Nữ Phụ Trà Xanh Này, Tôi Không Làm Nữa!
Chương 5: Bàn Chuyện Hôn Sự Của Hai Đứa
Ma Nữ Làm Việc Ban Đêm
27/07/2024
Rất nhanh, Lục Hạ vừa thay đồ mới giúp Lục Vy Trà khập khiễng bước xuống lầu.
Khâu Trân Ni ban đầu tỏ ra mong đợi khi nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, nhưng khi nhìn thấy quần áo trên người Lục Hạ, đồng tử bà ta đột nhiên co rút, toàn bộ khuôn mặt tái xanh.
"Đây! Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Người giúp việc lập tức chạy đến chỗ Khâu Trân Ni, cúi đầu thì thầm vào tai bà ta.
Sau khi nghe người giúp việc giải thích, Khâu Trân Ni tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Lục Hạ! Sao mày lại không hiểu chuyện như vậy? Tuổi còn nhỏ đã ham hư vinh, lại còn ép em gái mình cho quần áo, giày dép?"
"Mày muốn sao không nói với tao? Sao lại cướp đồ của em gái?"
Lục Vy Trà nhanh chóng giải thích: "Mẹ! Sao chị có thể cướp đồ của con? Là vì quần áo con mặc không vừa người, vừa hay chị mặc rất hợp, nên con mới để chị mặc chúng."
"Mọi người xem chị mặc bộ váy này trông đẹp biết bao?"
Ông Ngôn và bà Ngôn nhìn Lục Hạ một chút, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Lục Hạ mặc bộ đồ này, trông hoàn toàn khác với hình tượng đàn chị xã hội đen vừa nãy.
"Quả thật không tồi, như đổi thành người khác vậy, rất giống với bà Lục lúc còn trẻ!"
Ngay cả Ngôn Mặc vẻ mặt bình tĩnh, đồng tử cũng co rút lại, đáy mắt lộ ra một tia hứng thú.
Cảm nhận được ánh mắt của người nhà họ Ngôn, khóe miệng Lục Vy Trà cong lên một nụ cười.
Xem ra ấn tượng của nam chính và người nhà họ Ngôn đối với nữ chính không tồi, chuyện hủy hôn của cô ấy ổn rồi!
Nhưng điều mà Lục Vy Trà không ngờ là, ngay khi cô vui vẻ được một giây, Ngôn Mặc lại nhìn cô một cách nghiêm khắc, mang theo một chút dò xét.
Cảm nhận được sự quan tâm đột ngột của nam chính, Lục Vy Trà có chút không thoải mái, dịch chuyển chỗ ngồi, nấp sau lưng Lục Hạ, dùng thân mình chặn lại, nói với Lục Hạ: “Chị, chúng ta ngồi đi? Các cô chú đợi đã lâu!"
Lục Hạ ngước mắt nhìn Ngôn Mặc, trong nháy mắt, ánh mắt hai người chạm nhau, không khí lóe lên những tia lửa điện.
Ngón tay của Lục Vy Trà run rẩy vì phấn khích, nhìn trúng nhau rồi đúng không?
Không uổng công cô tốn nhiều công sức như vậy!
Lúc này trên bàn ăn còn hai chỗ trống, một chỗ đối diện Ngôn Mặc, một chỗ bên cạnh Ngôn Mặc.
Khâu Trân Ni thấy Lục Vy Trà ngồi vào chỗ đối diện Ngôn Mặc, rất bất mãn nói: "Trà Trà, sao con không ngồi bên cạnh anh trai Ngôn Mặc, hai đứa đã lâu không gặp, không có chuyện gì để nói sao?"
Lục Vy Trà cười nói: "Mẹ, con ngồi ở đây thuận tiện hơn, chân con còn đang bị thương!"
Đây là đang tạo cơ hội cho nam chính và nữ chính, tẩy trắng có hiểu không?
Khâu Trân Ni rất không đồng tình: "Vậy cũng không thể..."
Lục Hạ dường như không nghe thấy lời nói của Khâu Trân Ni, cô ấy kéo ghế bên cạnh Ngôn Mặc ra và ngồi vào.
Bà Ngôn nhìn thấy hết mọi chuyện, vỗ nhẹ lên tay Khâu Trân Ni an ủi nói: "Ngồi đâu chẳng như nhau? Ngồi đối diện không phải nhìn càng rõ hơn sao?"
Nói xong liếc Ngôn Mặc một cái: "Đúng không?"
"Ha!" Ngôn Mặc cười một tiếng, không trả lời.
Ánh mắt sắc bén lại quét qua quét lại trên mặt hai người Lục Vy Trà và Lục Hạ.
Hai người này rốt cuộc đang giở trò gì?
Khâu Trân Ni ấm ức không vui ngồi vào chỗ nghiến răng nghiến lợi.
Hôm nay dường như mọi chuyện đều đang chống đối bà ta, làm loạn kế hoạch ban đầu của bà ta!
Để làm dịu cảnh tượng ngượng ngùng của bản thân, bà ta nói với bà Ngôn: "Ông Ngôn, bà Ngôn, sao hôm nay hai người lại rảnh rỗi đến đây?"
Bà Ngôn làm ra vẻ vừa nhớ ra, nói: "Đương nhiên là vì bàn chuyện hôn sự giữa Lục Vy Trà và Ngôn Mặc nhà chúng tôi!"
Lục Vy Trà nhìn nam chính và nữ chính ngồi bên cạnh nhau ở phía đối diện, trai xinh gái đẹp, giống như một đôi Bích Nhân
Nhưng vừa nghe thấy lời nói của bà Ngôn, thần kinh vốn đang thoải mái ban đầu của cô đột nhiên lại căng thẳng.
"Hôn... hôn sự? Hôn sự gì? Lòng bàn tay Lục Vy Trà đổ mồ hôi, nói lắp bắp, giả vờ như không biết.
Bà Ngôn tưởng cô xấu hổ và căng thẳng nên cười nói: “Con nhóc này, con còn xấu hổ sao?
Khâu Trân Ni cũng nói: “Con quên rồi à, nhà chúng ta và nhà họ Ngôn đã đính hôn từ lâu. Bây giờ con và Ngôn Mặc đã lớn, đã đến lúc đính hôn rồi."
Không phải lúc nhỏ con thích đi theo anh trai Ngôn Mặc nhất, nói lớn lên muốn làm cô dâu của anh ấy sao?"
Lục Vy Trà trong lòng từ chối ba lần: Con không phải! Con không có! Đừng nói nhảm!
Cô lập tức ngăn cản Khâu Trân Ni: "Mẹ, đó là những chuyện đã xảy ra lúc con còn nhỏ, còn nhắc làm gì?"
Bà Ngôn lại phụ họa nói: "Con và anh trai Ngôn Mặc là thanh mai trúc mã, ta và bác trai con đã sớm đợi uống ly trà từ con dâu là con rồi."
"Bọn ta cảm thấy tuổi của hai đứa không còn nhỏ nữa, đợi con tốt nghiệp cấp 3 sẽ đính hôn cho hai đứa, con thấy thế nào?"
Lục Vy Trà nghe thấy liền kích động, thiếu chút nữa đứng dậy khỏi ghế: "Không không không không được!"
"Hả? Tại sao? Tại sao không được?"
Phụ huynh nhà họ Ngôn và Khâu Trân Ni đều cảm thấy khó hiểu nhìn Lục Vy Trà!
Trong lòng Lục Vy Trà nói: Đương nhiên không được rồi, bởi vì tôi là nữ phụ ác độc, nam chính không thích tôi!
Ngoài mặt lại bày ra vẻ ngây thơ nói: "Hôn ước giữa nhà họ Ngôn và nhà họ Lục, định là con gái nhà họ Lục, con chẳng qua là con gái nuôi mà thôi, chị mới là đại tiểu thư chân chính của nhà họ Lục, nếu có hôn ước, cũng là hôn ước giữa chị và anh trai Ngôn Mặc!"
Lục Hạ và Ngôn Mặc nghe nói, ánh mắt bỗng chốc rơi trên mặt Lục Vy Trà.
Lục Hạ: Làm trò nửa ngày, là vì đợi chuyện này sao? Hóa ra con nhóc này đưa mình về nhà, còn đối xử với mình tốt như vậy, là để làm lá chắn cho nó!
Ngôn Mặc: Lời này của cô ấy là có ý gì? Không muốn gả cho mình... Hay là muốn lạc mềm buộc chặt?
Lục Hạ/Ngôn Mặc cùng lúc biểu thị: Rất tốt Lục Vy Trà, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!
Cảm nhận được quan tâm cùng lúc đến từ nam chính và nữ chính, trái tim Lục Vy Trà bỗng run rẩy!
Đây là lại làm sao thế?
Tại sao nam chính và nữ chính cùng nhìn cô chằm chằm?
Cảm nhận được bầu không khí ngượng ngùng, bà Ngôn dường như nhận ra gì đó, mỉm cười hòa nhã dễ gần nói: "Trà Trà, có phải con kiêng dè gì không?"
"Con yên tâm, nhà họ Ngôn bọn ta không phải là nhà ham quyền thế, bọn ta nhìn trúng con người con!"
"Con và Ngôn Mặc nhà bọn ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, con dâu nhà bọn ta nhận định cũng chỉ có con, sẽ không vì những chuyện khác mà phát sinh thay đổi."
Lục Vy Trà sắp khóc rồi, bác gái à, xin bác hãy thay đổi đi!
Nam chính và nữ chính là trời sinh một đôi, cô không muốn nhào qua làm pháo hôi đâu!
Khâu Trân Ni nghe thấy lời của bà Ngôn, trong lòng như ăn một viên định tâm đan vậy, cũng nói theo: Đúng vậy Trà Trà, có phải chị con đã nói gì với con không? Mẹ nói với con, con đừng nghe nó nói."
"Thứ thuộc về con vĩnh viễn cũng sẽ thuộc về con, không ai có thể cướp được!"
Tuy Lục Hạ là con gái ruột của bà ta, nhưng Lục Vy Trà mới là tiểu thư danh giá được bà ta bồi dưỡng nên!
Lục Vy Trà gả cho Ngôn Mặc, là trợ giúp lớn đối với nhà họ Lục, nếu như đổi thành Lục Hạ, nhà họ Lục nhất định sẽ trở thành trò cười trong giới thượng lưu, đến lúc đó bà ta sẽ trở thành tội nhân của nhà họ Lục, trách nhiệm này bà ta gánh không nổi!
Khâu Trân Ni ban đầu tỏ ra mong đợi khi nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, nhưng khi nhìn thấy quần áo trên người Lục Hạ, đồng tử bà ta đột nhiên co rút, toàn bộ khuôn mặt tái xanh.
"Đây! Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Người giúp việc lập tức chạy đến chỗ Khâu Trân Ni, cúi đầu thì thầm vào tai bà ta.
Sau khi nghe người giúp việc giải thích, Khâu Trân Ni tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Lục Hạ! Sao mày lại không hiểu chuyện như vậy? Tuổi còn nhỏ đã ham hư vinh, lại còn ép em gái mình cho quần áo, giày dép?"
"Mày muốn sao không nói với tao? Sao lại cướp đồ của em gái?"
Lục Vy Trà nhanh chóng giải thích: "Mẹ! Sao chị có thể cướp đồ của con? Là vì quần áo con mặc không vừa người, vừa hay chị mặc rất hợp, nên con mới để chị mặc chúng."
"Mọi người xem chị mặc bộ váy này trông đẹp biết bao?"
Ông Ngôn và bà Ngôn nhìn Lục Hạ một chút, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Lục Hạ mặc bộ đồ này, trông hoàn toàn khác với hình tượng đàn chị xã hội đen vừa nãy.
"Quả thật không tồi, như đổi thành người khác vậy, rất giống với bà Lục lúc còn trẻ!"
Ngay cả Ngôn Mặc vẻ mặt bình tĩnh, đồng tử cũng co rút lại, đáy mắt lộ ra một tia hứng thú.
Cảm nhận được ánh mắt của người nhà họ Ngôn, khóe miệng Lục Vy Trà cong lên một nụ cười.
Xem ra ấn tượng của nam chính và người nhà họ Ngôn đối với nữ chính không tồi, chuyện hủy hôn của cô ấy ổn rồi!
Nhưng điều mà Lục Vy Trà không ngờ là, ngay khi cô vui vẻ được một giây, Ngôn Mặc lại nhìn cô một cách nghiêm khắc, mang theo một chút dò xét.
Cảm nhận được sự quan tâm đột ngột của nam chính, Lục Vy Trà có chút không thoải mái, dịch chuyển chỗ ngồi, nấp sau lưng Lục Hạ, dùng thân mình chặn lại, nói với Lục Hạ: “Chị, chúng ta ngồi đi? Các cô chú đợi đã lâu!"
Lục Hạ ngước mắt nhìn Ngôn Mặc, trong nháy mắt, ánh mắt hai người chạm nhau, không khí lóe lên những tia lửa điện.
Ngón tay của Lục Vy Trà run rẩy vì phấn khích, nhìn trúng nhau rồi đúng không?
Không uổng công cô tốn nhiều công sức như vậy!
Lúc này trên bàn ăn còn hai chỗ trống, một chỗ đối diện Ngôn Mặc, một chỗ bên cạnh Ngôn Mặc.
Khâu Trân Ni thấy Lục Vy Trà ngồi vào chỗ đối diện Ngôn Mặc, rất bất mãn nói: "Trà Trà, sao con không ngồi bên cạnh anh trai Ngôn Mặc, hai đứa đã lâu không gặp, không có chuyện gì để nói sao?"
Lục Vy Trà cười nói: "Mẹ, con ngồi ở đây thuận tiện hơn, chân con còn đang bị thương!"
Đây là đang tạo cơ hội cho nam chính và nữ chính, tẩy trắng có hiểu không?
Khâu Trân Ni rất không đồng tình: "Vậy cũng không thể..."
Lục Hạ dường như không nghe thấy lời nói của Khâu Trân Ni, cô ấy kéo ghế bên cạnh Ngôn Mặc ra và ngồi vào.
Bà Ngôn nhìn thấy hết mọi chuyện, vỗ nhẹ lên tay Khâu Trân Ni an ủi nói: "Ngồi đâu chẳng như nhau? Ngồi đối diện không phải nhìn càng rõ hơn sao?"
Nói xong liếc Ngôn Mặc một cái: "Đúng không?"
"Ha!" Ngôn Mặc cười một tiếng, không trả lời.
Ánh mắt sắc bén lại quét qua quét lại trên mặt hai người Lục Vy Trà và Lục Hạ.
Hai người này rốt cuộc đang giở trò gì?
Khâu Trân Ni ấm ức không vui ngồi vào chỗ nghiến răng nghiến lợi.
Hôm nay dường như mọi chuyện đều đang chống đối bà ta, làm loạn kế hoạch ban đầu của bà ta!
Để làm dịu cảnh tượng ngượng ngùng của bản thân, bà ta nói với bà Ngôn: "Ông Ngôn, bà Ngôn, sao hôm nay hai người lại rảnh rỗi đến đây?"
Bà Ngôn làm ra vẻ vừa nhớ ra, nói: "Đương nhiên là vì bàn chuyện hôn sự giữa Lục Vy Trà và Ngôn Mặc nhà chúng tôi!"
Lục Vy Trà nhìn nam chính và nữ chính ngồi bên cạnh nhau ở phía đối diện, trai xinh gái đẹp, giống như một đôi Bích Nhân
Nhưng vừa nghe thấy lời nói của bà Ngôn, thần kinh vốn đang thoải mái ban đầu của cô đột nhiên lại căng thẳng.
"Hôn... hôn sự? Hôn sự gì? Lòng bàn tay Lục Vy Trà đổ mồ hôi, nói lắp bắp, giả vờ như không biết.
Bà Ngôn tưởng cô xấu hổ và căng thẳng nên cười nói: “Con nhóc này, con còn xấu hổ sao?
Khâu Trân Ni cũng nói: “Con quên rồi à, nhà chúng ta và nhà họ Ngôn đã đính hôn từ lâu. Bây giờ con và Ngôn Mặc đã lớn, đã đến lúc đính hôn rồi."
Không phải lúc nhỏ con thích đi theo anh trai Ngôn Mặc nhất, nói lớn lên muốn làm cô dâu của anh ấy sao?"
Lục Vy Trà trong lòng từ chối ba lần: Con không phải! Con không có! Đừng nói nhảm!
Cô lập tức ngăn cản Khâu Trân Ni: "Mẹ, đó là những chuyện đã xảy ra lúc con còn nhỏ, còn nhắc làm gì?"
Bà Ngôn lại phụ họa nói: "Con và anh trai Ngôn Mặc là thanh mai trúc mã, ta và bác trai con đã sớm đợi uống ly trà từ con dâu là con rồi."
"Bọn ta cảm thấy tuổi của hai đứa không còn nhỏ nữa, đợi con tốt nghiệp cấp 3 sẽ đính hôn cho hai đứa, con thấy thế nào?"
Lục Vy Trà nghe thấy liền kích động, thiếu chút nữa đứng dậy khỏi ghế: "Không không không không được!"
"Hả? Tại sao? Tại sao không được?"
Phụ huynh nhà họ Ngôn và Khâu Trân Ni đều cảm thấy khó hiểu nhìn Lục Vy Trà!
Trong lòng Lục Vy Trà nói: Đương nhiên không được rồi, bởi vì tôi là nữ phụ ác độc, nam chính không thích tôi!
Ngoài mặt lại bày ra vẻ ngây thơ nói: "Hôn ước giữa nhà họ Ngôn và nhà họ Lục, định là con gái nhà họ Lục, con chẳng qua là con gái nuôi mà thôi, chị mới là đại tiểu thư chân chính của nhà họ Lục, nếu có hôn ước, cũng là hôn ước giữa chị và anh trai Ngôn Mặc!"
Lục Hạ và Ngôn Mặc nghe nói, ánh mắt bỗng chốc rơi trên mặt Lục Vy Trà.
Lục Hạ: Làm trò nửa ngày, là vì đợi chuyện này sao? Hóa ra con nhóc này đưa mình về nhà, còn đối xử với mình tốt như vậy, là để làm lá chắn cho nó!
Ngôn Mặc: Lời này của cô ấy là có ý gì? Không muốn gả cho mình... Hay là muốn lạc mềm buộc chặt?
Lục Hạ/Ngôn Mặc cùng lúc biểu thị: Rất tốt Lục Vy Trà, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!
Cảm nhận được quan tâm cùng lúc đến từ nam chính và nữ chính, trái tim Lục Vy Trà bỗng run rẩy!
Đây là lại làm sao thế?
Tại sao nam chính và nữ chính cùng nhìn cô chằm chằm?
Cảm nhận được bầu không khí ngượng ngùng, bà Ngôn dường như nhận ra gì đó, mỉm cười hòa nhã dễ gần nói: "Trà Trà, có phải con kiêng dè gì không?"
"Con yên tâm, nhà họ Ngôn bọn ta không phải là nhà ham quyền thế, bọn ta nhìn trúng con người con!"
"Con và Ngôn Mặc nhà bọn ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, con dâu nhà bọn ta nhận định cũng chỉ có con, sẽ không vì những chuyện khác mà phát sinh thay đổi."
Lục Vy Trà sắp khóc rồi, bác gái à, xin bác hãy thay đổi đi!
Nam chính và nữ chính là trời sinh một đôi, cô không muốn nhào qua làm pháo hôi đâu!
Khâu Trân Ni nghe thấy lời của bà Ngôn, trong lòng như ăn một viên định tâm đan vậy, cũng nói theo: Đúng vậy Trà Trà, có phải chị con đã nói gì với con không? Mẹ nói với con, con đừng nghe nó nói."
"Thứ thuộc về con vĩnh viễn cũng sẽ thuộc về con, không ai có thể cướp được!"
Tuy Lục Hạ là con gái ruột của bà ta, nhưng Lục Vy Trà mới là tiểu thư danh giá được bà ta bồi dưỡng nên!
Lục Vy Trà gả cho Ngôn Mặc, là trợ giúp lớn đối với nhà họ Lục, nếu như đổi thành Lục Hạ, nhà họ Lục nhất định sẽ trở thành trò cười trong giới thượng lưu, đến lúc đó bà ta sẽ trở thành tội nhân của nhà họ Lục, trách nhiệm này bà ta gánh không nổi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.