Chương 31:
Đường Mật
22/09/2024
Một nụ hôn rất dài.
Không biết do hôn quá lâu nên thiếu dưỡng khí hay vô cùng xấu hổ vì lần đầu tiên hôn nhau, một lúc lâu sau đầu óc Ngu Kiều vẫn còn lâng lâng. Thậm chí nàng không biết mình xuống khỏi nóc nhà thế nào, cởi giày và áo ngoài ra sao, nằm lên giường thế nào, nàng hoàn toàn không nhớ.
Cho đến khi Kỳ Ân mỉm cười và chúc nàng ngủ ngon, sau đó tắt đèn trong phòng. Khi trước mắt bỗng chìm vào bóng tối, cuối cùng mới khiến Ngu Kiều đang ngơ ngác cũng phục hồi tinh thần.
A!
Nàng không nhịn được hét ầm lên trong lòng.
Nàng nàng nàng… Vừa rồi nàng và Kỳ Ân, hai người, hai người vậy mà…
Hô! Hô! Hô!
Ngu Kiều lấy chăn bịt kín miệng mũi của mình, chỉ để lộ hai con ngươi đen láy và nửa gương mặt non nớt ửng đỏ. Vậy mà cái miệng dưới chăn lại thở hổn hển như chú cá mắc cạn, trái tim hoàn toàn không còn đập như bình thường mà nhảy lên liên hồi, nhanh đến mức nàng sắp không theo kịp.
Có lẽ nghe thấy tiếng động bên phía nàng không đúng, Kỳ Ân bỗng cất giọng trong bóng tối…
"Sao vậy? Ngủ không được à? Có cần cô giúp nàng không?"
Giúp ta? Giúp thế nào? Về tinh thần hay về thể xác?
Về tinh thần thì thôi, còn nếu về mặc thân xác thì ta có thể nghĩ lại.
Cho dù đã đến tình cảnh này, Ngu Kiều vẫn tiếp tục nói luyên thuyên trong lòng.
Nàng vừa dứt tiếng thì đã nghe tiếng sột soạt vang lên từ trên giường của Kỳ Ân cách nàng không xa.
Sau đó là tiếng bước chân vững vàng của nam tử.
Điều này khiến Ngu Kiều bỗng giật mình. Không không không, ta đùa thôi mà, ta nghĩ lại rồi, ta không có kinh nghiệm, ta… Sợ đau!
Ngu Kiều điên cuồng từ chối trong lòng.
Thế mà tiếng bước chân của nam tử dừng ở trước giường nàng, sau đó một tiếng cười khẽ bỗng vang lên.
Cười đến mức Ngu Kiều phải siết chặt chăn nhỏ, nhắm chặt hai mắt lại, kế tiếp một cơ thể mát lạnh nằm xuống bên cạnh nàng, lúc này cả người Ngu Kiều cứng như một tảng đá, hô hấp thì dồn dập từng hơi.
Nàng thầm nghĩ đưa đầu ra thì một đao, rụt đầu lại vẫn là một đao, nỗi đau đớn lần đầu không thể tránh khỏi. Vì vậy nàng vừa định ra tay trước chiếm lợi thế, nhào vào nam nhân ở bên cạnh.
Ngay sau đó, một cánh tay dịu dàng ôm trọn cả người nàng vào một vòng ôm tỏa ra hương thơm mát lạnh thoang thoảng.
Đồng thời, người vừa đến còn khẽ vỗ vào lưng nàng, còn đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán nàng.
"Ngủ đi, cô vẫn luôn ở đây."
Ngoài câu này ra, cuối cùng không còn động tác thân mật nào khác.
Ngu Kiều căng thẳng nấp trong lồng ngực của nam nhân, chưa được bao lâu, không biết vì thật sự buồn ngủ hay vì hương thơm tỏa ra trên người nam tử khiến nàng cảm thấy vừa thân thuộc lại yên tâm.
Nàng chớp mắt hai lần, sau đó ngủ thiếp đi.
Thậm chí nàng còn nằm mơ thấy Kỳ Ân nhưng khi thức giấc, giấc mơ đã trở nên mơ hồ, chỉ còn những mảnh vỡ rời rạc.
Một đêm trôi qua, Ngu Kiều phát hiện thời gian Kỳ Ân xuất hiện bên cạnh mình ngày càng dài, ngày càng lâu hơn.
Không chỉ có thế, có thể do nụ hôn trên nóc nhà mở đầu, mỗi ngày sau đó, hai người ngày càng dính nhau hơn.
Thời tiết bên ngoài sáng sủa, bèn hôn nhau.
Hoa trong vườn nở rộ, bèn hôn nhau.
Ngồi dưới mái hiên cho cá ăn, cũng hôn nhau.
…
Đối với hai người họ, dường như bất cứ sự việc gì cũng là lý do để hai người hôn nhau.
Lúc bắt đầu nụ hôn hơi ngây ngô và trút trắc, thậm chí còn va vào răng nữa. Nhưng khi đã hôn nhiều, kinh nghiệm và kỹ năng của hai người dần tăng lên.
Hôm nay, vốn dĩ lúc đầu Ngu Kiều đang viết thư pháp với Kỳ Ân nhưng không biết hai người bắt đầu thế nào. Đến khi nàng phản ứng lại thì thấy mình đã nằm lên chiếc bàn, bên cạnh trải đầu giấy tuyên chỉ màu trắng và mực nước văng tung tóe, thậm chí cả thắt lưng của nàng cũng hơi nới lỏng. Nhưng tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên cắt đứt hai người, nếu không e rằng ngay cả Ngu Kiều cũng không chắc họ có ấy ấy tại bàn giữa ban ngày ban mặt hay không…
Khi vừa nghe tiếng gõ cửa, Ngu Kiều đã giật mình, đầu tiên đẩy Kỳ Ân với khóe mắt hơi ửng hồng ra, sau đó đỏ mặt bắt đầu chỉnh đốn y phục trên người. Sau khi sửa soạn cho mình xong, nàng mới mím môi và bắt đầu sửa y phục cho hắn.
Nàng chú ý thấy vết son bắt mắt trên mặt Kỳ Ân, không nhịn được bỗng nhiên bật cười thành tiếng, sau đó duỗi tay lau sạch cho hắn.
Vừa lau sạch sẽ, Kỳ Ân đã nâng cằm của nàng lên rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó, lúc này mới chịu đi về phía cửa phòng.
Đến khi Ngu Kiều nghe thị nữ bẩm báo mới biết phụ thân của thân thể này, Ngu Bất Lỗ đã đến, hiện giờ ông ấy đang ở trong hoa viên và chờ được gặp nàng.
Do bản thân chỉ là kẻ giả mạo nên vừa nghe phụ thân của nguyên chủ muốn gặp mình, Ngu Kiều không khỏi hơi chột dạ.
Nhưng nào ngờ danh tướng Nam Sở trong lịch sử, kẻ bán nữ nhi cầu vinh trong miệng Văn Nhân Vô Kỵ, Ngu Bất Lỗ trông không hề lạnh lùng và uy nghiêm như trong tưởng tượng của nàng. Gần như khi ông ấy vừa thấy nàng thì đã cười đến mức hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết, còn mang đến rất nhiều đồ chơi thú vị cho nàng. Không chỉ có thể, hai người trò chuyện xong, ông ấy còn chủ động xuống bếp và nấu một phần bánh ngọt đường trắng cho nàng.
Ông ấy nói đó là điểm tâm mà nàng thích nhất khi còn bé.
Lúc trước mẫu thân của nàng thường xuyên làm cho nàng, bây giờ mẫu thân đã qua đời, vì để Kiều Kiều có thể ăn bánh ngọt đường trắng yêu thích của mình mọi lúc mọi nơi, ông ấy đã ra sức tập luyện tận nửa năm ròng mới làm ra món bánh giống hệt như mẫu thân nàng làm.
Một phụ thân như vậy thì sao giống như lời Văn Nhân Vô Kỵ đã nói được, mặc kệ nữ nhi đã có người trong lòng, kiên quyết tặng nàng cho một nam nhân khác chỉ vì tiền đồ của mình.
Cho nên chắc chắn trong này vẫn còn chuyện nàng không biết.
Đặc biệt là khoảng thời gian ở cùng Kỳ Ân gần đây, nàng thường cảm thấy một số đoạn ký ức vụn vặn hiện lên trong đầu. Những đoạn ký ức đó khiến nàng cảm thấy quen thuộc vô cùng, quen thuộc đến mức như nàng đã từng trải qua, có điều cứ như bị một lớp lụa trắng che lại khiến nàng không nhìn rõ, làm Ngu Kiều không khỏi hơi bực bội.
Nàng dám chắc rất có thể nàng không xuyên qua thời không song song gì đó, không chừng những đoạn ký ức vụn vặt trong đầu nàng đã từng xảy ra. Nhưng cuối cùng đó là ký ức của nguyên chủ hay trải nghiệm của chính bản thân mình, Ngu Kiều vẫn cần nhiều ký ức hơn để kiểm chứng.
Bây giờ có nôn nóng cũng không vội được.
Ngu Kiều ăn hết bánh ngọt trong ánh mắt đầy hiền từ của Ngu Bất Lỗ, thấy ông ấy sắp rời đi, nàng vừa định đứng dậy tiễn ông ấy thì nam nhân trung niên ấy bất ngờ kéo Kỳ Ân sang một bên rồi bắt đầu thì thầm.
Tuy nói thì thầm nhưng với chất giọng của Ngu Bất Lỗ thật sự chẳng thì thầm nổi, hoặc có lẽ người này cố tình nói cho nàng nghe.
“... Bất kể ra sau, đại hôn đã sắp đến, ngài và Kiều Kiều nên kiềm chế sẽ tốt hơn. Nếu bất cẩn mang thai trước khi thành hôn, đến lúc đó người bị chỉ trích chỉ có mỗi Kiều Kiều. Vả lại ban đêm thì không sao nhưng giữa ban ngày ban mặt… Khụ khụ, về lý không được, ngài biết không?”
Ngu Kiều vốn đã chột dạ, vừa nghe thấy thế thì mặt không khỏi đỏ bừng.
Nhưng nàng nghĩ mãi không hiểu, tại sao họ đã chỉnh trang lại mà Ngu Bất Lỗ vẫn nhận ra chỗ bất thường. Cho đến khi Ngu Kiều nhìn thấy Ngu Bất Lỗ chỉ vào dấu hôn đỏ bừng ở tai Kỳ Ân thì bỗng ầm một tiếng, nàng thấy mặt mình đã đỏ như gấc.
Đợi khi Ngu Bất Lỗ vừa đi, nàng bèn úp mặt xuống bàn đá, xấu hổ đến mức tự kỷ. Dù Kỳ Ân ra sức dỗ dành thế nào cũng không được, thậm chí ban đêm nàng còn ước pháp tam chương với hắn, trước đại hôn, tuyệt đối tuyệt đối không cho phép hắn ngủ trên giường nàng, bằng không nếu ầm ĩ tới nỗi ra “mạng người” thì sẽ không hay.
Lúc Ngu Kiều đặt ra những yêu cầu này, nam nhân ngoài miệng đồng ý xong xuôi, ngày hôm sau lại thức dậy trên chiếc giường mềm mại của Ngu Kiều.
Lúc nàng muốn hắn giải thích, người này còn hùng hồn nói nào là hắn làm được, hắn không ngủ trên giường nàng, nửa đêm hắn chỉ ôm Ngu Kiều đã ngủ say mà thôi.
Ngu Kiều: “…” Chưa từng thấy người nào mặt dày lại vô sỉ như thế!
Do đã đến gần đại hôn, giá y được mang đến chỗ Ngu Kiều khi nó vừa được may xong, để nàng mặc thử.
Ngu Kiều mừng rỡ ngắm nhìn giá y của mình trong gương, sau đó lòng không khỏi bắt đầu lo lắng.
Nàng thật sự thích Kỳ Ân, nàng vốn nên vui vẻ khi được kết hôn và trở thành Hoàng hậu của hắn, thế nhưng cổ độc trong người như thanh gươm Damoles* treo trên đỉnh đầu, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, khiến Ngu Kiều dù vui cũng không dám làm theo ý mình.
*"Thanh gươm của Damocles" là hình tượng về sự nguy hiểm rình rập, có nguồn gốc từ một câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa được phổ biến bởi triết gia Roman Cicero trong một cuốn sách vào năm 45 TCN của ông mang tên Tusculanae Disputationes.
Không biết…
Ơ?
Ngu Kiều kéo ống tay áo xuống. Nàng nhìn cánh tay trơn bóng như ngọc, đợi rất lâu nhưng không thấy vết đỏ di chuyển, lúc này nàng bỗng nhớ ra hình như đã lâu nàng không nhìn thấy vết đỏ trên cánh tay. Không lẽ là tên Văn Nhân Vô Kỵ lừa nàng, thật ra con trùng đó đã bị nàng tiêu hóa từ lâu rồi.
Vì vậy sau khi thay giá y ra, vì Kỳ Ân phải xử lý chính sự nên Ngu Kiều có thời gian rảnh ngắm nghía cánh tay của mình. Cuối cùng nàng đợi gần một canh giờ mới nhìn thấy vết đỏ di chuyển nhưng màu sắc rất nhạt, nếu không vì Ngu Kiều vẫn luôn tập trung quan sát, e rằng nàng sẽ bỏ lỡ nó.
Tên Văn Nhân Vô Kỵ chó má!
Ngu Kiều hít sâu một hơi, cố gắng ổn định tâm trạng muốn văng tục của mình.
Ngu Kiều ra khỏi sân và chuẩn bị đến tìm Kỳ Ân, vừa mới quẹo qua khúc cua thì đã bị một thị nữ vội vàng hấp tấp va phải. Thị nữ bên cạnh vừa định lên tiếng trách mắng thì Ngu Kiều đã ngắt lời nàng ta.
Bởi vì Ngu Kiều phát hiện thị nữ nọ vừa nhét một tờ giấy vào tay mình.
Nàng đi đến một nơi vắng vẻ, tránh tầm mắt của thị nữ rồi mở ra xem. Không phải tên Văn Nhân Vô Kỵ chó má kia gửi bùa đòi mạng đến cho nàng thì còn có thể là gì đây?
Trên thư bảo nàng phải gửi tin tức chính xác cho hắn ta trong vòng ba ngày, bằng không hắn ta lo một khi cổ trùng trong cơ thể nàng phát tác, nàng sẽ sống không bằng chết, hắn ta không hy vọng nàng xảy ra chuyện gì.
Mẹ kiếp tên chó má nhà hắn ta!
Nam nhân cặn bã khốn kiếp, dù đang uy hiếp cũng có thể nói một cách đầy tình cảm như vậy, có điều ai không biết ẩn ý trong lời hắn ta chứ.
Nếu không hạ độc thì chỉ có con đường chết!
Nghĩ đến đây, Ngu Kiều phiền lòng nắm chặt tờ giấy trong tay.
Văn Nhân Vô Kỵ cho nàng tổng cộng ba gói thuốc độc, trước đó đã phí mất một gói, bây giờ chỉ còn lại hai gói.
Nếu bỏ hai gói độc này cho Kỳ Ân thì đảm bảo có thể giữ hắn toàn thây.
Nhưng quan trọng là nàng đành lòng ra tay ư?
Cùng lúc đó, trong hoa viên.
Tuân Ương bước đi bên cạnh Kỳ Ân, mỉm cười nheo mắt nhìn sang bên cạnh: “Vài ngày nữa thôi, cổ trùng trong cơ thể nương nương sẽ được tiêu diệt sạch sẽ. Song chúng ta chưa từng đặt biến số là nương nương vào trong kế hoạch mà chúng ta đã bày ra. Lúc trước thuộc hạ đã kiểm tra chất độc trong ly rượu mà nương nương đã ném ra ngoài cửa sổ. Nếu nương nương thật sự đút ngài uống, lại bảo người phía sau màn thúc giục, chất độc sẽ ngấm vào nội tạng, e rằng thuộc hạ cũng bó tay hết cách, bệ hạ không sợ…”
Kỳ Ân nghe vậy bèn quay đầu nhìn nam tử áo xám bên cạnh, ánh mắt không chút gợn sóng.
“Được rồi, được rồi, bệ hạ không cần nói, thuộc hạ hiểu, thuộc hạ hiểu hết…”
Tuân Ương cười tỏ vẻ hiểu rõ, thế nhưng nỗi lo lắng trong mắt không giảm đi chút nào.
“A đúng rồi, lúc trước thuộc hạ quên nhắc nhở bệ hạ…”
Dường như hắn ta nhớ ra chuyện gì đó bèn nhìn chăm chú vào Kỳ Ân và nói: “Tuy thuộc hạ đã nói bệ hạ và nương nương không được dùng biện pháp đầu tiên để loại trừ cổ trùng nhưng là một nam tử bình thường, nếu ngài cứ mãi kìm nén như thế thì sẽ rất dễ sinh bệnh vặt. Có rất nhiều biện pháp giải quyết chuyện này, không nhất thiết phải khụ khụ, bệ hạ hiểu chứ.”
Trước kia Tuân Ương thật sự không ngờ bệ hạ nhà mình lại trung thực đến vậy. Hắn luôn gắng gượng kìm chế, chỉ sợ xảy ra chuyện chẳng may, cái này có rất nhiều cách giải quyết, hắn hiểu thì có thể khụ khụ, khụ khụ.
Dứt lời, Tuân Ương khoát tay áo, không cần công lao mà rời đi.
Để lại Kỳ Ân một mình đứng đó như vừa bị người đẩy vào một cánh cửa mới.
Lúc này ở phía bên kia, Ngu Kiều cuối cùng cũng ra quyết định, bèn đá vào cây lê bên cạnh một cước, chớp mắt hoa lê trắng xóa rơi ào ạt xuống dưới.
Được rồi, được rồi, hạ con mẹ nó độc chứ gì, không được, ta xuống tay không được. Huống chi ta là người xuyên không, ta đã từng đọc mấy quyển tiểu thuyết xuyên không rồi, chết thì chết thôi, không chừng chết rồi còn có thể quay về hiện đại nữa kìa. Đến lúc đó dựa vào vẻ bề ngoài của ta, tìm một anh chàng đẹp trai, giàu có, vâng lời răm rắp là được rồi, vì vậy không nên hại người thì tốt hơn!
Kỳ Ân vừa bước đến trước cửa sổ hoa, nhìn Ngu Kiều cùng đống lý luận từ tận đáy lòng của nàng: “…”
Thế là vào đêm hôm đó, Ngu Kiều hôn một hồi mới nhận ra nhịp điệu hơi sai sai, chưa kịp phản ứng thì đôi tay đã bị người ta kéo lên trên đỉnh đầu, nhất thời không thể nhúc nhích…
Chừng nửa canh giờ trôi qua, Ngu Kiều nghiêm mặt, bước xuống giường rửa tay. Xong xuôi, nàng vừa lên giường thì đã nhào đến cắn mạnh một cái vào yết hầu của nam nhân.
Ngu Kiều cắn mãi mà không thấy đối phương ừ hử kêu đau gì cả, cuối cùng cũng nhả ra, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ mơ hồ của Kỳ Ân trong bóng tối. Rõ ràng nàng đã hạ quyết tâm từ lâu nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy chóp mũi hơi chua xót.
“Thiếp mặc kệ, chàng đã đối xử với thiếp như vậy, sau này chỉ được phép có một mình thiếp, mặc kệ ánh trăng sáng và nốt chu sa gì đó, chàng phải dọn sạch sẽ hết cho thiếp…”
Ngu Kiều chỉ vào ngực Kỳ Ân, tỏ vẻ cực kỳ bá đạo.
“Chỉ có một mình nàng.”
“Cho dù… Cho dù thiếp chết, chàng cũng chỉ được yêu một mình thiếp.” Ngu Kiều không ngừng cố gắng.
“Nàng sẽ không chết.”
Giọng của Kỳ Ân khẽ trầm xuống.
“Ai biết tai nạn và ngày mai, cái nào sẽ tới trước? Thiếp mặc kệ, chàng phải đảm bảo với thiếp.”
“Cô đảm bảo, nàng sẽ không chết.”
Kỳ Ân gằn từng chữ một.
“Nói dễ nghe thế…”
Ta không hạ độc chàng thì chẳng mấy chốc sẽ toi mạng, chết trong tay tên Văn Nhân Vô Kỵ chó má kia. Không biết lúc cổ trùng phát tác có đau đớn hay không, ta sợ đau,… Còn sợ chết nữa. Thật ra ta rất sợ chết… Nào là chết rồi sẽ được quay về hiện đại đều là giả thiết do ta tự đặt ra, ai biết chết rồi sẽ đi về đâu, không chừng sẽ hoàn toàn biến mất giống như bong bóng xà phòng…
Ta sợ biến mất.
“Không sao hết, Kiều Kiều, cô đảm bảo với nàng, chúng ta sẽ sống thật lâu, thật lâu, đến bạc mái đầu!”
Giọng điệu của Kỳ Ân vô cùng kiên định.
Ngu Kiều nghe thấy vậy, đáy mắt lập tức lóe lên vẻ mơ màng. Nàng luôn cảm giác hình như mình đã từng nghe câu nói này ở đâu rồi, nghe ở đâu nhỉ?
Gần như cùng lúc đó, thị nữ hấp ta hấp tấp va chạm với Ngu Kiều vào ban ngày bất ngờ nhận được một tờ giấy qua khe cửa. Nàng ta vừa nhận được tờ giấy thì lập tức lặng lẽ ra khỏi cửa, đến tận nửa đêm, Văn Nhân Vô Kỵ mới nhận được tờ giấy ấy.
Hắn ta vừa nhìn thấy nét chữ quen thuộc của Ngu Kiều và nội dung nói nàng đã thành công, lập tức bật cười ha hả.
Cười đã đời, nam nhân bất ngờ đập tờ giấy trong tay xuống bàn: “Tốt, cực kỳ tốt! Kỳ Ân, ngươi cũng có ngày hôm nay! Chờ đấy, ngày đại hôn sẽ là ngày chết của ngươi!”
Không biết do hôn quá lâu nên thiếu dưỡng khí hay vô cùng xấu hổ vì lần đầu tiên hôn nhau, một lúc lâu sau đầu óc Ngu Kiều vẫn còn lâng lâng. Thậm chí nàng không biết mình xuống khỏi nóc nhà thế nào, cởi giày và áo ngoài ra sao, nằm lên giường thế nào, nàng hoàn toàn không nhớ.
Cho đến khi Kỳ Ân mỉm cười và chúc nàng ngủ ngon, sau đó tắt đèn trong phòng. Khi trước mắt bỗng chìm vào bóng tối, cuối cùng mới khiến Ngu Kiều đang ngơ ngác cũng phục hồi tinh thần.
A!
Nàng không nhịn được hét ầm lên trong lòng.
Nàng nàng nàng… Vừa rồi nàng và Kỳ Ân, hai người, hai người vậy mà…
Hô! Hô! Hô!
Ngu Kiều lấy chăn bịt kín miệng mũi của mình, chỉ để lộ hai con ngươi đen láy và nửa gương mặt non nớt ửng đỏ. Vậy mà cái miệng dưới chăn lại thở hổn hển như chú cá mắc cạn, trái tim hoàn toàn không còn đập như bình thường mà nhảy lên liên hồi, nhanh đến mức nàng sắp không theo kịp.
Có lẽ nghe thấy tiếng động bên phía nàng không đúng, Kỳ Ân bỗng cất giọng trong bóng tối…
"Sao vậy? Ngủ không được à? Có cần cô giúp nàng không?"
Giúp ta? Giúp thế nào? Về tinh thần hay về thể xác?
Về tinh thần thì thôi, còn nếu về mặc thân xác thì ta có thể nghĩ lại.
Cho dù đã đến tình cảnh này, Ngu Kiều vẫn tiếp tục nói luyên thuyên trong lòng.
Nàng vừa dứt tiếng thì đã nghe tiếng sột soạt vang lên từ trên giường của Kỳ Ân cách nàng không xa.
Sau đó là tiếng bước chân vững vàng của nam tử.
Điều này khiến Ngu Kiều bỗng giật mình. Không không không, ta đùa thôi mà, ta nghĩ lại rồi, ta không có kinh nghiệm, ta… Sợ đau!
Ngu Kiều điên cuồng từ chối trong lòng.
Thế mà tiếng bước chân của nam tử dừng ở trước giường nàng, sau đó một tiếng cười khẽ bỗng vang lên.
Cười đến mức Ngu Kiều phải siết chặt chăn nhỏ, nhắm chặt hai mắt lại, kế tiếp một cơ thể mát lạnh nằm xuống bên cạnh nàng, lúc này cả người Ngu Kiều cứng như một tảng đá, hô hấp thì dồn dập từng hơi.
Nàng thầm nghĩ đưa đầu ra thì một đao, rụt đầu lại vẫn là một đao, nỗi đau đớn lần đầu không thể tránh khỏi. Vì vậy nàng vừa định ra tay trước chiếm lợi thế, nhào vào nam nhân ở bên cạnh.
Ngay sau đó, một cánh tay dịu dàng ôm trọn cả người nàng vào một vòng ôm tỏa ra hương thơm mát lạnh thoang thoảng.
Đồng thời, người vừa đến còn khẽ vỗ vào lưng nàng, còn đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán nàng.
"Ngủ đi, cô vẫn luôn ở đây."
Ngoài câu này ra, cuối cùng không còn động tác thân mật nào khác.
Ngu Kiều căng thẳng nấp trong lồng ngực của nam nhân, chưa được bao lâu, không biết vì thật sự buồn ngủ hay vì hương thơm tỏa ra trên người nam tử khiến nàng cảm thấy vừa thân thuộc lại yên tâm.
Nàng chớp mắt hai lần, sau đó ngủ thiếp đi.
Thậm chí nàng còn nằm mơ thấy Kỳ Ân nhưng khi thức giấc, giấc mơ đã trở nên mơ hồ, chỉ còn những mảnh vỡ rời rạc.
Một đêm trôi qua, Ngu Kiều phát hiện thời gian Kỳ Ân xuất hiện bên cạnh mình ngày càng dài, ngày càng lâu hơn.
Không chỉ có thế, có thể do nụ hôn trên nóc nhà mở đầu, mỗi ngày sau đó, hai người ngày càng dính nhau hơn.
Thời tiết bên ngoài sáng sủa, bèn hôn nhau.
Hoa trong vườn nở rộ, bèn hôn nhau.
Ngồi dưới mái hiên cho cá ăn, cũng hôn nhau.
…
Đối với hai người họ, dường như bất cứ sự việc gì cũng là lý do để hai người hôn nhau.
Lúc bắt đầu nụ hôn hơi ngây ngô và trút trắc, thậm chí còn va vào răng nữa. Nhưng khi đã hôn nhiều, kinh nghiệm và kỹ năng của hai người dần tăng lên.
Hôm nay, vốn dĩ lúc đầu Ngu Kiều đang viết thư pháp với Kỳ Ân nhưng không biết hai người bắt đầu thế nào. Đến khi nàng phản ứng lại thì thấy mình đã nằm lên chiếc bàn, bên cạnh trải đầu giấy tuyên chỉ màu trắng và mực nước văng tung tóe, thậm chí cả thắt lưng của nàng cũng hơi nới lỏng. Nhưng tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên cắt đứt hai người, nếu không e rằng ngay cả Ngu Kiều cũng không chắc họ có ấy ấy tại bàn giữa ban ngày ban mặt hay không…
Khi vừa nghe tiếng gõ cửa, Ngu Kiều đã giật mình, đầu tiên đẩy Kỳ Ân với khóe mắt hơi ửng hồng ra, sau đó đỏ mặt bắt đầu chỉnh đốn y phục trên người. Sau khi sửa soạn cho mình xong, nàng mới mím môi và bắt đầu sửa y phục cho hắn.
Nàng chú ý thấy vết son bắt mắt trên mặt Kỳ Ân, không nhịn được bỗng nhiên bật cười thành tiếng, sau đó duỗi tay lau sạch cho hắn.
Vừa lau sạch sẽ, Kỳ Ân đã nâng cằm của nàng lên rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó, lúc này mới chịu đi về phía cửa phòng.
Đến khi Ngu Kiều nghe thị nữ bẩm báo mới biết phụ thân của thân thể này, Ngu Bất Lỗ đã đến, hiện giờ ông ấy đang ở trong hoa viên và chờ được gặp nàng.
Do bản thân chỉ là kẻ giả mạo nên vừa nghe phụ thân của nguyên chủ muốn gặp mình, Ngu Kiều không khỏi hơi chột dạ.
Nhưng nào ngờ danh tướng Nam Sở trong lịch sử, kẻ bán nữ nhi cầu vinh trong miệng Văn Nhân Vô Kỵ, Ngu Bất Lỗ trông không hề lạnh lùng và uy nghiêm như trong tưởng tượng của nàng. Gần như khi ông ấy vừa thấy nàng thì đã cười đến mức hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết, còn mang đến rất nhiều đồ chơi thú vị cho nàng. Không chỉ có thể, hai người trò chuyện xong, ông ấy còn chủ động xuống bếp và nấu một phần bánh ngọt đường trắng cho nàng.
Ông ấy nói đó là điểm tâm mà nàng thích nhất khi còn bé.
Lúc trước mẫu thân của nàng thường xuyên làm cho nàng, bây giờ mẫu thân đã qua đời, vì để Kiều Kiều có thể ăn bánh ngọt đường trắng yêu thích của mình mọi lúc mọi nơi, ông ấy đã ra sức tập luyện tận nửa năm ròng mới làm ra món bánh giống hệt như mẫu thân nàng làm.
Một phụ thân như vậy thì sao giống như lời Văn Nhân Vô Kỵ đã nói được, mặc kệ nữ nhi đã có người trong lòng, kiên quyết tặng nàng cho một nam nhân khác chỉ vì tiền đồ của mình.
Cho nên chắc chắn trong này vẫn còn chuyện nàng không biết.
Đặc biệt là khoảng thời gian ở cùng Kỳ Ân gần đây, nàng thường cảm thấy một số đoạn ký ức vụn vặn hiện lên trong đầu. Những đoạn ký ức đó khiến nàng cảm thấy quen thuộc vô cùng, quen thuộc đến mức như nàng đã từng trải qua, có điều cứ như bị một lớp lụa trắng che lại khiến nàng không nhìn rõ, làm Ngu Kiều không khỏi hơi bực bội.
Nàng dám chắc rất có thể nàng không xuyên qua thời không song song gì đó, không chừng những đoạn ký ức vụn vặt trong đầu nàng đã từng xảy ra. Nhưng cuối cùng đó là ký ức của nguyên chủ hay trải nghiệm của chính bản thân mình, Ngu Kiều vẫn cần nhiều ký ức hơn để kiểm chứng.
Bây giờ có nôn nóng cũng không vội được.
Ngu Kiều ăn hết bánh ngọt trong ánh mắt đầy hiền từ của Ngu Bất Lỗ, thấy ông ấy sắp rời đi, nàng vừa định đứng dậy tiễn ông ấy thì nam nhân trung niên ấy bất ngờ kéo Kỳ Ân sang một bên rồi bắt đầu thì thầm.
Tuy nói thì thầm nhưng với chất giọng của Ngu Bất Lỗ thật sự chẳng thì thầm nổi, hoặc có lẽ người này cố tình nói cho nàng nghe.
“... Bất kể ra sau, đại hôn đã sắp đến, ngài và Kiều Kiều nên kiềm chế sẽ tốt hơn. Nếu bất cẩn mang thai trước khi thành hôn, đến lúc đó người bị chỉ trích chỉ có mỗi Kiều Kiều. Vả lại ban đêm thì không sao nhưng giữa ban ngày ban mặt… Khụ khụ, về lý không được, ngài biết không?”
Ngu Kiều vốn đã chột dạ, vừa nghe thấy thế thì mặt không khỏi đỏ bừng.
Nhưng nàng nghĩ mãi không hiểu, tại sao họ đã chỉnh trang lại mà Ngu Bất Lỗ vẫn nhận ra chỗ bất thường. Cho đến khi Ngu Kiều nhìn thấy Ngu Bất Lỗ chỉ vào dấu hôn đỏ bừng ở tai Kỳ Ân thì bỗng ầm một tiếng, nàng thấy mặt mình đã đỏ như gấc.
Đợi khi Ngu Bất Lỗ vừa đi, nàng bèn úp mặt xuống bàn đá, xấu hổ đến mức tự kỷ. Dù Kỳ Ân ra sức dỗ dành thế nào cũng không được, thậm chí ban đêm nàng còn ước pháp tam chương với hắn, trước đại hôn, tuyệt đối tuyệt đối không cho phép hắn ngủ trên giường nàng, bằng không nếu ầm ĩ tới nỗi ra “mạng người” thì sẽ không hay.
Lúc Ngu Kiều đặt ra những yêu cầu này, nam nhân ngoài miệng đồng ý xong xuôi, ngày hôm sau lại thức dậy trên chiếc giường mềm mại của Ngu Kiều.
Lúc nàng muốn hắn giải thích, người này còn hùng hồn nói nào là hắn làm được, hắn không ngủ trên giường nàng, nửa đêm hắn chỉ ôm Ngu Kiều đã ngủ say mà thôi.
Ngu Kiều: “…” Chưa từng thấy người nào mặt dày lại vô sỉ như thế!
Do đã đến gần đại hôn, giá y được mang đến chỗ Ngu Kiều khi nó vừa được may xong, để nàng mặc thử.
Ngu Kiều mừng rỡ ngắm nhìn giá y của mình trong gương, sau đó lòng không khỏi bắt đầu lo lắng.
Nàng thật sự thích Kỳ Ân, nàng vốn nên vui vẻ khi được kết hôn và trở thành Hoàng hậu của hắn, thế nhưng cổ độc trong người như thanh gươm Damoles* treo trên đỉnh đầu, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, khiến Ngu Kiều dù vui cũng không dám làm theo ý mình.
*"Thanh gươm của Damocles" là hình tượng về sự nguy hiểm rình rập, có nguồn gốc từ một câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa được phổ biến bởi triết gia Roman Cicero trong một cuốn sách vào năm 45 TCN của ông mang tên Tusculanae Disputationes.
Không biết…
Ơ?
Ngu Kiều kéo ống tay áo xuống. Nàng nhìn cánh tay trơn bóng như ngọc, đợi rất lâu nhưng không thấy vết đỏ di chuyển, lúc này nàng bỗng nhớ ra hình như đã lâu nàng không nhìn thấy vết đỏ trên cánh tay. Không lẽ là tên Văn Nhân Vô Kỵ lừa nàng, thật ra con trùng đó đã bị nàng tiêu hóa từ lâu rồi.
Vì vậy sau khi thay giá y ra, vì Kỳ Ân phải xử lý chính sự nên Ngu Kiều có thời gian rảnh ngắm nghía cánh tay của mình. Cuối cùng nàng đợi gần một canh giờ mới nhìn thấy vết đỏ di chuyển nhưng màu sắc rất nhạt, nếu không vì Ngu Kiều vẫn luôn tập trung quan sát, e rằng nàng sẽ bỏ lỡ nó.
Tên Văn Nhân Vô Kỵ chó má!
Ngu Kiều hít sâu một hơi, cố gắng ổn định tâm trạng muốn văng tục của mình.
Ngu Kiều ra khỏi sân và chuẩn bị đến tìm Kỳ Ân, vừa mới quẹo qua khúc cua thì đã bị một thị nữ vội vàng hấp tấp va phải. Thị nữ bên cạnh vừa định lên tiếng trách mắng thì Ngu Kiều đã ngắt lời nàng ta.
Bởi vì Ngu Kiều phát hiện thị nữ nọ vừa nhét một tờ giấy vào tay mình.
Nàng đi đến một nơi vắng vẻ, tránh tầm mắt của thị nữ rồi mở ra xem. Không phải tên Văn Nhân Vô Kỵ chó má kia gửi bùa đòi mạng đến cho nàng thì còn có thể là gì đây?
Trên thư bảo nàng phải gửi tin tức chính xác cho hắn ta trong vòng ba ngày, bằng không hắn ta lo một khi cổ trùng trong cơ thể nàng phát tác, nàng sẽ sống không bằng chết, hắn ta không hy vọng nàng xảy ra chuyện gì.
Mẹ kiếp tên chó má nhà hắn ta!
Nam nhân cặn bã khốn kiếp, dù đang uy hiếp cũng có thể nói một cách đầy tình cảm như vậy, có điều ai không biết ẩn ý trong lời hắn ta chứ.
Nếu không hạ độc thì chỉ có con đường chết!
Nghĩ đến đây, Ngu Kiều phiền lòng nắm chặt tờ giấy trong tay.
Văn Nhân Vô Kỵ cho nàng tổng cộng ba gói thuốc độc, trước đó đã phí mất một gói, bây giờ chỉ còn lại hai gói.
Nếu bỏ hai gói độc này cho Kỳ Ân thì đảm bảo có thể giữ hắn toàn thây.
Nhưng quan trọng là nàng đành lòng ra tay ư?
Cùng lúc đó, trong hoa viên.
Tuân Ương bước đi bên cạnh Kỳ Ân, mỉm cười nheo mắt nhìn sang bên cạnh: “Vài ngày nữa thôi, cổ trùng trong cơ thể nương nương sẽ được tiêu diệt sạch sẽ. Song chúng ta chưa từng đặt biến số là nương nương vào trong kế hoạch mà chúng ta đã bày ra. Lúc trước thuộc hạ đã kiểm tra chất độc trong ly rượu mà nương nương đã ném ra ngoài cửa sổ. Nếu nương nương thật sự đút ngài uống, lại bảo người phía sau màn thúc giục, chất độc sẽ ngấm vào nội tạng, e rằng thuộc hạ cũng bó tay hết cách, bệ hạ không sợ…”
Kỳ Ân nghe vậy bèn quay đầu nhìn nam tử áo xám bên cạnh, ánh mắt không chút gợn sóng.
“Được rồi, được rồi, bệ hạ không cần nói, thuộc hạ hiểu, thuộc hạ hiểu hết…”
Tuân Ương cười tỏ vẻ hiểu rõ, thế nhưng nỗi lo lắng trong mắt không giảm đi chút nào.
“A đúng rồi, lúc trước thuộc hạ quên nhắc nhở bệ hạ…”
Dường như hắn ta nhớ ra chuyện gì đó bèn nhìn chăm chú vào Kỳ Ân và nói: “Tuy thuộc hạ đã nói bệ hạ và nương nương không được dùng biện pháp đầu tiên để loại trừ cổ trùng nhưng là một nam tử bình thường, nếu ngài cứ mãi kìm nén như thế thì sẽ rất dễ sinh bệnh vặt. Có rất nhiều biện pháp giải quyết chuyện này, không nhất thiết phải khụ khụ, bệ hạ hiểu chứ.”
Trước kia Tuân Ương thật sự không ngờ bệ hạ nhà mình lại trung thực đến vậy. Hắn luôn gắng gượng kìm chế, chỉ sợ xảy ra chuyện chẳng may, cái này có rất nhiều cách giải quyết, hắn hiểu thì có thể khụ khụ, khụ khụ.
Dứt lời, Tuân Ương khoát tay áo, không cần công lao mà rời đi.
Để lại Kỳ Ân một mình đứng đó như vừa bị người đẩy vào một cánh cửa mới.
Lúc này ở phía bên kia, Ngu Kiều cuối cùng cũng ra quyết định, bèn đá vào cây lê bên cạnh một cước, chớp mắt hoa lê trắng xóa rơi ào ạt xuống dưới.
Được rồi, được rồi, hạ con mẹ nó độc chứ gì, không được, ta xuống tay không được. Huống chi ta là người xuyên không, ta đã từng đọc mấy quyển tiểu thuyết xuyên không rồi, chết thì chết thôi, không chừng chết rồi còn có thể quay về hiện đại nữa kìa. Đến lúc đó dựa vào vẻ bề ngoài của ta, tìm một anh chàng đẹp trai, giàu có, vâng lời răm rắp là được rồi, vì vậy không nên hại người thì tốt hơn!
Kỳ Ân vừa bước đến trước cửa sổ hoa, nhìn Ngu Kiều cùng đống lý luận từ tận đáy lòng của nàng: “…”
Thế là vào đêm hôm đó, Ngu Kiều hôn một hồi mới nhận ra nhịp điệu hơi sai sai, chưa kịp phản ứng thì đôi tay đã bị người ta kéo lên trên đỉnh đầu, nhất thời không thể nhúc nhích…
Chừng nửa canh giờ trôi qua, Ngu Kiều nghiêm mặt, bước xuống giường rửa tay. Xong xuôi, nàng vừa lên giường thì đã nhào đến cắn mạnh một cái vào yết hầu của nam nhân.
Ngu Kiều cắn mãi mà không thấy đối phương ừ hử kêu đau gì cả, cuối cùng cũng nhả ra, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ mơ hồ của Kỳ Ân trong bóng tối. Rõ ràng nàng đã hạ quyết tâm từ lâu nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy chóp mũi hơi chua xót.
“Thiếp mặc kệ, chàng đã đối xử với thiếp như vậy, sau này chỉ được phép có một mình thiếp, mặc kệ ánh trăng sáng và nốt chu sa gì đó, chàng phải dọn sạch sẽ hết cho thiếp…”
Ngu Kiều chỉ vào ngực Kỳ Ân, tỏ vẻ cực kỳ bá đạo.
“Chỉ có một mình nàng.”
“Cho dù… Cho dù thiếp chết, chàng cũng chỉ được yêu một mình thiếp.” Ngu Kiều không ngừng cố gắng.
“Nàng sẽ không chết.”
Giọng của Kỳ Ân khẽ trầm xuống.
“Ai biết tai nạn và ngày mai, cái nào sẽ tới trước? Thiếp mặc kệ, chàng phải đảm bảo với thiếp.”
“Cô đảm bảo, nàng sẽ không chết.”
Kỳ Ân gằn từng chữ một.
“Nói dễ nghe thế…”
Ta không hạ độc chàng thì chẳng mấy chốc sẽ toi mạng, chết trong tay tên Văn Nhân Vô Kỵ chó má kia. Không biết lúc cổ trùng phát tác có đau đớn hay không, ta sợ đau,… Còn sợ chết nữa. Thật ra ta rất sợ chết… Nào là chết rồi sẽ được quay về hiện đại đều là giả thiết do ta tự đặt ra, ai biết chết rồi sẽ đi về đâu, không chừng sẽ hoàn toàn biến mất giống như bong bóng xà phòng…
Ta sợ biến mất.
“Không sao hết, Kiều Kiều, cô đảm bảo với nàng, chúng ta sẽ sống thật lâu, thật lâu, đến bạc mái đầu!”
Giọng điệu của Kỳ Ân vô cùng kiên định.
Ngu Kiều nghe thấy vậy, đáy mắt lập tức lóe lên vẻ mơ màng. Nàng luôn cảm giác hình như mình đã từng nghe câu nói này ở đâu rồi, nghe ở đâu nhỉ?
Gần như cùng lúc đó, thị nữ hấp ta hấp tấp va chạm với Ngu Kiều vào ban ngày bất ngờ nhận được một tờ giấy qua khe cửa. Nàng ta vừa nhận được tờ giấy thì lập tức lặng lẽ ra khỏi cửa, đến tận nửa đêm, Văn Nhân Vô Kỵ mới nhận được tờ giấy ấy.
Hắn ta vừa nhìn thấy nét chữ quen thuộc của Ngu Kiều và nội dung nói nàng đã thành công, lập tức bật cười ha hả.
Cười đã đời, nam nhân bất ngờ đập tờ giấy trong tay xuống bàn: “Tốt, cực kỳ tốt! Kỳ Ân, ngươi cũng có ngày hôm nay! Chờ đấy, ngày đại hôn sẽ là ngày chết của ngươi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.