Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa
Chương 72: Nữ chính trúng tà rồi?
Ái Cật Quất Tử Đích Bì Bì
26/08/2023
Ân Tố Tố ngay tức khắc cảm thấy không ổn, liền nhìn Tiêu Cảnh Vân nói: "Tiêu thế tử, muội đưa Tiểu Nha đi trước".
Tiêu Cảnh Vân bất lực cười khổ một tiếng, nói: "A Man, muội đây là đang giận ta".
"Muội tất nhiên là giận, tại sao muội không thể giận chứ, muội cứ giận đấy!" Ân Tố Tố nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiêu Cảnh Vân giật mình, tiếp đó dở khóc dở cười nói: "Được được được, là lỗi của ta, lỗi của ta. Đợi sau khi ta quay về, tìm pho tượng Phật vàng cao mét rưỡi trong khố phòng của mẫu thân ta tặng cho muội".
Ân Tố Tố nhướn mày, mắt thường có thể thấy sắc mặt cô đã tốt hơn rồi.
"Vương phi đồng ý rồi sao?" Ân Tố Tố hỏi.
"Lần nào ta mang đồ từ trong khố phòng đến cho muội, mẫu thân ta đều biết, pho tượng Phật vàng kia là người khác tặng, mẫu thân ta không thích, bà thích pho tượng Phật bằng ngọc ta tặng hơn, vậy nên cho muội pho bằng vàng". Tiêu Cảnh Vân cười nói.
"Đa tạ Cảnh Vân ca ca, Cảnh Vân ca ca là tốt nhất, đợi đến lễ ủ rượu tuyết, muội đích thân đến đa tạ Vương phi". Ân Tố Tố nói xong, tay vẫn cầm vò nước nóng, hai mắt sáng rực lên, sự phiền não vừa rồi nháy mắt đã tan biến.
Quả nhiên, vàng hay gì gì đó, là tốt nhất.
Từ khi Tiêu Cảnh Vân mở miệng sắc mặt Bạch Như Sương đã khó coi rồi, bây giờ thấy cô hời được một pho tượng vàng, sắc mặt càng khó coi hơn. Cô ta không thích mấy thứ vàng vàng trắng trắng tầm thường đó, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Tiêu Cảnh Vân của mình đem tượng vàng tặng cho nữ tử khác.
"Ân tiểu thư đúng là lợi hại, hai ba câu đã lấy được một pho tượng Phật vàng". Bạch Như Sương nhàn nhạt cười, nhưng trong mắt lại không mang ý cười.
Ân Tố Tố biết nữ chính đang giận cái gì, nhưng nữ chính càng tức giận, cô lại càng vui.
"Cái này thì tính là gì chứ, Vương phi còn tặng ta cống phẩm từ phía Nam Hải giao đến, vừa lấy bảo đao ra, bảo ngọc liền phát sáng, tỏa sáng rực rỡ, là bảo vật hiếm có trên thế gian!" Ân Tố Tố đắc ý nói.
Nếu không phải cô không thể khoe cả không gian của mình ra, thì bây giờ cô liền lấy bảo đao ra, đem nó khoe trước mặt nữ chính, khiến cô ta tức xì khói, cô mới vui.
Tiêu Cảnh Vân nghe đến bảo đao liền cười nói: "Hoàng thượng chê nó quá thô bỉ nên tặng cho mẫu thân ta, mẫu thân ta cũng cảm thấy bảo đao đó không thực dụng, nhiều nhất cũng chỉ để trưng bày, chỉ có muội là thích nó. Sau này ta toàn chuẩn bị mấy thứ đồ chơi quý giá làm quà sinh thần cho muội, liền biết muội thích mấy thứ này".
Ân Tố Tố lấy làm đương nhiên, gật gật đầu, ai mà không thích tiền chứ? Hơn nữa, từ nhỏ hệ thống đã bảo cô phải nỗ lực tiết kiệm tiền, mà trước mắt còn cần 3000 lượng để nâng cấp, cô nhìn thấy thứ gì đáng tiền đều muốn lấy về hết.
Sinh thần mỗi năm, trừ mẫu thân chuẩn bị khế đất cho cô, cha và ca ca đều dứt khoát tặng bạc, vậy nên cô cũng xem như có một chút vốn riêng rồi.
Ân Tố Tố nhìn khuôn mặt xanh mét của Bạch Như Sương, lại bổ thêm một đao, "đúng rồi, quà sinh thần năm nay Cảnh Vân ca ca tặng muội là một cây phát tài, ánh vàng lấp lánh, muội thật sự rất thích".
Đôi môi Bạch Như Sương đã mím chặt lại thành một đường, nhưng chưa đến nửa khắc biểu cảm đột nhiên thay đổi, chân mày rủ xuống, lạc giọng nói, "từ nhỏ ta và sư phụ nương tựa lẫn nhau, chưa từng được nhận quà sinh thần, Ân tiểu thư được nhiều người yêu thương, cô thật sự rất may mắn".
Trong chốc lát, Ân Tố Tố cảm thấy toàn thân nổi cả da gà.
Đại nữ chủ, co được duỗi được.
Tiêu Cảnh Vân đau lòng nói: "Sau này mỗi năm đến sinh thần của muội, ta đều ghi nhớ".
Bạch Như Sương mím môi, khóe mắt hơi đỏ lên, dường như có ánh lệ, khiến người khác cảm động.
Một trận gió lạnh thổi qua, Ân Tố Tố không khỏi rùng mình một cái, nhìn thấy bộ dạng bây giờ của nữ chính, không còn tâm tư trêu chọc người ta nữa.
"Khi nhỏ ta năm lần bảy lượt sinh bệnh suýt nữa mất mạng, vậy nên mọi người xung quanh đều yêu thương ta". Ân Tố Tố cười dịu dàng, "Cảnh Vân ca ca là người tinh tế, sau này Bạch cô nương nhất định vô cùng hạnh phúc".
Nữ chính đúng thật là lợi hại, trước mặt nam chính bày ra dáng vẻ yếu đuối, khiến tình cảm hai người càng sâu sắc, đồng thời âm thầm bài trừ sự tồn tại của người khác, không thể không nói chiêu này tuy cũ, nhưng có tác dụng.
Nhưng, rất xin lỗi, nữ chính này phòng ngừa nhầm người rồi.
"Cảnh Vân ca ca, muội không làm phiền hai người nữa, muội đi tặng quà trước đây". Ân Tố Tố nói, liền chuẩn bị đưa Tiểu Nha đi trước.
"Cảnh Vân, sao có thể để Ân tiểu thư một mình qua đó, chúng ta đi cùng cô ấy đi". Bạch Như Sương nói.
Tiếng chuông báo động reo lên trong đầu Ân Tố Tố, trực tiếp nói: "Đây là trang tử của ta, họ đều là mấy nông hộ chăm chỉ thành thật, sẽ không nguy hiểm đâu".
Bạch Như Sương còn muốn nói gì đó, Ân Tố Tố không đợi cô ta mở miệng, trực tiếp quay người đưa Tiểu Nha đi luôn.
"Cảnh Vân, muội chỉ là lo Ân tiểu thư yếu đuối, tiểu thư khuê các như cô ấy chưa từng tiếp xúc với sự hung ác của thế giới bên ngoài, lỡ xảy ra chuyện thì làm sao". Bạch Như Sương nhăn mặt, trong mắt hiện lên sự lo lắng. Truyện Nữ Cường
"Không cần lo". Tiêu Cảnh Vân nói, quay đầu nhìn một cái, một bóng đen vút qua, "Lục Dịch để người ở lại, sẽ bảo vệ muội ấy".
Bạch Như Sương cười nhạt một tiếng, "ngược lại là muội lo lắng vô ích rồi, Ân tiểu thư sinh ra đã là người có phúc, có ca ca cô ấy còn có cả huynh, còn có cả vị Lục đại nhân mới quen cách đây không lâu nữa, đều đối xử với cô ấy vô cùng tốt".
Vẻ mặt Tiêu Cảnh Vân hơi khựng lại, trong chốc lát không mở miệng nói chuyện nữa, không biết là đang nghĩ gì.
"Nếu Ân tiểu thư không sao thì chúng ta đi thôi, không biết gần đây có trang tử nào nữa không...mới đầu nghe lời huynh thuê một trang tử là được rồi, muội thật sự không muốn ở kinh thành nữa, muội cũng không ứng phó nổi quan hệ trong kinh thành, vẫn là ở vùng thôn quê thanh tịnh". Thần sắc Bạch Như Sương mang vẻ cô đơn, hơi cúi đầu nói, "muội nhớ Vân Cốc Sơn rồi".
Tiêu Cảnh Vân từ phía sau ôm Bạch Như Sương vào lòng, đặt cằm trên vai Bạch Như Sương, âm thanh trầm thấp phát ra từ cổ họng, "là lỗi của ta, mang muội từ chốn thần tiên như Vân Cốc Sơn vào nơi thế tục này".
Bạch Như Sương lắc đầu, nhắm mắt lại, chôn cả người vào lòng Tiêu Cảnh Vân, khẽ nói: "Huynh ở đâu thì muội ở đó".
Ân Tố Tố đã đi được một đoạn khá xa rồi, tất nhiên không thể nghe thấy mấy lời tán tỉnh của nam nữ chính, bây giờ cô có cảm giác như bị thủy quỷ bám trên người vậy, cả người uể oải, cứ cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ gì đó.
【Kí chủ, nữ chính này kỳ lạ thật đấy.】
"Ta cũng cảm thấy lạ". Ân Tố Tố thầm nói, nữ chính tỏ ra yếu đuối trước mặt nam chính cũng bình thường thôi, nhưng đó là chuyện riêng, tại sao ngay cả trước mặt người ngoài như cô cũng làm vậy, tính cách kiêu ngạo của nữ chính chắc chắn không để cô ta làm vậy mới đúng chứ.
【Nữ chính trúng tà rồi?】
"Không đúng, hôm qua nữ chính vẫn là đóa hoa cao lãnh, thanh lãnh lạnh lùng, hôm nay tuy vẫn là cô ta, nhưng lại hiểu được đạo lý biết thu liễm lại, sợ là có người đứng sau dạy cô ta...có thể là ai đây, là sự phụ cô ta sao?"
Ân Tố Tố cảm thấy hình như mình đã chạm được vào điểm chưa được khai sáng của kịch bản rồi.
Tiêu Cảnh Vân bất lực cười khổ một tiếng, nói: "A Man, muội đây là đang giận ta".
"Muội tất nhiên là giận, tại sao muội không thể giận chứ, muội cứ giận đấy!" Ân Tố Tố nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiêu Cảnh Vân giật mình, tiếp đó dở khóc dở cười nói: "Được được được, là lỗi của ta, lỗi của ta. Đợi sau khi ta quay về, tìm pho tượng Phật vàng cao mét rưỡi trong khố phòng của mẫu thân ta tặng cho muội".
Ân Tố Tố nhướn mày, mắt thường có thể thấy sắc mặt cô đã tốt hơn rồi.
"Vương phi đồng ý rồi sao?" Ân Tố Tố hỏi.
"Lần nào ta mang đồ từ trong khố phòng đến cho muội, mẫu thân ta đều biết, pho tượng Phật vàng kia là người khác tặng, mẫu thân ta không thích, bà thích pho tượng Phật bằng ngọc ta tặng hơn, vậy nên cho muội pho bằng vàng". Tiêu Cảnh Vân cười nói.
"Đa tạ Cảnh Vân ca ca, Cảnh Vân ca ca là tốt nhất, đợi đến lễ ủ rượu tuyết, muội đích thân đến đa tạ Vương phi". Ân Tố Tố nói xong, tay vẫn cầm vò nước nóng, hai mắt sáng rực lên, sự phiền não vừa rồi nháy mắt đã tan biến.
Quả nhiên, vàng hay gì gì đó, là tốt nhất.
Từ khi Tiêu Cảnh Vân mở miệng sắc mặt Bạch Như Sương đã khó coi rồi, bây giờ thấy cô hời được một pho tượng vàng, sắc mặt càng khó coi hơn. Cô ta không thích mấy thứ vàng vàng trắng trắng tầm thường đó, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Tiêu Cảnh Vân của mình đem tượng vàng tặng cho nữ tử khác.
"Ân tiểu thư đúng là lợi hại, hai ba câu đã lấy được một pho tượng Phật vàng". Bạch Như Sương nhàn nhạt cười, nhưng trong mắt lại không mang ý cười.
Ân Tố Tố biết nữ chính đang giận cái gì, nhưng nữ chính càng tức giận, cô lại càng vui.
"Cái này thì tính là gì chứ, Vương phi còn tặng ta cống phẩm từ phía Nam Hải giao đến, vừa lấy bảo đao ra, bảo ngọc liền phát sáng, tỏa sáng rực rỡ, là bảo vật hiếm có trên thế gian!" Ân Tố Tố đắc ý nói.
Nếu không phải cô không thể khoe cả không gian của mình ra, thì bây giờ cô liền lấy bảo đao ra, đem nó khoe trước mặt nữ chính, khiến cô ta tức xì khói, cô mới vui.
Tiêu Cảnh Vân nghe đến bảo đao liền cười nói: "Hoàng thượng chê nó quá thô bỉ nên tặng cho mẫu thân ta, mẫu thân ta cũng cảm thấy bảo đao đó không thực dụng, nhiều nhất cũng chỉ để trưng bày, chỉ có muội là thích nó. Sau này ta toàn chuẩn bị mấy thứ đồ chơi quý giá làm quà sinh thần cho muội, liền biết muội thích mấy thứ này".
Ân Tố Tố lấy làm đương nhiên, gật gật đầu, ai mà không thích tiền chứ? Hơn nữa, từ nhỏ hệ thống đã bảo cô phải nỗ lực tiết kiệm tiền, mà trước mắt còn cần 3000 lượng để nâng cấp, cô nhìn thấy thứ gì đáng tiền đều muốn lấy về hết.
Sinh thần mỗi năm, trừ mẫu thân chuẩn bị khế đất cho cô, cha và ca ca đều dứt khoát tặng bạc, vậy nên cô cũng xem như có một chút vốn riêng rồi.
Ân Tố Tố nhìn khuôn mặt xanh mét của Bạch Như Sương, lại bổ thêm một đao, "đúng rồi, quà sinh thần năm nay Cảnh Vân ca ca tặng muội là một cây phát tài, ánh vàng lấp lánh, muội thật sự rất thích".
Đôi môi Bạch Như Sương đã mím chặt lại thành một đường, nhưng chưa đến nửa khắc biểu cảm đột nhiên thay đổi, chân mày rủ xuống, lạc giọng nói, "từ nhỏ ta và sư phụ nương tựa lẫn nhau, chưa từng được nhận quà sinh thần, Ân tiểu thư được nhiều người yêu thương, cô thật sự rất may mắn".
Trong chốc lát, Ân Tố Tố cảm thấy toàn thân nổi cả da gà.
Đại nữ chủ, co được duỗi được.
Tiêu Cảnh Vân đau lòng nói: "Sau này mỗi năm đến sinh thần của muội, ta đều ghi nhớ".
Bạch Như Sương mím môi, khóe mắt hơi đỏ lên, dường như có ánh lệ, khiến người khác cảm động.
Một trận gió lạnh thổi qua, Ân Tố Tố không khỏi rùng mình một cái, nhìn thấy bộ dạng bây giờ của nữ chính, không còn tâm tư trêu chọc người ta nữa.
"Khi nhỏ ta năm lần bảy lượt sinh bệnh suýt nữa mất mạng, vậy nên mọi người xung quanh đều yêu thương ta". Ân Tố Tố cười dịu dàng, "Cảnh Vân ca ca là người tinh tế, sau này Bạch cô nương nhất định vô cùng hạnh phúc".
Nữ chính đúng thật là lợi hại, trước mặt nam chính bày ra dáng vẻ yếu đuối, khiến tình cảm hai người càng sâu sắc, đồng thời âm thầm bài trừ sự tồn tại của người khác, không thể không nói chiêu này tuy cũ, nhưng có tác dụng.
Nhưng, rất xin lỗi, nữ chính này phòng ngừa nhầm người rồi.
"Cảnh Vân ca ca, muội không làm phiền hai người nữa, muội đi tặng quà trước đây". Ân Tố Tố nói, liền chuẩn bị đưa Tiểu Nha đi trước.
"Cảnh Vân, sao có thể để Ân tiểu thư một mình qua đó, chúng ta đi cùng cô ấy đi". Bạch Như Sương nói.
Tiếng chuông báo động reo lên trong đầu Ân Tố Tố, trực tiếp nói: "Đây là trang tử của ta, họ đều là mấy nông hộ chăm chỉ thành thật, sẽ không nguy hiểm đâu".
Bạch Như Sương còn muốn nói gì đó, Ân Tố Tố không đợi cô ta mở miệng, trực tiếp quay người đưa Tiểu Nha đi luôn.
"Cảnh Vân, muội chỉ là lo Ân tiểu thư yếu đuối, tiểu thư khuê các như cô ấy chưa từng tiếp xúc với sự hung ác của thế giới bên ngoài, lỡ xảy ra chuyện thì làm sao". Bạch Như Sương nhăn mặt, trong mắt hiện lên sự lo lắng. Truyện Nữ Cường
"Không cần lo". Tiêu Cảnh Vân nói, quay đầu nhìn một cái, một bóng đen vút qua, "Lục Dịch để người ở lại, sẽ bảo vệ muội ấy".
Bạch Như Sương cười nhạt một tiếng, "ngược lại là muội lo lắng vô ích rồi, Ân tiểu thư sinh ra đã là người có phúc, có ca ca cô ấy còn có cả huynh, còn có cả vị Lục đại nhân mới quen cách đây không lâu nữa, đều đối xử với cô ấy vô cùng tốt".
Vẻ mặt Tiêu Cảnh Vân hơi khựng lại, trong chốc lát không mở miệng nói chuyện nữa, không biết là đang nghĩ gì.
"Nếu Ân tiểu thư không sao thì chúng ta đi thôi, không biết gần đây có trang tử nào nữa không...mới đầu nghe lời huynh thuê một trang tử là được rồi, muội thật sự không muốn ở kinh thành nữa, muội cũng không ứng phó nổi quan hệ trong kinh thành, vẫn là ở vùng thôn quê thanh tịnh". Thần sắc Bạch Như Sương mang vẻ cô đơn, hơi cúi đầu nói, "muội nhớ Vân Cốc Sơn rồi".
Tiêu Cảnh Vân từ phía sau ôm Bạch Như Sương vào lòng, đặt cằm trên vai Bạch Như Sương, âm thanh trầm thấp phát ra từ cổ họng, "là lỗi của ta, mang muội từ chốn thần tiên như Vân Cốc Sơn vào nơi thế tục này".
Bạch Như Sương lắc đầu, nhắm mắt lại, chôn cả người vào lòng Tiêu Cảnh Vân, khẽ nói: "Huynh ở đâu thì muội ở đó".
Ân Tố Tố đã đi được một đoạn khá xa rồi, tất nhiên không thể nghe thấy mấy lời tán tỉnh của nam nữ chính, bây giờ cô có cảm giác như bị thủy quỷ bám trên người vậy, cả người uể oải, cứ cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ gì đó.
【Kí chủ, nữ chính này kỳ lạ thật đấy.】
"Ta cũng cảm thấy lạ". Ân Tố Tố thầm nói, nữ chính tỏ ra yếu đuối trước mặt nam chính cũng bình thường thôi, nhưng đó là chuyện riêng, tại sao ngay cả trước mặt người ngoài như cô cũng làm vậy, tính cách kiêu ngạo của nữ chính chắc chắn không để cô ta làm vậy mới đúng chứ.
【Nữ chính trúng tà rồi?】
"Không đúng, hôm qua nữ chính vẫn là đóa hoa cao lãnh, thanh lãnh lạnh lùng, hôm nay tuy vẫn là cô ta, nhưng lại hiểu được đạo lý biết thu liễm lại, sợ là có người đứng sau dạy cô ta...có thể là ai đây, là sự phụ cô ta sao?"
Ân Tố Tố cảm thấy hình như mình đã chạm được vào điểm chưa được khai sáng của kịch bản rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.