Chương 78: Bồ Đề Huyết Thủ.
Cò
13/05/2016
" Các ngươi vội vàng rời đi như vậy."
Mục Sinh phiêu phù trên không, liếc mắt nhìn xung quanh hư không bên trong các lão quái bóng dáng đang chật vật muốn rời đi.
" Đã các ngươi cố ý chiếu cố đệ tử tông môn ta, ta đây làm trưởng bối, đáp lễ càng nặng để nể mặt trưởng bối các ngươi."
Giọng nói Mục Sinh bình tĩnh vô ba, nhưng mang theo một hàm ý uy hiếp bọn họ, ngay lúc định đứng lên mắng nhiết hắn, những lão quái đang ẩn núp đồng loạt co rút hai mắt lại.
Không gian trở nên hôn ám, bầu trời phía trên như nhuộm màu đỏ huyết mà không chói lọi, một mảng hôn ám âm trầm, cả sơn mạch bị bao phủ bởi một bầu trời huyết lệ.
Mục Sinh bay lên trên tận trời cao, trên người sát khí lẫm nhiên không tiết chế, hắn lúc này tựa như một con hung thú đã thoát khỏi gông cầm xiềng xích bây lâu nay.
" phăng."
Như kim loại va chạm, quan âm pháp tướng thần thông từ màu vàng kim bắt đầu xuất hiện hoa văn màu đỏ huyết kì dị chảy dài khắp cơ thể, bách thủ chấp tay lại như tôn phật đang niệm kinh.
" Mục lão đầu, có gì từ từ nói."
" Mục lão đầu, chúng ta dù sao cũng có chút quan hệ, không cần phải ra tay độc ác như vậy." Những lão quái lâu năm đã nhìn ra Mục Sinh muốn làm gì, nếu như bọn họ không lầm mà nói, hắn đang sử dụng một môn ngoan độc thần thông, cũng là một môn khiến hắn thành danh trong tu chân giới.
" Các ngươi yên tâm, ta sẽ không ra tay quá nặng." Mục Sinh mặt mang mĩm cười như kế tiếp chuyện không liên quan đến hắn, ngay lúc những người khác đang loay hoay tìm đường chạy trốn, không gian xung quanh bổng chấn động rồi bổng dưng dừng lại như bị kết đông.
" Bách Thủ Quan Âm - Bồ Đề Huyết Thủ."
Pháp tướng uy áp phóng ra khiến không gian bị phong toả, bách thủ chuyển thế thành chưởng ấn, phía trên xuất hiện một tầng huyết khí đáng sợ, nhìn đến huyết tinh như vậy Huyết Tôn cảm thấy như tiểu thừ gặp đại thừa, trước mắt môn thần thông này còn máu tanh huyết lệ hơn hắn lúc trước.
Bồ Đề Huyết Thủ là một môn thần thông ra tay cực kỳ độc ác, được xem là cấm kị của phật môn, người có thể tu luyện môn thần thông này chính là kẻ đi ra từ chiến trường đẫm máu, đạp lên xác chết mà đi giữa tha ma sa ngã, chỉ có những người như vậy mới không bị oán khí của huyết thủ mà ảnh hưởng đến tinh thần. Về phần Mục Sinh hết lần này tới lần khác chỉ xuất ra phật môn bản lãnh mà không phải đạo môn pháp thuật đó là bởi vì hắn cùng phật môn có duyên, nói chính xác hơn, hắn là một thiên tài trong thiên tài, yêu nghiệt trong yêu nghiệt, không chỉ phật môn thần thông, mà ngay cả đạo nho ma quỷ hắn đều thập phần tinh thông thuần thục.
Lúc này huyết khí phía trên bách thủ đã cường thịnh, quan âm pháp tướng hai mắt loé sáng lên, bách thủ đánh vào hư không nhanh đến nổi không nhìn thấy hắn xuất chiêu.
Huyết Tôn cùng những lão quái cảm thấy áp lực cực lớn khiến bọn hắn không thể động, hoản hốt nhìn lại, một đạo chưởng ẩn đỏ huyết trực tiếp đánh lên thân thể bọn họ khiến huyết dịch bổng nhiên sôi trào, huyết dịch bên trong sôi sục như muốn đốt cháy làn da mà trào ra ngoài.
" Bùm, bùm, bùm, bùm."
Hư không bên trong liên tiếp phát ra một tiếng như phát nổ, trong bầu trời bổng xuất hiện từng trận mưa máu bắn tung toé, không phát ra một tiếng kêu rên, thân thể bọn họ bị phá nát chỉ còn nguyên anh sót lại.
" Lão ngoan đồng, ngươi ra tay thật độc ác." Huyết Tôn nguyên anh căm tức nhìn Mục Sinh, chỉ một cái chuyển mình huyết dịch xung quanh lại ngưng tụ thành thân thể hắn, lúc này Huyết Tôn lại lên tiếng hướng về Mục Sinh.
" Mục lão ngoan đồng, các ngươi thái nhất tông chắc chắn sẽ không yên, ngươi chờ." Nói tới đây hắn liền hoá thành một đạo độn quang biến mất không thấy.
" Mục lão huynh, chuyện hôm nay xem như chứ từng sãy ra." Một tôn nguyên anh bay ra từ hư không đối với Mục Sinh đạo.
" Ta cũng không phải là tiểu nhân." Mục Sinh vuốt vuốt râu, hắn rõ ràng là đang châm biếm bọn họ.
" Hảo, Mục huynh quả nhiên độ lượng, tiểu đệ thẹn không thể bằng, ngày khác gặp lại." Nguyên anh lão quái vừa nói xong, nguyên anh đã chạy xa vạn dặm.
Nhìn lần lượt rời đi những lão quái vật, chúng đệ tử mới âm thầm thờ phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Mục Sinh bay đến phi toa một mãnh tiếng hò reo vui mừng.
" Đạ ta Mục sư huynh ra tay cứu giúp." Nạp Lan Y Tiên thân ôm Cốc Hồn nguyên anh tiến đến đa tạ.
" Không cần phải khách sáo, dù sao ta cũng từng xem hai người các ngươi lớn lên, cũng xem như là một mặt trưởng bối." Mục Sinh hề hề bồ dạng lúc này đã không còn hình tượng hung thần khi nãy.
" Phải rồi, hắn không sao chứ." Mục Sinh liếc nhìn Cốc Hồn nguyên anh đang nhắm mắt.
" Lấy hắn tình trạng nguyên anh hiện tại, ta e không thể trọng tố thân thể." Nạp Lan Y Tiên lo âu nhìn phu quân của mình.
" Là do huyết sát lây nhiễm." Huyết sát, gần giống với sát khí, loại này huyết sát rất dễ lây nhiễm, cái quan trong không phải là gây ra tổn hại lớn hay nhỏ, mà huyết sát loại này rất khó tẩy trừ, chỉ cần còn sót một tia, chúng sẽ rất nhanh bộc phát.
" Ta có thể tẩy trừ bên trong hắn huyết sát, nhưng trong quá trình tẩy trừ sẽ rất dễ tổn thương đến hắn nguyên anh, đây là bởi vì thương thế nguyên anh của hắn đã rất nghiêm trọng." Mục Sinh trầm ngâm một lát đưa ra kết luận.
" Vậy phải làm sao." Nạp Lan Y Tiên lo lắng hỏi.
" Phải có một người kế bên cạnh thi triển hồi phục hệ pháp thuật, nếu không nguyên anh rất dễ bị tổn thương." Mục Sinh nói xong quay về Mục Dạ cùng Mộ Ly hai tên đệ tử.
" Hai tên tiểu tử, còn đứng đó làm gì, nhìn đến giúp ta một tay."
" Sư tôn, bọn ta có thể sao." Mục Dạ hai người lên tiếng.
" Cả hai thay phiên nhau có thể được." Mục Sinh gật đầu lên tiếng thúc dục, bọn họ ba người đi đến một gian phòng trong phi toa.
" Mộ Ly, đa tạ ngươi." Một đường đi Mộ Ly bị Cốc U Lan nắm tay lại.
" Chuyện lần trước cùng lần này, nhờ vào ngươi rồi." Là người rất ít thổ lộ tình cảm của mình, nhưng Mộ Ly lần này tới lần khác giúp nàng, Cốc U Lan quả thật rất mang ơn Mộ Ly.
" Không cần để tâm, ta làm cũng vì có mục đích của ta, ngươi chỉ cần biết ngươi thiếu ta ân tình rất nhiều." Mộ Ly mặt không biểu lộ nhưng trong lòng lại cười gian tà.
" Nghịch thiên chi nữ, khai thiên kiếm, không lôi kéo ngươi về phía ta quả thật là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời này."
Mục Sinh phiêu phù trên không, liếc mắt nhìn xung quanh hư không bên trong các lão quái bóng dáng đang chật vật muốn rời đi.
" Đã các ngươi cố ý chiếu cố đệ tử tông môn ta, ta đây làm trưởng bối, đáp lễ càng nặng để nể mặt trưởng bối các ngươi."
Giọng nói Mục Sinh bình tĩnh vô ba, nhưng mang theo một hàm ý uy hiếp bọn họ, ngay lúc định đứng lên mắng nhiết hắn, những lão quái đang ẩn núp đồng loạt co rút hai mắt lại.
Không gian trở nên hôn ám, bầu trời phía trên như nhuộm màu đỏ huyết mà không chói lọi, một mảng hôn ám âm trầm, cả sơn mạch bị bao phủ bởi một bầu trời huyết lệ.
Mục Sinh bay lên trên tận trời cao, trên người sát khí lẫm nhiên không tiết chế, hắn lúc này tựa như một con hung thú đã thoát khỏi gông cầm xiềng xích bây lâu nay.
" phăng."
Như kim loại va chạm, quan âm pháp tướng thần thông từ màu vàng kim bắt đầu xuất hiện hoa văn màu đỏ huyết kì dị chảy dài khắp cơ thể, bách thủ chấp tay lại như tôn phật đang niệm kinh.
" Mục lão đầu, có gì từ từ nói."
" Mục lão đầu, chúng ta dù sao cũng có chút quan hệ, không cần phải ra tay độc ác như vậy." Những lão quái lâu năm đã nhìn ra Mục Sinh muốn làm gì, nếu như bọn họ không lầm mà nói, hắn đang sử dụng một môn ngoan độc thần thông, cũng là một môn khiến hắn thành danh trong tu chân giới.
" Các ngươi yên tâm, ta sẽ không ra tay quá nặng." Mục Sinh mặt mang mĩm cười như kế tiếp chuyện không liên quan đến hắn, ngay lúc những người khác đang loay hoay tìm đường chạy trốn, không gian xung quanh bổng chấn động rồi bổng dưng dừng lại như bị kết đông.
" Bách Thủ Quan Âm - Bồ Đề Huyết Thủ."
Pháp tướng uy áp phóng ra khiến không gian bị phong toả, bách thủ chuyển thế thành chưởng ấn, phía trên xuất hiện một tầng huyết khí đáng sợ, nhìn đến huyết tinh như vậy Huyết Tôn cảm thấy như tiểu thừ gặp đại thừa, trước mắt môn thần thông này còn máu tanh huyết lệ hơn hắn lúc trước.
Bồ Đề Huyết Thủ là một môn thần thông ra tay cực kỳ độc ác, được xem là cấm kị của phật môn, người có thể tu luyện môn thần thông này chính là kẻ đi ra từ chiến trường đẫm máu, đạp lên xác chết mà đi giữa tha ma sa ngã, chỉ có những người như vậy mới không bị oán khí của huyết thủ mà ảnh hưởng đến tinh thần. Về phần Mục Sinh hết lần này tới lần khác chỉ xuất ra phật môn bản lãnh mà không phải đạo môn pháp thuật đó là bởi vì hắn cùng phật môn có duyên, nói chính xác hơn, hắn là một thiên tài trong thiên tài, yêu nghiệt trong yêu nghiệt, không chỉ phật môn thần thông, mà ngay cả đạo nho ma quỷ hắn đều thập phần tinh thông thuần thục.
Lúc này huyết khí phía trên bách thủ đã cường thịnh, quan âm pháp tướng hai mắt loé sáng lên, bách thủ đánh vào hư không nhanh đến nổi không nhìn thấy hắn xuất chiêu.
Huyết Tôn cùng những lão quái cảm thấy áp lực cực lớn khiến bọn hắn không thể động, hoản hốt nhìn lại, một đạo chưởng ẩn đỏ huyết trực tiếp đánh lên thân thể bọn họ khiến huyết dịch bổng nhiên sôi trào, huyết dịch bên trong sôi sục như muốn đốt cháy làn da mà trào ra ngoài.
" Bùm, bùm, bùm, bùm."
Hư không bên trong liên tiếp phát ra một tiếng như phát nổ, trong bầu trời bổng xuất hiện từng trận mưa máu bắn tung toé, không phát ra một tiếng kêu rên, thân thể bọn họ bị phá nát chỉ còn nguyên anh sót lại.
" Lão ngoan đồng, ngươi ra tay thật độc ác." Huyết Tôn nguyên anh căm tức nhìn Mục Sinh, chỉ một cái chuyển mình huyết dịch xung quanh lại ngưng tụ thành thân thể hắn, lúc này Huyết Tôn lại lên tiếng hướng về Mục Sinh.
" Mục lão ngoan đồng, các ngươi thái nhất tông chắc chắn sẽ không yên, ngươi chờ." Nói tới đây hắn liền hoá thành một đạo độn quang biến mất không thấy.
" Mục lão huynh, chuyện hôm nay xem như chứ từng sãy ra." Một tôn nguyên anh bay ra từ hư không đối với Mục Sinh đạo.
" Ta cũng không phải là tiểu nhân." Mục Sinh vuốt vuốt râu, hắn rõ ràng là đang châm biếm bọn họ.
" Hảo, Mục huynh quả nhiên độ lượng, tiểu đệ thẹn không thể bằng, ngày khác gặp lại." Nguyên anh lão quái vừa nói xong, nguyên anh đã chạy xa vạn dặm.
Nhìn lần lượt rời đi những lão quái vật, chúng đệ tử mới âm thầm thờ phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Mục Sinh bay đến phi toa một mãnh tiếng hò reo vui mừng.
" Đạ ta Mục sư huynh ra tay cứu giúp." Nạp Lan Y Tiên thân ôm Cốc Hồn nguyên anh tiến đến đa tạ.
" Không cần phải khách sáo, dù sao ta cũng từng xem hai người các ngươi lớn lên, cũng xem như là một mặt trưởng bối." Mục Sinh hề hề bồ dạng lúc này đã không còn hình tượng hung thần khi nãy.
" Phải rồi, hắn không sao chứ." Mục Sinh liếc nhìn Cốc Hồn nguyên anh đang nhắm mắt.
" Lấy hắn tình trạng nguyên anh hiện tại, ta e không thể trọng tố thân thể." Nạp Lan Y Tiên lo âu nhìn phu quân của mình.
" Là do huyết sát lây nhiễm." Huyết sát, gần giống với sát khí, loại này huyết sát rất dễ lây nhiễm, cái quan trong không phải là gây ra tổn hại lớn hay nhỏ, mà huyết sát loại này rất khó tẩy trừ, chỉ cần còn sót một tia, chúng sẽ rất nhanh bộc phát.
" Ta có thể tẩy trừ bên trong hắn huyết sát, nhưng trong quá trình tẩy trừ sẽ rất dễ tổn thương đến hắn nguyên anh, đây là bởi vì thương thế nguyên anh của hắn đã rất nghiêm trọng." Mục Sinh trầm ngâm một lát đưa ra kết luận.
" Vậy phải làm sao." Nạp Lan Y Tiên lo lắng hỏi.
" Phải có một người kế bên cạnh thi triển hồi phục hệ pháp thuật, nếu không nguyên anh rất dễ bị tổn thương." Mục Sinh nói xong quay về Mục Dạ cùng Mộ Ly hai tên đệ tử.
" Hai tên tiểu tử, còn đứng đó làm gì, nhìn đến giúp ta một tay."
" Sư tôn, bọn ta có thể sao." Mục Dạ hai người lên tiếng.
" Cả hai thay phiên nhau có thể được." Mục Sinh gật đầu lên tiếng thúc dục, bọn họ ba người đi đến một gian phòng trong phi toa.
" Mộ Ly, đa tạ ngươi." Một đường đi Mộ Ly bị Cốc U Lan nắm tay lại.
" Chuyện lần trước cùng lần này, nhờ vào ngươi rồi." Là người rất ít thổ lộ tình cảm của mình, nhưng Mộ Ly lần này tới lần khác giúp nàng, Cốc U Lan quả thật rất mang ơn Mộ Ly.
" Không cần để tâm, ta làm cũng vì có mục đích của ta, ngươi chỉ cần biết ngươi thiếu ta ân tình rất nhiều." Mộ Ly mặt không biểu lộ nhưng trong lòng lại cười gian tà.
" Nghịch thiên chi nữ, khai thiên kiếm, không lôi kéo ngươi về phía ta quả thật là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.