Chương 75: Thế giới VI: Sư huynh, thỉnh cầu đụng ngã 7
Nguyên đồng
05/02/2021
Edit+beta: Linhlady
Này vài ngày bận sứt đầu mẻ trán xử lý một ít chuyện, trong lúc đó Minh Uyên ngược lại xuất hiện qua một lần tới thăm Tô Mộc, biết được thân thể Tô Mộc không có việc gì, ném cho Tô Mộc một chai dưỡng tâm hoàn liền rời đi.
Còn dặn dò Tô Mộc một chuyện chính là chiếu cố Vân Chỉ Hề, hắn sau khi nói xong, Tô Mộc cũng có chút kinh ngạc, nên biết ở trong nội dung tác phẩm, Minh Uyên mang bên cạnh dưỡng, còn chuyện Vân Chỉ Hề khi đó bị bắt nạt cũng là bởi vì Minh Uyên vừa lúc vào thời gian bế quan, tự nhiên không biết rõ chuyện này, chờ khi hắn biết được, nữ chủ khi đó cũng đã xuyên vào.
Tô Mộc nhìn tiểu cô nương núp sau lưng Minh Uyên một cái, nàng ấy nắm thật chặt y phục của Minh Uyên, khi Tô Mộc nhìn nàng ấy một cái, cũng rụt rụt thân thể, có chút bất an nhìn Tô Mộc, hai mắt là vẻ cẩn thận cùng khiếp đảm.
Ánh mắt này cũng làm cho Tô Mộc có chút ít đau lòng, cái loại ánh mắt đó không nên xuất hiện ở độ tuổi này, vốn nên là vô tư hồn nhiên. Tuy nói dựa theo nội dung vở kịch người trước mắt là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, nhưng người trước mắt tại lúc này lại tạo cho nàng một suy nghĩ không phải lỗi của nàng ấy. Chuyện khiến Tô Mộc có một quyết định không để cho nữ chủ có cơ hội đi tới nơi này, cho dù đi tới nơi này, nàng cũng muốn nghĩ ra biện pháp ngăn cản mọi chuyện xảy ra, nàng đáp ứng nguyên chủ, tự nhiên không thể nuốt lời, chuyện này là nàng hứa hẹn.
Tiếp theo, Tô Mộc tinh tế quan sát một phen, nữ hài kia rõ ràng là mười hai tuổi nhưng nhìn thân thể kia chỉ như đứa trẻ tám chín tuổi, vóc dáng thấp không nói, còn có bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ mà xanh xao vàng vọt, mặc đạo bào rộng thùng thình nhìn lại càng nhỏ bé. Cho dù được sửa sang lại, cũng khó dấu nhân tiều tụy.
Sau đó, Tô Mộc cũng đồng ý, đáp ứng Minh Uyên chuyện này. Nhưng chuyện kỳ quái là nguyên chủ lần này đứng trước mặt người kia đáp ứng cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ là có một cỗ nhàn nhạt ưu thương, khả năng là nguyên chủ cũng biết rõ người trước mắt này không phải người đó.
"Lại đây, tiểu sư muội." Tô Mộc hướng tới tiểu cô nương vẫy vẫy tay, ý bảo đi lại đây, chỉ là nữ hài kia do dự, lúc Minh Uyên nhận lời, mới chậm rãi di chuyển bước chân.
Tô Mộc thầm nghĩ, nàng lớn lên rất đáng sợ sao? Vì sao Minh Uyên mặt than bên cạnh, ngươi lại không thấy sợ hãi a.
"Thật ngoan ngoãn." Tô Mộc khẽ khuất thân thể, sờ sờ đầu nữ hài, nghĩ thầm, sư phụ cũng thật sự là, cũng không biết giúp nàng ấy chải đầu tóc một chút.
Sau đó thấy nữ hài hơi buông xuống đề phòng, không khỏi vui vẻ sâu hơn một chút, hai mắt cong cong trong suốt giống như là ẩn chứa ngôi sao, chọc cho tiểu cô nương sững sờ, Tô Mộc mượn đó dắt lấy tay nàng ấy, nhìn Minh Uyên làm bảo đảm.
Vốn là tín nhiệm đồ đệ nhà mình Minh Uyên nghe được Tô Mộc bảo đảm, đầu tiên là sững sờ, chỉ chốc lát liền khôi phục trạng thái bình thường, nhìn Tô Mộc nhẹ gật đầu, nhấc chân chuẩn bị đi.
Tô Mộc bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng gọi Minh Uyên lại: "Sư phụ, chuyện của sư huynh, người chớ để ở trong lòng, hắn chỉ là sợ người chịu mọi người chỉ trích mà thôi. Hắn cũng có ý tốt, sư phụ, người..."
Nàng dừng một chút, chuẩn bị nói tiếp một chút, liền bị Minh Uyên cắt đứt.
"Ta biết rõ." Thân hình Minh Uyên dừng lại, đưa lưng về phía Tô Mộc nói, lập tức ngự kiếm mà đi.
"Đi thôi! Tiểu sư muội, sư tỷ dẫn muột đi xem gian phòng của muội." Tô Mộc cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu cô nương chỉ tới thắt lưng của mình.
"Dạ." Tiểu cô nương yếu ớt đáp, thanh âm nhỏ không thể nghe, chỉ là trong mắt lưu luyến không rời bán đứng tâm tình nàng ấy bây giờ.
Cũng may người tu tiên, ngũ quan so với người thường nhạy bén hơn, cho nên Tô Mộc không chút nào để ý âm lượng nữ hài, bất quá đối với nàng ấy lưu luyến không rời không khỏi khẽ mỉm cười.
"Ừm, chính là trong chỗ này. Sư phụ trước vẫn cho là không sẽ thu đồ đệ nữa, cho nên nơi này cũng chỉ xây hai gian phòng. Cũng may sư tỷ của muội có dự kiến trước, xây một cái nhà kề, bình thường cũng không có nghỉ ngơi tại đây, vẫn luôn để trống, nhưng mà bên trong cái gì cũng có."
"Như thế nào? Tiểu sư muội, như thế này có thể chứ?" Tô Mộc dắt tay tiểu cô nương, nhìn nàng ấy giới thiệu hoàn cảnh chung quanh.
Sau khi nói xong, Tô Mộc liền dắt nữ hài đi đến sau nhà chỗ đó có một cái hồ ôn tuyền, nơi đó là nguyên chủ trước đây đào một cái hố, đem nước ôn tuyền dẫn về đây, nước suối này hấp thụ linh lực của ngọn núi này, cũng chất chứa một chút linh khí.
"Tiểu sư muội, muội trước tiên rửa một phen đi. Sư phụ cũng thật sơ ý, cũng không biết cân nhắc một số chuyện nử tử cần, huống chi tiểu sư muội vẫn là vừa mới lên núi."
"Dạ." Nữ hài cúi đầu đáp.
"Tốt lắm, tỷ đi tìm y phục vừa người cho muội mặc." Tô Mộc sờ sờ đầu nữ hài, liền nhấc chân trở về phòng.
- - - -
"Sư tỷ, sư phụ sẽ về sau sẽ không vì muội mà bị người khác cười nhạo chứ?" Trong lòng cô bé một trận thấp thỏm bất an.
Nàng ấy rửa mặt xong xuôi, sau đó mặc y phục Tô Mộc chuẩn bị, vừa vặn vừa người, trong lòng không khỏi đối với Tô Mộc có chút hảo cảm, yên tĩnh ngồi ở trên ghế, để ấy Tô Mộc giúp nàng chải đầu ngẩng đầu lên nói, câu nói vừa rồi, cũng là do dự rất lâu mới chậm rãi nói ra khỏi miệng.
"Không sao." Ngươi về sau chính là nử chủ đánh ọi người a, nhưng bây giờ còn không phải vậy. Tô Mộc trong lòng suy nghĩ như vậy, trên tay động tác không chút hoang mang, chỉ chốc lát đã làm xong.
Tô Mộc hài lòng nhìn thoáng qua kiệt tác của mình, không biết sao nàng chỉ biết tết đuôi ngựa, huống chi ở trên núi cũng là người khéo tay mới có thể tạo đủ kiểu tóc, nguyên chủ từ nhỏ đã có thị nữ ở bên, tự nhiên không cần mình tự động thủ chải tóc tạo các kiểu.
"Được rồi." Tô Mộc cuối cùng cột lên dây cột tóc, làm nơ con bướm. Sờ sờ, nghĩ thầm thật sự là đáng yêu.
"A, đúng rồi. Tiểu sư muội, muội cũng không thể chạy đến cái sân kia, nơi đó là chỗ ở của sư huynh chúng ta."
"Vì sao?" Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, nhìn qua Tô Mộc vẻ mặt thắc mắc, không thể không nói người trước mắt chính là một mĩ nhân, lớn lên nhìn rất được, cũng khó trách mê đảo một mảng.
"Bởi vì muội đừng thấy bình thường sư huynh lúc nào cũng cười cười, nhưng là a, ở trong bóng tối cũng là tên đại bại hoại a ~" kỳ thật không phải, chỉ là hắn là người trùng sinh, hắn không biết rõ người khi đó không phải là ngươi bây giờ, vạn vừa thấy được ngươi ra đó, nàng cũng không có cách nào làm theo lời sư phụ đã dặn.
"A." Nữ hài cái hiểu cái không gật đầu, dù sao sư tỷ là vì tốt cho mình, nàng sẽ không lừa gạt mình.
"Tiểu sư muội tên là gì a, sư tỷ còn quên chưa hỏi." Tô Mộc chuyển sang một cái ghế khác, từ không gian trong ngọc bội lấy ra hai đĩa điểm tâm, để ở trên bàn, cái này là lần trước Hà Tâm Thù mang đến, hai người ăn không hai người sắp xếp lại một chút để vào trong không gian, cũng may không gian để được đều là vật chết, cất vào trong đó cũng không sợ bị hư.
"Ừm, ăn đi." Tô Mộc phối hợp cầm lên một cái ăn, cũng nói nữ hài cùng ăn.
"Vân Chỉ Hề." Nữ hài không động, nhưng thời điểm con mắt chạm đến đến những thứ đó, trong mắt nhiều hơn một phần khát vọng, nuốt nước miếng một cái, liền lập tức chuyển tầm mắt sang nơi khác.
"A ~ Tiểu Hề a! Mau ăn a, ăn rất ngon đó. Muội cũng đừng cùng sư tỷ khách khí, ăn a!" Tô Mộc vừa nhìn tiểu cô nương không động, liền biết tiểu cô nương là còn chưa được tự nhiên.
Thấy Tô Mộc ba phen khuyên bảo, cuối cùng tay cầm một cái ăn.
"Ăn ngon đi!"
"Dạ, ăn ngon." Vân Chỉ Hề này mới nhìn Tô Mộc giương nụ cười.
- - - -
Bởi vì Vân Chỉ Hề đột nhiên đến làm loạn tất cả kế hoạch Tô Mộc, nàng đành phải một lần nữa suy nghĩ kế hoạch mới nàng lập tức viết một lá thư về nhà.
Cha mẹ nguyên chủ là thương nhân, bởi vì làm ăn thường thường bôn ba bốn phía, mấy năm gần đây mới dần dần định cư ở bên trong Thanh Thành. Căn cứ theo nội dung kich bản viết, Thanh Thành cách phái Thương Dương gần một tòa thành, cũng bởi như thế vị trí gần như thế cho nên lúc Ma tộc xâm nhập, thành bên cạnh bị phá hư nghiêm trọng, tử thương vô số, có thể nói là thi thể trải dài ngàn dặm, máu chảy thành sông.
Nghĩ đến đây, Tô Mộc có một chỗ nghĩ không ra. Đó chính là thời gian Ma tộc đột kích vì sao vừa vặn trùng hợp như vậy! Khi đó Minh Uyên vừa mới chế thuốc mà thành, tâm sức lao lực quá độ, thân thể suy yếu đến cực điểm, hết lần này tới lần khác khi đó Ma tộc lại đột kích, chuyện này khiến Tô Mộc không khỏi hoài nghi có nội gian, nhưng mà chuyện của Minh Uyên cũng không có nhiều người biết, như vậy có thể nói nội gian là người trong phái Thương Dương biết rõ Minh Uyên.
Tô Mộc vắt hết óc suy nghĩ ra một loạt người, cuối cùng lại tìm không ra được người nào khả nghi, đành phải buông tha cho suy nghĩ này, chỉ có thể thông qua quan sát bình thường.
Trở lại chuyện viết một lá thư.
Tô Mộc dự định thuyết phục cha mẹ nhà mình rời xa Thanh Thành, nói bọn họ đi đến đong vực ở Cửu Phiên thành an ổn sinh sống.
Nàng đem lợi và hại trong đó cùng cha mẹ nhà mình nói một phen, có thể nói là dùng hết chỗ có khả năng làm mấu chốt nói ra, hiện tại nàng đang đợi cha mẹ hồi âm, phải chờ tới bọn họ hoàn toàn rời xa nơi này, Tô Mộc mới có thể an tâm bế quan.
Còn nếu như vẫn muốn ở bên trong Thanh Thành, nàng cũng đành bất lực. Nhưng mà nàng còn có một cái đối sách, đó chính là bảo đảm Minh Uyên bình yên vô sự, thần chí Huyền thanh tỉnh, Thanh Thành kia sẽ có khả năng cứu vãn.
Tô Mộc nghĩ như thế, lập tức cảm thấy tiền đồ một mảnh tươi sáng. Hiện tại việc cấp bách chính là xử lý tốt quan hệ với Vân Chỉ Hề, căn cứ kịch bản đã nói, thời điểm nữ chủ xuyên thấu đến, lại là người thừa kế tất cả ký ức nguyên chủ, cho nên mọi người đối với nàng ất tốt tốt xấu xấu có thể nói, nàng ấy đều biết rõ rõ ràng tường tận.
Mặc kệ nữ chủ có thể xuyên qua hay không, Vân Chỉ Hề ở được thế giới này nhận định, như vậy cùng nàng ấy quan hệ tốt một chút khẳng định là có cần thiết, huống chi bây giờ còn là tiểu loli thật đáng yêu. Thừa dịp nàng ấy còn không có biến hóa, trước tiên phải cư xử thật khéo léo, xem như là để lại một đường lui?
Tô Mộc đột nhiên lại nghĩ đến Huyền Dạ, nàng nên xử lý quan hệ của bọn họ như thế nào a? A! Đầu thật đau.
Trong lúc Tô Mộc mặt mày ủ rũ, nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền đến.
"Sư tỷ, bên trong này có bại hoại." Cùng Tô Mộc chung đụng một tháng sau đó Vân Chỉ Hề đã sớm không giống bộ dáng lúc trước, đụng một chút sẽ rụt rè.
A, đúng vậy. Tô Mộc đã một tháng không thấy Huyền Dạ, cũng không biết đang bận rộn cái gì, cho nên chuyện của Vân Chỉ Hề cũng đã gác lại một tháng.
"Làm sao vậy?" Tô Mộc nghe thấy vội vàng ra cửa vừa nhìn, Huyền Dạ nắm cổ áo Vân Chỉ Hề, sắc mặt khó coi giống như là táo bón.
Nhìn thấy Tô Mộc bỗng chốc đổi thành mặt mày hớn hở, không chút nào để ý trên tay nhấc theo nữ hài đang giãy giụa.
"Sư tỷ, hắn bắt nạt ta." Nữ hài sắc mặt không tốt, nhìn Tô Mộc ủy khuất nói, trong mắt chứa đựng lệ, một bộ sạch sẽ đáng thương, bởi vì Tô Mộc dưỡng rất tốt, tư sắc Vân Chỉ Hề cũng dần dần xuất hiện, sắc mặt đỏ thắm.
Mặc dù nàng ấy ở đại điển bái sư đã gặp qua Huyền Dạ, nhưng cũng không biết hắn là sư huynh của mình, cho nên khi nàng ấy ở trong viện luyện kiếm liền bị ngăn lại, hỏi thăm mục đích đến, mới có một màn hiện tại.
"Sư huynh, huynh đã về rồi?" Tô Mộc bước nhỏ chạy mau đến bên cạnh Huyền Dạ, "Sư huynh, mau mau bỏ Tiểu Hề xuống a! Xem sắc mặt nàng có chút không tốt."
Thấy Huyền Dạ không hợp tác, Tô Mộc bất đắc dĩ, nàng liền biết sẽ như thế này mà. Không khỏi tăng thêm âm lượng: "Sư huynh!"
Huyền Dạ nghe xong, đành phải buông tay.
Vân Chỉ Hề bỗng chốc ngã xuống đất, liều mạng ho khan. Nghĩ thầm, người này chính là đại sư huynh a! Sư tỷ quả nhiên không có lừa nàng, đại sư huynh chính là một cái tên đại khốn kiếp.
Tô Mộc thấy vậy, trừng Huyền Dạ một cái, người này không phải là bảo ngươi nhẹ nhàng bỏ xuống hay sao! Nhìn thấy Huyền Dạ làm một bộ vô tội, nhìn qua có vài phần tính trẻ con, Tô Mộc cũng không lại để ý, vội vàng đi đỡ Vân Chỉ Hề.
"Tiểu Hề, muội không có sao chứ?" Tô Mộc đỡ thân thể Vân Chỉ Hề dậy, thay nàng ấy phủi bụi bậm trên người.
"Không có việc gì, sư tỷ."
Tô Mộc tất nhiên là không có trông thấy vẻ mặt Huyền Dạ khó chịu, lại trông thấy gương mặt Vân Chỉ Hề giống như nhắc nhở hắn mọi chuyện xảy ra ở đời trước, trong lòng không khỏi tuôn ra một cỗ lệ khí.
Này vài ngày bận sứt đầu mẻ trán xử lý một ít chuyện, trong lúc đó Minh Uyên ngược lại xuất hiện qua một lần tới thăm Tô Mộc, biết được thân thể Tô Mộc không có việc gì, ném cho Tô Mộc một chai dưỡng tâm hoàn liền rời đi.
Còn dặn dò Tô Mộc một chuyện chính là chiếu cố Vân Chỉ Hề, hắn sau khi nói xong, Tô Mộc cũng có chút kinh ngạc, nên biết ở trong nội dung tác phẩm, Minh Uyên mang bên cạnh dưỡng, còn chuyện Vân Chỉ Hề khi đó bị bắt nạt cũng là bởi vì Minh Uyên vừa lúc vào thời gian bế quan, tự nhiên không biết rõ chuyện này, chờ khi hắn biết được, nữ chủ khi đó cũng đã xuyên vào.
Tô Mộc nhìn tiểu cô nương núp sau lưng Minh Uyên một cái, nàng ấy nắm thật chặt y phục của Minh Uyên, khi Tô Mộc nhìn nàng ấy một cái, cũng rụt rụt thân thể, có chút bất an nhìn Tô Mộc, hai mắt là vẻ cẩn thận cùng khiếp đảm.
Ánh mắt này cũng làm cho Tô Mộc có chút ít đau lòng, cái loại ánh mắt đó không nên xuất hiện ở độ tuổi này, vốn nên là vô tư hồn nhiên. Tuy nói dựa theo nội dung vở kịch người trước mắt là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, nhưng người trước mắt tại lúc này lại tạo cho nàng một suy nghĩ không phải lỗi của nàng ấy. Chuyện khiến Tô Mộc có một quyết định không để cho nữ chủ có cơ hội đi tới nơi này, cho dù đi tới nơi này, nàng cũng muốn nghĩ ra biện pháp ngăn cản mọi chuyện xảy ra, nàng đáp ứng nguyên chủ, tự nhiên không thể nuốt lời, chuyện này là nàng hứa hẹn.
Tiếp theo, Tô Mộc tinh tế quan sát một phen, nữ hài kia rõ ràng là mười hai tuổi nhưng nhìn thân thể kia chỉ như đứa trẻ tám chín tuổi, vóc dáng thấp không nói, còn có bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ mà xanh xao vàng vọt, mặc đạo bào rộng thùng thình nhìn lại càng nhỏ bé. Cho dù được sửa sang lại, cũng khó dấu nhân tiều tụy.
Sau đó, Tô Mộc cũng đồng ý, đáp ứng Minh Uyên chuyện này. Nhưng chuyện kỳ quái là nguyên chủ lần này đứng trước mặt người kia đáp ứng cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ là có một cỗ nhàn nhạt ưu thương, khả năng là nguyên chủ cũng biết rõ người trước mắt này không phải người đó.
"Lại đây, tiểu sư muội." Tô Mộc hướng tới tiểu cô nương vẫy vẫy tay, ý bảo đi lại đây, chỉ là nữ hài kia do dự, lúc Minh Uyên nhận lời, mới chậm rãi di chuyển bước chân.
Tô Mộc thầm nghĩ, nàng lớn lên rất đáng sợ sao? Vì sao Minh Uyên mặt than bên cạnh, ngươi lại không thấy sợ hãi a.
"Thật ngoan ngoãn." Tô Mộc khẽ khuất thân thể, sờ sờ đầu nữ hài, nghĩ thầm, sư phụ cũng thật sự là, cũng không biết giúp nàng ấy chải đầu tóc một chút.
Sau đó thấy nữ hài hơi buông xuống đề phòng, không khỏi vui vẻ sâu hơn một chút, hai mắt cong cong trong suốt giống như là ẩn chứa ngôi sao, chọc cho tiểu cô nương sững sờ, Tô Mộc mượn đó dắt lấy tay nàng ấy, nhìn Minh Uyên làm bảo đảm.
Vốn là tín nhiệm đồ đệ nhà mình Minh Uyên nghe được Tô Mộc bảo đảm, đầu tiên là sững sờ, chỉ chốc lát liền khôi phục trạng thái bình thường, nhìn Tô Mộc nhẹ gật đầu, nhấc chân chuẩn bị đi.
Tô Mộc bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng gọi Minh Uyên lại: "Sư phụ, chuyện của sư huynh, người chớ để ở trong lòng, hắn chỉ là sợ người chịu mọi người chỉ trích mà thôi. Hắn cũng có ý tốt, sư phụ, người..."
Nàng dừng một chút, chuẩn bị nói tiếp một chút, liền bị Minh Uyên cắt đứt.
"Ta biết rõ." Thân hình Minh Uyên dừng lại, đưa lưng về phía Tô Mộc nói, lập tức ngự kiếm mà đi.
"Đi thôi! Tiểu sư muội, sư tỷ dẫn muột đi xem gian phòng của muội." Tô Mộc cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu cô nương chỉ tới thắt lưng của mình.
"Dạ." Tiểu cô nương yếu ớt đáp, thanh âm nhỏ không thể nghe, chỉ là trong mắt lưu luyến không rời bán đứng tâm tình nàng ấy bây giờ.
Cũng may người tu tiên, ngũ quan so với người thường nhạy bén hơn, cho nên Tô Mộc không chút nào để ý âm lượng nữ hài, bất quá đối với nàng ấy lưu luyến không rời không khỏi khẽ mỉm cười.
"Ừm, chính là trong chỗ này. Sư phụ trước vẫn cho là không sẽ thu đồ đệ nữa, cho nên nơi này cũng chỉ xây hai gian phòng. Cũng may sư tỷ của muội có dự kiến trước, xây một cái nhà kề, bình thường cũng không có nghỉ ngơi tại đây, vẫn luôn để trống, nhưng mà bên trong cái gì cũng có."
"Như thế nào? Tiểu sư muội, như thế này có thể chứ?" Tô Mộc dắt tay tiểu cô nương, nhìn nàng ấy giới thiệu hoàn cảnh chung quanh.
Sau khi nói xong, Tô Mộc liền dắt nữ hài đi đến sau nhà chỗ đó có một cái hồ ôn tuyền, nơi đó là nguyên chủ trước đây đào một cái hố, đem nước ôn tuyền dẫn về đây, nước suối này hấp thụ linh lực của ngọn núi này, cũng chất chứa một chút linh khí.
"Tiểu sư muội, muội trước tiên rửa một phen đi. Sư phụ cũng thật sơ ý, cũng không biết cân nhắc một số chuyện nử tử cần, huống chi tiểu sư muội vẫn là vừa mới lên núi."
"Dạ." Nữ hài cúi đầu đáp.
"Tốt lắm, tỷ đi tìm y phục vừa người cho muội mặc." Tô Mộc sờ sờ đầu nữ hài, liền nhấc chân trở về phòng.
- - - -
"Sư tỷ, sư phụ sẽ về sau sẽ không vì muội mà bị người khác cười nhạo chứ?" Trong lòng cô bé một trận thấp thỏm bất an.
Nàng ấy rửa mặt xong xuôi, sau đó mặc y phục Tô Mộc chuẩn bị, vừa vặn vừa người, trong lòng không khỏi đối với Tô Mộc có chút hảo cảm, yên tĩnh ngồi ở trên ghế, để ấy Tô Mộc giúp nàng chải đầu ngẩng đầu lên nói, câu nói vừa rồi, cũng là do dự rất lâu mới chậm rãi nói ra khỏi miệng.
"Không sao." Ngươi về sau chính là nử chủ đánh ọi người a, nhưng bây giờ còn không phải vậy. Tô Mộc trong lòng suy nghĩ như vậy, trên tay động tác không chút hoang mang, chỉ chốc lát đã làm xong.
Tô Mộc hài lòng nhìn thoáng qua kiệt tác của mình, không biết sao nàng chỉ biết tết đuôi ngựa, huống chi ở trên núi cũng là người khéo tay mới có thể tạo đủ kiểu tóc, nguyên chủ từ nhỏ đã có thị nữ ở bên, tự nhiên không cần mình tự động thủ chải tóc tạo các kiểu.
"Được rồi." Tô Mộc cuối cùng cột lên dây cột tóc, làm nơ con bướm. Sờ sờ, nghĩ thầm thật sự là đáng yêu.
"A, đúng rồi. Tiểu sư muội, muội cũng không thể chạy đến cái sân kia, nơi đó là chỗ ở của sư huynh chúng ta."
"Vì sao?" Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, nhìn qua Tô Mộc vẻ mặt thắc mắc, không thể không nói người trước mắt chính là một mĩ nhân, lớn lên nhìn rất được, cũng khó trách mê đảo một mảng.
"Bởi vì muội đừng thấy bình thường sư huynh lúc nào cũng cười cười, nhưng là a, ở trong bóng tối cũng là tên đại bại hoại a ~" kỳ thật không phải, chỉ là hắn là người trùng sinh, hắn không biết rõ người khi đó không phải là ngươi bây giờ, vạn vừa thấy được ngươi ra đó, nàng cũng không có cách nào làm theo lời sư phụ đã dặn.
"A." Nữ hài cái hiểu cái không gật đầu, dù sao sư tỷ là vì tốt cho mình, nàng sẽ không lừa gạt mình.
"Tiểu sư muội tên là gì a, sư tỷ còn quên chưa hỏi." Tô Mộc chuyển sang một cái ghế khác, từ không gian trong ngọc bội lấy ra hai đĩa điểm tâm, để ở trên bàn, cái này là lần trước Hà Tâm Thù mang đến, hai người ăn không hai người sắp xếp lại một chút để vào trong không gian, cũng may không gian để được đều là vật chết, cất vào trong đó cũng không sợ bị hư.
"Ừm, ăn đi." Tô Mộc phối hợp cầm lên một cái ăn, cũng nói nữ hài cùng ăn.
"Vân Chỉ Hề." Nữ hài không động, nhưng thời điểm con mắt chạm đến đến những thứ đó, trong mắt nhiều hơn một phần khát vọng, nuốt nước miếng một cái, liền lập tức chuyển tầm mắt sang nơi khác.
"A ~ Tiểu Hề a! Mau ăn a, ăn rất ngon đó. Muội cũng đừng cùng sư tỷ khách khí, ăn a!" Tô Mộc vừa nhìn tiểu cô nương không động, liền biết tiểu cô nương là còn chưa được tự nhiên.
Thấy Tô Mộc ba phen khuyên bảo, cuối cùng tay cầm một cái ăn.
"Ăn ngon đi!"
"Dạ, ăn ngon." Vân Chỉ Hề này mới nhìn Tô Mộc giương nụ cười.
- - - -
Bởi vì Vân Chỉ Hề đột nhiên đến làm loạn tất cả kế hoạch Tô Mộc, nàng đành phải một lần nữa suy nghĩ kế hoạch mới nàng lập tức viết một lá thư về nhà.
Cha mẹ nguyên chủ là thương nhân, bởi vì làm ăn thường thường bôn ba bốn phía, mấy năm gần đây mới dần dần định cư ở bên trong Thanh Thành. Căn cứ theo nội dung kich bản viết, Thanh Thành cách phái Thương Dương gần một tòa thành, cũng bởi như thế vị trí gần như thế cho nên lúc Ma tộc xâm nhập, thành bên cạnh bị phá hư nghiêm trọng, tử thương vô số, có thể nói là thi thể trải dài ngàn dặm, máu chảy thành sông.
Nghĩ đến đây, Tô Mộc có một chỗ nghĩ không ra. Đó chính là thời gian Ma tộc đột kích vì sao vừa vặn trùng hợp như vậy! Khi đó Minh Uyên vừa mới chế thuốc mà thành, tâm sức lao lực quá độ, thân thể suy yếu đến cực điểm, hết lần này tới lần khác khi đó Ma tộc lại đột kích, chuyện này khiến Tô Mộc không khỏi hoài nghi có nội gian, nhưng mà chuyện của Minh Uyên cũng không có nhiều người biết, như vậy có thể nói nội gian là người trong phái Thương Dương biết rõ Minh Uyên.
Tô Mộc vắt hết óc suy nghĩ ra một loạt người, cuối cùng lại tìm không ra được người nào khả nghi, đành phải buông tha cho suy nghĩ này, chỉ có thể thông qua quan sát bình thường.
Trở lại chuyện viết một lá thư.
Tô Mộc dự định thuyết phục cha mẹ nhà mình rời xa Thanh Thành, nói bọn họ đi đến đong vực ở Cửu Phiên thành an ổn sinh sống.
Nàng đem lợi và hại trong đó cùng cha mẹ nhà mình nói một phen, có thể nói là dùng hết chỗ có khả năng làm mấu chốt nói ra, hiện tại nàng đang đợi cha mẹ hồi âm, phải chờ tới bọn họ hoàn toàn rời xa nơi này, Tô Mộc mới có thể an tâm bế quan.
Còn nếu như vẫn muốn ở bên trong Thanh Thành, nàng cũng đành bất lực. Nhưng mà nàng còn có một cái đối sách, đó chính là bảo đảm Minh Uyên bình yên vô sự, thần chí Huyền thanh tỉnh, Thanh Thành kia sẽ có khả năng cứu vãn.
Tô Mộc nghĩ như thế, lập tức cảm thấy tiền đồ một mảnh tươi sáng. Hiện tại việc cấp bách chính là xử lý tốt quan hệ với Vân Chỉ Hề, căn cứ kịch bản đã nói, thời điểm nữ chủ xuyên thấu đến, lại là người thừa kế tất cả ký ức nguyên chủ, cho nên mọi người đối với nàng ất tốt tốt xấu xấu có thể nói, nàng ấy đều biết rõ rõ ràng tường tận.
Mặc kệ nữ chủ có thể xuyên qua hay không, Vân Chỉ Hề ở được thế giới này nhận định, như vậy cùng nàng ấy quan hệ tốt một chút khẳng định là có cần thiết, huống chi bây giờ còn là tiểu loli thật đáng yêu. Thừa dịp nàng ấy còn không có biến hóa, trước tiên phải cư xử thật khéo léo, xem như là để lại một đường lui?
Tô Mộc đột nhiên lại nghĩ đến Huyền Dạ, nàng nên xử lý quan hệ của bọn họ như thế nào a? A! Đầu thật đau.
Trong lúc Tô Mộc mặt mày ủ rũ, nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền đến.
"Sư tỷ, bên trong này có bại hoại." Cùng Tô Mộc chung đụng một tháng sau đó Vân Chỉ Hề đã sớm không giống bộ dáng lúc trước, đụng một chút sẽ rụt rè.
A, đúng vậy. Tô Mộc đã một tháng không thấy Huyền Dạ, cũng không biết đang bận rộn cái gì, cho nên chuyện của Vân Chỉ Hề cũng đã gác lại một tháng.
"Làm sao vậy?" Tô Mộc nghe thấy vội vàng ra cửa vừa nhìn, Huyền Dạ nắm cổ áo Vân Chỉ Hề, sắc mặt khó coi giống như là táo bón.
Nhìn thấy Tô Mộc bỗng chốc đổi thành mặt mày hớn hở, không chút nào để ý trên tay nhấc theo nữ hài đang giãy giụa.
"Sư tỷ, hắn bắt nạt ta." Nữ hài sắc mặt không tốt, nhìn Tô Mộc ủy khuất nói, trong mắt chứa đựng lệ, một bộ sạch sẽ đáng thương, bởi vì Tô Mộc dưỡng rất tốt, tư sắc Vân Chỉ Hề cũng dần dần xuất hiện, sắc mặt đỏ thắm.
Mặc dù nàng ấy ở đại điển bái sư đã gặp qua Huyền Dạ, nhưng cũng không biết hắn là sư huynh của mình, cho nên khi nàng ấy ở trong viện luyện kiếm liền bị ngăn lại, hỏi thăm mục đích đến, mới có một màn hiện tại.
"Sư huynh, huynh đã về rồi?" Tô Mộc bước nhỏ chạy mau đến bên cạnh Huyền Dạ, "Sư huynh, mau mau bỏ Tiểu Hề xuống a! Xem sắc mặt nàng có chút không tốt."
Thấy Huyền Dạ không hợp tác, Tô Mộc bất đắc dĩ, nàng liền biết sẽ như thế này mà. Không khỏi tăng thêm âm lượng: "Sư huynh!"
Huyền Dạ nghe xong, đành phải buông tay.
Vân Chỉ Hề bỗng chốc ngã xuống đất, liều mạng ho khan. Nghĩ thầm, người này chính là đại sư huynh a! Sư tỷ quả nhiên không có lừa nàng, đại sư huynh chính là một cái tên đại khốn kiếp.
Tô Mộc thấy vậy, trừng Huyền Dạ một cái, người này không phải là bảo ngươi nhẹ nhàng bỏ xuống hay sao! Nhìn thấy Huyền Dạ làm một bộ vô tội, nhìn qua có vài phần tính trẻ con, Tô Mộc cũng không lại để ý, vội vàng đi đỡ Vân Chỉ Hề.
"Tiểu Hề, muội không có sao chứ?" Tô Mộc đỡ thân thể Vân Chỉ Hề dậy, thay nàng ấy phủi bụi bậm trên người.
"Không có việc gì, sư tỷ."
Tô Mộc tất nhiên là không có trông thấy vẻ mặt Huyền Dạ khó chịu, lại trông thấy gương mặt Vân Chỉ Hề giống như nhắc nhở hắn mọi chuyện xảy ra ở đời trước, trong lòng không khỏi tuôn ra một cỗ lệ khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.