Nữ Phụ Trọng Sinh: Gia Đình Tranh Nhau Sủng Ái
Chương 42:
Nịnh Mông Phan Đường
10/11/2024
Tiểu Lưu vừa ghen tị vừa chụp lén vài bức ảnh đẹp của Cảnh Vân Sơ…
Biết đâu một ngày nào đó Cảnh Vân Sơ nổi tiếng, Tiểu Lưu cũng sẽ được nhờ.
Mặc dù Trương Tại Nguyện không phải là người dễ gần, nhưng nhờ ngoại hình điển trai, chỉ sau Giang Hoài Thanh, và nhờ vị trí là tổ trưởng, anh t vẫn luôn được các đồng nghiệp nam mời đi ăn trưa cùng mỗi khi đến giờ ăn.
Hôm nay, anh cũng yên tâm ngồi trong văn phòng chờ có người đến rủ mình đi ăn. Nhưng chờ mãi đến khi bụng đói sôi ùng ục, anh mới nhận ra rằng đám đồng nghiệp đều đã xuống dưới lầu “giúp đỡ” rồi. Là đàn ông, anh hiểu rõ những đồng nghiệp nam kia đang có mục đích gì khi xuống dưới đó.
Ngán ngẩm, Trương Tại Nguyện không muốn phải tự mình đi đến nhà ăn, nên tiện tay mở điện thoại và gọi đồ ăn giao tận nơi.
Hai mươi phút sau, điện thoại của anh nhận được thông báo cơm hộp đã đến. Sau khi vừa phê duyệt xong một phần kế hoạch mới, Trương Toại Nguyện đứng dậy mở cửa văn phòng. Vừa lúc đó, anh bắt gặp một nhóm hơn chục đồng nghiệp đang quay lại, vây quanh đạo diễn và nhiếp ảnh gia, ai nấy đều rạng rỡ tươi cười.
Vẻ mặt Trương Tại Nguyện trầm xuống, rõ ràng không hài lòng khi thấy cấp dưới của mình bỏ bê công việc.
Hồ Bình Hải vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt khó chịu của tổ trưởng, anh vội cúi đầu, nhanh chóng giơ hộp cơm trong tay lên, nói: “Tổ trưởng, hộp cơm của anh đây, tôi vừa thấy dưới lầu nên tiện mang lên luôn.”
Trương Tại Nguyện đưa tay nhận lấy, gật đầu cảm ơn.
Hồ Bình Hải tò mò hỏi: “Sao hôm nay anh lại gọi cơm hộp thế? Sao không đi ăn cùng bọn tôi ở căn tin?”
Trương Tại Nguyện chỉ nhướn mày một chút, không trả lời thẳng, mà hỏi ngược lại: “Sao các cậu về sớm thế? Cảnh Vân Sơ đâu?”
“Cô ấy về rồi mà.”
“Về rồi?” - Trương Toại Nguyện nhíu mày, nói mỉa mai: “Mới quay được hai tiếng đã rút lui, đúng là cô ấy.”
Nghe giọng điệu châm biếm của tổ trưởng, Hồ Bình Hải ngớ người, cảm thấy hơi khó hiểu, bèn giải thích: “Lui gì đâu, quay xong rồi. Giờ chỉ còn hậu kỳ thôi.”
Trương Toại Nguyện đứng sững lại, không tin vào tai mình.
“Quay xong rồi? Mới có hai tiếng???”
Anh nghĩ thầm, ngay cả Tạ Bình Yên, người đã có kinh nghiệm diễn xuất phong phú, cũng cần đến hai ngày để quay xong, còn hậu kỳ thì phải mất thêm một ngày chỉnh sửa nữa.
Cảnh Vân Sơ thực sự hoàn thành trong hai tiếng? Sao có thể!
Nhìn thấy vẻ không tin của Trương Toại Nguyện, Hồ Bình Hải cười nói: “Chúng tôi định đi xem lại video vừa quay, tổ trưởng có muốn đi xem không?”
Tay Trương Toại Nguyện hơi siết chặt túi cơm hộp, anh buông một câu: “Có gì mà xem.” Rồi quay người bước nhanh về văn phòng của mình.
Hồ Bình Hải nhìn theo bóng dáng tổ trưởng, nhún vai rồi quay sang Tiểu Lưu, ghé tai nói nhỏ: “Đúng là mấy cô gái nói không sai, tổ trưởng thực sự không ưa gì Cảnh Vân Sơ.”
Tiểu Lưu chỉ nhún vai, không đáp lại.
Thực ra, khi mới biết Cảnh Vân Sơ là con riêng của Ôn Thiều Hoa, Tiểu Lưu cũng chẳng mấy thiện cảm với cô ấy, vì trên mạng đánh giá về Cảnh Vân Sơ khá tệ.
Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, Tiểu Lưu dần nhận ra rằng mạng xã hội không phải lúc nào cũng đúng. Ít nhất, Cảnh Vân Sơ không chỉ là một cô gái đẹp nhưng rỗng tuếch, mà ngược lại còn rất thông minh. Cô ấy nói năng cũng không xu nịnh, thảo mai, điều này dễ khiến người khác có cảm tình.
Đạo diễn đã đi về phía phòng nghỉ, nên Tiểu Lưu và Hồ Bình Hải cũng nhanh chóng đi theo.
“Mọi người thấy bức ảnh này đẹp không? Tôi định dùng làm hình nền máy tính đây, thật sự sắc đẹp của Cảnh Vân Sơ là không thể chê được!”
“Cậu không thấy đạo diễn đã đăng ảnh trong nhóm làm việc à? Lần đầu tiên trong đời tôi thấy một người ngoài đời trông còn đẹp hơn trong ảnh chỉnh sửa.”
“A! Trời ơi, khi nào thì nhan sắc này mới được hoàn trả lại cho tôi đây!”
...
Sau bữa trưa, khi Trương Toại Nguyện ra ngoài văn phòng để vứt rác, anh lại vô tình nghe mọi người nhắc đến tên Cảnh Vân Sơ.
Lần đầu tiên anh nhận ra rằng dường như cái tên Cảnh Vân Sơ cứ lởn vởn xung quanh mình, mặc dù anh chưa hề tiếp xúc nhiều với cô, nhưng lại chẳng thoát được khỏi câu chuyện về cô ấy.
Thấy anh ra ngoài, Hồ Bình Hải hào hứng vẫy tay gọi: “Tổ trưởng, xem nhóm làm việc đi, có ảnh đẹp lắm!”
Trương Toại Nguyện giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi rảnh lắm à?”
“...” - Hồ Bình Hải lại ngậm miệng im lặng.
Biết đâu một ngày nào đó Cảnh Vân Sơ nổi tiếng, Tiểu Lưu cũng sẽ được nhờ.
Mặc dù Trương Tại Nguyện không phải là người dễ gần, nhưng nhờ ngoại hình điển trai, chỉ sau Giang Hoài Thanh, và nhờ vị trí là tổ trưởng, anh t vẫn luôn được các đồng nghiệp nam mời đi ăn trưa cùng mỗi khi đến giờ ăn.
Hôm nay, anh cũng yên tâm ngồi trong văn phòng chờ có người đến rủ mình đi ăn. Nhưng chờ mãi đến khi bụng đói sôi ùng ục, anh mới nhận ra rằng đám đồng nghiệp đều đã xuống dưới lầu “giúp đỡ” rồi. Là đàn ông, anh hiểu rõ những đồng nghiệp nam kia đang có mục đích gì khi xuống dưới đó.
Ngán ngẩm, Trương Tại Nguyện không muốn phải tự mình đi đến nhà ăn, nên tiện tay mở điện thoại và gọi đồ ăn giao tận nơi.
Hai mươi phút sau, điện thoại của anh nhận được thông báo cơm hộp đã đến. Sau khi vừa phê duyệt xong một phần kế hoạch mới, Trương Toại Nguyện đứng dậy mở cửa văn phòng. Vừa lúc đó, anh bắt gặp một nhóm hơn chục đồng nghiệp đang quay lại, vây quanh đạo diễn và nhiếp ảnh gia, ai nấy đều rạng rỡ tươi cười.
Vẻ mặt Trương Tại Nguyện trầm xuống, rõ ràng không hài lòng khi thấy cấp dưới của mình bỏ bê công việc.
Hồ Bình Hải vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt khó chịu của tổ trưởng, anh vội cúi đầu, nhanh chóng giơ hộp cơm trong tay lên, nói: “Tổ trưởng, hộp cơm của anh đây, tôi vừa thấy dưới lầu nên tiện mang lên luôn.”
Trương Tại Nguyện đưa tay nhận lấy, gật đầu cảm ơn.
Hồ Bình Hải tò mò hỏi: “Sao hôm nay anh lại gọi cơm hộp thế? Sao không đi ăn cùng bọn tôi ở căn tin?”
Trương Tại Nguyện chỉ nhướn mày một chút, không trả lời thẳng, mà hỏi ngược lại: “Sao các cậu về sớm thế? Cảnh Vân Sơ đâu?”
“Cô ấy về rồi mà.”
“Về rồi?” - Trương Toại Nguyện nhíu mày, nói mỉa mai: “Mới quay được hai tiếng đã rút lui, đúng là cô ấy.”
Nghe giọng điệu châm biếm của tổ trưởng, Hồ Bình Hải ngớ người, cảm thấy hơi khó hiểu, bèn giải thích: “Lui gì đâu, quay xong rồi. Giờ chỉ còn hậu kỳ thôi.”
Trương Toại Nguyện đứng sững lại, không tin vào tai mình.
“Quay xong rồi? Mới có hai tiếng???”
Anh nghĩ thầm, ngay cả Tạ Bình Yên, người đã có kinh nghiệm diễn xuất phong phú, cũng cần đến hai ngày để quay xong, còn hậu kỳ thì phải mất thêm một ngày chỉnh sửa nữa.
Cảnh Vân Sơ thực sự hoàn thành trong hai tiếng? Sao có thể!
Nhìn thấy vẻ không tin của Trương Toại Nguyện, Hồ Bình Hải cười nói: “Chúng tôi định đi xem lại video vừa quay, tổ trưởng có muốn đi xem không?”
Tay Trương Toại Nguyện hơi siết chặt túi cơm hộp, anh buông một câu: “Có gì mà xem.” Rồi quay người bước nhanh về văn phòng của mình.
Hồ Bình Hải nhìn theo bóng dáng tổ trưởng, nhún vai rồi quay sang Tiểu Lưu, ghé tai nói nhỏ: “Đúng là mấy cô gái nói không sai, tổ trưởng thực sự không ưa gì Cảnh Vân Sơ.”
Tiểu Lưu chỉ nhún vai, không đáp lại.
Thực ra, khi mới biết Cảnh Vân Sơ là con riêng của Ôn Thiều Hoa, Tiểu Lưu cũng chẳng mấy thiện cảm với cô ấy, vì trên mạng đánh giá về Cảnh Vân Sơ khá tệ.
Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, Tiểu Lưu dần nhận ra rằng mạng xã hội không phải lúc nào cũng đúng. Ít nhất, Cảnh Vân Sơ không chỉ là một cô gái đẹp nhưng rỗng tuếch, mà ngược lại còn rất thông minh. Cô ấy nói năng cũng không xu nịnh, thảo mai, điều này dễ khiến người khác có cảm tình.
Đạo diễn đã đi về phía phòng nghỉ, nên Tiểu Lưu và Hồ Bình Hải cũng nhanh chóng đi theo.
“Mọi người thấy bức ảnh này đẹp không? Tôi định dùng làm hình nền máy tính đây, thật sự sắc đẹp của Cảnh Vân Sơ là không thể chê được!”
“Cậu không thấy đạo diễn đã đăng ảnh trong nhóm làm việc à? Lần đầu tiên trong đời tôi thấy một người ngoài đời trông còn đẹp hơn trong ảnh chỉnh sửa.”
“A! Trời ơi, khi nào thì nhan sắc này mới được hoàn trả lại cho tôi đây!”
...
Sau bữa trưa, khi Trương Toại Nguyện ra ngoài văn phòng để vứt rác, anh lại vô tình nghe mọi người nhắc đến tên Cảnh Vân Sơ.
Lần đầu tiên anh nhận ra rằng dường như cái tên Cảnh Vân Sơ cứ lởn vởn xung quanh mình, mặc dù anh chưa hề tiếp xúc nhiều với cô, nhưng lại chẳng thoát được khỏi câu chuyện về cô ấy.
Thấy anh ra ngoài, Hồ Bình Hải hào hứng vẫy tay gọi: “Tổ trưởng, xem nhóm làm việc đi, có ảnh đẹp lắm!”
Trương Toại Nguyện giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi rảnh lắm à?”
“...” - Hồ Bình Hải lại ngậm miệng im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.