Chương 21:
Đường Mật
22/09/2024
Tiết trời càng ngày càng buốt giá, ngay cả cây thu hải đường trong viện cũng chìm trong làn sương mỏng, nhìn từ xa trông nó vừa sáng vừa trong veo.
Dưới tán cây hải đường, một đám thị nữ mặc y phục màu trắng, trên tay cầm đồ để rửa mặt chải đầu, im lặng đứng chờ ở trong viện.
Bỗng, có một tiếng roi quất vang lên từ căn phòng cách đó không xa, theo đó là tiếng rên rỉ yếu ớt mà cố nén của nam tử.
Cùng lúc đó, ở bên trong phòng.
Mộ Dung Nguyệt mặc y phục màu đỏ, tuỳ tiện ném roi trong tay xuống, nàng ta xách ấm trà lên tự rót cho mình một chén, sau đó đưa lại bên môi, nhưng không hé môi mà thình lình hất thẳng vào nam tử đang nằm sõng soài dưới chân.
Thấy người ban đầu không hề nhúc nhích lại bị mình làm giật nảy người, nữ tử lập tức mỉm cười, cực kì hả hê.
Ngay sau đó nàng ta ném chén trà trong tay xuống, nửa ngồi xổm trước mặt nam tử chồng chất vết thương trên người, dịu dàng vén mái tóc rối bù của hắn ta, để lộ khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.
Đây không phải Văn Nhân Vô Kỵ thì còn ai trồng khoai đất này.
Ngay khi vừa nhìn thấy gương mặt này, Mộ Dung Nguyệt tặc lưỡi.
“Huyền Thanh ca ca, kỳ thực ta rất thích gương mặt này của huynh. Chưa kể cách đây không lâu huynh mới giúp ta hiến kế sách cho phụ thân, một khi chiếm được Sung Châu, địa vị của ta chắc chắn sẽ nước lên thì thuyền lên, đến lúc đó ngay cả vị trí thế nữ cũng có cơ hội đạt được, nhưng tại sao…”
Ánh mắt nữ tử đầy hung ác, bất ngờ túm chặt tóc nam nhân, giọng điệu sắc lạnh: “Tại sao huynh lại phản bội ta? Hả? Ta đối xử với huynh không tốt sao? Ngoại trừ việc ban đầu huynh không muốn vào hậu viện của ta nên ta đã đánh huynh một trận ra, sau này ta có đối xử tệ với huynh không? Thậm chí ta còn vì huynh mà ngay cả phòng của những nam tử trong hậu viện ta đều không bước vào. Nhưng huynh thì sao? Huynh đối với ta thế nào? Dụ dỗ tiểu tiện nhân Bích Đào kia, còn muốn nhân lúc hỗn loạn mà rời khỏi ta? Huynh quả thật làm ta quá thất vọng…”
Mà lúc này Văn Nhân Vô Kỵ cảm thấy da đầu tê rần, hối hận xanh ruột, hắn ta đã hối hận từ lâu lắm rồi.
Nếu sớm biết sẽ như thế này thì ngay từ đầu hắn ta không nên cố tình đi tiếp cận Ngu Kiều chỉ vì tính toán nhất thời, làm thân phận Trường Đức bị bại lộ, bị truy sát, bây giờ còn rơi vào tay một nữ nhân phóng đãng vô sỉ như thế này.
Không thể so với Nam Sở lấy nữ tử mảnh mai, nhã nhặn lịch sự làm tiêu chuẩn cái đẹp, nam nữ đại phòng* cực nghiêm. Đông Liêu Quốc vì từng có Nữ Đế nên những ràng buộc đối với nữ tử ít hơn nhiều so với Nam Sở, không chỉ có vậy, thậm chí ngay cả nữ tử cũng có quyền thừa kế.
*Nam nữ đại phòng: chỉ những phép tắc giữa nam và nữ khi chưa thành thân.
Mộ Dung Nguyệt, nữ nhi của Trường Bình hầu tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Có trời mới biết, ngay từ đầu khi hắn ta biết được người cứu mình là Mộ Dung Nguyệt, Văn Nhân Vô Kỵ nhận ra trời xanh không tuyệt đường người, trong lòng hắn ta đã mừng thầm đến mức nào.
Bởi vì hắn ta có lòng tin vào chính mình, trước kia khi còn là Cửu Hoàng tử Nam Sở, hắn ta có thể khiến Yến Thanh, Ngu Kiều cùng một đám quý nữ khác tranh giành, ghen tuông vì hắn ta. Còn bây giờ chỉ là ứng phó với một Mộ Dung Nguyệt, há chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.
Cho nên trong quá trình dưỡng thương, hắn ta dùng tên giả Diệp Huyền Thanh, bắt đầu ngấm ngầm trêu ghẹo đối phương.
Quả nhiên chỉ mới nửa tháng, đối phương đã phải lòng hắn ta, thậm chí còn chủ động đề nghị hắn ta cùng nàng ta về Trường Bình hầu phủ để gặp phụ thân nàng ta là Mộ Dung Tuân.
Về việc này, Văn Nhân Vô Kỵ vốn cho rằng đây là bước khởi đầu cho hành trình cưới đích nữ của hầu phủ, sau đó mượn thế lực Trường Bình hầu phủ để tăng sức mạnh cho bản thân, trả thù bạo quân Kỳ Ân của Bắc Tần, cuối cùng là xưng bá thiên hạ.
Ai ngờ sau khi gặp được Trường Bình hầu, gần như toàn bộ sự chú ý của đối phương chỉ dồn vào nữ nhi bảo bối của ông ta - Mộ Dung Nguyệt, căn bản không đoái hoài gì tới hắn ta.
Lúc đầu Văn Nhân Vô Kỵ còn tưởng rằng gia thế của mình cùng các phương diện khác dưới tên giả không đủ nổi bật nên mới không thu hút được sự chú ý của nhạc phụ tương lai. Hắn ta nghĩ ngày tháng còn dài, sau này còn nhiều cơ hội để Trường Bình hầu thấy được tài năng của mình.
Nhưng sau đó, khi đi theo Mộ Dung Nguyệt vào trong viện của nàng ta, nhìn thấy những nam tử không phải hào hoa phong nhã thì là lạnh lùng cao ngạo ở trong hậu viện, hắn ta mới bất ngờ nhận ra.
Thì ra hai cha con này coi hắn ta là tên trai lơ mới, được Mộ Dung Nguyệt mang về nên mới đối xử với hắn ta không nể nang gì.
Văn Nhân Vô Kỵ làm Hoàng tử mười mấy năm lúc đó vô cùng buồn rầu và tức giận, hắn ta bật dậy phản kháng, bị thưởng cho một roi nên sau này cam chịu.
Nhưng cho dù có chịu nhục nhã và giả vờ an phận khi phải chia sẻ một nữ nhân cùng với các nam tử khác thì Văn Nhân Vô Kỵ cũng quyết không cho phép mình dành phần đời còn lại ở trong hậu viện của Mộ Dung Nguyệt, chờ nàng ta đến lâm hạnh.
Vì thế hắn ta lại bày trò, thậm chí còn lấy lý do môi hở răng lạnh sau đó dâng lên một vài kế sách tuyệt diệu để công thành đoạt đất, đồng thời còn phân tích rằng Hoàng đế Kỳ Ân của Bắc Tần mới vừa diệt Nam Sở, thủ hạ và binh tướng của hắn đã mệt mỏi, điều này làm Trường Bình hầu nảy ra ý tưởng tấn công Sung Châu.
Theo nhận định của Văn Nhân Vô Kỵ, hai cha con Mộ Dung và Kỳ Ân đều là kẻ thù của hắn ta, nếu hai người thật sự đánh nhau thì sẽ lưỡng bại câu thương, đây chính là cục diện mà hắn ta muốn thấy nhất.
Ngoài ra, người của hắn ta cũng đã liên lạc với hắn ta, bởi vì thật sự chán ghét Mộ Dung Nguyệt nên hắn ta đã dụ dỗ thị nữ của nàng ta, khi chuẩn bị đại chiến thì cùng nhau bỏ trốn. Nhưng không ngờ rằng Mộ Dung Nguyệt lại phát hiện ra kế hoạch này của hắn ta, thế nên bây giờ mới có màn tra tấn sống không bằng chết như bây giờ.
Có lẽ ngay cả Văn Nhân Vô Kỵ và Mộ Dung Nguyệt cũng không biết rằng trong cốt truyện gốc, hai người không chỉ yêu nhau thắm thiết mà thậm chí còn suýt hợp tác để bức tử Yến Thanh, mưu sát Ngu Kiều trong nguyên tác.
Nhưng ai bảo hai người gặp nhau sai thời điểm.
Trong cốt truyện gốc, khi Văn Nhân Vô Kỵ và Mộ Dung Nguyệt gặp nhau, Văn Nhân Vô Kỵ với thân phận Hoàng tử cao quý, dựa vào thủ đoạn lừa bịp của mình, thuận buồm xuôi gió, có binh có tướng trong tay, khôn ngoan và thông minh, cao thâm khó đoán, là một nam tử khí phách.
Chỉ một ánh mắt đã khiến Mộ Dung Nguyệt sinh lòng cảm phục. Việc đầu tiên nàng ta làm là xử lý hết mấy nam tử ở hậu viện kia, trước mặt Văn Nhân Vô Kỵ thì kìm ném lại cái nết thổ phỉ trong xương tủy, cố tình hùa theo hắn ta, giả vờ thẹn thùng, rụt rè lại không hề mất phẩm giá.
Hiện tại thì sao, Văn Nhân Vô Kỵ là một dã nam nhân được nàng ta nhặt về từ ven đường, ngoại trừ khuôn mặt ra thì không còn ưu điểm nào khác. Không chỉ có vậy, dã nam nhân này còn thật sự rất để tâm đến nàng ta, vậy cứ coi như là nuôi thêm một tên trai lơ ở hậu viện, nhàn rỗi không có việc gì làm thì trêu chọc một chút.
Chỉ có thể than thở rằng hết thảy đều là sự trêu đùa của vận mệnh.
Ngu Kiều - người không hề biết chỉ vì một con hồ điệp nhỏ là bản thân vỗ nhẹ đôi cánh mà cốt truyện của nam chính Văn Nhân Vô Kỵ đã bị bóp méo đến biến dạng. Lúc này nàng đang đứng dưới gốc cây tươi tốt, trợn mắt há hốc mồm nhìn Kỳ Ân mặc áo giáp bạc cách đó không xa đang chậm rãi đi về phía mình.
Nhất thời, trong đầu nàng chỉ toàn là bốn chữ “đồng phục quyến rũ”.
Chân của ca ca không phải chân, là nước xuân bên bờ sông Seine, eo của ca ca không phải eo…
Trong đầu Ngu Kiều tự động vang lên một bài hát mà các fan tự chế để tâng bốc idol, nó nổi đến mức trở thành cơn sốt. Nàng vội thầm lắc đầu nguầy nguậy.
Đúng vậy, một vua háo sắc như Ngu Kiều sao có thể chưa từng đu idol chứ.
Hồi học đại học, bởi vì mười tám năm qua bị cha mẹ chèn ép quá tàn nhẫn nên idol của Ngu Kiều về cơ bản đều là thích qua đường. Có thể hôm nay thích anh này nhưng mai lại đổi sang anh khác, ngoại trừ một center debut từ show tìm kiếm tài năng làm Ngu Kiều nhất thời si mê quên lối về mà nghiêm túc mà đu những ba tháng kia ra, còn lại thì không có ai là ngoại lệ của nàng nữa.
Nhắc mới nhớ, sau này idol đó làm gì rồi nhỉ, cũng không biết anh ta có vững gót không, nếu như không thì quả là thẹn với ba tháng nghiêm túc đu idol của Ngu Kiều.
Lúc này, Kỳ Ân vừa đi đến trước mặt Ngu Kiều đã nghe thấy nàng đang nhớ lại tin tức về nam nhân mình từng thích ba tháng kia ở trong lòng.
Sắc mặt Kỳ Ân lập tức trầm xuống.
Giây tiếp theo, Ngu Kiều cảm giác được một bàn tay to lớn và lạnh lẽo, nhẹ nhàng túm đúng chỗ hiểm sau gáy khiến nàng quay phắt đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh căm của Kỳ Ân.
“Mỹ nhân đứng ở đây suy nghĩ gì thế?”
Không chỉ có ánh mắt mà giọng điệu của nam nhân còn lạnh hơn.
Làm Ngu Kiều chỉ mới hồi tưởng idol mà mình đã lãng quên từ lâu tức cũng thấy hoảng sợ và chột dạ một cách khó hiểu.
“Không… Không nghĩ gì cả…”
Ngu Kiều vốn đã chột dạ, đặc biệt là khi đối diện với cái nheo mắt của Kỳ Ân khiến câu nàng vừa thốt càng nhỏ hơn.
“Thiếp… Thiếp…”
Ngu Kiều hự hự hai tiếng, sực nghĩ ra điều gì mà hai mắt sáng rực, nàng vươn tay ôm lấy eo Kỳ Ân, ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ chân thành tha thiết: “… Không đúng, thiếp nói dối đó, vừa nãy thiếp quả thật là đang nghĩ. Thiếp vừa mới nghĩ đến bệ hạ, nghĩ… nghĩ chẳng lẽ bệ hạ không cảm thấy vất vả, không cảm thấy mệt mỏi hay sao?”
Đối diện với ánh mắt “Nữ nhân, để cô xem nàng lừa gạt thế nào” của Kỳ Ân, Ngu Kiều đành phải bất chấp nói tiếp: “Dù gì bệ hạ chàng cũng đã chạy trong lòng thiếp cả ngày nay rồi…”
Kỳ Ân: “…”
Ngu Kiều: “…”
Kỳ Ân: “… Phụt.”
A a a, xấu hổ quá à.
Có trời mới biết tại sao vừa rồi nàng lại căng thẳng, trong đầu Ngu Kiều chỉ còn sót lại một đống những câu thổ lộ sến súa. Nàng nghĩ bụng, hẳn người cổ đại chưa từng thấy qua kịch bản kiểu này nên thể nào cũng có thể có chút tác dụng. Nhưng bây giờ… Bây giờ Ngu Kiều chỉ muốn quắp đầu ngón chân lại, đào nguyên một cái hố dưới đất rồi tự chôn bản thân.
Nàng hơi cụp mắt, đôi gò má đỏ bừng.
Thế mà Kỳ Ân còn nhéo thịt sau gáy nàng giống như cách nàng nhéo con mèo của bạn cùng phòng trước kia, trong mắt không còn lạnh lẽo như trước đó nữa, thậm chí còn đượm nét cười.
“Còn không, nói thêm câu nữa…”
Kỳ Ân chủ động yêu cầu.
Ngu Kiều: “…” Không ổn, hắn thích mấy lời thổ lộ sến súa của hiện đại rồi.
Thích đến mức thậm chí Ngu Kiều còn chưa nói ra câu tiếp theo, hắn đã phì cười như thể nghe được chuyện gì khôi hài lắm.
Ngu Kiều: “…”
——
Đùa cợt là vậy, nhưng đến lúc Kỳ Ân thật sự ra chiến trường, Ngu Kiều vẫn không thể thôi bồn chồn.
Có thể nói, nhìn chung trong xuyên suốt lịch sử Hoa Hạ, không thể tìm được một Hoàng đế nào yêu chiến trường như Kỳ Ân.
Cổ nhân nói, quân tử không đứng dưới chân tường sắp đổ.
Có thể lấy được ngôi vị Hoàng đế này, ai mà không trân trọng mạng sống của mình nhất.
Thế nhưng Kỳ Ân lại không giống người thường, từ sau khi đăng cơ, hắn không hay quản lý chuyện triều chính, hậu cung lại càng trống không, suốt ngày không phải là dẫn quân ra chiến trường không chém giết thì chính là đang trên đường ra chiến trường để chiến đấu.
Trong suốt bảy năm hắn thân chinh, Bắc Tần đã tiến hành vô số trận đánh bên ngoài cả lớn lẫn bé, có thể nói về cơ bản thì mỗi trận chiến đều có bóng dáng của Kỳ Ân.
Lúc này, nhìn Kỳ Ân ngồi trên ngựa cao, tay cầm trường đao, Ngu Kiều cắn mạnh môi dưới, không để cho hai chữ “Đừng đi” thoát ra khỏi miệng.
Thấy Kỳ Ân cúi đầu nhìn mình, Ngu Kiều tự bình ổn cảm xúc một hồi lâu rồi mới ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo lên dưới ánh mặt trời, mỉm cười nói.
“Thiếp đợi bệ hạ chiến thắng trở về.”
Nghe vậy, Kỳ Ân nhìn nàng đăm đăm rồi lập tức quay người đi.
“Giá!”
Đội ngũ khởi hành từ sáng sớm, buổi tối thì ở trong doanh trướng, Ngu Kiều cả ngày ăn không ngon ngủ không yên, mới vừa tưởng tượng đến cách chết thê thảm thứ một trăm linh một của Kỳ Ân ở trong lòng thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài.
Thấy thế, nàng nào ngồi tiếp được, vội vã lao ra từ trong doanh trướng.
Nhìn thấy Kỳ Ân ở phía xa xa, nàng thậm chí còn không phủ thêm cả áo choàng chống lạnh, tim đập cực nhanh mà chạy qua phía bên đó.
Mới vừa chạy đến dưới ngựa của Kỳ Ân, bộ dáng nàng có chút chật vật. Nhưng Ngu Kiều còn chưa mở miệng thì đã bị người trên ngựa thuận tay kéo lên ôm vào trong lòng.
“Ôm chắc vào.”
Giọng nói trầm khàn của nam nhân vang lên.
Ngu Kiều chưa kịp kêu, vội vàng duỗi tay ôm chặt lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của đối phương.
Trong tích tắc ngựa đã chạy đến trước doanh trướng của hai người, Kỳ Ân kéo dây cương, một tay ôm chặt Ngu Kiều, nhảy xuống ngựa rồi nhanh chóng đi vào trong doanh trướng.
Sau khi bước vào, hắn lập tức tìm chiếc áo choàng lông thỏ mà Ngu Kiều ném ở một bên lúc trước tới rồi khoác lên vai nàng.
“Sao ra ngoài mà không khoác áo choàng vào? Quên thuốc thương hàn trước kia đắng như thế nào rồi hả?”
Nghe thấy vậy, Ngu Kiều ngẩng đầu lên nhìn hắn, còn chưa kịp đáp lời.
“Ở đâu thế? Bệ hạ đang ở đâu? Nghe La tướng quân nói ngài bị thương rồi…”
Đúng lúc này, bên ngoài doanh trướng vang lên giọng nói của Tuân Ương.
Dường như vừa nghe thấy một câu như vậy, khuôn mặt nhỏ vốn còn hơi hồng hào của Ngu Kiều đã lập tức tái nhợt lại.
Thấy nàng như vậy, Kỳ Ân khẽ nhíu mày.
Hắn nắm chặt tay Ngu Kiều, đồng thời quay người lại, lạnh lùng liếc nhìn Tuân Ương vừa mở cửa doanh trướng bước vào: “La Nghiêu chuyện bé xé ra to, sao ngươi cũng giống vậy rồi? Thân thể của cô thế nào người khác không rõ, nhưng chẳng lẽ ngươi cũng không rõ sao?”
Mới vừa bước vào doanh trướng đã bị trách cứ một câu, Tuân Ương còn chưa kịp bào chữa đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Ngu Kiều. Một người từng trải như hắn ta sao có thể không hiểu vì sao Hoàng đế lại mở miệng trách cứ. Nhìn thấy cảnh tượng này, hắn ta cũng chỉ có thể kìm ném lại những lời bao biện bật ra khỏi miệng.
“Mỹ nhân này buổi tối còn phải nghỉ ngơi, cô đi theo ngươi đến doanh trướng của ngươi…”
Kỳ Ân mới vừa mở miệng, Ngu Kiều đã lập tức duỗi tay kéo tay hắn lại.
“Không muốn!”
“Cứ ở đây đi, để thiếp nhìn xem rốt cuộc bệ hạ bị thương thế nào?”
Đối mặt với hốc mắt đỏ hoe của Ngu Kiều, Kỳ Ân mím môi, lẳng lặng đồng ý.
Động tác nhỏ của hai ngươi bị Tuân Ương nhìn thấy, hắn ta không khỏi có chút cảm khái, người không sợ trời không sợ đất, lần đầu gặp mặt còn tưởng ác quỷ địa phủ trở về nhân gian như Kỳ Ân thế mà cũng có người quan tâm.
Thật sự là thiên hạ rộng lớn, việc lạ gì cũng có.
Đợi Kỳ Ân cởi xiêm y ra xong, lòng Ngu Kiều mới thoáng thả lỏng một chút, cũng may miệng vết thương không lớn, bằng không ở thời cổ đại không có thuốc kháng sinh, binh khí lại đều làm bằng sắt, một khi bị nhiễm trùng hay uốn ván thì thật sự rất phiền toái.
Có thể do thấy mình làm kỳ đà siêu to cản mũi, thế nên sau khi xử lý vết thương và bôi thuốc cho Kỳ Ân xong, Tuân Ưng giao lại công việc băng bó cho Ngu Kiều rồi nhanh chóng rời đi.
Ngu Kiều vừa cẩn thận băng bó vết thương cho Kỳ Ân, vừa nhíu mày, dáng vẻ vô cùng đau lòng, ân cần hỏi han: “Có đau không? Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, tại sao bệ hạ không chú ý chút, cứ phải làm thiếp lo lắng mới được có phải không? Mà sao trên trên người chàng lại có nhiều vết sẹo như vậy, chắc lúc đó bị thương đau lắm đúng không?”
Từ sau khi trúng Huyết cổ, đã rất nhiều năm Kỳ Ân không hiểu được đau là cảm giác gì, rõ ràng không hề đau chút nào.
Nhưng khi nhìn thấy sự đau xót trong mắt Ngu Kiều, không ngờ hôm nay, sau nhiều năm trôi qua như vậy, bỗng dưng hắn lại cảm nhận được nỗi đau thêm một lần nữa.
“Ừm, đau lắm…”
Hắn cụp mắt nhẹ giọng nói.
“Cho nên…”
Ngu Kiều cũng không ngẩng đầu lên, miệng bắt đầu lải nhải: “Lần sau bệ hạ nên chú ý chút mới phải, chẳng lẽ người không biết thiếp nhìn thấy những vết thương này sẽ lo lắng, sẽ đau lòng sao, không phải thiếp không cho bệ hạ lên chiến trường, chỉ là vì thiếp, người cũng nên cẩn thận…”
Lời tiếp đó Ngu Kiều còn chưa nói xong, cả người bỗng nhiên bị Kỳ Ân duỗi tay ôm vào trong ngực.
“Bệ hạ, thiếp còn chưa băng…”
“Cô biết, nhưng cô muốn ôm nàng, đừng nhúc nhích, ôm một lát thôi.”
“Ừm… Ừm.”
Ngu Kiều ngoan ngoãn đáp lại.
Dưới tán cây hải đường, một đám thị nữ mặc y phục màu trắng, trên tay cầm đồ để rửa mặt chải đầu, im lặng đứng chờ ở trong viện.
Bỗng, có một tiếng roi quất vang lên từ căn phòng cách đó không xa, theo đó là tiếng rên rỉ yếu ớt mà cố nén của nam tử.
Cùng lúc đó, ở bên trong phòng.
Mộ Dung Nguyệt mặc y phục màu đỏ, tuỳ tiện ném roi trong tay xuống, nàng ta xách ấm trà lên tự rót cho mình một chén, sau đó đưa lại bên môi, nhưng không hé môi mà thình lình hất thẳng vào nam tử đang nằm sõng soài dưới chân.
Thấy người ban đầu không hề nhúc nhích lại bị mình làm giật nảy người, nữ tử lập tức mỉm cười, cực kì hả hê.
Ngay sau đó nàng ta ném chén trà trong tay xuống, nửa ngồi xổm trước mặt nam tử chồng chất vết thương trên người, dịu dàng vén mái tóc rối bù của hắn ta, để lộ khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.
Đây không phải Văn Nhân Vô Kỵ thì còn ai trồng khoai đất này.
Ngay khi vừa nhìn thấy gương mặt này, Mộ Dung Nguyệt tặc lưỡi.
“Huyền Thanh ca ca, kỳ thực ta rất thích gương mặt này của huynh. Chưa kể cách đây không lâu huynh mới giúp ta hiến kế sách cho phụ thân, một khi chiếm được Sung Châu, địa vị của ta chắc chắn sẽ nước lên thì thuyền lên, đến lúc đó ngay cả vị trí thế nữ cũng có cơ hội đạt được, nhưng tại sao…”
Ánh mắt nữ tử đầy hung ác, bất ngờ túm chặt tóc nam nhân, giọng điệu sắc lạnh: “Tại sao huynh lại phản bội ta? Hả? Ta đối xử với huynh không tốt sao? Ngoại trừ việc ban đầu huynh không muốn vào hậu viện của ta nên ta đã đánh huynh một trận ra, sau này ta có đối xử tệ với huynh không? Thậm chí ta còn vì huynh mà ngay cả phòng của những nam tử trong hậu viện ta đều không bước vào. Nhưng huynh thì sao? Huynh đối với ta thế nào? Dụ dỗ tiểu tiện nhân Bích Đào kia, còn muốn nhân lúc hỗn loạn mà rời khỏi ta? Huynh quả thật làm ta quá thất vọng…”
Mà lúc này Văn Nhân Vô Kỵ cảm thấy da đầu tê rần, hối hận xanh ruột, hắn ta đã hối hận từ lâu lắm rồi.
Nếu sớm biết sẽ như thế này thì ngay từ đầu hắn ta không nên cố tình đi tiếp cận Ngu Kiều chỉ vì tính toán nhất thời, làm thân phận Trường Đức bị bại lộ, bị truy sát, bây giờ còn rơi vào tay một nữ nhân phóng đãng vô sỉ như thế này.
Không thể so với Nam Sở lấy nữ tử mảnh mai, nhã nhặn lịch sự làm tiêu chuẩn cái đẹp, nam nữ đại phòng* cực nghiêm. Đông Liêu Quốc vì từng có Nữ Đế nên những ràng buộc đối với nữ tử ít hơn nhiều so với Nam Sở, không chỉ có vậy, thậm chí ngay cả nữ tử cũng có quyền thừa kế.
*Nam nữ đại phòng: chỉ những phép tắc giữa nam và nữ khi chưa thành thân.
Mộ Dung Nguyệt, nữ nhi của Trường Bình hầu tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Có trời mới biết, ngay từ đầu khi hắn ta biết được người cứu mình là Mộ Dung Nguyệt, Văn Nhân Vô Kỵ nhận ra trời xanh không tuyệt đường người, trong lòng hắn ta đã mừng thầm đến mức nào.
Bởi vì hắn ta có lòng tin vào chính mình, trước kia khi còn là Cửu Hoàng tử Nam Sở, hắn ta có thể khiến Yến Thanh, Ngu Kiều cùng một đám quý nữ khác tranh giành, ghen tuông vì hắn ta. Còn bây giờ chỉ là ứng phó với một Mộ Dung Nguyệt, há chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.
Cho nên trong quá trình dưỡng thương, hắn ta dùng tên giả Diệp Huyền Thanh, bắt đầu ngấm ngầm trêu ghẹo đối phương.
Quả nhiên chỉ mới nửa tháng, đối phương đã phải lòng hắn ta, thậm chí còn chủ động đề nghị hắn ta cùng nàng ta về Trường Bình hầu phủ để gặp phụ thân nàng ta là Mộ Dung Tuân.
Về việc này, Văn Nhân Vô Kỵ vốn cho rằng đây là bước khởi đầu cho hành trình cưới đích nữ của hầu phủ, sau đó mượn thế lực Trường Bình hầu phủ để tăng sức mạnh cho bản thân, trả thù bạo quân Kỳ Ân của Bắc Tần, cuối cùng là xưng bá thiên hạ.
Ai ngờ sau khi gặp được Trường Bình hầu, gần như toàn bộ sự chú ý của đối phương chỉ dồn vào nữ nhi bảo bối của ông ta - Mộ Dung Nguyệt, căn bản không đoái hoài gì tới hắn ta.
Lúc đầu Văn Nhân Vô Kỵ còn tưởng rằng gia thế của mình cùng các phương diện khác dưới tên giả không đủ nổi bật nên mới không thu hút được sự chú ý của nhạc phụ tương lai. Hắn ta nghĩ ngày tháng còn dài, sau này còn nhiều cơ hội để Trường Bình hầu thấy được tài năng của mình.
Nhưng sau đó, khi đi theo Mộ Dung Nguyệt vào trong viện của nàng ta, nhìn thấy những nam tử không phải hào hoa phong nhã thì là lạnh lùng cao ngạo ở trong hậu viện, hắn ta mới bất ngờ nhận ra.
Thì ra hai cha con này coi hắn ta là tên trai lơ mới, được Mộ Dung Nguyệt mang về nên mới đối xử với hắn ta không nể nang gì.
Văn Nhân Vô Kỵ làm Hoàng tử mười mấy năm lúc đó vô cùng buồn rầu và tức giận, hắn ta bật dậy phản kháng, bị thưởng cho một roi nên sau này cam chịu.
Nhưng cho dù có chịu nhục nhã và giả vờ an phận khi phải chia sẻ một nữ nhân cùng với các nam tử khác thì Văn Nhân Vô Kỵ cũng quyết không cho phép mình dành phần đời còn lại ở trong hậu viện của Mộ Dung Nguyệt, chờ nàng ta đến lâm hạnh.
Vì thế hắn ta lại bày trò, thậm chí còn lấy lý do môi hở răng lạnh sau đó dâng lên một vài kế sách tuyệt diệu để công thành đoạt đất, đồng thời còn phân tích rằng Hoàng đế Kỳ Ân của Bắc Tần mới vừa diệt Nam Sở, thủ hạ và binh tướng của hắn đã mệt mỏi, điều này làm Trường Bình hầu nảy ra ý tưởng tấn công Sung Châu.
Theo nhận định của Văn Nhân Vô Kỵ, hai cha con Mộ Dung và Kỳ Ân đều là kẻ thù của hắn ta, nếu hai người thật sự đánh nhau thì sẽ lưỡng bại câu thương, đây chính là cục diện mà hắn ta muốn thấy nhất.
Ngoài ra, người của hắn ta cũng đã liên lạc với hắn ta, bởi vì thật sự chán ghét Mộ Dung Nguyệt nên hắn ta đã dụ dỗ thị nữ của nàng ta, khi chuẩn bị đại chiến thì cùng nhau bỏ trốn. Nhưng không ngờ rằng Mộ Dung Nguyệt lại phát hiện ra kế hoạch này của hắn ta, thế nên bây giờ mới có màn tra tấn sống không bằng chết như bây giờ.
Có lẽ ngay cả Văn Nhân Vô Kỵ và Mộ Dung Nguyệt cũng không biết rằng trong cốt truyện gốc, hai người không chỉ yêu nhau thắm thiết mà thậm chí còn suýt hợp tác để bức tử Yến Thanh, mưu sát Ngu Kiều trong nguyên tác.
Nhưng ai bảo hai người gặp nhau sai thời điểm.
Trong cốt truyện gốc, khi Văn Nhân Vô Kỵ và Mộ Dung Nguyệt gặp nhau, Văn Nhân Vô Kỵ với thân phận Hoàng tử cao quý, dựa vào thủ đoạn lừa bịp của mình, thuận buồm xuôi gió, có binh có tướng trong tay, khôn ngoan và thông minh, cao thâm khó đoán, là một nam tử khí phách.
Chỉ một ánh mắt đã khiến Mộ Dung Nguyệt sinh lòng cảm phục. Việc đầu tiên nàng ta làm là xử lý hết mấy nam tử ở hậu viện kia, trước mặt Văn Nhân Vô Kỵ thì kìm ném lại cái nết thổ phỉ trong xương tủy, cố tình hùa theo hắn ta, giả vờ thẹn thùng, rụt rè lại không hề mất phẩm giá.
Hiện tại thì sao, Văn Nhân Vô Kỵ là một dã nam nhân được nàng ta nhặt về từ ven đường, ngoại trừ khuôn mặt ra thì không còn ưu điểm nào khác. Không chỉ có vậy, dã nam nhân này còn thật sự rất để tâm đến nàng ta, vậy cứ coi như là nuôi thêm một tên trai lơ ở hậu viện, nhàn rỗi không có việc gì làm thì trêu chọc một chút.
Chỉ có thể than thở rằng hết thảy đều là sự trêu đùa của vận mệnh.
Ngu Kiều - người không hề biết chỉ vì một con hồ điệp nhỏ là bản thân vỗ nhẹ đôi cánh mà cốt truyện của nam chính Văn Nhân Vô Kỵ đã bị bóp méo đến biến dạng. Lúc này nàng đang đứng dưới gốc cây tươi tốt, trợn mắt há hốc mồm nhìn Kỳ Ân mặc áo giáp bạc cách đó không xa đang chậm rãi đi về phía mình.
Nhất thời, trong đầu nàng chỉ toàn là bốn chữ “đồng phục quyến rũ”.
Chân của ca ca không phải chân, là nước xuân bên bờ sông Seine, eo của ca ca không phải eo…
Trong đầu Ngu Kiều tự động vang lên một bài hát mà các fan tự chế để tâng bốc idol, nó nổi đến mức trở thành cơn sốt. Nàng vội thầm lắc đầu nguầy nguậy.
Đúng vậy, một vua háo sắc như Ngu Kiều sao có thể chưa từng đu idol chứ.
Hồi học đại học, bởi vì mười tám năm qua bị cha mẹ chèn ép quá tàn nhẫn nên idol của Ngu Kiều về cơ bản đều là thích qua đường. Có thể hôm nay thích anh này nhưng mai lại đổi sang anh khác, ngoại trừ một center debut từ show tìm kiếm tài năng làm Ngu Kiều nhất thời si mê quên lối về mà nghiêm túc mà đu những ba tháng kia ra, còn lại thì không có ai là ngoại lệ của nàng nữa.
Nhắc mới nhớ, sau này idol đó làm gì rồi nhỉ, cũng không biết anh ta có vững gót không, nếu như không thì quả là thẹn với ba tháng nghiêm túc đu idol của Ngu Kiều.
Lúc này, Kỳ Ân vừa đi đến trước mặt Ngu Kiều đã nghe thấy nàng đang nhớ lại tin tức về nam nhân mình từng thích ba tháng kia ở trong lòng.
Sắc mặt Kỳ Ân lập tức trầm xuống.
Giây tiếp theo, Ngu Kiều cảm giác được một bàn tay to lớn và lạnh lẽo, nhẹ nhàng túm đúng chỗ hiểm sau gáy khiến nàng quay phắt đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh căm của Kỳ Ân.
“Mỹ nhân đứng ở đây suy nghĩ gì thế?”
Không chỉ có ánh mắt mà giọng điệu của nam nhân còn lạnh hơn.
Làm Ngu Kiều chỉ mới hồi tưởng idol mà mình đã lãng quên từ lâu tức cũng thấy hoảng sợ và chột dạ một cách khó hiểu.
“Không… Không nghĩ gì cả…”
Ngu Kiều vốn đã chột dạ, đặc biệt là khi đối diện với cái nheo mắt của Kỳ Ân khiến câu nàng vừa thốt càng nhỏ hơn.
“Thiếp… Thiếp…”
Ngu Kiều hự hự hai tiếng, sực nghĩ ra điều gì mà hai mắt sáng rực, nàng vươn tay ôm lấy eo Kỳ Ân, ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ chân thành tha thiết: “… Không đúng, thiếp nói dối đó, vừa nãy thiếp quả thật là đang nghĩ. Thiếp vừa mới nghĩ đến bệ hạ, nghĩ… nghĩ chẳng lẽ bệ hạ không cảm thấy vất vả, không cảm thấy mệt mỏi hay sao?”
Đối diện với ánh mắt “Nữ nhân, để cô xem nàng lừa gạt thế nào” của Kỳ Ân, Ngu Kiều đành phải bất chấp nói tiếp: “Dù gì bệ hạ chàng cũng đã chạy trong lòng thiếp cả ngày nay rồi…”
Kỳ Ân: “…”
Ngu Kiều: “…”
Kỳ Ân: “… Phụt.”
A a a, xấu hổ quá à.
Có trời mới biết tại sao vừa rồi nàng lại căng thẳng, trong đầu Ngu Kiều chỉ còn sót lại một đống những câu thổ lộ sến súa. Nàng nghĩ bụng, hẳn người cổ đại chưa từng thấy qua kịch bản kiểu này nên thể nào cũng có thể có chút tác dụng. Nhưng bây giờ… Bây giờ Ngu Kiều chỉ muốn quắp đầu ngón chân lại, đào nguyên một cái hố dưới đất rồi tự chôn bản thân.
Nàng hơi cụp mắt, đôi gò má đỏ bừng.
Thế mà Kỳ Ân còn nhéo thịt sau gáy nàng giống như cách nàng nhéo con mèo của bạn cùng phòng trước kia, trong mắt không còn lạnh lẽo như trước đó nữa, thậm chí còn đượm nét cười.
“Còn không, nói thêm câu nữa…”
Kỳ Ân chủ động yêu cầu.
Ngu Kiều: “…” Không ổn, hắn thích mấy lời thổ lộ sến súa của hiện đại rồi.
Thích đến mức thậm chí Ngu Kiều còn chưa nói ra câu tiếp theo, hắn đã phì cười như thể nghe được chuyện gì khôi hài lắm.
Ngu Kiều: “…”
——
Đùa cợt là vậy, nhưng đến lúc Kỳ Ân thật sự ra chiến trường, Ngu Kiều vẫn không thể thôi bồn chồn.
Có thể nói, nhìn chung trong xuyên suốt lịch sử Hoa Hạ, không thể tìm được một Hoàng đế nào yêu chiến trường như Kỳ Ân.
Cổ nhân nói, quân tử không đứng dưới chân tường sắp đổ.
Có thể lấy được ngôi vị Hoàng đế này, ai mà không trân trọng mạng sống của mình nhất.
Thế nhưng Kỳ Ân lại không giống người thường, từ sau khi đăng cơ, hắn không hay quản lý chuyện triều chính, hậu cung lại càng trống không, suốt ngày không phải là dẫn quân ra chiến trường không chém giết thì chính là đang trên đường ra chiến trường để chiến đấu.
Trong suốt bảy năm hắn thân chinh, Bắc Tần đã tiến hành vô số trận đánh bên ngoài cả lớn lẫn bé, có thể nói về cơ bản thì mỗi trận chiến đều có bóng dáng của Kỳ Ân.
Lúc này, nhìn Kỳ Ân ngồi trên ngựa cao, tay cầm trường đao, Ngu Kiều cắn mạnh môi dưới, không để cho hai chữ “Đừng đi” thoát ra khỏi miệng.
Thấy Kỳ Ân cúi đầu nhìn mình, Ngu Kiều tự bình ổn cảm xúc một hồi lâu rồi mới ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo lên dưới ánh mặt trời, mỉm cười nói.
“Thiếp đợi bệ hạ chiến thắng trở về.”
Nghe vậy, Kỳ Ân nhìn nàng đăm đăm rồi lập tức quay người đi.
“Giá!”
Đội ngũ khởi hành từ sáng sớm, buổi tối thì ở trong doanh trướng, Ngu Kiều cả ngày ăn không ngon ngủ không yên, mới vừa tưởng tượng đến cách chết thê thảm thứ một trăm linh một của Kỳ Ân ở trong lòng thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài.
Thấy thế, nàng nào ngồi tiếp được, vội vã lao ra từ trong doanh trướng.
Nhìn thấy Kỳ Ân ở phía xa xa, nàng thậm chí còn không phủ thêm cả áo choàng chống lạnh, tim đập cực nhanh mà chạy qua phía bên đó.
Mới vừa chạy đến dưới ngựa của Kỳ Ân, bộ dáng nàng có chút chật vật. Nhưng Ngu Kiều còn chưa mở miệng thì đã bị người trên ngựa thuận tay kéo lên ôm vào trong lòng.
“Ôm chắc vào.”
Giọng nói trầm khàn của nam nhân vang lên.
Ngu Kiều chưa kịp kêu, vội vàng duỗi tay ôm chặt lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của đối phương.
Trong tích tắc ngựa đã chạy đến trước doanh trướng của hai người, Kỳ Ân kéo dây cương, một tay ôm chặt Ngu Kiều, nhảy xuống ngựa rồi nhanh chóng đi vào trong doanh trướng.
Sau khi bước vào, hắn lập tức tìm chiếc áo choàng lông thỏ mà Ngu Kiều ném ở một bên lúc trước tới rồi khoác lên vai nàng.
“Sao ra ngoài mà không khoác áo choàng vào? Quên thuốc thương hàn trước kia đắng như thế nào rồi hả?”
Nghe thấy vậy, Ngu Kiều ngẩng đầu lên nhìn hắn, còn chưa kịp đáp lời.
“Ở đâu thế? Bệ hạ đang ở đâu? Nghe La tướng quân nói ngài bị thương rồi…”
Đúng lúc này, bên ngoài doanh trướng vang lên giọng nói của Tuân Ương.
Dường như vừa nghe thấy một câu như vậy, khuôn mặt nhỏ vốn còn hơi hồng hào của Ngu Kiều đã lập tức tái nhợt lại.
Thấy nàng như vậy, Kỳ Ân khẽ nhíu mày.
Hắn nắm chặt tay Ngu Kiều, đồng thời quay người lại, lạnh lùng liếc nhìn Tuân Ương vừa mở cửa doanh trướng bước vào: “La Nghiêu chuyện bé xé ra to, sao ngươi cũng giống vậy rồi? Thân thể của cô thế nào người khác không rõ, nhưng chẳng lẽ ngươi cũng không rõ sao?”
Mới vừa bước vào doanh trướng đã bị trách cứ một câu, Tuân Ương còn chưa kịp bào chữa đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Ngu Kiều. Một người từng trải như hắn ta sao có thể không hiểu vì sao Hoàng đế lại mở miệng trách cứ. Nhìn thấy cảnh tượng này, hắn ta cũng chỉ có thể kìm ném lại những lời bao biện bật ra khỏi miệng.
“Mỹ nhân này buổi tối còn phải nghỉ ngơi, cô đi theo ngươi đến doanh trướng của ngươi…”
Kỳ Ân mới vừa mở miệng, Ngu Kiều đã lập tức duỗi tay kéo tay hắn lại.
“Không muốn!”
“Cứ ở đây đi, để thiếp nhìn xem rốt cuộc bệ hạ bị thương thế nào?”
Đối mặt với hốc mắt đỏ hoe của Ngu Kiều, Kỳ Ân mím môi, lẳng lặng đồng ý.
Động tác nhỏ của hai ngươi bị Tuân Ương nhìn thấy, hắn ta không khỏi có chút cảm khái, người không sợ trời không sợ đất, lần đầu gặp mặt còn tưởng ác quỷ địa phủ trở về nhân gian như Kỳ Ân thế mà cũng có người quan tâm.
Thật sự là thiên hạ rộng lớn, việc lạ gì cũng có.
Đợi Kỳ Ân cởi xiêm y ra xong, lòng Ngu Kiều mới thoáng thả lỏng một chút, cũng may miệng vết thương không lớn, bằng không ở thời cổ đại không có thuốc kháng sinh, binh khí lại đều làm bằng sắt, một khi bị nhiễm trùng hay uốn ván thì thật sự rất phiền toái.
Có thể do thấy mình làm kỳ đà siêu to cản mũi, thế nên sau khi xử lý vết thương và bôi thuốc cho Kỳ Ân xong, Tuân Ưng giao lại công việc băng bó cho Ngu Kiều rồi nhanh chóng rời đi.
Ngu Kiều vừa cẩn thận băng bó vết thương cho Kỳ Ân, vừa nhíu mày, dáng vẻ vô cùng đau lòng, ân cần hỏi han: “Có đau không? Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, tại sao bệ hạ không chú ý chút, cứ phải làm thiếp lo lắng mới được có phải không? Mà sao trên trên người chàng lại có nhiều vết sẹo như vậy, chắc lúc đó bị thương đau lắm đúng không?”
Từ sau khi trúng Huyết cổ, đã rất nhiều năm Kỳ Ân không hiểu được đau là cảm giác gì, rõ ràng không hề đau chút nào.
Nhưng khi nhìn thấy sự đau xót trong mắt Ngu Kiều, không ngờ hôm nay, sau nhiều năm trôi qua như vậy, bỗng dưng hắn lại cảm nhận được nỗi đau thêm một lần nữa.
“Ừm, đau lắm…”
Hắn cụp mắt nhẹ giọng nói.
“Cho nên…”
Ngu Kiều cũng không ngẩng đầu lên, miệng bắt đầu lải nhải: “Lần sau bệ hạ nên chú ý chút mới phải, chẳng lẽ người không biết thiếp nhìn thấy những vết thương này sẽ lo lắng, sẽ đau lòng sao, không phải thiếp không cho bệ hạ lên chiến trường, chỉ là vì thiếp, người cũng nên cẩn thận…”
Lời tiếp đó Ngu Kiều còn chưa nói xong, cả người bỗng nhiên bị Kỳ Ân duỗi tay ôm vào trong ngực.
“Bệ hạ, thiếp còn chưa băng…”
“Cô biết, nhưng cô muốn ôm nàng, đừng nhúc nhích, ôm một lát thôi.”
“Ừm… Ừm.”
Ngu Kiều ngoan ngoãn đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.