Nữ Phụ Trọng Sinh: Gia Đình Tranh Nhau Sủng Ái
Chương 36:
Nịnh Mông Phan Đường
10/11/2024
Giang Hoài Thanh liếc nhìn cô: “Không quá đáng.”
Rồi anh hỏi thêm: “Khi nào ký hợp đồng, khi nào quay chụp?”
Cảnh Vân Sơ tỏ vẻ dễ thương lượng: “Chỉ cần anh chuẩn bị xong là em sẵn sàng ngay.”
Giang Hoài Thanh không nói thêm gì, anh lấy điện thoại từ túi ra, giải thích ngắn gọn với Cảnh Vĩnh Trăn rồi bước ra ngoài để sắp xếp công việc.
Cảnh Vĩnh Trăn nhìn ra cửa, rồi lại nhìn con gái mình đang thản nhiên lướt điện thoại bên cạnh, ngạc nhiên đến sững sờ.
Công ty An Cảnh Văn Hóa tuy có quy mô nhỏ nhưng vẫn có đầy đủ mọi tiện nghi cần thiết, bao gồm cả một gara ngầm riêng an toàn. Tạ Bình Yên đang ngồi trong xe bảo mẫu do công ty cung cấp, vẻ bực bội vẫn còn chưa tan hết trên khuôn mặt.
Cô quay sang phàn nàn với Trần, người đại diện của mình: “Trần ca, sao anh lại chấp nhận cái yêu cầu vô lý đó? Sao bọn họ muốn thêm tôi thì thêm, muốn chấm dứt hợp đồng là có thể chấm dứt chứ?”
Nghe vậy, Trần bực bội nhìn cô: “Cô hỏi tôi sao? Trước đây tôi đã bảo cô thế nào? Phải xử lý mấy chuyện phiền phức với những kẻ xấu xa đó cho gọn gàng. Để đến nỗi giờ một con nhóc ranh cũng đấu không lại, thì cô còn làm được trò trống gì?”
Giọng nói đầy tức giận của Trần khiến Tạ Bình Yên giật mình, khí thế cũng giảm xuống: “Tôi đâu ngờ con nhóc đó lại nhạy bén như vậy, đời trước chắc cô ta là chó hay sao.”
Rồi cô dịu giọng lại, thân thiết dựa sát vào đại diện Trần: “Trần ca, có phải vì tôi mà anh xin từ chức không? Anh giỏi thế này chắc hẳn đã lên kế hoạch cho tương lai của tôi rồi, đúng không?”
Tạ Bình Yên sở hữu vẻ ngoài trẻ trung, xinh đẹp, và chiếc váy ôm sát làm nổi bật những đường cong quyến rũ của cô. Trần để mắt nhìn cô một chút, rồi đáp: “Đúng là có một công ty giải trí muốn mời cô về. Cô vốn có lượng fan nhất định, chuyển hướng sang đóng phim có khi còn phát triển hơn là làm hot girl mạng.”
Anh ta đưa tay gạt nhẹ sợi tóc trên cổ mình, hạ giọng: “Dù gì cô cũng rời An Cảnh Văn Hóa rồi. Còn bạn trai của cô thì sao?”
Tạ Bình Yên nhìn thẳng vào mắt Trần, mỉm cười: “Em biết rồi. Yên tâm, em sẽ khiến anh ấy đi cùng em.”
Hai người ngồi trong xe bảo mẫu của công ty, nhưng để tiện trò chuyện mà tài xế là người nhà của Trần. Do đó, cả hai không ngần ngại nói chuyện riêng tư.
Khi họ vừa nói chuyện xong, tài xế mới quay đầu hỏi: “Trần ca, Tạ tiểu thư, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Trần đáp: “Đến công ty giải trí Bảo Cảng, đưa Bình Yên đi tham quan công ty mới một chút.”
Tài xế gật đầu, định lái đi thì Tạ Bình Yên bỗng nhổm người lên từ hàng ghế sau: “Chờ đã!”
Cô nhìn chằm chằm vào cửa thang máy ở gara ngầm, giọng có chút sắc lạnh: “Người phía trước có phải là Giang Hoài Thanh và Cảnh Vân Sơ không?”
Trần nhìn theo hướng tay chỉ của cô, thấy một người đàn ông cao lớn, điển trai đang mở cửa ghế lái, bên cạnh là một cô gái có dáng người nhỏ nhắn, mảnh mai đang mở cửa ghế phụ. Anh hơi nhíu mày.
“Sao hai người đó lại đi cùng nhau nhỉ?” - Trước đó vào văn phòng tổng giám đốc, đại diện Trần cứ nghĩ họ chỉ vừa gặp lần đầu, nhưng nhìn cách hai người đi cùng nhau, hoàn toàn không giống như mới quen.
Tạ Bình Yên nhanh chóng lấy điện thoại ra, chụp vài tấm ảnh chiếc xe phía trước.
Khi xe phía trước bắt đầu lăn bánh ra khỏi gara ngầm, cô mới ngồi lại ghế, giọng đầy hằn học: “Đi theo họ, tôi cũng muốn biết vị tổng giám đốc Giang và Cảnh Vân Sơ có mối quan hệ gì.”
Trần nhìn Tạ Bình Yên một cách nghi ngờ, ánh mắt sâu thẳm. Anh cứ tưởng Tạ Bình Yên chỉ tức giận vì chuyện hợp đồng quảng cáo, nhưng có vẻ như cô giận dữ không chỉ vì lý do đó? Chẳng lẽ giữa cô và Giang Hoài Thanh có điều gì sâu xa hơn?
Việc ở công ty mới cũng không gấp gáp lắm, nên Trần ca không cản hành động của Tạ Bình Yên. Lúc này, ánh mắt cô ta vẫn chăm chăm dõi theo chiếc xe phía trước, không rời một giây.
Giang Hoài Thanh là người lạnh lùng, ít khi để ý đến phụ nữ, ngoài công việc và rèn luyện thể chất. Anh rất ít khi cho người khác giới đi cùng xe của mình, càng không tái diễn lần nào. Thế nhưng, khi chiếc xe bị lấp đầy bởi mùi hương ngọt ngào, thanh nhã của dầu gội phụ nữ, anh mới nhận ra mình đã thực sự để Cảnh Vân Sơ lên xe.
Điều bất ngờ hơn là khi có cô gái anh không ưa lắm ngồi cạnh, anh lại không cảm thấy phản cảm như mấy ngày trước.
Rồi anh hỏi thêm: “Khi nào ký hợp đồng, khi nào quay chụp?”
Cảnh Vân Sơ tỏ vẻ dễ thương lượng: “Chỉ cần anh chuẩn bị xong là em sẵn sàng ngay.”
Giang Hoài Thanh không nói thêm gì, anh lấy điện thoại từ túi ra, giải thích ngắn gọn với Cảnh Vĩnh Trăn rồi bước ra ngoài để sắp xếp công việc.
Cảnh Vĩnh Trăn nhìn ra cửa, rồi lại nhìn con gái mình đang thản nhiên lướt điện thoại bên cạnh, ngạc nhiên đến sững sờ.
Công ty An Cảnh Văn Hóa tuy có quy mô nhỏ nhưng vẫn có đầy đủ mọi tiện nghi cần thiết, bao gồm cả một gara ngầm riêng an toàn. Tạ Bình Yên đang ngồi trong xe bảo mẫu do công ty cung cấp, vẻ bực bội vẫn còn chưa tan hết trên khuôn mặt.
Cô quay sang phàn nàn với Trần, người đại diện của mình: “Trần ca, sao anh lại chấp nhận cái yêu cầu vô lý đó? Sao bọn họ muốn thêm tôi thì thêm, muốn chấm dứt hợp đồng là có thể chấm dứt chứ?”
Nghe vậy, Trần bực bội nhìn cô: “Cô hỏi tôi sao? Trước đây tôi đã bảo cô thế nào? Phải xử lý mấy chuyện phiền phức với những kẻ xấu xa đó cho gọn gàng. Để đến nỗi giờ một con nhóc ranh cũng đấu không lại, thì cô còn làm được trò trống gì?”
Giọng nói đầy tức giận của Trần khiến Tạ Bình Yên giật mình, khí thế cũng giảm xuống: “Tôi đâu ngờ con nhóc đó lại nhạy bén như vậy, đời trước chắc cô ta là chó hay sao.”
Rồi cô dịu giọng lại, thân thiết dựa sát vào đại diện Trần: “Trần ca, có phải vì tôi mà anh xin từ chức không? Anh giỏi thế này chắc hẳn đã lên kế hoạch cho tương lai của tôi rồi, đúng không?”
Tạ Bình Yên sở hữu vẻ ngoài trẻ trung, xinh đẹp, và chiếc váy ôm sát làm nổi bật những đường cong quyến rũ của cô. Trần để mắt nhìn cô một chút, rồi đáp: “Đúng là có một công ty giải trí muốn mời cô về. Cô vốn có lượng fan nhất định, chuyển hướng sang đóng phim có khi còn phát triển hơn là làm hot girl mạng.”
Anh ta đưa tay gạt nhẹ sợi tóc trên cổ mình, hạ giọng: “Dù gì cô cũng rời An Cảnh Văn Hóa rồi. Còn bạn trai của cô thì sao?”
Tạ Bình Yên nhìn thẳng vào mắt Trần, mỉm cười: “Em biết rồi. Yên tâm, em sẽ khiến anh ấy đi cùng em.”
Hai người ngồi trong xe bảo mẫu của công ty, nhưng để tiện trò chuyện mà tài xế là người nhà của Trần. Do đó, cả hai không ngần ngại nói chuyện riêng tư.
Khi họ vừa nói chuyện xong, tài xế mới quay đầu hỏi: “Trần ca, Tạ tiểu thư, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Trần đáp: “Đến công ty giải trí Bảo Cảng, đưa Bình Yên đi tham quan công ty mới một chút.”
Tài xế gật đầu, định lái đi thì Tạ Bình Yên bỗng nhổm người lên từ hàng ghế sau: “Chờ đã!”
Cô nhìn chằm chằm vào cửa thang máy ở gara ngầm, giọng có chút sắc lạnh: “Người phía trước có phải là Giang Hoài Thanh và Cảnh Vân Sơ không?”
Trần nhìn theo hướng tay chỉ của cô, thấy một người đàn ông cao lớn, điển trai đang mở cửa ghế lái, bên cạnh là một cô gái có dáng người nhỏ nhắn, mảnh mai đang mở cửa ghế phụ. Anh hơi nhíu mày.
“Sao hai người đó lại đi cùng nhau nhỉ?” - Trước đó vào văn phòng tổng giám đốc, đại diện Trần cứ nghĩ họ chỉ vừa gặp lần đầu, nhưng nhìn cách hai người đi cùng nhau, hoàn toàn không giống như mới quen.
Tạ Bình Yên nhanh chóng lấy điện thoại ra, chụp vài tấm ảnh chiếc xe phía trước.
Khi xe phía trước bắt đầu lăn bánh ra khỏi gara ngầm, cô mới ngồi lại ghế, giọng đầy hằn học: “Đi theo họ, tôi cũng muốn biết vị tổng giám đốc Giang và Cảnh Vân Sơ có mối quan hệ gì.”
Trần nhìn Tạ Bình Yên một cách nghi ngờ, ánh mắt sâu thẳm. Anh cứ tưởng Tạ Bình Yên chỉ tức giận vì chuyện hợp đồng quảng cáo, nhưng có vẻ như cô giận dữ không chỉ vì lý do đó? Chẳng lẽ giữa cô và Giang Hoài Thanh có điều gì sâu xa hơn?
Việc ở công ty mới cũng không gấp gáp lắm, nên Trần ca không cản hành động của Tạ Bình Yên. Lúc này, ánh mắt cô ta vẫn chăm chăm dõi theo chiếc xe phía trước, không rời một giây.
Giang Hoài Thanh là người lạnh lùng, ít khi để ý đến phụ nữ, ngoài công việc và rèn luyện thể chất. Anh rất ít khi cho người khác giới đi cùng xe của mình, càng không tái diễn lần nào. Thế nhưng, khi chiếc xe bị lấp đầy bởi mùi hương ngọt ngào, thanh nhã của dầu gội phụ nữ, anh mới nhận ra mình đã thực sự để Cảnh Vân Sơ lên xe.
Điều bất ngờ hơn là khi có cô gái anh không ưa lắm ngồi cạnh, anh lại không cảm thấy phản cảm như mấy ngày trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.