Chương 15
Ti Duy
07/11/2019
Về đến biệt thự Mộc Thiên Kì liền bắt tay vào làm bữa sáng, Giai Nghi thấy như vậy trong lòng cũng có cảm giác áy náy. Người ta đi đường xa vất
vả, chưa kịp nghỉ ngơi đã mà phải xuống bếp.
Nghĩ đi nghĩ lại Giai Nghi đi xuống bếp đẩy Mộc Thiên Kì ra.
“ Ai, lâu lắm rồi em không nấu ăn, hôm nay đột nhiên có hứng thú. Anh cút ra ngoài đi đỡ cản trở bổn tiểu thư.”
Giai Nghi nói rồi tháo tạp dề của Mộc Thiên Kì đeo vào người, thuận tay đẩy luôn cả anh ra ngoài.
“ Em đây là lo lắng anh mệt sao.” Mộc Thiên Kì trong mắt toàn ý cười nhìn Giai Nghi.
“ Bổn tiểu thư chỉ là sợ anh làm hư việc thôi, hừ ai lo lắng cho anh.” Giai Nghi nhìn Mộc Thiên Kì với anh mắt mỉa mai .
“ Được rồi , tiểu khó tính. Anh thay quần áo đây, anh cũng muốn nếm thử tay nghề của tiểu Nghi Nghi nha.” Nói rồi Mộc Thiên Kì hướng cầu thang mà đi tới.
Ba mươi phút sau trên bàn thức ăn toả ra hương thơm tràn ngầp cả xoang mũi.
Giai Nghi nhìn đống thành quả này cũng thực mãn nguyện “ Mình mà làm đầu bếp cũng có thể sống được đó chứ.”
“ Anh ngửi thấy mùi vị của gia đình nha.” Mộc Thiên Kì từ cầu thang đi xuống ngồi thẳng vào ghế cảm thán.
“ Hừ, ăn đi.” Giai Nghi thật là không chịu nổi cái tính cách trẻ con này của Mộc Thiên Kì, người ta ấp ủ lời nói yêu thương để cầu hôn, còn con người này. Chậc chậc, nói lời yêu thương nhiều đến nỗi mà mình mất cảm giác luôn rồi.
“ Này công ty như thế nào rồi. Em không có ở đó anh có chăm lo tốt không đó.” Giai Nghi mở miệng nói chuyện làm bầu không khí càng trở nên ấm áp hơn.
“ Em nghĩ anh vô dụng đến vậy sao.” Dừng một chút Mộc Thiên Kì lại nói tiếp “ Thuốc của em lần này anh lấy đủ cho một tháng, lần này là loại mới không chừng sẽ có khả năng chữa khỏi. Em xem nếu em ở lại Mĩ để họ nghiên cứu thêm tình hình của em, không chừng sẽ khỏi.” Nói đến đây trong lòng anh không khỏi chua xót.
Trong lòng Giai Nghi âm thầm nói ‘ không khỏi đâu.’ Căn bệnh này đã có khi Giai Nghi ở kiếp trước, nó xuất hiện sau khi ba mẹ Giai Nghi mất, ban đầu chỉ là trầm cảm nặng, sau đó do không được phát hiện và chữa trị nên bệnh ngày càng nặng. Nhiều khi có đôi lúc cơ thể sẽ không hoạt đọng theo ý nghĩ của Giai Nghi mà luôn tìm cách tiến đến cái chết.
Nhưng mà Giai Nghi thật không ngờ, căn bệnh này lại có thể đi theo mình xuyên đến đây. Giai Nghi cũng đã cố gắng chữa trị nhưng sau một lần chữa trị lại một lần thất vọng.
Vì hiểu rõ như vậy nên cô mới không kì vọng gì nữa, nhưng Mộc Thiên Kì thù khác anh không biết được điều này, cô cũng không muốn nói.
“ Anh định ở đây bao lâu.” Giai Nghi quyết định lảng tránh vấn đề.
“ Anh đang nói chuyện nghiêm túc, em cần phải điều trị càng sớm càng tốt.” Nghe Giai Nghi đánh trống lảng sang chuyện khác trong mắt anh bùng lửa giận “ Chẳng lẽ em không quan tâm đến bản thân, em không lo lắng khi ba mẹ em biết được họ sẽ cảm thấy như thế nào.”
“ Nó không chữa được, anh biết mà.” Cô cúi gằm mặt xuống bàn không muốn đối duện với anh “ Em là trường hợp đầu tiên mắc bệnh này, cũng giống như bệnh này bắt nguồn từ em.”
“ Đã bao nhiên năm rồi anh lãng phí thời gian vì chuyện này, anh thấy nó có cơ hội chữa khỏi sao.” Nói rồi Giai Nghi ngước lên nhìn anh.
Trong mắt cô lúc này không có tia hi vọng cũng không có đau khổ, nó giống như là cô đã chấp nhận cái chết sẽ đến bất cứ lúc nào, trong lòng anh quặn đau. Nếu như cô không kiên cường như vậy, nếu như cô không mạnh mẽ như vậy, nếu cô yếu đuối một tí, thì có lẽ anh sẽ bớt đau lòng hơn.
Trên đôi vai gầy ấy phải gánh vác những thứ mà không ai có thể tưởng tượng nổi. Càng nghĩ anh càng cảm thấy mình vô dụng.
Ở bên cạnh Giai Nghi lâu như vậy nhưng anh vẫn không thể xoá bỏ bức tường mỏng manh giữa hai người.
“ Thôi được, em ăn xong rồi thì anh đưa em về, nhìn em kìa, mới xa anh mấy tuần mà đã gầy như vậy rồi.”
“ Được.” Giai Nghi cúi đầu xuống im lặng ăn không khí xung quanh trầm mặc đến cực điểm.
Nghĩ đi nghĩ lại Giai Nghi đi xuống bếp đẩy Mộc Thiên Kì ra.
“ Ai, lâu lắm rồi em không nấu ăn, hôm nay đột nhiên có hứng thú. Anh cút ra ngoài đi đỡ cản trở bổn tiểu thư.”
Giai Nghi nói rồi tháo tạp dề của Mộc Thiên Kì đeo vào người, thuận tay đẩy luôn cả anh ra ngoài.
“ Em đây là lo lắng anh mệt sao.” Mộc Thiên Kì trong mắt toàn ý cười nhìn Giai Nghi.
“ Bổn tiểu thư chỉ là sợ anh làm hư việc thôi, hừ ai lo lắng cho anh.” Giai Nghi nhìn Mộc Thiên Kì với anh mắt mỉa mai .
“ Được rồi , tiểu khó tính. Anh thay quần áo đây, anh cũng muốn nếm thử tay nghề của tiểu Nghi Nghi nha.” Nói rồi Mộc Thiên Kì hướng cầu thang mà đi tới.
Ba mươi phút sau trên bàn thức ăn toả ra hương thơm tràn ngầp cả xoang mũi.
Giai Nghi nhìn đống thành quả này cũng thực mãn nguyện “ Mình mà làm đầu bếp cũng có thể sống được đó chứ.”
“ Anh ngửi thấy mùi vị của gia đình nha.” Mộc Thiên Kì từ cầu thang đi xuống ngồi thẳng vào ghế cảm thán.
“ Hừ, ăn đi.” Giai Nghi thật là không chịu nổi cái tính cách trẻ con này của Mộc Thiên Kì, người ta ấp ủ lời nói yêu thương để cầu hôn, còn con người này. Chậc chậc, nói lời yêu thương nhiều đến nỗi mà mình mất cảm giác luôn rồi.
“ Này công ty như thế nào rồi. Em không có ở đó anh có chăm lo tốt không đó.” Giai Nghi mở miệng nói chuyện làm bầu không khí càng trở nên ấm áp hơn.
“ Em nghĩ anh vô dụng đến vậy sao.” Dừng một chút Mộc Thiên Kì lại nói tiếp “ Thuốc của em lần này anh lấy đủ cho một tháng, lần này là loại mới không chừng sẽ có khả năng chữa khỏi. Em xem nếu em ở lại Mĩ để họ nghiên cứu thêm tình hình của em, không chừng sẽ khỏi.” Nói đến đây trong lòng anh không khỏi chua xót.
Trong lòng Giai Nghi âm thầm nói ‘ không khỏi đâu.’ Căn bệnh này đã có khi Giai Nghi ở kiếp trước, nó xuất hiện sau khi ba mẹ Giai Nghi mất, ban đầu chỉ là trầm cảm nặng, sau đó do không được phát hiện và chữa trị nên bệnh ngày càng nặng. Nhiều khi có đôi lúc cơ thể sẽ không hoạt đọng theo ý nghĩ của Giai Nghi mà luôn tìm cách tiến đến cái chết.
Nhưng mà Giai Nghi thật không ngờ, căn bệnh này lại có thể đi theo mình xuyên đến đây. Giai Nghi cũng đã cố gắng chữa trị nhưng sau một lần chữa trị lại một lần thất vọng.
Vì hiểu rõ như vậy nên cô mới không kì vọng gì nữa, nhưng Mộc Thiên Kì thù khác anh không biết được điều này, cô cũng không muốn nói.
“ Anh định ở đây bao lâu.” Giai Nghi quyết định lảng tránh vấn đề.
“ Anh đang nói chuyện nghiêm túc, em cần phải điều trị càng sớm càng tốt.” Nghe Giai Nghi đánh trống lảng sang chuyện khác trong mắt anh bùng lửa giận “ Chẳng lẽ em không quan tâm đến bản thân, em không lo lắng khi ba mẹ em biết được họ sẽ cảm thấy như thế nào.”
“ Nó không chữa được, anh biết mà.” Cô cúi gằm mặt xuống bàn không muốn đối duện với anh “ Em là trường hợp đầu tiên mắc bệnh này, cũng giống như bệnh này bắt nguồn từ em.”
“ Đã bao nhiên năm rồi anh lãng phí thời gian vì chuyện này, anh thấy nó có cơ hội chữa khỏi sao.” Nói rồi Giai Nghi ngước lên nhìn anh.
Trong mắt cô lúc này không có tia hi vọng cũng không có đau khổ, nó giống như là cô đã chấp nhận cái chết sẽ đến bất cứ lúc nào, trong lòng anh quặn đau. Nếu như cô không kiên cường như vậy, nếu như cô không mạnh mẽ như vậy, nếu cô yếu đuối một tí, thì có lẽ anh sẽ bớt đau lòng hơn.
Trên đôi vai gầy ấy phải gánh vác những thứ mà không ai có thể tưởng tượng nổi. Càng nghĩ anh càng cảm thấy mình vô dụng.
Ở bên cạnh Giai Nghi lâu như vậy nhưng anh vẫn không thể xoá bỏ bức tường mỏng manh giữa hai người.
“ Thôi được, em ăn xong rồi thì anh đưa em về, nhìn em kìa, mới xa anh mấy tuần mà đã gầy như vậy rồi.”
“ Được.” Giai Nghi cúi đầu xuống im lặng ăn không khí xung quanh trầm mặc đến cực điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.