quá hắn vẫn bình thường không biểu hiện gì hết. Hắn bình thường tức là không sao. Nhưng lúc hắn cười mới là đáng sợ. Thôi thì chuồn trước cái đã.
Thong thả ngồi bên ao cá. Thả chân mình xuống dòng nước mát dượi. Dù gì thì trong đêm nay tôi sẽ oánh cho nhỏ Phú nữ phụ tơi bời và bắt ả phải đưa ta về thế giới của tôi. Chắc bố mẹ và anh lo lắng cho tôi lắm đây. Nếu mà về nhìn thấy bộ dạng này của tôi chắc anh hai sẽ không chịu nổi mà đi khám mắt ấy chứ. Há há há.
- Tỷ tỷ, sao tỷ lại ngồi đây cười một mình vậy? – Ánh Nguyệt từ đâu đi tới làm tôi khẽ giật mình. Đúng rồi nữ chính của tôi. Nếu tôi đi thì con mẹ Phú nữ phụ thể nào cũng ức hiếp nàng cho coi. Thật là tội nghiệp cho nàng nhưng mà nàng là nữ chính mà không thể thay đổi được.
- Tiểu muội à. Muội phải chăm sóc bản thân mình cẩn thận nghe không. Đừng để bị người ta bắt nạt như trước đây ta bắt nạt muội vậy. – Tôi xoa xoa đầu nàng nói. Có vẻ ngay cả nàng cũng chả thể tin được con mẹ nữ phụ lại có thể dịu dàng như vậy. Nhưng dù gì ta đây trước khi đi cũng không phải để lại chút ít tiếng thơm cho mình chứ.
- Tỷ tỷ. – Nàng ta nhìn tôi bằng đôi mắt ngân ngấn nước. Xúc động. Chắc là xúc động quá rồi. Khà khà. Không ngờ cũng có ngày có người cảm động vì lời nói của ta. Khà khà. Cơ mà đang lúc diễn tả nội tâm không thể bị vụt mất được.
- Ánh Nguyệt này lúc nào có gì khó khăn thì nhất định phải tìm đến Bảo thân vương đấy nhé. À mà chỗ ta có một số bộ đồ mới may nếu muội thích ta có thể tặng muội. – Thấy tôi hào phóng chưa. He he. Vải hảo hạng đấy nhé. Mất mấy bộ cũng chả sao để tối nay tôi lấy hết châu báu đem về nhà. Há há.
- Ân cô nương có gì mà vui thế? – Hoàng Nguyên Bảo tự nhiên xuất hiện trước mặt làm tôi giật mình. Xém chút nữa mất thăng bằng ngã xuống ao. May mà thân thủ ta cũng nhanh. Đúng là dọa chết tôi rồi. Còn cười được nữa cơ à? Mà hắn đến đây làm gì? Nữ chính của tôi đâu?
- Ánh Nguyệt đâu rồi? – Ta hỏi.
- À nàng ấy chạy về phía khuê phòng cô rồi.
Đúng thật là. Rốt cuộc nữ chính của tôi vẫn chỉ là cô nhóc 14 tuổi thôi. Chắc nàng ta ít khi được nhận quà lắm.
- Ân cô nương sao cô cười hoài thế? – Hoàng Nguyên Bảo tiếp tục tò mò. Tôi đành cười xua tay nói với hắn.
- Không có gì. Mà Bảo thân vương ta nói cái này ngươi có thể không tin nhưng ta mong ngươi có thể chăm sóc tốt cho Ánh Nguyệt. Muội ấy ở đây chịu nhiều ủy khuất lắm rồi nếu được thì ngươi mau rước muội ấy về phủ ngươi đi ha. – Tôi cười cười nhìn hắn. Nhưng dường như hắn có chút ngỡ ngàng. Cũng phải thôi tôi hiện giờ là Phú nữ phụ cơ mà. Chả trách hắn ngạc nhiên là phải. Thôi thì giải thích cho nó tường tận luôn vậy.
- Ngươi cũng thừa biết lúc trước ta có tình cảm với ngươi nhưng ngươi đã không thích ta mà thích Ánh Nguyệt. Cho nên ta cũng không thể làm gì ngoài chúc phúc cho hai người nữa đúng không? – Nói rồi tôi vỗ “bốp” một nhát vào vai hắn. Mong rằng hắn sẽ hiểu. Nhưng ai ngờ đâu hắn nhìn tôi chằm chằm rồi lại cúi xuống. Bộ tôi nói cái gì sai sao? Nữ chính đến với nam chính là đúng rồi còn gì?! Được một lúc hắn liền gỡ tay tôi ra rồi đứng dậy bỏ đi. Mồ! Tên này thật kì quái.
Đến tối. Khi cả kinh thành rơi vào màn đêm tôi cũng ngồi trong khuê phòng mong chờ giây phút được gặp Phú nữ phụ bắt ả ta đem tôi trả về hiện tại. Châu báu ngọc ngà gì thì tôi cũng gói ghém cả vào rồi. Chỉ trực chờ đến lúc rời đi thôi. Không khí xung quanh đang tĩnh lặng bỗng nhiên từ đâu vang lên một giọng nói.
- Phú Ân!
- Phú nữ phụ! – Tôi vui mừng kêu lên.
- Ngươi có thể đừng gọi ta như vậy không?
- Được. Chỉ cần ngươi cho ta về nhà.
- Cái này... ta xin lỗi. Ta không thể đưa ngươi về được nữa.
Tâm trạng đang vui của tôi chỉ một câu của ả đã phá hỏng bét. Con mẹ này định kì kèo gì nữa đây?! Chắc phải oánh cho ả ta một trận mới được. Tôi khẽ gằn giọng nội lực trong người cũng từ từ phát ra khiến toàn thân tôi nóng lên.
- Có phải ngươi muốn ăn đòn một trận rồi mới chịu đưa ta về không?
- Ta... không có lừa ngươi. Thực sự ta không thể.
Ả vẫn tiếp tục đùa dai. Lần này cơn bực tức trong tôi càng dâng lên. Các cơ trên khuôn mặt dường như đang co giật. Cả cơ thể như muốn bốc hơi ngay lúc này.
- Ngươi còn đùa?!
- Ta nói thực ta không đùa. Nếu ta đùa thì ta thể tất cả những người ta yêu thương đều... chết!
Câu nói của ả truyền vào tai tôi. Một cảm giác nóng nóng dưng dưng nơi khóe mắt. Vậy là ả nói thật rồi! Cả người tôi như nóng lên. Tràn vào từng huyết mạch của cơ thể. Thế có nghĩa là tôi không thể gặp được ba mẹ và anh trai tôi sao? Ý nghĩ đó xoáy sâu trong tôi càng làm cơn nóng tăng nhanh hơn. Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi. Làm ơn!! Ai đó hãy đưa tôi về. Tôi xin các người!! Lúc này huyết mạch trong người tôi như nở ra và muốn vỡ tung. Tôi chả còn nhận thức gì được nữa. Mọi vật xung quanh tôi đang rung chuyển. Và đến một giới hạn nhất định chúng vỡ tung ra cùng với tất cả nỗi nhớ thương của tôi. Đôi tai tôi nghe thấy tiếng chúng vỡ. “Bùm.” Vỡ vụn. Tôi nghe được tiếng vỡ của bản thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.