Nữ Phụ Trọng Sinh: Gia Đình Tranh Nhau Sủng Ái
Chương 1:
Nịnh Mông Phan Đường
06/11/2024
Phòng tối om, chỉ có vài tia sáng còn sót lại của hoàng hôn xuyên qua bức màn mỏng manh, le lói vào không gian. Trên chiếc giường lớn đặt giữa phòng, một người nằm im, không nhúc nhích, dường như đang say ngủ.
Đột nhiên, từ dưới lớp chăn phát ra một tiếng “ưm” khẽ như không thoải mái. Ngay sau đó, chiếc chăn bị hất tung, người nọ ngồi bật dậy, đấm mạnh xuống giường mềm mại bên dưới.
Nếu có ai ngoài cuộc nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ nghĩ cô gái vừa tỉnh dậy vì bị bóng đè. Nhưng chỉ có Cảnh Vân Sơ mới biết, thực tế là cô vừa bị chơi xỏ! Ai đó đã lợi dụng sức mạnh, ép cô đến thế giới này!
Đúng vậy, Cảnh Vân Sơ là một nhiệm vụ giả. Suốt nhiều năm qua, cô đã du hành qua nhiều thế giới để hoàn thành những nhiệm vụ giải cứu đòi hỏi cao.
Cô xuất sắc đến mức, chỉ mất bốn năm để chiếm vị trí đứng đầu bảng xếp hạng điểm tích lũy, và một năm nữa để vững vàng ngồi ở vị trí chị đại. Hôm nay là ngày cô hoàn thành nhiệm vụ thứ 999.
Thực ra, cô đã dự tính dành chút thời gian để tận hưởng cuộc sống giàu có, sung túc trong hai năm. Không ngờ điều gì nghĩ tới lại thành hiện thực, Chủ Thần bất ngờ quyết định thưởng cho cô.
Cô từ chối nhận, nhưng kết quả là bị đóng gói rồi ném đến đây.
Ngồi trên giường, Cảnh Vân Sơ muốn mở giao diện để xem tài sản mà mình đã tích lũy suốt nhiều năm qua. Nhưng cô ngạc nhiên nhận ra hệ thống cứ im lìm như bị treo.
Nếu không vì vẫn cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của hệ thống, chắc cô đã nghi ngờ liệu mình có phải thật sự bị đày đến vùng biên giới xa xôi nào đó.
"013, không định giải thích sao?" - Giọng của Cảnh Vân Sơ, lạnh lẽo như gió mùa đông, vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng.
"Lão đại của các người có ý gì đây? Bao năm qua tôi trung thành tận tụy với hắn, vậy mà hắn lại đối xử qua cầu rút ván thế này? Bây giờ làm nhiệm vụ không có dụng cụ đã đành, thậm chí còn không cho tôi biết cốt truyện hay thông tin về nhân vật?"
Từ "trung thành tận tụy" khiến 013 thầm trợn mắt trong lòng.
Ký chủ của hắn chưa bao giờ thật sự kính trọng Chủ Thần. Bình thường cô còn chẳng thèm dùng kính ngữ, khen thưởng từ Chủ Thần cô cũng dửng dưng không cần. Cô tưởng mình từ chối được như thế với ai chứ, đó là Chủ Thần cơ mà! Nhiệm vụ giả nào cũng chẳng dám mạo phạm đến người như thế.
Trong lòng thì ấm ức, nhưng ngoài miệng, 013 chỉ cung kính đáp: 【 Ký chủ, đây không phải là nhiệm vụ. Cô hãy bật đèn lên đi, không ai hiểu rõ thế giới này hơn cô đâu. 】
Cảnh Vân Sơ nheo mắt lại trong bóng tối.
Sau khi cơn giận lắng xuống, cô mới nhận ra trong phòng thoang thoảng một mùi hương quen thuộc. Cụ thể là mùi gì thì cô không nhớ, nhưng chắc chắn không phải mùi của bất kỳ thế giới nhiệm vụ nào cô từng đi qua.
Cảnh Vân Sơ không nói gì nữa, đưa tay tìm công tắc đầu giường.
Một tiếng "cạch" vang lên, ánh sáng trắng dịu dàng từ trần nhà chiếu sáng khắp phòng, không hề chói lóa, chỉ chiếu nhẹ vào đồ đạc và cách bài trí trong phòng, khiến con ngươi của Cảnh Vân Sơ thu lại, vẻ mặt cô đang cau có cứng đờ lại.
"Đây... là nhà của tôi?"
【 Đúng vậy. 】
013 khẽ hừ một tiếng. Hắn biết hiện giờ Cảnh Vân Sơ rất khó tin vào những gì trước mắt, vì thế hắn không trêu chọc, mà dùng giọng điện tử còn hơi non nớt của mình để giải thích: 【 Đây là phần thưởng của Chủ Thần. Lần này liệu cô có thay đổi được vận mệnh hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào chính cô. 】
...
Sau khi đi đi lại lại mười phút từ phòng ngủ sang phòng quần áo rồi phòng vệ sinh, Cảnh Vân Sơ cuối cùng cũng tin rằng mình không nằm mơ, cô thực sự đã được tái sinh.
Dựa vào những bức ảnh và lịch ngày trên điện thoại, cô nhận ra mình đã trở về năm 18 tuổi, chính là năm mà từ đây, cô gây ra hàng loạt chuyện tệ hại, cuối cùng tự hủy hoại mình và cả gia tộc Cảnh.
Ngồi trên mép giường, Cảnh Vân Sơ nghĩ lại quãng đời ngắn ngủi 21 năm của mình. Khi đó, cô đích thị là một vai nữ phụ pháo hôi.
Từ lúc sinh ra đến năm 16 tuổi, Cảnh Vân Sơ sống như một nhân vật chính trong kịch bản. Cô có cha mẹ hết lòng yêu thương mình, có em trai đáng yêu và hoạt bát; gia đình cô giàu có, thành tích học tập xuất sắc, ngoại hình xinh đẹp. Tại trường cũng có hàng dài người muốn làm bạn với cô.
Đột nhiên, từ dưới lớp chăn phát ra một tiếng “ưm” khẽ như không thoải mái. Ngay sau đó, chiếc chăn bị hất tung, người nọ ngồi bật dậy, đấm mạnh xuống giường mềm mại bên dưới.
Nếu có ai ngoài cuộc nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ nghĩ cô gái vừa tỉnh dậy vì bị bóng đè. Nhưng chỉ có Cảnh Vân Sơ mới biết, thực tế là cô vừa bị chơi xỏ! Ai đó đã lợi dụng sức mạnh, ép cô đến thế giới này!
Đúng vậy, Cảnh Vân Sơ là một nhiệm vụ giả. Suốt nhiều năm qua, cô đã du hành qua nhiều thế giới để hoàn thành những nhiệm vụ giải cứu đòi hỏi cao.
Cô xuất sắc đến mức, chỉ mất bốn năm để chiếm vị trí đứng đầu bảng xếp hạng điểm tích lũy, và một năm nữa để vững vàng ngồi ở vị trí chị đại. Hôm nay là ngày cô hoàn thành nhiệm vụ thứ 999.
Thực ra, cô đã dự tính dành chút thời gian để tận hưởng cuộc sống giàu có, sung túc trong hai năm. Không ngờ điều gì nghĩ tới lại thành hiện thực, Chủ Thần bất ngờ quyết định thưởng cho cô.
Cô từ chối nhận, nhưng kết quả là bị đóng gói rồi ném đến đây.
Ngồi trên giường, Cảnh Vân Sơ muốn mở giao diện để xem tài sản mà mình đã tích lũy suốt nhiều năm qua. Nhưng cô ngạc nhiên nhận ra hệ thống cứ im lìm như bị treo.
Nếu không vì vẫn cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của hệ thống, chắc cô đã nghi ngờ liệu mình có phải thật sự bị đày đến vùng biên giới xa xôi nào đó.
"013, không định giải thích sao?" - Giọng của Cảnh Vân Sơ, lạnh lẽo như gió mùa đông, vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng.
"Lão đại của các người có ý gì đây? Bao năm qua tôi trung thành tận tụy với hắn, vậy mà hắn lại đối xử qua cầu rút ván thế này? Bây giờ làm nhiệm vụ không có dụng cụ đã đành, thậm chí còn không cho tôi biết cốt truyện hay thông tin về nhân vật?"
Từ "trung thành tận tụy" khiến 013 thầm trợn mắt trong lòng.
Ký chủ của hắn chưa bao giờ thật sự kính trọng Chủ Thần. Bình thường cô còn chẳng thèm dùng kính ngữ, khen thưởng từ Chủ Thần cô cũng dửng dưng không cần. Cô tưởng mình từ chối được như thế với ai chứ, đó là Chủ Thần cơ mà! Nhiệm vụ giả nào cũng chẳng dám mạo phạm đến người như thế.
Trong lòng thì ấm ức, nhưng ngoài miệng, 013 chỉ cung kính đáp: 【 Ký chủ, đây không phải là nhiệm vụ. Cô hãy bật đèn lên đi, không ai hiểu rõ thế giới này hơn cô đâu. 】
Cảnh Vân Sơ nheo mắt lại trong bóng tối.
Sau khi cơn giận lắng xuống, cô mới nhận ra trong phòng thoang thoảng một mùi hương quen thuộc. Cụ thể là mùi gì thì cô không nhớ, nhưng chắc chắn không phải mùi của bất kỳ thế giới nhiệm vụ nào cô từng đi qua.
Cảnh Vân Sơ không nói gì nữa, đưa tay tìm công tắc đầu giường.
Một tiếng "cạch" vang lên, ánh sáng trắng dịu dàng từ trần nhà chiếu sáng khắp phòng, không hề chói lóa, chỉ chiếu nhẹ vào đồ đạc và cách bài trí trong phòng, khiến con ngươi của Cảnh Vân Sơ thu lại, vẻ mặt cô đang cau có cứng đờ lại.
"Đây... là nhà của tôi?"
【 Đúng vậy. 】
013 khẽ hừ một tiếng. Hắn biết hiện giờ Cảnh Vân Sơ rất khó tin vào những gì trước mắt, vì thế hắn không trêu chọc, mà dùng giọng điện tử còn hơi non nớt của mình để giải thích: 【 Đây là phần thưởng của Chủ Thần. Lần này liệu cô có thay đổi được vận mệnh hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào chính cô. 】
...
Sau khi đi đi lại lại mười phút từ phòng ngủ sang phòng quần áo rồi phòng vệ sinh, Cảnh Vân Sơ cuối cùng cũng tin rằng mình không nằm mơ, cô thực sự đã được tái sinh.
Dựa vào những bức ảnh và lịch ngày trên điện thoại, cô nhận ra mình đã trở về năm 18 tuổi, chính là năm mà từ đây, cô gây ra hàng loạt chuyện tệ hại, cuối cùng tự hủy hoại mình và cả gia tộc Cảnh.
Ngồi trên mép giường, Cảnh Vân Sơ nghĩ lại quãng đời ngắn ngủi 21 năm của mình. Khi đó, cô đích thị là một vai nữ phụ pháo hôi.
Từ lúc sinh ra đến năm 16 tuổi, Cảnh Vân Sơ sống như một nhân vật chính trong kịch bản. Cô có cha mẹ hết lòng yêu thương mình, có em trai đáng yêu và hoạt bát; gia đình cô giàu có, thành tích học tập xuất sắc, ngoại hình xinh đẹp. Tại trường cũng có hàng dài người muốn làm bạn với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.