Nữ Phụ Trà Xanh Thực Sự Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 8: Bước thứ tám làm trà xanh.

Đường Hoàn Hoàn

27/12/2021

Edit: Thiên Hy

Beta: Heloaphr

-------------

Mạc Kinh Nhàn nhìn bánh kem trước mặt, lại nhìn Văn Truy đang ở sau lưng Tô Trầm Ngư. Cuối cùng ánh mắt hắn dừng trên người cô, không cảm xúc nói: "Tôi không quen cô."

Tô Trầm Ngư hợp tình hợp lý nói: "Không sao, bây giờ làm quen này."

Mạc Kinh Nhàn dường như rất ít khi gặp phải loại tình huống này. Hắn không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ nghĩ mấy nữ sinh chắc sẽ tự hiểu lời này chứ.

"Nghe nói oppa hát nốt cao rất hay, không biết em có vinh hạnh được nghe anh hát không?" Tô Trầm Ngư thoải mái lấy điện thoại ra nói: "Kết bạn WeChat nhé?"

Văn Truy: "......"

Cuối cùng hắn cũng hiểu được cái gì gọi là "nữ nhân chỉ giỏi thay đổi".

Nam sinh bên cạnh Mạc Kinh Nhàn cười "ha ha" hai tiếng, anh ta cảm thấy thiếu nữ này khá thú vị: "Cô gái, cách xin WeChat này quá trực tiếp, cậu ta sẽ không đồng ý đâu."

"Vậy anh đồng ý sao?" Tô Trầm Ngư cười hì hì nhìn qua hắn. Người này mắt ngài mày kiếm, cũng là soái ca nha, cô nói tiếp: "Em cũng muốn kết bạn với anh."

Nam sinh nhướng mày, nhìn Tô Trầm Ngư từ trên xuống dưới để đánh giá. Thiếu nữ ăn mặc không quá lộ, thậm chí có thể nói là hơi bảo thủ. Váy dài chỉ lộ ra hai cẳng chân xinh đẹp, từ giày xăng đan để lộ mấy ngón chân sạch sẽ đáng yêu. Tóc dài cột sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng. Tuy khẩu trang đã che hơn nửa khuôn mặt, nhưng từ đôi mắt trong vắt vẫn có thể nhìn ra được đây chắc chắn là một khuôn mặt cực kì đẹp.

"Được người đẹp mời là vinh hạnh của anh nha." Nam sinh không chút do dự, lập tức kết bạn với Tô Trầm Ngư: "Tông Văn Tấn."

Tô Trầm Ngư ngẩng đầu lên rồi hạ xuống, vui vô cùng. Tông Văn Tấn nhìn phía sau cô, đối mặt với Văn Truy - người đứng sau với sắc mặt xanh mét, làm cho anh ta không khỏi sửng sốt.

Thêm một người nữa là đủ, Tô Trầm Ngư trông mong nhìn Mạc Kinh Nhàn. Tông Văn Tấn thu hồi tầm mắt, suy nghĩ một chút, rồi lắc cánh tay Mạc Kinh Nhàn nói: "Người đẹp muốn kết bạn thì đồng ý đi."

Mạc Kinh Nhàn bị Tông Văn Tấn giục, không tình nguyện kết bạn Wechat với Tô Trầm Ngư.

"Cậu ta tên Nhàn Kinh, tính tình vẫn luôn như vậy, em đừng để ý nha." Tông Văn Tấn cười ha hả nói. Chủ yếu anh ta phát hiện ra sắc mặt Văn Truy cực kì khó coi, nên anh ta có trực giác chuyện đó có quan hệ với thiếu nữ trước mặt mình. Anh ta cũng không ngại xem diễn nha.

"Nhàn Kinh oppa không những đẹp trai mà tên còn dễ nghe nữa." Tô Trầm Ngư cứ như không biết đây là tên giả, không ngần ngại khen mấy câu. Mạc Kinh Nhàn nghe xong khẽ gật đầu, giống như rất đồng ý với mấy lời cô nói.

Ánh mắt hắn nhìn Tô Trầm Ngư có chút dao động, đại khái là cảm thấy cô 'biết nhìn.'

"......" Thì ra là người tự luyến.

Lúc này, Văn Truy đột nhiên cười lạnh: "Coi lão tử không tồn tại sao?"

"Anh trai." Tô Trầm Ngư xoay người, giơ lên bánh kem, "Em tự làm bánh kem cho anh này. Đây là tâm ý của em dành cho anh đấy."

Văn Truy: "......" Cô cho rằng hắn bị mù?

Tông Văn Tấn: "......" Không ngờ cô lại tặng cho Văn Truy.

Mạc Kinh Nhàn: "......" Không phải cho hắn?

Làm quen với bọn họ rất có lợi cho việc thu tập giá trị tiếng thét, tốt nhất là loại 'hợp tác' lâu dài ấy.

Ngẫm lại thì, nếu về sau không tới quán bar nữa, cô có thể thông qua bọn họ thu hoạch giá trị tiếng thét. Thế không phải là tăng liên tục sao?

Cho nên Tô Trầm Ngư không để ý chút xấu hổ này, làm như không có việc gì.

Chỉ cần mình không xấu hổ, người xấu hổ chính là người khác!

"Em biết anh Truy Quang là ca sĩ chính của ban nhạc Tích Từ. Văn Tấn oppa và Nhàn Kinh oppa cũng là người trong ban nhạc sao? Hay là hát đơn?" Tô Trầm Ngư đem bánh kem đặt ở trên ghế, vừa cắt vừa hỏi.

"Anh và Nhàn Kinh chẳng qua là qua đây phụ giúp một tí thôi, tạo chút náo nhiệt ấy mà." Tông Văn Tấn trả lời. Anh ta nhìn qua cô rồi không tin tưởng nói: "Cái này là em làm sao? Nhìn rất đẹp."

Sau đó anh ta nghe thiếu nữ có chút ủy khuất, nghiêm túc nói: "Oppa, em đâu có nói dối."

Bên cạnh phát ra một tiếng cười lạnh - là của Văn Truy.

Tông Văn Tấn: "Xin lỗi nha."

Tô Trầm Ngư trừng mắt: "Anh Truy Quang, sao anh lại cười em? Em nói gì sai à?"

Văn Truy: "Đừng gọi lão tử là anh trai."

Hắn nghe mà tê da đầu, nổi cả da gà. Hiện tại hắn chắc chắn cô gái này cố ý. Cô chuyên môn tới quán bar, tóm được trai đẹp thì bắt đầu giăng lưới.

Bắt được con cá tốt nhất, đương nhiên cũng không nhụt chí.

"Vậy em gọi anh là Truy Quang nhé?" Tô Trầm Ngư bi thương thở dài, thuận tiện cẩn thận chỉ vào bánh kem: "Anh đừng hung dữ như vậy ...... Em cố ý viết tên anh ở trên bánh kem đó, anh ăn khối này được không?"

Đầu hắn có vấn đề mới ăn.

Trước đây đồng ý cho cô đến quán bar, bây giờ lại đứng đây nói chuyện.

Văn Truy xoay người, quay về hậu trường.

"Truy Quang!" Tô Trầm Ngư vội vàng chạy tới, ôm lấy cánh tay hắn, nói: "Anh ăn một chút đi, em làm cả một buổi chiều đấy. Thật mà, em cho anh xem video."

Cô lấy video đã chuẩn bị kĩ càng ra. Cái này là do cô cố tình quay một đoạn ngắn ở tiệm bánh ngọt.

Văn Truy không định xem, chỉ muốn thoát khỏi cánh tay mềm mại kia, bỗng nhiên một loại tê dại kì lạ xuất hiện ngay chỗ tiếp xúc với làn da cô. Cô gái này còn nhỏ mà lại tùy tiện động chạm với nam nhân. Ai dạy cô!

Nhưng ánh mắt vẫn không khống chế được nhìn qua màn hình điện thoại.

Trong video, thiếu nữ mang khẩu trang, đeo bao tay, nghiêm túc viết trên bánh kem, khắp người đều là bơ. Khi cắt trái cây còn lỡ cắt phải tay.

Hắn nhìn xuống, quả nhiên ở ngón trỏ của thiếu nữ có dán băng cá nhân.

Cô thật sự... nghiêm túc làm bánh kem cho hắn.

Sau khi ý thức được chuyện này cả người Văn Truy không tốt lắm, sắc mặt cứng lại, không biết có cảm xúc gì.

"Hóa ra người đẹp thích Truy Quang hả? Em đang theo đuổi hắn sao?" Tông Văn Tấn nhìn thoáng qua, tấm tắc nói.

Tô Trầm Ngư nhanh chóng giải thích: "Đây là yêu thích của fan hâm mộ đối với thần tượng."



Khuôn mặt Văn Truy lần nữa đen lại. Hắn xoay người tiến vào trong phòng, đóng rầm cửa lại.

"Khụ......" Tông Văn Tấn chủ động cầm lấy một miếng bánh kem để không khí bớt căng thẳng: "Hương vị không tồi."

"Lát nữa sẽ hát cho em nghe. Em muốn nghe bài gì, có thể tùy ý chọn."

Tô Trầm Ngư suýt chút nữa nói ra ba chữ 'bài thét lên', cô chớp mắt: "Oppa hát bài nào em cũng thích nghe hết, nhưng cá nhân em thích những bài có tông cao. Cái loại mà tê tâm liệt phế, cảm xúc vỡ òa ấy".

Nói xong, cô nhìn qua Mạc Kinh Nhàn: "Nhàn Kinh oppa, đêm nay anh cũng hát sao?"

Mạc Kinh Nhàn rất muốn nói cô đừng gọi "oppa" nữa, nhưng hắn lo lắng sau khi nói như vậy, đối phương sẽ nói: "Vậy em gọi anh là anh trai nhé?"

Hắn "Ừm" một tiếng.

Tô Trầm Ngư thấy có hứng thú, ngoan ngoãn cắt một miếng bánh kem đưa qua, đôi mắt hơi cong: "Đêm nay em có phúc để nghe rồi."

Người trong quán bar dần dần nhiều lên. Mạc Kinh Nhàn và Tông Văn Tấn chuẩn bị lên sân khấu, người sau rất 'quan tâm' kêu người của quán bar đưa cho Tô Trầm Ngư một cái ghế.

Cô vừa hỏi hệ thống, chỉ cần ca sĩ hát bài đó là do cô, khán giả phía dưới hét 'a' thì có thể châm chước tính là giá trị tiếng thét.

Tông Văn Tấn bắt đầu hát.

Tô Trầm Ngư vểnh tai lên nghe.

Một lát sau, hệ thống thông báo, giọng hát của Tông Văn Tấn tổng cộng thu được 80 điểm giá trị tiếng thét. Nhưng chuyện làm cô vui hơn là mỗi lần Tông Văn Tấn hát đến đoạn cao trào, khán giả dưới đài bắt đầu hét lên. Mỗi một người như vậy cô đều thu được một điểm giá trị tiếng thét.

Thí nghiệm thành công!

Giá trị tiếng thét có thể thu hoạch thông qua trung gian, chỉ cần cô là 'khởi nguồn'.

Vậy chẳng phải là, nếu cô tổ chức buổi biểu diễn cho một vị ca sĩ nổi tiếng nào đó, không phải mấy tiếng thét lúc đó đều sẽ thuộc về cô sao?

Tô Trầm Ngư kích động, giống như nhìn thấy bản thân không ngừng thu hoạch được giá trị công đức, nhanh chóng thay đổi kết cục của mình.

Tông Văn Tấn hát xong đến lượt của Mạc Kinh Nhàn. Vị mỹ nam cao lãnh này vừa cất tiếng hát, đầu Tô Trầm Ngư đã ong ong. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao hệ thống lại bảo cô chú ý đến Mạc Kinh Nhàn. Chỉ cần hắn hát một bài, chưa tính giá trị tiếng thét của khán giả dưới đài mà Tô Trầm Ngư đã thu được 350 điểm giá trị tiếng thét.

Không biết hệ thống tính toán như thế nào, nhưng chuyện này chắc chắn là chuyện cực kì tốt.

Ngoài ca sĩ, còn có người xem, tổng cộng chắc cũng được hơn một nghìn!

Còn chưa tính lát nữa Văn Truy hát......

Tìm được "thần tài", Tô Trầm Ngư vội vàng kêu hai ly nước trái cây tặng cho Mạc Kinh Nhàn và Tông Văn Tấn. Sau khi xác định hai người này sẽ không đi, cô quyết định đi tìm Văn Truy, nhưng mới đi được hai bước thì nhận được cuộc gọi từ mẹ Tô.

Cô không chút do dự cúp máy.

Gọi lại.

Lại cúp.

Tiếp tục gọi.

Sau đó Wechat nhận được tin nhắn của cha Tô: 【 Lập tức về nhà! 】

Mỗi một chữ giống như có ngọn lửa vô hình.

Tô Trầm Ngư nhìn chằm chằm tin nhắn trong hai giây.

Một lát sau, Tô Thiên Tập gọi điện thoại đến.

Cô nghe máy.

"Không ngờ chị lại dám ngắt điện thoại của mẹ!" Giọng nói Tô Thiên Tập truyền qua: "Chuyện hot search ba mẹ đã biết, chị hai nói không xử lý được. Mặc dù anh Vị Hi đã nói là không liên quan đến chị, với đừng mắng chị, nhưng hôm nay mẹ với chị hai ra ngoài, kết quả là chị ấy bị người khác nhận ra, còn bị người khác ném trứng gà......Ý của ba mẹ là chị trở về xin lỗi với chị hai."

Tô Trầm Ngư cực kì bình tĩnh, ngón tay nhẹ nhàng cuộn miếng vải trên áo, trong đầu hỏi: 【Có bao nhiêu giá trị tiếng thét rồi? 】

【3521】

Tô Trầm Ngư trầm mặc vài giây, khóe miệng hơi cong, chậm rãi nói: "Được, lát nữa chị sẽ về."

"......Chị biết không, cái trán của chị hai bị quả trứng gà làm sưng to lên như bánh bao......"

Tô Trầm Ngư cúp điện thoại.

Tô Thiên Tập mờ mịt nhìn điện thoại, quay đầu nhìn sắc mặt khó coi của cha mẹ Tô. Chị hai ngày này qua ngày khác phát sốt liên tục, không đi công tác được. Hôm nay ra cửa lại bị ném trứng gà, sắc mặt trắng bệch.

Có rất nhiều người mắng chị hai. Trên mạng mắng, gặp ngoài đời cũng mắng. Những người ngu ngốc đó ngoài việc ở nhà gõ bàn phím thì còn làm được việc gì đâu chứ!

Nhưng nhớ lại lời nói và thái độ vừa nãy của Tô Trầm Ngư, trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy bất an.

Cậu cảm thấy hiện tại Tô Trầm Ngư về nhà xin lỗi chị hai cũng không phải là chuyện tốt.

Tô Thiên Tập đi qua, định nói gì đó, mẹ Tô thấy vậy liền vỗ vai cậu, cười cười nói: "Mau lên lầu đánh răng đi ngủ đi, mai còn đến trường."

"Thiên Tập ngoan, mau đi ngủ đi. Bây giờ em đang trong thời kì phát triển, thức khuya sẽ không cao đâu." Thiên Ngữ ôn nhu thúc giục.

Mấy lời Tô Thiên Tập định nói đành nuốt ngược trở vào, ngoan ngoãn lên lầu.

Tô Thiên Ngữ tựa đầu lên vai mẹ Tô, nhẹ giọng nói: "Mẹ, thật ra chuyện này cũng không thể trách Trầm Ngư được. Không cần gọi em ấy về đâu. Con biết, tuy em ấy không nói, nhưng trong lòng rất ghét con. Chuyện này con hiểu, cũng cảm thấy rất đúng."

"Ba mẹ ép em ấy trở về như vậy, chắc chắn em ấy sẽ càng thêm ghét con......"

"Nó dám!" Cha Tô cao giọng nói: "Con xem. Nó dám làm chuyện này, lại còn trèo lên cành cao, hotsearch weibo cũng có thể khống chế. Ba muốn hỏi nó một chút, rốt cuộc nó muốn làm cái gì, đang âm mưu chuyện gì!"

"Hỏi! Phải hỏi cho rõ." Mẹ Tô lạnh lùng nói: "Vị Hi cũng kỳ cục. Hôm qua đi tìm nó, lúc trở về vậy mà nói giúp nó. Cậu ta cho rằng hai đứa con gái của tôi, thích chọn ai thì chọn sao!"

"Mẹ......" Tô Thiên Ngữ yên lặng khóc, giọng nói khàn khàn: "Vị Hi không phải là người như vậy. Mẹ nhìn anh ấy lớn lên, hẳn là nên tin tưởng nhân phẩm của anh ấy."

Mẹ Tô nói không lựa lời, đau lòng ôm lấy Tô Thiên Ngữ: "Để mẹ làm chủ cho con."

Tô Thiên Ngữ cúi đầu lau nước mắt, khóe miệng khẽ cong lên không dễ thấy được.

Hệ thống 'vòng hào quang của nữ chính' đúng thật là rất tốt. Có nó, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, đạt đủ điểm là có thể làm người bên cạnh thích cô ta từ nội tâm, để cô ta có được tất cả đãi ngộ của nữ chính, mặc dù có vài hành vi không đúng lắm.



Đáng tiếc đa số nhiệm vụ đều không đơn giản, tích góp không quá nhiều điểm 'vòng hào quang của nữ chính'. Nhưng nếu nhiệm vụ thất bại, chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Mỗi lần trừng phạt đều làm Tô Thiên Ngữ sợ hãi. Bởi vậy nếu không chắc chắn thành công, cô ta sẽ không nhận.

Lúc này, hệ thống giao cô ta nhiệm vụ làm cho vật hy sinh Tô Trầm Ngư hoàn toàn bị người Tô gia chán ghét.

Đây là chuyện cô ta hiểu nhất, vì vậy lập tức đồng ý.

Người một nhà ngồi trong phòng khách, chờ Tô Trầm Ngư trở về.

40 phút sau, người hầu vào thông báo, nói có một cô gái tên "Tần Hân" đang mang thai đến tìm cha Tô.

Mẹ Tô nhíu mày.

Cha Tô ngồi trên ghế sofa, sắc mặt đại biến.

Tài xế Vương Gia Minh lặng lẽ gửi tin cho Tô Trầm Ngư trên WeChat: 【Nhị tiểu thư, tình nhân của Tô tổng tìm tới cửa rồi.】

Tô Trầm Ngư: 【Tôi biết.】

Hắn sửng sốt.

Nhị tiểu thư biết?

Sao cô lại biết?

......

Dùng hết 3000 điểm giá trị tiếng thét, vẽ được 30 vòng tròn nguyền rủa, nguyền rủa cùng lúc ba người. Tô Trầm Ngư sao có thể bỏ lỡ trò hay, cô lười qua chỗ Văn Truy, lập tức chuẩn bị rời đi.

Chỉ là không nghĩ tới... Vừa nãy khi cô tốn 10 vòng tròn để nguyền rủa Tô Thiên Ngữ, thông qua vòng sáng, thấy được nữ nhân kia vậy mà cũng có hệ thống!

Không hổ là nữ chính.

Cô có thể thông qua vòng sáng phát hiện Tô Thiên Ngữ có hệ thống, Tô Thiên Ngữ lại không nhìn ra cô. Về mặt lý thuyết, hệ thống 'vẽ vòng tròn nguyền rủa' của cô mạnh hơn cái 'vòng hào quang của nữ chính."

Hệ thống kiêu ngạo 'hừ' một tiếng.

Từ toilet đi ra, Tô Trầm Ngư chợt nghĩ ra một ý tưởng. Trò hay như vậy, cô cũng không định diễn bây giờ. Nếu có thêm vài người xem, không phải sẽ thú vị hơn sao?

Ý tưởng nguy hiểm của cô làm hệ thống phải lên tiếng nhắc nhở: 【...... Nương nương, ngài nên kiềm chế lại một chút. 】

Tô Trầm Ngư tìm thấy Văn Truy, ban nhạc bọn họ còn chưa lên sân khấu.

"Anh trai, em đưa anh đến chỗ này, cực kì thú vị nha." Cô chạy tới giữ chặt Truy Quang - người sau mặt không biểu tình.

"Đi nha, bảo đảm siêu kíƈɦ ŧɦíƈɦ luôn." Tô Trầm Ngư giơ tay lên.

Không biết có phải bị ánh mắt của cô mê hoặc hay không, Văn Truy vậy mà bị cô kéo đi. Tô Trầm Ngư nhanh chóng lôi hắn đến trước mặt Mạc Kinh Nhàn và Tông Văn Tấn, tiếp tục dụ dỗ: "Hai oppa, có hứng thú đi cùng em đến chỗ này không?"

Cho đến khi đi theo Tô Trầm Ngư ra ngoài từ cửa sau quán bar, ba người đàn ông hơn hai mươi tuổi vẫn còn hoang mang.

Nhất định là không khí trong quán bar tràn ngập mùi cồn, làm bọn họ hơi say, mới bị Tô Trầm Ngư dụ ra đây.

Mạc Kinh Nhàn là người tỉnh táo đầu tiên, sờ sờ nhạc cụ của mình, khuôn mặt lạnh lùng: "Tôi không đi, về nhà trước đây."

"Ba vị anh trai," Tô Trầm Ngư cũng không ngăn cản. Cô hơi thở dài, mang theo một chút oán giận, có vài phần ngây thơ: "Rốt cuộc là do em không đủ mị lực, hay là ánh mắt của ba người quá cao. Mọi người đều không hỏi tên của em, cũng không tò mò khuôn mặt của em như thế nào sao?"

Nói không hiếu kỳ là giả.

Chẳng qua bọn họ là đàn ông, cũng không thể mạnh mẽ lột khẩu trang của con gái nhà người ta ra xem được.

Ánh mắt Văn Truy thâm thúy.

"Em tự giới thiệu một chút, em tên là Tô Trầm Ngư. Chính là Tô Trầm Ngư ngồi trên hotsearch mấy ngày nay." Cô thoải mái nói.

Thiếu nữ chậm rãi gỡ khẩu trang xuống, lộ ra dung nhan hoàn chỉnh. Nước da trắng hồng, dưới ánh sáng ảm đạm mờ ảo, hiện ra vài phần yêu mị.

Nhưng mà phần yêu mị này bị biểu cảm ngượng ngùng của cô làm phai nhạt, giống như tường vi trong đêm, rực rỡ nở rộ, cực kì kinh diễm.

Tông Văn Tấn huýt sáo, ánh mắt không thay đổi, theo bản năng nói: "Thật sự là một tiểu tiên nữ nha."

Văn Truy nhớ tới nụ hôn tối hôm qua, yết hầu hơi động, ý nghĩ duy nhất trong đầu lúc này là ---- hắn không bị thiệt!

Mạc Kinh Nhàn nhìn...... Hắn giống như gặp được một thiếu nữ còn đẹp hơn cả mình.

Ước chừng qua mười giây, bọn họ mới phản ứng lại, đặt "Tô Trầm Ngư" với hotsearch lại bên nhau.

Người trẻ tuổi thích xem điện thoại. Cho dù không có hứng thú với giới giải trí, nhưng khó tránh được tin tức - Tô Trầm Ngư, Cố Vị Hi, Tô Thiên Ngữ ba người, không những ngồi chễm chệ trên hotsearch, còn được các đài đưa tin.

Trừ Mạc Kinh Nhàn không biết nhiều về chuyện bên ngoài, Văn Truy và Tông Văn Tấn chắc chắn biết đến chuyện này.

Tông Văn Tấn lập tức dùng điện thoại tra, thấy ảnh chụp của Tô Trầm Ngư. Anh ta xem ảnh chụp, lại nhìn Tô Trầm Ngư.

Giống nhau như đúc.

Cô không nói dối.

Ba người trầm mặc.

"Hiện tại, nhà em sắp trình diễn một vở kịch cực kì thú vị, đảm bảo không nằm trong bất kì phạm trù đạo đức nào." Thiếu nữ hơi cười, nói: "Ba vị anh trai, đi xem diễn không? Có Tô Thiên Ngữ đó nha."

Tô Thiên Ngữ là nữ thần quốc dân, có rất nhiều fans nam, nói không chừng một trong ba người này có ai đó là fan của cô ta thì sao.

Cô đã cực kì can đảm.

"???"

Tô Trầm Ngư mời bọn họ đến nhà cô xem diễn?

Việc xấu trong nhà lại muốn cho người ngoài biết...... Là do cô chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn?

Hết chương 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Trà Xanh Thực Sự Không Muốn Nổi Tiếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook