Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính
Chương 34:
Miên Nhuyễn Nhuyễn
19/03/2023
Giáo viên thể dục thật sự bội phục, không ngờ một lớp học người không biết bơi lại vượt quá 90%. Mở khóa học bơi là điều đúng đắn.
Giáo viên trong lớp này dạy rất bán mạng.
Mộc Trạch Tê co ro trên bờ, cảm xúc sa sút, cúi đầu. Xung quanh là những âm thanh mới lạ khi học bơi.
Loại chuyện đặt mình trong sự náo nhiệt, nhưng những điều đó chẳng liên quan gì đến bạn, thậm chí còn cô lập bạn với bên ngoài, thật sự khiến người ta cảm thấy vô cùng lo lắng và sợ hãi.
Mộc Trạch Tê gần như co lại thành một quả bóng.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc trên đỉnh đầu kéo Mộc Trạch Tê về: "Mộc Trạch Tê, sao cậu không đi học.”
Mộc Trạch Tê nghe thấy âm thanh, đột nhiên ngẩng mạnh đầu lên .
Cô ngẩng đầu quá mạnh, nhất thời trước mắt đen sì, có chút hoa mắt.
Mộc Trạch Tê luôn trả lời tất cả các câu hỏi của Nghiêm Kỷ, theo bản năng trả lời: "Tôi xin nghỉ.”
Dứt lời mới thấy rõ dáng vẻ của Nghiêm Kỷ.
Tóc Nghiêm Kỷ ướt, còn nhỏ nước, trên người quấn một chiếc khăn tắm rất dài, khép lại rất kín, chỉ lộ ra mắt cá chân.
Nghiêm Kỷ nhất thời có chút kỳ quái, giống như một cô gái quấn chặt lấy cơ thể mình để không bị lộ ra ngoài vậy.
Lớp học bơi của nam sinh và nữ sinh được chia ra, Nghiêm Kỷ vừa tới, các nữ sinh vô cùng ngại ngùng.
Nhưng nhìn thấy Nghiêm Kỷ bọc kín lại bối rối, rốt cuộc người nên bọc kín là ai...
Khăn tắm hơi trượt xuống, Nghiêm Kỷ tiện tay mở khăn tắm ra, lại khép lại, sửa sang lại khăn tắm.
Anh vừa vặn quay về phía mộc Trạch Tê, quay lưng về phía hồ bơi. Mộc Trạch Tê thoáng cái liền nhìn thấy cơ bắp gầy gò của thiếu niên cao thẳng Nghiêm Kỷ, giọt nước dọc theo cơ bụng trượt thẳng xuống đường nhân ngư.
Cô ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Cũng không phải vì nhìn thấy cơ thể nam sinh mà ngượng ngùng, mà là Nghiêm Kỷ vẫn luôn bọc kín, đây là lần đầu tiên Mộc Trạch Tê nhìn thấy nhiều như vậy.
Có chút bị đánh sâu vào thị giác.
Nghiêm Kỷ không để ý, tiếp tục hỏi: "Lý do là gì vậy?" Không đợi Mộc Trạch Tê trả lời, anh đã vạch trần: "Thời gian này cũng không phải kỳ kinh nguyệt của câu.”
Nói thẳng như vậy, lý do Mộc Trạch Tê vừa định nói bị nghẹn lại, chỉ có thể yếu đuối nói: "Lý do khác.”
Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tê thật sâu, cũng không nói gì, chỉ gật đầu.
Trước khi đi, Nghiêm Kỷ thuận miệng dặn dò: "Mộc Trạch Tê, cậu phải ăn cơm.”
Mộc Trạch Tê ngẩn ra, sững sờ nhìn bóng lưng Nghiêm Kỷ đi xa.
Nghiêm Kỷ vẫn rất dịu dàng... Dịu dàng đến mức khiến Mộc Trạch Tê muốn khóc.
Khi sắp tan học, Mộc Trạch Tê nhận được điện thoại của mẹ.
Tiếng trong điện thoại hơi ồn, có cả giọng nói của y tá và bác sĩ. Mà Mộc Trạch Tê nghe ra được, bà nội đã tỉnh lại, nhưng đã tự mình quyết định từ bỏ việc điều trị.
Vì chi phí điều trị quá cao, nhà họ Mộc phải bán căn nhà cũ. Mà bà nội vì điều này mà không đồng ý.
Ý thức của bà nội Mộc còn mơ hồ, không ngừng lẩm bẩm: "Chúng ta từng nói tay trong tay làm bạn, nhưng gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, Tùng Sinh một mực tham gia kháng chiến, tôi chỉ biết ở nhà chờ ông ấy.
Chúng ta đã nói khi đầu bạc răng long cũng không thể tách rời, thật vất vả mới có thể làm bạn hơn mười năm, nhưng tóc mai mới chỉ gặp sương, ông ấy lại vì vết thương cũ mà bỏ lại tôi, vĩnh viễn cách biệt.
Xây dựng một gia đình là lời hứa duy nhất mà ông ấy đã hứa với trong cuộc đời.
Ông ấy đã cống hiến cả đời này cho quốc gia, tôi không trách ông không giữ lời hứa.
Đó là tình cảm của tôi và Tùng Sinh, không thể bán! Không thể bán! Chết sớm cũng chỉ xuống làm bạn với ông ấy sớm hơn một chút...”
Ngôi nhà cũ quá quan trọng đối với bà ấy. Cô đọng tất cả ký ức của bà và ông nội đã qua đời, nơi đó là nhà, là cội nguồn của bà.
Vạn Dung khuyên qua điện thoại: "Mẹ! Mẹ đừng nóng vội, được không? Chúng ta hãy chữa bệnh cho tốt.”
Một đám người đều khuyên nhủ.
Vạn Dung dặn dò Mộc Trạch Tê học tập chăm chỉ, sau đó vội vàng cúp điện thoại.
Mộc Trạch Tê nghe bà nội nói khóc không thành tiếng. Tiền thực sự có thể áp đảo quá nhiều thứ.
Cô thực sự muốn gặp bà nội của mình vào lúc này.
Mộc Trạch Tê chạy nhanh ra ngoài, nghĩ đến việc trốn học để đi gặp bà nội.
Tình cờ có một nhóm nữ sinh ướt sũng đi về sau giờ học, Mộc Trạch Tê bước chân hơi gấp gáp, chỉ có thể lập tức dừng lại, sau đó chân trái đạp chân phải, lảo đảo một chút.
Đúng lúc này, đám người cười đùa đùa giỡn, lập tức đụng phải Mộc Trạch Tê.
Giáo viên trong lớp này dạy rất bán mạng.
Mộc Trạch Tê co ro trên bờ, cảm xúc sa sút, cúi đầu. Xung quanh là những âm thanh mới lạ khi học bơi.
Loại chuyện đặt mình trong sự náo nhiệt, nhưng những điều đó chẳng liên quan gì đến bạn, thậm chí còn cô lập bạn với bên ngoài, thật sự khiến người ta cảm thấy vô cùng lo lắng và sợ hãi.
Mộc Trạch Tê gần như co lại thành một quả bóng.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc trên đỉnh đầu kéo Mộc Trạch Tê về: "Mộc Trạch Tê, sao cậu không đi học.”
Mộc Trạch Tê nghe thấy âm thanh, đột nhiên ngẩng mạnh đầu lên .
Cô ngẩng đầu quá mạnh, nhất thời trước mắt đen sì, có chút hoa mắt.
Mộc Trạch Tê luôn trả lời tất cả các câu hỏi của Nghiêm Kỷ, theo bản năng trả lời: "Tôi xin nghỉ.”
Dứt lời mới thấy rõ dáng vẻ của Nghiêm Kỷ.
Tóc Nghiêm Kỷ ướt, còn nhỏ nước, trên người quấn một chiếc khăn tắm rất dài, khép lại rất kín, chỉ lộ ra mắt cá chân.
Nghiêm Kỷ nhất thời có chút kỳ quái, giống như một cô gái quấn chặt lấy cơ thể mình để không bị lộ ra ngoài vậy.
Lớp học bơi của nam sinh và nữ sinh được chia ra, Nghiêm Kỷ vừa tới, các nữ sinh vô cùng ngại ngùng.
Nhưng nhìn thấy Nghiêm Kỷ bọc kín lại bối rối, rốt cuộc người nên bọc kín là ai...
Khăn tắm hơi trượt xuống, Nghiêm Kỷ tiện tay mở khăn tắm ra, lại khép lại, sửa sang lại khăn tắm.
Anh vừa vặn quay về phía mộc Trạch Tê, quay lưng về phía hồ bơi. Mộc Trạch Tê thoáng cái liền nhìn thấy cơ bắp gầy gò của thiếu niên cao thẳng Nghiêm Kỷ, giọt nước dọc theo cơ bụng trượt thẳng xuống đường nhân ngư.
Cô ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Cũng không phải vì nhìn thấy cơ thể nam sinh mà ngượng ngùng, mà là Nghiêm Kỷ vẫn luôn bọc kín, đây là lần đầu tiên Mộc Trạch Tê nhìn thấy nhiều như vậy.
Có chút bị đánh sâu vào thị giác.
Nghiêm Kỷ không để ý, tiếp tục hỏi: "Lý do là gì vậy?" Không đợi Mộc Trạch Tê trả lời, anh đã vạch trần: "Thời gian này cũng không phải kỳ kinh nguyệt của câu.”
Nói thẳng như vậy, lý do Mộc Trạch Tê vừa định nói bị nghẹn lại, chỉ có thể yếu đuối nói: "Lý do khác.”
Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tê thật sâu, cũng không nói gì, chỉ gật đầu.
Trước khi đi, Nghiêm Kỷ thuận miệng dặn dò: "Mộc Trạch Tê, cậu phải ăn cơm.”
Mộc Trạch Tê ngẩn ra, sững sờ nhìn bóng lưng Nghiêm Kỷ đi xa.
Nghiêm Kỷ vẫn rất dịu dàng... Dịu dàng đến mức khiến Mộc Trạch Tê muốn khóc.
Khi sắp tan học, Mộc Trạch Tê nhận được điện thoại của mẹ.
Tiếng trong điện thoại hơi ồn, có cả giọng nói của y tá và bác sĩ. Mà Mộc Trạch Tê nghe ra được, bà nội đã tỉnh lại, nhưng đã tự mình quyết định từ bỏ việc điều trị.
Vì chi phí điều trị quá cao, nhà họ Mộc phải bán căn nhà cũ. Mà bà nội vì điều này mà không đồng ý.
Ý thức của bà nội Mộc còn mơ hồ, không ngừng lẩm bẩm: "Chúng ta từng nói tay trong tay làm bạn, nhưng gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, Tùng Sinh một mực tham gia kháng chiến, tôi chỉ biết ở nhà chờ ông ấy.
Chúng ta đã nói khi đầu bạc răng long cũng không thể tách rời, thật vất vả mới có thể làm bạn hơn mười năm, nhưng tóc mai mới chỉ gặp sương, ông ấy lại vì vết thương cũ mà bỏ lại tôi, vĩnh viễn cách biệt.
Xây dựng một gia đình là lời hứa duy nhất mà ông ấy đã hứa với trong cuộc đời.
Ông ấy đã cống hiến cả đời này cho quốc gia, tôi không trách ông không giữ lời hứa.
Đó là tình cảm của tôi và Tùng Sinh, không thể bán! Không thể bán! Chết sớm cũng chỉ xuống làm bạn với ông ấy sớm hơn một chút...”
Ngôi nhà cũ quá quan trọng đối với bà ấy. Cô đọng tất cả ký ức của bà và ông nội đã qua đời, nơi đó là nhà, là cội nguồn của bà.
Vạn Dung khuyên qua điện thoại: "Mẹ! Mẹ đừng nóng vội, được không? Chúng ta hãy chữa bệnh cho tốt.”
Một đám người đều khuyên nhủ.
Vạn Dung dặn dò Mộc Trạch Tê học tập chăm chỉ, sau đó vội vàng cúp điện thoại.
Mộc Trạch Tê nghe bà nội nói khóc không thành tiếng. Tiền thực sự có thể áp đảo quá nhiều thứ.
Cô thực sự muốn gặp bà nội của mình vào lúc này.
Mộc Trạch Tê chạy nhanh ra ngoài, nghĩ đến việc trốn học để đi gặp bà nội.
Tình cờ có một nhóm nữ sinh ướt sũng đi về sau giờ học, Mộc Trạch Tê bước chân hơi gấp gáp, chỉ có thể lập tức dừng lại, sau đó chân trái đạp chân phải, lảo đảo một chút.
Đúng lúc này, đám người cười đùa đùa giỡn, lập tức đụng phải Mộc Trạch Tê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.