Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính
Chương 21:
Miên Nhuyễn Nhuyễn
19/03/2023
Mộc Trạch Tê kéo cơ thể đau đớn và nặng nề của mình đi qua.
Lâm Thi Vũ và Mộc Trạch Tê đứng ngay ngắn một chỗ, còn Nghiêm Kỷ lại nhàn nhã tựa vào tường.
Đầu tiên Vương Khiết ngọt ngào với Lâm Thi Vũ: "Lâm Thi Vũ, em rất nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc của lớp, giáo viên vẫn luôn rất thích em. Nhưng đôi khi em thực sự quá bất cẩn, nếu không thay đổi thì sau này khi ra ngoài xã hội sẽ chịu thiệt thòi.”
Sau đó tạo áp lực: "Em có hài lòng với kết quả xử lý vừa rồi của giáo viên không?"
Lâm Thi Vũ vừa tức vừa ủy khuất, cô ấy không hiểu vì sao rõ ràng mình là người bị hại, kết quả cuối cùng còn muốn cô nhẫn nhịn?
Cô ấy không khỏi nhìn về phía Nghiêm Kỷ.
Vương Khiết cũng biết Nghiêm Kỷ luôn thân thiết với Lâm Thi Vũ.
Mà lúc trước, chính Nghiêm Kỷ là người đề nghị với bà ta việc sắp xếp công việc của cán bộ lớp cho Lâm Thi Vũ, để cô ấy có thể giao lưu với các bạn học, để Lâm Thi Vũ nhanh chóng hòa nhập với lớp.
Thật sự có hiệu quả.
Quan hệ giữa hai thiếu nam thiếu nữ mập mờ không rõ, chuyện này bà ta không hiểu được suy nghĩ của Nghiêm Kỷ.
Nhà họ Nghiêm ở thành phố Z có thể hô mưa gọi gió không phải nói quá, bà ta vẫn nên nhìn thái độ của Nghiêm Kỷ thì hơn.
Vương Khiết đối mặt với Nghiêm Kỷ dịu dàng hỏi: "Nghiêm Kỷ là học sinh trong lớp, là người rõ ràng nhất về quan hệ giữa các bạn cùng lớp, giáo viên có làm gì không ổn không? Em có ý kiến nào khác không?”
Nghiêm Kỷ đối với thái độ như vậy rất là bình thường, buột miệng nói ra lời khen ngợi: "Cô Vương luôn hết mình vì lớp, luôn yêu thương học sinh nên đương nhiên có sự cân nhắc của giáo viên.”
Vương Khiết rất hưởng thụ, cười gật gật đầu.
Bà ta quay đầu nghiêm khắc phê bình Mộc Trạch Tê: "Mộc Trạch Tê, giáo viên dạy em phải luôn trung thực đáng tin cậy, gặp chuyện phải nói ra, cô hy vọng sau này em nhớ kỹ.”
Vương Khiết thầm nghĩ Mộc Trạch Tê vẫn rất ưu tú, giành nhiều vinh về cho lớp, về sau cũng không biết cô có xảy ra chuyện gì khác hay không, Vương Khiết không tiện nói quá nhiều.
Lâm Thi Vũ đương nhiên hiểu được ý của Vương Khiết, bởi vì Mộc Trạch Tê là học sinh ưu tú, cho nên thay cô bao che sự thật.
Lâm Thi Vũ rất thất vọng, nơi này thật sự khắp nơi đều có quan hệ. Đúng hay sai không quan trọng, quan trọng là có quan hệ.
Mộc Trạch Tê thấy sự việc được giải quyết xong xuôi trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô xấu hổ nhưng lại mang theo tâm lý may mắn, càng may mắn vì cô đã không uổng công lao khổ nhọc mà giành được nhiều danh dự cho lớp.
Sắc mặt Mộc Trạch Tê tái nhợt, cả người rét run, bụng đau quặn không ngừng, suýt nữa chút nữa đứng không vững.
Cô run giọng nói: "Cảm ơn cô..."
Đột nhiên cô cảm giác giữa hai chân mình nóng lên, một dòng nước ấm áp chảy ra, màu máu đỏ tươi chảy dọc xuống đùi cô.
Thoáng cái tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Mộc Trạch Tê cúi đầu nhìn, hạ đường huyết cộng thêm tinh thần căng thẳng khiến trước mắt cô choáng váng, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất.
Nghiêm Kỷ đưa tay ôm lấy chiếc eo mềm của cô trực tiếp bế cô lên. Lâm Thi Vũ cũng cuống quít tới đỡ lấy Mộc Trạch Tê.
Máu đỏ vẫn đang chậm rãi chảy ra, trên đùi trắng nõn đều là vết máu, ngay cả vớ trắng trên bắp chân cũng nhiễm máu đỏ. Vết máu đan xen như mạng nhện, chói mắt mà rõ ràng trên đôi chân trắng nõn.
Mộc Trạch Tê vô lực dựa vào trong lòng Nghiêm Kỷ, cô chợt nhớ ra kỳ kinh nguyệt của mình luôn không chính xác, hình như là đến sớm.
Những chuyện liên tiếp xảy ra trong thời gian này đã khiến cô mệt mỏi đến mức muốn sụp đổ, đầu óc rối bời.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Trạch Tê tái nhợt, phát ra vài tiếng khóc nức nở: "Cô Vương... Hình như em bị băng huyết trong kỳ kinh nguyệt..."
Vương Khiết thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện gì, vội vàng nói: "Mau! Đưa em ấy đến phòng y tế!”
Bởi vì Vương Khiết còn có hội nghị chủ nhiệm lớp, Lâm Thi Vũ cần phải đến phòng giáo vụ nộp học phí lớp.
Cuối cùng chỉ có thể để Nghiêm Kỷ đưa Mộc Trạch Tê đến phòng y tế.
Chuyện xấu hổ như vậy, Mộc Trạch Tê kiên quyết từ chối nói cô có tự đi được.
Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng như tờ giấy, trên đùi đều là vết máu đỏ tươi khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Vương Khiết sợ cô xảy ra chuyện gì, nhất định bắt Nghiêm Kỷ đi cùng cô.
Lâm Thi Vũ và Mộc Trạch Tê đứng ngay ngắn một chỗ, còn Nghiêm Kỷ lại nhàn nhã tựa vào tường.
Đầu tiên Vương Khiết ngọt ngào với Lâm Thi Vũ: "Lâm Thi Vũ, em rất nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc của lớp, giáo viên vẫn luôn rất thích em. Nhưng đôi khi em thực sự quá bất cẩn, nếu không thay đổi thì sau này khi ra ngoài xã hội sẽ chịu thiệt thòi.”
Sau đó tạo áp lực: "Em có hài lòng với kết quả xử lý vừa rồi của giáo viên không?"
Lâm Thi Vũ vừa tức vừa ủy khuất, cô ấy không hiểu vì sao rõ ràng mình là người bị hại, kết quả cuối cùng còn muốn cô nhẫn nhịn?
Cô ấy không khỏi nhìn về phía Nghiêm Kỷ.
Vương Khiết cũng biết Nghiêm Kỷ luôn thân thiết với Lâm Thi Vũ.
Mà lúc trước, chính Nghiêm Kỷ là người đề nghị với bà ta việc sắp xếp công việc của cán bộ lớp cho Lâm Thi Vũ, để cô ấy có thể giao lưu với các bạn học, để Lâm Thi Vũ nhanh chóng hòa nhập với lớp.
Thật sự có hiệu quả.
Quan hệ giữa hai thiếu nam thiếu nữ mập mờ không rõ, chuyện này bà ta không hiểu được suy nghĩ của Nghiêm Kỷ.
Nhà họ Nghiêm ở thành phố Z có thể hô mưa gọi gió không phải nói quá, bà ta vẫn nên nhìn thái độ của Nghiêm Kỷ thì hơn.
Vương Khiết đối mặt với Nghiêm Kỷ dịu dàng hỏi: "Nghiêm Kỷ là học sinh trong lớp, là người rõ ràng nhất về quan hệ giữa các bạn cùng lớp, giáo viên có làm gì không ổn không? Em có ý kiến nào khác không?”
Nghiêm Kỷ đối với thái độ như vậy rất là bình thường, buột miệng nói ra lời khen ngợi: "Cô Vương luôn hết mình vì lớp, luôn yêu thương học sinh nên đương nhiên có sự cân nhắc của giáo viên.”
Vương Khiết rất hưởng thụ, cười gật gật đầu.
Bà ta quay đầu nghiêm khắc phê bình Mộc Trạch Tê: "Mộc Trạch Tê, giáo viên dạy em phải luôn trung thực đáng tin cậy, gặp chuyện phải nói ra, cô hy vọng sau này em nhớ kỹ.”
Vương Khiết thầm nghĩ Mộc Trạch Tê vẫn rất ưu tú, giành nhiều vinh về cho lớp, về sau cũng không biết cô có xảy ra chuyện gì khác hay không, Vương Khiết không tiện nói quá nhiều.
Lâm Thi Vũ đương nhiên hiểu được ý của Vương Khiết, bởi vì Mộc Trạch Tê là học sinh ưu tú, cho nên thay cô bao che sự thật.
Lâm Thi Vũ rất thất vọng, nơi này thật sự khắp nơi đều có quan hệ. Đúng hay sai không quan trọng, quan trọng là có quan hệ.
Mộc Trạch Tê thấy sự việc được giải quyết xong xuôi trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô xấu hổ nhưng lại mang theo tâm lý may mắn, càng may mắn vì cô đã không uổng công lao khổ nhọc mà giành được nhiều danh dự cho lớp.
Sắc mặt Mộc Trạch Tê tái nhợt, cả người rét run, bụng đau quặn không ngừng, suýt nữa chút nữa đứng không vững.
Cô run giọng nói: "Cảm ơn cô..."
Đột nhiên cô cảm giác giữa hai chân mình nóng lên, một dòng nước ấm áp chảy ra, màu máu đỏ tươi chảy dọc xuống đùi cô.
Thoáng cái tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Mộc Trạch Tê cúi đầu nhìn, hạ đường huyết cộng thêm tinh thần căng thẳng khiến trước mắt cô choáng váng, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất.
Nghiêm Kỷ đưa tay ôm lấy chiếc eo mềm của cô trực tiếp bế cô lên. Lâm Thi Vũ cũng cuống quít tới đỡ lấy Mộc Trạch Tê.
Máu đỏ vẫn đang chậm rãi chảy ra, trên đùi trắng nõn đều là vết máu, ngay cả vớ trắng trên bắp chân cũng nhiễm máu đỏ. Vết máu đan xen như mạng nhện, chói mắt mà rõ ràng trên đôi chân trắng nõn.
Mộc Trạch Tê vô lực dựa vào trong lòng Nghiêm Kỷ, cô chợt nhớ ra kỳ kinh nguyệt của mình luôn không chính xác, hình như là đến sớm.
Những chuyện liên tiếp xảy ra trong thời gian này đã khiến cô mệt mỏi đến mức muốn sụp đổ, đầu óc rối bời.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Trạch Tê tái nhợt, phát ra vài tiếng khóc nức nở: "Cô Vương... Hình như em bị băng huyết trong kỳ kinh nguyệt..."
Vương Khiết thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện gì, vội vàng nói: "Mau! Đưa em ấy đến phòng y tế!”
Bởi vì Vương Khiết còn có hội nghị chủ nhiệm lớp, Lâm Thi Vũ cần phải đến phòng giáo vụ nộp học phí lớp.
Cuối cùng chỉ có thể để Nghiêm Kỷ đưa Mộc Trạch Tê đến phòng y tế.
Chuyện xấu hổ như vậy, Mộc Trạch Tê kiên quyết từ chối nói cô có tự đi được.
Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng như tờ giấy, trên đùi đều là vết máu đỏ tươi khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Vương Khiết sợ cô xảy ra chuyện gì, nhất định bắt Nghiêm Kỷ đi cùng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.