Chương 8: KIỂM NGHIỆM BỐI CẢNH
Hoa Mộc Nhu
25/02/2021
Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Sau khi kể xong vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân "Tống Giản" trước kia giãy giụa, phản kháng thế nào, khóc nháo, điên khùng ra sao, cuối cùng Nam Cung Thuần đã dùng bốn chữ làm tổng kết, "Không biết tốt xấu"
Dùng lập trường của giáo chủ Ma giáo đến xem, việc thiên hạ đệ nhất mỹ nhân không muốn thuận theo hắn có lẽ là đang tự tìm phiền phức. Nhưng lấy đạo đức luân lý của đại đa số công dân mà nói thì...
Tống Giản âm thầm nhíu mày, bắt đầu căn cứ theo quy tắc xét duyệt, nghiêm túc suy ngẫm xem có nên làm "Nguyên tắc can thiệp đường tuyến đỏ" hay không.
Alfred Hitchcock từng quay bộ điện ảnh tên Suspicion chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên, kể về một phụ nữ gả cho một tên tội phạm giết người cuối cùng bị giết chết.
Ở một kết thúc khác mà ông giả lập, người phụ nữ kia trước khi bị chồng giết đã viết một bức thư cho mẹ mình, "Gã muốn giết con và con tình nguyện chết đi. Nhưng con nghĩ, quy tắc xã hội hẳn nên được bảo vệ, mọi người nên phản đối hành động của gã"
Nàng uống ly sữa có pha thuốc độc mà chồng đưa đến nhưng cũng bảo gã giúp mình gửi lá thư kia, tố giác hành vi phạm tội của gã.
"Quy tắc xã hội hẳn nên được bảo vệ", chính là ý nghĩa của nguyên tắc can thiệp đường tuyến đỏ.
Một khi nhân viên công tác phát hiện nhân vật quan trọng trong bất kì thế giới nào từng có khả năng gây ra tranh cãi, hoặc sau khi đưa ra công chúng có thể tạo nên những hành vi có ảnh hưởng xấu, đều cần suy xét việc có nên yêu cầu thay đổi cốt truyện không.
Giống như luật bất thành văn trong các tác phẩm giải trí nước ngoài, người chơi không thể thương tổn trẻ em và chó.
Dù cho bọn họ có thật sự "kẻ muốn cho người muốn nhận", một kẻ muốn giết người và một người nguyện ý bị giết đi chăng nữa...
Nguồn năng lượng này vẫn là bất chính!
Nếu bị người khác tố giác, công ty nhất định sẽ bị bắt đóng cửa và tiến hành nghiêm khắc thẩm tra.
Công ty của Tống Giản đã từng bị rất nhiều người tố giác vì những điều tương tự nên hiện tại yêu cầu về phương diện này đã nhạy cảm đến độ bắt bẻ.
Cũng may nàng làm việc ba năm, phải kích phát nguyên tắc can thiệp đường tuyến đỏ chưa được mấy thế giới, thậm chí ở thế giới trước lúc nàng làm tình phụ của thủ lĩnh thế giới ngầm đều chưa từng kích phát qua.
Vì nhân vật quan trọng trong thế giới kia không hề đề cập đến vấn đề dễ dàng được nói tới trong thế giới ngầm, buôn bán thuốc phiện và buôn người.
Hai yếu tố kia thuộc đường tuyến đỏ tối cao. Một khi nhân vật quan trọng có dính dáng vào, tuyệt đối sẽ không có công ty nào chịu mua thế giới này.
Đối với những lúc sau khi mua về mới phát hiện được, công ty nhất định phải sửa lại cốt truyện, nỗ lực giảm bớt loại hành vi này, đem toàn bộ những việc gây tranh cãi, mạnh mẽ kéo về khu vực an toàn.
Mà Nam Cung Thuần... Đã kích phát đường tuyến đỏ "gian dâm cường đạo".
Việc hãm hại phụ nữ và trẻ em, cũng là đường tuyến đỏ tối cao.
Dù có xem đây chỉ là một bối cảnh giả thiết nhưng Nam Cung Thuần lại là một trong những vai chính của thế giới này!
Từ trình độ thương tổn gần như phát điên mà hắn gây ra cho vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân kia tới xem, Tống Giản cần thiết báo cáo chuyện này với công ty.
Những loại nhân vật có khuyết điểm trọng đại thế này, phương châm hàng đầu của công ty luôn là có thể xoá bỏ toàn bộ liền xoá bỏ, ngặt nỗi...
Nam Cung Thuần thuộc CP chính!!!
Nếu xóa bỏ hắn, câu chuyện liền không thể thành lập, cả thế giới sẽ trực tiếp tan vỡ.
Vậy phải xem xem có cách nào để sửa chữa, giảm bớt trình độ thương tổn hay không...
Chính là sửa chữa chỉ có thể dùng lúc trước khi hành vi phát sinh, hiện tại hiển nhiên hành vi đã thành lập, bởi vậy cũng không được.
Như vậy, chỉ còn một con đường cuối cùng...
Đó chính là trừng phạt!
Nếu Nam Cung Thuần vẫn dựa theo cốt truyện, một đường cao cao tại thượng không coi ai ra gì, đầu tiên là nhìn chằm chằm nữ nhi của mình sau đó cùng từng nam phụ đánh nhau, cuối cùng tất cả cùng đắp chăn ngủ chung thì... Nếu cốt truyện này đưa ra thị trường chỉ có thể dính việc bị tố giác.
Nhân vật trọng yếu không thể không có quá khứ hắc ám nhưng bọn họ cần phải trả giá đắt cũng phải cảnh tỉnh lại và sửa đổi. Nếu không phía trên sẽ cảm thấy bạn đang truyền bá không khí bất chính, thậm chí có thể khiến tam quan của những thanh thiếu niên chưa trưởng thành bị lệch lạc.
Đương nhiên, sự trừng phạt của nhân viên công tác cũng là có giới hạn. Nếu quá phận cũng sẽ bị bắt nhốt thẩm tra.
Tóm lại, trước viết báo cáo đã.
Tống Giản rúc vào lòng Nam Cung Thuần, sau khi chậm rãi giả vờ buồn ngủ, ý thức mở ra hệ thống liên lạc, điền một tờ "Bản quan sát nhân vật trọng yếu có hành vi nhạy cảm" xong liền gửi đi xin lệnh trừng phạt.
...
Bộ trưởng bộ thuần ái rất nhanh nhận được tin của Tống Giản.
Gã khẽ nhướng mày, sau khi xem xong, trầm ngâm một lát liền trả lời, "Chấp thuận"
Đây là phương hướng mà toàn bộ công ty đều phải nghiêm khắc tuân thủ, các loại quá mức manh mối, thà rằng sai sót một ngàn cũng không thể bỏ qua một cái, gã thật sự không có lý do gì để phản đối.
Chỉ là trong nguyên văn thế giới này, Nam Cung Thuần căn bản không phải là một trong những CP chính, hắn chính là vai ác lớn nhất, mà đã làm vai ác, hắn có thể vi phạm đường tuyến đỏ. Nếu không vai ác sao có thể được xưng là vai ác đây?
Huống chi kết cục của hắn chính là bị những người khác giết chết, với một cái kết với việc trừng trị cái ác, đề cao cái thiện như vậy, đương nhiên không có bất luận vấn đề gì.
Cũng giống như việc ngăn cản Nam Cung Thuần cùng những nam phụ trong CP, hết thảy hành động nhắm vào Nam Cung Thuần đều chỉ là dụng công vô ích. Bộ trưởng bộ thuần ái ngược lại còn ước gì Tống Giản càng làm lớn chuyện càng tốt, khiến thế giới càng loạn càng hay.
Như nhìn thấy trước bộ dáng của nàng khi nhiệm vụ thất bại, bộ trưởng bộ thuần ái lộ ra một nụ cười chờ mong.
...
Được đến tin chấp thuận, Tống Giản bắt đầu thêm kế hoạch trừng phạt vào trong tiến trình hoạt động.
Nàng suy nghĩ một hồi, cứ thế thật sự ngủ thiếp đi.
Nam Cung Thuần sau khi cảm nhận được hô hấp của nàng trở nên trầm ổn thong thả hơn mới mở mắt, quang minh chính đại nhìn chăm chú vào nhan sắc mỹ miều bên cạnh mình, thứ mà bất kì nam nhân nào cũng mơ ước có được.
Với diện mạo này, dù nàng ở bất kì đâu trong thiên hạ này cũng đủ được đến ưu ái. Nhưng nếu quá mức nhu nhược lại rất dễ dàng gợi lên tà niệm của người khác, khiến họ muốn phá hủy và khi dễ.
Chẳng khác gì nắm một con chim non trong tay, lại như mặt cỏ phủ lên lớp tuyết đầu mùa.
Muốn bóp nát thân thể ấm áp lại nhỏ xinh này, cũng muốn hủy hoại sự thuần khiến không tì vết kia.
Lúc nhìn nàng, dù cho là Nam Cung Thuần đi nữa cũng đều phải thường xuyên cảm khái rằng, khi một người đã sinh ra tà niệm thế nhưng có thể đáng sợ đến vậy.
Lúc này, từ nơi không xa truyền đến thanh âm đọc sách mang theo nét trẻ con của Nam Cung Tĩnh... Tiên sinh Thượng Quan Hợp sau khi trở về dùng cơm và nghỉ ngơi lại đến đây dạy học.
An ổn thoải mái nằm trong phòng, bên cạnh có mỹ nhân kiều diễm say giấc, thanh âm nhẹ nhàng dỗ dành Nguyệt nhi của bà vú ở cách vách cùng cả tiếng dạy học từ thư phòng truyền đến... Tất cả những âm thanh ấy trộn lẫn vào nhau, Nam Cung Thuần khẽ nheo mắt, cảm nhận một chút bình yên cùng thanh thản khó có được.
Hắn vừa lòng nở nụ cười, lại thưởng thức gương mặt say ngủ của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thêm chút nữa, như thể đang ngắm nhìn một đồ vật trân quý mà bản thân sưu tập, sau đó hắn thu hồi tầm mắt, đứng dậy rời khỏi viện của Tống Giản.
"Dạ, chuẩn bị ám vệ cho Nguyệt nhi"
Thanh âm của Dạ như cũ trầm thấp, khàn khàn, không mang theo bất luận tình cảm gì, "Vâng"
"Còn nữa, đừng để Tống phu nhân mang thai", nếu nàng mang thai, sẽ phải có một khoảng thời gian dài không thể chạm vào nàng. Nam Cung Thuần chỉ vừa nảy sinh một chút cảm giác mới mẻ với nàng, hắn đương nhiên không muốn vì loại chuyện này mà quấy rầy hứng thú. Hơn nữa, sau khi có Nguyệt nhi, hắn cũng không muốn có thêm đứa con nào cả.
Dạ tiếp tục nói, "Vâng"
Đi thêm được một đoạn, Nam Cung Thuần bỗng dừng bước, hắn híp mắt suy tư trong chốc lát lại nói, "Ám vệ của Nam Cung Tĩnh tạm thời không cần chọn lựa kĩ càng... Trước tiên sắp xếp cho nó một thầy dạy võ thuật, xem thiên phú của nó về võ học thế nào"
Con của hắn nếu sau này không thể tập võ liền không có giá trị bồi dưỡng.
Nghe vậy, Dạ thanh âm không chút thay đổi nói, "Vâng"
...
Sáng ngày hôm sau, buổi sáng Dạ mang đến một nam nhân cường tráng, báo với Tống Giản rằng sau này, nam nhân tên Phòng Tử Tấn kia sẽ phụ trách dạy võ cho Nam Cung Tĩnh.
Khi ấy, Tống Giản vẫn đang nằm dưới bóng cây trong sân, vừa thích ý chậm rãi thêu đám mây vừa lắc lư trên ghế bập bênh. Buổi chiều ngày hôm qua, không lâu sau khi Nam Cung Thuần rời đi, liền có thị nữ bưng tới một chén thuốc nói là thuốc tránh thai. Vừa hay nàng cũng có nhu cầu tất yếu muốn sinh con nên uống rất dứt khoát. Sự việc nhỏ này đối với nàng không có một chút ảnh hưởng.
Vì lần trước Nam Cung Thuần cảm thấy nàng bỏ mặc Nam Cung Nguyệt trong phòng không quan tâm nên hiện tại, nàng liền bảo bà vú bế Nam Cung Nguyệt theo, ngồi bên cạnh chăm sóc.
Thời điểm nhìn thấy Dạ, Tống Giản có chút kinh ngạc, bởi ám vệ hệt như chiếc bóng của chủ nhân, nếu ngươi nhìn thấy một người trong số đó đơn độc xuất hiện đều sẽ cảm thấy phi thường kinh ngạc.
Bất quá, hiện tại là ban ngày nên còn dễ phát hiện bóng dáng của hắn, bởi Dạ luôn là bộ đen nhánh từ đầu đến chân. Không ngờ đến vào ban đêm, hắn lại mang theo một bé trai khoảng sáu bảy tuổi xuất hiện.
Tống Giản vừa dùng xong cơm chiều, đang bế Nam Cung Nguyệt và kiểm tra tiến độ học tập hôm nay của Nam Cung Tĩnh. Phải đến tận khi Dạ đến gần, nàng mới đột nhiên phát hiện ra người nam nhân dường như hoà thành nhất thể với bóng đêm này, tức khắc hoảng sợ.
Tống Giản mở to hai mắt nhìn hắn, nàng che lại ngực, theo bản năng có chút buồn bực mà đánh nhẹ lên cánh tay hắn nói, "Sao ngươi đi đường không phát ra tiếng nào vậy hả?"
Dạ theo bản năng bắt lấy tay của Tống Giản, bàn tay hắn cực nóng lại thô ráp mà da thịt nàng lại mềm ấm, tinh tế. Lúc chạm vào nhau, giống như có một làn gió bí ẩn trong đêm tối thình lình thổi qua mặt hồ mùa xuân.
Hai người đều vì lần đụng chạm ngoài ý muốn này này mà sửng sốt một chút.
Dạ là người trước hồi thần, hắn buông lỏng tay, Tống Giản cầm lấy bàn tay vừa bị hắn nắm lấy, như không có việc gì nhìn về phía đứa bé trai bên cạnh, nghi hoặc hỏi, "Đây là...?"
"Đây là ám vệ mà giáo chủ chọn cho tiểu thư", trên mặt Dạ mang theo mặt nạ, cả người thuần một màu đen, nhìn không rõ diện mạo. Mà đứa trẻ bên cạnh cũng ăn mặc giống hệt, mặt nạ và hắc y. Hai người một lớn một nhỏ đứng chung một chỗ, dường như là phiên bản tuổi nhỏ và thành niên.
"Ám vệ à...", Tống Giản cảm thán một tiếng, "Em ấy tên gì?"
"Ám vệ đều cần chủ nhân ban tên", giọng điệu của Dạ đạm mạc, giống như sự kiện bất ngờ ban nãy không có bất luận ảnh hưởng gì với hắn, "Huống hồ nó không nhất định là người cuối cùng được chọn"
Khi ấy Tống Giản còn chưa lý giải được câu nói kia có ý gì. Ba ngày sau, Dạ lại mang một đứa trẻ khác đến.
Tống Giản như dự cảm được gì đó mà dò hỏi, "Đứa trẻ lúc trước đâu?"
Dạ đáp, "Nó đã bị đào thải"
Nàng bỗng trầm mặc, nhìn sang đứa trẻ bên cạnh vừa được hắn mang đến mà thở dài.
Nhưng đứa trẻ thứ hai cũng chỉ kiên trì được khoảng bảy ngày, Dạ lại mang một đứa khác tới.
Tống Giản không nhịn được hỏi, "Rốt cuộc có bao nhiêu đứa trẻ vậy?"
Câu trả lời mang theo chút hài hước không mấy lành mạnh, "Cũng đủ nhiều"
Chờ đến lần sau khi Nam Cung Thuần đến thăm, Tống Giản tò mò hỏi, "Từ khi nào Dạ bắt đầu ở cạnh ngài vậy?"
Nam Cung Thuần nghĩ một chút, "Lúc mười hai tuổi"
"Khi đó hắn bao lớn?"
"Ước chừng mười lăm"
"Lúc ấy ngài từng thay qua bao nhiêu ám vệ?"
"Chưa từng thay"
"Hả?", Tống Giản có chút kinh ngạc, "Ngay từ đầu đã là Dạ sao?"
Nam Cung Thuần nhàn nhạt đáp, "Có thể được mang đến đây vốn dĩ là ưu tú nhất. Chỉ là trong đợt huấn luyện tiếp theo, người trước đây ưu tú nhất không đại biểu vẫn luôn ưu tú nhất"
"Nhưng Dạ vẫn luôn là ưu tú nhất?"
"Không sai", ngạo khí trên mặt Nam Cung Thuần dường như đang nói, chỉ có người tài giỏi như thế mới xứng đáng trở thành ám vệ của hắn.
Nhưng Tống Giản lại có chút cảnh giác.
Theo lý mà nói, một nam tính ưu tú xuất hiện bên cạnh nam chủ, tỷ lệ có thể trở thành CP sẽ vượt xa tỷ lệ thất bại, mà trong kịch bản tóm tắt quả thật có một nhân vật là ám vệ...
Nàng vốn tưởng đó là ám vệ của Nam Cung Nguyệt nhưng thật ra lại là ám vệ của Nam Cung Thuần?
Nếu nàng nghĩ sai vậy sẽ tương đương với sai lầm to lớn trong công tác!
Nhưng sau khi cẩn thận kiểm tra lại một lần tóm tắt, Tống Giản nghi hoặc phát hiện, ám vệ kia đích xác là ám vệ của Nam Cung Nguyệt...
Nhưng so với việc ám vệ của Nam Cung Nguyệt sẽ yêu Nam Cung Thuần, việc ám vệ của Nam Cung Thuần yêu hắn càng phù hợp logic hơn chứ?
Đây là chuyện thế nào? Chẳng lẽ kịch bản tóm tắt viết sai rồi sao?
Thời điểm tiếp theo khi Dạ xuất hiện, Tống Giản không khỏi nhìn chằm chằm hắn hồi lâu.
Nàng nghĩ thầm, có một cách để kiểm tra xem Dạ đến tột cùng có phải là một trong những nam phụ quan trọng hay không.
Đó chính là mặt.
Nếu Dạ sở hữu một gương mặt đẹp như vậy tám phần sẽ có tuyến tình cảm.
Sau khi kể xong vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân "Tống Giản" trước kia giãy giụa, phản kháng thế nào, khóc nháo, điên khùng ra sao, cuối cùng Nam Cung Thuần đã dùng bốn chữ làm tổng kết, "Không biết tốt xấu"
Dùng lập trường của giáo chủ Ma giáo đến xem, việc thiên hạ đệ nhất mỹ nhân không muốn thuận theo hắn có lẽ là đang tự tìm phiền phức. Nhưng lấy đạo đức luân lý của đại đa số công dân mà nói thì...
Tống Giản âm thầm nhíu mày, bắt đầu căn cứ theo quy tắc xét duyệt, nghiêm túc suy ngẫm xem có nên làm "Nguyên tắc can thiệp đường tuyến đỏ" hay không.
Alfred Hitchcock từng quay bộ điện ảnh tên Suspicion chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên, kể về một phụ nữ gả cho một tên tội phạm giết người cuối cùng bị giết chết.
Ở một kết thúc khác mà ông giả lập, người phụ nữ kia trước khi bị chồng giết đã viết một bức thư cho mẹ mình, "Gã muốn giết con và con tình nguyện chết đi. Nhưng con nghĩ, quy tắc xã hội hẳn nên được bảo vệ, mọi người nên phản đối hành động của gã"
Nàng uống ly sữa có pha thuốc độc mà chồng đưa đến nhưng cũng bảo gã giúp mình gửi lá thư kia, tố giác hành vi phạm tội của gã.
"Quy tắc xã hội hẳn nên được bảo vệ", chính là ý nghĩa của nguyên tắc can thiệp đường tuyến đỏ.
Một khi nhân viên công tác phát hiện nhân vật quan trọng trong bất kì thế giới nào từng có khả năng gây ra tranh cãi, hoặc sau khi đưa ra công chúng có thể tạo nên những hành vi có ảnh hưởng xấu, đều cần suy xét việc có nên yêu cầu thay đổi cốt truyện không.
Giống như luật bất thành văn trong các tác phẩm giải trí nước ngoài, người chơi không thể thương tổn trẻ em và chó.
Dù cho bọn họ có thật sự "kẻ muốn cho người muốn nhận", một kẻ muốn giết người và một người nguyện ý bị giết đi chăng nữa...
Nguồn năng lượng này vẫn là bất chính!
Nếu bị người khác tố giác, công ty nhất định sẽ bị bắt đóng cửa và tiến hành nghiêm khắc thẩm tra.
Công ty của Tống Giản đã từng bị rất nhiều người tố giác vì những điều tương tự nên hiện tại yêu cầu về phương diện này đã nhạy cảm đến độ bắt bẻ.
Cũng may nàng làm việc ba năm, phải kích phát nguyên tắc can thiệp đường tuyến đỏ chưa được mấy thế giới, thậm chí ở thế giới trước lúc nàng làm tình phụ của thủ lĩnh thế giới ngầm đều chưa từng kích phát qua.
Vì nhân vật quan trọng trong thế giới kia không hề đề cập đến vấn đề dễ dàng được nói tới trong thế giới ngầm, buôn bán thuốc phiện và buôn người.
Hai yếu tố kia thuộc đường tuyến đỏ tối cao. Một khi nhân vật quan trọng có dính dáng vào, tuyệt đối sẽ không có công ty nào chịu mua thế giới này.
Đối với những lúc sau khi mua về mới phát hiện được, công ty nhất định phải sửa lại cốt truyện, nỗ lực giảm bớt loại hành vi này, đem toàn bộ những việc gây tranh cãi, mạnh mẽ kéo về khu vực an toàn.
Mà Nam Cung Thuần... Đã kích phát đường tuyến đỏ "gian dâm cường đạo".
Việc hãm hại phụ nữ và trẻ em, cũng là đường tuyến đỏ tối cao.
Dù có xem đây chỉ là một bối cảnh giả thiết nhưng Nam Cung Thuần lại là một trong những vai chính của thế giới này!
Từ trình độ thương tổn gần như phát điên mà hắn gây ra cho vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân kia tới xem, Tống Giản cần thiết báo cáo chuyện này với công ty.
Những loại nhân vật có khuyết điểm trọng đại thế này, phương châm hàng đầu của công ty luôn là có thể xoá bỏ toàn bộ liền xoá bỏ, ngặt nỗi...
Nam Cung Thuần thuộc CP chính!!!
Nếu xóa bỏ hắn, câu chuyện liền không thể thành lập, cả thế giới sẽ trực tiếp tan vỡ.
Vậy phải xem xem có cách nào để sửa chữa, giảm bớt trình độ thương tổn hay không...
Chính là sửa chữa chỉ có thể dùng lúc trước khi hành vi phát sinh, hiện tại hiển nhiên hành vi đã thành lập, bởi vậy cũng không được.
Như vậy, chỉ còn một con đường cuối cùng...
Đó chính là trừng phạt!
Nếu Nam Cung Thuần vẫn dựa theo cốt truyện, một đường cao cao tại thượng không coi ai ra gì, đầu tiên là nhìn chằm chằm nữ nhi của mình sau đó cùng từng nam phụ đánh nhau, cuối cùng tất cả cùng đắp chăn ngủ chung thì... Nếu cốt truyện này đưa ra thị trường chỉ có thể dính việc bị tố giác.
Nhân vật trọng yếu không thể không có quá khứ hắc ám nhưng bọn họ cần phải trả giá đắt cũng phải cảnh tỉnh lại và sửa đổi. Nếu không phía trên sẽ cảm thấy bạn đang truyền bá không khí bất chính, thậm chí có thể khiến tam quan của những thanh thiếu niên chưa trưởng thành bị lệch lạc.
Đương nhiên, sự trừng phạt của nhân viên công tác cũng là có giới hạn. Nếu quá phận cũng sẽ bị bắt nhốt thẩm tra.
Tóm lại, trước viết báo cáo đã.
Tống Giản rúc vào lòng Nam Cung Thuần, sau khi chậm rãi giả vờ buồn ngủ, ý thức mở ra hệ thống liên lạc, điền một tờ "Bản quan sát nhân vật trọng yếu có hành vi nhạy cảm" xong liền gửi đi xin lệnh trừng phạt.
...
Bộ trưởng bộ thuần ái rất nhanh nhận được tin của Tống Giản.
Gã khẽ nhướng mày, sau khi xem xong, trầm ngâm một lát liền trả lời, "Chấp thuận"
Đây là phương hướng mà toàn bộ công ty đều phải nghiêm khắc tuân thủ, các loại quá mức manh mối, thà rằng sai sót một ngàn cũng không thể bỏ qua một cái, gã thật sự không có lý do gì để phản đối.
Chỉ là trong nguyên văn thế giới này, Nam Cung Thuần căn bản không phải là một trong những CP chính, hắn chính là vai ác lớn nhất, mà đã làm vai ác, hắn có thể vi phạm đường tuyến đỏ. Nếu không vai ác sao có thể được xưng là vai ác đây?
Huống chi kết cục của hắn chính là bị những người khác giết chết, với một cái kết với việc trừng trị cái ác, đề cao cái thiện như vậy, đương nhiên không có bất luận vấn đề gì.
Cũng giống như việc ngăn cản Nam Cung Thuần cùng những nam phụ trong CP, hết thảy hành động nhắm vào Nam Cung Thuần đều chỉ là dụng công vô ích. Bộ trưởng bộ thuần ái ngược lại còn ước gì Tống Giản càng làm lớn chuyện càng tốt, khiến thế giới càng loạn càng hay.
Như nhìn thấy trước bộ dáng của nàng khi nhiệm vụ thất bại, bộ trưởng bộ thuần ái lộ ra một nụ cười chờ mong.
...
Được đến tin chấp thuận, Tống Giản bắt đầu thêm kế hoạch trừng phạt vào trong tiến trình hoạt động.
Nàng suy nghĩ một hồi, cứ thế thật sự ngủ thiếp đi.
Nam Cung Thuần sau khi cảm nhận được hô hấp của nàng trở nên trầm ổn thong thả hơn mới mở mắt, quang minh chính đại nhìn chăm chú vào nhan sắc mỹ miều bên cạnh mình, thứ mà bất kì nam nhân nào cũng mơ ước có được.
Với diện mạo này, dù nàng ở bất kì đâu trong thiên hạ này cũng đủ được đến ưu ái. Nhưng nếu quá mức nhu nhược lại rất dễ dàng gợi lên tà niệm của người khác, khiến họ muốn phá hủy và khi dễ.
Chẳng khác gì nắm một con chim non trong tay, lại như mặt cỏ phủ lên lớp tuyết đầu mùa.
Muốn bóp nát thân thể ấm áp lại nhỏ xinh này, cũng muốn hủy hoại sự thuần khiến không tì vết kia.
Lúc nhìn nàng, dù cho là Nam Cung Thuần đi nữa cũng đều phải thường xuyên cảm khái rằng, khi một người đã sinh ra tà niệm thế nhưng có thể đáng sợ đến vậy.
Lúc này, từ nơi không xa truyền đến thanh âm đọc sách mang theo nét trẻ con của Nam Cung Tĩnh... Tiên sinh Thượng Quan Hợp sau khi trở về dùng cơm và nghỉ ngơi lại đến đây dạy học.
An ổn thoải mái nằm trong phòng, bên cạnh có mỹ nhân kiều diễm say giấc, thanh âm nhẹ nhàng dỗ dành Nguyệt nhi của bà vú ở cách vách cùng cả tiếng dạy học từ thư phòng truyền đến... Tất cả những âm thanh ấy trộn lẫn vào nhau, Nam Cung Thuần khẽ nheo mắt, cảm nhận một chút bình yên cùng thanh thản khó có được.
Hắn vừa lòng nở nụ cười, lại thưởng thức gương mặt say ngủ của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thêm chút nữa, như thể đang ngắm nhìn một đồ vật trân quý mà bản thân sưu tập, sau đó hắn thu hồi tầm mắt, đứng dậy rời khỏi viện của Tống Giản.
"Dạ, chuẩn bị ám vệ cho Nguyệt nhi"
Thanh âm của Dạ như cũ trầm thấp, khàn khàn, không mang theo bất luận tình cảm gì, "Vâng"
"Còn nữa, đừng để Tống phu nhân mang thai", nếu nàng mang thai, sẽ phải có một khoảng thời gian dài không thể chạm vào nàng. Nam Cung Thuần chỉ vừa nảy sinh một chút cảm giác mới mẻ với nàng, hắn đương nhiên không muốn vì loại chuyện này mà quấy rầy hứng thú. Hơn nữa, sau khi có Nguyệt nhi, hắn cũng không muốn có thêm đứa con nào cả.
Dạ tiếp tục nói, "Vâng"
Đi thêm được một đoạn, Nam Cung Thuần bỗng dừng bước, hắn híp mắt suy tư trong chốc lát lại nói, "Ám vệ của Nam Cung Tĩnh tạm thời không cần chọn lựa kĩ càng... Trước tiên sắp xếp cho nó một thầy dạy võ thuật, xem thiên phú của nó về võ học thế nào"
Con của hắn nếu sau này không thể tập võ liền không có giá trị bồi dưỡng.
Nghe vậy, Dạ thanh âm không chút thay đổi nói, "Vâng"
...
Sáng ngày hôm sau, buổi sáng Dạ mang đến một nam nhân cường tráng, báo với Tống Giản rằng sau này, nam nhân tên Phòng Tử Tấn kia sẽ phụ trách dạy võ cho Nam Cung Tĩnh.
Khi ấy, Tống Giản vẫn đang nằm dưới bóng cây trong sân, vừa thích ý chậm rãi thêu đám mây vừa lắc lư trên ghế bập bênh. Buổi chiều ngày hôm qua, không lâu sau khi Nam Cung Thuần rời đi, liền có thị nữ bưng tới một chén thuốc nói là thuốc tránh thai. Vừa hay nàng cũng có nhu cầu tất yếu muốn sinh con nên uống rất dứt khoát. Sự việc nhỏ này đối với nàng không có một chút ảnh hưởng.
Vì lần trước Nam Cung Thuần cảm thấy nàng bỏ mặc Nam Cung Nguyệt trong phòng không quan tâm nên hiện tại, nàng liền bảo bà vú bế Nam Cung Nguyệt theo, ngồi bên cạnh chăm sóc.
Thời điểm nhìn thấy Dạ, Tống Giản có chút kinh ngạc, bởi ám vệ hệt như chiếc bóng của chủ nhân, nếu ngươi nhìn thấy một người trong số đó đơn độc xuất hiện đều sẽ cảm thấy phi thường kinh ngạc.
Bất quá, hiện tại là ban ngày nên còn dễ phát hiện bóng dáng của hắn, bởi Dạ luôn là bộ đen nhánh từ đầu đến chân. Không ngờ đến vào ban đêm, hắn lại mang theo một bé trai khoảng sáu bảy tuổi xuất hiện.
Tống Giản vừa dùng xong cơm chiều, đang bế Nam Cung Nguyệt và kiểm tra tiến độ học tập hôm nay của Nam Cung Tĩnh. Phải đến tận khi Dạ đến gần, nàng mới đột nhiên phát hiện ra người nam nhân dường như hoà thành nhất thể với bóng đêm này, tức khắc hoảng sợ.
Tống Giản mở to hai mắt nhìn hắn, nàng che lại ngực, theo bản năng có chút buồn bực mà đánh nhẹ lên cánh tay hắn nói, "Sao ngươi đi đường không phát ra tiếng nào vậy hả?"
Dạ theo bản năng bắt lấy tay của Tống Giản, bàn tay hắn cực nóng lại thô ráp mà da thịt nàng lại mềm ấm, tinh tế. Lúc chạm vào nhau, giống như có một làn gió bí ẩn trong đêm tối thình lình thổi qua mặt hồ mùa xuân.
Hai người đều vì lần đụng chạm ngoài ý muốn này này mà sửng sốt một chút.
Dạ là người trước hồi thần, hắn buông lỏng tay, Tống Giản cầm lấy bàn tay vừa bị hắn nắm lấy, như không có việc gì nhìn về phía đứa bé trai bên cạnh, nghi hoặc hỏi, "Đây là...?"
"Đây là ám vệ mà giáo chủ chọn cho tiểu thư", trên mặt Dạ mang theo mặt nạ, cả người thuần một màu đen, nhìn không rõ diện mạo. Mà đứa trẻ bên cạnh cũng ăn mặc giống hệt, mặt nạ và hắc y. Hai người một lớn một nhỏ đứng chung một chỗ, dường như là phiên bản tuổi nhỏ và thành niên.
"Ám vệ à...", Tống Giản cảm thán một tiếng, "Em ấy tên gì?"
"Ám vệ đều cần chủ nhân ban tên", giọng điệu của Dạ đạm mạc, giống như sự kiện bất ngờ ban nãy không có bất luận ảnh hưởng gì với hắn, "Huống hồ nó không nhất định là người cuối cùng được chọn"
Khi ấy Tống Giản còn chưa lý giải được câu nói kia có ý gì. Ba ngày sau, Dạ lại mang một đứa trẻ khác đến.
Tống Giản như dự cảm được gì đó mà dò hỏi, "Đứa trẻ lúc trước đâu?"
Dạ đáp, "Nó đã bị đào thải"
Nàng bỗng trầm mặc, nhìn sang đứa trẻ bên cạnh vừa được hắn mang đến mà thở dài.
Nhưng đứa trẻ thứ hai cũng chỉ kiên trì được khoảng bảy ngày, Dạ lại mang một đứa khác tới.
Tống Giản không nhịn được hỏi, "Rốt cuộc có bao nhiêu đứa trẻ vậy?"
Câu trả lời mang theo chút hài hước không mấy lành mạnh, "Cũng đủ nhiều"
Chờ đến lần sau khi Nam Cung Thuần đến thăm, Tống Giản tò mò hỏi, "Từ khi nào Dạ bắt đầu ở cạnh ngài vậy?"
Nam Cung Thuần nghĩ một chút, "Lúc mười hai tuổi"
"Khi đó hắn bao lớn?"
"Ước chừng mười lăm"
"Lúc ấy ngài từng thay qua bao nhiêu ám vệ?"
"Chưa từng thay"
"Hả?", Tống Giản có chút kinh ngạc, "Ngay từ đầu đã là Dạ sao?"
Nam Cung Thuần nhàn nhạt đáp, "Có thể được mang đến đây vốn dĩ là ưu tú nhất. Chỉ là trong đợt huấn luyện tiếp theo, người trước đây ưu tú nhất không đại biểu vẫn luôn ưu tú nhất"
"Nhưng Dạ vẫn luôn là ưu tú nhất?"
"Không sai", ngạo khí trên mặt Nam Cung Thuần dường như đang nói, chỉ có người tài giỏi như thế mới xứng đáng trở thành ám vệ của hắn.
Nhưng Tống Giản lại có chút cảnh giác.
Theo lý mà nói, một nam tính ưu tú xuất hiện bên cạnh nam chủ, tỷ lệ có thể trở thành CP sẽ vượt xa tỷ lệ thất bại, mà trong kịch bản tóm tắt quả thật có một nhân vật là ám vệ...
Nàng vốn tưởng đó là ám vệ của Nam Cung Nguyệt nhưng thật ra lại là ám vệ của Nam Cung Thuần?
Nếu nàng nghĩ sai vậy sẽ tương đương với sai lầm to lớn trong công tác!
Nhưng sau khi cẩn thận kiểm tra lại một lần tóm tắt, Tống Giản nghi hoặc phát hiện, ám vệ kia đích xác là ám vệ của Nam Cung Nguyệt...
Nhưng so với việc ám vệ của Nam Cung Nguyệt sẽ yêu Nam Cung Thuần, việc ám vệ của Nam Cung Thuần yêu hắn càng phù hợp logic hơn chứ?
Đây là chuyện thế nào? Chẳng lẽ kịch bản tóm tắt viết sai rồi sao?
Thời điểm tiếp theo khi Dạ xuất hiện, Tống Giản không khỏi nhìn chằm chằm hắn hồi lâu.
Nàng nghĩ thầm, có một cách để kiểm tra xem Dạ đến tột cùng có phải là một trong những nam phụ quan trọng hay không.
Đó chính là mặt.
Nếu Dạ sở hữu một gương mặt đẹp như vậy tám phần sẽ có tuyến tình cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.