Chương 45: Thế giới IV: Các Chủ, thỉnh cầu đụng ngã 12
Nguyên đồng
05/02/2021
Edit: Linhlady
Tô Mộc chuyển đến nơi đây cũng đã nhiều ngày, bởi vì cách xa chợ, Tô Mộc cũng lười đi xem nó như thế nào.
Nhưng vì chưa bao giờ thấy chợ cổ đại trong lòng Tô Mộc lại ngứa, tiến thoái lưỡng nan nửa muốn đi nữa không.
Tô Mộc: Thật là phiền a!
Vì vậy nàng quyết định chờ hai ngày sau lúc vú Trương đi mua đồ ăn nàng cũng đi cùng, huống chi Tư Đồ Mặc Uyên cho nàng rất nhiều ngân lượng. Bản thân cũng không cần sầu, chỉ cần không tiêu tiền như nước, bình thường vẫn có thể chi ra, nàng cũng không cần khắt khe quá.
Chỉ là, nàng rất muốn đi hành nghề y, thật lâu không luyện, có chút ngứa tay.
Tô Mộc chống khuỷ tay trên bàn đá, nâng cằm, nhìn cây duy nhất trong sân viện đến ngẩn người.
Cây này có lẽ được trồng khá lâu, bởi vì đầu thu, thời tiết hơi lạnh, thời tiết mát mẻ. Lá cây cũng chậm rãi chuyển màu, vài lá bung ra theo gió rơi xuống, trong đó có một cái lá cây còn rơi trên đầu Tô Mộc.
Tô Mộc hồn nhiên chưa phát giác ra, chỉ là nhìn chằm chằm vào cây ngẩn người.
Đầy tớ cũ trong sân có bốn người, có hai người hợp tâm ý Tô Mộc nâng lên làm tâm phúc, tìm ít lí do để mình trở về vương phủ, dù sao viện nhỏ này cũng không phải là vương phủ, quản gia cũng không quản việc này.
Còn thừa lại hai người, bởi vì là phu thê, một cái là bà tử nấu cơm, người còn lại là chân chạy vặt. Huống chi đã làm ở nơi này rất lâu, bọn họ cũng không yêu cầu rời đi, Tô Mộc tìm quản gia của vương phủ muốn khế ước bán thân, để bọn họ ở đây tiếp tục làm việc, lương tháng lộc còn cấp nâng cao hơn, phu thê họ tự nhiên cũng biểu lộ lòng trung thành.
- -
"Lúc nào thì có thể quay lại vương phủ đây?" Tô Mộc không ý thức đem ý nghĩ trong nội tâm nói ra, thực phiền, hiện tại vương gia không ở trong phủ, vừa vặn nhân cơ hội này vụng trộm đi vào, nhưng là vì cẩn thận làm việc, chỉ đành an phân chờ người trong phủ báo tin, sau đó nàng sẽ lẻn vào vương phủ.
Thật ra Tô Mộc biết võ công. Nhưng công phu của nàng cũng chỉ ở mức trung, ngược lại khinh công đặc biệt tốt, đây là chúa thượng tìm sư phụ cho Tô Mộc, có lẽ bọn họ cũng không nghĩ đến Tô Mộc có thiên phú về khinh công như thế.
Ngắn ngủi vài tháng đã học đến tình trạng xuất thần nhập hóa, trong giáo đều gọi Tô Mộc là thiên tài, rõ ràng chưa từng học võ, nàng cũng đã hai tám tuổi, theo đạo lý má nói đã qua tuổi tốt nhất để học võ, nhưng Tô Mộc lại làm được.
Còn chuyên Ám Thất lần đó, Tô Mộc thật sự sợ độ cao, cũng không phải nàng giả vờ. Nhưng là vì nhiệm vụ, Tô Mộc đành phải nhanh chóng giải quyết chứng sợ độ cao, nếu không vị diện này nhiệm vụ làm sao mà hoàn thành đây, có khi nàng sẽ bị lộ tẩy.
"Cái gì?"
Ám Thất từ cửa vào đã nhìn thấy Tô Mộc đang ngẩn người, còn thầm nghĩ nàng lại làm sao vậy? Liên tiếp vài ngày, đều là bộ dáng tâm sự nặng nề.
Ám Thất nhíu lông mày, sải bước đi lại gần Tô Mộc, ngồi bên cạnh nàng.
Bây giờ trong miệng Tô Mộc còn nhắc tới vương phủ, giống như không phát hiện Ám Thất ở ngay bên cạnh.
Nam tử áo đen thấy lá trên đầu Tô Mộc vốn định duỗi tay chuẩn bị giúp nàng lấy xuống. Nghe thấy Tô Mộc đột nhiên nói một câu như vậy, trong nháy mắt nội tâm nổi cơn giận dữ.
Duỗi tay lấy lá cây xuống, nắm ở trong tay, "Ngươi còn muốn trở về sao?" Nam tử hạ thấp giọng, giống như đè nén cái gì.
Lá cây trong tay nháy mắt hóa thành tro bụi bay theo gió.
Nàng vẫn còn muốn trở lại bên cạnh người kia sao? Người kia có cái gì tốt? Làm cho nàng nhớ nhung như thế? Lẽ nào mấy ngày nay, nàng luôn nghĩ tới người kia sao? Là thế này phải không?
"A? Ngươi hù chết ta!" Tô Mộc đột nhiên nghe giọng nói ngay bên mình vô ý thức quay đầu đã nhìn thấy Ám Thất đang cúi đầu.
Không nghe hắn nói gì, lên tiếng dò hỏi, "... Ngươi nói cái gì?"
Ám Thất ngẩng đầu, trong mắt lộ băng sương, nhìn về phía Tô Mộc ánh mắt, nhưng nếu nhìn kỹ có thể phát hiện nam tử đang cố gắng áp chế lửa giận.
"Ngươi, nghĩ, muốn, quay, lại, với, người, kia, sao?" Ám Thất từng chữ từng chữ nói, thanh âm khàn khàn, mang tia lãnh ý.
"A?" Tô Mộc còn mơ màng, không biết vì sao Ám Thất đột nhiên nói một câu khiến người ta khó hiểu như thế, nhưng cảm nhận khí tràng xung quanh Ám Thất thay đổi Tô Mộc không khỏi rụt cổ một cái, "..."
Nam tử thấy vẻ mặt ngơ ngác không hiểu của Tô Mộc tức giận trong lòng bùng lên như ngọn lửa, đem lý trí của hắn đốt sạch sẽ, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn.
"Ngươi thật muốn trở lại bên cạnh người xem ngươi là rác rưởi mà vứt đi kia sao?" Hiện tại Ám Thất đã mất đi lý trí, nghĩ đến cái gì nói cái đó, "Hắn hiện tại cũng không cần ngươi. ngươi còn ngày ngày nghĩ tới hắn, thật sự là buồn cười."
"Ngươi có vô liêm sĩ bám hắn, hắn cũng không cần ngươi, ngươi còn muốn đến gần hắn sao? Hắn đang lo lắng đi tìm vương phi khắp nơi, ngươi cũng chỉ là người cũ, đã vậy ngươi còn..."
Tô Mộc im lặng nhìn Ám Thất, giống như bị Ám Thất doạ, ngơ ngác nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Ám Thất phun ra từ ngữ vũ nhục nàng.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lẽo của Ám Thất, nàng thật sự muốn khóc nhưng lí trí nói với nàng không được khóc, làm vậy chỉ khiến hắn coi thường nàng hơn, Tô Mộc hít sâu một hơi, mặt không chút thay đổi đáp trả hắn, "Ta chính là vô liêm sĩ như thế, ta chính là thích đến bên hắn đấy, như thế nào?"
"Buồn cười đến cực điểm, ngươi là gì của ta, chuyện của ta ngươi quản được sao?"
"... Nếu như không ưa, ngươi có thể đi, đi thong thả không tiễn."
Nói đến đây, Tô Mộc nhịn không được có chút ít ủy khuất, tâm tình muốn khóc, nước mắt ngậm mi giống như chỉ cần chớp mắt là sẽ trào ra, hắn dựa vào cái gì nói nàng như thế? Hắn tại sao có thể nói nàng như thế!
Tô Mộc cũng mặc kệ phản ứng của người kia là gì, cũng mặc kệ độ hảo cảm có bị giảm xuống hay không, lập tức đứng dậy, phất tay áo đi.
Bước nhỏ chạy nhanh hơn, trở lại trong phòng, "Ầm" một tiếng đóng cửa lại, cắn môi dưới, không để cho mình khóc thành tiếng, nhưng nước mắt sớm đã che kín khuôn mặt.
- -
Tô Mộc đi vào sau đó không lâu...
"Oanh" một tiếng, Ám Thất nhìn chỗ bàn đá bị đập nát.
Ám Thất vô cùng tức giận, con mắt chợt lóe qua một tia huyết sắc, cái gì gọi là không cần hắn quản, còn nói hắn đi thong thả không tiễn, hắn là gì của nàng? Cái nào đều không phải!
"Ha ha ha, không cần ta quản?" Nói xong cũng xoay người, dùng khinh công nhanh chóng chạy đi.
Hiện tại nam tử toàn thân mang sát khí, giống như bước ra từ địa ngục, cả người lạnh lẽo, lệ khí vờn quanh nội tâm chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, thật muốn giết người.
- -
Ở trong phòng, khóc đủ Tô Mộc nằm ở trên giường ngủ mất, chỉ là thỉnh thoảng rụt rụt thân thể, giống như đang sợ hãi.
"Thực xin lỗi." Huyền y nam tử đau lòng nhìn nước mắt đọng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mộc, ngực nhói lên vì hối hận.
"Ta không nên nói nàng như vậy nói, ta chỉ là quá tức giận." Ám Thất thở dài, chỉ biết mắng mình, hận không thể tát mình vài bạt tai.
Thật ra Ám Thất ra ngoài không lâu, đánh nhau cùng với huộc hạ một lúc, nhưng càng đánh lại càng cảm giác hình như hắn nói quá nặng lời, có phải hắn sai rồi hay không.
Nghĩ thông hắn bỏ mặc vẻ mặt khó hiểu của đám thuộc hạ sau lưng, Các Chủ nhà mình làm sao vậy? Mang một thân sát khí trở về, không nói câu nào liền đánh, ríu rít ríu rít, thật sự là đau chết hắn ta rồi.
Ám Thất dùng tay nhè nhẹ lau sạch nước mắt chưa khô Tô Mộc, cúi người hôn một chút lệ vương trên khoé mắt nàng, kết quả là dừng lại không được, nụ hôn liên tiếp rơi xuống, giống như muốn hôn khô nước mắt nàng.
Ánh mắt chạm đến cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm, ánh mắt hắn tối lại, suy nghĩ cuồn cuộn, không khắc chế được trùm lên thân thể nàng, tùy ý làm bậy, hắn sít sao hôn môi đỏ mọng của nàng, không ngừng đòi lấy, nhịn không được chỉ muốn sa vào.
Tay vuốt ve gò má tuyệt mỹ khuynh thành của người trong lòng, cúi đầu, ngậm lấy hai cái môi mềm mại, đầu lưỡi trơn trượt bá đạo cạy hàm răng ra, xâm lược chui vào trong miệng, bừa bãi mút lấy mật ngọt ngào kia, càng quét ngóc ngách trong miệng.
Ẩm ướt, ấm nóng, lại không mất ôn nhu, đầu lưỡi Ám Thất không ngừng truy đuổi người dưới thân, khiến cho nàng phải ngửa mặt lên để hắn tùy ý làm càn, chiếm hữu như vậy cùng hắn răng môi triền miên.
"Ưm, ưm" người dưới thân có chút ít khó chịu, Tô Mộc chỉ cảm thấy vật gì đó đang liếm môi mình, còn có vật ấm áp tiến vào.
Tô Mộc bởi vì bối rối, mắt mở không ra, chỉ là mơ hồ trông thấy một cái hình dáng giống như là Ám Thất, mới khẽ yên lòng, hắn sẽ không làm thương tổn nàng, giống như đã quên lời nói cách đây mới không lâu của Ám Thất, nàng còn nghĩ đây là giấc mộng, nhịn không được đáp lại hắn.
Được đáp lại Ám Thất nhất thời không thể dừng lại, mãi tới khi người dưới thân vặn vẹo vì không thoải mái mới không cam lòng để bỏ qua.
Nhìn môi đỏ mọng mềm mại ướt át của Tô Mộc lúc này hơi sưng, còn kéo theo một sợi tơ bạc, đôi mắt Ám Thất sâu âm u, khẽ vuốt tóc Tô Mộc, ở bên tai nàng dùng giọng nói từ tính làm người ta trầm mê nói ra, "Ta nghĩ ta điên rồi, có lẽ ta thích nàng."
Ám Thất mặc kệ Tô Mộc có nghe thấy hay không, vẻ mặt sủng ái ôn nhu nhìn Tô Mộc, tay không ngừng lại vẫn vuốt ve tóc Tô Mộc.
- -
Khi Tô Mộc tỉnh lại lần nữa, gian phòng đã sớm không có ai, chỉ cảm thấy môi có chút đau, không phải là trong mộng mình tự cắn môi mình đi?
Hừ, người kia ở trong mộng vẫn là không biết xấu hổ.
Người kia, Tô Mộc nghĩ tới đây, ánh mắt rủ xuống là một mảng tối tăm. Tô Mộc ngồi ở trên giường kinh ngạc rất lâu, chưa hoàn hồn.
Đột nhiên, "Hưu" một tiếng, một cái tiểu phi tiêu □□ bên giường đàn mộc Tô Mộc phía trên, còn dính một tờ giấy.
Tô Mộc vội vàng xuống giường, đi qua rút phi tiêu ra, mở tờ giấy. Trên đó viết, "Hành động."
Tô Mộc hiểu rõ, vội vàng đem nó đặt trên lư hương nhỏ tiêu hủy chứng cứ.
Nhắc đến tào tháo tào thác tới ngay, buổi sáng nàng đang còn suy nghĩ chuyện hồi phủ làm nhiệm vụ, hiện tại đã có lệnh trở về đi làm nhiệm vụ.
Còn chuyện của Ám Thất, vẫn để sau khi xử lý chuyện này đã.
Tô Mộc chuyển đến nơi đây cũng đã nhiều ngày, bởi vì cách xa chợ, Tô Mộc cũng lười đi xem nó như thế nào.
Nhưng vì chưa bao giờ thấy chợ cổ đại trong lòng Tô Mộc lại ngứa, tiến thoái lưỡng nan nửa muốn đi nữa không.
Tô Mộc: Thật là phiền a!
Vì vậy nàng quyết định chờ hai ngày sau lúc vú Trương đi mua đồ ăn nàng cũng đi cùng, huống chi Tư Đồ Mặc Uyên cho nàng rất nhiều ngân lượng. Bản thân cũng không cần sầu, chỉ cần không tiêu tiền như nước, bình thường vẫn có thể chi ra, nàng cũng không cần khắt khe quá.
Chỉ là, nàng rất muốn đi hành nghề y, thật lâu không luyện, có chút ngứa tay.
Tô Mộc chống khuỷ tay trên bàn đá, nâng cằm, nhìn cây duy nhất trong sân viện đến ngẩn người.
Cây này có lẽ được trồng khá lâu, bởi vì đầu thu, thời tiết hơi lạnh, thời tiết mát mẻ. Lá cây cũng chậm rãi chuyển màu, vài lá bung ra theo gió rơi xuống, trong đó có một cái lá cây còn rơi trên đầu Tô Mộc.
Tô Mộc hồn nhiên chưa phát giác ra, chỉ là nhìn chằm chằm vào cây ngẩn người.
Đầy tớ cũ trong sân có bốn người, có hai người hợp tâm ý Tô Mộc nâng lên làm tâm phúc, tìm ít lí do để mình trở về vương phủ, dù sao viện nhỏ này cũng không phải là vương phủ, quản gia cũng không quản việc này.
Còn thừa lại hai người, bởi vì là phu thê, một cái là bà tử nấu cơm, người còn lại là chân chạy vặt. Huống chi đã làm ở nơi này rất lâu, bọn họ cũng không yêu cầu rời đi, Tô Mộc tìm quản gia của vương phủ muốn khế ước bán thân, để bọn họ ở đây tiếp tục làm việc, lương tháng lộc còn cấp nâng cao hơn, phu thê họ tự nhiên cũng biểu lộ lòng trung thành.
- -
"Lúc nào thì có thể quay lại vương phủ đây?" Tô Mộc không ý thức đem ý nghĩ trong nội tâm nói ra, thực phiền, hiện tại vương gia không ở trong phủ, vừa vặn nhân cơ hội này vụng trộm đi vào, nhưng là vì cẩn thận làm việc, chỉ đành an phân chờ người trong phủ báo tin, sau đó nàng sẽ lẻn vào vương phủ.
Thật ra Tô Mộc biết võ công. Nhưng công phu của nàng cũng chỉ ở mức trung, ngược lại khinh công đặc biệt tốt, đây là chúa thượng tìm sư phụ cho Tô Mộc, có lẽ bọn họ cũng không nghĩ đến Tô Mộc có thiên phú về khinh công như thế.
Ngắn ngủi vài tháng đã học đến tình trạng xuất thần nhập hóa, trong giáo đều gọi Tô Mộc là thiên tài, rõ ràng chưa từng học võ, nàng cũng đã hai tám tuổi, theo đạo lý má nói đã qua tuổi tốt nhất để học võ, nhưng Tô Mộc lại làm được.
Còn chuyên Ám Thất lần đó, Tô Mộc thật sự sợ độ cao, cũng không phải nàng giả vờ. Nhưng là vì nhiệm vụ, Tô Mộc đành phải nhanh chóng giải quyết chứng sợ độ cao, nếu không vị diện này nhiệm vụ làm sao mà hoàn thành đây, có khi nàng sẽ bị lộ tẩy.
"Cái gì?"
Ám Thất từ cửa vào đã nhìn thấy Tô Mộc đang ngẩn người, còn thầm nghĩ nàng lại làm sao vậy? Liên tiếp vài ngày, đều là bộ dáng tâm sự nặng nề.
Ám Thất nhíu lông mày, sải bước đi lại gần Tô Mộc, ngồi bên cạnh nàng.
Bây giờ trong miệng Tô Mộc còn nhắc tới vương phủ, giống như không phát hiện Ám Thất ở ngay bên cạnh.
Nam tử áo đen thấy lá trên đầu Tô Mộc vốn định duỗi tay chuẩn bị giúp nàng lấy xuống. Nghe thấy Tô Mộc đột nhiên nói một câu như vậy, trong nháy mắt nội tâm nổi cơn giận dữ.
Duỗi tay lấy lá cây xuống, nắm ở trong tay, "Ngươi còn muốn trở về sao?" Nam tử hạ thấp giọng, giống như đè nén cái gì.
Lá cây trong tay nháy mắt hóa thành tro bụi bay theo gió.
Nàng vẫn còn muốn trở lại bên cạnh người kia sao? Người kia có cái gì tốt? Làm cho nàng nhớ nhung như thế? Lẽ nào mấy ngày nay, nàng luôn nghĩ tới người kia sao? Là thế này phải không?
"A? Ngươi hù chết ta!" Tô Mộc đột nhiên nghe giọng nói ngay bên mình vô ý thức quay đầu đã nhìn thấy Ám Thất đang cúi đầu.
Không nghe hắn nói gì, lên tiếng dò hỏi, "... Ngươi nói cái gì?"
Ám Thất ngẩng đầu, trong mắt lộ băng sương, nhìn về phía Tô Mộc ánh mắt, nhưng nếu nhìn kỹ có thể phát hiện nam tử đang cố gắng áp chế lửa giận.
"Ngươi, nghĩ, muốn, quay, lại, với, người, kia, sao?" Ám Thất từng chữ từng chữ nói, thanh âm khàn khàn, mang tia lãnh ý.
"A?" Tô Mộc còn mơ màng, không biết vì sao Ám Thất đột nhiên nói một câu khiến người ta khó hiểu như thế, nhưng cảm nhận khí tràng xung quanh Ám Thất thay đổi Tô Mộc không khỏi rụt cổ một cái, "..."
Nam tử thấy vẻ mặt ngơ ngác không hiểu của Tô Mộc tức giận trong lòng bùng lên như ngọn lửa, đem lý trí của hắn đốt sạch sẽ, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn.
"Ngươi thật muốn trở lại bên cạnh người xem ngươi là rác rưởi mà vứt đi kia sao?" Hiện tại Ám Thất đã mất đi lý trí, nghĩ đến cái gì nói cái đó, "Hắn hiện tại cũng không cần ngươi. ngươi còn ngày ngày nghĩ tới hắn, thật sự là buồn cười."
"Ngươi có vô liêm sĩ bám hắn, hắn cũng không cần ngươi, ngươi còn muốn đến gần hắn sao? Hắn đang lo lắng đi tìm vương phi khắp nơi, ngươi cũng chỉ là người cũ, đã vậy ngươi còn..."
Tô Mộc im lặng nhìn Ám Thất, giống như bị Ám Thất doạ, ngơ ngác nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Ám Thất phun ra từ ngữ vũ nhục nàng.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lẽo của Ám Thất, nàng thật sự muốn khóc nhưng lí trí nói với nàng không được khóc, làm vậy chỉ khiến hắn coi thường nàng hơn, Tô Mộc hít sâu một hơi, mặt không chút thay đổi đáp trả hắn, "Ta chính là vô liêm sĩ như thế, ta chính là thích đến bên hắn đấy, như thế nào?"
"Buồn cười đến cực điểm, ngươi là gì của ta, chuyện của ta ngươi quản được sao?"
"... Nếu như không ưa, ngươi có thể đi, đi thong thả không tiễn."
Nói đến đây, Tô Mộc nhịn không được có chút ít ủy khuất, tâm tình muốn khóc, nước mắt ngậm mi giống như chỉ cần chớp mắt là sẽ trào ra, hắn dựa vào cái gì nói nàng như thế? Hắn tại sao có thể nói nàng như thế!
Tô Mộc cũng mặc kệ phản ứng của người kia là gì, cũng mặc kệ độ hảo cảm có bị giảm xuống hay không, lập tức đứng dậy, phất tay áo đi.
Bước nhỏ chạy nhanh hơn, trở lại trong phòng, "Ầm" một tiếng đóng cửa lại, cắn môi dưới, không để cho mình khóc thành tiếng, nhưng nước mắt sớm đã che kín khuôn mặt.
- -
Tô Mộc đi vào sau đó không lâu...
"Oanh" một tiếng, Ám Thất nhìn chỗ bàn đá bị đập nát.
Ám Thất vô cùng tức giận, con mắt chợt lóe qua một tia huyết sắc, cái gì gọi là không cần hắn quản, còn nói hắn đi thong thả không tiễn, hắn là gì của nàng? Cái nào đều không phải!
"Ha ha ha, không cần ta quản?" Nói xong cũng xoay người, dùng khinh công nhanh chóng chạy đi.
Hiện tại nam tử toàn thân mang sát khí, giống như bước ra từ địa ngục, cả người lạnh lẽo, lệ khí vờn quanh nội tâm chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, thật muốn giết người.
- -
Ở trong phòng, khóc đủ Tô Mộc nằm ở trên giường ngủ mất, chỉ là thỉnh thoảng rụt rụt thân thể, giống như đang sợ hãi.
"Thực xin lỗi." Huyền y nam tử đau lòng nhìn nước mắt đọng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mộc, ngực nhói lên vì hối hận.
"Ta không nên nói nàng như vậy nói, ta chỉ là quá tức giận." Ám Thất thở dài, chỉ biết mắng mình, hận không thể tát mình vài bạt tai.
Thật ra Ám Thất ra ngoài không lâu, đánh nhau cùng với huộc hạ một lúc, nhưng càng đánh lại càng cảm giác hình như hắn nói quá nặng lời, có phải hắn sai rồi hay không.
Nghĩ thông hắn bỏ mặc vẻ mặt khó hiểu của đám thuộc hạ sau lưng, Các Chủ nhà mình làm sao vậy? Mang một thân sát khí trở về, không nói câu nào liền đánh, ríu rít ríu rít, thật sự là đau chết hắn ta rồi.
Ám Thất dùng tay nhè nhẹ lau sạch nước mắt chưa khô Tô Mộc, cúi người hôn một chút lệ vương trên khoé mắt nàng, kết quả là dừng lại không được, nụ hôn liên tiếp rơi xuống, giống như muốn hôn khô nước mắt nàng.
Ánh mắt chạm đến cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm, ánh mắt hắn tối lại, suy nghĩ cuồn cuộn, không khắc chế được trùm lên thân thể nàng, tùy ý làm bậy, hắn sít sao hôn môi đỏ mọng của nàng, không ngừng đòi lấy, nhịn không được chỉ muốn sa vào.
Tay vuốt ve gò má tuyệt mỹ khuynh thành của người trong lòng, cúi đầu, ngậm lấy hai cái môi mềm mại, đầu lưỡi trơn trượt bá đạo cạy hàm răng ra, xâm lược chui vào trong miệng, bừa bãi mút lấy mật ngọt ngào kia, càng quét ngóc ngách trong miệng.
Ẩm ướt, ấm nóng, lại không mất ôn nhu, đầu lưỡi Ám Thất không ngừng truy đuổi người dưới thân, khiến cho nàng phải ngửa mặt lên để hắn tùy ý làm càn, chiếm hữu như vậy cùng hắn răng môi triền miên.
"Ưm, ưm" người dưới thân có chút ít khó chịu, Tô Mộc chỉ cảm thấy vật gì đó đang liếm môi mình, còn có vật ấm áp tiến vào.
Tô Mộc bởi vì bối rối, mắt mở không ra, chỉ là mơ hồ trông thấy một cái hình dáng giống như là Ám Thất, mới khẽ yên lòng, hắn sẽ không làm thương tổn nàng, giống như đã quên lời nói cách đây mới không lâu của Ám Thất, nàng còn nghĩ đây là giấc mộng, nhịn không được đáp lại hắn.
Được đáp lại Ám Thất nhất thời không thể dừng lại, mãi tới khi người dưới thân vặn vẹo vì không thoải mái mới không cam lòng để bỏ qua.
Nhìn môi đỏ mọng mềm mại ướt át của Tô Mộc lúc này hơi sưng, còn kéo theo một sợi tơ bạc, đôi mắt Ám Thất sâu âm u, khẽ vuốt tóc Tô Mộc, ở bên tai nàng dùng giọng nói từ tính làm người ta trầm mê nói ra, "Ta nghĩ ta điên rồi, có lẽ ta thích nàng."
Ám Thất mặc kệ Tô Mộc có nghe thấy hay không, vẻ mặt sủng ái ôn nhu nhìn Tô Mộc, tay không ngừng lại vẫn vuốt ve tóc Tô Mộc.
- -
Khi Tô Mộc tỉnh lại lần nữa, gian phòng đã sớm không có ai, chỉ cảm thấy môi có chút đau, không phải là trong mộng mình tự cắn môi mình đi?
Hừ, người kia ở trong mộng vẫn là không biết xấu hổ.
Người kia, Tô Mộc nghĩ tới đây, ánh mắt rủ xuống là một mảng tối tăm. Tô Mộc ngồi ở trên giường kinh ngạc rất lâu, chưa hoàn hồn.
Đột nhiên, "Hưu" một tiếng, một cái tiểu phi tiêu □□ bên giường đàn mộc Tô Mộc phía trên, còn dính một tờ giấy.
Tô Mộc vội vàng xuống giường, đi qua rút phi tiêu ra, mở tờ giấy. Trên đó viết, "Hành động."
Tô Mộc hiểu rõ, vội vàng đem nó đặt trên lư hương nhỏ tiêu hủy chứng cứ.
Nhắc đến tào tháo tào thác tới ngay, buổi sáng nàng đang còn suy nghĩ chuyện hồi phủ làm nhiệm vụ, hiện tại đã có lệnh trở về đi làm nhiệm vụ.
Còn chuyện của Ám Thất, vẫn để sau khi xử lý chuyện này đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.