Chương 21: Thế giới II: Tổng tài, thỉnh cầu đụng ngã 8
Nguyên đồng
05/02/2021
Edit: Linhlady
"Boss, tôi quên mất là đi như thế nào rồi " Tô Mộc nhìn đại boss khóc không ra nước mắt, trước đó cô mới thề son sắt nói cô rất quen thuộc, kết quả mới qua một con phố liền lạc đường, giám đốc nhất định sẽ cảm thấy cô ngu xuẩn.
Mộ Thiếu Tử cảm thấy gần đây thư ký nhà mình giống như chỉ số IQ giảm không ít, cười bất đắc dĩ cười: "Tôi biết. Đi thôi." Nói xong, Mộ Thiếu Tử bỏ tay vào túi, ỷ mình chân dài nện bước dài đi lên phía trước.
Tô Mộc thấy Mộ Thiếu Tử cười, đại boss anh đừng cười, tôi sợ hãi t_t. Tự biết đuối lý Tô Mộc cúi đầu im lặng đi theo phía sau boss nhà mình.
Ồ, boss rất quen thuộc? Hồi tưởng lại lời Mộ Thiếu Tử nói, Tô Mộc nghi hoặc ngẩng đầu nhìn bóng lưng boss, thôi, đừng hỏi, nói không chừng người ta đã đến đây. Ríu rít ríu rít, đến qua còn không nói, khốn kiếp, nhìn mình làm trò cười. Sớm biết rằng như vậy sẽ không nói ra.
Lập cái flag QAQ
Mộ Thiếu Tử quay đầu lại liếc một cái, phía sau Tô Mộc cúi đầu bước đi, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Không lâu, liền dừng lại, nhìn trước mắt là một giáo đường nhìn rất cổ xưa.
Tô Mộc đang nghĩ ngợi xuất thần, không chú ý tới Mộ Thiếu Tử đã dừng lại, liền đụng vào lưng hắn.
Đau nhức, đau nhức. Tô Mộc sống mũi bị đụng vào, nghi hoặc không hiểu, vì sao lại dừng lại. Nhưng là rất nhanh liền bị giáo đường trước mắt làm hấp dẫn.
"Bên trong thật đẹp " ánh mắt Tô Mộc long lanh.
Giáo đường từ chính diện rất nhỏ, sơn ở cửa chính mặc dù bởi vì thời gian mà bị ăn mòn, nhưng lại có một vẻ đẹp tang thương. Cửa sổ bên cạnh màu sắc rực rỡ giống như được ghép từ các miếng thuỷ tinh, dưới cửa sổ có đủ loại hoa, bởi vì không được cắt tỉa, tuỳ ý sinh trưởng, hoa đằng quấn lên cửa sổ, lan tràn trên khung cửa, không có tiếp tục mọc ra phía trước, giống như sợ khinh nhờn nơi thánh khiết kia. Kiến trúc bên trong không bị thời gian mà trở nên ảm đạm, lại thêm một cảm giác cổ kính, cuốn hút, khiến nơi này trở nên thần bí.
Mộ Thiếu Tử dường như biết trước phản ứng của Tô Mộc, bước lên đẩy cách cửa nửa che nửa đậy kia ra.
Cửa bị đẩy ra tạo một tiếng két, mặc dù chói tai, nhưng lại khiến người ta tâm trầm tĩnh lại, vữa ở trên tường gạch cho dù có chút ít tróc ra, lại có thể như cũ có vẻ đẹp không khó nói lên lời, nhìn qua nơi này rộng lớn mà tinh xảo, lịch sử như được thời gian lắng đọng lại đây, đột nhiên phát hiện thế giới rộng lớn như vậy, mà ta chỉ là một hạt bụi nhỏ bé mịt mù trong vũ trụ.
Đi vào, đập vào mắt là ghế chỉnh tề, bên trong cũng có rải rác vài người đang cầu nguyện.
"Boss."
"Ừ" thấy trên vẻ mặt Tô Mộc vui sướng, tâm tình Mộ Thiếu Tử không hiểu sao cũng vui vẻ theo.
Không biết nhớ ra cái gì, Mộ Thiếu Tử kéo tay Tô Mộc hướng cửa nhỏ giáo đường bước nhanh tới.
Như thế nào? Bị kéo đi vẻ mặt Tô Mộc không giải thích được.
...
Đẩy cửa nhỏ ra thấy một cỗ hơi thở tự nhiên, nơi đó là một khu vườn hoa nhỏ. Trung gian còn có một dòng suối nhỏ, nước trong suốt, nhìn nơi này chắc thường xuyên có người quét dọn.
Còn chưa kịp thưởng thức cảnh vật xung quanh, đã bị kéo tới một gốc cây cũng tầm thường. Mà Mộ Thiếu Tử liền thuận tay lấy hộp công cụ từ công nhân bên cạnh, lấy xẻng nhỏ ra, không để ý hình tượng, đào lên.
Tô Mộc lại không hiểu tại sao căng thẳng, sẽ không bị bắt a, giám đốc, nhìn anh như thế này rất tốt sao? Nhìn xung quanh bốn phía, phát hiện không có người mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, Mộ Thiếu Tử dừng động tác, lấy từ bên trong một cái hộp gỗ nhỏ. Vỗ vỗ đất còn trên mặt hộp.
Tô Mộc trong nháy mắt bị hấp dẫn sự chú ý.
Mở hộp ra, nhìn bên trong rời rạc các vật nhỏ, có kẹo, huy chương, nắp bình các loại. Mộ Thiếu Tử thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười, thật tốt còn ở đây, rất nhiều năm hắn không có tới nơi này, không nghĩ tới vật này còn ở đây.
Giống như là cùng người yêu chia sẻ bảo bối của mình, ở trước mặt Tô Mộc giơ lên, cười vui vẻ như trẻ con.
Tô Mộc thấy người trước mắt cười tươi như ánh mặt trời, đột nhiên cảm thấy tim đập thật nhanh, dùng tay che ngực, dường như sợ nó nhảy ra. Cố nén, "Boss, trước đây anh đã tới nơi này sao?"
"Đúng vậy. Lúc trước khi cùng cha mẹ ở nơi này, thường xuyên đến đây chơi, thừa dịp lúc không có người đem nó vùi vào trong." Mộ Thiếu Tử hồi tưởng lại cùng Tô Mộc nói.
"Kia, còn một chỗ nữa "
Mộ Thiếu Tử giống như đem hết tâm tình vài năm dùng hết vào hôm nay. Mang Tô Mộc đi tất cả mọi nơi mà trước kia hắn thường xuyên tới chơi, Tô Mộc cảm thấy tích cách trước kia của boss phải rất nghịch ngợm a, như thế nào khi lớn lên, tính cách càng ngày càng sai lệch
# luận dưỡng thành giám đốc #
Chờ lúc bọn họ đi đến công viên, Tô Mộc ngừng lại, cảm thấy đầu có chút choáng váng, muốn nói boss dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, đã cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, tiếp theo liền bất tỉnh nhân sự.
Mộ Thiếu Tử cảm giác người phía sau không đi theo, xoay người muốn hỏi một chút như thế nào, lại trông thấy Tô Mộc nhào về phía mình. Vô ý thức ôm Tô Mộc, "Tô Mộc?" Cảm thấy không thích hợp, ôm Tô Mộc lên, phát hiện sắc mặt Tô Mộc yếu ới, nhắm chặt mắt.
Nhíu mi, lại cảm thấy ảo não có phải mình mang cô ấy đi quá nhiều nơi mới như vậy hay không.
Bởi vì không lái xe, Mộ Thiếu Tử gọi xe taxi.
"Đi bệnh viện "
Lái xe nhìn thoáng qua Tô Mộc trong lòng Mộ Thiếu Tử, cũng cảm thấy có chuyện. Liền lập tức tăng tốc chạy tới bệnh viện mở.
...
Vừa vào bệnh viện, Mộ Thiếu Tử liền gọi y tá, bác sĩ. Tô Mộc được bác sĩ kiểm tra, hắn đứng bên cạnh như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than "Cô ấy như thế nào?" Trông thấy bác sĩ kiểm tra xong liền lập tức đi lại hỏi.
Bác sĩ nhíu lông mày, lấy khẩu trang xuống nhìn Mộ Thiếu Tử nói: "Cô ấy mang thai, có chút thiếu máu, cộng thêm vô cùng mệt nhọc, cho nên mới té xỉu."
"Mang thai?" Mộ Thiếu Tử khiếp sợ nhìn bác sĩ.
"Đúng vậy. Tiên sinh không biết sao? Đã hơn hai tháng."
"..."
" Được, cảm ơn bác sĩ." Tiểu Trương từ nước ngoài chạy tới đây, nhìn bầu không khí quỷ dị giữa hai người, không biết rõ xảy ra chuyện gì, đành phải mở miệng nói cám ơn bác sĩ.
Ánh mắt Mộ Thiếu Tử tối tăm, phức tạp nhìn Tô Mộc trên giường, biết rõ đứa bé kia chính là của mình. Lập tức cảm thấy đầu hỗn loạn, nhưng trong lòng có nhiều hơn mừng rỡ cùng mong đợi.
Tiểu Trương còn muốn mở miệng hỏi giám đốc một chút tại sao Tô Mộc lại té xỉu? Không đợi tiểu Trương mở to miệng, Mộ Thiếu Tử lại đi ra khỏi phòng bệnh. Hắn muốn suy nghĩ lại một chút tình cảm của chính mình, thật ra từ rất lâu trước kia mình rất thích Tô Mộc, khi đó bản thân lại không có dũng khí, một lần nữa lúc gặp nhau, cô giống như không nhớ rõ mình là ai.
Hắn nghĩ, nếu không phải là lần đó, bọn họ chỉ sợ lại bỏ qua nhau. Mộ Thiếu Tử bật cười lắc đầu.
...
Tỉnh lại Tô Mộc nhìn chung quanh, biết mình đang ở bệnh viện.
Lúc này tiểu Trương vừa vặn lấy thuốc trở về, "Cô tỉnh lại thật tốt như thế nào lại té xỉu thế? Cô cũng quá không biết quan tâm chính mình đi." Được đồng nghiệp quan tâm, Tô Mộc cảm thấy rất ấm lòng.
Tiểu Trương kỳ thật đang suy nghĩ, cô vạn nhất có chuyện gì xảy ra, boss nhà ta phải làm sao bây giờ a ( Tô Mộc: Ha ha.)
"Anh sao lại ở đây, không phải là đi công tác sao?" Tô Mộc kinh ngạc nhìn tiểu Trương.
"Làm việc xong, liền tới đây." Còn không phải là bị lệnh của đại boss cưỡng chế lại đây, mới vừa xuống máy bay liền bị gọi tới bệnh viện. QAQ
"Ngại quá, là tôi sai." Tô Mộc biết bởi vì mình ngã bệnh, tiểu Trương mới bị kêu đến.
"Không cần, nhanh khoẻ lên, tôi không sao." Tiểu Trương không thèm để ý khoát tay.
Vừa nói xong, Mộ Thiếu Tử mở cửa vào.
"Không có việc gì thì tốt rồi. Dạ, đây là thuốc của cô, nhớ uống. Tôi đi trước. Bái bai" tiểu Trương nhìn Tô Mộc chớp mắt vài cái, rất tự giác rời khỏi.
"Boss, tôi đi trước."
"Ừ "
Tiểu Trương đi rồi, gian phòng chỉ còn lại hai người.
Gian phòng bỗng chốc liền an tĩnh lại, yên tĩnh tới nỗi có thể nghe tiếng hô hấp.
Mộ Thiếu Tử: "Cô có cái gì muốn nói với tôi không."
Tô Mộc thấy sắc mặt Mộ Thiếu Tử không đúng, nghĩ đến hắn có thể đã biết, thầm kêu xong đời.
"Boss, tôi quên mất là đi như thế nào rồi " Tô Mộc nhìn đại boss khóc không ra nước mắt, trước đó cô mới thề son sắt nói cô rất quen thuộc, kết quả mới qua một con phố liền lạc đường, giám đốc nhất định sẽ cảm thấy cô ngu xuẩn.
Mộ Thiếu Tử cảm thấy gần đây thư ký nhà mình giống như chỉ số IQ giảm không ít, cười bất đắc dĩ cười: "Tôi biết. Đi thôi." Nói xong, Mộ Thiếu Tử bỏ tay vào túi, ỷ mình chân dài nện bước dài đi lên phía trước.
Tô Mộc thấy Mộ Thiếu Tử cười, đại boss anh đừng cười, tôi sợ hãi t_t. Tự biết đuối lý Tô Mộc cúi đầu im lặng đi theo phía sau boss nhà mình.
Ồ, boss rất quen thuộc? Hồi tưởng lại lời Mộ Thiếu Tử nói, Tô Mộc nghi hoặc ngẩng đầu nhìn bóng lưng boss, thôi, đừng hỏi, nói không chừng người ta đã đến đây. Ríu rít ríu rít, đến qua còn không nói, khốn kiếp, nhìn mình làm trò cười. Sớm biết rằng như vậy sẽ không nói ra.
Lập cái flag QAQ
Mộ Thiếu Tử quay đầu lại liếc một cái, phía sau Tô Mộc cúi đầu bước đi, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Không lâu, liền dừng lại, nhìn trước mắt là một giáo đường nhìn rất cổ xưa.
Tô Mộc đang nghĩ ngợi xuất thần, không chú ý tới Mộ Thiếu Tử đã dừng lại, liền đụng vào lưng hắn.
Đau nhức, đau nhức. Tô Mộc sống mũi bị đụng vào, nghi hoặc không hiểu, vì sao lại dừng lại. Nhưng là rất nhanh liền bị giáo đường trước mắt làm hấp dẫn.
"Bên trong thật đẹp " ánh mắt Tô Mộc long lanh.
Giáo đường từ chính diện rất nhỏ, sơn ở cửa chính mặc dù bởi vì thời gian mà bị ăn mòn, nhưng lại có một vẻ đẹp tang thương. Cửa sổ bên cạnh màu sắc rực rỡ giống như được ghép từ các miếng thuỷ tinh, dưới cửa sổ có đủ loại hoa, bởi vì không được cắt tỉa, tuỳ ý sinh trưởng, hoa đằng quấn lên cửa sổ, lan tràn trên khung cửa, không có tiếp tục mọc ra phía trước, giống như sợ khinh nhờn nơi thánh khiết kia. Kiến trúc bên trong không bị thời gian mà trở nên ảm đạm, lại thêm một cảm giác cổ kính, cuốn hút, khiến nơi này trở nên thần bí.
Mộ Thiếu Tử dường như biết trước phản ứng của Tô Mộc, bước lên đẩy cách cửa nửa che nửa đậy kia ra.
Cửa bị đẩy ra tạo một tiếng két, mặc dù chói tai, nhưng lại khiến người ta tâm trầm tĩnh lại, vữa ở trên tường gạch cho dù có chút ít tróc ra, lại có thể như cũ có vẻ đẹp không khó nói lên lời, nhìn qua nơi này rộng lớn mà tinh xảo, lịch sử như được thời gian lắng đọng lại đây, đột nhiên phát hiện thế giới rộng lớn như vậy, mà ta chỉ là một hạt bụi nhỏ bé mịt mù trong vũ trụ.
Đi vào, đập vào mắt là ghế chỉnh tề, bên trong cũng có rải rác vài người đang cầu nguyện.
"Boss."
"Ừ" thấy trên vẻ mặt Tô Mộc vui sướng, tâm tình Mộ Thiếu Tử không hiểu sao cũng vui vẻ theo.
Không biết nhớ ra cái gì, Mộ Thiếu Tử kéo tay Tô Mộc hướng cửa nhỏ giáo đường bước nhanh tới.
Như thế nào? Bị kéo đi vẻ mặt Tô Mộc không giải thích được.
...
Đẩy cửa nhỏ ra thấy một cỗ hơi thở tự nhiên, nơi đó là một khu vườn hoa nhỏ. Trung gian còn có một dòng suối nhỏ, nước trong suốt, nhìn nơi này chắc thường xuyên có người quét dọn.
Còn chưa kịp thưởng thức cảnh vật xung quanh, đã bị kéo tới một gốc cây cũng tầm thường. Mà Mộ Thiếu Tử liền thuận tay lấy hộp công cụ từ công nhân bên cạnh, lấy xẻng nhỏ ra, không để ý hình tượng, đào lên.
Tô Mộc lại không hiểu tại sao căng thẳng, sẽ không bị bắt a, giám đốc, nhìn anh như thế này rất tốt sao? Nhìn xung quanh bốn phía, phát hiện không có người mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, Mộ Thiếu Tử dừng động tác, lấy từ bên trong một cái hộp gỗ nhỏ. Vỗ vỗ đất còn trên mặt hộp.
Tô Mộc trong nháy mắt bị hấp dẫn sự chú ý.
Mở hộp ra, nhìn bên trong rời rạc các vật nhỏ, có kẹo, huy chương, nắp bình các loại. Mộ Thiếu Tử thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười, thật tốt còn ở đây, rất nhiều năm hắn không có tới nơi này, không nghĩ tới vật này còn ở đây.
Giống như là cùng người yêu chia sẻ bảo bối của mình, ở trước mặt Tô Mộc giơ lên, cười vui vẻ như trẻ con.
Tô Mộc thấy người trước mắt cười tươi như ánh mặt trời, đột nhiên cảm thấy tim đập thật nhanh, dùng tay che ngực, dường như sợ nó nhảy ra. Cố nén, "Boss, trước đây anh đã tới nơi này sao?"
"Đúng vậy. Lúc trước khi cùng cha mẹ ở nơi này, thường xuyên đến đây chơi, thừa dịp lúc không có người đem nó vùi vào trong." Mộ Thiếu Tử hồi tưởng lại cùng Tô Mộc nói.
"Kia, còn một chỗ nữa "
Mộ Thiếu Tử giống như đem hết tâm tình vài năm dùng hết vào hôm nay. Mang Tô Mộc đi tất cả mọi nơi mà trước kia hắn thường xuyên tới chơi, Tô Mộc cảm thấy tích cách trước kia của boss phải rất nghịch ngợm a, như thế nào khi lớn lên, tính cách càng ngày càng sai lệch
# luận dưỡng thành giám đốc #
Chờ lúc bọn họ đi đến công viên, Tô Mộc ngừng lại, cảm thấy đầu có chút choáng váng, muốn nói boss dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, đã cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, tiếp theo liền bất tỉnh nhân sự.
Mộ Thiếu Tử cảm giác người phía sau không đi theo, xoay người muốn hỏi một chút như thế nào, lại trông thấy Tô Mộc nhào về phía mình. Vô ý thức ôm Tô Mộc, "Tô Mộc?" Cảm thấy không thích hợp, ôm Tô Mộc lên, phát hiện sắc mặt Tô Mộc yếu ới, nhắm chặt mắt.
Nhíu mi, lại cảm thấy ảo não có phải mình mang cô ấy đi quá nhiều nơi mới như vậy hay không.
Bởi vì không lái xe, Mộ Thiếu Tử gọi xe taxi.
"Đi bệnh viện "
Lái xe nhìn thoáng qua Tô Mộc trong lòng Mộ Thiếu Tử, cũng cảm thấy có chuyện. Liền lập tức tăng tốc chạy tới bệnh viện mở.
...
Vừa vào bệnh viện, Mộ Thiếu Tử liền gọi y tá, bác sĩ. Tô Mộc được bác sĩ kiểm tra, hắn đứng bên cạnh như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than "Cô ấy như thế nào?" Trông thấy bác sĩ kiểm tra xong liền lập tức đi lại hỏi.
Bác sĩ nhíu lông mày, lấy khẩu trang xuống nhìn Mộ Thiếu Tử nói: "Cô ấy mang thai, có chút thiếu máu, cộng thêm vô cùng mệt nhọc, cho nên mới té xỉu."
"Mang thai?" Mộ Thiếu Tử khiếp sợ nhìn bác sĩ.
"Đúng vậy. Tiên sinh không biết sao? Đã hơn hai tháng."
"..."
" Được, cảm ơn bác sĩ." Tiểu Trương từ nước ngoài chạy tới đây, nhìn bầu không khí quỷ dị giữa hai người, không biết rõ xảy ra chuyện gì, đành phải mở miệng nói cám ơn bác sĩ.
Ánh mắt Mộ Thiếu Tử tối tăm, phức tạp nhìn Tô Mộc trên giường, biết rõ đứa bé kia chính là của mình. Lập tức cảm thấy đầu hỗn loạn, nhưng trong lòng có nhiều hơn mừng rỡ cùng mong đợi.
Tiểu Trương còn muốn mở miệng hỏi giám đốc một chút tại sao Tô Mộc lại té xỉu? Không đợi tiểu Trương mở to miệng, Mộ Thiếu Tử lại đi ra khỏi phòng bệnh. Hắn muốn suy nghĩ lại một chút tình cảm của chính mình, thật ra từ rất lâu trước kia mình rất thích Tô Mộc, khi đó bản thân lại không có dũng khí, một lần nữa lúc gặp nhau, cô giống như không nhớ rõ mình là ai.
Hắn nghĩ, nếu không phải là lần đó, bọn họ chỉ sợ lại bỏ qua nhau. Mộ Thiếu Tử bật cười lắc đầu.
...
Tỉnh lại Tô Mộc nhìn chung quanh, biết mình đang ở bệnh viện.
Lúc này tiểu Trương vừa vặn lấy thuốc trở về, "Cô tỉnh lại thật tốt như thế nào lại té xỉu thế? Cô cũng quá không biết quan tâm chính mình đi." Được đồng nghiệp quan tâm, Tô Mộc cảm thấy rất ấm lòng.
Tiểu Trương kỳ thật đang suy nghĩ, cô vạn nhất có chuyện gì xảy ra, boss nhà ta phải làm sao bây giờ a ( Tô Mộc: Ha ha.)
"Anh sao lại ở đây, không phải là đi công tác sao?" Tô Mộc kinh ngạc nhìn tiểu Trương.
"Làm việc xong, liền tới đây." Còn không phải là bị lệnh của đại boss cưỡng chế lại đây, mới vừa xuống máy bay liền bị gọi tới bệnh viện. QAQ
"Ngại quá, là tôi sai." Tô Mộc biết bởi vì mình ngã bệnh, tiểu Trương mới bị kêu đến.
"Không cần, nhanh khoẻ lên, tôi không sao." Tiểu Trương không thèm để ý khoát tay.
Vừa nói xong, Mộ Thiếu Tử mở cửa vào.
"Không có việc gì thì tốt rồi. Dạ, đây là thuốc của cô, nhớ uống. Tôi đi trước. Bái bai" tiểu Trương nhìn Tô Mộc chớp mắt vài cái, rất tự giác rời khỏi.
"Boss, tôi đi trước."
"Ừ "
Tiểu Trương đi rồi, gian phòng chỉ còn lại hai người.
Gian phòng bỗng chốc liền an tĩnh lại, yên tĩnh tới nỗi có thể nghe tiếng hô hấp.
Mộ Thiếu Tử: "Cô có cái gì muốn nói với tôi không."
Tô Mộc thấy sắc mặt Mộ Thiếu Tử không đúng, nghĩ đến hắn có thể đã biết, thầm kêu xong đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.