Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính
Chương 13:
Miên Nhuyễn Nhuyễn
19/03/2023
Trong giờ nghỉ trưa, vì trời đã sang hè nên bắt đầu cảm thấy nóng bức. Gió mát xen lẫn với hơi nóng âm ỉ thổi tới trước mặt khiến người ta muốn chìm vào giấc ngủ.
Các bạn học lớp 11-1 đều nằm gục xuống bàn.
Chỉ có một học sinh giỏi luôn thống trị top 1 các danh sách của trường La Nam Nam đeo cặp kính gọng đen dày cộm trên mặt, không hề nản lòng chút nào, giống như không sợ nóng mà miệt mài múa bút thành văn.
[Mà cô gái lớp 11 cũng tên là La Nam Nam ở một chiều không gian thế giới khác nhìn thấy điều này, nở nụ cười, chửi bới: “Ha ha ha, cùng tên nha, sẽ không thật sự có luật xuyên thư cùng tên chứ.”]
Bạn có mẫu người đủ tỏa sáng để khiến cả thanh xuân của bạn trở nên tươi đẹp không?
Mộc Trạch Tê có. Mộc Trạch Tê nhìn Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ đang giảng đề cách đó không xa.
Sự xa xôi không dám chạm tới kia đã khiến cho cô trở nên ảo tưởng và tự ti.
Ngay cả những hành động nhỏ nhặt của anh cũng có thể tạo ra những con sóng lớn trong trái tim cô.
Niềm vui, nỗi buồn của cô sẽ liên quan đến anh, trái tim của cô cũng vì anh mà sinh ra suy đoán, sung sướng, cũng sẽ sinh ra ưu sầu, ghen ghét, thậm chí là oán hận.
Mộc Trạch Tê nằm sấp trên bàn, giống như bao thiếu nữ trong tuổi dậy thì, thậm chí trong lòng còn khẽ gọi tên anh: Nghiêm Kỷ.
Trái tim cô run rẩy.
Nhưng Nghiêm Kỷ như vậy lại tỏ ra xa cách và xa lạ với Mộc Trạch Tê. Vì anh quá chói mắt.
Mộc Trạch Tê nhìn đôi mắt đào hoa hẹp dài của Nghiêm Kỷ, ngón tay thon dài nắm lấy cây bút, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng như nước.
Anh lại an ủi Lâm Thi Vũ như thường lệ: "Không sao đâu, tôi sẽ giảng kỹ hơn một chút.”
Mộc Trạch Tê trong lòng có ghen ghét thậm chí còn oán hận.
Cô nhìn khuôn mặt thanh tú của Lâm Thi Vũ, gầy đến mức sắc mặt có chút xanh xao, cau mày cắn cây bút cân nhắc đề bài.
Xuyên qua ánh nắng từ cửa sổ, hai người lấp lánh như sương, đẹp như một bức tranh ngôn tình.
Nhưng điều đó lại kích thích đến đôi mắt và trái tim của Mộc Trạch Tê.
Mộc Trạch Tê cầm lấy một tờ giấy thi rồi đi tới đó.
“Nghiêm Kỷ... Cậu có thời gian không? Cậu có thể hướng dẫn cho tôi mấy đề này được không?”
Ánh mắt của Mộc Trạch Tê vô cùng yêu mị mang theo vài tia ủy khuất chớp chớp nhìn Nghiêm Kỷ, cẩn thận dùng giọng nói nhẹ nhàng ngắt lời hai người họ.
Nghiêm Kỷ nghe thấy tiếng của cô, lập tức dừng giảng giải cho Lâm Thi Vũ, lông mày khẽ nhíu lại.
Anh ngẩng đầu nhìn lướt qua Mộc Trạch Tê.
Trong đôi tay mềm mại của cô cầm một tờ bài thi đứng trước bàn học của anh mang theo sự ngượng ngùng. Một đôi mắt mờ mịt hơi nước khẽ van cầu nhìn anh.
Khuôn mặt của Mộc Trạch Tê vốn không phù hợp với những biểu cảm như vậy.
Dáng vẻ của cô đẹp đẽ mà đường hoàng, một đôi mắt hồ ly tròn hơi hướng lên trên, vốn là đôi mắt rất quyến rũ, mặc dù hàng ngày cô đều cẩn thận tính kế, nhưng đôi mắt của cô lại trong sáng và thuần khiết.
Tính cách dịu dàng hơn, vẻ xinh đẹp sẽ được thu liễm lại và thêm vào sự ngọt ngào, trung hòa nó vừa trong sáng vừa dâm đãng.
Câu dẫn người khác. Đây là từ mà Nghiêm Kỷ vừa mới nghĩ ra.
“Nghiêm Kỷ... Cậu có thể chỉ cho tôi những lỗi mà tôi mắc phải trong câu hỏi ứng dụng này được không?” Mộc Trạch Tê thấy Nghiêm Kỷ không trả lời, lập tức hạ thấp yêu cầu và thay đổi cách hỏi.
Chị em tốt của Lâm Thi Vũ là Mã Văn Lệ ngồi ở bên cạnh lại sắp bùng nổ,! Mỗi lần Thi Vũ cùng Nghiêm Kỷ có bất kỳ cơ hội gần gũi nào, Mộc Trạch Tê này sẽ luôn tiến đến để cắt ngang!
Cô ấy đẩy Lâm Thi Vũ ngồi cùng bàn, Lâm Thi Vũ mới phản ứng lại vươn tay cầm lấy bài thi của Mộc Trạch Tê: “Câu này tôi không sai, tôi làm được! Để tôi giảng cho cậu.”
Tay Mộc Trạch Tê dừng lại, đôi mắt quyến rũ của cô lập tức đỏ lên: “Bạn học Lâm Thi Vũ, chúc mừng cậu đã tiến bộ lọt vào top tám, thành tích của cậu so với tôi còn cao hơn.”
Trong lớp này ai mà không biết Mộc Trạch Tê luôn chú trọng thứ hạng thành tích, lần thi này thất bại, thứ hạng của cô đã tụt xuống vài hạng.
Các bạn học lớp 11-1 đều nằm gục xuống bàn.
Chỉ có một học sinh giỏi luôn thống trị top 1 các danh sách của trường La Nam Nam đeo cặp kính gọng đen dày cộm trên mặt, không hề nản lòng chút nào, giống như không sợ nóng mà miệt mài múa bút thành văn.
[Mà cô gái lớp 11 cũng tên là La Nam Nam ở một chiều không gian thế giới khác nhìn thấy điều này, nở nụ cười, chửi bới: “Ha ha ha, cùng tên nha, sẽ không thật sự có luật xuyên thư cùng tên chứ.”]
Bạn có mẫu người đủ tỏa sáng để khiến cả thanh xuân của bạn trở nên tươi đẹp không?
Mộc Trạch Tê có. Mộc Trạch Tê nhìn Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ đang giảng đề cách đó không xa.
Sự xa xôi không dám chạm tới kia đã khiến cho cô trở nên ảo tưởng và tự ti.
Ngay cả những hành động nhỏ nhặt của anh cũng có thể tạo ra những con sóng lớn trong trái tim cô.
Niềm vui, nỗi buồn của cô sẽ liên quan đến anh, trái tim của cô cũng vì anh mà sinh ra suy đoán, sung sướng, cũng sẽ sinh ra ưu sầu, ghen ghét, thậm chí là oán hận.
Mộc Trạch Tê nằm sấp trên bàn, giống như bao thiếu nữ trong tuổi dậy thì, thậm chí trong lòng còn khẽ gọi tên anh: Nghiêm Kỷ.
Trái tim cô run rẩy.
Nhưng Nghiêm Kỷ như vậy lại tỏ ra xa cách và xa lạ với Mộc Trạch Tê. Vì anh quá chói mắt.
Mộc Trạch Tê nhìn đôi mắt đào hoa hẹp dài của Nghiêm Kỷ, ngón tay thon dài nắm lấy cây bút, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng như nước.
Anh lại an ủi Lâm Thi Vũ như thường lệ: "Không sao đâu, tôi sẽ giảng kỹ hơn một chút.”
Mộc Trạch Tê trong lòng có ghen ghét thậm chí còn oán hận.
Cô nhìn khuôn mặt thanh tú của Lâm Thi Vũ, gầy đến mức sắc mặt có chút xanh xao, cau mày cắn cây bút cân nhắc đề bài.
Xuyên qua ánh nắng từ cửa sổ, hai người lấp lánh như sương, đẹp như một bức tranh ngôn tình.
Nhưng điều đó lại kích thích đến đôi mắt và trái tim của Mộc Trạch Tê.
Mộc Trạch Tê cầm lấy một tờ giấy thi rồi đi tới đó.
“Nghiêm Kỷ... Cậu có thời gian không? Cậu có thể hướng dẫn cho tôi mấy đề này được không?”
Ánh mắt của Mộc Trạch Tê vô cùng yêu mị mang theo vài tia ủy khuất chớp chớp nhìn Nghiêm Kỷ, cẩn thận dùng giọng nói nhẹ nhàng ngắt lời hai người họ.
Nghiêm Kỷ nghe thấy tiếng của cô, lập tức dừng giảng giải cho Lâm Thi Vũ, lông mày khẽ nhíu lại.
Anh ngẩng đầu nhìn lướt qua Mộc Trạch Tê.
Trong đôi tay mềm mại của cô cầm một tờ bài thi đứng trước bàn học của anh mang theo sự ngượng ngùng. Một đôi mắt mờ mịt hơi nước khẽ van cầu nhìn anh.
Khuôn mặt của Mộc Trạch Tê vốn không phù hợp với những biểu cảm như vậy.
Dáng vẻ của cô đẹp đẽ mà đường hoàng, một đôi mắt hồ ly tròn hơi hướng lên trên, vốn là đôi mắt rất quyến rũ, mặc dù hàng ngày cô đều cẩn thận tính kế, nhưng đôi mắt của cô lại trong sáng và thuần khiết.
Tính cách dịu dàng hơn, vẻ xinh đẹp sẽ được thu liễm lại và thêm vào sự ngọt ngào, trung hòa nó vừa trong sáng vừa dâm đãng.
Câu dẫn người khác. Đây là từ mà Nghiêm Kỷ vừa mới nghĩ ra.
“Nghiêm Kỷ... Cậu có thể chỉ cho tôi những lỗi mà tôi mắc phải trong câu hỏi ứng dụng này được không?” Mộc Trạch Tê thấy Nghiêm Kỷ không trả lời, lập tức hạ thấp yêu cầu và thay đổi cách hỏi.
Chị em tốt của Lâm Thi Vũ là Mã Văn Lệ ngồi ở bên cạnh lại sắp bùng nổ,! Mỗi lần Thi Vũ cùng Nghiêm Kỷ có bất kỳ cơ hội gần gũi nào, Mộc Trạch Tê này sẽ luôn tiến đến để cắt ngang!
Cô ấy đẩy Lâm Thi Vũ ngồi cùng bàn, Lâm Thi Vũ mới phản ứng lại vươn tay cầm lấy bài thi của Mộc Trạch Tê: “Câu này tôi không sai, tôi làm được! Để tôi giảng cho cậu.”
Tay Mộc Trạch Tê dừng lại, đôi mắt quyến rũ của cô lập tức đỏ lên: “Bạn học Lâm Thi Vũ, chúc mừng cậu đã tiến bộ lọt vào top tám, thành tích của cậu so với tôi còn cao hơn.”
Trong lớp này ai mà không biết Mộc Trạch Tê luôn chú trọng thứ hạng thành tích, lần thi này thất bại, thứ hạng của cô đã tụt xuống vài hạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.