Chương 38:
Đường Mật
22/09/2024
Khi cô còn ở học viện quân sự Đế Quốc, có không ít người từng hỏi ý Văn Nhu xem sau này cô muốn kiểu Omega nào và cô thích mùi hương của loại pheromone nào.
Hầu như lần nào Văn Nhu cũng có thể nhanh chóng miêu tả lại một cách thật chính xác mùi hương yêu thích của mình - đó là mùi hoa Mạn Đà La nở sau khi tuyết rơi, nếu có thể hòa quyện thêm chút xíu ngọt ngào từ kẹo dừa và món bánh táo caramel thì mùi hương ấy sẽ trở thành mùi hương hoàn hảo nhất.
Bởi vì đó chính là mùi hương đẹp đẽ nhất mà Văn Nhu, người từ nhỏ đến lớn phải sống trên hành tinh rác có thể nhớ lại thông qua hồi ức về tuổi thơ của mình.
Lúc tiết trời dần xẩm tối sau khi tuyết rơi, cô bé Văn Nhu bảy tuổi đứng trước những đóa hoa Mạn Đà La nở rộ đang hì hục ăn hết chỗ bánh táo caramel và kẹo dừa mà mình vừa giành giật được. Đối với cô lúc nhỏ mà nói, đây đúng là mỹ vị thơm ngon khó quên nhất trên đời này, đó cũng là hương vị đặc biệt đến mức không thể nào so sánh được. Kể cả sau khi cô được nhà họ Văn - một gia tộc lớn ở thủ đô của Lam Tinh tìm về và dần dần được ăn thử đủ loại sơn hào hải vị cũng không có cách nào tìm về hương vị khi xưa nữa.
Đáng tiếc là mỗi lần Văn Nhu nghiêm túc miêu tả mùi hương của Omega mà cô yêu thích nhất với những người khác, đám bạn bè xung quanh đều sẽ dùng ánh mắt “cậu ảo tưởng quá rồi đấy” để nhìn cô.
Ai chẳng biết Omega của Đế Quốc đều cực kỳ trân quý và ít ỏi, nếu một Alpha bình thường có thể tìm được một người chịu đồng ý bị đánh dấu thì người đó đã phải cảm tạ ơn trên lắm rồi. Đâu ngờ chị gái này không chỉ kén cá chọn canh mà gu còn quái dị.
Nên khi đó, mặc dù Văn Nhu là người có trị số sức mạnh đứng hạng nhất trong số những tân sinh viên mới vào học viện quân sự, cô vẫn bị những người khác kết luận rằng sau này mình chỉ có thể sống cô độc mãi mãi.
Đúng như dự đoán, các Alpha cùng cấp với cô đều đã sớm tìm được Omega phù hợp với mình chỉ trong vòng vài năm sau khi tốt nghiệp, chỉ có Văn Nhu vẫn còn lẻ loi một mình. Trong khoảng thời gian này, không phải là không có Omega nào ngưỡng mộ chiến tích và thực lực của cô, muốn chủ động tiếp cận mong được cô đánh dấu. Nhưng lần nào bọn họ tìm tới cũng đều bị cô mạnh mẽ đuổi về, người nào người nấy đều thất bại toàn tập.
Ai bảo chị gái này gặp ai cũng phải ngửi thử mùi của người ta một cái, một khi ngửi thấy mùi không giống là lập tức trưng ra vẻ mặt lờ đờ như người chết trương vậy. Dù cho Omega đáng yêu trước mắt có chủ động thế nào thì cô cũng không thèm phản ứng lại, cuối cùng thì người nào người nấy đều tức tối bỏ đi vì bị cô chọc giận.
Tình trạng này cứ tiếp diễn mãi như thế cho đến khi đội quân Trùng tộc xâm chiếm thủ đô của Lam Tinh dưới sự lãnh đạo của Trùng hậu, Văn Nhu cũng bỏ mạng trong trận chiến ấy.
Nhưng Văn Nhu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sau khi chết đi, cô còn có cơ hội tuyệt diệu tới vậy để quay trở lại 10.000 năm trước. Không chỉ vậy, khứu giác của cô không những không có dấu hiệu thoái hoá mà còn trở nên mạnh mẽ hơn dù không biết rõ nguyên nhân. Gần như có thể ngửi và nhận biết được mùi hương riêng biệt cho tất cả mọi người.
Chẳng hạn như, quanh người giáo viên dạy Toán học đang tức giận đến mức chĩa mũi dùi vào người khác kia đang toát ra sặc sụa mùi bụi phấn.
Nữ chính Ninh Tiếu có mùi sữa bò vị dâu tây thơm ngọt.
Và ba kẻ tồi tệ chuyên gây chuyện để bắt nạt cô ấy, trên người chúng là mùi hôi thối sau khi lên men của nhà vệ sinh bị tắc suốt ba ngày…
Những điều này đều không quan trọng, điều quan trọng nhất là cô thực sự đã ngửi thấy mùi hương của hoa Mạn Đà La nở rộ sau tuyết rơi mà cô hằng mong ước suốt bấy lâu. Tuy nhiên, thứ mùi còn lại đang truyền đến từ người đối phương lại không phải mùi kẹo dừa mà là mùi kẹo sữa, còn pha thêm chút mùi nước gas vị hương táo nữa.
Tuy mùi hương này không giống hoàn toàn nhưng giữa hai bên vẫn có một số điểm tương đồng, chỉ điều này thôi cũng đủ thu hút Văn Nhu phải quay đầu tìm kiếm.
Đứng ngay ngã rẽ trong góc tường, Văn Nhu cúi đầu ngửi hương thơm đang hoà lẫn với xung quanh từ vũng máu nhỏ trên mặt đất với vẻ mặt say mê, mùi hương ấy không chỉ không nhạt đi mà còn ngày càng nồng hơn trước.
Nơi này làm gì có máu tươi chứ, đây rõ ràng là mùa xuân của cô đang tới rất gần mà!
Văn Nhu nhìn cảnh bắt nạt học đường cách đó không xa với đôi mắt sáng ngời.
Lúc này, tuy đã bị trói buộc với tinh thần thể của Văn Nhu nhưng hệ thống 666 lại không hề nghe được chút tiếng lòng nào của cô. Lúc nó vẫn đang ôm nỗi tuyệt vọng mà khóc lóc thảm thiết lại chẳng thể ngờ chỉ cần rẽ tới góc ngoặt này sẽ gặp được chân ái.
Ký chủ gặp được nam chính rồi!
Nhất thời, nó cũng không thèm quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác nữa mà điên cuồng gầm lên trong đầu Văn Nhu:
[Nhanh lên, Alpha mau lên đi, còn chờ cái gì nữa! Mau chạy tới tỏ tình để hoàn thành nhiệm vụ đi chứ, ít nhất tôi cũng sẽ thưởng cho nửa phần quà nhiệm vụ!]
Lúc này, nam chính và các anh em của mình đứng bên kia đã nhìn thấy Văn Nhu đang đến gần. Đám anh em kia làm mặt quỷ với cô rồi nháy mắt cười mờ ám với cậu ta, nam chính Thích Thịnh chỉ liếc Văn Nhu một cái rồi lập tức cau mày, giả vờ nhắm mắt làm ngơ. Sau đó, cậu ta tiếp tục tập trung sự chú ý của mình sang con game PUBG trên tay mình.
Dường như trong mắt cậu ta, Văn Nhu vốn không hề tồn tại.
Lúc này, Văn Nhu nghe được giọng điệu thúc giục ngày càng mất kiên nhẫn của hệ thống 666 trong đầu mình, cô hơi nâng cằm lên, ưỡn ngực thẳng lưng rồi bước về phía trước.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân của cô, sắc mặt của nam chính Thích Thịnh lập tức lạnh lẽo đi trông thấy.
Cậu ta không hiểu nổi, có phải cái cô nữ sinh tên Văn Nhu này chưa biết thế nào là “rụt rè” hay “kín đáo” không nữa. Cậu ta nhớ trước đây mình đã từ chối cô biết bao nhiêu lần, vậy tại sao cô vẫn cố gắng tiếp cận thêm nhiều lần nữa, lần nào cũng đưa cho cậu ta một bức thư tình và vài món quà nhỏ. Mỗi lần nghe tin có cô gái nào đó đến gần mình, cô sẽ dẫn theo đám tay sai chặn đường cô gái kia trong nhà vệ sinh nữ và suốt ngày gây rắc rối cho người ta.
Cậu ta cực kỳ chán ghét cái kiểu đeo bám này, nếu không phải là từ trước đến nay Thích Thịnh không có thói quen không đánh phụ nữ thì e rằng...
Tiếng bước chân vang lên càng ngày càng gần, ánh mắt của Thích Thịnh cũng càng lạnh lùng hơn.
Ngay khi Văn Nhu đi tới trước mặt cậu ta, nam chính đang bực bội trong lòng đột nhiên đứng phắt dậy. Thậm chí cậu ta còn bày ra vẻ mặt thờ ơ và chán ghét, nhưng sau đó lại phải trơ mắt nhìn Văn Nhu đi vòng qua người mình...
Cô đi qua rồi…
Đi qua…
Qua…
Thấy vậy, Thích Thịnh vốn không lường trước được hành động của nữ sinh đứng ngơ ngác ở chỗ đó một hồi lâu. Kế đó cậu ta mới đột ngột quay người lại, nhìn cô gái với tay chân nhỏ nhắn đi thẳng đến trước mặt đám anh em của mình. Cô cứ như vậy mà từng bước xách mấy chàng thanh niên cao to 1m8 mét nặng khoảng hơn 80kg lên và thản nhiên ném họ sang hai bên.
Sau đó gương mặt nhỏ kia đỏ bừng tới tận mang tai, cô vươn bàn tay trắng nõn mềm mại của mình về phía tên quái thai đang cau mày quỳ rạp trên mặt đất - Cố Tinh Nhượng...
"Bạn gì ơi, chào cậu, tôi tên là Văn Nhu, năm nay 16 tuổi. Tôi là học sinh lớp 10-2 trường THPT Thanh Xuyên 3, cao 1m68 và nặng 49kg. Bình thường tôi không có bất kỳ thói quen xấu nào, chỉ thỉnh thoảng đánh nhau vài lần thôi. Tôi có tính cách vui vẻ hào phóng, tuy thành tích học tập không ổn lắm nhưng sức khỏe lại rất tốt. Mỗi khi rảnh rỗi, tôi thích ca hát và có thể chơi hầu hết các môn thể thao. Tôi rất vui khi được làm quen với cậu.”
Cố Tinh Nhượng: "..."
Thích Thịnh: "..."
Một đám anh em thân thiết cùng bị bỏ qua một bên: "..."
Trong lúc nhất thời, cả nhóm người còn tự sinh ra ảo giác như thể mình đã vào nhầm góc hẹn hò trong công viên.
Bạn đời tương lai của Văn Nhu đang quỳ rạp trên mặt đất cũng không chút e dè, bình tĩnh đặt tay mình vào lòng bàn tay cô. Văn Nhu cũng không khó chịu mà tiếp tục mỉm cười: “Mặc dù đây là lần đầu chúng ta gặp nhau, nhưng tôi hy vọng cậu sẽ không quá bận tâm đến hành động lỗ mãng ngay sau đây của tôi. Không biết hiện tại, bạn nam này đã có… Bạn gái hay chưa? Nếu như không có, tôi có thể trở thành bạn gái của cậu được không?"
Chỗ này đúng là góc hẹn hò thật kìa!
Trong khoảnh khắc này, gần như trong đầu của tất mọi người đều hiện lên suy nghĩ này.
Mà đến tận lúc này, hệ thống 666 cuối cùng cũng phản ứng lại, nó lập tức phát hoảng giật mạnh mấy sợi tóc còn lại của mình:
[Á á á, đây là nhân vật phản diện mà, không phải nam chính Thích Thịnh đâu, mắt cô có vấn đề đấy à? Nam chính mà cô cần tỏ tình đang ở phía bên kia cơ mà, tại sao cô lại...]
[Cậu không cảm thấy cậu ấy siêu dễ thương hay sao? Cả người cũng thơm lắm~]
Giọng Văn Nhu vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, thậm chí còn hân hoan.
[Xin hỏi cô bắt đầu bị mù từ bao giờ thế?]
Hệ thống 666 đang phát điên.
Nó nhìn trái nhìn phải một hồi nhưng mãi mà không thấy người trước mặt có gì đáng yêu?
Tuy rằng ngũ quan của anh quả thực tuấn tú, đúng là một người cực điển trai. Nhưng anh lại có đôi mắt u ám tối tăm đầy đáng sợ, mái tóc đen dài rủ xuống gần như có thể che khuất phân nửa khuôn mặt tái nhợt của anh, thậm chí còn có quầng thâm dưới hai bên mắt. Không chỉ vậy, đến môi anh cũng là một màu bạc thếch, may là còn có nốt ruồi son nhỏ nhắn điểm dưới khóe mắt mới khiến anh có chút gì đó giống con người. Chỉ là những phần khác gộp vào với nhau lại khiến anh trông giống như lệ quỷ hoành hành giữa ban ngày ban mặt. Nó thực sự không hiểu, rốt cuộc anh có chỗ nào đáng yêu cơ chứ!
Hệ thống 666 không cam lòng, nó cố dìm hàng nhân vật phản diện tên Cố Tinh Nhượng này.
Đáng tiếc là tất cả những nhận định không hay của nó về anh đều đã bị Văn Nhu hoàn toàn bỏ ngoài tai, cứ như thể trong tai cô có một bộ lọc siêu đỉnh vậy. Cô chỉ nghe được mỗi một câu miêu tả ngoại hình đẹp trai xuất chúng như đại mỹ nhân tuyệt sắc, thậm chí trong lòng còn đang khen ngợi hệ thống 666 dần có mắt thẩm mỹ hơn rồi.
[Cậu cũng nghĩ cậu ấy trông đẹp trai lắm phải không? Lớn tới bằng này tuổi rồi mà đây là lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được trái tim mình đang xốn xao xao xuyến. Đây… Đây chính là cảm giác khi rơi vào lưới tình đó!]
Văn Nhu nhìn chăm chú vào đôi mắt của nam sinh trước mặt mình, ánh mắt cô dịu dàng như nước chảy.
Hệ thống 666 còn chưa kịp phản bác thì đúng lúc này, một tràng cười lớn đột nhiên vang lên sau lưng Văn Nhu.
"Phụt, ha ha ha!"
"Tôi nói này, bạn Văn Nhu kia ơi. Cho dù anh Thịnh không chịu chấp nhận lời tỏ tình của cậu, thì cậu cũng không cần tự sa ngã như thế chứ? Chọn ai không chọn, lại chọn cái tên quái thai này! Hay là cậu cho rằng chỉ cần bày trò tỏ tình với thằng khác trước mặt anh Thịnh, thì có thể chơi trò lạt mềm buộc chặt khiến anh Thịnh ghen? Không thể nào, không thể nào. Mau nói với tôi là cậu thực sự không nghĩ như vậy đi?"
"Chắc là đúng rồi nhỉ? Giữa anh Thịnh và tên nhóc này, ai thông minh cũng biết phải lựa chọn như thế nào mà nhỉ? Hay là nói bạn Văn Nhu đây biết mình không xứng với anh Thịnh, nên mới để bản thân chịu thiệt thòi khi quyết định thành đôi với tên quái thai này? Ha ha, nghĩ kỹ lại thì hai người cũng rất xứng đôi đấy, một người là chị đại đón đầu trào lưu để tóc như “dân chơi”, người còn lại một thằng trai bao vừa dính tam vô* vừa bị tâm thần. Nếu sau này thực sự muốn ở bên nhau, tôi sẽ chúc hai người luôn bách niên hảo hợp nhé!"
*Tam vô (三无): Vốn nằm trong cụm “Tam vô thiếu nữ” (三无少女), chỉ những thiếu nữ có 3 vô: Vô khẩu (无口 - Trầm mặc ít nói), Vô tâm (无心 - Không biết cách biểu đạt cảm xúc của mình), Vô cảm (无表情 - Mặt đơ không cảm xúc).
"Chúc mừng anh Thịnh, cuối cùng cũng thoát khỏi biển khổ rồi...ha ha ha!"
"Ruỳnh!"
Ngay lúc đám anh em của nam chính đang cười hả hê nhất, Văn Nhu không thèm quay đầu lại, mặt không biến sắc thình lình tung cước. Cô trực tiếp đạp vào bức tường ngay sau lưng Cố Tinh Nhượng, còn đá ra một cái lỗ to bằng đầu người ta luôn. Nhìn kỹ thì ngay cả những thanh thép dùng để cố định bên trong vách tường dày cộp cũng bị cô đạp gãy làm đôi.
"... Ha ha má…"
"..."
Vừa nhìn thấy cảnh này, lúc đầu đám anh em của nam chính còn đang cười ầm lập tức nghẹn họng rít lên một tiếng, cứ như mấy con vịt đực bị người ta bóp cổ vậy. Sau đó xung quanh dần lặng ngắt như tờ.
Không còn nghe thấy tiếng cười nữa, Văn Nhu mới chậm rãi quay đầu lại quan sát mấy cậu thanh niên cao 1m8 đứng sau lưng mình. Mấy người bọn họ có cảm giác như thể đang bị loài thú ăn thịt cỡ lớn trong tự nhiên theo dõi vậy, tất cả đều không nhịn được mà rùng mình.
Mà lúc Văn Nhu quay đầu đi, Cố Tinh Nhượng cũng vội quay đầu nhìn sang bên cạnh không chút do dự. Vừa rồi anh chỉ nghe thấy có một tiếng động lớn vang dội bên tai, cũng không nhìn ra lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ...
Chàng trai không khỏi hơi mím môi, hàng lông mi dày cong cong khẽ rũ xuống, giấu đi tâm tư trào dâng trong mắt.
Mà đúng lúc này Văn Nhu lại lên tiếng, giọng nữ nhẹ nhàng trong trẻo. Cô cũng không cố ý hạ giọng, cách nói chuyện nghe cứ như đang muốn làm nũng với người ta vậy.
"Nói đi, sao mấy người không nói gì nữa? Tôi đang vui vẻ nghe đây!"
Chết tiệt, cô giống như người có sức mạnh siêu nhiên trong truyện tranh thế thì nào ai dám hó hé gì. Chẳng lẽ lại còn muốn thử mình hay bức tường này cứng hơn à?
"Nếu mấy người đã không nói nữa thì để tôi nói nhé. Bạn nam này, từ nay về sau, à đúng rồi, người ta còn chưa biết tên cậu đó!"
Văn Nhu chẳng cần ai dạy cũng nhanh chóng học được cách làm nũng như trong cốt truyện gốc.
Nhìn thấy cô gái trước mặt chớp đôi mi giả vừa dày vừa đen tuyền để làm nũng với mình, Cố Tinh Nhượng lập tức siết chặt hai tay. Anh ho khan một tiếng, sau đó khàn giọng trả lời: "Cố Tinh Nhượng."
"Tên của cậu nghe hay quá. Thực sự rất hợp với tôi, tôi thích nó lắm."
Văn Nhu cười tủm tỉm nói.
Sau khi nhỏ giọng nói chuyện với người mình thích xong, cô quay đầu lại nhìn nam chính và những người khác. Khóe môi Văn Nhu vẫn đang cong lên, nhưng tiếc là trong mắt cô đã sớm không còn ý cười.
"Thế chúng ta cũng nên chào hỏi đàng hoàng với nhau trước đã nhỉ. Từ giờ trở đi, tôi sẽ bảo vệ cậu bạn Cố Tinh Nhượng này. Sau này, nếu trong mấy người còn ai dám gây rắc rối cho cậu ấy nữa..."
Nói tới đây, nữ sinh đảo mắt một vòng. Sau đó, cô nhặt một hòn đá to bằng lòng bàn tay từ dưới đất lên, bày trò với mấy người đứng trước mặt mình. Chỉ cần bóp nhẹ thôi là hòn đá vốn đang nguyên vẹn nằm trên tay cô đã biến thành một nhúm cát bụi, chúng từ từ chảy ra từ trong lòng bàn tay cô.
Mẹ ơi, cứu với, có quái vật!
Trong lòng của những thiếu niên khác đang có mặt ở đây đều đang điên cuồng gào thét.
Không chỉ có bọn họ, ngay cả nam chính với vốn hiểu biết sâu rộng như Thích Thịnh cũng không kiềm chế được, cậu ta khẽ nuốt khan một cái.
"Còn nữa, tôi nghe nói bạn Thích Thịnh đây từng là thủ lĩnh của trường THPT Thanh Xuyên 3. Bây giờ tôi đơn phương thông báo cho mấy người biết, từ nay về sau tôi sẽ là thủ lĩnh của trường THPT Thanh Xuyên 3. Nếu cậu thấy không phục, hoan nghênh cậu tới tìm tôi khiêu chiến bất cứ lúc nào!"
"Đương nhiên, cậu còn phải ký khế ước sinh tử trước khi khiêu chiến nữa. Ồ, tôi thấy trong mắt cậu hình như có chút không vui nhỉ. Sao bây giờ hai ta không cùng đánh một trận luôn cho biết?"
Vẻ mặt Văn Nhu tràn đầy hưng phấn.
Hệ thống 666: […] Nó không còn sức để kháng nghị nữa.
Nghe cô nói vậy, Thích Thịnh thầm hít một hơi thật sâu. Ai có thể ngờ rằng ngay đúng lúc này, nhân vật game trên điện thoại di động của cậu ta cũng vô tình bị đối thủ bắn một phát lủng đầu. Xung quanh yên lặng, tiếng thông báo nhắc nhở nhân vật game sắp chết liên tục vang lên không ngừng…
“Cứu tôi với, cứu tôi, cứu…”
Hầu như lần nào Văn Nhu cũng có thể nhanh chóng miêu tả lại một cách thật chính xác mùi hương yêu thích của mình - đó là mùi hoa Mạn Đà La nở sau khi tuyết rơi, nếu có thể hòa quyện thêm chút xíu ngọt ngào từ kẹo dừa và món bánh táo caramel thì mùi hương ấy sẽ trở thành mùi hương hoàn hảo nhất.
Bởi vì đó chính là mùi hương đẹp đẽ nhất mà Văn Nhu, người từ nhỏ đến lớn phải sống trên hành tinh rác có thể nhớ lại thông qua hồi ức về tuổi thơ của mình.
Lúc tiết trời dần xẩm tối sau khi tuyết rơi, cô bé Văn Nhu bảy tuổi đứng trước những đóa hoa Mạn Đà La nở rộ đang hì hục ăn hết chỗ bánh táo caramel và kẹo dừa mà mình vừa giành giật được. Đối với cô lúc nhỏ mà nói, đây đúng là mỹ vị thơm ngon khó quên nhất trên đời này, đó cũng là hương vị đặc biệt đến mức không thể nào so sánh được. Kể cả sau khi cô được nhà họ Văn - một gia tộc lớn ở thủ đô của Lam Tinh tìm về và dần dần được ăn thử đủ loại sơn hào hải vị cũng không có cách nào tìm về hương vị khi xưa nữa.
Đáng tiếc là mỗi lần Văn Nhu nghiêm túc miêu tả mùi hương của Omega mà cô yêu thích nhất với những người khác, đám bạn bè xung quanh đều sẽ dùng ánh mắt “cậu ảo tưởng quá rồi đấy” để nhìn cô.
Ai chẳng biết Omega của Đế Quốc đều cực kỳ trân quý và ít ỏi, nếu một Alpha bình thường có thể tìm được một người chịu đồng ý bị đánh dấu thì người đó đã phải cảm tạ ơn trên lắm rồi. Đâu ngờ chị gái này không chỉ kén cá chọn canh mà gu còn quái dị.
Nên khi đó, mặc dù Văn Nhu là người có trị số sức mạnh đứng hạng nhất trong số những tân sinh viên mới vào học viện quân sự, cô vẫn bị những người khác kết luận rằng sau này mình chỉ có thể sống cô độc mãi mãi.
Đúng như dự đoán, các Alpha cùng cấp với cô đều đã sớm tìm được Omega phù hợp với mình chỉ trong vòng vài năm sau khi tốt nghiệp, chỉ có Văn Nhu vẫn còn lẻ loi một mình. Trong khoảng thời gian này, không phải là không có Omega nào ngưỡng mộ chiến tích và thực lực của cô, muốn chủ động tiếp cận mong được cô đánh dấu. Nhưng lần nào bọn họ tìm tới cũng đều bị cô mạnh mẽ đuổi về, người nào người nấy đều thất bại toàn tập.
Ai bảo chị gái này gặp ai cũng phải ngửi thử mùi của người ta một cái, một khi ngửi thấy mùi không giống là lập tức trưng ra vẻ mặt lờ đờ như người chết trương vậy. Dù cho Omega đáng yêu trước mắt có chủ động thế nào thì cô cũng không thèm phản ứng lại, cuối cùng thì người nào người nấy đều tức tối bỏ đi vì bị cô chọc giận.
Tình trạng này cứ tiếp diễn mãi như thế cho đến khi đội quân Trùng tộc xâm chiếm thủ đô của Lam Tinh dưới sự lãnh đạo của Trùng hậu, Văn Nhu cũng bỏ mạng trong trận chiến ấy.
Nhưng Văn Nhu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sau khi chết đi, cô còn có cơ hội tuyệt diệu tới vậy để quay trở lại 10.000 năm trước. Không chỉ vậy, khứu giác của cô không những không có dấu hiệu thoái hoá mà còn trở nên mạnh mẽ hơn dù không biết rõ nguyên nhân. Gần như có thể ngửi và nhận biết được mùi hương riêng biệt cho tất cả mọi người.
Chẳng hạn như, quanh người giáo viên dạy Toán học đang tức giận đến mức chĩa mũi dùi vào người khác kia đang toát ra sặc sụa mùi bụi phấn.
Nữ chính Ninh Tiếu có mùi sữa bò vị dâu tây thơm ngọt.
Và ba kẻ tồi tệ chuyên gây chuyện để bắt nạt cô ấy, trên người chúng là mùi hôi thối sau khi lên men của nhà vệ sinh bị tắc suốt ba ngày…
Những điều này đều không quan trọng, điều quan trọng nhất là cô thực sự đã ngửi thấy mùi hương của hoa Mạn Đà La nở rộ sau tuyết rơi mà cô hằng mong ước suốt bấy lâu. Tuy nhiên, thứ mùi còn lại đang truyền đến từ người đối phương lại không phải mùi kẹo dừa mà là mùi kẹo sữa, còn pha thêm chút mùi nước gas vị hương táo nữa.
Tuy mùi hương này không giống hoàn toàn nhưng giữa hai bên vẫn có một số điểm tương đồng, chỉ điều này thôi cũng đủ thu hút Văn Nhu phải quay đầu tìm kiếm.
Đứng ngay ngã rẽ trong góc tường, Văn Nhu cúi đầu ngửi hương thơm đang hoà lẫn với xung quanh từ vũng máu nhỏ trên mặt đất với vẻ mặt say mê, mùi hương ấy không chỉ không nhạt đi mà còn ngày càng nồng hơn trước.
Nơi này làm gì có máu tươi chứ, đây rõ ràng là mùa xuân của cô đang tới rất gần mà!
Văn Nhu nhìn cảnh bắt nạt học đường cách đó không xa với đôi mắt sáng ngời.
Lúc này, tuy đã bị trói buộc với tinh thần thể của Văn Nhu nhưng hệ thống 666 lại không hề nghe được chút tiếng lòng nào của cô. Lúc nó vẫn đang ôm nỗi tuyệt vọng mà khóc lóc thảm thiết lại chẳng thể ngờ chỉ cần rẽ tới góc ngoặt này sẽ gặp được chân ái.
Ký chủ gặp được nam chính rồi!
Nhất thời, nó cũng không thèm quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác nữa mà điên cuồng gầm lên trong đầu Văn Nhu:
[Nhanh lên, Alpha mau lên đi, còn chờ cái gì nữa! Mau chạy tới tỏ tình để hoàn thành nhiệm vụ đi chứ, ít nhất tôi cũng sẽ thưởng cho nửa phần quà nhiệm vụ!]
Lúc này, nam chính và các anh em của mình đứng bên kia đã nhìn thấy Văn Nhu đang đến gần. Đám anh em kia làm mặt quỷ với cô rồi nháy mắt cười mờ ám với cậu ta, nam chính Thích Thịnh chỉ liếc Văn Nhu một cái rồi lập tức cau mày, giả vờ nhắm mắt làm ngơ. Sau đó, cậu ta tiếp tục tập trung sự chú ý của mình sang con game PUBG trên tay mình.
Dường như trong mắt cậu ta, Văn Nhu vốn không hề tồn tại.
Lúc này, Văn Nhu nghe được giọng điệu thúc giục ngày càng mất kiên nhẫn của hệ thống 666 trong đầu mình, cô hơi nâng cằm lên, ưỡn ngực thẳng lưng rồi bước về phía trước.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân của cô, sắc mặt của nam chính Thích Thịnh lập tức lạnh lẽo đi trông thấy.
Cậu ta không hiểu nổi, có phải cái cô nữ sinh tên Văn Nhu này chưa biết thế nào là “rụt rè” hay “kín đáo” không nữa. Cậu ta nhớ trước đây mình đã từ chối cô biết bao nhiêu lần, vậy tại sao cô vẫn cố gắng tiếp cận thêm nhiều lần nữa, lần nào cũng đưa cho cậu ta một bức thư tình và vài món quà nhỏ. Mỗi lần nghe tin có cô gái nào đó đến gần mình, cô sẽ dẫn theo đám tay sai chặn đường cô gái kia trong nhà vệ sinh nữ và suốt ngày gây rắc rối cho người ta.
Cậu ta cực kỳ chán ghét cái kiểu đeo bám này, nếu không phải là từ trước đến nay Thích Thịnh không có thói quen không đánh phụ nữ thì e rằng...
Tiếng bước chân vang lên càng ngày càng gần, ánh mắt của Thích Thịnh cũng càng lạnh lùng hơn.
Ngay khi Văn Nhu đi tới trước mặt cậu ta, nam chính đang bực bội trong lòng đột nhiên đứng phắt dậy. Thậm chí cậu ta còn bày ra vẻ mặt thờ ơ và chán ghét, nhưng sau đó lại phải trơ mắt nhìn Văn Nhu đi vòng qua người mình...
Cô đi qua rồi…
Đi qua…
Qua…
Thấy vậy, Thích Thịnh vốn không lường trước được hành động của nữ sinh đứng ngơ ngác ở chỗ đó một hồi lâu. Kế đó cậu ta mới đột ngột quay người lại, nhìn cô gái với tay chân nhỏ nhắn đi thẳng đến trước mặt đám anh em của mình. Cô cứ như vậy mà từng bước xách mấy chàng thanh niên cao to 1m8 mét nặng khoảng hơn 80kg lên và thản nhiên ném họ sang hai bên.
Sau đó gương mặt nhỏ kia đỏ bừng tới tận mang tai, cô vươn bàn tay trắng nõn mềm mại của mình về phía tên quái thai đang cau mày quỳ rạp trên mặt đất - Cố Tinh Nhượng...
"Bạn gì ơi, chào cậu, tôi tên là Văn Nhu, năm nay 16 tuổi. Tôi là học sinh lớp 10-2 trường THPT Thanh Xuyên 3, cao 1m68 và nặng 49kg. Bình thường tôi không có bất kỳ thói quen xấu nào, chỉ thỉnh thoảng đánh nhau vài lần thôi. Tôi có tính cách vui vẻ hào phóng, tuy thành tích học tập không ổn lắm nhưng sức khỏe lại rất tốt. Mỗi khi rảnh rỗi, tôi thích ca hát và có thể chơi hầu hết các môn thể thao. Tôi rất vui khi được làm quen với cậu.”
Cố Tinh Nhượng: "..."
Thích Thịnh: "..."
Một đám anh em thân thiết cùng bị bỏ qua một bên: "..."
Trong lúc nhất thời, cả nhóm người còn tự sinh ra ảo giác như thể mình đã vào nhầm góc hẹn hò trong công viên.
Bạn đời tương lai của Văn Nhu đang quỳ rạp trên mặt đất cũng không chút e dè, bình tĩnh đặt tay mình vào lòng bàn tay cô. Văn Nhu cũng không khó chịu mà tiếp tục mỉm cười: “Mặc dù đây là lần đầu chúng ta gặp nhau, nhưng tôi hy vọng cậu sẽ không quá bận tâm đến hành động lỗ mãng ngay sau đây của tôi. Không biết hiện tại, bạn nam này đã có… Bạn gái hay chưa? Nếu như không có, tôi có thể trở thành bạn gái của cậu được không?"
Chỗ này đúng là góc hẹn hò thật kìa!
Trong khoảnh khắc này, gần như trong đầu của tất mọi người đều hiện lên suy nghĩ này.
Mà đến tận lúc này, hệ thống 666 cuối cùng cũng phản ứng lại, nó lập tức phát hoảng giật mạnh mấy sợi tóc còn lại của mình:
[Á á á, đây là nhân vật phản diện mà, không phải nam chính Thích Thịnh đâu, mắt cô có vấn đề đấy à? Nam chính mà cô cần tỏ tình đang ở phía bên kia cơ mà, tại sao cô lại...]
[Cậu không cảm thấy cậu ấy siêu dễ thương hay sao? Cả người cũng thơm lắm~]
Giọng Văn Nhu vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, thậm chí còn hân hoan.
[Xin hỏi cô bắt đầu bị mù từ bao giờ thế?]
Hệ thống 666 đang phát điên.
Nó nhìn trái nhìn phải một hồi nhưng mãi mà không thấy người trước mặt có gì đáng yêu?
Tuy rằng ngũ quan của anh quả thực tuấn tú, đúng là một người cực điển trai. Nhưng anh lại có đôi mắt u ám tối tăm đầy đáng sợ, mái tóc đen dài rủ xuống gần như có thể che khuất phân nửa khuôn mặt tái nhợt của anh, thậm chí còn có quầng thâm dưới hai bên mắt. Không chỉ vậy, đến môi anh cũng là một màu bạc thếch, may là còn có nốt ruồi son nhỏ nhắn điểm dưới khóe mắt mới khiến anh có chút gì đó giống con người. Chỉ là những phần khác gộp vào với nhau lại khiến anh trông giống như lệ quỷ hoành hành giữa ban ngày ban mặt. Nó thực sự không hiểu, rốt cuộc anh có chỗ nào đáng yêu cơ chứ!
Hệ thống 666 không cam lòng, nó cố dìm hàng nhân vật phản diện tên Cố Tinh Nhượng này.
Đáng tiếc là tất cả những nhận định không hay của nó về anh đều đã bị Văn Nhu hoàn toàn bỏ ngoài tai, cứ như thể trong tai cô có một bộ lọc siêu đỉnh vậy. Cô chỉ nghe được mỗi một câu miêu tả ngoại hình đẹp trai xuất chúng như đại mỹ nhân tuyệt sắc, thậm chí trong lòng còn đang khen ngợi hệ thống 666 dần có mắt thẩm mỹ hơn rồi.
[Cậu cũng nghĩ cậu ấy trông đẹp trai lắm phải không? Lớn tới bằng này tuổi rồi mà đây là lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được trái tim mình đang xốn xao xao xuyến. Đây… Đây chính là cảm giác khi rơi vào lưới tình đó!]
Văn Nhu nhìn chăm chú vào đôi mắt của nam sinh trước mặt mình, ánh mắt cô dịu dàng như nước chảy.
Hệ thống 666 còn chưa kịp phản bác thì đúng lúc này, một tràng cười lớn đột nhiên vang lên sau lưng Văn Nhu.
"Phụt, ha ha ha!"
"Tôi nói này, bạn Văn Nhu kia ơi. Cho dù anh Thịnh không chịu chấp nhận lời tỏ tình của cậu, thì cậu cũng không cần tự sa ngã như thế chứ? Chọn ai không chọn, lại chọn cái tên quái thai này! Hay là cậu cho rằng chỉ cần bày trò tỏ tình với thằng khác trước mặt anh Thịnh, thì có thể chơi trò lạt mềm buộc chặt khiến anh Thịnh ghen? Không thể nào, không thể nào. Mau nói với tôi là cậu thực sự không nghĩ như vậy đi?"
"Chắc là đúng rồi nhỉ? Giữa anh Thịnh và tên nhóc này, ai thông minh cũng biết phải lựa chọn như thế nào mà nhỉ? Hay là nói bạn Văn Nhu đây biết mình không xứng với anh Thịnh, nên mới để bản thân chịu thiệt thòi khi quyết định thành đôi với tên quái thai này? Ha ha, nghĩ kỹ lại thì hai người cũng rất xứng đôi đấy, một người là chị đại đón đầu trào lưu để tóc như “dân chơi”, người còn lại một thằng trai bao vừa dính tam vô* vừa bị tâm thần. Nếu sau này thực sự muốn ở bên nhau, tôi sẽ chúc hai người luôn bách niên hảo hợp nhé!"
*Tam vô (三无): Vốn nằm trong cụm “Tam vô thiếu nữ” (三无少女), chỉ những thiếu nữ có 3 vô: Vô khẩu (无口 - Trầm mặc ít nói), Vô tâm (无心 - Không biết cách biểu đạt cảm xúc của mình), Vô cảm (无表情 - Mặt đơ không cảm xúc).
"Chúc mừng anh Thịnh, cuối cùng cũng thoát khỏi biển khổ rồi...ha ha ha!"
"Ruỳnh!"
Ngay lúc đám anh em của nam chính đang cười hả hê nhất, Văn Nhu không thèm quay đầu lại, mặt không biến sắc thình lình tung cước. Cô trực tiếp đạp vào bức tường ngay sau lưng Cố Tinh Nhượng, còn đá ra một cái lỗ to bằng đầu người ta luôn. Nhìn kỹ thì ngay cả những thanh thép dùng để cố định bên trong vách tường dày cộp cũng bị cô đạp gãy làm đôi.
"... Ha ha má…"
"..."
Vừa nhìn thấy cảnh này, lúc đầu đám anh em của nam chính còn đang cười ầm lập tức nghẹn họng rít lên một tiếng, cứ như mấy con vịt đực bị người ta bóp cổ vậy. Sau đó xung quanh dần lặng ngắt như tờ.
Không còn nghe thấy tiếng cười nữa, Văn Nhu mới chậm rãi quay đầu lại quan sát mấy cậu thanh niên cao 1m8 đứng sau lưng mình. Mấy người bọn họ có cảm giác như thể đang bị loài thú ăn thịt cỡ lớn trong tự nhiên theo dõi vậy, tất cả đều không nhịn được mà rùng mình.
Mà lúc Văn Nhu quay đầu đi, Cố Tinh Nhượng cũng vội quay đầu nhìn sang bên cạnh không chút do dự. Vừa rồi anh chỉ nghe thấy có một tiếng động lớn vang dội bên tai, cũng không nhìn ra lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ...
Chàng trai không khỏi hơi mím môi, hàng lông mi dày cong cong khẽ rũ xuống, giấu đi tâm tư trào dâng trong mắt.
Mà đúng lúc này Văn Nhu lại lên tiếng, giọng nữ nhẹ nhàng trong trẻo. Cô cũng không cố ý hạ giọng, cách nói chuyện nghe cứ như đang muốn làm nũng với người ta vậy.
"Nói đi, sao mấy người không nói gì nữa? Tôi đang vui vẻ nghe đây!"
Chết tiệt, cô giống như người có sức mạnh siêu nhiên trong truyện tranh thế thì nào ai dám hó hé gì. Chẳng lẽ lại còn muốn thử mình hay bức tường này cứng hơn à?
"Nếu mấy người đã không nói nữa thì để tôi nói nhé. Bạn nam này, từ nay về sau, à đúng rồi, người ta còn chưa biết tên cậu đó!"
Văn Nhu chẳng cần ai dạy cũng nhanh chóng học được cách làm nũng như trong cốt truyện gốc.
Nhìn thấy cô gái trước mặt chớp đôi mi giả vừa dày vừa đen tuyền để làm nũng với mình, Cố Tinh Nhượng lập tức siết chặt hai tay. Anh ho khan một tiếng, sau đó khàn giọng trả lời: "Cố Tinh Nhượng."
"Tên của cậu nghe hay quá. Thực sự rất hợp với tôi, tôi thích nó lắm."
Văn Nhu cười tủm tỉm nói.
Sau khi nhỏ giọng nói chuyện với người mình thích xong, cô quay đầu lại nhìn nam chính và những người khác. Khóe môi Văn Nhu vẫn đang cong lên, nhưng tiếc là trong mắt cô đã sớm không còn ý cười.
"Thế chúng ta cũng nên chào hỏi đàng hoàng với nhau trước đã nhỉ. Từ giờ trở đi, tôi sẽ bảo vệ cậu bạn Cố Tinh Nhượng này. Sau này, nếu trong mấy người còn ai dám gây rắc rối cho cậu ấy nữa..."
Nói tới đây, nữ sinh đảo mắt một vòng. Sau đó, cô nhặt một hòn đá to bằng lòng bàn tay từ dưới đất lên, bày trò với mấy người đứng trước mặt mình. Chỉ cần bóp nhẹ thôi là hòn đá vốn đang nguyên vẹn nằm trên tay cô đã biến thành một nhúm cát bụi, chúng từ từ chảy ra từ trong lòng bàn tay cô.
Mẹ ơi, cứu với, có quái vật!
Trong lòng của những thiếu niên khác đang có mặt ở đây đều đang điên cuồng gào thét.
Không chỉ có bọn họ, ngay cả nam chính với vốn hiểu biết sâu rộng như Thích Thịnh cũng không kiềm chế được, cậu ta khẽ nuốt khan một cái.
"Còn nữa, tôi nghe nói bạn Thích Thịnh đây từng là thủ lĩnh của trường THPT Thanh Xuyên 3. Bây giờ tôi đơn phương thông báo cho mấy người biết, từ nay về sau tôi sẽ là thủ lĩnh của trường THPT Thanh Xuyên 3. Nếu cậu thấy không phục, hoan nghênh cậu tới tìm tôi khiêu chiến bất cứ lúc nào!"
"Đương nhiên, cậu còn phải ký khế ước sinh tử trước khi khiêu chiến nữa. Ồ, tôi thấy trong mắt cậu hình như có chút không vui nhỉ. Sao bây giờ hai ta không cùng đánh một trận luôn cho biết?"
Vẻ mặt Văn Nhu tràn đầy hưng phấn.
Hệ thống 666: […] Nó không còn sức để kháng nghị nữa.
Nghe cô nói vậy, Thích Thịnh thầm hít một hơi thật sâu. Ai có thể ngờ rằng ngay đúng lúc này, nhân vật game trên điện thoại di động của cậu ta cũng vô tình bị đối thủ bắn một phát lủng đầu. Xung quanh yên lặng, tiếng thông báo nhắc nhở nhân vật game sắp chết liên tục vang lên không ngừng…
“Cứu tôi với, cứu tôi, cứu…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.