Chương 54: Thế giới V: Đại thần, thỉnh cầu đụng ngã 5
Nguyên đồng
05/02/2021
Edit+ beta: Linlady
Tô Mộc mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, tại sao hắn lại ở đây?
Còn Hứa Ngọc đang đỡ Tô Mộc cũng kích động nói không ra lời.
"Tống, Tống, học, học trưởng xin chào." Hứa Ngọc kích động buông tay đỡ Tô Mộc ra, hiển nhiên vô cùng kích động ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu nói lắp, tay chân luống cuống bộ dáng này khiến Tô Mộc buồn cười.
Tống Tử Diễn nhìn về phía các cô, khẽ gật đầu một cái, biên độ nhỏ đến mức nếu không chú ý, căn bản là không nhìn thấy.
May, Hứa Ngọc là một cô gái mắt tinh háo sắc, vừa thấy động tác của Tống Tử Diễn, lại thêm một trận kích động, nên biết bình thường Tống Tử Diễn trừ bạn cùng phòng của hắn ra chưa từng kết giao với người ngoài.
Thiếu Hứa Ngọc nâng đỡ Tô Mộc giống như lung lay sắp đổ, nhưng miễn cưỡng vẫn là có thể dừng bước, ổn định thân thể.
Tô Mộc dùng âm thanh mà mọi người không nghe được, nhẹ giọng nói "Ngốc tử."
Giọng nói tràn đầy sủng ái.
Tiếp theo, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Tống Tử Diễn, phát hiện Tống Tử Diễn đang dùng ánh mắt đen láy mà thâm thúy nhìn mình, không chờ Tô Mộc mở miệng đã cảm thấy trời đất quay cuồng, chìm vào bóng tối, tiếp theo ánh mắt có chút mơ hồ.
Tống Tử Diễn thu hồi nhãn thần, không nhìn tới hai người Tô Mộc, tựa hồ không muốn đếm xỉa hai người Tô Mộc.
"Ngọc Ngọc, Ngọc Ngọc." Bởi vì Tô Mộc suy yếu, tỏ ra uể oải, giọng nói cũng mỏng manh hơn, chẳng trách Hứa Ngọc không nghe được, cô định đi lại dùng tay vỗ vỗ Hứa Ngọc.
Giờ phút này Hứa Ngọc còn đang kích động khi nhìn thấy nam thần ở gần như vậy, còn chưa phục hồi tinh thần lại, không hề chú ý tới Tô Mộc dị thường, kết quả Tô Mộc không có người đỡ không giữ được trọng tâm, bước đi lảo đảo.
Không kịp đợi Hứa Ngọc phản ứng lại nhìn thấy Tô Mộc đổ ở trước mặt mình, "A." Hứa Ngọc kinh hô một tiếng, lúc này xem như mới phản ứng tới, trong nội tâm ảo não vô hạn, lại thấy lo lắng, vội vàng ngồi xổm xuống dự định đỡ Tô Mộc dậy, mặc dù Tô Mộc không nặng, nhưng nếu muốn cô nàng ôm Tô Mộc lên vẫn rất khó khăn.
Nghe được tiếng Hứa Ngọc kinh hô, Tống Tử Diễn không khỏi quay đầu nhìn lại, mới phát hiện là Tô Mộc ngã trên mặt đất, vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua, không hề để ý Tô Mộc khác thường.
Hiện tại nhìn kỹ, Tống Tử Diễn phát hiện trên mặt Tô Mộc nhiễm một vệt đỏ ửng khác thường, nhắm chặt hai mắt, cau mày, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, đôi môi nhợt nhạt yếu ớt không có chút huyết sắc.
Khuôn mặt bình thường không có biểu tình gì hiện tại lại nhăn mày, trông thấy bộ dáng Hứa Ngọc luống cuống tay chân, nếp uốn giữa hai lông mày lại sâu hơn.
Quay lại đi về phía hai người Tô Mộc.
Bên này Hứa Ngọc đang dùng hết sức lực, muốn dùng lực đem Tô Mộc đỡ dậy, kết quả vẫn là bất lực, cô nàng cũng muốn mở miệng tìm Tống Tử Diễn hỗ trợ, nhưng cô nàng cũng biết tính nam thần kia, mọi thứ đều tốt, chính là tính tình quá lãnh đạm, không thích phản ứng lại, bây giờ tìm hắn giúp, không biết hắn có đồng ý hay không.
Trong lúc đang Hứa Ngọc chuyện rối rắm có muốn hay không mở miệng hướng Tống Tử Diễn tìm xin giúp đỡ, cũng cảm giác được một bóng người che kín ánh sáng.
Người kia ngồi xổm xuống, lấy tư thế ôm công chúa đem Tô Mộc ôm dậy, đặt ở trên giường bệnh, mặc dù động tác có hơi cứng nhắc, nhưng vẫn rất cẩn thận.
Hứa Ngọc ngây người, bảo trì động tác ngồi cạnh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên bày tỏ cô nàng rất kinh ngạc, mở trừng hai mắt, muốn nói cô nàng có nhìn lầm hay không. Nghĩ thầm, thời điểm nam thần vui vẻ mới muốn giúp người, đây vãn là nam thần mà cô nàng biết sao?
Hứa Ngọc: Tốt, nam thần ở trong lòng của cô nàng lại thêm một phần.
Đem Tô Mộc nằm trên giường sau, con mắt nhẹ nhàng nhìn Hứa Ngọc một cái, liền thu trở về Hứa Ngọc bị nam thần liếc qua, biết rõ hàm nghĩa trong mắt nam thần, cũng biết bộ dáng bây giờ của mình có bao nhiêu ngu ngốc, lập tức khôi phục lại bình thường, nghĩ tới Tô Mộc còn bệnh, mang vẻ mặt lo lắng lại gần giường bệnh của cô.
Tống Tử Diễn nhấc tay mình đặt ở trán Tô Mộc, thử nhiệt độ một chút, thấy hình như trán Tô Mộc nóng hổi, nhiệt độ không phải là thấp, lúc chuẩn bị lấy ra tay.
Tô Mộc chỉ cảm thấy một cái tay lạnh như băng chạm vào trán mình, cảm giác mát lạnh kia làm cô cảm thấy rất thoải mái, cho nên khi Tống Tử Diễn chuẩn bị lấy tay ra, Tô Mộc thần chí không rõ không biết lấy sức lực ở đâu cầm lấy tay Tống Tử Diễn tiếp tục đặt ở trên mặt mình cọ xát, dường như thế này có thể giúp cô giảm đi cảm giác nóng ran kia, trong miệng còn phát ra âm thanh rầm rì thoải mái.
Tống Tử Diễn thấy động tác Tô Mộc, con mắt sắc một cái, dự định lấy tay Tô Mộc ra, nhưng sau đó không biết lý do gì để tùy ý cô.
Tống Tử Diễn nghĩ, có lẽ là vì áy náy đi, nghĩ tới lần đó lẽ ra hắn phải đưa cô về, lấy lí do này an ủi sự khác thường đang nhen nhóm trong lòng hắn.
Hứa Ngọc sớm bị hù dọa không dám nói lời nào, nghĩ thầm Mộc Mộc lá gan của cậu cũng quá lớn, đây chính là nam thần a, đây là nam thần lạnh lùng không có tình người, cậu còn dám cầm tay người ta mà cọ?!
Hứa Ngọc cẩn thận liếc Tống Tử Diễn một cái, thấy trên mặt hắn không khác thường, trong lòng lại là cả kinh, lẽ nào nam thần vừa ý Mộc Mộc a? Mặc dù Mộc Mộc lớn lên rất đẹp mắt, nhất là đôi mắt đào hoa koa khi nhìn chằm chằm người khác, giống như đang câu dẫn người khác vậy.
Hứa Ngọc lắc lắc, vỗ vỗ vào mặt, tự nói với mình, bây giờ không phải là thời điểm mình yy, suy nghĩ lung tung, bây giờ Mộc Mộc còn đang bị bệnh, mình tại sao có thể như vậy chứ? Như thế rất quá đáng, Hứa Ngọc vỗ mặt tự khuyên bảo mình.
Trong lúc Tống Tử Diễn vuốt ve khuôn mặt mịn màng của Tô Mộc cảm thấy cổ họng khô nóng, đột nhiên ở cửa vang lên giọng nam mang theo vui vẻ ôn nhã:
"A Diễn, cháu đây là đang ăn đậu hủ của Mộc Mộc sao?"
"Chú nhỏ." Tống Tử Diễn nâng quai hàm lên, nhìn về nam tử mặc áo khoác trắng phía cửa, nói ra, hoàn toàn không thèm để ý lời nam tử trêu chọc, điềm nhiên như không mà lại nhẹ nhàng đem mình tay trong tay Tô Mộc rút ra.
Nam tử được gọi là chú nhỏ đi vào vừa nhìn mới phát hiện Tô Mộc khác thường.
Lập tức quay đầu xoay người lại đi vị trí cầm nhiệt kế.
Đây là chú nhỏ của Tống Tử Diễn, Tống Thời, thời điểm ông nội hắn trung niên mới có thêm một đứa con trai, đối với đứa con này vô cùng sủng ái. Bởi vì cùng Tống Tử Diễn tuổi không lớn hơn bao nhiêu, cho nên cùng Tống Tử Diễn, còn có Tô Mộc cũng là cùng nhau lớn lên, Tống Thời thời gian qua đối với cái mặt không chút thay đổi, lạnh nhạt của cháu trai cũng là bất đắc dĩ.
Làm chú của Tống Tử Diễn Tống Thời cũng rất lo lắng, cháu mình có bộ dáng này làm sao có thể tìm được bạn gái đây, Tống Thời làm chú cũng lo tới vỡ tâm, cho dù còn có Mộc Mộc nha đầu kia ở đây, nhưng Tống Thời cảm thấy thằng ngốc Tống Tử Diễn kia tình thương thấp đến đáng sợ, chao ôi, làm chú chính là mệt mỏi.
Tống Tử Diễn:... Ha ha
Mà bây giờ Tô Mộc đang rất khó chịu, không cầm được bàn tay mát lạnh kia làm cô không thoải mái, không khỏi có chút nóng nảy, tay vung lung tung cũng không bắt được.
Nữ nhân như nước mùa thu hai tròng mắt mờ mịt sương mù, hình như có chút ít ủy khuất mà lại bất mãn nhìn Tống Tử Diễn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi chu lên, nhìn vừa điềm đạm vừa đáng yêu, lại tựa tựa như đang dụ dỗ người khác.
Tống Tử Diễn vừa lúc cuối đầu chạm vào mắt Tô Mộc, lập tức nghiêng đầu, không nhìn tới bộ dáng kia của Tô Mộc.
"Anh Tử Diễn, khó chịu." Giọng Tô Mộc mang theo nức nở hướng Tống Tử Diễn làm nũng, giống như quên mất người xung quanh, có lẽ đầu nóng tới mơ hồ, Tô Mộc hoàn toàn quên đây là nơi nào.
Tống Tử Diễn nghe thấy giọng Tô Mộc mang theo nức nở nhìn bộ dáng cô bây giờ, trong lòng không khỏi mềm nhũn, giống như là buông tha cho cái gì đó, vẻ mặt vốn cứng ngắc cũng nhu hoà không ít, thở dài một tiếng, "Ngoan ngoãn, em bị bệnh, để chú nhỏ xem bệnh cho em."
Dùng tay nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Mộc, khẽ cúi người xuống, chống lại đôi mắt trong veo như nước mùa thu của Tô Mộc, có chút hoảng hốt.
Nói xong, ngưng một cái, lại bổ sung, "Chờ khám xong sẽ cho em, có được hay không?"
Giọng nói ôn nhu, Tô Mộc giống như được vỗ về, bẹp miệng một cái, "Được rồi, anh Tử Diễn phải giữ lời đó."
Nói xong cũng ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
"Ừ." Giọng vốn dĩ như nước suối lạnh lùng, lúc này chỉ còn lại nhu tình.
"Vẫn là cháu có biện pháp." Nam tử cười nói, "Mộc Mộc vẫn nghe lời cháu nhất."
"Nói, hai ngày trước tại sao hai đứa lại cãi nhau? Cháu là một nam nhân cũng không chịu cúi đầu nói xin lỗi trước một tiếng, Mộc Mộc tính tình bướng bỉnh, cháu cũng không phải không biết?"
Tống Tử Diễn không có phản ứng, cũng không thèm để ý chút nào, dù sao đã tập mãi thành thói quen với bộ dáng Tống Tử Diễn thế này.
Tống Thời theo thói quen tiếp tục lải nhải giảng đạo, cũng không quên công việc trên tay, "Uy, vị bạn học này nhường một tý." Cầm lấy nhiệt kế, ý bảo Hứa Ngọc tránh sang một bên.
Hứa Ngọc đang còn trong tình trạng kinh ngạc, đầu tiên là động tác của nam thần, sau là quan hệ nam thần cùng Tô Mộc, lại về sau lại là không được, chính mình hình như biết quá nhiều thông tin không kịp tiêu hoá, làm sao bây giờ.
Cả người cô nàng cứng ngắc máy móc dịch chuyển sang bên, mãi khi bên ngoài tiếng chuông reo lên, lúc này mới lấy lại tinh thần, mình còn có buổi học, đại học B nổi tiếng nghiêm khắc khi điểm danh, chuyện đó còn liên quan tới việc xét tốt nghiệp.
Hứa Ngọc không có cách nào đành phải kính nhờ nam thần chăm sóc Tô Mộc, dù sao xem ra bọn họ cũng có quen biết, để Tô Mộc ở chỗ này sẽ không có chuyện gì, còn về phần họ có quan hệ gì chờ lúc cô nàng quay về sẽ truy vấn sau.
Nói xong, Hứa Ngọc lập tức chạy ra ngoài.
Sau đó trong căn phòng lại vang lên lời của nam tử.
"Cháu cũng thật sự là, vốn dĩ bình thường mặt đã lạnh rồi, ầm ĩ lên còn giá lạnh hơn, khó trách Mộc Mộc không đi tìm cháu, chú nhìn vào gương mặt đó cũng sẽ tức giận, thật sự những cô gái kia sẽ coi trọng cháu?" Tống Thời ngừng một chút, đo nhiệt kế cho Tô Mộc.
"..."
Đo xong, dự định còn muốn nói nữa, liền bị ánh mắt lạnh như băng Tống Tử Diễn kia hù dọa cứng rắn đem lời nuốt xuống.
"Tính toán một chút, chú cũng mặc kệ chuyện bọn cháu." Tống Thời nổi giận, "Đợi lát nữa tầm sáu phút nhìn nhiệt kế, sau đó nói cho chú một tiếng."
Nói xong, đi tới bàm làm việc thường ngày bắt đầu sửa sang lại tài liệu, thuận tay kéo rèm che lên.
"Ông nội nhờ cháu mang đồ cho chú, cháu để ở trong ngăn kéo." Tống Tử Diễn ngước lên nói với Tống Thời.
"Biết rồi."
Cũng không phải ngẫu nhiên Tống Tử Diễn tới đây, chủ yếu là làm theo yêu cầu của ông nội, cũng chính là ba Tống Thời, bởi vì trước đó lão gia tử vô tình mua được một khối bảo ngọc lớn. Cho người cắt ra làm thành các hình dáng khác nhau cho con cháu làm bùa hộ mệnh.
Bởi vì Tống Thời không ở chung nhà, mà Tống Tử Diễn vừa vặn cùng Tống Thời ở trong một trường học, để Tống Tử Diễn đưa cho hắn.
Kết quả vừa bỏ vào ngăn kéo, hai người Tô Mộc đến.
Tống Tử Diễn thở dài một hơi, cầm một cái ghế ngồi vào bên cạnh giường bệnh, cứ như vậy nhìn khuôn mặt trắng nõn mà lại bóng loáng của Tô Mộc.
Bây giờ muốn hắn làm sao với cô đây?
Lần trước gây gổ là vì muốn học đua xe, cái kia quá nguy hiểm, hắn không đồng ý. Không biết tại sao khi đó Tô Mộc lại muốn học cái kia, Tống Tử Diễn thấy cô quyết tâm như thế cũng tức giận, về sau Tô Mộc không có đề cập chuyện đó nữa, hắn cho rằng cô không chơi, lúc này mới yên lòng lại, chỉ nghe thấy có người nói với hắn Tô Mộc đang suy nghĩ, không nghĩ tới cô lahi lừa hắn đi chơi.
Khi đó hắn đi tìm cô, thấy cô cùng những người khác bộ dáng cợt nhả chơi cũng không có điểm dừng, bởi vì hắn biết những người kia là bạn bè của cô, thích tốc độ, thật sự đang liều mạng, không biết tại sao thấy vậy hắn rất tức giận, tiến lên lôi Tô Mộc đi.
Tiếp theo hai người liền rùm beng, ầm ĩ một trận rồi tách ra. Khi đó hắn cũng nói hơi nặng lời, cuối cùng hai người tan rã trong không vui.
Mặc dù sau đó hắn rất hối hận, nhưng thấy Tô Mộc cũng không đi chơi nữa, lúc này mới phát giác được nói không chừng lần này là chiến tranh lạnh thật sự.
Cho đến trận mưa lần trước kia, khi thấy cô bị biến thái vây quanh, hắn kìm nén lửa giận muốn đánh tên kia một trận, đi giải cứu cho cô, chỉ là không nghĩ tới cô giống như còn đang giận, hắn cũng không biết nói gì, hai người cũng rời đi.
Không nghĩ tới khi gặp lại, cô lại ngã bệnh.
Edit: ta thương các nàng chưa? Hai chương nhé ????????????
Tô Mộc mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, tại sao hắn lại ở đây?
Còn Hứa Ngọc đang đỡ Tô Mộc cũng kích động nói không ra lời.
"Tống, Tống, học, học trưởng xin chào." Hứa Ngọc kích động buông tay đỡ Tô Mộc ra, hiển nhiên vô cùng kích động ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu nói lắp, tay chân luống cuống bộ dáng này khiến Tô Mộc buồn cười.
Tống Tử Diễn nhìn về phía các cô, khẽ gật đầu một cái, biên độ nhỏ đến mức nếu không chú ý, căn bản là không nhìn thấy.
May, Hứa Ngọc là một cô gái mắt tinh háo sắc, vừa thấy động tác của Tống Tử Diễn, lại thêm một trận kích động, nên biết bình thường Tống Tử Diễn trừ bạn cùng phòng của hắn ra chưa từng kết giao với người ngoài.
Thiếu Hứa Ngọc nâng đỡ Tô Mộc giống như lung lay sắp đổ, nhưng miễn cưỡng vẫn là có thể dừng bước, ổn định thân thể.
Tô Mộc dùng âm thanh mà mọi người không nghe được, nhẹ giọng nói "Ngốc tử."
Giọng nói tràn đầy sủng ái.
Tiếp theo, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Tống Tử Diễn, phát hiện Tống Tử Diễn đang dùng ánh mắt đen láy mà thâm thúy nhìn mình, không chờ Tô Mộc mở miệng đã cảm thấy trời đất quay cuồng, chìm vào bóng tối, tiếp theo ánh mắt có chút mơ hồ.
Tống Tử Diễn thu hồi nhãn thần, không nhìn tới hai người Tô Mộc, tựa hồ không muốn đếm xỉa hai người Tô Mộc.
"Ngọc Ngọc, Ngọc Ngọc." Bởi vì Tô Mộc suy yếu, tỏ ra uể oải, giọng nói cũng mỏng manh hơn, chẳng trách Hứa Ngọc không nghe được, cô định đi lại dùng tay vỗ vỗ Hứa Ngọc.
Giờ phút này Hứa Ngọc còn đang kích động khi nhìn thấy nam thần ở gần như vậy, còn chưa phục hồi tinh thần lại, không hề chú ý tới Tô Mộc dị thường, kết quả Tô Mộc không có người đỡ không giữ được trọng tâm, bước đi lảo đảo.
Không kịp đợi Hứa Ngọc phản ứng lại nhìn thấy Tô Mộc đổ ở trước mặt mình, "A." Hứa Ngọc kinh hô một tiếng, lúc này xem như mới phản ứng tới, trong nội tâm ảo não vô hạn, lại thấy lo lắng, vội vàng ngồi xổm xuống dự định đỡ Tô Mộc dậy, mặc dù Tô Mộc không nặng, nhưng nếu muốn cô nàng ôm Tô Mộc lên vẫn rất khó khăn.
Nghe được tiếng Hứa Ngọc kinh hô, Tống Tử Diễn không khỏi quay đầu nhìn lại, mới phát hiện là Tô Mộc ngã trên mặt đất, vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua, không hề để ý Tô Mộc khác thường.
Hiện tại nhìn kỹ, Tống Tử Diễn phát hiện trên mặt Tô Mộc nhiễm một vệt đỏ ửng khác thường, nhắm chặt hai mắt, cau mày, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, đôi môi nhợt nhạt yếu ớt không có chút huyết sắc.
Khuôn mặt bình thường không có biểu tình gì hiện tại lại nhăn mày, trông thấy bộ dáng Hứa Ngọc luống cuống tay chân, nếp uốn giữa hai lông mày lại sâu hơn.
Quay lại đi về phía hai người Tô Mộc.
Bên này Hứa Ngọc đang dùng hết sức lực, muốn dùng lực đem Tô Mộc đỡ dậy, kết quả vẫn là bất lực, cô nàng cũng muốn mở miệng tìm Tống Tử Diễn hỗ trợ, nhưng cô nàng cũng biết tính nam thần kia, mọi thứ đều tốt, chính là tính tình quá lãnh đạm, không thích phản ứng lại, bây giờ tìm hắn giúp, không biết hắn có đồng ý hay không.
Trong lúc đang Hứa Ngọc chuyện rối rắm có muốn hay không mở miệng hướng Tống Tử Diễn tìm xin giúp đỡ, cũng cảm giác được một bóng người che kín ánh sáng.
Người kia ngồi xổm xuống, lấy tư thế ôm công chúa đem Tô Mộc ôm dậy, đặt ở trên giường bệnh, mặc dù động tác có hơi cứng nhắc, nhưng vẫn rất cẩn thận.
Hứa Ngọc ngây người, bảo trì động tác ngồi cạnh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên bày tỏ cô nàng rất kinh ngạc, mở trừng hai mắt, muốn nói cô nàng có nhìn lầm hay không. Nghĩ thầm, thời điểm nam thần vui vẻ mới muốn giúp người, đây vãn là nam thần mà cô nàng biết sao?
Hứa Ngọc: Tốt, nam thần ở trong lòng của cô nàng lại thêm một phần.
Đem Tô Mộc nằm trên giường sau, con mắt nhẹ nhàng nhìn Hứa Ngọc một cái, liền thu trở về Hứa Ngọc bị nam thần liếc qua, biết rõ hàm nghĩa trong mắt nam thần, cũng biết bộ dáng bây giờ của mình có bao nhiêu ngu ngốc, lập tức khôi phục lại bình thường, nghĩ tới Tô Mộc còn bệnh, mang vẻ mặt lo lắng lại gần giường bệnh của cô.
Tống Tử Diễn nhấc tay mình đặt ở trán Tô Mộc, thử nhiệt độ một chút, thấy hình như trán Tô Mộc nóng hổi, nhiệt độ không phải là thấp, lúc chuẩn bị lấy ra tay.
Tô Mộc chỉ cảm thấy một cái tay lạnh như băng chạm vào trán mình, cảm giác mát lạnh kia làm cô cảm thấy rất thoải mái, cho nên khi Tống Tử Diễn chuẩn bị lấy tay ra, Tô Mộc thần chí không rõ không biết lấy sức lực ở đâu cầm lấy tay Tống Tử Diễn tiếp tục đặt ở trên mặt mình cọ xát, dường như thế này có thể giúp cô giảm đi cảm giác nóng ran kia, trong miệng còn phát ra âm thanh rầm rì thoải mái.
Tống Tử Diễn thấy động tác Tô Mộc, con mắt sắc một cái, dự định lấy tay Tô Mộc ra, nhưng sau đó không biết lý do gì để tùy ý cô.
Tống Tử Diễn nghĩ, có lẽ là vì áy náy đi, nghĩ tới lần đó lẽ ra hắn phải đưa cô về, lấy lí do này an ủi sự khác thường đang nhen nhóm trong lòng hắn.
Hứa Ngọc sớm bị hù dọa không dám nói lời nào, nghĩ thầm Mộc Mộc lá gan của cậu cũng quá lớn, đây chính là nam thần a, đây là nam thần lạnh lùng không có tình người, cậu còn dám cầm tay người ta mà cọ?!
Hứa Ngọc cẩn thận liếc Tống Tử Diễn một cái, thấy trên mặt hắn không khác thường, trong lòng lại là cả kinh, lẽ nào nam thần vừa ý Mộc Mộc a? Mặc dù Mộc Mộc lớn lên rất đẹp mắt, nhất là đôi mắt đào hoa koa khi nhìn chằm chằm người khác, giống như đang câu dẫn người khác vậy.
Hứa Ngọc lắc lắc, vỗ vỗ vào mặt, tự nói với mình, bây giờ không phải là thời điểm mình yy, suy nghĩ lung tung, bây giờ Mộc Mộc còn đang bị bệnh, mình tại sao có thể như vậy chứ? Như thế rất quá đáng, Hứa Ngọc vỗ mặt tự khuyên bảo mình.
Trong lúc Tống Tử Diễn vuốt ve khuôn mặt mịn màng của Tô Mộc cảm thấy cổ họng khô nóng, đột nhiên ở cửa vang lên giọng nam mang theo vui vẻ ôn nhã:
"A Diễn, cháu đây là đang ăn đậu hủ của Mộc Mộc sao?"
"Chú nhỏ." Tống Tử Diễn nâng quai hàm lên, nhìn về nam tử mặc áo khoác trắng phía cửa, nói ra, hoàn toàn không thèm để ý lời nam tử trêu chọc, điềm nhiên như không mà lại nhẹ nhàng đem mình tay trong tay Tô Mộc rút ra.
Nam tử được gọi là chú nhỏ đi vào vừa nhìn mới phát hiện Tô Mộc khác thường.
Lập tức quay đầu xoay người lại đi vị trí cầm nhiệt kế.
Đây là chú nhỏ của Tống Tử Diễn, Tống Thời, thời điểm ông nội hắn trung niên mới có thêm một đứa con trai, đối với đứa con này vô cùng sủng ái. Bởi vì cùng Tống Tử Diễn tuổi không lớn hơn bao nhiêu, cho nên cùng Tống Tử Diễn, còn có Tô Mộc cũng là cùng nhau lớn lên, Tống Thời thời gian qua đối với cái mặt không chút thay đổi, lạnh nhạt của cháu trai cũng là bất đắc dĩ.
Làm chú của Tống Tử Diễn Tống Thời cũng rất lo lắng, cháu mình có bộ dáng này làm sao có thể tìm được bạn gái đây, Tống Thời làm chú cũng lo tới vỡ tâm, cho dù còn có Mộc Mộc nha đầu kia ở đây, nhưng Tống Thời cảm thấy thằng ngốc Tống Tử Diễn kia tình thương thấp đến đáng sợ, chao ôi, làm chú chính là mệt mỏi.
Tống Tử Diễn:... Ha ha
Mà bây giờ Tô Mộc đang rất khó chịu, không cầm được bàn tay mát lạnh kia làm cô không thoải mái, không khỏi có chút nóng nảy, tay vung lung tung cũng không bắt được.
Nữ nhân như nước mùa thu hai tròng mắt mờ mịt sương mù, hình như có chút ít ủy khuất mà lại bất mãn nhìn Tống Tử Diễn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi chu lên, nhìn vừa điềm đạm vừa đáng yêu, lại tựa tựa như đang dụ dỗ người khác.
Tống Tử Diễn vừa lúc cuối đầu chạm vào mắt Tô Mộc, lập tức nghiêng đầu, không nhìn tới bộ dáng kia của Tô Mộc.
"Anh Tử Diễn, khó chịu." Giọng Tô Mộc mang theo nức nở hướng Tống Tử Diễn làm nũng, giống như quên mất người xung quanh, có lẽ đầu nóng tới mơ hồ, Tô Mộc hoàn toàn quên đây là nơi nào.
Tống Tử Diễn nghe thấy giọng Tô Mộc mang theo nức nở nhìn bộ dáng cô bây giờ, trong lòng không khỏi mềm nhũn, giống như là buông tha cho cái gì đó, vẻ mặt vốn cứng ngắc cũng nhu hoà không ít, thở dài một tiếng, "Ngoan ngoãn, em bị bệnh, để chú nhỏ xem bệnh cho em."
Dùng tay nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Mộc, khẽ cúi người xuống, chống lại đôi mắt trong veo như nước mùa thu của Tô Mộc, có chút hoảng hốt.
Nói xong, ngưng một cái, lại bổ sung, "Chờ khám xong sẽ cho em, có được hay không?"
Giọng nói ôn nhu, Tô Mộc giống như được vỗ về, bẹp miệng một cái, "Được rồi, anh Tử Diễn phải giữ lời đó."
Nói xong cũng ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
"Ừ." Giọng vốn dĩ như nước suối lạnh lùng, lúc này chỉ còn lại nhu tình.
"Vẫn là cháu có biện pháp." Nam tử cười nói, "Mộc Mộc vẫn nghe lời cháu nhất."
"Nói, hai ngày trước tại sao hai đứa lại cãi nhau? Cháu là một nam nhân cũng không chịu cúi đầu nói xin lỗi trước một tiếng, Mộc Mộc tính tình bướng bỉnh, cháu cũng không phải không biết?"
Tống Tử Diễn không có phản ứng, cũng không thèm để ý chút nào, dù sao đã tập mãi thành thói quen với bộ dáng Tống Tử Diễn thế này.
Tống Thời theo thói quen tiếp tục lải nhải giảng đạo, cũng không quên công việc trên tay, "Uy, vị bạn học này nhường một tý." Cầm lấy nhiệt kế, ý bảo Hứa Ngọc tránh sang một bên.
Hứa Ngọc đang còn trong tình trạng kinh ngạc, đầu tiên là động tác của nam thần, sau là quan hệ nam thần cùng Tô Mộc, lại về sau lại là không được, chính mình hình như biết quá nhiều thông tin không kịp tiêu hoá, làm sao bây giờ.
Cả người cô nàng cứng ngắc máy móc dịch chuyển sang bên, mãi khi bên ngoài tiếng chuông reo lên, lúc này mới lấy lại tinh thần, mình còn có buổi học, đại học B nổi tiếng nghiêm khắc khi điểm danh, chuyện đó còn liên quan tới việc xét tốt nghiệp.
Hứa Ngọc không có cách nào đành phải kính nhờ nam thần chăm sóc Tô Mộc, dù sao xem ra bọn họ cũng có quen biết, để Tô Mộc ở chỗ này sẽ không có chuyện gì, còn về phần họ có quan hệ gì chờ lúc cô nàng quay về sẽ truy vấn sau.
Nói xong, Hứa Ngọc lập tức chạy ra ngoài.
Sau đó trong căn phòng lại vang lên lời của nam tử.
"Cháu cũng thật sự là, vốn dĩ bình thường mặt đã lạnh rồi, ầm ĩ lên còn giá lạnh hơn, khó trách Mộc Mộc không đi tìm cháu, chú nhìn vào gương mặt đó cũng sẽ tức giận, thật sự những cô gái kia sẽ coi trọng cháu?" Tống Thời ngừng một chút, đo nhiệt kế cho Tô Mộc.
"..."
Đo xong, dự định còn muốn nói nữa, liền bị ánh mắt lạnh như băng Tống Tử Diễn kia hù dọa cứng rắn đem lời nuốt xuống.
"Tính toán một chút, chú cũng mặc kệ chuyện bọn cháu." Tống Thời nổi giận, "Đợi lát nữa tầm sáu phút nhìn nhiệt kế, sau đó nói cho chú một tiếng."
Nói xong, đi tới bàm làm việc thường ngày bắt đầu sửa sang lại tài liệu, thuận tay kéo rèm che lên.
"Ông nội nhờ cháu mang đồ cho chú, cháu để ở trong ngăn kéo." Tống Tử Diễn ngước lên nói với Tống Thời.
"Biết rồi."
Cũng không phải ngẫu nhiên Tống Tử Diễn tới đây, chủ yếu là làm theo yêu cầu của ông nội, cũng chính là ba Tống Thời, bởi vì trước đó lão gia tử vô tình mua được một khối bảo ngọc lớn. Cho người cắt ra làm thành các hình dáng khác nhau cho con cháu làm bùa hộ mệnh.
Bởi vì Tống Thời không ở chung nhà, mà Tống Tử Diễn vừa vặn cùng Tống Thời ở trong một trường học, để Tống Tử Diễn đưa cho hắn.
Kết quả vừa bỏ vào ngăn kéo, hai người Tô Mộc đến.
Tống Tử Diễn thở dài một hơi, cầm một cái ghế ngồi vào bên cạnh giường bệnh, cứ như vậy nhìn khuôn mặt trắng nõn mà lại bóng loáng của Tô Mộc.
Bây giờ muốn hắn làm sao với cô đây?
Lần trước gây gổ là vì muốn học đua xe, cái kia quá nguy hiểm, hắn không đồng ý. Không biết tại sao khi đó Tô Mộc lại muốn học cái kia, Tống Tử Diễn thấy cô quyết tâm như thế cũng tức giận, về sau Tô Mộc không có đề cập chuyện đó nữa, hắn cho rằng cô không chơi, lúc này mới yên lòng lại, chỉ nghe thấy có người nói với hắn Tô Mộc đang suy nghĩ, không nghĩ tới cô lahi lừa hắn đi chơi.
Khi đó hắn đi tìm cô, thấy cô cùng những người khác bộ dáng cợt nhả chơi cũng không có điểm dừng, bởi vì hắn biết những người kia là bạn bè của cô, thích tốc độ, thật sự đang liều mạng, không biết tại sao thấy vậy hắn rất tức giận, tiến lên lôi Tô Mộc đi.
Tiếp theo hai người liền rùm beng, ầm ĩ một trận rồi tách ra. Khi đó hắn cũng nói hơi nặng lời, cuối cùng hai người tan rã trong không vui.
Mặc dù sau đó hắn rất hối hận, nhưng thấy Tô Mộc cũng không đi chơi nữa, lúc này mới phát giác được nói không chừng lần này là chiến tranh lạnh thật sự.
Cho đến trận mưa lần trước kia, khi thấy cô bị biến thái vây quanh, hắn kìm nén lửa giận muốn đánh tên kia một trận, đi giải cứu cho cô, chỉ là không nghĩ tới cô giống như còn đang giận, hắn cũng không biết nói gì, hai người cũng rời đi.
Không nghĩ tới khi gặp lại, cô lại ngã bệnh.
Edit: ta thương các nàng chưa? Hai chương nhé ????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.