Nữ Phụ Thế Thân Không Phải Người

Chương 2:

Sơn Hữu Thanh Mộc

17/10/2021

Sau khi Quý Vũ nói câu này, hệ thống đình trệ một giây: “Cô nghiêm túc à?”

“Không được ư?” Quý Vũ nghiêm túc hỏi lại.

Hệ thống im lặng, dường như không biết phải trả lời thế nào.

Quý Vũ cong môi, phân tích như thật: “Cậu xem, Tô Nguyệt hận mấy người này, nếu làm nổ bình gas thì giá trị hận thù có giảm xuống bằng 0 không?”

Hệ thống: “…” Nghe thì thấy có lý, nhưng cứ cảm thấy không đúng ở đâu đó.

Thấy hệ thống câm nín, đáy mắt Quý Vũ hiện lên ánh cười: “Nếu cậu cảm thấy không thành vấn đề, vậy chờ tôi đi phòng bếp.”

“…Quý tiểu thư, đợi một chút.” Hệ thống lấy lại tỉnh táo: “Cách làm này quá nguy hiểm, chỉ sợ chỉ số hận thù không được giảm xuống mà cô cũng sẽ không đến được thế giới tiếp theo, chỉ có thể chết cùng nhân vật Tô Nguyệt, vĩnh viễn bị mắc kẹt ở thế giới này.”

Quý Vũ nhướng mày: “Nếu tôi chết, cậu sẽ thế nào?”

“Là một hệ thống ràng buộc, nếu như Quý tiểu thư chết thì chương trình của tôi cũng sẽ sụp đổ cùng với thế giới này.” Chuyện liên quan đến chính mình, hệ thống trả lời đặc biệt nghiêm túc.

Quý Vũ gật đầu, lại mở miệng, ngữ khí cưng chiều: “Rất lãng mạn, hay chúng ta đánh cược đi, thắng thì chuyển đến thế giới tiếp theo, thua thì đồng quy vu tận [1], chết cùng một chỗ với cậu cũng coi như chết có ý nghĩa.”

[1]Đồng quy vu tận = cùng chết chung.

Hệ thống: “….”

Sau khi câm nín lần thứ ba, hệ thống điều chỉnh thông tin về Quý Vũ rồi xem xét lại từ đầu đến cuối trong năm phút.

Gia đình hạnh phúc, cha mẹ ân ái, sinh hoạt lành mạnh , không có thói hư tật xấu, chuyện lớn nhất từng trải qua trong đời là vừa gặp lại bạn trai cũ Bùi Quyện trong thế giới thật thì gặp tai nạn xe cộ. Sau khi lâm vào hôn mê thì ký hợp đồng với hệ thống xuyên nhanh, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể trở về thế giới thực.

“Quỹ đạo cuộc sống bình thường sao lại bồi dưỡng nên cái loại tính cách điên khùng như vậy?” Đọc thông tin của cô mấy lần, hệ thống không nhịn được đặt câu hỏi, lúc kịp nhận ra đã buột miệng phát thành tiếng.

Không nghĩ nó im lặng lâu như vậy là để suy nghĩ vấn đề này, Quý Vũ không nhịn được cười một tiếng, trong xe vốn chỉ có giọng nói trả lời phỏng vấn của Chu Thanh Thanh nên tiếng cười của cô có vẻ đặc biệt chói tai.

Lục Thành cau mày nhìn cô: “Cô cười cái gì?”

“Buổi phỏng vấn của Thanh Thanh rất thú vị.” Quý Vũ ngay lập tức chuyển sang chế độ tiểu bạch thỏ, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Lục Thành, “Nhiều năm không gặp, cô ấy vui vẻ hơn so với trước kia.”

Nghe cô dùng ngữ khí hoài niệm nhắc tới Chu Thanh Thanh, thái độ Lục Thành vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ là biểu tình có chút hoà hoãn: “Ừ.”

Ở góc độ hắn không nhìn thấy, Quý Vũ khẽ nhếch miệng, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Lúc ấy em quá yếu đuối, luôn bị người ta bắt nạt, may mắn có anh cùng cô ấy bảo vệ em.”

Cô nói dứt câu thì ngừng một chút, Lục Thành đảo mắt qua nhìn vừa lúc thấy cô toát ra tia phiền muộn: “Tuy rằng sau này không liên lạc nữa, nhưng trong lòng em cô ấy vẫn là người bạn tốt nhất, nếu có thể gặp nhau thì tốt rồi.”

Lục Thành im lặng chớp mắt, cũng không biết là đang trả lời ai: “Sẽ có cơ hội gặp mặt thôi.”

“Vâng, lúc đó chúng ta mời cô ấy ăn cơm nhé.” Quý Vũ cười vô tội.

Hầu kết Lục Thành giật giật, không nói gì.

Thằng cha mày. Quý Vũ nhẹ nhàng vén tóc con trên thái dương ra sau tai, nhịn cười quay mặt về phía cửa kính xe ô tô.

Hệ thống: “….”

Hai người im lặng cho đến khi về tới nhà, mới vừa xuống xe, Lục Kiều – em gái của Lục Thành lập tức tiến lên đón, nhìn đến cô em chồng mới mười tám tuổi, chỉ số hận thù trong đầu Quý Vũ lại sáng lên –

100.

Lục Kiều vừa chạy tới đã lập tức chen vào giữa Lục Thành và Quý Vũ. Quý Vũ không muốn tiếp xúc thân mật với Lục Thành nên nhân cơ hội này bèn tránh sang một bên, đồng thời nở nụ cười bất đắc dĩ.

Cảnh tượng này trong mắt Lục Thành biến thành Lục Kiều đẩy mạnh cô sang một bên.

Tuy rằng cảm thấy không ổn nhưng Lục Thành cũng lười quan tâm, vì thế theo thói quen mà làm ngơ một màn trước mắt.

Lục Kiều kéo tay hắn, nũng nịu oán trách: “Sao giờ anh mới về, không phải anh nói tới sớm à?”

“Công ty có chút việc.” Lục Thành đối với cô em gái độc nhất này từ trước đến nay vẫn luôn rất cưng chiều: “Chờ đến sốt ruột rồi?”

Lục Kiều nhìn hắn chớp mắt: “Không phải em đâu, người khác mới sốt ruột.”

“Ai?” Lục Thành nhíu mày.

Lục Kiều đắc ý liếc nhìn Quý Vũ, Quý Vũ lập tức dịu dàng mỉm cười: “Kiều Kiều.”

“Anh vào trong đi rồi biết.” Lục Kiều phớt lờ lời chào hỏi của cô, nhanh chóng kéo Lục Thành đi mất.

Quý Vũ vẫn tiếp tục cười tươi dưới ánh mắt đồng tình hoặc khinh thường của mấy người giúp việc, trong đầu hỏi hệ thống: “Cậu có vũ khí mang tính sát thương cao không?”

“…Không.” Từ lúc hệ thống phát hiện mình không cẩn thận nói ra suy nghĩ trong lòng, tới bây giờ mới mở miệng nói chuyện.

Nụ cười của Quý Vũ vẫn không đổi: “Vậy có loại thuốc nào gây chết người không?”

“Không có, thứ duy nhất có thể gây hại cho cơ thể con người chỉ có viên thuốc bệnh tật, sau khi sử dụng có thể tạo ra các triệu chứng bệnh khác nhau, y học bình thường không thể phát hiện ra, nhưng chỉ có tác dụng trong bảy ngày.” Hệ thống máy móc trả lời.

Quý Vũ suy nghĩ một chút: “Bệnh gì đau nhất?”

“…Cô định cho Lục Kiều sử dụng?” Hệ thống sau khi phát hiện ý đồ của cô lập tức khuyên bảo: “Thuốc bệnh tật chỉ có một viên thôi, Quý tiểu thư có thể sử dụng vào thời điểm quan trọng, không cần lãng phí như vậy.”

“Không được nổ chết bọn họ, cũng không được dùng thuốc, cậu đúng là một con tiểu yêu quái ‘không được’ [2].” Quý Vũ oán giận.

[2] đoạn này chị Vũ chơi chữ, ‘không được’ ở đây là vô dụng.

Hệ thống: “?”

Trong lúc trêu chọc hệ thống, Quý Vũ đã đi vào phòng khách, vừa hay nhìn được tiết mục Lục Thành và Chu Thanh Thanh đang ngồi trên sô pha ngây ngốc nhìn nhau, hai người biến nhiều năm khổ sở chia xa cùng tất cả tình yêu và nỗi bi thương trong lòng diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn, ai nhìn mà không xúc động cơ chứ?

Dựa theo trong cốt truyện, khi Tô Nguyệt nhìn thấy ánh mắt chan chứa tình cảm sâu đậm của Lục Thành, cảm xúc đã bắt đầu hoảng loạn, cộng thêm Lục Kiều ở bên khiêu khích, mẹ Lục khinh thường cùng với bầu không khí mờ ám giữa Lục Thành và Chu Thanh Thanh càng làm cô ấy cảm thấy sụp đổ, cuối cùng không nhịn được đỏ mắt trên bàn ăn.

Quý Vũ nhếch khoé môi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Chu Thanh Thanh, trước khi mọi người phản ứng lại đã chạy đến ôm cô ta thắm thiết: “Thanh Thanh!”



Tất cả mọi người trong phòng khách đều sửng sốt.

Khiếp sợ nhất chính là Lục Kiều, lấy hiểu biết của cô ta đối với Tô Nguyệt, tưởng rằng sẽ thấy được cảnh khóc lóc ỉ ôi, ai biết được Tô Nguyệt lại nhiệt tình với tình địch trước kia như vậy.

Phải biết rằng, anh trai cô ta cho tới giờ cũng chưa quên được Chu Thanh Thanh.

Hiển nhiên Chu Thanh Thanh cũng không dự đoán được chuyện này, sau khi xấu hổ chớp mắt cũng nở nụ cười: “Đúng vậy, Nguyệt Nguyệt, đã lâu không gặp.”

“Vừa rồi mình còn nói với A Thành mình rất nhớ cậu. Bây giờ đã được gặp cậu rồi. Tuyệt quá.” Quý Vũ cười buông cô ta ra.

Chu Thanh Thanh nghe xong ngay lập tức nhìn về phía Lục Thành, ánh mắt ẩn chứa ánh lệ: “Có thật không?”

Trái ngược với một Lục Thành luôn đối xử lạnh nhạt với Quý Vũ, lần này hắn có chút hốt hoảng đi tới trước mặt Chu Thanh Thanh: “Đã lâu không gặp.”

“Anh trai của em thoạt nhìn thật xứng đôi với chị Thanh Thanh.” Lục Kiều kịp thời chen miệng vào, sau đó mong chờ nhìn về phía Quý Vũ, quả nhiên nhìn thấy cô nhíu mày.

“Kiều Kiều không thể nói như vậy được.” Quý Vũ nghiêm túc nhìn cô ta: “Anh trai em làm sao xứng với Thanh Thanh được.”

Mọi người: “?”

“Bởi vì trong lòng chị, Thanh Thanh là tốt nhất, ai cũng đều không xứng.” Quý Vũ cười tủm tỉm nói thêm một câu.

Chu Thanh Thanh cười gượng một tiếng: “Bây giờ Nguyệt Nguyệt thật vui tính.”

“Đúng không?” Ý cười trên mặt Quý Vũ càng lúc càng sâu, dịu dàng nhìn thoáng qua Lục Thành.

Sắc cười trên mặt Chu Thanh Thanh lập tức phai nhạt, Quý Vũ coi như không thấy, nhiệt tình mời cô ta ngồi xuống, thái độ ân cần, vô hình trung bày ra tư thái chủ nhà.

Lục Kiều không cam lòng nhìn nét tươi cười trên mặt Quý Vũ, đang muốn nói mấy câu khích bác thì thấy mẹ Lục từ tầng trên đang đi xuống, mấy tiểu bối [3]trong nhà lập tức vây quanh.

[3] tiểu bối (小辈): người vai dưới, thế hệ trẻ trong một gia đình (theo vtudien).

Quý Vũ chủ động chào hỏi: “Mẹ.”

Mẹ Lục liếc cô, quay đầu nói chuyện với Chu Thanh Thanh, Lục Kiều lập tức vui sướng, cũng đi theo nịnh nọt Chu Thanh Thanh, tâm tư Lục Thành bây giờ toàn bộ đặt trên người Chu Thanh Thanh, thân mật đến mức giống như người một nhà, khó hình dung ra cảnh tượng mâu thuẫn khi trước.

Quý Vũ hoàn toàn bị ngó lơ….Quý-bị-ngó-lơ-Vũ vốn nên tỏ ra buồn bã, nhưng đồ ăn đã được dọn lên trong phòng ăn, mùi thơm ngào ngạt bay ra phòng khách, thật khó mà khiến cô buồn nổi.

Đói bụng quá.

Bởi vì tâm tư đặt hết lên bàn ăn, mẹ Lục nói với cô mấy câu cô cũng không chú ý nghe, hệ thống đành phải nhắc nhở: “Quý tiểu thư, mẹ Lục đang nói chuyện với cô đó.”

Quý Vũ hoàn hồn, hoang mang nhìn mẹ Lục: “Có chuyện gì ạ?”

“Mẹ nói chuyện với chị mà chị không nghe thấy à? Hay là cố ý không nghe thấy?” Lục Kiều tức giận chất vấn, Lục Thành cũng cau mày.

Quý Vũ nghi hoặc: “Sao Kiều Kiều lại tưởng thế? Chẳng lẽ trước kia em cũng từng như vậy?”

Lục Kiều tức giận: “Chị!”

Hệ thống đang định nhắc nhở Quý Vũ hiện tại cô đang gặp bất lợi, không thích hợp để đối đầu trực diện thì mẹ Lục mở miệng: “Thôi, còn có khách ở đây, cãi qua cãi lại ồn ào như vậy mà xem được à, Kiều Kiều còn nhỏ nên không hiểu chuyện, Tô Nguyệt con cũng vậy ư?”

Tuy rằng lời này mang ý chỉ trích Quý Vũ, nhưng trong lúc vô tình nói ra thân phận “khách” của Chu Thanh Thanh, khoé môi Chu Thanh Thanh cứng đờ.

Quý Vũ lập tức nở nụ cười hài lòng: “Con biết rồi ạ, con không tranh cãi với Kiều Kiều đâu ạ.”

“Cô biết bà ấy sẽ nói thế à?” Hệ thống tò mò.

Quý Vũ: “Hình như có ức bò hầm khoai tây.”

“…Tôi đâu có hỏi cô chuyện này.” Hệ thống cứng họng.

Ý cười ánh mắt Quý Vũ càng thêm sâu, thấy mọi người vẫn đang nhìn mình, cô vội vàng mời họ vào ăn cơm. Mẹ Lục nhìn giờ, sau đó nhấc chân đi đến phòng ăn, bà vừa đi, những người khác lập tức theo sau, cuối cùng Quý Vũ cũng như ước muốn ngồi trước bàn ăn.

“Nhìn đi, quả nhiên là có ức bò hầm khoai tây.” Quý Vũ vô cùng vừa lòng.

Hệ thống cảm giác như nó sắp hỏng rồi.

Không thể không nói người nhà họ Lục tuy không quan tâm đến nhân phẩm của mình nhưng lại cực kỳ kén chọn trình độ của đầu bếp. Quý Vũ ngay khi ngồi xuống đều nếm mỗi món một ít, món nào cũng rất hợp khẩu vị của cô. Nhưng giọng nói máy móc trong đầu cực kỳ ảnh hưởng tới việc ăn cơm của cô.

“….Lục Thành với Chu Thanh Thanh đang liếc mắt đưa tình kìa, cô không can thiệp à?” Hệ thống nhịn không được nhắc nhở.

Quý Vũ gắp miếng xương sườn.

“Lục Kiều khiêu khích cô kìa, cô không tính đáp trả sao?” Hệ thống vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nhắc nhở.

Quý Vũ lấy thêm một bát thịt bò hầm khoai tây.

“Mẹ Lục đang so sánh cô với Chu Thanh Thanh kìa, ám chỉ cô thua kém Chu Thanh Thanh đấy, sao cô chỉ gật đầu vậy?” Hệ thống bất lực.

Quý Vũ bắt đầu tấn công cái đầu cua khổng lồ.

“….Cô có thể ăn rau được không?” Hệ thống tuyệt vọng.

Nghe được những lời này của nó, Quý Vũ đột nhiên tạm dừng, tiếp theo ngoan ngoãn buông đũa xuống, chủ động tham gia vào câu chuyện phiếm của Chu Thanh Thanh và người nhà họ Lục.

Hệ thống: “?” Đã no rồi?

Lúc cô ăn cơm cũng có nghe những người khác nói chuyện, vì vậy rất nhanh đã nhập cuộc, Lục Kiều nhìn không nổi cảnh cô và Chu Thanh Thanh ôn chuyện, đâm chọc cô hai câu: “Chị dâu hôm nay nói nhiều vậy.”

Quý Vũ nghe vậy chỉ dịu dàng cười, nhân lúc mọi người đang tập trung chú ý trên người Chu Thanh Thanh, cô quay sang nở nụ cười khiêu khích với cô ta.

Tô Nguyệt gả đến nhà họ Lục nhiều năm như vậy, trước giờ đối với Lục Kiều đều là nhường nhịn, lấy lòng, đây vẫn là lần đầu tiên Lục Kiều bị phản kích, đầu óc “ầm” một tiếng, chanh chua buột miệng thốt lên: “Chị đắc ý cái gì, nếu không phải do chị Thanh Thanh xuất ngoại, chị cho rằng anh của tôi sẽ cưới chị?”

Lời cô ta vừa thốt ra, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi, rốt cuộc lúc trước vì sao Chu Thanh Thanh ra nước ngoài, trong lòng họ đều rất rõ ràng.

“Kiều Kiều! Con nói bậy bạ gì thế!” Mẹ Lục vốn là người ngày trước tận tình chia rẽ Lục Thành và Chu Thanh Thanh bỗng nhiên sầm mặt.

Lục Kiều nhận ra mình nói sai, lập tức luống cuống: “Mẹ, con không có ý đó, con chỉ muốn nói cho Tô Nguyệt….”



“Đột nhiên cháu nhớ cháu còn có việc, cháu đi trước đây.” Chu Thanh Thanh vội vàng đứng dậy, trước khi Lục Kiều nói xong đã đỏ mắt liếc Lục Thành một cái, sau đó cúi đầu xoay người rời đi.

Lục Thành xanh mặt đứng bật dậy đuổi theo, Quý Vũ lập tức ngăn trước mặt hắn.

“Tránh ra!” Lục Thành lạnh lùng nói. Trong lòng hắn giờ phút này chỉ có ánh mắt nghẹn ngào của Chu Thanh Thanh lúc rời đi, lại nhìn đến vẻ mặt của Tô Nguyệt, trong lòng chán ghét tới cực điểm.

Quý Vũ chửi thầm trong lòng, đem áo khoác của Chu Thanh Thanh đặt vào tay hắn: “Thanh Thanh đi mà không đem theo áo khoác, bên ngoài lạnh lắm, anh nhanh đi đưa cho cô ấy đi.”

Lục Thành nghe vậy sửng sốt một chút: “Cô không ngăn tôi lại?”

Sao nói câu ngu dữ vậy, Quý Vũ buông tiếng thở dài: “Thanh Thanh là bạn thân nhất của em, tại sao em lại cản anh được? Anh đi nhanh đi, nhớ nói xin lỗi giúp em, nếu không phải do em…” Cô nói xong, liếc mắt nhìn Lục Kiều: “Nếu không phải do em, cô ấy cũng sẽ không đau lòng.”

Chuyện này ai đúng ai sai, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nhìn ra.

Lục Thành mím môi, cầm lấy áo khoác, thái độ đối với Quý Vũ cũng hoà hoãn đôi chút, hiếm thấy nói một câu: “Tôi sẽ nhanh trở lại.”

Đừng có quay về, chết luôn ở bên ngoài đi. Quý Vũ cười khẽ: “Vâng.”

Hệ thống: “…” Cái loại chửi thầm này không cần để tôi nghe thấy có được không?

Lục Thành nhận lấy áo khoác rất nhanh đã rời đi, cũng mang theo không khí náo nhiệt của phòng ăn đi mất.

Lục Kiều ấm ức nắm tay mẹ Lục, vẫn đang xin lỗi chuyện vừa rồi. Mẹ Lục từ trước đến này đều bao dung với con mình, nhìn thấy cô ta làm nũng như vậy, biểu cảm cuối cùng cũng hoà hoãn: “Con đó, lần sau mà còn bốc đồng như vậy nữa mẹ sẽ phạt con.”

“Con không dám nữa đâu.” Lục Kiều vội nói.

Quý Vũ lười xem hai người trình diễn vở kịch tình mẫu tử, đang định tìm lý do rời đi, lại thấy mẹ Lục nhìn qua bên này, thái độ hoàn toàn bất đồng với khi nói chuyện cùng Lục Kiều, lãnh đạm nói một câu: “Chuyện hôm nay tuy Kiều Kiều làm sai, nhưng con làm chị dâu mà cũng không ngăn cản, không làm tròn bổn phận của mình chút nào.”

Trách nhiệm cái đầu bà. Quý Vũ ngoan ngoãn gật đầu: “Con hiểu rồi ạ.”

Thấy thái độ cô không có gì bắt bẻ, mẹ Lục liếc cô lần nữa rồi đi lên tầng trên cùng Lục Kiều.

Quý Vũ thong thả ngồi xuống cầm đũa lên.

Hệ thống: “…Ăn tiếp?”

“Tôi còn chưa no mà.” Quý Vũ ngẩng đầu: “Cậu muốn ăn không? Tôi nghe nói hệ thống có thể ăn.”

“Không, tôi là hệ thống sơ cấp, không có vị giác, có ăn cũng vậy thôi.” Hệ thống trả lời xong mới phát hiện cô đã đổi đề tài: “Cô cứ để Lục Thành đuổi theo Chu Thanh Thanh như vậy, không sợ bọn họ làm hoà à?”

“Tôi không cho hắn đuổi theo, hắn sẽ không đuổi theo chắc?” Quý Vũ gặm chân cua hỏi lại.

Hệ thống nghẹn ngào: “….Ít ra cô nên nỗ lực một chút chứ.”

“Biết rõ là vô dụng, tại sao còn muốn cố gắng?” Quý Vũ cười khẽ: “Tuỳ hắn đi.”

“Nhưng mà cứ tiếp tục như vậy bọn họ sẽ làm hoà đó.” Hệ thống tiếp tục nói.

Quý Vũ không để trong lòng: “Nếu được vậy thì tốt quá.”

Hệ thống: “?”

“Được rồi, cậu không ăn cơm thì đừng có quấy rầy tôi ăn cơm.” Quý Vũ nói một câu chấm dứt cuộc nói chuyện.

Hệ thống không còn cách nào khác chỉ có thể im lặng.

Không có những người khác làm phiền, Quý Vũ rất thoải mái hưởng thụ bữa tối, ăn xong đã 9 giờ, cô vừa đi lên tầng, vừa hỏi hệ thống: “Chỉ số hận thù vẫn là 100 sao?”

“…Cô chưa thực hiện bất cứ hành động gì, đương nhiên vẫn còn 100.” Hệ thống chết lặng.

Quý Vũ tặc lưỡi: “Có khi nó hỏng rồi đấy, cậu kiểm tra một chút đi.”

“Không cần kiểm tra, không bị hỏng.” Âm thanh máy móc của hệ thống lộ vẻ cuộc sống này không còn gì luyến tiếc.

Quý Vũ cũng không quá tin tưởng, chậm rãi đi về phòng, tình cờ nhìn thấy Lục Kiều đi ra từ phòng mẹ Lục, cô dừng lại một chút, bước chân nhanh hơn đi về phía phòng ngủ.

“Tô Nguyệt” Lục Kiều buồn bực gọi cô một tiếng.

Quý Vũ càng bước nhanh hơn.

“Tô Nguyệt! Chị điếc sao?!” Hôm nay Lục Kiều bị cô trêu tức liên tục, tức giận muốn nổ tung, lập tức đuổi theo.

Quý Vũ chạy vào phòng ngủ, đang muốn đóng cửa lại thì Lục Kiều chen cửa lách vào, cô đành phải nở nụ cười: “Lục Kiều, sao em lại ở đây?”

Lục Kiều nhìn mặt cô chăm chú một lúc mới chế nhạo hỏi: “Bây giờ chị biết sợ rồi sao?”

“Chị không hiểu em đang nói gì.” Quý Vũ đáp, đưa tay ra định đóng cửa lại.

Sắc mặt Lục Kiều tối sầm, thò đầu vào hỏi: “Chị còn giả ngu với tôi? Nói mau! Lúc nãy trên bàn ăn chị cười vậy là có ý gì!”

Quý Vũ ngả về sau, trong đầu hỏi hệ thống: “Căn phòng này cách âm tốt không?”

Hệ thống: “Rất tốt.”

“Trong phòng có camera theo dõi không?” Quý Vũ hỏi tiếp.

Hệ thống: “Không…cô muốn làm gì?”

“Kiểm tra xem chỉ số thù hận có bị hỏng không ấy mà.” Quý Vũ vừa nói xong, lập tức bắt được cánh tay Lục Kiều đang chọc trên trán mình, cúi xuống xoay người ném cô ta ra sau vai.

Rầm! Một người nặng hơn năm mươi kilogam cứ thế ngã sõng soài trên đất.

Chỉ số hận thù: 99.

“À, không hỏng thật này.” Quý Vũ nhìn Lục Kiều rơi xuống đất như một quả bóng, trong lòng có chút vui mừng.

Hệ thống: “?….!!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Thế Thân Không Phải Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook