Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 86: Đại phòng làm sao vậy?

Ái Cật Quất Tử Đích Bì Bì

04/09/2023

Ân Minh Châu cũng không ngờ lần này quay về, đại phòng lại không cho họ mặt mũi như vậy, lại nhìn Ân Uyển Nhi chuyện tốt không làm, phá hoại có thừa bên cạnh, siết chặt khăn tay, cuối cùng tự mình mở miệng.

“Đại bá mẫu sắp xếp tất nhiên là tốt, chỉ là hai tỷ muội con vẫn luôn bầu bạn bên cạnh tổ mẫu, Tây phòng cách Hồng Lư Uyển của tỗ mẫu khá xa, chúng con chỉ là không nỡ thôi”. Ân Minh Châu nói xong, có chút buồn bã cúi thấp đầu.

Trong lòng lão phu nhân cũng không tránh khỏi có chút buồn, liền nhìn Ân Hằng nói: “Hai đứa chất nhi kia thì không nói, sao lại sắp xếp Uyển Nhi và Minh Châu ở xa như vậy? Ta thấy Thanh Trúc Viện của A Man rất gần đó, phòng cũng lớn, tỷ muội chúng nó ở cùng nhau cũng bớt cô đơn, ta thấy…”

Ân Tố Tố cười, mở miệng nói: “Tổ mẫu lo A Man cô đơn, A Man rất vui. Chỉ là tổ mẫu à, thiên kim khuê các trong kinh thành nếu không được một mình độc hưởng viện tử, sẽ bị người ta chê cười đó, hơn nữa cho rằng nội trạch không có quy củ, tương lai nhất định cũng ảnh hưởng đến nhân duyên của ca ca”.

“Đây là sự thật”. Ân Hằng mở miệng, “trong nhà cũng đâu phải hết chỗ ở, nếu không muốn ở Tây phòng thì dọn ra ngoài. Nếu mẫu thân không nỡ chúng nó thì có thể dọn đến ở cùng, con mỗi ngày đều đến thỉnh an là được”.

Ân Minh Châu đứng hình, đại phòng rốt cuộc là làm sao vậy?

Đến cả một chút tình thân ngoài mặt cũng không thèm cho sao?

Tần Tư Sương hạ mắt, nhìn chằm chằm vào hoa văn thêu trên y sam của mình, gần như có thể nhìn thấy từng bông hoa rồi, nhưng bà cũng không nói thêm câu gì nữa.

Cả tiền sảnh rơi vào sự yên lặng quỷ dị, không ai mở miệng nói câu nào.

Lão phu nhân muốn nói lại thôi, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi, trước đây khi bà nói chuyện với con trai, đều có tính toán kỹ trước, dù sao hiếu đạo lớn nhất, bà chưa từng nghĩ có một ngày lời nói của mình lại bị gạt sang một bên, hơn nữa vậy mà còn muốn bà dọn ra ngoài.

“Bỏ đi, cứ sắp xếp như vậy cũng được”. Cuối cùng lão phu nhân vẫn phải chịu thỏa hiệp.

Lúc này Tần Tư Sương chầm chậm nâng mắt lên, nhìn Ân Minh Châu và Ân Uyển Nhi cười nói: “Ở cùng tổ mẫu vài hôm, sau đó tự quay về viện tử nhà mình ở, làm gì có chuyện tách huynh muội ruột ra chứ, dù sao cũng đến tuổi cập kê rồi, nếu cứ ở đây mãi, người khác còn cho rằng đại phòng muốn làm lỡ chuyện hôn sự của nhị phòng nữa kìa, chuyện này truyền ra ngoài cũng không tốt đẹp gì đâu”.

“Hai người là trưởng bối của chúng nó, dù nói đến chuyện hôn sự cũng không đến lượt người ngoài chỉ trỏ”. Lão phu nhân vội nói.

“Mẫu thân nói sai rồi, lần trước, có một quan viên như thế này, phu nhân nhà đó có lòng tốt, muốn chọn cho chất nữ nhà mình một mối hôn sự tốt, kết quả chất nữ bất mãn, làm ầm đến tai nha môn, loạn đến mức khiến phu nhân nhà đó suýt thì bị hưu thê, từ đó về sau mọi người đều ngầm thừa nhận: chỉ nên tự lo chuyện nhà mình”.

Tần Tư Sương vẫn cười dịu dàng như cũ, nhưng sắc mặt lão phu nhân tái mét, nghiến răng nghiến lợi.



Đây là muốn làm phản mà!

“Đại bá mẫu nói đùa rồi, cha mẹ con vẫn ở Vị Hà huyện xa xôi, không chăm sóc được chúng con, vậy nên mọi chuyện vẫn phải nhờ đại bá mẫu bận lòng”. Ân Minh Châu vội nói, còn có chút gượng gạo của tiểu cô nương, dường như rất khó xử.

“Ta thì bận lòng gì chứ, ta đâu phải mẫu thân các con, hơn nữa còn có tổ mẫu các con giúp xem mắt, ta làm sao chen chân vào được!” Tần Tư Sương không chừa chút mặt mũi nào, định nói rõ mọi chuyện trong hôm nay luôn, tránh phiền phức về sau.

Dù sao Ân phủ này vẫn vậy, bà chỉ bận lòng hai đứa con nhà mình thôi, người khác không liên quan.

Lão phu nhân nghe xong, tức giận lên tận não, nhìn chằm chằm Ân Hằng.

Ân Hằng không nói câu nào, cũng chẳng hề có ý muốn mở miệng.

Lão phu nhân sợ thật rồi, quyền quản lý nhà cửa của bà có còn lấy lại được nữa không? Ân phủ đổi chủ thật rồi sao!

Sắc mặt Ân Minh Châu trắng bệch, đại bá mẫu thật sự không thèm quan tâm sao, một nữ nhi của huyện lệnh nhỏ bé như cô ta, làm sao mà tự lót đường cho mình được?

Lão phu nhân nhìn Tần Tư Sương, mắng thầm một tiếng, mở miệng nói: “Đúng rồi, sao không thấy Liễu di nương đâu, còn cả Nguyên Trình nữa? Tính ra ta còn chưa từng gặp Nguyên Trình, sao hôm nay ta về lại không thấy đến thỉnh an”.

“Chuyện này phải hỏi lão gia”. Tần Tư Sương nói.

Ân Hằng cau mày, sắc mặt khó coi kể lại mọi chuyện, “vốn dĩ chuyện xấu trong nhà không nên nói ra ngoài, nhưng ở đây không có người ngoài, nên con cũng nói hết luôn, cuối cùng con cấm túc họ rồi, không có lệnh của con, không ai được phép bước ra khỏi viện tử nửa bước”.

Sắc mặt lão phu nhân trắng bệch, nắm chặt tay, nghiến răng nhìn Tần Tư Sương, đây là muốn loại trừ hết người của bà mà!

“Loại tiện phụ ác độc! Dám để con mình uống thuốc giả bệnh, nếu không phải thuốc hết tác dụng, A Man…không biết A Man còn phải chịu ấm ức thế nào nữa”. Tần Tư Sương nói, có chút nghẹn ngào, “Ân gia ta chỉ có một nữ nhi, nếu nó bị vấy bẩn, thì tất cả mọi người đều bị liên lụy, sao có thể độc ác tới vậy, Nguyên Tân còn phải tham gia kỳ thi mùa xuấn nữa kìa”.

Sắc mặt lão phu nhân lại thay đổi, không quan tâm sống chết của Liễu di nương nữa, nếu cô ta thành công thật, thì mấy đứa nhà nhị phòng làm sao tìm được nhân duyên tốt nữa.



“Đúng là phải phạt, nhưng chuyện học hành của Nguyên Trình không thể chậm trễ, vẫn nên thả nó ra để nó học hành cho đàng hoàng”. Lão phu nhân nói.

“Ý của mẫu thân là đợi nó biết lỗi rồi thì thả nó ra ngoài”. Lần này Ân Hằng không có phản bác lại ý kiến của mẫu thân mình, dù sao nó cũng là con trai ruột của ông, huyết mạch tương liên, làm sao mà không lo cho tương lai của nó, để nó sống chết ở hậu viện được chứ.

Tần Tư Sương thấy cũng sắp đến thời gian rồi, liền sai người dâng bữa sáng lên, mấy người cùng ngồi xung quanh bàn, nhìn vào vô cùng hòa thuận.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Ân Tố Tố liền cáo lui, muốn đến Vương phủ.

Vương phi có lời mời, sao dám thất lễ, tất nhiên phải qua sớm một chút.

Lão phu nhân động tâm tư, nhìn hai đứa tôn nữ như hoa như ngọc của mình, không khỏi nổi lên ý nghĩ khác, liền mở miệng hỏi: “A Man, lần này Vương phi mời các cô nương gia như con sao?”

Ân Tố Tố cười gật đầu: “Vâng ạ. Vương phi còn lo có người trà trộn vào, nên gửi cho mỗi người một thiệp mời, nói rõ ràng rằng đến trước cửa còn phải chờ quản gia xác minh. Cũng không biết tại sao phải làm chặt chẽ như vậy”.

Ân Nguyên Tân nhếch khóe miệng: “Ta có nghe Cảnh Vân nói qua, y nói mẫu thân y rất xem trọng lễ ủ rượu tuyết lần này, gióng trống khua chiêng, náo đến mức Vương phủ gà bay chó nhảy, không được phạm tí lỗi nào”.

Sắc mặt Ân Uyển Nhi và Ân Minh Châu lại trắng bệch, lần nữa bị dập tắt tâm tư.

Mỗi người một tấm thiệp, cho dù mặt dày đi theo, có phải cũng sẽ bị đuổi về không, nếu thật sự là như vậy thì sao ở lại kinh thành được nữa.

Mọi người đang nói chuyện, Tiểu Nha đi vào bẩm báo: “Tiểu thư, xe ngựa của Vương phủ tới rồi”.

Ân Tố Tố áy náy cáo biệt với mọi người, sau khi quay về viện tử của mình sửa soạn lại một phen, liền cầm theo đồ lên xe ngựa đi.

Ân Nguyên Tân thấy mọi chuyện xử lý cũng gần xong rồi, nên nhắc đến chuyện học hành của mình, cáo lui về phòng nốt.

Lão phu nhân ngồi thuyền về cũng mệt mỏi, sau khi ăn xong bữa sáng, không còn tinh thần nữa, được người dìu về Hồng Lư Uyển.

Những người khác cũng ai về phòng nấy, trong chốc lát tiền sảnh lại trống không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook