Chương 12
Ti Duy
07/11/2019
Sau một khoảng thời gian, Giai Nghi ngẩn đầu lên nhìn chiếc đồng hồ vàng
nạm kim cương trên tay cười cười. Ai nha, thời gian trôi thật nhanh, mới đó mà 8 giờ tối rồi.
Phải về nhà thôi, cô cầm túi sách đứng lên, vừa đi vài bước thì va phải người nào đó, cô định nói tiếng xin lỗi thì bên kia đã lên tiếng trước.
“ Giai Nghi, thật trùng hợp em đến đây đọc sách sao.” Đó không ai khác ngoài Lãnh Lăng Triệt, anh thật muốn làm quen với cô nhưng dường như cô không thích anh lắm. Lần nào anh bắt chuyện cũng bị cô ngó lơ, anh cũng có chút bất đắc dĩ.
May mắn hôm nay lại gặp cơ hội tốt như vậy, bỏ qua đúng là ngu ngốc.
“ Giai Nghi?” Giai Nghi nhíu mày nghi hoặc nhìn anh, theo như nguyên tác thì anh nên gọi cô là học sinh Thẩm mới đúng.
“ Có gì sao?” Thấy cô nghi hoặc nhìn mình, anh cảm thấy kì lạ, mình nói sai gì rồi sao.
“ Không có gì, thầy Lãnh em về được chưa.” Giai Nghi nói rồi nhìn xuống đồng hồ giống như đang nói “ bây giờ cũng không còn sớm.” . Còn chuyện tên gọi Giai Nghi nghĩ có thể là mình nhớ lầm đi.
“ Thầy đưa em về, con gái đi một mình rất nguy hiểm.” Lãnh Lăng Triệt đang cố tìm lí do để được ở bên cạnh Giai Nghi lâu hơn.
Nhưng Giai Nghi hoàn toàn làm lơ, nhàn nhạn lắc chiếc chìa khoá trên tay mình, khoé môi hơi cong lên làm bộ dạng bất đắc dĩ nói.
“ Em có xe.” Dừng một chút Giai Nghi lại nói “ Không nên lãng phí thời gian quý báu của thầy Lãnh đây, xin phép.”
Nói rồi không đợi Lãnh Lăng Triệt trả lời Giai Nghi đã nghiêng người đi qua anh, lên xe và phóng đi.
Trong lòng Lãnh Lăng Triệt chấn động “ Đây là cự tuyệt trực tiếp, mị lực của mình là đang thấp đến cỡ nào đây a.”
Về đến nhà Giai Nghi liền kêu dì Lí chuẩn bị vài món ăn để lấp đầy cái bụng rỗng, Giai Nghi cảm nhận được bụng và lưng mình đã dán chặt vào nhau rồi.
Giai Nghi vốn nghĩ sẽ ra ngoài ăn nhưng nhớ đến mùi vị ở nhà hàng năm sao lần đó Giai Nghi không khỏi lắc đầu. Nếu mình mà vào đó một lần nữa không phải là kêu thức ăn ra để ngắm sao, đây so với phá gia chi tử đúng là không thua kém đâu.
Khoảng 30 phút sau Giai Nghi đi xuống bếp, món ngon đã được dì Lí chuẩn bị xong xuôi, nhìn cái dáng ăn thanh nhã, cao quý của Giai Nghi người làm trong nhà cảm giác giống như Giai Nghi chính là thần tiên vậy.
Con người không chỉ hiền lành, tốt bụng, quan tâm mọi người, xinh đẹp, học giỏi, mọi mặt đều nói là hoàn hảo. Tiểu thư nhà mình chính là bảo bối đó.
Nếu Giai Nghi biết chỉ vì cái thái độ ăn ưu nhã của mình mà bản thân đã được nâng cấp lên tầng bảo bối thì đúng trơn trắng mắt. Nếu họ biết Giai Nghi không những như vậy mà còn tài giỏi hơn thì có lẽ mọi người sẽ không chần chừ tôn nàng là tiên trên trời cũng nên.
Phải về nhà thôi, cô cầm túi sách đứng lên, vừa đi vài bước thì va phải người nào đó, cô định nói tiếng xin lỗi thì bên kia đã lên tiếng trước.
“ Giai Nghi, thật trùng hợp em đến đây đọc sách sao.” Đó không ai khác ngoài Lãnh Lăng Triệt, anh thật muốn làm quen với cô nhưng dường như cô không thích anh lắm. Lần nào anh bắt chuyện cũng bị cô ngó lơ, anh cũng có chút bất đắc dĩ.
May mắn hôm nay lại gặp cơ hội tốt như vậy, bỏ qua đúng là ngu ngốc.
“ Giai Nghi?” Giai Nghi nhíu mày nghi hoặc nhìn anh, theo như nguyên tác thì anh nên gọi cô là học sinh Thẩm mới đúng.
“ Có gì sao?” Thấy cô nghi hoặc nhìn mình, anh cảm thấy kì lạ, mình nói sai gì rồi sao.
“ Không có gì, thầy Lãnh em về được chưa.” Giai Nghi nói rồi nhìn xuống đồng hồ giống như đang nói “ bây giờ cũng không còn sớm.” . Còn chuyện tên gọi Giai Nghi nghĩ có thể là mình nhớ lầm đi.
“ Thầy đưa em về, con gái đi một mình rất nguy hiểm.” Lãnh Lăng Triệt đang cố tìm lí do để được ở bên cạnh Giai Nghi lâu hơn.
Nhưng Giai Nghi hoàn toàn làm lơ, nhàn nhạn lắc chiếc chìa khoá trên tay mình, khoé môi hơi cong lên làm bộ dạng bất đắc dĩ nói.
“ Em có xe.” Dừng một chút Giai Nghi lại nói “ Không nên lãng phí thời gian quý báu của thầy Lãnh đây, xin phép.”
Nói rồi không đợi Lãnh Lăng Triệt trả lời Giai Nghi đã nghiêng người đi qua anh, lên xe và phóng đi.
Trong lòng Lãnh Lăng Triệt chấn động “ Đây là cự tuyệt trực tiếp, mị lực của mình là đang thấp đến cỡ nào đây a.”
Về đến nhà Giai Nghi liền kêu dì Lí chuẩn bị vài món ăn để lấp đầy cái bụng rỗng, Giai Nghi cảm nhận được bụng và lưng mình đã dán chặt vào nhau rồi.
Giai Nghi vốn nghĩ sẽ ra ngoài ăn nhưng nhớ đến mùi vị ở nhà hàng năm sao lần đó Giai Nghi không khỏi lắc đầu. Nếu mình mà vào đó một lần nữa không phải là kêu thức ăn ra để ngắm sao, đây so với phá gia chi tử đúng là không thua kém đâu.
Khoảng 30 phút sau Giai Nghi đi xuống bếp, món ngon đã được dì Lí chuẩn bị xong xuôi, nhìn cái dáng ăn thanh nhã, cao quý của Giai Nghi người làm trong nhà cảm giác giống như Giai Nghi chính là thần tiên vậy.
Con người không chỉ hiền lành, tốt bụng, quan tâm mọi người, xinh đẹp, học giỏi, mọi mặt đều nói là hoàn hảo. Tiểu thư nhà mình chính là bảo bối đó.
Nếu Giai Nghi biết chỉ vì cái thái độ ăn ưu nhã của mình mà bản thân đã được nâng cấp lên tầng bảo bối thì đúng trơn trắng mắt. Nếu họ biết Giai Nghi không những như vậy mà còn tài giỏi hơn thì có lẽ mọi người sẽ không chần chừ tôn nàng là tiên trên trời cũng nên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.