Nữ Phụ Trà Xanh Này, Tôi Không Làm Nữa!
Chương 3: Vị Hôn Phu Cũ Đến Rồi
Ma Nữ Làm Việc Ban Đêm
27/07/2024
Cảm nhận được quan tâm đến từ đại lão, da đầu Lục Vy Trà tê rần.
Hai đồng đội heo Khâu Trân Ni và má Vương này, một người thì giẫm đạp, một người thì chế giễu, là chê cô sống còn chưa đủ khó khăn sao!
Cô hất tay của Khâu Trân Ni ra, nói: "Mẹ, con không sao rồi, chỉ trầy ra tí thôi, ngày mai là hết sưng rồi."
"Mẹ vẫn nên quan tâm chị một chút đi, hai người mười mấy năm rồi chưa gặp, nhất định có rất nhiều lời muốn nói."
Ai ngờ lời này của cô không khiến Khâu Trân Ni động lòng, còn phản tác dụng, bà ta càng tức giận nói: "Nếu không phải tại nó, sao con lại bị ngã?"
"Không được! Mẹ vẫn nên đưa con đến bệnh viện chụp phim thôi? Nếu chân con để lại sẹo, mẹ sẽ không tha cho nó!"
Lục Vy Trà sụp đổ rồi, trong lòng nghĩ: Mẹ à, mẹ đừng có làm quá!
Vì để Khâu Trân Ni không chế giễu Lục Hạ một cách mất não nữa, Lục Vy Trà quyết định dùng sự thật chứng minh.
"Mẹ, con thật sự không sao, không tin con đi hai bước cho mẹ xem."
Nói xong liền từ sofa đứng dậy, đi khập khiễng hai vòng trong phòng khách.
Nhưng chân cô thật sự bị thương rồi, tuy gượng cười, nhưng vừa đi vừa nhíu máy hít thở.
Lục Hạ khoanh tay híp mắt nhìn, vẻ mặt ngày càng khó coi.
Đây tính là cái gì? Khổ nhục kế sao?
Cảm nhận được ghét bỏ đến từ đại lão, Lục Vy Trà run rẩy.
Ánh mắt vừa rồi của đại lão thật đáng sợ, cô lại làm sai gì rồi sao?
Đang nghĩ như vậy, một thoáng thất thần, bỗng dưới chân mất thăng bằng nhào về phía trước.
"Trà Trà!"
"Tiểu Thư!"
Khâu Trân Ni và má Vương thấy thế giật mình hét lên.
Lúc mọi người đều cảm thấy mặt Lục Vy Trà sắp chạm đất, tiếp xúc thân mật với những viên gạch lát sàn.
Một người nhanh chóng nhào qua, Lục Vy Trà không kịp đề phòng, nhào thẳng vào lòng người đó.
Lục Vy Trà nhắm chặt mắt, trong lòng nghĩ ngã thế này cũng tốt, nếu phá tướng rồi, nói không chừng hào quang não tàn sẽ giảm xuống một chút.
Nhưng điều bất ngờ là, cô đợi nửa ngày, cũng không thấy mặt bị đau.
Cô có chút không dám tin, dùng đầu đụng về phía trước, liền nghe thấy một giọng nam trầm thấp lạnh lùng vang lên bên tai: "Lục Vy Trà, cô đang làm gì?"
Lục Vy Trà nghe thấy, chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, trừng mắt nhìn lên, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Ngôn Mặc, hai chân bỗng mềm đi, ngồi sụp xuống đất: "Ngôn Mặc?"
Người này, không phải nam chính trong nguyên tác, vị hôn phu cũ của cô, vị hôn phu hiện tại của nữ chính sao?
Cô nhớ trong nguyên tác, vị hôn phu này vô cùng chán ghét thiên kim giả là cô, phụ huynh hai bên hối thúc nhiều năm, anh ta cũng không chịu đính hôn với cô.
Nhưng sau khi anh ta gặp được nữ chính đầy cá tính, liền lập tức rơi vào lưới tình, bị cô ấy thu hút.
Thiên kim giả trong nguyên tác đương nhiên không chịu thua, thế là tìm đủ loại đường chết.
Bị nam chính dạy cách làm người, khiến cô ấy thân bại danh liệt, cuối cùng nhảy lầu mà chết.
Nghĩ đến đây, Lục Vy Trà hít sâu một hơi, đây là nhân gian khổ ải gì?
Nghĩ đến đây Lục Vy Trà liền bật khóc, bà Ngôn và ông Ngôn phía sau Ngôn Mặc lập tức nhào qua, quan tâm hỏi: "Trà Trà, sao lại khóc rồi? Có phải té đau rồi không?"
Sau đó quở trách Ngôn Mặc: "Ngôn Mặc, con làm sao vậy? Không phải bảo con đỡ con bé một chút thôi sao? Sao lại làm con bé khóc rồi? Mau đỡ Trà Trà dậy."
Ngôn Mặc nghe thấy lời này, ánh mắt lập tức trầm xuống, nhìn Lục Vy Trà với vẻ lạnh lùng, khiến Lục Vy Trà không rét mà run.
Quả nhiên, khả năng làm giảm trí thông minh hoàn toàn không có tác dụng với nam chính, lý trí của nam chính này thật đáng sợ!
Lục Vy Trà bị dọa lập tức thu nước mắt lại, không dám tỏ ra đau đớn chút nào: "Bác trai, bác gái, cháu không sao, vừa nãy do cháu không cẩn thận, không liên quan đến Ngôn Mặc!"
Khâu Trân Ni cũng lập tức nói: "Đúng vậy! Ngôn Mặc từ nhỏ đã vô cùng quan tâm Trà Trà nhà chúng ta, sao lại làm con bé khóc được?"
"Quả thật có một đứa không cẩn thận, hại Trà Trà nhà chúng ta bị thương, đáng tiếc Trà Trà nhà chúng ta quá lương thiện, không tính toán với nó, nếu không..."
Lục Hạ vốn ngồi đó bất động, bỗng nhiên bị đổ lỗi, ánh mắt lập tức lạnh đi nửa phần.
Lục Vy Trà cảm thấy nghẹt thở, người mẹ này, không phải có thù với cô đó chứ, không muốn cô sống nữa có đúng không?
Ông Ngôn và bà Ngôn nghe thấy lời Khâu Trân Ni nói, tò mò quay đầu lại, nhìn về phía Lục Hạ.
"Vị này là?"
Cô gái trước mặt chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, thân hình cao ráo mảnh mai, đường nét khuôn mặt tinh tế, nổi bật, khí chất lạnh lùng và cô độc, nhưng phong cách ăn mặc của cô ấy thì quả thật không thể tâng bốc.
Đầu tóc thắt bím, trang điểm đậm, còn mặc áo ba lỗ, quần short và bốt Martin, vừa nhìn là biết ngay đàn chị xã hội đen.
Nhà họ Lục ở Hải Thành cũng là một nhà có danh tiếng, sao lại xuất hiện loại người này?
Khâu Trân Ni lập tức trưng ra vẻ mặt bất lực nói: “Đây chính là đứa con gái đã mất tích từ nhỏ của tôi! Mười mấy năm không gặp, hôm nay mới tìm nó về."
“Nó thực sự làm tôi quá thất vọng, tôi không mong nó dịu dàng, ngoan ngoãn, hiểu chuyện như Trà Trà, nhưng ít nhất phải biết an phận, tuân thủ pháp luật."
“Nhưng hai người biết hôm nay tôi vừa đưa nó về từ đâu không? Từ đồn cảnh sát!!!”
“Nó vậy mà còn đánh nhau với bọn côn đồ, tự đưa mình vào đồn cảnh sát, mặt mũi tôi bị nó làm mất sạch rồi!"
Bà Ngôn nghe thấy lời này, kinh ngạc nói: "Sao lại như vậy?"
Khâu Trân Ni lau nước mắt, vô cùng tủi thân nói: "May mà Trà Trà hiểu chuyện, không khiến tôi thất vọng, lần này lại thi đứng nhất khối, tham gia thi đấu piano giữa các trường trung học còn giành được quán quân."
Bà Ngôn hài lòng gật gật đầu: "Đúng vậy! Trà Trà từ nhỏ đã ưu tú, đều nhờ bà dạy dỗ tốt! Không giống thằng nhóc thối nhà tôi, tính tình rất thối!"
Vừa nói, vừa nhìn về phía Ngôn Mặc: "Ngôn Mặc, còn không mau qua đây chào bác gái Lục."
Ngôn Mặc và Lục Hạ vừa nãy đang đánh giá lẫn nhau, ánh mắt giao nhau, qua lại không ngừng, đã hơn tám trăm hiệp.
Lục Vy Trà đứng ở một bên run run nhìn hai người giao đấu, tâm trạng thấp thỏm như đi tàu siêu tốc.
Quả nhiên, nam chính và nữ chính vẫn nhất kiến chung tình rồi sao?
Vừa nãy cô liên tục hại nữ chính bị chế giễu, nam chính sẽ không dạy cô cách làm người chứ?
Sợ quá đi!
Nghe thấy lời của bà Ngôn, Ngôn Mặc mới hồi thần lại, khiêm tốn gọi một tiếng: "Bác gái."
Khâu Trân Ni nghe thấy lời của Ngôn Mặc, cười tươi như hoa: "Ai ya! Chúng ta sắp là người một nhà rồi, còn khách khí cái gì?"
"Ai ya, xem tôi này, chỉ lo nói chuyện, mọi người đói rồi đúng không? Mau chuẩn bị dọn cơm."
Lục Vy Trà lập tức gật đầu.
Ăn cơm thôi! Ăn cơm tăng độ hảo cảm!
Ai ngờ, Khâu Trân Ni nói xong, ghét bỏ liếc Lục Hạ: "Lục Hạ, con lên lầu trước..."
Lục Vy Trà vừa nghe thấy, biết bà ta không cho Lục Hạ ăn cơm chung.
Lập tức nói: "Đúng! Chị cùng em lên lầu thay đồ đi!"
Miệng Khâu Trân Ni giật giật, bà ta không phải có ý này, ý của bà ta là ghét bỏ Lục Hạ mất mặt, bảo Lục Hạ không cần ngồi bàn ăn chung.
Nhưng Lục Vy Trà nào cho bà ta cơ hội này, khập khiễng kéo Lục Hạ lên lầu.
Đợi lát nữa Khâu Trân Ni và hai vợ chồng nhà họ Ngôn ngồi vào bàn rồi, sẽ thương lượng chuyện đính hôn giữa cô và Ngôn Mặc, không có nữ chính ở đó, làm sao tẩy trắng?
Cô cũng không muốn bị nam chính vả mặt bốp bốp!
Hai đồng đội heo Khâu Trân Ni và má Vương này, một người thì giẫm đạp, một người thì chế giễu, là chê cô sống còn chưa đủ khó khăn sao!
Cô hất tay của Khâu Trân Ni ra, nói: "Mẹ, con không sao rồi, chỉ trầy ra tí thôi, ngày mai là hết sưng rồi."
"Mẹ vẫn nên quan tâm chị một chút đi, hai người mười mấy năm rồi chưa gặp, nhất định có rất nhiều lời muốn nói."
Ai ngờ lời này của cô không khiến Khâu Trân Ni động lòng, còn phản tác dụng, bà ta càng tức giận nói: "Nếu không phải tại nó, sao con lại bị ngã?"
"Không được! Mẹ vẫn nên đưa con đến bệnh viện chụp phim thôi? Nếu chân con để lại sẹo, mẹ sẽ không tha cho nó!"
Lục Vy Trà sụp đổ rồi, trong lòng nghĩ: Mẹ à, mẹ đừng có làm quá!
Vì để Khâu Trân Ni không chế giễu Lục Hạ một cách mất não nữa, Lục Vy Trà quyết định dùng sự thật chứng minh.
"Mẹ, con thật sự không sao, không tin con đi hai bước cho mẹ xem."
Nói xong liền từ sofa đứng dậy, đi khập khiễng hai vòng trong phòng khách.
Nhưng chân cô thật sự bị thương rồi, tuy gượng cười, nhưng vừa đi vừa nhíu máy hít thở.
Lục Hạ khoanh tay híp mắt nhìn, vẻ mặt ngày càng khó coi.
Đây tính là cái gì? Khổ nhục kế sao?
Cảm nhận được ghét bỏ đến từ đại lão, Lục Vy Trà run rẩy.
Ánh mắt vừa rồi của đại lão thật đáng sợ, cô lại làm sai gì rồi sao?
Đang nghĩ như vậy, một thoáng thất thần, bỗng dưới chân mất thăng bằng nhào về phía trước.
"Trà Trà!"
"Tiểu Thư!"
Khâu Trân Ni và má Vương thấy thế giật mình hét lên.
Lúc mọi người đều cảm thấy mặt Lục Vy Trà sắp chạm đất, tiếp xúc thân mật với những viên gạch lát sàn.
Một người nhanh chóng nhào qua, Lục Vy Trà không kịp đề phòng, nhào thẳng vào lòng người đó.
Lục Vy Trà nhắm chặt mắt, trong lòng nghĩ ngã thế này cũng tốt, nếu phá tướng rồi, nói không chừng hào quang não tàn sẽ giảm xuống một chút.
Nhưng điều bất ngờ là, cô đợi nửa ngày, cũng không thấy mặt bị đau.
Cô có chút không dám tin, dùng đầu đụng về phía trước, liền nghe thấy một giọng nam trầm thấp lạnh lùng vang lên bên tai: "Lục Vy Trà, cô đang làm gì?"
Lục Vy Trà nghe thấy, chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, trừng mắt nhìn lên, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Ngôn Mặc, hai chân bỗng mềm đi, ngồi sụp xuống đất: "Ngôn Mặc?"
Người này, không phải nam chính trong nguyên tác, vị hôn phu cũ của cô, vị hôn phu hiện tại của nữ chính sao?
Cô nhớ trong nguyên tác, vị hôn phu này vô cùng chán ghét thiên kim giả là cô, phụ huynh hai bên hối thúc nhiều năm, anh ta cũng không chịu đính hôn với cô.
Nhưng sau khi anh ta gặp được nữ chính đầy cá tính, liền lập tức rơi vào lưới tình, bị cô ấy thu hút.
Thiên kim giả trong nguyên tác đương nhiên không chịu thua, thế là tìm đủ loại đường chết.
Bị nam chính dạy cách làm người, khiến cô ấy thân bại danh liệt, cuối cùng nhảy lầu mà chết.
Nghĩ đến đây, Lục Vy Trà hít sâu một hơi, đây là nhân gian khổ ải gì?
Nghĩ đến đây Lục Vy Trà liền bật khóc, bà Ngôn và ông Ngôn phía sau Ngôn Mặc lập tức nhào qua, quan tâm hỏi: "Trà Trà, sao lại khóc rồi? Có phải té đau rồi không?"
Sau đó quở trách Ngôn Mặc: "Ngôn Mặc, con làm sao vậy? Không phải bảo con đỡ con bé một chút thôi sao? Sao lại làm con bé khóc rồi? Mau đỡ Trà Trà dậy."
Ngôn Mặc nghe thấy lời này, ánh mắt lập tức trầm xuống, nhìn Lục Vy Trà với vẻ lạnh lùng, khiến Lục Vy Trà không rét mà run.
Quả nhiên, khả năng làm giảm trí thông minh hoàn toàn không có tác dụng với nam chính, lý trí của nam chính này thật đáng sợ!
Lục Vy Trà bị dọa lập tức thu nước mắt lại, không dám tỏ ra đau đớn chút nào: "Bác trai, bác gái, cháu không sao, vừa nãy do cháu không cẩn thận, không liên quan đến Ngôn Mặc!"
Khâu Trân Ni cũng lập tức nói: "Đúng vậy! Ngôn Mặc từ nhỏ đã vô cùng quan tâm Trà Trà nhà chúng ta, sao lại làm con bé khóc được?"
"Quả thật có một đứa không cẩn thận, hại Trà Trà nhà chúng ta bị thương, đáng tiếc Trà Trà nhà chúng ta quá lương thiện, không tính toán với nó, nếu không..."
Lục Hạ vốn ngồi đó bất động, bỗng nhiên bị đổ lỗi, ánh mắt lập tức lạnh đi nửa phần.
Lục Vy Trà cảm thấy nghẹt thở, người mẹ này, không phải có thù với cô đó chứ, không muốn cô sống nữa có đúng không?
Ông Ngôn và bà Ngôn nghe thấy lời Khâu Trân Ni nói, tò mò quay đầu lại, nhìn về phía Lục Hạ.
"Vị này là?"
Cô gái trước mặt chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, thân hình cao ráo mảnh mai, đường nét khuôn mặt tinh tế, nổi bật, khí chất lạnh lùng và cô độc, nhưng phong cách ăn mặc của cô ấy thì quả thật không thể tâng bốc.
Đầu tóc thắt bím, trang điểm đậm, còn mặc áo ba lỗ, quần short và bốt Martin, vừa nhìn là biết ngay đàn chị xã hội đen.
Nhà họ Lục ở Hải Thành cũng là một nhà có danh tiếng, sao lại xuất hiện loại người này?
Khâu Trân Ni lập tức trưng ra vẻ mặt bất lực nói: “Đây chính là đứa con gái đã mất tích từ nhỏ của tôi! Mười mấy năm không gặp, hôm nay mới tìm nó về."
“Nó thực sự làm tôi quá thất vọng, tôi không mong nó dịu dàng, ngoan ngoãn, hiểu chuyện như Trà Trà, nhưng ít nhất phải biết an phận, tuân thủ pháp luật."
“Nhưng hai người biết hôm nay tôi vừa đưa nó về từ đâu không? Từ đồn cảnh sát!!!”
“Nó vậy mà còn đánh nhau với bọn côn đồ, tự đưa mình vào đồn cảnh sát, mặt mũi tôi bị nó làm mất sạch rồi!"
Bà Ngôn nghe thấy lời này, kinh ngạc nói: "Sao lại như vậy?"
Khâu Trân Ni lau nước mắt, vô cùng tủi thân nói: "May mà Trà Trà hiểu chuyện, không khiến tôi thất vọng, lần này lại thi đứng nhất khối, tham gia thi đấu piano giữa các trường trung học còn giành được quán quân."
Bà Ngôn hài lòng gật gật đầu: "Đúng vậy! Trà Trà từ nhỏ đã ưu tú, đều nhờ bà dạy dỗ tốt! Không giống thằng nhóc thối nhà tôi, tính tình rất thối!"
Vừa nói, vừa nhìn về phía Ngôn Mặc: "Ngôn Mặc, còn không mau qua đây chào bác gái Lục."
Ngôn Mặc và Lục Hạ vừa nãy đang đánh giá lẫn nhau, ánh mắt giao nhau, qua lại không ngừng, đã hơn tám trăm hiệp.
Lục Vy Trà đứng ở một bên run run nhìn hai người giao đấu, tâm trạng thấp thỏm như đi tàu siêu tốc.
Quả nhiên, nam chính và nữ chính vẫn nhất kiến chung tình rồi sao?
Vừa nãy cô liên tục hại nữ chính bị chế giễu, nam chính sẽ không dạy cô cách làm người chứ?
Sợ quá đi!
Nghe thấy lời của bà Ngôn, Ngôn Mặc mới hồi thần lại, khiêm tốn gọi một tiếng: "Bác gái."
Khâu Trân Ni nghe thấy lời của Ngôn Mặc, cười tươi như hoa: "Ai ya! Chúng ta sắp là người một nhà rồi, còn khách khí cái gì?"
"Ai ya, xem tôi này, chỉ lo nói chuyện, mọi người đói rồi đúng không? Mau chuẩn bị dọn cơm."
Lục Vy Trà lập tức gật đầu.
Ăn cơm thôi! Ăn cơm tăng độ hảo cảm!
Ai ngờ, Khâu Trân Ni nói xong, ghét bỏ liếc Lục Hạ: "Lục Hạ, con lên lầu trước..."
Lục Vy Trà vừa nghe thấy, biết bà ta không cho Lục Hạ ăn cơm chung.
Lập tức nói: "Đúng! Chị cùng em lên lầu thay đồ đi!"
Miệng Khâu Trân Ni giật giật, bà ta không phải có ý này, ý của bà ta là ghét bỏ Lục Hạ mất mặt, bảo Lục Hạ không cần ngồi bàn ăn chung.
Nhưng Lục Vy Trà nào cho bà ta cơ hội này, khập khiễng kéo Lục Hạ lên lầu.
Đợi lát nữa Khâu Trân Ni và hai vợ chồng nhà họ Ngôn ngồi vào bàn rồi, sẽ thương lượng chuyện đính hôn giữa cô và Ngôn Mặc, không có nữ chính ở đó, làm sao tẩy trắng?
Cô cũng không muốn bị nam chính vả mặt bốp bốp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.