Nữ Phụ Tìm Đường Chết Rớt Tuyến Rồi
Chương 9: Nghèo Túng(1)
Chu Nguyên
23/09/2022
Chu Tây nằm ngủ cho đến hai giờ chiều mới tỉnh dậy . Căn phòng lúc này vắng vẻ, phía bên kia chiếc giường trống rỗng, chiếc chăn đã được gấp gọn gàng, gối đầu đặt quy củ ở vị trí cũ.
Cùng Chu Tây bên này rối loạn , Lục Bắc Nghiêu rời đi.
Cảm giác căn phòng hơi lạnh, Chu Tây vùi mặt vào trong gối.
Cánh cửa bị gõ vang, cô không muốn nhúc nhích, tiếp tục nằm trên giường . Lục Bắc Nghiêu ngủ vĩnh viễn luôn chiếm giữ góc giường lớn bên ngoài. Trước đây khi thuê nhà ở, hắn thuê một ngôi nhà giá rẻ. Chỉ có một chiếc giường nhỏ một mét hai , Chu Tây còn cố tình chen chúc với hắn.
Lục Bắc Nghiêu thà để cho nữa người nằm ở ngoài khoảng không cũng kiên quyết cùng cô kéo ra khoảng cách.
Có một số việc, đều đã có câu trả lời từ rất sớm, chỉ là cô vẫn không chịu cam lòng.
Nữ nhân theo đuổi nam nhân như cách một tầng vải mỏng thì đó chính là lưỡng tình tương duyệt. Còn nếu không có tình cảm thì nữ truy nam như cách một tầng lưới sắt . Suốt cả đời này, cô đều không thể đi xuyên qua bức màn mỏng đó.
"Bà Lục ? Đã thức dậy chưa? Nên rời giường ăn cơm." Dì Hứa bước vào cửa, nói nhẹ nhàng, "Đem rèm cửa sổ mở một chút có được hay không ? Chừa lại một tấm rèm thôi "
"Dạ" Chu Tây từ trong gối đầu phát ra âm thanh "Sau này cứ gọi cháu là Chu Tây thôi ạ"
Dì Hứa mở rèm cửa ra, ánh sáng màu vàng của mặt trời chiều từ khe hẹp cửa sổ phía bên phải chiếu rọi vào , trải dài trên tấm thảm mềm mại, Chu Tây híp mắt nhìn.
"Cửa sổ cũng mở để thông gió có được không ?"
Chu Tây lại dạ một tiếng,cô lúc này làm gì cũng không có khí lực.
" Cháu không thích dì gọi là bà Lục? Tại sao? Lại đổi phương pháp sao?" Dì Hứa mở cửa sổ để cho gió mát lọt vào, cửa sổ được mở vào trong , cửa sổ phản chiếu ánh sáng vàng.
"Cháu sẽ không kết hôn,cần gì phải kêu bà Lục " Chu Tây đem mặt chôn trở về , lúc trước cô tự cho là đúng , coi mình là vợ Lục Bắc Nghiêu, liền ép mọi người gọi nàng là bà Lục. Bây giờ nghĩ lại, thật sự là không biết xấu hổ .
.
"Chỉ còn thiếu một tấm giấy kết hôn , cháu sẽ làm bà Lục sớm hay muộn thôi " Dì Hứa nói, "Dì làm "hoành thánh ăn nhé ? Súp gà ăn vào buổi sáng là tốt nhất . Da gà dì đã làm xong , là da mỏng mà cháu thích . Vừa mới rời giường uống chút canh nóng đối với thân thể sẽ rất tốt. "
*Hoành thánh, hay còn gọi là hồn-đồn, hoành thánh hoặc vằn thắn là một món ăn có nguồn gốc từ Quảng Đông, Trung Quốc, phổ biến ở nhiều nước Á Đông. Cách gọi "hoành thánh" hoặc "vằn thắn" được cho là xuất phát từ âm Quảng Đông của chữ 雲吞, mà âm Hán Việt là "vân thôn", có nghĩa là "nuốt mây".
Chu Tây không có ý nghĩ để bản thân nhịn đói, cô rất choáng váng đầu.
"Vâng."
"Ta đi đây, cháu mau chóng rời giường " Dì Hứa đi ra khỏi phòng.
Chu Tây nhắm mắt một lúc , rời giường tìm dép đi vào phòng tắm. Trên người đau dữ dội , đau đến nỗi đầu cô cũng đau. Cô tắm rửa , thay xong cái váy ngắn liền đi xuống lầu.
Mùi thơm của hoành thánh phiêu đãng trong không khí,ánh mặt trời buổi chiều hết sức êm dịu. Tâm trạng của Chu Tây tốt hơn một chút, cơn đói cuốn tới, ùn ùn kéo đến như muốn đem cô cắn nuốt.
Ngay khi Chu Tây đi đến cửa bếp, dì Hứa bước ra với một bát súp men trắng trên đĩa, bên trong cái bát là hoành thánh nóng hôi hổi "Đi ăn cơm, đừng đợi ở cửa phòng bếp"
Chu Tây đi đến kéo ra chiếc ghế ăn rồi ngồi xuống, dì Hứa đặt một cái muỗng gỗ lên đĩa. " Cháu ăn, ta đi làm cho cháu một ly nước ép trái cây rau quả."
Hoành thánh có màu trắng,nước súp tươi ngon, Chu Tây ăn mà mũi chua xót, sau đó đôi mắt cũng hồng lên.
Một lát sau, dì Hứa đem đến một ly nước trái cây đầy cho Chu Tây , nói rằng: "Tiên sinh nói , hai ngày này cháu đừng nên ra cửa , ở nhà dưỡng cho tốt chân của cháu."
Trong hoành thánh có tôm đã bóc vỏ, đúng là hương vị Chu Tây thích.
"Hắn đi lúc mấy giờ?"
Cùng Chu Tây bên này rối loạn , Lục Bắc Nghiêu rời đi.
Cảm giác căn phòng hơi lạnh, Chu Tây vùi mặt vào trong gối.
Cánh cửa bị gõ vang, cô không muốn nhúc nhích, tiếp tục nằm trên giường . Lục Bắc Nghiêu ngủ vĩnh viễn luôn chiếm giữ góc giường lớn bên ngoài. Trước đây khi thuê nhà ở, hắn thuê một ngôi nhà giá rẻ. Chỉ có một chiếc giường nhỏ một mét hai , Chu Tây còn cố tình chen chúc với hắn.
Lục Bắc Nghiêu thà để cho nữa người nằm ở ngoài khoảng không cũng kiên quyết cùng cô kéo ra khoảng cách.
Có một số việc, đều đã có câu trả lời từ rất sớm, chỉ là cô vẫn không chịu cam lòng.
Nữ nhân theo đuổi nam nhân như cách một tầng vải mỏng thì đó chính là lưỡng tình tương duyệt. Còn nếu không có tình cảm thì nữ truy nam như cách một tầng lưới sắt . Suốt cả đời này, cô đều không thể đi xuyên qua bức màn mỏng đó.
"Bà Lục ? Đã thức dậy chưa? Nên rời giường ăn cơm." Dì Hứa bước vào cửa, nói nhẹ nhàng, "Đem rèm cửa sổ mở một chút có được hay không ? Chừa lại một tấm rèm thôi "
"Dạ" Chu Tây từ trong gối đầu phát ra âm thanh "Sau này cứ gọi cháu là Chu Tây thôi ạ"
Dì Hứa mở rèm cửa ra, ánh sáng màu vàng của mặt trời chiều từ khe hẹp cửa sổ phía bên phải chiếu rọi vào , trải dài trên tấm thảm mềm mại, Chu Tây híp mắt nhìn.
"Cửa sổ cũng mở để thông gió có được không ?"
Chu Tây lại dạ một tiếng,cô lúc này làm gì cũng không có khí lực.
" Cháu không thích dì gọi là bà Lục? Tại sao? Lại đổi phương pháp sao?" Dì Hứa mở cửa sổ để cho gió mát lọt vào, cửa sổ được mở vào trong , cửa sổ phản chiếu ánh sáng vàng.
"Cháu sẽ không kết hôn,cần gì phải kêu bà Lục " Chu Tây đem mặt chôn trở về , lúc trước cô tự cho là đúng , coi mình là vợ Lục Bắc Nghiêu, liền ép mọi người gọi nàng là bà Lục. Bây giờ nghĩ lại, thật sự là không biết xấu hổ .
.
"Chỉ còn thiếu một tấm giấy kết hôn , cháu sẽ làm bà Lục sớm hay muộn thôi " Dì Hứa nói, "Dì làm "hoành thánh ăn nhé ? Súp gà ăn vào buổi sáng là tốt nhất . Da gà dì đã làm xong , là da mỏng mà cháu thích . Vừa mới rời giường uống chút canh nóng đối với thân thể sẽ rất tốt. "
*Hoành thánh, hay còn gọi là hồn-đồn, hoành thánh hoặc vằn thắn là một món ăn có nguồn gốc từ Quảng Đông, Trung Quốc, phổ biến ở nhiều nước Á Đông. Cách gọi "hoành thánh" hoặc "vằn thắn" được cho là xuất phát từ âm Quảng Đông của chữ 雲吞, mà âm Hán Việt là "vân thôn", có nghĩa là "nuốt mây".
Chu Tây không có ý nghĩ để bản thân nhịn đói, cô rất choáng váng đầu.
"Vâng."
"Ta đi đây, cháu mau chóng rời giường " Dì Hứa đi ra khỏi phòng.
Chu Tây nhắm mắt một lúc , rời giường tìm dép đi vào phòng tắm. Trên người đau dữ dội , đau đến nỗi đầu cô cũng đau. Cô tắm rửa , thay xong cái váy ngắn liền đi xuống lầu.
Mùi thơm của hoành thánh phiêu đãng trong không khí,ánh mặt trời buổi chiều hết sức êm dịu. Tâm trạng của Chu Tây tốt hơn một chút, cơn đói cuốn tới, ùn ùn kéo đến như muốn đem cô cắn nuốt.
Ngay khi Chu Tây đi đến cửa bếp, dì Hứa bước ra với một bát súp men trắng trên đĩa, bên trong cái bát là hoành thánh nóng hôi hổi "Đi ăn cơm, đừng đợi ở cửa phòng bếp"
Chu Tây đi đến kéo ra chiếc ghế ăn rồi ngồi xuống, dì Hứa đặt một cái muỗng gỗ lên đĩa. " Cháu ăn, ta đi làm cho cháu một ly nước ép trái cây rau quả."
Hoành thánh có màu trắng,nước súp tươi ngon, Chu Tây ăn mà mũi chua xót, sau đó đôi mắt cũng hồng lên.
Một lát sau, dì Hứa đem đến một ly nước trái cây đầy cho Chu Tây , nói rằng: "Tiên sinh nói , hai ngày này cháu đừng nên ra cửa , ở nhà dưỡng cho tốt chân của cháu."
Trong hoành thánh có tôm đã bóc vỏ, đúng là hương vị Chu Tây thích.
"Hắn đi lúc mấy giờ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.