Chương 88: Thế giới VII: Thủ lĩnh, thỉnh cầu đụng ngã 7
Nguyên đồng
05/02/2021
Edit+ beta: Linhlady
Thời gian qua nhanh, thấm thoát Tô Mộc đã sinh sống ở đây một thời gian, lại là một năm xuân về hoa nở.
Mỗi khi đến cái thời điểm này, bị quấy nhiễu Tô Mộc cực kỳ.
Bởi vì đó là mùa xuân.
Trong đầu cô kìm lòng không được chợt lóe qua một câu đến từ lời của lão sư Triệu Trung Tường: "Mùa xuân đến, vạn vật hồi phục, lại là thời kỳ nhóm động vật giao phối..."
Không có sai, mỗi khi đến cái thời điểm này, ban đêm lúc nào cũng cúi đầu lưu chuyển, mang tia đè nén, không biết có âm thanh gì vang lên, khó kìm lòng nổi, còn kèm theo một đám sói tru.
Tô Mộc: Ta có thể làm sao a? Ta cũng vậy rất tuyệt vọng a!
Ngày xưa Tô Mộc đối mặt tình huống như thế tự nhiên là tập mãi thành thói quen, mặt không đổi sắc, nhưng mà theo thời gian Duy Trạch đang trưởng thành, cô lại bất đắc dĩ, khiến cho mình phải đối mặt với vấn đề này.
Ví dụ như tiểu hài tử sẽ hỏi: "Ta là từ đâu đến." Vẻ mặt mờ mịt, giống như đại đa số gia trưởng, Tô Mộc là có thể nói liền nói.
Nếu không nói khéo léo hậu quả cũng không nói trước được.
Vì thế, Tô Mộc hối hận không thôi.
Bây giờ đã là ban đêm, Tô Mộc như thường ngày cùng Duy Trạch nằm ở trên một cái giường ngủ.
Chẳng biết tại sao, lần này ban đêm dị thường nóng bức, ngay cả trong không khí đều cảm thấy khô nóng, không tài nào ngủ được, cái này làm Tô Mộc cảm thấy không thích hợp, đổi hết các loại tư thế cũng không hề buồn ngủ.
Đợi đến hết thảy đều an tĩnh lại, chỉ còn đêm khuya đen kịt bên ngoài, Tô Mộc nghĩ nghĩ đến rạng sáng, cuối cùng con mắt mở to hồi lâu, cũng không kháng cự được buồn ngủ ùn ùn kéo tới, không chịu nổi bối rối, cô vẫn là buồn ngủ.
Chỉ là lúc Tô Mộc sắp ngủ say, lại cảm nhận được sói con bên cạnh biến hóa, hơi thở nóng rực toả ra bốn phía, chọc cho Tô Mộc không được tự nhiên vặn vẹo uốn éo thân thể, vốn định mở mắt ra xem một chút là thế nào, nhưng mí mắt chính là không mở ra được.
Trong mơ mơ màng màng cũng cảm thấy vô sự, liền không có đi để ý.
Bên kia, Duy Trạch này.
Hắn vốn là đang ngủ ngon, lại cảm giác được một tia nóng rực từ trong lòng chảy ra khắp toàn thân, tựa hồ muốn đem lông trên người thiêu đốt, giống như đó là một gánh nặng, hận không thể đem một thân lông này làm cho biến mất đi.
Mà trong lòng cũng chỉ có một cái ý nghĩ, nóng quá.
Khẽ gào rống lên, cẩn thận vừa nghe còn có tiếng thở dốc khó nói lên lời, ở trên giường lăn lộn qua lại, nhưng là lại sợ quấy rầy đến Tô Mộc mới dần dần đè nén xuống, đột nhiên một chỗ trở nên lạnh buốt.
Lý trí Duy Trạch sớm đã cháy sạch còn thừa không còn bao nhiêu, gần như bản tính bị áp chế đi.
Chỉ là Duy Trạch không biết là, hắn hiện tại đang ở lúc chuyển hoá hình người mà thôi.
Mà Tô Mộc từ lúc Duy Trạch gầm nhẹ, thần chí liền khôi phục lại, lập tức cảm giác được không thích hợp, cố chống lại cơn buồn ngủ, khi cô vừa mở mắt hoàn toàn, có một cỗ hơi thở ấm nóng sát lại.
Cô cảm giác được giống như có một bàn tay ấm áp, đang tùy tiện sờ mình, không ngừng hướng mình sát vào, mà tay lại không ngừng vuốt ve xuống phía dưới bụng bằng phẳng của Tô Mộc, bàn tay còn lại chạy dọc trên thân, Tô Mộc thậm chí có thể cảm giác được đường vân lòng bàn tay hoặc lớp chai thật mỏng.
Lúc này Tô Mộc mới triệt để tỉnh táo lại, cô không còn kịp suy tư nữa, mở to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nam tử có mái tóc màu đen trước mắt, xung quanh tối đen như mực, Tô Mộc thấy không rõ mặt người kia, liều mạng giãy giụa, không biết sao sức lực của người kia rất lớn, cô giãy giụa không có kết quả, hai chân bị nam tử hung hăng ngăn chặn, ngay cả hai tay cũng bị nam tử một phát bắt được cổ tay, giơ qua đỉnh đầu.
Tô Mộc không biết phải làm sao, nước mắt không khỏi rơi xuống, đôi mắt đào hoa bình thường luôn lạnh nhạt lúc này lại ngập hơi nước u mịch hung dữ nhìn chằm chằm người trước mắt.
Cả người bao phủ bởi sự hoảng sợ, người kia trong miệng lầm bầm mơ hồ không rõ, Tô Mộc tất nhiên là không có nghe rõ người kia đang nói cái gì.
Giờ phút này, mây che kín vầng trăng cũng dần dần tản ra.
Trong mắt Tô Mộc chứa đựng hơi nước tất nhiên là thấy không rõ bộ dáng người trước mắt, mà người trước mắt thấy bộ dáng cô ủy khuất đáng thương, lý trí mới chậm rãi khôi phục lại.
Môi dán lên môi Tô Mộc, hàm hồ nói: "A Mộc, A Mộc, ta thật khó chịu a."
Thanh âm mang tia thở nhẹ không nén được, âm cuối còn có ý tứ làm nũng.
Chính là một tiếng này, lại khiến Tô Mộc có cảm giác quen thuộc, nháy rớt nước mắt trong mắt, mượn ánh trăng, Tô Mộc mới nhìn rõ dáng vẻ người kia.
Mái tóc đen như mực tản ra hai bên, có một ít lại rơi ở trên khuôn mặt Tô Mộc, ngứa, một đôi mày kiếm phía dưới là đôi mắt đen như hắc bảo thạch, trong con mắt giờ phút này lại nhiễm lên mê ly, còn có cuồng nhiệt đè nén ở đáy mắt, mũi rất thẳng, xuống liền là đôi môi mà Tô Mộc nhìn không tới, gắt gao đè nặng Tô Mộc.
Tô Mộc đang định mở miệng dò hỏi, chứng thật ý nghĩ trong lòng, cái lưỡi khéo léo kia nhân cơ hội Tô Mộc không kịp chuẩn bị luồn vào, hấp thu ngọi ngào trong miệng cô, như muốn mút qủa cam vội vàng dùng sức hấp thu nước quả, trong miệng Tô Mộc một trận tê dại, đầu lưỡi mất tri giác.
Cũng may người kia không có tiến thêm một bước...
Tô Mộc thất sách.
Người kia buông Tô Mộc ta, nhẹ khẽ cắn môi Tô Mộc, thuận xuống, Tô Mộc vội vàng hô: "Duy Trạch! Ngươi là Duy Trạch sao?"
Mặc dù trong lòng sớm đã xác định, nhưng Tô Mộc vẫn là nghĩ xác nhận một cái, còn đang thắc mắc tại sao Duy Trạch trưởng thành sớm như thế? Nghĩ đến đây, Tô Mộc cưỡng chế ý muốn hỏi Duy Trạch, dù sao hiện tại không phải lúc.
"Ừ." Từ trong cổ họng người kia trầm giọng phát ra một từ, giọng khàn khàn từ tính, nhưng lại mang theo gợi cảm, chọc cho trong lòng Tô Mộc run lên, tiếp theo nghe hắn nói: "A Mộc, A Mộc, ta nóng quá a!"
"Ngươi thật thoải mái a!"
Nói xong, động tác không ngừng, cho đến chỗ xương quai xanh Tô Mộc, còn muốn đi xuống tiếp, Tô Mộc thấy thế, vội vàng gấp rút kêu: "Duy Trạch, Duy Trạch, dừng lại."
Duy Trạch nghe thấy Tô Mộc gọi ngừng, nhưng là lý trí lại bắt đầu tan rã, tiếp tục đi xuống hôn mỗi một chỗ da thịt của cô.
"Duy Trạch, không để cho ta nói lần thứ hai." Tô Mộc nghiến răng nghiến lợi kêu lên, trong giọng nói vội vàng lại khiên Duy Trạch quen thuộc lạnh như băng.
"Buông ta ra."
Lúc này Duy Trạch mới khôi phục lý trí, biết rõ chọc Tô Mộc không vui, vội vã buông tay chân Tô Mộc ra, nhu thuận ngồi ở một bên, chỉ là không ngừng vặn vẹo thân thể, biểu lộ rõ ràng hắn hiện tại dị thường khó chịu.
Đợi chút?! Tay chân?!
Duy Trạch nhu thuận như thường lúc này cũng mới ý thức tới chính mình biến hóa, bỗng chốc cứng còng thân thể, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, bất quá tiếp theo liền là vui mừng nhướng mày.
"A Mộc, ta hóa hình người."
Cố nén thân thể khó chịu, bây giờ chỉ muốn chia sẻ với Tô Mộc miền vui này, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, sau đó liền thất lạc cúi đầu.
Tô Mộc khôi phục lại bình thường, vuốt vuốt tay, thầm mắng sao Duy Trạch lại mạnh tay như thế, nghe thấy Duy Trạch nói, một bụng khí cho nên cô chỉ tuỳ tiện đáp, nhưng mắt thấy Duy Trạch thất lạc, lại cảm thấy không đành lòng, đang chuẩn bị lên tiếng hỏi, chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy giọng nói của Duy Trạch:
"A Mộc, ta có phải sắp chết hay không?"
Tô Mộc cười nhạo một tiếng, cười hắn nghĩ ngợi lung tung, chậm rãi mở miệng trấn an nói: "Không phải đâu."
"Kia, vậy tại sao ta khó chịu như thế?" Vẻ mặt Duy Trạch bi tráng, "Ngươi không nên gạt ta, ta biết rõ."
Vẻ mặt Tô Mộc hắc tuyến, ngươi biết cái gì?!
Không khỏi buồn cười mở miệng giải thích, "Cái này chỉ là quá trình bình thường khi hóa thành hình người mà thôi, nhịn một chút liền tốt rồi!"
"Nhưng mà ta nóng quá a!"
Nói xong, lại hướng tới gần Tô Mộc một chút.
Giọng nói Duy Trạch thanh âm trầm thấp bên trong còn mang theo ủy khuất không xông vào trong lỗ tai Tô Mộc, cô nghĩ lại, không nên a! Vì sao lại nóng, cứ theo lẽ thường đến nói là sẽ đau a!
Ánh mắt Tô Mộc chạm đến âm thanh sột soạt lá cây bên ngoài, mới bỗng nhiên nhớ tới, người này chết tử tế không xong đụng vào mùa xuân, thời kì phát tình.
Ngày xưa, cho dù ở mùa xuân hóa thành hình người thú nhân cũng rất ít động dục, nếu có tỷ lệ cũng rất thấp, Duy Trạch đúng lúc nằm ở cái tỷ lệ nhỉ bé kia.
Tô Mộc quay đầu vẻ mặt phức tạp nhìn qua Duy Trạch, liếm liếm môi, khẽ mở nói: "Duy Trạch, ngươi đây là phát tình." Nói xong, bên tai Tô Mộc đều nhiễm lên đỏ hồng.
Nghe đến đó, khuôn mặt Duy Trạch cũng đều đỏ lên.
Tô Mộc không kịp nói cái gì, Duy Trạch liền xông ra ngoài.
"Duy Trạch! Ngươi đi đâu a!" Tô Mộc vội vàng kêu.
"Bờ sông."
Nói xong, liền không thấy bóng dáng.
Tô Mộc hiểu ý tưởng của hắn, đành phải phẫn nộ nằm xuống, nhưng là không biết vì sao luôn trở mình trằn trọc, chính là ngủ không yên, trong đầu đều là bộ dáng Duy Trạch vừa rồi, cô cũng có chút bận tâm hắn.
Hắn mới vừa hóa thành hình người, huống chi hắn là thú nhân, thú tính vẫn có, Tô Mộc vốn cũng không có tâm tư để ý Duy Trạch, mà bây giờ cũng có chút ít không đành lòng.
Không biết rõ qua bao lâu, Tô Mộc cảm giác mình nằm ở trên giường quả thực là một loại dày vò, dự định đứng dậy đi tìm Duy Trạch.
Lúc đi đến cửa, chỉ trong khoảnh khắc đó, mưa, mưa tầm tã xuống.
Trong lòng lo lắng không khỏi tăng thêm vài phân, mở cửa dự định lao ra, lại bị một bóng đen cao lớn ôm vào lòng.
"Duy Trạch?"
Tô Mộc không xác định hỏi.
"Ừ?"
Giọng nói trầm thấp ưu nhã hơi từ tính, gợi cảm đến cực điểm, cái này khiến đáy lòng Tô Mộc run lên, nhưng lại có cảm giác an toàn đến khó hiểu.
Không đợi Tô Mộc phản ứng lại, liền bị Duy Trạch bế ngang lên, hù dọa cô vội vàng ôm cổ của Duy Trạch, Tô Mộc hờn dỗi trừng Duy Trạch, đáng tiếc Duy Trạch chỉ là nhìn Tô Mộc hơi cong môi một cái, nhẹ nhàng cười, không chút nào để ý Tô Mộc.
Duy Trạch đem Tô Mộc nhẹ khẽ đặt ở trên giường, sau đó chính mình cũng nằm lên, nhẹ nhàng toàn ôm lấy Tô Mộc, hai người cũng không nói chuyện, Tô Mộc mệt mỏi không muốn hỏi Duy Trạch bất cứ chuyện gì.
Tô Mộc vốn là bị lăn qua lăn lại mau một đêm, vừa chạm vào giường, lại là hơi thở quen thuộc, cảm giác an toàn dưới đáy lòng tản ra, kỳ thật trong tiềm thức, Tô Mộc nhưng thật ra là rất ỷ lại Duy Trạch.
Chỉ chốc lát sau, tiếng hít thở sâu từ trong lòng Duy Trạch tràn ra, khóe miệng Duy Trạch thoả mãn vui vẻ, hít sâu mùi hương trên mái tóc Tô Mộc, ôm chặt hơn.
Cứ như thế này, cười ý kín đáo nhắm mặt lại ngủ.
Ý nghĩ trước khi ngủ say đó chính là hóa thành hình người thật tốt.
Thật ra đối với Duy Trạch mà nói hắn đã vốn nên sớm thành niên, chỉ là bởi vì chuyện kia.
Cũng may hắn hiện tại có Tô Mộc.
Tác giả có lời muốn nói: ai, tâm mệt mỏi.
_ (:з" ∠)_ thi vào trường cao đẳng a.
Thời gian qua nhanh, thấm thoát Tô Mộc đã sinh sống ở đây một thời gian, lại là một năm xuân về hoa nở.
Mỗi khi đến cái thời điểm này, bị quấy nhiễu Tô Mộc cực kỳ.
Bởi vì đó là mùa xuân.
Trong đầu cô kìm lòng không được chợt lóe qua một câu đến từ lời của lão sư Triệu Trung Tường: "Mùa xuân đến, vạn vật hồi phục, lại là thời kỳ nhóm động vật giao phối..."
Không có sai, mỗi khi đến cái thời điểm này, ban đêm lúc nào cũng cúi đầu lưu chuyển, mang tia đè nén, không biết có âm thanh gì vang lên, khó kìm lòng nổi, còn kèm theo một đám sói tru.
Tô Mộc: Ta có thể làm sao a? Ta cũng vậy rất tuyệt vọng a!
Ngày xưa Tô Mộc đối mặt tình huống như thế tự nhiên là tập mãi thành thói quen, mặt không đổi sắc, nhưng mà theo thời gian Duy Trạch đang trưởng thành, cô lại bất đắc dĩ, khiến cho mình phải đối mặt với vấn đề này.
Ví dụ như tiểu hài tử sẽ hỏi: "Ta là từ đâu đến." Vẻ mặt mờ mịt, giống như đại đa số gia trưởng, Tô Mộc là có thể nói liền nói.
Nếu không nói khéo léo hậu quả cũng không nói trước được.
Vì thế, Tô Mộc hối hận không thôi.
Bây giờ đã là ban đêm, Tô Mộc như thường ngày cùng Duy Trạch nằm ở trên một cái giường ngủ.
Chẳng biết tại sao, lần này ban đêm dị thường nóng bức, ngay cả trong không khí đều cảm thấy khô nóng, không tài nào ngủ được, cái này làm Tô Mộc cảm thấy không thích hợp, đổi hết các loại tư thế cũng không hề buồn ngủ.
Đợi đến hết thảy đều an tĩnh lại, chỉ còn đêm khuya đen kịt bên ngoài, Tô Mộc nghĩ nghĩ đến rạng sáng, cuối cùng con mắt mở to hồi lâu, cũng không kháng cự được buồn ngủ ùn ùn kéo tới, không chịu nổi bối rối, cô vẫn là buồn ngủ.
Chỉ là lúc Tô Mộc sắp ngủ say, lại cảm nhận được sói con bên cạnh biến hóa, hơi thở nóng rực toả ra bốn phía, chọc cho Tô Mộc không được tự nhiên vặn vẹo uốn éo thân thể, vốn định mở mắt ra xem một chút là thế nào, nhưng mí mắt chính là không mở ra được.
Trong mơ mơ màng màng cũng cảm thấy vô sự, liền không có đi để ý.
Bên kia, Duy Trạch này.
Hắn vốn là đang ngủ ngon, lại cảm giác được một tia nóng rực từ trong lòng chảy ra khắp toàn thân, tựa hồ muốn đem lông trên người thiêu đốt, giống như đó là một gánh nặng, hận không thể đem một thân lông này làm cho biến mất đi.
Mà trong lòng cũng chỉ có một cái ý nghĩ, nóng quá.
Khẽ gào rống lên, cẩn thận vừa nghe còn có tiếng thở dốc khó nói lên lời, ở trên giường lăn lộn qua lại, nhưng là lại sợ quấy rầy đến Tô Mộc mới dần dần đè nén xuống, đột nhiên một chỗ trở nên lạnh buốt.
Lý trí Duy Trạch sớm đã cháy sạch còn thừa không còn bao nhiêu, gần như bản tính bị áp chế đi.
Chỉ là Duy Trạch không biết là, hắn hiện tại đang ở lúc chuyển hoá hình người mà thôi.
Mà Tô Mộc từ lúc Duy Trạch gầm nhẹ, thần chí liền khôi phục lại, lập tức cảm giác được không thích hợp, cố chống lại cơn buồn ngủ, khi cô vừa mở mắt hoàn toàn, có một cỗ hơi thở ấm nóng sát lại.
Cô cảm giác được giống như có một bàn tay ấm áp, đang tùy tiện sờ mình, không ngừng hướng mình sát vào, mà tay lại không ngừng vuốt ve xuống phía dưới bụng bằng phẳng của Tô Mộc, bàn tay còn lại chạy dọc trên thân, Tô Mộc thậm chí có thể cảm giác được đường vân lòng bàn tay hoặc lớp chai thật mỏng.
Lúc này Tô Mộc mới triệt để tỉnh táo lại, cô không còn kịp suy tư nữa, mở to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nam tử có mái tóc màu đen trước mắt, xung quanh tối đen như mực, Tô Mộc thấy không rõ mặt người kia, liều mạng giãy giụa, không biết sao sức lực của người kia rất lớn, cô giãy giụa không có kết quả, hai chân bị nam tử hung hăng ngăn chặn, ngay cả hai tay cũng bị nam tử một phát bắt được cổ tay, giơ qua đỉnh đầu.
Tô Mộc không biết phải làm sao, nước mắt không khỏi rơi xuống, đôi mắt đào hoa bình thường luôn lạnh nhạt lúc này lại ngập hơi nước u mịch hung dữ nhìn chằm chằm người trước mắt.
Cả người bao phủ bởi sự hoảng sợ, người kia trong miệng lầm bầm mơ hồ không rõ, Tô Mộc tất nhiên là không có nghe rõ người kia đang nói cái gì.
Giờ phút này, mây che kín vầng trăng cũng dần dần tản ra.
Trong mắt Tô Mộc chứa đựng hơi nước tất nhiên là thấy không rõ bộ dáng người trước mắt, mà người trước mắt thấy bộ dáng cô ủy khuất đáng thương, lý trí mới chậm rãi khôi phục lại.
Môi dán lên môi Tô Mộc, hàm hồ nói: "A Mộc, A Mộc, ta thật khó chịu a."
Thanh âm mang tia thở nhẹ không nén được, âm cuối còn có ý tứ làm nũng.
Chính là một tiếng này, lại khiến Tô Mộc có cảm giác quen thuộc, nháy rớt nước mắt trong mắt, mượn ánh trăng, Tô Mộc mới nhìn rõ dáng vẻ người kia.
Mái tóc đen như mực tản ra hai bên, có một ít lại rơi ở trên khuôn mặt Tô Mộc, ngứa, một đôi mày kiếm phía dưới là đôi mắt đen như hắc bảo thạch, trong con mắt giờ phút này lại nhiễm lên mê ly, còn có cuồng nhiệt đè nén ở đáy mắt, mũi rất thẳng, xuống liền là đôi môi mà Tô Mộc nhìn không tới, gắt gao đè nặng Tô Mộc.
Tô Mộc đang định mở miệng dò hỏi, chứng thật ý nghĩ trong lòng, cái lưỡi khéo léo kia nhân cơ hội Tô Mộc không kịp chuẩn bị luồn vào, hấp thu ngọi ngào trong miệng cô, như muốn mút qủa cam vội vàng dùng sức hấp thu nước quả, trong miệng Tô Mộc một trận tê dại, đầu lưỡi mất tri giác.
Cũng may người kia không có tiến thêm một bước...
Tô Mộc thất sách.
Người kia buông Tô Mộc ta, nhẹ khẽ cắn môi Tô Mộc, thuận xuống, Tô Mộc vội vàng hô: "Duy Trạch! Ngươi là Duy Trạch sao?"
Mặc dù trong lòng sớm đã xác định, nhưng Tô Mộc vẫn là nghĩ xác nhận một cái, còn đang thắc mắc tại sao Duy Trạch trưởng thành sớm như thế? Nghĩ đến đây, Tô Mộc cưỡng chế ý muốn hỏi Duy Trạch, dù sao hiện tại không phải lúc.
"Ừ." Từ trong cổ họng người kia trầm giọng phát ra một từ, giọng khàn khàn từ tính, nhưng lại mang theo gợi cảm, chọc cho trong lòng Tô Mộc run lên, tiếp theo nghe hắn nói: "A Mộc, A Mộc, ta nóng quá a!"
"Ngươi thật thoải mái a!"
Nói xong, động tác không ngừng, cho đến chỗ xương quai xanh Tô Mộc, còn muốn đi xuống tiếp, Tô Mộc thấy thế, vội vàng gấp rút kêu: "Duy Trạch, Duy Trạch, dừng lại."
Duy Trạch nghe thấy Tô Mộc gọi ngừng, nhưng là lý trí lại bắt đầu tan rã, tiếp tục đi xuống hôn mỗi một chỗ da thịt của cô.
"Duy Trạch, không để cho ta nói lần thứ hai." Tô Mộc nghiến răng nghiến lợi kêu lên, trong giọng nói vội vàng lại khiên Duy Trạch quen thuộc lạnh như băng.
"Buông ta ra."
Lúc này Duy Trạch mới khôi phục lý trí, biết rõ chọc Tô Mộc không vui, vội vã buông tay chân Tô Mộc ra, nhu thuận ngồi ở một bên, chỉ là không ngừng vặn vẹo thân thể, biểu lộ rõ ràng hắn hiện tại dị thường khó chịu.
Đợi chút?! Tay chân?!
Duy Trạch nhu thuận như thường lúc này cũng mới ý thức tới chính mình biến hóa, bỗng chốc cứng còng thân thể, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, bất quá tiếp theo liền là vui mừng nhướng mày.
"A Mộc, ta hóa hình người."
Cố nén thân thể khó chịu, bây giờ chỉ muốn chia sẻ với Tô Mộc miền vui này, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, sau đó liền thất lạc cúi đầu.
Tô Mộc khôi phục lại bình thường, vuốt vuốt tay, thầm mắng sao Duy Trạch lại mạnh tay như thế, nghe thấy Duy Trạch nói, một bụng khí cho nên cô chỉ tuỳ tiện đáp, nhưng mắt thấy Duy Trạch thất lạc, lại cảm thấy không đành lòng, đang chuẩn bị lên tiếng hỏi, chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy giọng nói của Duy Trạch:
"A Mộc, ta có phải sắp chết hay không?"
Tô Mộc cười nhạo một tiếng, cười hắn nghĩ ngợi lung tung, chậm rãi mở miệng trấn an nói: "Không phải đâu."
"Kia, vậy tại sao ta khó chịu như thế?" Vẻ mặt Duy Trạch bi tráng, "Ngươi không nên gạt ta, ta biết rõ."
Vẻ mặt Tô Mộc hắc tuyến, ngươi biết cái gì?!
Không khỏi buồn cười mở miệng giải thích, "Cái này chỉ là quá trình bình thường khi hóa thành hình người mà thôi, nhịn một chút liền tốt rồi!"
"Nhưng mà ta nóng quá a!"
Nói xong, lại hướng tới gần Tô Mộc một chút.
Giọng nói Duy Trạch thanh âm trầm thấp bên trong còn mang theo ủy khuất không xông vào trong lỗ tai Tô Mộc, cô nghĩ lại, không nên a! Vì sao lại nóng, cứ theo lẽ thường đến nói là sẽ đau a!
Ánh mắt Tô Mộc chạm đến âm thanh sột soạt lá cây bên ngoài, mới bỗng nhiên nhớ tới, người này chết tử tế không xong đụng vào mùa xuân, thời kì phát tình.
Ngày xưa, cho dù ở mùa xuân hóa thành hình người thú nhân cũng rất ít động dục, nếu có tỷ lệ cũng rất thấp, Duy Trạch đúng lúc nằm ở cái tỷ lệ nhỉ bé kia.
Tô Mộc quay đầu vẻ mặt phức tạp nhìn qua Duy Trạch, liếm liếm môi, khẽ mở nói: "Duy Trạch, ngươi đây là phát tình." Nói xong, bên tai Tô Mộc đều nhiễm lên đỏ hồng.
Nghe đến đó, khuôn mặt Duy Trạch cũng đều đỏ lên.
Tô Mộc không kịp nói cái gì, Duy Trạch liền xông ra ngoài.
"Duy Trạch! Ngươi đi đâu a!" Tô Mộc vội vàng kêu.
"Bờ sông."
Nói xong, liền không thấy bóng dáng.
Tô Mộc hiểu ý tưởng của hắn, đành phải phẫn nộ nằm xuống, nhưng là không biết vì sao luôn trở mình trằn trọc, chính là ngủ không yên, trong đầu đều là bộ dáng Duy Trạch vừa rồi, cô cũng có chút bận tâm hắn.
Hắn mới vừa hóa thành hình người, huống chi hắn là thú nhân, thú tính vẫn có, Tô Mộc vốn cũng không có tâm tư để ý Duy Trạch, mà bây giờ cũng có chút ít không đành lòng.
Không biết rõ qua bao lâu, Tô Mộc cảm giác mình nằm ở trên giường quả thực là một loại dày vò, dự định đứng dậy đi tìm Duy Trạch.
Lúc đi đến cửa, chỉ trong khoảnh khắc đó, mưa, mưa tầm tã xuống.
Trong lòng lo lắng không khỏi tăng thêm vài phân, mở cửa dự định lao ra, lại bị một bóng đen cao lớn ôm vào lòng.
"Duy Trạch?"
Tô Mộc không xác định hỏi.
"Ừ?"
Giọng nói trầm thấp ưu nhã hơi từ tính, gợi cảm đến cực điểm, cái này khiến đáy lòng Tô Mộc run lên, nhưng lại có cảm giác an toàn đến khó hiểu.
Không đợi Tô Mộc phản ứng lại, liền bị Duy Trạch bế ngang lên, hù dọa cô vội vàng ôm cổ của Duy Trạch, Tô Mộc hờn dỗi trừng Duy Trạch, đáng tiếc Duy Trạch chỉ là nhìn Tô Mộc hơi cong môi một cái, nhẹ nhàng cười, không chút nào để ý Tô Mộc.
Duy Trạch đem Tô Mộc nhẹ khẽ đặt ở trên giường, sau đó chính mình cũng nằm lên, nhẹ nhàng toàn ôm lấy Tô Mộc, hai người cũng không nói chuyện, Tô Mộc mệt mỏi không muốn hỏi Duy Trạch bất cứ chuyện gì.
Tô Mộc vốn là bị lăn qua lăn lại mau một đêm, vừa chạm vào giường, lại là hơi thở quen thuộc, cảm giác an toàn dưới đáy lòng tản ra, kỳ thật trong tiềm thức, Tô Mộc nhưng thật ra là rất ỷ lại Duy Trạch.
Chỉ chốc lát sau, tiếng hít thở sâu từ trong lòng Duy Trạch tràn ra, khóe miệng Duy Trạch thoả mãn vui vẻ, hít sâu mùi hương trên mái tóc Tô Mộc, ôm chặt hơn.
Cứ như thế này, cười ý kín đáo nhắm mặt lại ngủ.
Ý nghĩ trước khi ngủ say đó chính là hóa thành hình người thật tốt.
Thật ra đối với Duy Trạch mà nói hắn đã vốn nên sớm thành niên, chỉ là bởi vì chuyện kia.
Cũng may hắn hiện tại có Tô Mộc.
Tác giả có lời muốn nói: ai, tâm mệt mỏi.
_ (:з" ∠)_ thi vào trường cao đẳng a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.