Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính
Chương 23:
Miên Nhuyễn Nhuyễn
19/03/2023
Anh vội vàng đuổi theo.
Từ xa nhìn thấy Mộc Trạch Tê đeo cặp sách đi về phía cổng trường.
Một chân cô mang giày trắng, chân kia mang dép lê trong lớp học bơi, hai bên cao thấp bước đi khập khiễng, bóng lưng yếu đuối như cành liễu tiêu điều.
"Mộc Trạch Tê." Nghiêm Kỷ gọi cô lại.
Mộc Trạch Tê nghe thấy có người gọi mình thì quay đầu lại nhìn.
Nghiêm Kỷ nhìn thấy trong mắt Mộc Trạch Tê đều là sự kinh ngạc, dường như rất kinh ngạc trước sự xuất hiện của anh.
Anh hỏi: "Cậu về bằng cách nào?”
Mộc Trạch Tê cũng cảm thấy kỳ lạ, cô vốn định tìm người mượn tiền để đi taxi, nhưng trong sân trường lại không có một người, đột nhiên như không có người, cô chưa gặp được ai cả.
Kỳ lạ đến đáng sợ.
Mộc Trạch Tê chỉ có thể căng da đầu nói với Nghiêm Kỷ, rầu rĩ hỏi: "Nghiêm Kỷ... Cậu có thể cho tôi mượn 30 tệ để đi taxi không, thứ hai tôi sẽ trả lại cho cậu.”
Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tê, làn da trắng sáng của cô sáng lên dưới ánh đèn đường, lập tức khiến anh nhớ tới Mộc Trạch Tê giống thứ gì đó.
Gần trường có một cửa hàng bánh ngọt, bên trong bán một loại thạch hình con thỏ mềm như bông, núng nính trắng sữa. Trông rất mềm và ngon.
Yết hầu trượt xuống, Nghiêm Kỷ thu hồi ánh mắt: "Để tôi đưa cậu về.”
Nói xong, bác Trần đúng lúc lái xe tới.
Mộc Trạch Tê sửng sốt, sau đó theo bản năng lau sạch quần áo trên người mình.
Nếu đệm xe nhà Nghiêm Kỷ bị bẩn, cô thật sự đền không nổi. Cô không nghĩ bây giờ dáng vẻ chật vật, máu chảy đầm đìa của bản thân còn có thể ngồi xe nhà Nghiêm Kỷ về nhà.
Cô đã khóc một lần, chóp mũi ửng hồng: "Không cần đâu, quần áo của tôi bị bẩn rồi, tôi bắt taxi về nhà là được.”
Nghiêm Kỷ nhíu mày, cô gái này thật sự không biết dáng vẻ bây giờ của mình rất quyến rũ người khác, một miếng thạch trắng mềm đặt ở bên ngoài không có gì bảo vệ, lóe lên ánh sáng mê người, khiến cho ai nhìn thấy cũng muốn nếm thử một miếng.
Để cô về một mình chẳng khác nào đưa cô vào miệng của bầy sói đang đói.
Lông mày Nghiêm Kỷ càng lúc càng nhíu chặt, bình thường cô luôn cầu xin mình giúp đỡ, sao lúc này lại không nói, bây giờ không phải nên cầu xin anh giúp đỡ cô, để anh đưa cô về sao?
Bác Trần là một người rất nhã nhặn mà thân sĩ, ông nhận ra ý của Nghiêm Kỷ.
Ông mở cửa xe, mỉm cười làm động tác "xin mời". "Mộc tiểu thư, con gái đi một mình vào buổi tối rất nguy hiểm. Vấn đề an toàn quan trọng hơn tất cả chuyện gì khác.”
Mà Nghiêm Kỷ cởi đồng phục thể thao của mình ra trải lên đệm. "Nếu cậu sợ, thì làm như vậy sẽ không dính vào.”
Mộc Trạch Tê ngây ngẩn cả người, có chút cảm động, Nghiêm Kỷ hình như luôn có thể hiểu được những lo lắng của người khác.
Anh và bác Trần đã làm đến mức này, bản thân cô thật sự không thể từ chối, nếu không sẽ có vẻ giả tạo.
Chiếc xe sang trọng vững vàng lái ra khỏi cổng trường.
Mộc Trạch Tê ngồi trên xe không dám nhúc nhích, cúi đầu xuống ngực. Đồ lót của cô dính máu, trong cặp còn có đôi tất và giày trắng dính máu.
Cô sợ trong không gian chật hẹp và khép kín này, người khác sẽ ngửi thấy mùi máu trên người cô, cũng may trên xe có mùi nước hoa ô tô tươi mát.
Nghiêm Kỷ hơi liếc mắt, nhìn lén Mộc Trạch Tê.
Chỉ thấy Mộc Trạch Tê cuộn mình ở một góc, như muốn biến mình thành một hạt bụi xóa đi sự tồn tại của mình.
Chân cô rất trắng, mặc dù đã dùng khăn giấy ướt lau qua, nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn thấy vết máu loang lổ đỏ nhạt trên đùi.
Bởi vì một chiếc tất bị dính máu, nên cô cởi tất và giày ở chân đó ra, hiện giờ cô chỉ mang một đôi dép lê, để lộ ra bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn.
Bởi vì vừa lo lắng và xấu hổ, những ngón chân trắng nõn không ngừng quắp lại, khiến các ngón chân trắng nõn mượt mà trở nên hồng hào.
Thật sự rất giống thạch trái cây vừa trắng vừa mềm.
"Cậu muốn về đâu?" Nghiêm Kỷ bỗng nhiên hỏi.
Mộc Trạch Tê nghi hoặc nhìn về phía Nghiêm Kỷ, vì sao cô lại cảm thấy Nghiêm Kỷ dường như biết rất rõ ràng tình huống gia đình cô.
Mẹ đang đi công tác, không có ai ở nhà. Mộc Trạch Tê muốn đến chỗ bà nội và ba, cô muốn tìm bà nội.
Nhưng cô chật vật như thế này đến nhà bà nội, đến lúc đó mẹ lại vì tình huống của cô mà tìm ba nổi giận.
Mộc Trạch Tê vẫn nói địa chỉ nhà mình.
Chiếc xe phục cổ đã đến tiểu khu Khang Thanh nơi Mộc Trạch sống.
Sau khi Mộc Trạch Tê xuống xe tinh tế quan sát, trên đệm không có máu, nhưng trên đồng phục màu xanh trắng vẫn dính vết máu.
Mộc Trạch Tê xấu hổ, lo lắng nói: "Thật xin lỗi, Nghiêm Kỷ, nếu không để tôi giúp cậu giặt sạch áo nhé!”
Từ xa nhìn thấy Mộc Trạch Tê đeo cặp sách đi về phía cổng trường.
Một chân cô mang giày trắng, chân kia mang dép lê trong lớp học bơi, hai bên cao thấp bước đi khập khiễng, bóng lưng yếu đuối như cành liễu tiêu điều.
"Mộc Trạch Tê." Nghiêm Kỷ gọi cô lại.
Mộc Trạch Tê nghe thấy có người gọi mình thì quay đầu lại nhìn.
Nghiêm Kỷ nhìn thấy trong mắt Mộc Trạch Tê đều là sự kinh ngạc, dường như rất kinh ngạc trước sự xuất hiện của anh.
Anh hỏi: "Cậu về bằng cách nào?”
Mộc Trạch Tê cũng cảm thấy kỳ lạ, cô vốn định tìm người mượn tiền để đi taxi, nhưng trong sân trường lại không có một người, đột nhiên như không có người, cô chưa gặp được ai cả.
Kỳ lạ đến đáng sợ.
Mộc Trạch Tê chỉ có thể căng da đầu nói với Nghiêm Kỷ, rầu rĩ hỏi: "Nghiêm Kỷ... Cậu có thể cho tôi mượn 30 tệ để đi taxi không, thứ hai tôi sẽ trả lại cho cậu.”
Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tê, làn da trắng sáng của cô sáng lên dưới ánh đèn đường, lập tức khiến anh nhớ tới Mộc Trạch Tê giống thứ gì đó.
Gần trường có một cửa hàng bánh ngọt, bên trong bán một loại thạch hình con thỏ mềm như bông, núng nính trắng sữa. Trông rất mềm và ngon.
Yết hầu trượt xuống, Nghiêm Kỷ thu hồi ánh mắt: "Để tôi đưa cậu về.”
Nói xong, bác Trần đúng lúc lái xe tới.
Mộc Trạch Tê sửng sốt, sau đó theo bản năng lau sạch quần áo trên người mình.
Nếu đệm xe nhà Nghiêm Kỷ bị bẩn, cô thật sự đền không nổi. Cô không nghĩ bây giờ dáng vẻ chật vật, máu chảy đầm đìa của bản thân còn có thể ngồi xe nhà Nghiêm Kỷ về nhà.
Cô đã khóc một lần, chóp mũi ửng hồng: "Không cần đâu, quần áo của tôi bị bẩn rồi, tôi bắt taxi về nhà là được.”
Nghiêm Kỷ nhíu mày, cô gái này thật sự không biết dáng vẻ bây giờ của mình rất quyến rũ người khác, một miếng thạch trắng mềm đặt ở bên ngoài không có gì bảo vệ, lóe lên ánh sáng mê người, khiến cho ai nhìn thấy cũng muốn nếm thử một miếng.
Để cô về một mình chẳng khác nào đưa cô vào miệng của bầy sói đang đói.
Lông mày Nghiêm Kỷ càng lúc càng nhíu chặt, bình thường cô luôn cầu xin mình giúp đỡ, sao lúc này lại không nói, bây giờ không phải nên cầu xin anh giúp đỡ cô, để anh đưa cô về sao?
Bác Trần là một người rất nhã nhặn mà thân sĩ, ông nhận ra ý của Nghiêm Kỷ.
Ông mở cửa xe, mỉm cười làm động tác "xin mời". "Mộc tiểu thư, con gái đi một mình vào buổi tối rất nguy hiểm. Vấn đề an toàn quan trọng hơn tất cả chuyện gì khác.”
Mà Nghiêm Kỷ cởi đồng phục thể thao của mình ra trải lên đệm. "Nếu cậu sợ, thì làm như vậy sẽ không dính vào.”
Mộc Trạch Tê ngây ngẩn cả người, có chút cảm động, Nghiêm Kỷ hình như luôn có thể hiểu được những lo lắng của người khác.
Anh và bác Trần đã làm đến mức này, bản thân cô thật sự không thể từ chối, nếu không sẽ có vẻ giả tạo.
Chiếc xe sang trọng vững vàng lái ra khỏi cổng trường.
Mộc Trạch Tê ngồi trên xe không dám nhúc nhích, cúi đầu xuống ngực. Đồ lót của cô dính máu, trong cặp còn có đôi tất và giày trắng dính máu.
Cô sợ trong không gian chật hẹp và khép kín này, người khác sẽ ngửi thấy mùi máu trên người cô, cũng may trên xe có mùi nước hoa ô tô tươi mát.
Nghiêm Kỷ hơi liếc mắt, nhìn lén Mộc Trạch Tê.
Chỉ thấy Mộc Trạch Tê cuộn mình ở một góc, như muốn biến mình thành một hạt bụi xóa đi sự tồn tại của mình.
Chân cô rất trắng, mặc dù đã dùng khăn giấy ướt lau qua, nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn thấy vết máu loang lổ đỏ nhạt trên đùi.
Bởi vì một chiếc tất bị dính máu, nên cô cởi tất và giày ở chân đó ra, hiện giờ cô chỉ mang một đôi dép lê, để lộ ra bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn.
Bởi vì vừa lo lắng và xấu hổ, những ngón chân trắng nõn không ngừng quắp lại, khiến các ngón chân trắng nõn mượt mà trở nên hồng hào.
Thật sự rất giống thạch trái cây vừa trắng vừa mềm.
"Cậu muốn về đâu?" Nghiêm Kỷ bỗng nhiên hỏi.
Mộc Trạch Tê nghi hoặc nhìn về phía Nghiêm Kỷ, vì sao cô lại cảm thấy Nghiêm Kỷ dường như biết rất rõ ràng tình huống gia đình cô.
Mẹ đang đi công tác, không có ai ở nhà. Mộc Trạch Tê muốn đến chỗ bà nội và ba, cô muốn tìm bà nội.
Nhưng cô chật vật như thế này đến nhà bà nội, đến lúc đó mẹ lại vì tình huống của cô mà tìm ba nổi giận.
Mộc Trạch Tê vẫn nói địa chỉ nhà mình.
Chiếc xe phục cổ đã đến tiểu khu Khang Thanh nơi Mộc Trạch sống.
Sau khi Mộc Trạch Tê xuống xe tinh tế quan sát, trên đệm không có máu, nhưng trên đồng phục màu xanh trắng vẫn dính vết máu.
Mộc Trạch Tê xấu hổ, lo lắng nói: "Thật xin lỗi, Nghiêm Kỷ, nếu không để tôi giúp cậu giặt sạch áo nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.