Chương 41: Thế giới IV: Các Chủ, thỉnh cầu đụng ngã 8
Nguyên đồng
05/02/2021
Edit+beta: Linhlady
"Thược Dược, ngươi đi xuống trước đi. Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút." Tô Mộc cọ cọ đoán chất liệu vật trong tay, "... Đợi lát nữa, tới bữa tối nhớ gọi ta."
"Vâng tiểu thư." Thược Dược nói xong cũng đi ra ngoài, lúc tới gần cửa, quay đầu lại, phía Tô Mộc nói them một, câu, "Tiểu thư nếu có chuyện gì gọi nô tỳ. Nô tỳ đi xuống trước."
Nói xong, đi ra ngoài không quên đóng cửa lại.
Tô Mộc lập tức đem giấy giấu ở trong tay áo lấy ra, buông tay nhìn xuống, phát hiện thật sự là một tờ giấy.
Nhẹ nhàng mở tờ giấy nhăn nhăn ra, trên đó viết, "Ngày mai chúa thượng sẽ đến vương phủ."
Tâm Tô Mộc đột nhiên nhảy dựng, bỗng chốc suy nghĩ hiện lên, kí ức vốn bị mất đi bỗng chốc ùa về, giống như ngàn sợi tơ cùng lúc xâm nhập vào đầu óc Tô Mộc, từng cơn đau đớn từ não bộ truyền đến.
Tô Mộc vô ý thức nắm chặt quả đấm, cắn chặt môi dưới, trán cũng toát mồ hôi lạnh, môi dưới bị cắn tới xuất huyết. Chậm rãi, Tô Mộc dựa vào trên giường, nhắm hai mắt lại bắt đầu sửa sang lại tất cả ký ức nguyên chủ.
Nguyên chủ sinh ra ở y học thế gia, đại đại từ y, nữ tử cũng không ngoại lệ. Gia đình trong sạch, chỉ là có một ngày, vô cớ gặp phải tai hoạ ngập đầu.
Thật ra cho đến nay, Tô Mộc cũng không biết lý do tại sao nhà mình lại xảy ra chuyện này. Nàng ở trong thanh lâu, sống một ngày bằng một năm, có người nói cho nàng biết chỉ cần vì hắn làm một chuyện, nàng có thể biết được nguyên nhân khiến nàng tan cửa nát nhà.
Mục tiêu chính là tìm được chứng cớ Tư Đồ Mặc Uyên chuẩn bị soán vị, sau đó nàng có thể biết được chân tướng.
Bị cừu hận che đôi mắt nguyên chủ đã đáp ứng, cuối cùng có thứ gì đó chống đỡ nàng sống sót, không còn giống như là cái xác không hồn, nhưng khi đến gần mục tiêu nàng dần dần bị ôn nhu tỉ mỉ của Tư Đồ Mặc Uyên hấp dẫn, nàng một lần lại một lần sa thứ được gọi là tình yêu.
Sau đó nàng biết mình bất quá cũng chỉ là người thế thân cho người trong lòng của hắn ta. Nàng nháo, làm loạn nhưng nàng cuối cùng vẫn chọn thỏa hiệp, nàng yêu hắn. Trong lúc nhất thời quên mất thù hận gia tộc, đúng nàng không thoát khỏi câu lòng dạ đần bà.
Về sau, nàng vẫn thua. Bởi vì người hắn yêu là vương phi kia, lúc này nàng thực sự muốn điên, không nói được liền nháo, nhưng tất cả đều vô dụng đổi lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng của Tư Đồ Mặc Uyên.
Khi đó nàng mới nhớ tới nhiệm vụ, nàng tự nhủ với chính mình không cần nương tay, nhưng mỗi khi nàng chạm đến hắn ta, nàng lúc nào cũng không hạ thủ được. Cuối cùng có một lần có thể đắc thủ, nguyên chủ do dự. Kết quả bị phát hiện, vốn dĩ hắn ta sẽ niệm chút tình cảm trước kia, nhưng vì hãm hại nữ chủ, Tư Đồ Mặc Uyên biến thàn nàng nhân côn.
Bị chính người mình thích biến thành bộ dáng ma quỷ, nguyên chủ muốn sống không đươc muốn chết cũng không xong. Hiện tại nhớ tới, dường như còn có thể cảm nhận được cái cảm giác thật sâu tuyệt vọng đó, Tô Mộc mặt không có chút máu, môi yếu ớt, toàn thân run rẩy, nàng còn nhớ lại cảm giác đau nhức khi đó, cái loại đau nhức như rót vào cốt tủy, tâm đã chết, thân thể đau đớn cũng không tính là cái gì, chỉ có tuyệt vọng, còn dư lại sau cùng là chết lặng.
Nàng hận Tư Đồ Mặc Uyên, hận hắn ta vô tình. Nhưng lại yêu hắn ta tận xương tủy, nguyên chủ chính là một người mâu thuẫn như vậy.
Lúc này Tô Mộc mới phát hiện sau lưng mình sớm thấm ướt mồ hôi, lấy khăn tay xoa xoa trán lấm tấm mồ hôi lạnh, đứng dậy xuống giường đi đi lại lại.
Đi đến trước bàn trang điểm, chuẩn bị dùng màu đỏ son để che giấu màu môi nhợt nhạt của mình.
Trong lúc nàng chuẩn bị bôi, chỉ nghe thấy tiếng mở cửa, "Răng rắc."
"Tô Mộc?" Ám Thất vào vừa nhìn xung quanh, không thấy Tô Mộc, nói lầm bầm, "Không ở đây sao? Lại chạy đi đâu rồi?"
"Ngươi nghĩ rằng ta là ngươi sao?" Trong lúc Ám Thất chuẩn bị xoay người ra ngoài, đột nhiên từ phía sau truyền đến giọng nói, hắn đột nhiên ảo não không phải công lực của mình giảm xuống chứ, cả việc bên trong có người cũng không biết.
Tô Mộc lập tức mím mím môi vừa tô son, bảo đảm bây giờ nhìn mình không khác lúc bình thường, liền vén bức rèm che lên, đi ra, trên tay còn dính chút son đỏ cũng không thèm để ý.
"Rõ ràng là ngươi đang lười biếng, ta cả buổi chiều không nhìn thấy ngươi..." Tô Mộc dừng một chút, "... Nói ngươi có phải vụng trộm chạy đi chơi hay không?"
Ám Thất hắc tuyến, hắt không phải là tiểu hài tử. Còn vụng trộm chạy đi chơi, hắn là đi xử lí chuyện trong các, gần đây xuất hiện chuyện vô cùng khó giải quyết.
Kể từ lần đó tự mình xử lý nội gian, sau đó mới phát hiện thêm vài người có khả năng liên quan, cẩn thận thăm dò, muốn đem bọn họ nhổ tận gốc thật sự là rất khó.
Hơn nữa bọn họ làm ra chuyện vẫn có chỗ sơ hở, hắn không tự điều tra không xong. Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn lạnh thêm vài phần, có lẽ hắn để cho những lão nhân kia bay nhảy thời gian quá dài.
Tô Mộc không hiểu tại sai sắc mặt Ám Thất đột nhiên lạnh lẽo, rất muốn trêu cợt hắn.
"Tiểu Thất a..." Tô Mộc nhìn Ám Thất ngoắt ngoắt tay, "... Ngươi tới đây một chút, đưa mặt tới gần một cái."
Ám Thất hiếu kỳ, không biết nữ tử trước mắt cười đến đầy mặt mờ ám như vậy là muốn làm gì, nhưng vẫn đem mặt đưa tới. Vừa để mặt tới gần, cảm giác Tô Mộc dùng ngón tay lạnh buốt ở trên mặt hắn vẻ vài nét bút.
"Ngươi ở trên mặt ta thoa cái gì?" Ám Thất bỗng chốc nhảy sang bên cạnh Tô Mộc, dùng tay lau loạn trên mặt, phát hiện trên mặt là son bình thường Tô Mộc vẫn thường dùng.
Nhìn thoáng qua son dính trên tay mình rồi nhìn lại một chút trên môi hồng của Tô Mộc.
Ám Thất mặt đỏ, nhưng thấy Tô Mộc không có tim không có phổi cười, lại cảm thấy bực mình, trực tiếp cầm tay Tô Mộc bởi vì cười mà phát run.
"Giúp ta lau sạch sẽ..." Ám Thất nói quanh co, "... Nếu không, ra ngoài để người ta trông thấy, còn ra thể thống gì?"
"Được rồi." Tô Mộc thấy mặt Ám Thất đỏ một mảng, tâm tình vô cùng sung sướng, vẻ mặt yếu ớt cũng bởi vì cười mà có khí sắc đỏ thắm.
Ám Thất liếc môi Tô Mộc một cái, cũng không dám nhìn thẳng Tô Mộc nữa, tự nhiên cũng không chú ý tới Tô Mộc khác thường.
" Ngươi chờ ta một chút." Tô Mộc nói xong, đi lại nơi đặt chậu nước làm ướt khăn, sau đó vắt khô nó.
Tô Mộc làm xong một loạt hành động đi lại chỗ Ám Thất, "Đem mặt đưa qua đây."
Ám Thất ngoan ngoãn đem mặt đưa tới, cong thân thể để nàng nhìn dễ dàng hơn.
Tô Mộc từng chút từng chút cẩn thận giúp Ám Thất nhẹ nhàng lau vết son dính trên má, thần sắc vô cùng chuyên tâm.
Ám Thất cảm giác được ngón tay Tô Mộc ở trên mặt mình chậm rãi hoạt động, xúc cảm mềm mại kia, thật khiến tim người ta đập tăng nhanh.
Con mắt Ám Thất không biết nên để nơi nào, đành nhìn thẳng mặt Tô Mộc. Quan sát mới thấy Tô Mộc thật là đẹp mắt, làn da trắng nõn, không nhìn thấy lỗ chân lông, chỉ hơi thắc mắc hiện tại không nóng lắm tại sao cổ Tô Mộc lại rịn mồ hôi?
Còn có bình thường Tô Mộc không thích trang điểm, hôm nay thế nhưng lại dùng son, trong lòng không khỏi lo lắng, không biết có phải Tô Mộc xảy ra chuyện gì hay không, nội tâm hắn không biết tại sao mình lo lắng, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
"Được rồi, lau có chút vội vàng." Tô Mộc dừng lại, "... Đáng tiếc khăn tay này không thể dùng được nữa."
"Cho ta đi, ta giúp ngươi giặt." Ám Thất nghe Tô Mộc nói, giống như bị trúng tà mở miệng bảo Tô Mộc muốn giúp giặt khăn tay.
"Vậy ngươi nhớ giặt sạch sẽ a." Tô Mộc cũng không thèm để ý, không nghĩ rằng đưa đồ vật riêng tư của mình cho nam nhân có gì sai.
Tô Mộc: Nhún vai, dù sao hắn là đối tượng nàng tiến công chiếm đóng, không trêu chọc hắn trêu chọc ai a? Huống chi, Ám Thất lớn lên cũng dễ nhìn, trêu chọc hắn một lần, trong lòng liền vui vẻ một lần. Quả nhiên, khi ăn cơm thấy người đẹp mắt có thể ăn nhiều một chén cơm lời này quả không sai.
Ám Thất kinh ngạc, hắn chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới Tô Mộc thế nhưng đáp ứng.
Hắn biết tất cả mọi chuyện về nàng, hắn đã điều tra qua nàng. Bởi vì hắn cảm thấy một người có thể yên tâm để cho mình ở bên người mà không điều tra điều gì thì nhất định có ý đồ. Nhưng sợ là hắn muốn tra lên trời cũng không thấy nàng có ý đồ gì, khiến hắn bắt đầu hiếu kỳ với Tô Mộc.
Nội tâm Ám Thất vẫn cảm thấy nàng có chỗ ý đồ, lại mò không ra ý đồ dó là gì.
Tô Mộc: Không sai, đó chính là ngươi.
"Ngươi không sao chứ? Xem sắc mặt ngươi không tốt." Do dự rất lâu, Ám Thất vẫn là nói ra.
"A, không có việc gì. Vừa mới chân bị đụng phải góc bàn, đau." Tô Mộc phất phất tay, muốn nói mình không có việc gì.
Ám Thất thấy vậy, cũng không nói thêm gì nữa.
...
Hôm nay, chúa thượng sẽ đến. Nói cách khác nàng trực tiếp giáp mặt với người kia, nói đúng là cái người hứa hẹn cho nàng chân tướng muốn đến.
Tô Mộc thật sự không biết là ai giết gia tộc nàng, trong trí nhớ không có, tài liệu hệ thống cung cấp cũng không có, nàng quả thật không thể nào ra tay, cũng không biết bắt đầu tra từ nơi nào. Cũng chỉ phải chờ người kia cấp manh mối.
"Vị cô nương này chắc hẳn chính hồng nhan tri kỷ trong trong thật Thất đệ, Tô Mộc Tô cô nương đi?" Chỉ thấy một người nam tử xa lạ đứng ở trong hậu hoa viên.
Nam tử kia ngũ quan lập thể như đao khắc vậy vô cùng tuấn mỹ, cả người phát ra một loại khí chất vương giả uy chấn thiên hạ. Mặc một kiện màu vàng nhạt nạm vàng bên cạnh áo choàng, cả người như một khối ngọc thượng hạng không tỳ vết, cho dù lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng là phong thái hiếm thấy, □□ độc siêu, làm cho người ta một loại cảm giác cao quý lộng lẫy nhưng không kém thanh nhã.
Thất đệ? Có thể gọi Tư Đồ Mặc Uyên là Thất đệ, trong thiên hạ chỉ có một người, đó chính là đương kim thánh thượng.
Tô Mộc vội vàng gấp hai tay đặt ở bụng, thoáng quỳ gối, trong miệng nói: "Dân nữ gặp qua Hoàng thượng."
"Chao ôi, Tô cô nương không cần phải khách khí." Nam tử cười xưng, "Trẫm chỉ là đi ra ngang qua mà thôi."
Tô Mộc hiểu vì sao bị nam tử cười làm cho giật mình, không khỏi hoài nghi, chúa thượng có phải vị nam tử trước mắt này hay không, th thăm dò, "Thánh thượng thật đúng là khách khí, nhờ Hoàng thượng ngài anh minh thống trị thiên hạ, mới có quốc thái dân an như hiện tại! Giống như ở vương phủ này. "
Tô Mộc nói xong còn đặc biệt liếc nhìn phản ứng của người nọ, phát hiện hắn vui vẻ sâu hơn, cũng đã chứng thực được ý nghĩ của mình, xem ra Hoàng thượng đúng là đại boss của mình.
Chỗ cao chịu không nổi lạnh lẽo, quả nhiên nhà đế vương không tình thân. Từng người đều là người vô tình, đối đãi với người chảy chung dòng máu, cũng không nương tay.
Tô Mộc không lạnh mà run, cũng không dám đem nó biểu lộ trên mặt, "Hoàng thượng không cần dân nữ giúp ngài gọi nô tài dẫn đường?"
"Không cần." Nam tử phất phất tay, "Trẫm ở lại đây nghỉ ngơi một lát. Ngươi đi xuống trước đi."
"Dạ, dân nữ xin cáo lui." Tô Mộc hành lễ, lập tức lui xuống, mình ra ngoài không mang theo Thược Dược đã gặp ngay chuyện này.
Ám Thất không biết đang bận rộn chuyện không thấy bóng dáng. Chao ôi, quả nhiên lại đang lười biếng.
Tô Mộc tăng nhanh bước chân, nhìn qua sân nhỏ mình muốn đi đến, dự định đi phơi nắng, an ủi chính mình cô đơn mà thương tâm.
Edit: không phải lỗi của ta đâu, là do bà tác giả tăng số chữ trong chương, tăng chương trong các thế giới... Ta là vô tội a... Ta chỉ lười xíu thôi.. ╮(╯▽╰)╭
"Thược Dược, ngươi đi xuống trước đi. Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút." Tô Mộc cọ cọ đoán chất liệu vật trong tay, "... Đợi lát nữa, tới bữa tối nhớ gọi ta."
"Vâng tiểu thư." Thược Dược nói xong cũng đi ra ngoài, lúc tới gần cửa, quay đầu lại, phía Tô Mộc nói them một, câu, "Tiểu thư nếu có chuyện gì gọi nô tỳ. Nô tỳ đi xuống trước."
Nói xong, đi ra ngoài không quên đóng cửa lại.
Tô Mộc lập tức đem giấy giấu ở trong tay áo lấy ra, buông tay nhìn xuống, phát hiện thật sự là một tờ giấy.
Nhẹ nhàng mở tờ giấy nhăn nhăn ra, trên đó viết, "Ngày mai chúa thượng sẽ đến vương phủ."
Tâm Tô Mộc đột nhiên nhảy dựng, bỗng chốc suy nghĩ hiện lên, kí ức vốn bị mất đi bỗng chốc ùa về, giống như ngàn sợi tơ cùng lúc xâm nhập vào đầu óc Tô Mộc, từng cơn đau đớn từ não bộ truyền đến.
Tô Mộc vô ý thức nắm chặt quả đấm, cắn chặt môi dưới, trán cũng toát mồ hôi lạnh, môi dưới bị cắn tới xuất huyết. Chậm rãi, Tô Mộc dựa vào trên giường, nhắm hai mắt lại bắt đầu sửa sang lại tất cả ký ức nguyên chủ.
Nguyên chủ sinh ra ở y học thế gia, đại đại từ y, nữ tử cũng không ngoại lệ. Gia đình trong sạch, chỉ là có một ngày, vô cớ gặp phải tai hoạ ngập đầu.
Thật ra cho đến nay, Tô Mộc cũng không biết lý do tại sao nhà mình lại xảy ra chuyện này. Nàng ở trong thanh lâu, sống một ngày bằng một năm, có người nói cho nàng biết chỉ cần vì hắn làm một chuyện, nàng có thể biết được nguyên nhân khiến nàng tan cửa nát nhà.
Mục tiêu chính là tìm được chứng cớ Tư Đồ Mặc Uyên chuẩn bị soán vị, sau đó nàng có thể biết được chân tướng.
Bị cừu hận che đôi mắt nguyên chủ đã đáp ứng, cuối cùng có thứ gì đó chống đỡ nàng sống sót, không còn giống như là cái xác không hồn, nhưng khi đến gần mục tiêu nàng dần dần bị ôn nhu tỉ mỉ của Tư Đồ Mặc Uyên hấp dẫn, nàng một lần lại một lần sa thứ được gọi là tình yêu.
Sau đó nàng biết mình bất quá cũng chỉ là người thế thân cho người trong lòng của hắn ta. Nàng nháo, làm loạn nhưng nàng cuối cùng vẫn chọn thỏa hiệp, nàng yêu hắn. Trong lúc nhất thời quên mất thù hận gia tộc, đúng nàng không thoát khỏi câu lòng dạ đần bà.
Về sau, nàng vẫn thua. Bởi vì người hắn yêu là vương phi kia, lúc này nàng thực sự muốn điên, không nói được liền nháo, nhưng tất cả đều vô dụng đổi lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng của Tư Đồ Mặc Uyên.
Khi đó nàng mới nhớ tới nhiệm vụ, nàng tự nhủ với chính mình không cần nương tay, nhưng mỗi khi nàng chạm đến hắn ta, nàng lúc nào cũng không hạ thủ được. Cuối cùng có một lần có thể đắc thủ, nguyên chủ do dự. Kết quả bị phát hiện, vốn dĩ hắn ta sẽ niệm chút tình cảm trước kia, nhưng vì hãm hại nữ chủ, Tư Đồ Mặc Uyên biến thàn nàng nhân côn.
Bị chính người mình thích biến thành bộ dáng ma quỷ, nguyên chủ muốn sống không đươc muốn chết cũng không xong. Hiện tại nhớ tới, dường như còn có thể cảm nhận được cái cảm giác thật sâu tuyệt vọng đó, Tô Mộc mặt không có chút máu, môi yếu ớt, toàn thân run rẩy, nàng còn nhớ lại cảm giác đau nhức khi đó, cái loại đau nhức như rót vào cốt tủy, tâm đã chết, thân thể đau đớn cũng không tính là cái gì, chỉ có tuyệt vọng, còn dư lại sau cùng là chết lặng.
Nàng hận Tư Đồ Mặc Uyên, hận hắn ta vô tình. Nhưng lại yêu hắn ta tận xương tủy, nguyên chủ chính là một người mâu thuẫn như vậy.
Lúc này Tô Mộc mới phát hiện sau lưng mình sớm thấm ướt mồ hôi, lấy khăn tay xoa xoa trán lấm tấm mồ hôi lạnh, đứng dậy xuống giường đi đi lại lại.
Đi đến trước bàn trang điểm, chuẩn bị dùng màu đỏ son để che giấu màu môi nhợt nhạt của mình.
Trong lúc nàng chuẩn bị bôi, chỉ nghe thấy tiếng mở cửa, "Răng rắc."
"Tô Mộc?" Ám Thất vào vừa nhìn xung quanh, không thấy Tô Mộc, nói lầm bầm, "Không ở đây sao? Lại chạy đi đâu rồi?"
"Ngươi nghĩ rằng ta là ngươi sao?" Trong lúc Ám Thất chuẩn bị xoay người ra ngoài, đột nhiên từ phía sau truyền đến giọng nói, hắn đột nhiên ảo não không phải công lực của mình giảm xuống chứ, cả việc bên trong có người cũng không biết.
Tô Mộc lập tức mím mím môi vừa tô son, bảo đảm bây giờ nhìn mình không khác lúc bình thường, liền vén bức rèm che lên, đi ra, trên tay còn dính chút son đỏ cũng không thèm để ý.
"Rõ ràng là ngươi đang lười biếng, ta cả buổi chiều không nhìn thấy ngươi..." Tô Mộc dừng một chút, "... Nói ngươi có phải vụng trộm chạy đi chơi hay không?"
Ám Thất hắc tuyến, hắt không phải là tiểu hài tử. Còn vụng trộm chạy đi chơi, hắn là đi xử lí chuyện trong các, gần đây xuất hiện chuyện vô cùng khó giải quyết.
Kể từ lần đó tự mình xử lý nội gian, sau đó mới phát hiện thêm vài người có khả năng liên quan, cẩn thận thăm dò, muốn đem bọn họ nhổ tận gốc thật sự là rất khó.
Hơn nữa bọn họ làm ra chuyện vẫn có chỗ sơ hở, hắn không tự điều tra không xong. Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn lạnh thêm vài phần, có lẽ hắn để cho những lão nhân kia bay nhảy thời gian quá dài.
Tô Mộc không hiểu tại sai sắc mặt Ám Thất đột nhiên lạnh lẽo, rất muốn trêu cợt hắn.
"Tiểu Thất a..." Tô Mộc nhìn Ám Thất ngoắt ngoắt tay, "... Ngươi tới đây một chút, đưa mặt tới gần một cái."
Ám Thất hiếu kỳ, không biết nữ tử trước mắt cười đến đầy mặt mờ ám như vậy là muốn làm gì, nhưng vẫn đem mặt đưa tới. Vừa để mặt tới gần, cảm giác Tô Mộc dùng ngón tay lạnh buốt ở trên mặt hắn vẻ vài nét bút.
"Ngươi ở trên mặt ta thoa cái gì?" Ám Thất bỗng chốc nhảy sang bên cạnh Tô Mộc, dùng tay lau loạn trên mặt, phát hiện trên mặt là son bình thường Tô Mộc vẫn thường dùng.
Nhìn thoáng qua son dính trên tay mình rồi nhìn lại một chút trên môi hồng của Tô Mộc.
Ám Thất mặt đỏ, nhưng thấy Tô Mộc không có tim không có phổi cười, lại cảm thấy bực mình, trực tiếp cầm tay Tô Mộc bởi vì cười mà phát run.
"Giúp ta lau sạch sẽ..." Ám Thất nói quanh co, "... Nếu không, ra ngoài để người ta trông thấy, còn ra thể thống gì?"
"Được rồi." Tô Mộc thấy mặt Ám Thất đỏ một mảng, tâm tình vô cùng sung sướng, vẻ mặt yếu ớt cũng bởi vì cười mà có khí sắc đỏ thắm.
Ám Thất liếc môi Tô Mộc một cái, cũng không dám nhìn thẳng Tô Mộc nữa, tự nhiên cũng không chú ý tới Tô Mộc khác thường.
" Ngươi chờ ta một chút." Tô Mộc nói xong, đi lại nơi đặt chậu nước làm ướt khăn, sau đó vắt khô nó.
Tô Mộc làm xong một loạt hành động đi lại chỗ Ám Thất, "Đem mặt đưa qua đây."
Ám Thất ngoan ngoãn đem mặt đưa tới, cong thân thể để nàng nhìn dễ dàng hơn.
Tô Mộc từng chút từng chút cẩn thận giúp Ám Thất nhẹ nhàng lau vết son dính trên má, thần sắc vô cùng chuyên tâm.
Ám Thất cảm giác được ngón tay Tô Mộc ở trên mặt mình chậm rãi hoạt động, xúc cảm mềm mại kia, thật khiến tim người ta đập tăng nhanh.
Con mắt Ám Thất không biết nên để nơi nào, đành nhìn thẳng mặt Tô Mộc. Quan sát mới thấy Tô Mộc thật là đẹp mắt, làn da trắng nõn, không nhìn thấy lỗ chân lông, chỉ hơi thắc mắc hiện tại không nóng lắm tại sao cổ Tô Mộc lại rịn mồ hôi?
Còn có bình thường Tô Mộc không thích trang điểm, hôm nay thế nhưng lại dùng son, trong lòng không khỏi lo lắng, không biết có phải Tô Mộc xảy ra chuyện gì hay không, nội tâm hắn không biết tại sao mình lo lắng, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
"Được rồi, lau có chút vội vàng." Tô Mộc dừng lại, "... Đáng tiếc khăn tay này không thể dùng được nữa."
"Cho ta đi, ta giúp ngươi giặt." Ám Thất nghe Tô Mộc nói, giống như bị trúng tà mở miệng bảo Tô Mộc muốn giúp giặt khăn tay.
"Vậy ngươi nhớ giặt sạch sẽ a." Tô Mộc cũng không thèm để ý, không nghĩ rằng đưa đồ vật riêng tư của mình cho nam nhân có gì sai.
Tô Mộc: Nhún vai, dù sao hắn là đối tượng nàng tiến công chiếm đóng, không trêu chọc hắn trêu chọc ai a? Huống chi, Ám Thất lớn lên cũng dễ nhìn, trêu chọc hắn một lần, trong lòng liền vui vẻ một lần. Quả nhiên, khi ăn cơm thấy người đẹp mắt có thể ăn nhiều một chén cơm lời này quả không sai.
Ám Thất kinh ngạc, hắn chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới Tô Mộc thế nhưng đáp ứng.
Hắn biết tất cả mọi chuyện về nàng, hắn đã điều tra qua nàng. Bởi vì hắn cảm thấy một người có thể yên tâm để cho mình ở bên người mà không điều tra điều gì thì nhất định có ý đồ. Nhưng sợ là hắn muốn tra lên trời cũng không thấy nàng có ý đồ gì, khiến hắn bắt đầu hiếu kỳ với Tô Mộc.
Nội tâm Ám Thất vẫn cảm thấy nàng có chỗ ý đồ, lại mò không ra ý đồ dó là gì.
Tô Mộc: Không sai, đó chính là ngươi.
"Ngươi không sao chứ? Xem sắc mặt ngươi không tốt." Do dự rất lâu, Ám Thất vẫn là nói ra.
"A, không có việc gì. Vừa mới chân bị đụng phải góc bàn, đau." Tô Mộc phất phất tay, muốn nói mình không có việc gì.
Ám Thất thấy vậy, cũng không nói thêm gì nữa.
...
Hôm nay, chúa thượng sẽ đến. Nói cách khác nàng trực tiếp giáp mặt với người kia, nói đúng là cái người hứa hẹn cho nàng chân tướng muốn đến.
Tô Mộc thật sự không biết là ai giết gia tộc nàng, trong trí nhớ không có, tài liệu hệ thống cung cấp cũng không có, nàng quả thật không thể nào ra tay, cũng không biết bắt đầu tra từ nơi nào. Cũng chỉ phải chờ người kia cấp manh mối.
"Vị cô nương này chắc hẳn chính hồng nhan tri kỷ trong trong thật Thất đệ, Tô Mộc Tô cô nương đi?" Chỉ thấy một người nam tử xa lạ đứng ở trong hậu hoa viên.
Nam tử kia ngũ quan lập thể như đao khắc vậy vô cùng tuấn mỹ, cả người phát ra một loại khí chất vương giả uy chấn thiên hạ. Mặc một kiện màu vàng nhạt nạm vàng bên cạnh áo choàng, cả người như một khối ngọc thượng hạng không tỳ vết, cho dù lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng là phong thái hiếm thấy, □□ độc siêu, làm cho người ta một loại cảm giác cao quý lộng lẫy nhưng không kém thanh nhã.
Thất đệ? Có thể gọi Tư Đồ Mặc Uyên là Thất đệ, trong thiên hạ chỉ có một người, đó chính là đương kim thánh thượng.
Tô Mộc vội vàng gấp hai tay đặt ở bụng, thoáng quỳ gối, trong miệng nói: "Dân nữ gặp qua Hoàng thượng."
"Chao ôi, Tô cô nương không cần phải khách khí." Nam tử cười xưng, "Trẫm chỉ là đi ra ngang qua mà thôi."
Tô Mộc hiểu vì sao bị nam tử cười làm cho giật mình, không khỏi hoài nghi, chúa thượng có phải vị nam tử trước mắt này hay không, th thăm dò, "Thánh thượng thật đúng là khách khí, nhờ Hoàng thượng ngài anh minh thống trị thiên hạ, mới có quốc thái dân an như hiện tại! Giống như ở vương phủ này. "
Tô Mộc nói xong còn đặc biệt liếc nhìn phản ứng của người nọ, phát hiện hắn vui vẻ sâu hơn, cũng đã chứng thực được ý nghĩ của mình, xem ra Hoàng thượng đúng là đại boss của mình.
Chỗ cao chịu không nổi lạnh lẽo, quả nhiên nhà đế vương không tình thân. Từng người đều là người vô tình, đối đãi với người chảy chung dòng máu, cũng không nương tay.
Tô Mộc không lạnh mà run, cũng không dám đem nó biểu lộ trên mặt, "Hoàng thượng không cần dân nữ giúp ngài gọi nô tài dẫn đường?"
"Không cần." Nam tử phất phất tay, "Trẫm ở lại đây nghỉ ngơi một lát. Ngươi đi xuống trước đi."
"Dạ, dân nữ xin cáo lui." Tô Mộc hành lễ, lập tức lui xuống, mình ra ngoài không mang theo Thược Dược đã gặp ngay chuyện này.
Ám Thất không biết đang bận rộn chuyện không thấy bóng dáng. Chao ôi, quả nhiên lại đang lười biếng.
Tô Mộc tăng nhanh bước chân, nhìn qua sân nhỏ mình muốn đi đến, dự định đi phơi nắng, an ủi chính mình cô đơn mà thương tâm.
Edit: không phải lỗi của ta đâu, là do bà tác giả tăng số chữ trong chương, tăng chương trong các thế giới... Ta là vô tội a... Ta chỉ lười xíu thôi.. ╮(╯▽╰)╭
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.