Chương 48: Người bị trọng thương
Hoa Mộc Nhu
10/06/2021
Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Tống Giản lại bắt đầu thêu khăn tay.
Việc này cũng xem như một cách cởi bỏ áp lực và thư giản. Thỉnh thoảng khi công việc gặp phải khó khăn hoặc không có manh mối thay đổi cục diện, việc dời đi sự chú ý của bản thân có lẽ có thể kích thích đại não, chợt loé linh quang, nghĩ ra được biện pháp trước đây nghĩ không ra.
Trường mệnh khoá và con hổ bông mà trước đây Tống Giản tặng cho Nam Cung Tĩnh, hắn lúc còn nhỏ vẫn luôn mang theo bên mình. Sau này, khi đã đến kinh thành, ngư long hỗn tạp, vì để ngừa vạn nhất, hắn đã cất chúng đi, cẩn thận gìn giữ. Hiện tại khi lần nữa lấy ra đã không thể nhận ra hình dáng ban đầu vì dù sao cũng là những thứ từ mười mấy năm trước.
Lần này, hình ảnh Tống Giản thiết kế cho Văn Nhân Lạc không có chút quan hệ gì với tên của hắn:
Nàng thêu ba bốn tảng đá, bên trên đó lại thêu thêm những dây leo hoang dã đầy cứng cáp.
Sau khi đưa khăn cho Văn Nhân Lạc, hắn mới biết được, thì ra chiếc khăn mấy ngày nay nàng vẫn luôn cặm cụi thêu là để cho mình.
Nhìn hình ảnh trên khăn, Văn Nhân Lạc có thất thần khẽ chớp mắt, ngơ ngác hỏi, "Vì sao lại là hình vẽ này?"
"Vì ta thấy A Lạc giống thực vật... rất kỳ diệu?"
"Thực vật?", Văn Nhân Lạc hoang mang nghiêng đầu, tựa hồ chưa từng nghĩ hắn trong mắt người khác lại là bộ dáng này, "Sư đệ cũng có sao?"
"Trước đây ta từng thêu cho hắn, chỉ là sau này... Chiếc khăn tay đó được làm thành trường mệnh khóa, tiếp đến ta lại làm cho hắn một con hổ bông. Hiện tại ngẫm lại, hắn đã trưởng thành, hình như cũng nên đưa một chiếc mới"
"Vậy Đông Phương sư đệ cũng có sao?"
"Có chứ", Tống Giản cười nói, "Chỉ là ta còn chưa nghĩ ra phải thêu cái gì cho cậu ấy. Chắc nên thêu thanh kiếm nhỉ? Để ta đi hỏi cậu ấy đã!"
Nói xong, nàng liền không chút chần chờ nhấc váy xoay người, chạy đi tìm Đông Phương Ẩn.
Sau khi có thể xuống giường, mỗi ngày cậu luôn kiên trì luyện kiếm.
Ngay từ đầu vì còn chút suy yếu, chỉ luyện một hai canh giờ. Dần dần mỗi lần luyện có thể lên đến một ngày, ngoại trừ thời gian ăn ba bữa, cậu tuyệt đối không nghỉ ngơi.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân vì sao dù còn trẻ mà võ nghệ của cậu lại xuất chúng như vậy.
"Đông Phương sư đệ!"
Tống Giản mỉm cười gọi cậu.
Nghe thấy giọng nàng, động tác của Đông Phương Ẩn chậm rãi dừng lại, hơi thở có chút hổn hển. Cậu đứng yên tại chỗ, đôi mắt trên khuôn mặt đầm đìa mồ hôi càng thêm sáng ngời, rực rỡ kia nhìn nàng, như đang hỏi, "Có chuyện gì?"
Tống Giản vội bưng ly nước cho cậu, "Ngươi vất vả rồi, uống nước nghỉ ngơi một chút đi. Thuận tiện, ta muốn hỏi một chút, ngươi có đồ vật gì yêu thích không?"
Đông Phương Ẩn rũ mắt, cẩn thận tránh đi đầu ngón tay mềm mại của nàng, vô cùng quy củ cầm lấy ly nước, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn."
Cậu uống một hơi cạn sạch, trên chiếc cổ hơi ngửa ra, hầu kết không ngừng chuyển động, những giọt mồ hôi sáng bóng chảy dọc theo da thịt xuống cổ áo, tràn ngập sự dẻo dai hoang dã đầy nóng bỏng.
Nam Cung Tĩnh và Văn Nhân Lạc đều xem như nam nhân hệ văn nhược. Trước mắt, ngoại trừ Nam Cung Thuần, Đông Phương Ẩn là nhân vật nam quan trọng, người thứ hai mà theo Tống Giản thuộc trường phái vũ lực.
Cảm giác cậu mang đến cho người khác quả nhiên hoàn toàn bất đồng.
Sau khi Đông Phương Ẩn không chút do dự trả lại ly nước không cho Tống Giản, cậu hơi chần chờ một lát mới trả lời, "Ta không thích đồ vật nào cả"
"Hoa cỏ, động vật, thực vật linh tinh? Đều không có sao?"
"Ừ"
"Vậy trong sinh mệnh của ngươi, đối với ngươi mà nói, đồ vật đặc biệt nhất... chỉ có kiếm sao?"
"Ừ", Đông Phương Ẩn thấp giọng đáp, "Bởi vì ta cần phải báo thù"
Tống Giản nghĩ giây lát lại hỏi, "Vậy ngoại trừ báo thù, ngươi còn chuyện gì muốn làm không?"
Đông Phương Ẩn nhìn chằm chằm nàng giây lát lại vội vàng rũ mắt, lắc đầu, "Trước khi thành công, ta không dám phân tâm"
"Là thế sao...", Tống Giản trầm mặc một chút, sau đó cảm thán nói, "Ngươi thật sự lợi hại"
"Ta?", Đông Phương Ẩn chút giật mình hỏi lại, "Lợi hại?"
Cậu nhíu mày, ra vẻ không thể chấp nhận lời khích lệ kia, cậu lắc đầu nói, "Mối thù sư môn đến nay chưa trả được... Ta một chút cũng không lợi hại"
"Không đâu", Tống Giản lại lắc đầu, giải thích, "Ta không phải nói về phương diện võ công mà ta đang nói về... phương diện tín niệm. Ngươi thật sự lợi hại"
"Ngươi... ủng hộ ta sao?"
"Đương nhiên rồi, vì sao lại không ủng hộ chứ?"
"Từ sau khi sư phụ chết, ta từng bái phỏng rất nhiều bằng hữu của ông. Nhưng khi nghe ta nói muốn tìm Nam Cung Thuần báo thù, họ đều khuyên ta từ bỏ"
"Thanh danh Nam Cung Thuần lớn như vậy sao"
Đông Phương Ẩn giản lược đáp, "Hắn chưa bao giờ thất bại"
Cậu cúi đầu nhìn trường kiếm trong tay, chậm rãi nói, "Có một vị lão tiền bối nói ta còn trẻ, trên thế giới còn có rất nhiều điều tốt đẹp, nếu suốt ngày trong lòng chỉ nghĩ cừu hận và thống khổ, thật sự quá mức đáng tiếc... Ông ấy hy vọng ta có thể buông bỏ hận thù, bắt đầu cuộc sống mới. Mọi người... đều nhìn ta bằng ánh mắt tiếc hận, như thể ta đang đi trên một con đường không thể quay đầu vậy"
Nói đến đây, Đông Phương Ẩn có chút mờ mịt, "Nhưng ta không biết phải thế nào mới có thể buông bỏ thù hận, cũng không biết phải thế nào mới có thể bắt đầu cuộc sống mới. Từ khi ta có hiểu chuyện, sư phụ liền nói với ta, một ngày nào đó, ta cần phải giết chết Nam Cung Thuần. Đó chính là mục tiêu duy nhất của ta"
Thấy thế, Tống Giản cảm thấy mình không thể cứ đứng yên không làm gì mà nên an ủi cậu một chút.
Nàng nhẹ vỗ lên cánh tay cậu.
Đông Phương Ẩn tiếp tục nói, "Đây là di nguyện của sư phụ, ta hoàn thành nó, chẳng lẽ không phải là chuyện dĩ nhiên sao? Nhưng không một ai ủng hộ ta, bọn họ đều muốn ta từ bỏ. Bọn họ rõ ràng là bằng hữu của sư phụ nhưng tất cả đều phủ định di nguyện của ông ấy. Ta không thể chịu được điều đó cho nên thà một mình lưu lạc khắp nơi cũng không muốn giao tiếp với họ"
"Bọn họ cũng vì hảo tâm thôi", Tống Giản có thể hiểu được suy nghĩ của họ, "Bọn họ là bằng hữu của sư phụ ngươi, chung quy vẫn hy vọng ngươi có thể sống những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc"
Thấy nàng nói giúp cho bọn họ, ngữ khí Đông Phương Ẩn không khỏi có chút đông cứng, "Ta không cảm thấy cuộc sống hiện tại có gì không tốt cả"
"Ta biết", nhưng Tống Giản cũng không đứng về phía những người kia, nàng dịu dàng nói, "Nói như thế nào nhỉ... Trước đây, ta cũng cảm thấy việc báo thù là một việc ngu ngốc và không tốt. Nhưng hiện tại ta lại cảm thấy, trên thế giới hiện có rất nhiều người vẫn chưa biết mình muốn làm gì, không hề có mục tiêu, cứ thế long bong, hao phí hết một đời... Như thế có lẽ còn không bằng người muốn báo thù, vì họ chỉ toàn tâm toàn ý, không ngừng kiên trì, nỗ lực hướng đến một mục tiêu"
Đương nhiên, việc như báo thù chỉ giới hạn trong bối cảnh võ hiệp cổ đại mới có thể lý giải. Trong xã hội hiện đại, có vấn đề gì vẫn nên tìm cảnh sát, giải quyết theo pháp luật mới là lựa chọn chính xác.
"Cuộc đời của một người, chung quy phải do chính mình lựa chọn. Người khác cảm thấy có đáng hay không cũng không quan trọng, chỉ cần bản thân ngươi cảm thấy mình sống tốt là đủ rồi"
Tống Giản nhìn Đông Phương Ẩn hỏi, "Vậy ngươi cảm thấy ngươi sống có tốt không?"
Nghe vậy, Đông Phương Ẩn trầm mặc giây lát, sau đó kiên định nói, "Tốt"
Tống Giản cười, "Vậy đủ rồi. Thế thì ta sẽ thêu cho ngươi một thanh kiếm nhé?"
Đông Phương Ẩn nhìn nàng, mím chặt môi, như thể vô cùng vui vẻ mà gật đầu thật mạnh.
...
"Ngươi nói xem...", Nam Cung Tĩnh đứng dưới mái hiên nhìn Tống Giản và Đông Phương Ẩn cách đó không xa đang trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, nhẹ giọng hỏi Văn Nhân Lạc đang đứng bên cạnh, "Nếu phu nhân thật sự cùng Đông Phương Ẩn lưỡng tình tương duyệt thì phải làm sao bây giờ?"
Văn Nhân Lạc nhìn sắc trời, cảm thấy chốc nữa có lẽ trời sẽ mưa.
"Ta thật sự căm ghét... giả thiết này của ngươi", hắn nhíu mày, "Ngươi nói xong ta liền nghĩ, chi bằng nhượng bộ một bước để họ sống tại cách vách là được. Nhưng khi nghĩ đến việc nếu muốn nhìn thấy nàng còn bị ngăn bởi một bức tường, ta lại cảm thấy như cũ rất không tình nguyện!"
"Sư huynh, trọng điểm của ngươi có đôi khi thật khiến ta không biết đâu mà lần", Nam Cung Tĩnh cạn lời nói, "Ngươi đối với phu nhân rốt cuộc là cảm giác gì?"
"Ta canh giữ bên cạnh nàng mười sáu năm", Văn Nhân Lạc nói, "Sau đó còn hẹn với nhau, sau khi nàng chết sẽ thuộc về ta"
"Dù chỉ là một cục đá, nếu sống bên cạnh ngươi mười sáu năm, ngươi cũng sẽ luyến tiếc khi phải tặng cho người khác à? Tình yêu nam nữ thì sao? Một chút cũng không có?"
Văn Nhân Lạc suy nghĩ, "Có lẽ cũng không phải không có"
"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ hỏi lại ta, tình yêu nam nữ là gì nữa đấy"
"Sư đệ, ta chỉ là không thể nhận biết mặt của người khác chứ không phải kẻ ngốc", Văn Nhân Lạc liếc hắn, "Ta ban nãy đã nghĩ kĩ rồi, ta không ngại làm chuyện phòng the với nàng cho nên hẳn là có tình yêu nam nữ đi"
Nam Cung Tĩnh không dám tin, khiếp sợ hỏi, "Ngươi nói ban nãy ngươi suy nghĩ cái gì hả?"
"Những chuyện như tình yêu nam nữ, nếu muốn xác nhận chính xác thì chỉ có thể xem bản thân có nguyện ý làm chuyện phòng the với đối phương hay không thôi. Như thế có gì không đúng chứ?", Văn Nhân Lạc bình tĩnh đáp, "Ta thử tưởng tượng đến những nữ nhân khác thì phát hiện bản thân không hề hứng thú. Nhưng nếu là Nhất Nhất, ta liền có thể. Cho nên ta nghĩ, đây có lẽ chính là tình yêu nam nữ!"
"..."
"Sư đệ?"
"Đôi khi ta thật sự hâm mộ ngươi"
"Hửm?"
"Những lời nói kia có lẽ chỉ mình ngươi mới có thể nói ra như thể đó là điều đương nhiên"
"Ngươi cũng có thể mà"
Thấy Văn Nhân Lạc nói như thể đúng lý hợp tình khiến Nam Cung Tĩnh vô cùng buồn cười
"Ta phí mười sáu năm để trở thành quân tử trong mắt người khác, nên vốn đã không thể giống như ngươi làm một quái nhân"
"Sư đệ, trong ngoài bất nhất là một căn bệnh"
"Ta biết. Mười sáu năm nay ngươi cứ lải nhải như thế suốt"
Lúc này, Nam Cung Tĩnh thấy Đông Phương Ẩn cúi đầu, không biết nói gì đó, Tống Giản đột nhiên duỗi tay, nhẹ nhàng xoa cánh tay cậu.
Nam Cung Tĩnh cảm nhận được thân thể mình chợt căng thẳng, nhưng ngoài dự đoán chính là, hắn không đi về phía họ.
Văn Nhân Lạc không khỏi có chút kinh ngạc nhướng mày, "Ta còn tưởng ngươi sẽ đến chen ngang họ nữa chứ"
"Tâm trạng hiện tại của phu nhân rất tốt", Nam Cung Tĩnh chịu đựng đáp, "Nếu luôn chen ngang nàng nói chuyện với người khác sẽ bị nàng ghét bỏ. Ta không muốn như vậy"
Thấy thế, Văn Nhân Lạc không khỏi nghi ngờ hỏi, "Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời đều che giấu con người thật với nàng sao?"
Sau một hồi lâu trầm mặc, Nam Cung Tĩnh có chút hỏi một đằng trả lời một nẻo đáp, "Ta từng hứa với phu nhân, nhất định sẽ không trưởng thành như Nam Cung Thuần. Ngươi chưa từng gặp Nam Cung Thuần nên không biết... Ta thường xuyên cảm thấy, bản thân đường như cũng máu lạnh lại vô tình giống hắn. Có đôi khi, những việc người khác cảm thấy đáng thương hay lo lắng, ta một chút cũng không hề cảm nhận được, ta chỉ nghĩ chúng chẳng liên quan gì đến ta cả"
"Có đôi khi, ta sẽ nhớ lại một vài việc hắn đã làm lúc ta còn nhỏ. Khi đó ta cảm thấy hắn không nói lý, nhưng hiện tại, ta đôi khi lại cảm thấy mình có thể hiểu được suy nghĩ cùng hành vi của hắn..."
"Ngươi không hiểu việc đó đáng sợ đến thế nào đâu. Ta ý thức được, con người thật của ta có lẽ cũng là một người vô cùng đáng sợ. Phu nhân đã vì Nam Cung Thuần chịu nhiều khổ cực như vậy, ngươi bảo ta làm thế nào có thể dùng con người thật của mình đứng trước mặt nàng đây?"
"Ta chưa hề bảo ngươi mang một mặt xấu xí kia cho nàng thấy", Văn Nhân Lạc lại nói, "Ai cũng có một góc tối, ai cũng cố gắng giấu nó đi, đây là chuyện tốt. Ý của ta là, nếu ngươi thật sự muốn gần gũi với Nhất Nhất thì không nên luôn giả vờ làm quân tử đoan chính, một mình yên lặng chịu đựng. Nếu ngươi không biểu lộ ra, sao nàng có thể biết?"
"...", nghe đến đó, Nam Cung Tĩnh bỗng nhiên lộ ra thần sắc không dám tin, hắn kinh ngạc nhìn Văn Nhân Lạc đứng bên cạnh nói, "Ta đang trao đổi với ngươi về vấn đề tình cảm sao? Phải chăng đầu óc ta bị hư rồi?"
Văn Nhân Lạc mặt không cảm xúc nói, "Vậy ngươi rốt cuộc có muốn thử hay không?"
Nam Cung Tĩnh lại do dự trong chốc lát, nhưng khi thấy nàng mỉm cười tươi tắn nói chuyện với Đông Phương Ẩn khiến cậu có chút e lệ cúi đầu cười, hắn rốt cuộc vẫn không nhịn được, cất bước đi về phía Tống Giản.
Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tống Giản xoay người lại. Khi thấy người đến là Nam Cung Tĩnh, đang muốn mỉm cười hỏi hắn có chuyện gì, nàng đã bị hắn từ sau ôm chằm lấy hai vai.
Khi còn nhỏ, hắn thường xuyên làm nũng như vậy với Tống Giản do đó sau một chốc sửng sốt, nàng chỉ cảm thấy vô cùng thân thuộc. Nhưng vì Nam Cung Tĩnh đã trưởng thành nên cũng không khỏi có chút kỳ quái.
Nàng nghi hoặc xoa mặt hắn, lo lắng nói, "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Nam Cung Tĩnh chôn mặt vào cổ nàng, khẽ lắc đầu.
Văn Nhân Lạc nhìn thấy vậy cũng đi qua, dang hai tay nói, "Ta cũng muốn"
Hắn nói xong liền định ôm lấy nàng nhưng đã bị Đông Phương Ẩn nắm chặt cánh tay, còn bị Nam Cung Tĩnh giơ tay đè lại trán, đẩy ra xa.
"Sao vậy?", Tống Giản chỉ có thể thử suy đoán hỏi, "Hôm nay lúc đến nhà khám bệnh gặp phải người bệnh khó ưa sao? Là đối phương rất khó triền sao?"
"Không có gì", Nam Cung Tĩnh lại im bặt không nhắc tới nguyên nhân thật sự, hắn chỉ cảm thấy thỏa mãn trong vòng tay của Tống Giản. Đây vốn dĩ nơi quay về hắn từng quen thuộc nhất, nhưng từ sau khi nàng tỉnh dậy, hắn chưa từng một lần làm thế này, "Chỉ là có đôi khi cảm thấy làm quân tử thật sự quá mệt mỏi"
"Phụt", Tống Giản không ngờ sẽ là đáp án này, nàng khẽ vỗ lên mu bàn tay Nam Cung Tĩnh, cười nói, "Nhưng A Tĩnh đã làm rất tốt"
Hắn uể oải, bĩu môi thấp giọng đáp, "Một chút cũng không tốt"
Hắn không phải là một người tốt, ích kỷ, lạnh nhạt, tham lam, táo bạo, nhạy cảm...
Nhưng tệ nhất chính là, dù biết rõ bản thân vô cùng tệ hại nhưng hắn lại không hề muốn sửa đổi.
Hắn hy vọng có một ngày, Tống Giản có thể tiếp thu con người thật của mình, nhưng rồi hắn lại sợ hãi, không dám sống thật với bản thân khi đứng trước mặt nàng.
Bọn họ vốn nên là mối quan hệ quen thuộc nhất, thân mật nhất nhưng vì hắn luôn giữ một tầng khoảng cách mỏng manh nên hiện tại, vốn dĩ chỉ là một khách qua đường như Đông Phương Ẩn cũng có thể tự nhiên nói cười với nàng.
Đúng lúc này, ai đó đột nhiên dồn dập gõ mạnh lên cổng nhà, ngoài cửa vang lên tiếng gọi gấp gáp, "Văn Nhân đại phu! Văn Nhân đại phu! Ngài có nhà không?"
Nghe thấy tiếng động, tay Đông Phương Ẩn lập tức nắm chặt kiếm, Nam Cung Tĩnh nhíu mày buông Tống Giản ra, sau khi trao đổi ánh mắt với Văn Nhân Lạc xong mới ra ngoài mở cổng.
Bên ngoài, người đến là hạ nhân trong Đoan Vương phủ, thị nữ bên người của Đoan Vương thái phi, Tông muội. Nàng mang theo một chiếc xe ngựa, ngữ khí vội vàng, " Văn Nhân Lạc đại phu có ở nhà không ạ? Thái phi nhà chúng tôi muốn mời ngài ấy lập tức đến phủ"
Nam Cung Tĩnh nhạy bén phát hiện được, nơi ống tay áo và vạt áo của nàng ta dính không ít máu, thoạt nhìn như từng tiếp xúc với người nào đó bị trọng thương...
Hắn đang muốn quay đầu lại gọi Văn Nhân Lạc thì phát hiện đối phương đã ra đến.
Văn Nhân Lạc cũng nhùn thấy vết máu trên người Tông muội, không khỏi hơi nhíu mày, "Là thái phi xảy ra chuyện gì sao?"
"Không phải", Tông muội thở dài, "Là một người bạn của thái phi. Việc này không thể chậm trễ, phiền Văn Nhân đại phu nhanh chóng theo ta về!"
Tống Giản lại bắt đầu thêu khăn tay.
Việc này cũng xem như một cách cởi bỏ áp lực và thư giản. Thỉnh thoảng khi công việc gặp phải khó khăn hoặc không có manh mối thay đổi cục diện, việc dời đi sự chú ý của bản thân có lẽ có thể kích thích đại não, chợt loé linh quang, nghĩ ra được biện pháp trước đây nghĩ không ra.
Trường mệnh khoá và con hổ bông mà trước đây Tống Giản tặng cho Nam Cung Tĩnh, hắn lúc còn nhỏ vẫn luôn mang theo bên mình. Sau này, khi đã đến kinh thành, ngư long hỗn tạp, vì để ngừa vạn nhất, hắn đã cất chúng đi, cẩn thận gìn giữ. Hiện tại khi lần nữa lấy ra đã không thể nhận ra hình dáng ban đầu vì dù sao cũng là những thứ từ mười mấy năm trước.
Lần này, hình ảnh Tống Giản thiết kế cho Văn Nhân Lạc không có chút quan hệ gì với tên của hắn:
Nàng thêu ba bốn tảng đá, bên trên đó lại thêu thêm những dây leo hoang dã đầy cứng cáp.
Sau khi đưa khăn cho Văn Nhân Lạc, hắn mới biết được, thì ra chiếc khăn mấy ngày nay nàng vẫn luôn cặm cụi thêu là để cho mình.
Nhìn hình ảnh trên khăn, Văn Nhân Lạc có thất thần khẽ chớp mắt, ngơ ngác hỏi, "Vì sao lại là hình vẽ này?"
"Vì ta thấy A Lạc giống thực vật... rất kỳ diệu?"
"Thực vật?", Văn Nhân Lạc hoang mang nghiêng đầu, tựa hồ chưa từng nghĩ hắn trong mắt người khác lại là bộ dáng này, "Sư đệ cũng có sao?"
"Trước đây ta từng thêu cho hắn, chỉ là sau này... Chiếc khăn tay đó được làm thành trường mệnh khóa, tiếp đến ta lại làm cho hắn một con hổ bông. Hiện tại ngẫm lại, hắn đã trưởng thành, hình như cũng nên đưa một chiếc mới"
"Vậy Đông Phương sư đệ cũng có sao?"
"Có chứ", Tống Giản cười nói, "Chỉ là ta còn chưa nghĩ ra phải thêu cái gì cho cậu ấy. Chắc nên thêu thanh kiếm nhỉ? Để ta đi hỏi cậu ấy đã!"
Nói xong, nàng liền không chút chần chờ nhấc váy xoay người, chạy đi tìm Đông Phương Ẩn.
Sau khi có thể xuống giường, mỗi ngày cậu luôn kiên trì luyện kiếm.
Ngay từ đầu vì còn chút suy yếu, chỉ luyện một hai canh giờ. Dần dần mỗi lần luyện có thể lên đến một ngày, ngoại trừ thời gian ăn ba bữa, cậu tuyệt đối không nghỉ ngơi.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân vì sao dù còn trẻ mà võ nghệ của cậu lại xuất chúng như vậy.
"Đông Phương sư đệ!"
Tống Giản mỉm cười gọi cậu.
Nghe thấy giọng nàng, động tác của Đông Phương Ẩn chậm rãi dừng lại, hơi thở có chút hổn hển. Cậu đứng yên tại chỗ, đôi mắt trên khuôn mặt đầm đìa mồ hôi càng thêm sáng ngời, rực rỡ kia nhìn nàng, như đang hỏi, "Có chuyện gì?"
Tống Giản vội bưng ly nước cho cậu, "Ngươi vất vả rồi, uống nước nghỉ ngơi một chút đi. Thuận tiện, ta muốn hỏi một chút, ngươi có đồ vật gì yêu thích không?"
Đông Phương Ẩn rũ mắt, cẩn thận tránh đi đầu ngón tay mềm mại của nàng, vô cùng quy củ cầm lấy ly nước, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn."
Cậu uống một hơi cạn sạch, trên chiếc cổ hơi ngửa ra, hầu kết không ngừng chuyển động, những giọt mồ hôi sáng bóng chảy dọc theo da thịt xuống cổ áo, tràn ngập sự dẻo dai hoang dã đầy nóng bỏng.
Nam Cung Tĩnh và Văn Nhân Lạc đều xem như nam nhân hệ văn nhược. Trước mắt, ngoại trừ Nam Cung Thuần, Đông Phương Ẩn là nhân vật nam quan trọng, người thứ hai mà theo Tống Giản thuộc trường phái vũ lực.
Cảm giác cậu mang đến cho người khác quả nhiên hoàn toàn bất đồng.
Sau khi Đông Phương Ẩn không chút do dự trả lại ly nước không cho Tống Giản, cậu hơi chần chờ một lát mới trả lời, "Ta không thích đồ vật nào cả"
"Hoa cỏ, động vật, thực vật linh tinh? Đều không có sao?"
"Ừ"
"Vậy trong sinh mệnh của ngươi, đối với ngươi mà nói, đồ vật đặc biệt nhất... chỉ có kiếm sao?"
"Ừ", Đông Phương Ẩn thấp giọng đáp, "Bởi vì ta cần phải báo thù"
Tống Giản nghĩ giây lát lại hỏi, "Vậy ngoại trừ báo thù, ngươi còn chuyện gì muốn làm không?"
Đông Phương Ẩn nhìn chằm chằm nàng giây lát lại vội vàng rũ mắt, lắc đầu, "Trước khi thành công, ta không dám phân tâm"
"Là thế sao...", Tống Giản trầm mặc một chút, sau đó cảm thán nói, "Ngươi thật sự lợi hại"
"Ta?", Đông Phương Ẩn chút giật mình hỏi lại, "Lợi hại?"
Cậu nhíu mày, ra vẻ không thể chấp nhận lời khích lệ kia, cậu lắc đầu nói, "Mối thù sư môn đến nay chưa trả được... Ta một chút cũng không lợi hại"
"Không đâu", Tống Giản lại lắc đầu, giải thích, "Ta không phải nói về phương diện võ công mà ta đang nói về... phương diện tín niệm. Ngươi thật sự lợi hại"
"Ngươi... ủng hộ ta sao?"
"Đương nhiên rồi, vì sao lại không ủng hộ chứ?"
"Từ sau khi sư phụ chết, ta từng bái phỏng rất nhiều bằng hữu của ông. Nhưng khi nghe ta nói muốn tìm Nam Cung Thuần báo thù, họ đều khuyên ta từ bỏ"
"Thanh danh Nam Cung Thuần lớn như vậy sao"
Đông Phương Ẩn giản lược đáp, "Hắn chưa bao giờ thất bại"
Cậu cúi đầu nhìn trường kiếm trong tay, chậm rãi nói, "Có một vị lão tiền bối nói ta còn trẻ, trên thế giới còn có rất nhiều điều tốt đẹp, nếu suốt ngày trong lòng chỉ nghĩ cừu hận và thống khổ, thật sự quá mức đáng tiếc... Ông ấy hy vọng ta có thể buông bỏ hận thù, bắt đầu cuộc sống mới. Mọi người... đều nhìn ta bằng ánh mắt tiếc hận, như thể ta đang đi trên một con đường không thể quay đầu vậy"
Nói đến đây, Đông Phương Ẩn có chút mờ mịt, "Nhưng ta không biết phải thế nào mới có thể buông bỏ thù hận, cũng không biết phải thế nào mới có thể bắt đầu cuộc sống mới. Từ khi ta có hiểu chuyện, sư phụ liền nói với ta, một ngày nào đó, ta cần phải giết chết Nam Cung Thuần. Đó chính là mục tiêu duy nhất của ta"
Thấy thế, Tống Giản cảm thấy mình không thể cứ đứng yên không làm gì mà nên an ủi cậu một chút.
Nàng nhẹ vỗ lên cánh tay cậu.
Đông Phương Ẩn tiếp tục nói, "Đây là di nguyện của sư phụ, ta hoàn thành nó, chẳng lẽ không phải là chuyện dĩ nhiên sao? Nhưng không một ai ủng hộ ta, bọn họ đều muốn ta từ bỏ. Bọn họ rõ ràng là bằng hữu của sư phụ nhưng tất cả đều phủ định di nguyện của ông ấy. Ta không thể chịu được điều đó cho nên thà một mình lưu lạc khắp nơi cũng không muốn giao tiếp với họ"
"Bọn họ cũng vì hảo tâm thôi", Tống Giản có thể hiểu được suy nghĩ của họ, "Bọn họ là bằng hữu của sư phụ ngươi, chung quy vẫn hy vọng ngươi có thể sống những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc"
Thấy nàng nói giúp cho bọn họ, ngữ khí Đông Phương Ẩn không khỏi có chút đông cứng, "Ta không cảm thấy cuộc sống hiện tại có gì không tốt cả"
"Ta biết", nhưng Tống Giản cũng không đứng về phía những người kia, nàng dịu dàng nói, "Nói như thế nào nhỉ... Trước đây, ta cũng cảm thấy việc báo thù là một việc ngu ngốc và không tốt. Nhưng hiện tại ta lại cảm thấy, trên thế giới hiện có rất nhiều người vẫn chưa biết mình muốn làm gì, không hề có mục tiêu, cứ thế long bong, hao phí hết một đời... Như thế có lẽ còn không bằng người muốn báo thù, vì họ chỉ toàn tâm toàn ý, không ngừng kiên trì, nỗ lực hướng đến một mục tiêu"
Đương nhiên, việc như báo thù chỉ giới hạn trong bối cảnh võ hiệp cổ đại mới có thể lý giải. Trong xã hội hiện đại, có vấn đề gì vẫn nên tìm cảnh sát, giải quyết theo pháp luật mới là lựa chọn chính xác.
"Cuộc đời của một người, chung quy phải do chính mình lựa chọn. Người khác cảm thấy có đáng hay không cũng không quan trọng, chỉ cần bản thân ngươi cảm thấy mình sống tốt là đủ rồi"
Tống Giản nhìn Đông Phương Ẩn hỏi, "Vậy ngươi cảm thấy ngươi sống có tốt không?"
Nghe vậy, Đông Phương Ẩn trầm mặc giây lát, sau đó kiên định nói, "Tốt"
Tống Giản cười, "Vậy đủ rồi. Thế thì ta sẽ thêu cho ngươi một thanh kiếm nhé?"
Đông Phương Ẩn nhìn nàng, mím chặt môi, như thể vô cùng vui vẻ mà gật đầu thật mạnh.
...
"Ngươi nói xem...", Nam Cung Tĩnh đứng dưới mái hiên nhìn Tống Giản và Đông Phương Ẩn cách đó không xa đang trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, nhẹ giọng hỏi Văn Nhân Lạc đang đứng bên cạnh, "Nếu phu nhân thật sự cùng Đông Phương Ẩn lưỡng tình tương duyệt thì phải làm sao bây giờ?"
Văn Nhân Lạc nhìn sắc trời, cảm thấy chốc nữa có lẽ trời sẽ mưa.
"Ta thật sự căm ghét... giả thiết này của ngươi", hắn nhíu mày, "Ngươi nói xong ta liền nghĩ, chi bằng nhượng bộ một bước để họ sống tại cách vách là được. Nhưng khi nghĩ đến việc nếu muốn nhìn thấy nàng còn bị ngăn bởi một bức tường, ta lại cảm thấy như cũ rất không tình nguyện!"
"Sư huynh, trọng điểm của ngươi có đôi khi thật khiến ta không biết đâu mà lần", Nam Cung Tĩnh cạn lời nói, "Ngươi đối với phu nhân rốt cuộc là cảm giác gì?"
"Ta canh giữ bên cạnh nàng mười sáu năm", Văn Nhân Lạc nói, "Sau đó còn hẹn với nhau, sau khi nàng chết sẽ thuộc về ta"
"Dù chỉ là một cục đá, nếu sống bên cạnh ngươi mười sáu năm, ngươi cũng sẽ luyến tiếc khi phải tặng cho người khác à? Tình yêu nam nữ thì sao? Một chút cũng không có?"
Văn Nhân Lạc suy nghĩ, "Có lẽ cũng không phải không có"
"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ hỏi lại ta, tình yêu nam nữ là gì nữa đấy"
"Sư đệ, ta chỉ là không thể nhận biết mặt của người khác chứ không phải kẻ ngốc", Văn Nhân Lạc liếc hắn, "Ta ban nãy đã nghĩ kĩ rồi, ta không ngại làm chuyện phòng the với nàng cho nên hẳn là có tình yêu nam nữ đi"
Nam Cung Tĩnh không dám tin, khiếp sợ hỏi, "Ngươi nói ban nãy ngươi suy nghĩ cái gì hả?"
"Những chuyện như tình yêu nam nữ, nếu muốn xác nhận chính xác thì chỉ có thể xem bản thân có nguyện ý làm chuyện phòng the với đối phương hay không thôi. Như thế có gì không đúng chứ?", Văn Nhân Lạc bình tĩnh đáp, "Ta thử tưởng tượng đến những nữ nhân khác thì phát hiện bản thân không hề hứng thú. Nhưng nếu là Nhất Nhất, ta liền có thể. Cho nên ta nghĩ, đây có lẽ chính là tình yêu nam nữ!"
"..."
"Sư đệ?"
"Đôi khi ta thật sự hâm mộ ngươi"
"Hửm?"
"Những lời nói kia có lẽ chỉ mình ngươi mới có thể nói ra như thể đó là điều đương nhiên"
"Ngươi cũng có thể mà"
Thấy Văn Nhân Lạc nói như thể đúng lý hợp tình khiến Nam Cung Tĩnh vô cùng buồn cười
"Ta phí mười sáu năm để trở thành quân tử trong mắt người khác, nên vốn đã không thể giống như ngươi làm một quái nhân"
"Sư đệ, trong ngoài bất nhất là một căn bệnh"
"Ta biết. Mười sáu năm nay ngươi cứ lải nhải như thế suốt"
Lúc này, Nam Cung Tĩnh thấy Đông Phương Ẩn cúi đầu, không biết nói gì đó, Tống Giản đột nhiên duỗi tay, nhẹ nhàng xoa cánh tay cậu.
Nam Cung Tĩnh cảm nhận được thân thể mình chợt căng thẳng, nhưng ngoài dự đoán chính là, hắn không đi về phía họ.
Văn Nhân Lạc không khỏi có chút kinh ngạc nhướng mày, "Ta còn tưởng ngươi sẽ đến chen ngang họ nữa chứ"
"Tâm trạng hiện tại của phu nhân rất tốt", Nam Cung Tĩnh chịu đựng đáp, "Nếu luôn chen ngang nàng nói chuyện với người khác sẽ bị nàng ghét bỏ. Ta không muốn như vậy"
Thấy thế, Văn Nhân Lạc không khỏi nghi ngờ hỏi, "Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời đều che giấu con người thật với nàng sao?"
Sau một hồi lâu trầm mặc, Nam Cung Tĩnh có chút hỏi một đằng trả lời một nẻo đáp, "Ta từng hứa với phu nhân, nhất định sẽ không trưởng thành như Nam Cung Thuần. Ngươi chưa từng gặp Nam Cung Thuần nên không biết... Ta thường xuyên cảm thấy, bản thân đường như cũng máu lạnh lại vô tình giống hắn. Có đôi khi, những việc người khác cảm thấy đáng thương hay lo lắng, ta một chút cũng không hề cảm nhận được, ta chỉ nghĩ chúng chẳng liên quan gì đến ta cả"
"Có đôi khi, ta sẽ nhớ lại một vài việc hắn đã làm lúc ta còn nhỏ. Khi đó ta cảm thấy hắn không nói lý, nhưng hiện tại, ta đôi khi lại cảm thấy mình có thể hiểu được suy nghĩ cùng hành vi của hắn..."
"Ngươi không hiểu việc đó đáng sợ đến thế nào đâu. Ta ý thức được, con người thật của ta có lẽ cũng là một người vô cùng đáng sợ. Phu nhân đã vì Nam Cung Thuần chịu nhiều khổ cực như vậy, ngươi bảo ta làm thế nào có thể dùng con người thật của mình đứng trước mặt nàng đây?"
"Ta chưa hề bảo ngươi mang một mặt xấu xí kia cho nàng thấy", Văn Nhân Lạc lại nói, "Ai cũng có một góc tối, ai cũng cố gắng giấu nó đi, đây là chuyện tốt. Ý của ta là, nếu ngươi thật sự muốn gần gũi với Nhất Nhất thì không nên luôn giả vờ làm quân tử đoan chính, một mình yên lặng chịu đựng. Nếu ngươi không biểu lộ ra, sao nàng có thể biết?"
"...", nghe đến đó, Nam Cung Tĩnh bỗng nhiên lộ ra thần sắc không dám tin, hắn kinh ngạc nhìn Văn Nhân Lạc đứng bên cạnh nói, "Ta đang trao đổi với ngươi về vấn đề tình cảm sao? Phải chăng đầu óc ta bị hư rồi?"
Văn Nhân Lạc mặt không cảm xúc nói, "Vậy ngươi rốt cuộc có muốn thử hay không?"
Nam Cung Tĩnh lại do dự trong chốc lát, nhưng khi thấy nàng mỉm cười tươi tắn nói chuyện với Đông Phương Ẩn khiến cậu có chút e lệ cúi đầu cười, hắn rốt cuộc vẫn không nhịn được, cất bước đi về phía Tống Giản.
Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tống Giản xoay người lại. Khi thấy người đến là Nam Cung Tĩnh, đang muốn mỉm cười hỏi hắn có chuyện gì, nàng đã bị hắn từ sau ôm chằm lấy hai vai.
Khi còn nhỏ, hắn thường xuyên làm nũng như vậy với Tống Giản do đó sau một chốc sửng sốt, nàng chỉ cảm thấy vô cùng thân thuộc. Nhưng vì Nam Cung Tĩnh đã trưởng thành nên cũng không khỏi có chút kỳ quái.
Nàng nghi hoặc xoa mặt hắn, lo lắng nói, "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Nam Cung Tĩnh chôn mặt vào cổ nàng, khẽ lắc đầu.
Văn Nhân Lạc nhìn thấy vậy cũng đi qua, dang hai tay nói, "Ta cũng muốn"
Hắn nói xong liền định ôm lấy nàng nhưng đã bị Đông Phương Ẩn nắm chặt cánh tay, còn bị Nam Cung Tĩnh giơ tay đè lại trán, đẩy ra xa.
"Sao vậy?", Tống Giản chỉ có thể thử suy đoán hỏi, "Hôm nay lúc đến nhà khám bệnh gặp phải người bệnh khó ưa sao? Là đối phương rất khó triền sao?"
"Không có gì", Nam Cung Tĩnh lại im bặt không nhắc tới nguyên nhân thật sự, hắn chỉ cảm thấy thỏa mãn trong vòng tay của Tống Giản. Đây vốn dĩ nơi quay về hắn từng quen thuộc nhất, nhưng từ sau khi nàng tỉnh dậy, hắn chưa từng một lần làm thế này, "Chỉ là có đôi khi cảm thấy làm quân tử thật sự quá mệt mỏi"
"Phụt", Tống Giản không ngờ sẽ là đáp án này, nàng khẽ vỗ lên mu bàn tay Nam Cung Tĩnh, cười nói, "Nhưng A Tĩnh đã làm rất tốt"
Hắn uể oải, bĩu môi thấp giọng đáp, "Một chút cũng không tốt"
Hắn không phải là một người tốt, ích kỷ, lạnh nhạt, tham lam, táo bạo, nhạy cảm...
Nhưng tệ nhất chính là, dù biết rõ bản thân vô cùng tệ hại nhưng hắn lại không hề muốn sửa đổi.
Hắn hy vọng có một ngày, Tống Giản có thể tiếp thu con người thật của mình, nhưng rồi hắn lại sợ hãi, không dám sống thật với bản thân khi đứng trước mặt nàng.
Bọn họ vốn nên là mối quan hệ quen thuộc nhất, thân mật nhất nhưng vì hắn luôn giữ một tầng khoảng cách mỏng manh nên hiện tại, vốn dĩ chỉ là một khách qua đường như Đông Phương Ẩn cũng có thể tự nhiên nói cười với nàng.
Đúng lúc này, ai đó đột nhiên dồn dập gõ mạnh lên cổng nhà, ngoài cửa vang lên tiếng gọi gấp gáp, "Văn Nhân đại phu! Văn Nhân đại phu! Ngài có nhà không?"
Nghe thấy tiếng động, tay Đông Phương Ẩn lập tức nắm chặt kiếm, Nam Cung Tĩnh nhíu mày buông Tống Giản ra, sau khi trao đổi ánh mắt với Văn Nhân Lạc xong mới ra ngoài mở cổng.
Bên ngoài, người đến là hạ nhân trong Đoan Vương phủ, thị nữ bên người của Đoan Vương thái phi, Tông muội. Nàng mang theo một chiếc xe ngựa, ngữ khí vội vàng, " Văn Nhân Lạc đại phu có ở nhà không ạ? Thái phi nhà chúng tôi muốn mời ngài ấy lập tức đến phủ"
Nam Cung Tĩnh nhạy bén phát hiện được, nơi ống tay áo và vạt áo của nàng ta dính không ít máu, thoạt nhìn như từng tiếp xúc với người nào đó bị trọng thương...
Hắn đang muốn quay đầu lại gọi Văn Nhân Lạc thì phát hiện đối phương đã ra đến.
Văn Nhân Lạc cũng nhùn thấy vết máu trên người Tông muội, không khỏi hơi nhíu mày, "Là thái phi xảy ra chuyện gì sao?"
"Không phải", Tông muội thở dài, "Là một người bạn của thái phi. Việc này không thể chậm trễ, phiền Văn Nhân đại phu nhanh chóng theo ta về!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.