Chương 41:
Đường Mật
22/09/2024
Sau cuộc ‘giao lưu’ với hệ thống 666 trong đầu, lớp trang điểm đậm trên mặt Văn Nhu đã được tẩy rửa gần hết, cô vung vẩy tay đi ra khỏi nhà vệ sinh của phòng y tế.
Vừa đứng trên bậc thềm suy nghĩ về việc lớp học của mình ở đâu, cô bỗng cảm nhận được một đòn tấn công nhẹ từ phía sau. Theo phản xạ tự nhiên, Văn Nhu không chút do dự tóm lấy kẻ sau lưng và ấn mạnh xuống bụi hoa đỗ quyên bên cạnh, nắm chặt tay nhắm thẳng vào cằm đối phương mà đấm xuống.
"Á!"
Cú đấm của Văn Nhu chưa kịp chạm vào da thịt của người kia thì cô đã nghe tiếng thét như lợn cắt tiết vang lên từ miệng nữ sinh gầy gò trước mặt.
Nhíu mày lắng nghe một lúc, thấy cô gái nước mắt giàn giụa, sắc mặt nhợt nhạt, vẻ mặt hoảng sợ tột cùng.
Không cảm nhận được bất kỳ sự uy hiếp nào, Văn Nhu nhẹ nhàng thở phào, đưa tay vỗ nhẹ lên mặt đối phương.
"Không có đánh cậu, la to như vậy làm gì?"
Em gái bị vỗ một cái giật mình, lập tức gào thét càng to hơn, làm Văn Nhu nghi ngờ có phải lúc nãy mình đã ra tay quá mạnh hay không...
Ngay lúc đó, một tiếng thở hổn hển đột nhiên truyền đến từ phía sau Văn Nhu, cách cũng khá gần.
Văn Nhu đang bực mình, ngoảnh lại thì nhìn thấy một nam sinh mập mạp trắng trẻo chưa cao bằng cô, vừa leo lên cầu thang phòng y tế, ngẩng đầu nhìn thấy cô, đầu tiên là vui mừng, sau đó lại ngẩn người, tiếp theo trong mắt đầy vẻ do dự.
Phải một phút sau, nhóc mập mạp mới gọi thử: "Nhu... Chị Nhu?"
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Văn Nhu nhướng mày, chưa kịp phản ứng thì em gái gầy gò trước đó bị cô hất ngã dúi dụi vào bụi hoa đỗ quyên lại lập tức nín khóc, kinh ngạc nhảy dựng lên: "Chị Nhu!"
Giọng nói của em gái này vẫn vang dội như vậy.
Văn Nhu xoa xoa lỗ tai vừa bị tiếng hét làm cho ù ù. Cô nghiêng đầu nhìn sang: "Sao vậy?"
Em gái và mập mạp nghe Văn Nhu thừa nhận thật thì lấy làm ngạc nhiên lắm, trong nội tâm khinh bỉ hiếm có khi nào cùng chung suy nghĩ với nhau, đó là…
Đù má, chị gái xinh đẹp này là?
Là chị Nhu à?
Đây là chị Nhu theo phong cách đầu xanh đầu đỏ* nửa mùa đã lỗi thời nhiều năm rồi nhưng vẫn coi đó là mốt, từ khi nhập học đến giờ lúc nào cũng để quả đầu đỏ cháy, đồng phục học sinh màu xanh trắng thì luộm thuộm, khuôn mặt trang điểm đậm không thấy rõ tướng mạo thật và vô cùng yêu thích các loại son môi tông màu chết chóc như đỏ hồng, hồng tím, hồng phấn, cùng với hàng mi dài đến mức trời nóng cũng có thể lấy xuống để làm quạt???
*Giống quả đầu năm nào HKT để hot rần rần xứ Việt lẫn Trung.
Tại sao họ lại không tin chứ?
Ngay lúc hai người đang tò mò nhìn ngắm làn da trắng mịn, đôi mắt phượng và chiếc mũi cao của Văn Nhu, thì Văn Nhu cũng từ hệ thống 666 biết được hai người này không phải ai khác, chính là hai tên tay sai trung thành nhất của nguyên chủ.
Nam sinh mập mạp trắng trẻo tên là Bành Gia Giai, ngày thường không có sở thích gì khác ngoài ăn uống; cô gái gầy gò tên là Đàm Ngọc Hoàn, cũng chẳng có sở thích gì khác, chỉ thích giảm béo.
Hai người này vừa mới nhập học đã bị nguyên chủ nhìn thấy tiềm năng và thu nạp làm đàn em. Nguyên chủ bảo họ đi hướng đông họ không dám đi hướng tây, bảo họ đánh chó họ không dám đuổi gà, ngày ngày theo sau nguyên chủ, chỉ loay hoay lập hội nhóm nhỏ trong trường học, không chịu học hành tử tế.
Thậm chí sau này gia đình nguyên chủ phá sản, những bạn khác vốn bằng mặt không bằng lòng với sự hào phóng của cô đã xa lánh hết, có những kẻ ác ý còn lên tiếng đặt điều, thế mà hai người này vẫn không bỏ cô. Thậm chí đến khi nguyên chủ mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, nằm trên giường thoi thóp, bọn họ gặp cô, lời đầu tiên thốt ra cũng là tiếng "chị Nhu" nghẹn ngào.
Nghĩ đến đây, dù không có chê trách gì với hai đứa trẻ ngây thơ này, Văn Nhu vẫn cảm thấy mình bị tụt dốc thảm hại.
Văn Nhu rõ ràng là đoàn trưởng quân đoàn số một của Đế Quốc, quản lý hàng triệu binh sĩ, giờ đây tinh thần lực sụp đổ 99%, chưa kể binh sĩ dưới quyền cũng chỉ còn lại hai, ba con gà mờ.
Ai nhìn vào cũng phải thốt lên một tiếng thảm hại!
Ngay lúc Văn Nhu đang suy nghĩ lung tung, hai con gà mờ bên kia có lẽ đã hoàn hồn từ nhan sắc chói lòa của Văn Nhu, lúc này mới nhớ ra mục đích họ đến tìm cô.
"À đúng rồi, chị Nhu, cuối cùng em và Gia Giai cũng tìm được chị rồi, bọn em muốn nói với chị, người của bọn em đã chặn được con trà xanh Khổng Phỉ Nhi cho chị. Hiện đã dồn nó vào nhà kho dụng cụ thể dục, đám A Bình và Lôi Lôi đang canh giữ ở cửa, đảm bảo con ả đó không thể ra ngoài!"
Em gái dễ xúc động - Đàm Ngọc Hoàn bên cạnh còn đang rưng rưng nước mắt, nhưng khi nói đến tin tức này lại lập tức hớn hở.
"Ai bảo nó dám giành đàn ông với chị Nhu, đúng là không biết trời cao đất dày! Vài lần trước đều để nó trốn thoát, lần này khó khăn lắm mới bắt được, chị Nhu phải dạy nó làm người mới vừa!"
Mập mạp ở kế bên cũng lên tiếng, giọng điệu đầy ‘chất’ giang hồ, thực sự trái ngược với vẻ ngoài ngây thơ, chất phác của cậu ta.
[A a a, đại boss ơi, đây là tình tiết quan trọng mà! Đây là lần đầu tiên nữ phụ bạch liên hoa Khổng Phỉ Nhi và nữ phụ chị đại đầu sỏ Văn Nhu xảy ra xung đột. Bỏ qua những chuyện khác không nói, đàn em của cô cũng không miêu tả sai về Khổng Phỉ Nhi, cô ta cũng là một cao thủ trà xanh đấy. Cô cho rằng lần này làm sao đàn em của cô chặn đường cô ta được chứ? Còn không phải vì cô ta chia tay nam chính, rõ ràng trong lòng thích nhưng lại không muốn hạ mình làm hòa mới cố ý để các cô chặn đường, sau đó nhân cơ hội nhắn tin cho nam chính Thích Thịnh đến cứu, rồi lại nhân cơ hội làm hòa!]
Hệ thống 666 tự động giải thích trong lòng Văn Nhu.
[Cô ta vẫn còn chút bản lĩnh, đáng tiếc là lúc đó nam chính đã vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình với nữ chính Ninh Tiếu sau khi cô ấy vô tình làm rơi kính. Tuy cậu ta đến cứu cô ta, nhưng lại không hề có ý định muốn quay lại với cô ta! Cơ mà đại boss à hiện tại cô đã làm rối tung cốt truyện lên rồi, cũng không biết sau này sẽ phát triển thế nào đây!]
Hệ thống 666 đầy lo lắng.
Nếu nó vẫn không thể ngăn cản phản diện Cố Tinh Nhượng và nữ phụ Văn Nhu đến với nhau, vậy liệu có thể đừng để kết cục quá thảm hại không? Nếu như sợi dây tơ hồng mà nó đã dày công vun đắp cho nam chính và nữ chính trong thế giới này lại bị cắt đứt, nó nghi ngờ rằng mình sẽ bị giáng chức xuống tận chân trời góc bể để dọn phân mất.
Hu hu.
Tuy chẳng quan tâm gì đến Khổng Phỉ Nhi hay nam chính, nhưng nhìn thấy một cô gái yếu đuối bị giam, tấm lòng vốn được giáo dục bao năm phải yêu thương kẻ yếu của Văn Nhu không thể chịu đựng được nữa. Cô theo sau hai tên đàn em phăm phăm tiến về trước cửa phòng dụng cụ thể dục đang có bảy, tám nữ sinh canh gác.
Gần như vừa nghe được hai chữ chị Nhu từ bên ngoài, nữ sinh ngồi xổm trong phòng tối nắm chặt điện thoại di động trong tay.
Mười phút trước, cô ta đã nhắn tin cho Thích Thịnh, chỉ cần cậu ta còn chút tình cảm với cô ta thì nhất định sẽ đến cứu cô ta. Khi đó khuôn mặt xấu xí của Văn Nhu sẽ càng làm tôn lên sự yếu đuối và bất lực của cô ta. Cô ta không tin Thích Thịnh có thể bỏ rơi mình như vậy. Đến lúc đó chỉ cần cậu ta cho cô ta một cơ hội, việc hàn gắn lại chỉ là chuyện nhỏ.
Khóe môi nữ sinh khẽ cong lên đầy mãn nguyện.
Nhưng ai ngờ, ngay giây tiếp theo cánh cửa đóng chặt trước mặt bỗng bị ai đó đá tung từ bên ngoài, một cô gái cột mái tóc đuôi ngựa, dung mạo thanh tú xuất hiện. Tự dưng có một cô gái tóc đỏ nhan sắc không thua Khổng Phỉ Nhi, thậm chí còn xinh đẹp hơn đang khoanh tay dựa vào cửa, hất cằm về phía cô ta.
"Ra đây."
Nói xong, chờ mãi không thấy cô gái bên trong có động tĩnh gì, Văn Nhu ngạc nhiên quay đầu nhìn người bên trong: "Không ra à? Hay là cậu thích ở trong đó, vậy tùy cậu."
Lần thứ ba xác nhận giọng nói quen thuộc này, Khổng Phỉ Nhi mới kinh ngạc nhận ra cô gái xinh đẹp trước mặt không ai khác chính là Văn Nhu, kẻ lỗi mốt không theo kịp thời đại ngày nay!
Sau một hồi ngẩn người, cô ta mới bàng hoàng nhớ lại kế hoạch của mình. Không đúng, sao người này đột nhiên không theo cốt truyện rồi? Đã nhốt cô ta lại rồi, sao không đánh cô ta vài cái, mắng cô ta vài câu, đá cô ta vài cú, cứ thế... cứ thế thả cô ta đi, vậy thì cô ta phải diễn tiếp vở kịch này như thế nào?
Thích Thịnh đến rồi, nhìn thấy cô ta bình an vô sự, cô ta còn làm sao giả vờ yếu đuối nép vào lòng cậu ta khóc lóc được nữa!
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.
Vừa nhắc Thích Thịnh, Khổng Phỉ Nhi đã nhìn thấy đám nam sinh do cậu ta dẫn đầu đi đến gần sân bóng rổ.
Thấy đối phương thực sự đến đây, mắt Khổng Phỉ Nhi sáng lên, cô ta biết cậu ta không thể buông bỏ mình, cố nặn ra hai giọt nước mắt: "Thích..."
Cô ta vừa mới thốt lên thì thấy Thích Thịnh và đám anh em của cậu ta vốn đang vênh váo, lúc bắt gặp cô gái có mái tóc đỏ rực kia, thậm chí còn không cần nhìn kĩ mặt đã vội vàng quay xe.
Làm phiền rồi!
Vừa đứng trên bậc thềm suy nghĩ về việc lớp học của mình ở đâu, cô bỗng cảm nhận được một đòn tấn công nhẹ từ phía sau. Theo phản xạ tự nhiên, Văn Nhu không chút do dự tóm lấy kẻ sau lưng và ấn mạnh xuống bụi hoa đỗ quyên bên cạnh, nắm chặt tay nhắm thẳng vào cằm đối phương mà đấm xuống.
"Á!"
Cú đấm của Văn Nhu chưa kịp chạm vào da thịt của người kia thì cô đã nghe tiếng thét như lợn cắt tiết vang lên từ miệng nữ sinh gầy gò trước mặt.
Nhíu mày lắng nghe một lúc, thấy cô gái nước mắt giàn giụa, sắc mặt nhợt nhạt, vẻ mặt hoảng sợ tột cùng.
Không cảm nhận được bất kỳ sự uy hiếp nào, Văn Nhu nhẹ nhàng thở phào, đưa tay vỗ nhẹ lên mặt đối phương.
"Không có đánh cậu, la to như vậy làm gì?"
Em gái bị vỗ một cái giật mình, lập tức gào thét càng to hơn, làm Văn Nhu nghi ngờ có phải lúc nãy mình đã ra tay quá mạnh hay không...
Ngay lúc đó, một tiếng thở hổn hển đột nhiên truyền đến từ phía sau Văn Nhu, cách cũng khá gần.
Văn Nhu đang bực mình, ngoảnh lại thì nhìn thấy một nam sinh mập mạp trắng trẻo chưa cao bằng cô, vừa leo lên cầu thang phòng y tế, ngẩng đầu nhìn thấy cô, đầu tiên là vui mừng, sau đó lại ngẩn người, tiếp theo trong mắt đầy vẻ do dự.
Phải một phút sau, nhóc mập mạp mới gọi thử: "Nhu... Chị Nhu?"
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Văn Nhu nhướng mày, chưa kịp phản ứng thì em gái gầy gò trước đó bị cô hất ngã dúi dụi vào bụi hoa đỗ quyên lại lập tức nín khóc, kinh ngạc nhảy dựng lên: "Chị Nhu!"
Giọng nói của em gái này vẫn vang dội như vậy.
Văn Nhu xoa xoa lỗ tai vừa bị tiếng hét làm cho ù ù. Cô nghiêng đầu nhìn sang: "Sao vậy?"
Em gái và mập mạp nghe Văn Nhu thừa nhận thật thì lấy làm ngạc nhiên lắm, trong nội tâm khinh bỉ hiếm có khi nào cùng chung suy nghĩ với nhau, đó là…
Đù má, chị gái xinh đẹp này là?
Là chị Nhu à?
Đây là chị Nhu theo phong cách đầu xanh đầu đỏ* nửa mùa đã lỗi thời nhiều năm rồi nhưng vẫn coi đó là mốt, từ khi nhập học đến giờ lúc nào cũng để quả đầu đỏ cháy, đồng phục học sinh màu xanh trắng thì luộm thuộm, khuôn mặt trang điểm đậm không thấy rõ tướng mạo thật và vô cùng yêu thích các loại son môi tông màu chết chóc như đỏ hồng, hồng tím, hồng phấn, cùng với hàng mi dài đến mức trời nóng cũng có thể lấy xuống để làm quạt???
*Giống quả đầu năm nào HKT để hot rần rần xứ Việt lẫn Trung.
Tại sao họ lại không tin chứ?
Ngay lúc hai người đang tò mò nhìn ngắm làn da trắng mịn, đôi mắt phượng và chiếc mũi cao của Văn Nhu, thì Văn Nhu cũng từ hệ thống 666 biết được hai người này không phải ai khác, chính là hai tên tay sai trung thành nhất của nguyên chủ.
Nam sinh mập mạp trắng trẻo tên là Bành Gia Giai, ngày thường không có sở thích gì khác ngoài ăn uống; cô gái gầy gò tên là Đàm Ngọc Hoàn, cũng chẳng có sở thích gì khác, chỉ thích giảm béo.
Hai người này vừa mới nhập học đã bị nguyên chủ nhìn thấy tiềm năng và thu nạp làm đàn em. Nguyên chủ bảo họ đi hướng đông họ không dám đi hướng tây, bảo họ đánh chó họ không dám đuổi gà, ngày ngày theo sau nguyên chủ, chỉ loay hoay lập hội nhóm nhỏ trong trường học, không chịu học hành tử tế.
Thậm chí sau này gia đình nguyên chủ phá sản, những bạn khác vốn bằng mặt không bằng lòng với sự hào phóng của cô đã xa lánh hết, có những kẻ ác ý còn lên tiếng đặt điều, thế mà hai người này vẫn không bỏ cô. Thậm chí đến khi nguyên chủ mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, nằm trên giường thoi thóp, bọn họ gặp cô, lời đầu tiên thốt ra cũng là tiếng "chị Nhu" nghẹn ngào.
Nghĩ đến đây, dù không có chê trách gì với hai đứa trẻ ngây thơ này, Văn Nhu vẫn cảm thấy mình bị tụt dốc thảm hại.
Văn Nhu rõ ràng là đoàn trưởng quân đoàn số một của Đế Quốc, quản lý hàng triệu binh sĩ, giờ đây tinh thần lực sụp đổ 99%, chưa kể binh sĩ dưới quyền cũng chỉ còn lại hai, ba con gà mờ.
Ai nhìn vào cũng phải thốt lên một tiếng thảm hại!
Ngay lúc Văn Nhu đang suy nghĩ lung tung, hai con gà mờ bên kia có lẽ đã hoàn hồn từ nhan sắc chói lòa của Văn Nhu, lúc này mới nhớ ra mục đích họ đến tìm cô.
"À đúng rồi, chị Nhu, cuối cùng em và Gia Giai cũng tìm được chị rồi, bọn em muốn nói với chị, người của bọn em đã chặn được con trà xanh Khổng Phỉ Nhi cho chị. Hiện đã dồn nó vào nhà kho dụng cụ thể dục, đám A Bình và Lôi Lôi đang canh giữ ở cửa, đảm bảo con ả đó không thể ra ngoài!"
Em gái dễ xúc động - Đàm Ngọc Hoàn bên cạnh còn đang rưng rưng nước mắt, nhưng khi nói đến tin tức này lại lập tức hớn hở.
"Ai bảo nó dám giành đàn ông với chị Nhu, đúng là không biết trời cao đất dày! Vài lần trước đều để nó trốn thoát, lần này khó khăn lắm mới bắt được, chị Nhu phải dạy nó làm người mới vừa!"
Mập mạp ở kế bên cũng lên tiếng, giọng điệu đầy ‘chất’ giang hồ, thực sự trái ngược với vẻ ngoài ngây thơ, chất phác của cậu ta.
[A a a, đại boss ơi, đây là tình tiết quan trọng mà! Đây là lần đầu tiên nữ phụ bạch liên hoa Khổng Phỉ Nhi và nữ phụ chị đại đầu sỏ Văn Nhu xảy ra xung đột. Bỏ qua những chuyện khác không nói, đàn em của cô cũng không miêu tả sai về Khổng Phỉ Nhi, cô ta cũng là một cao thủ trà xanh đấy. Cô cho rằng lần này làm sao đàn em của cô chặn đường cô ta được chứ? Còn không phải vì cô ta chia tay nam chính, rõ ràng trong lòng thích nhưng lại không muốn hạ mình làm hòa mới cố ý để các cô chặn đường, sau đó nhân cơ hội nhắn tin cho nam chính Thích Thịnh đến cứu, rồi lại nhân cơ hội làm hòa!]
Hệ thống 666 tự động giải thích trong lòng Văn Nhu.
[Cô ta vẫn còn chút bản lĩnh, đáng tiếc là lúc đó nam chính đã vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình với nữ chính Ninh Tiếu sau khi cô ấy vô tình làm rơi kính. Tuy cậu ta đến cứu cô ta, nhưng lại không hề có ý định muốn quay lại với cô ta! Cơ mà đại boss à hiện tại cô đã làm rối tung cốt truyện lên rồi, cũng không biết sau này sẽ phát triển thế nào đây!]
Hệ thống 666 đầy lo lắng.
Nếu nó vẫn không thể ngăn cản phản diện Cố Tinh Nhượng và nữ phụ Văn Nhu đến với nhau, vậy liệu có thể đừng để kết cục quá thảm hại không? Nếu như sợi dây tơ hồng mà nó đã dày công vun đắp cho nam chính và nữ chính trong thế giới này lại bị cắt đứt, nó nghi ngờ rằng mình sẽ bị giáng chức xuống tận chân trời góc bể để dọn phân mất.
Hu hu.
Tuy chẳng quan tâm gì đến Khổng Phỉ Nhi hay nam chính, nhưng nhìn thấy một cô gái yếu đuối bị giam, tấm lòng vốn được giáo dục bao năm phải yêu thương kẻ yếu của Văn Nhu không thể chịu đựng được nữa. Cô theo sau hai tên đàn em phăm phăm tiến về trước cửa phòng dụng cụ thể dục đang có bảy, tám nữ sinh canh gác.
Gần như vừa nghe được hai chữ chị Nhu từ bên ngoài, nữ sinh ngồi xổm trong phòng tối nắm chặt điện thoại di động trong tay.
Mười phút trước, cô ta đã nhắn tin cho Thích Thịnh, chỉ cần cậu ta còn chút tình cảm với cô ta thì nhất định sẽ đến cứu cô ta. Khi đó khuôn mặt xấu xí của Văn Nhu sẽ càng làm tôn lên sự yếu đuối và bất lực của cô ta. Cô ta không tin Thích Thịnh có thể bỏ rơi mình như vậy. Đến lúc đó chỉ cần cậu ta cho cô ta một cơ hội, việc hàn gắn lại chỉ là chuyện nhỏ.
Khóe môi nữ sinh khẽ cong lên đầy mãn nguyện.
Nhưng ai ngờ, ngay giây tiếp theo cánh cửa đóng chặt trước mặt bỗng bị ai đó đá tung từ bên ngoài, một cô gái cột mái tóc đuôi ngựa, dung mạo thanh tú xuất hiện. Tự dưng có một cô gái tóc đỏ nhan sắc không thua Khổng Phỉ Nhi, thậm chí còn xinh đẹp hơn đang khoanh tay dựa vào cửa, hất cằm về phía cô ta.
"Ra đây."
Nói xong, chờ mãi không thấy cô gái bên trong có động tĩnh gì, Văn Nhu ngạc nhiên quay đầu nhìn người bên trong: "Không ra à? Hay là cậu thích ở trong đó, vậy tùy cậu."
Lần thứ ba xác nhận giọng nói quen thuộc này, Khổng Phỉ Nhi mới kinh ngạc nhận ra cô gái xinh đẹp trước mặt không ai khác chính là Văn Nhu, kẻ lỗi mốt không theo kịp thời đại ngày nay!
Sau một hồi ngẩn người, cô ta mới bàng hoàng nhớ lại kế hoạch của mình. Không đúng, sao người này đột nhiên không theo cốt truyện rồi? Đã nhốt cô ta lại rồi, sao không đánh cô ta vài cái, mắng cô ta vài câu, đá cô ta vài cú, cứ thế... cứ thế thả cô ta đi, vậy thì cô ta phải diễn tiếp vở kịch này như thế nào?
Thích Thịnh đến rồi, nhìn thấy cô ta bình an vô sự, cô ta còn làm sao giả vờ yếu đuối nép vào lòng cậu ta khóc lóc được nữa!
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.
Vừa nhắc Thích Thịnh, Khổng Phỉ Nhi đã nhìn thấy đám nam sinh do cậu ta dẫn đầu đi đến gần sân bóng rổ.
Thấy đối phương thực sự đến đây, mắt Khổng Phỉ Nhi sáng lên, cô ta biết cậu ta không thể buông bỏ mình, cố nặn ra hai giọt nước mắt: "Thích..."
Cô ta vừa mới thốt lên thì thấy Thích Thịnh và đám anh em của cậu ta vốn đang vênh váo, lúc bắt gặp cô gái có mái tóc đỏ rực kia, thậm chí còn không cần nhìn kĩ mặt đã vội vàng quay xe.
Làm phiền rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.