Chương 49:
Đường Mật
22/09/2024
Mặc dù chuyện của Văn Nhu và Cố Tinh Nhượng hay đấy, nhưng đối với đám thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi mà nói thì cơm vẫn có sức hấp dẫn hơn.
Vì thế chẳng mấy chốc, ngoại trừ một số học sinh chăm chỉ trong lớp đang ngồi nghiêm túc ghi chép, những người khác đã chạy đi lấy cơm.
Chỗ ngồi ở hàng cuối của lớp học lại nằm phía trong cùng cạnh cửa sổ.
Văn Nhu biết mình lại làm hỏng việc rồi, ủ rũ cúi đầu nom Cố Tinh Nhượng đang nước mắt đầy mặt, chợt như nhớ ra điều gì, hai mắt sáng lên, vẻ mặt nịnh nọt tiến lại gần thiếu niên bên cạnh nói gì đó, đồng thời lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt đối phương: "... Có được không?"
Vì ở rất xa nên Ninh Tiếu chỉ nghe được ba chữ mềm như bông ấy.
Cảnh này khiến cô nữ sinh mặc đồng phục rộng thùng thình bỗng ôm chặt hộp cơm bằng nhôm trong lòng, mắt lóe lên vẻ chán nản và thất vọng.
Ôi, lần trước đã làm phiền người ta, lần này không thể không biết điều như thế được.
Mặc dù rất biết ơn nữ thần đã cứu mình nhưng tình yêu của người ta chắc chắn quan trọng hơn.
Ninh Tiểu Tiếu, mi phải biết thức thời, ăn được bao nhiêu hộp cơm thì ăn, cho đến khi không ăn được nữa thì thôi.
Sau khi thầm tự động viên bản thân, cô gái cầm chiếc túi bảo vệ môi trường màu xanh của mình lên rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Nhưng vừa đi tới cửa sau lớp học, cô gái va rất mạnh vào ai khiến kính mắt rơi ra, mũi thì đau nhức.
Văn Nhu nghe thấy một tiếng kêu nhỏ, theo bản năng quay đầu lại, phát hiện cửa sau không có người, bấy giờ cô lại chuyển sự chú ý về phía Cố Tinh Nhượng trước mặt: "... Đi thôi đi thôi, Tinh Tinh, cùng tớ đến căng tin đi, nghe người ta nói đồ ăn ở căng tin rất ngon, coi như tớ đền bù cho cậu! Đi nào, đi nào, tớ vô cùng muốn ăn trưa với cậu đấy! Hay là cậu vẫn còn giận tớ, không chịu tha thứ cho tớ... Trời ạ, tớ buồn lắm đấy!”
Vừa nói, Văn Nhu vừa cúi đầu bụm kín mặt, dòm vẻ mặt Cố Tinh Nhượng qua kẽ hở ngón tay.
Bởi vì đã có kinh nghiệm, xưa nay Cố Tinh Nhượng vốn luôn rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác làm gì có chuyện không nhìn ra người trước mặt rõ ràng đang giả vờ.
Lời từ chối rành rành đã đến bên môi nhưng lúc nói ra lại biến thành một chữ “Ừ”.
Vừa nhận được sự đồng ý Cố Tinh Nhượng, Văn Nhu lập tức ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ.
Đúng như Cố Tinh Nhượng đoán, trên mặt cô chẳng hề có chút khó chịu nào, cô kéo tay áo anh chạy về phía căng tin trường học.
Sau khi Văn Nhu và Cố Tinh Nhượng rời đi, Ninh Tiếu đang trốn trong góc mới thở phào một hơi, sau đó nhanh chóng buông góc áo chàng trai đang nắm trong tay ra, lắp bắp nói: "Ừm... Xin lỗi, tôi thực sự... Xin lỗi, hy vọng cậu đừng để bụng..."
Vừa nói, mặt cô gái vừa đỏ bừng.
Lần này cuối cùng Thích Thịnh cũng thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp ẩn sau cặp kính gọng đen dày cộp của cô gái thích cúi đầu kia, bởi vì Văn Nhu và Cố Tinh Nhượng mà cậu ta đã nín nhịn cả buổi sáng nhưng lúc này chẳng biết tại sao lại bay biến mất tăm.
"Không sao."
Chàng trai cười đáp lại.
Nhìn thấy nụ cười của cậu ta, Ninh Tiếu hơi giật mình, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn.
Văn Nhu chẳng hề hay biết về việc bong bóng hường phấn giữa nam nữ chính đã chớm nở, lúc này cô đang hết lòng hết dạ chuẩn bị đồ ăn cho Cố Tinh Nhượng.
Vì ăn phải mù tạt nên miệng hơi khó chịu, Cố Tinh Nhượng đành vào nhà vệ sinh súc miệng, lúc đi ra thì thấy hầu như tất cả mọi người trong căng tin không hẹn mà cùng nhìn về một hướng, cảnh này khiến nội tâm thiếu niên trong một thoáng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, vừa tiến lên phía trước hai bước, Cố Tinh Nhượng đã thấy Văn Nhu đang ngồi ở bàn ăn, trước mặt là hai bàn đầy ắp đồ ăn.
Anh biết sẽ thế này mà!
Khóe miệng Cố Tinh Nhượng co giật.
Hiểu biết về sự đền bù của đối phương hoàn toàn khác với những gì anh nghĩ!
Cố Tinh Nhượng nhắm mắt, không khỏi nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng lần trước bị Văn Nhu bón trong vườn trúc, tuy vẫn chưa ăn nhưng bóng ma tâm lý còn đó chẳng hiểu sao khiến bụng dạ thiếu niên cảm thấy nôn nao, da đầu tê dại.
Cố Tinh Nhượng vô thức nhìn quanh, còn chưa tìm được cửa hông để lặng lẽ rời đi thì Văn Nhu đã nhìn thấy anh, vui vẻ vẫy tay với anh: "Tinh Tinh, Tinh Tinh, tớ ở đây, thấy không? Mau tới đây!"
Tiếng hô khiến cặp mắt của hầu hết mọi người trong căng tin đều đổ dồn vào Cố Tinh Nhượng.
Sắc mặt thiếu niên cứng đờ, Văn Nhu tiến lên kéo anh ngồi vào bàn.
Nhìn đồ ăn trên hai bàn lớn, Cố Tinh Nhượng nuốt khan, nói: "Sao gọi nhiều món thế?"
Ngay cả mấy món chính như mì xào, malatang và mì Lan Châu cũng có đủ, mà họ chỉ có hai người…
Trong một thoáng, Cố Tinh Nhượng cảm thấy nếu bị Văn Nhu cho ăn ở nơi đông người qua lại như căng tin thì đời anh coi như chấm hết.
Anh thà ăn hết phần sushi mù tạt mười mấy miếng của Văn Nhu rồi chết quách đi còn hơn.
Ngay lúc Cố Tinh Nhượng đang nghiêm túc suy nghĩ xem mười mấy miếng mù tạt có thể kết liễu mạng mình hay không thì giọng nói trong trẻo của Văn Nhu vang lên bên tai anh: "Đương nhiên là để Tinh Tinh có thể nếm thử mỗi một món ăn, đây là lần đầu tiên Tinh Tinh đi ăn cùng tớ, tớ phải khiến Tinh Tinh có ấn tượng sâu đậm khó quên nhất.”
Chuyện này đúng là sâu đậm khó quên.
Hơn nữa, cảm giác vừa xúc động lại vừa tuyệt vọng phức tạp trong lòng anh là sao?
Phần phản diện trong nội tâm Cố Tinh Nhượng hơi đau đầu ôm trán, hít một hơi thật sâu.
“Vậy cậu có biết trong căng tin của trường THPT Thanh Xuyên tuyệt đối không được phép lãng phí, từ trước đến nay đều là ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu. Nội quy nhà trường quy định lãng phí bao nhiêu ở căng tin thì sẽ bị phạt dọn dẹp vệ sinh căng tin bấy nhiêu ngày."
Cố Tinh Nhượng nghiêm túc giải thích.
"Ôi chao, không sao đâu không sao đâu, đừng lo, chắc chắn sẽ ăn hết mà."
Văn Nhu tùy ý khoát tay.
Nhiều đồ ăn như thế, hai người…
Cố Tinh Nhượng thật sự bị sự lạc quan mù quáng của cô đánh bại, đồng thời lòng thầm quyết định, cho dù đối phương dùng vũ lực uy hiếp thế nào, anh tuyệt đối sẽ không nôn mửa ở nơi công cộng như căng tin, cùng lắm thì anh sẽ giúp cô cùng nhau dọn dẹp vệ sinh.
Vì vậy sau khi ăn xong, thiếu niên hít một hơi thật sâu vừa định dùng tình cảm và lý lẽ nói rõ ràng với cô rằng anh thực sự không thể ăn được để thuyết phục Văn Nhu.
Cố Tinh Nhượng không kịp kinh ngạc nhìn cô gái gầy gò ngồi bên cạnh bỗng chốc ăn với tốc độ cực kỳ nhanh.
Hết đĩa này đến đĩa khác, dù đã ăn rất nhiều nhưng dạ dày của cô giống như thông với hố đen vũ trụ, từ đầu đến cuối chưa từng thấy phình lên.
Chưa kể Cố Tinh Nhượng sửng sốt, ngay cả đám học sinh khác đến căng tin ăn cơm cũng giật mình, thậm chí quên cả đồ ăn trên đĩa mà chỉ ngơ ngác nhìn Văn Nhu ăn.
Đến tận khi một mình cô quét sạch đồ ăn trên hai bàn, dọn dẹp bát đĩa mang đi rửa, ngọt ngào cảm ơn cô đầu bếp trong căng tin rồi kéo Cố Tinh Nhượng ánh mắt đờ đẫn rời đi, bấy giờ họ mới chợt tỉnh táo lại.
Sau đó họ thậm chí chẳng thèm ăn cơm, bắt đầu thảo luận trên diễn đàn về chuyện lạ vừa mới xảy ra.
Bởi vì sự xuất hiện của Văn Nhu, gần đây trên diễn đàn của trường THPT Thanh Xuyên tràn ngập các bài viết thảo luận về cô, từ sự thay đổi tính tình đến khí chất chị đại hiện tại cho đến việc cô công khai theo đuổi Cố Tinh Nhượng quái gở, cộng thêm sức ăn khủng bố ngày hôm nay…
Có thể nói, trên diễn đàn Thanh Xuyên hôm nay, hai chữ Văn Nhu có nghĩa là nhiệt tình tiến về trước, chỉ cần sử dụng hai chữ này, bài nào bài nấy cũng bị oanh tạc chỉ trong hai phút đồng hồ.
Còn bên này, Cố Tinh Nhượng bị kéo ra ngoài, gió thổi qua làm đầu óc trống rỗng của thiếu niên bấy giờ mới tỉnh táo lại.
Rồi cứ vậy nắm lấy cánh tay của Văn Nhu, cẩn thận quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới.
Văn Nhu bị anh nhìn mà ngơ ngác, cô cũng tự ngó lại mình theo anh, đồng thời tò mò hỏi: "Sao vậy? Tinh Tinh..."
Nghe thấy câu hỏi của Văn Nhu, Cố Tinh Nhượng mới chậm rãi buông tay đối phương, hơi cụp mắt xuống, áp chế sự dao động dữ dội trong lòng, nhưng khi mở miệng vẫn lộ ra vẻ bực bội và bất an.
"Cậu còn hỏi tôi? Cậu biết mình vừa làm gì không? Ăn nhiều như thế không thấy khó chịu à? Mấy thứ đó lãng phí thì lãng phí, cùng lắm thì tôi sẽ dọn dẹp với cậu! Còn gắng ăn hết, no đến tức bụng thì cậu mới là người khó chịu có biết không hả? Còn nữa, nếu cậu thực sự không ăn được thì không biết gọi tôi chia sẻ gánh nặng à? Chẳng phải lúc trước cậu giỏi đe dọa người khác lắm mà? Sao đột nhiên hôm nay lại…”
Cố Tinh Nhượng trước nay chưa từng nhiều lời như vậy, anh vừa nói vừa ngẩng phắt lên, bắt gặp đôi mắt sáng ngời long lanh của Văn Nhu, môi khẽ mấp máy mãi chẳng thốt được câu nào.
Anh không có gì để nói, nhưng Văn Nhu thì có điều muốn nói.
"Tinh Tinh, cậu tức giận như vậy là vì lo lắng cho tớ à? Lo tớ cố gượng sẽ khó chịu đúng không?"
Tâm tình Văn Nhu vui vẻ hỏi.
Cố Tinh Nhượng nghe vậy, đồng tử hơi co lại, sau đó lập tức siết chặt nắm tay, xoay người đi về phía trước.
"Này, Tinh Tinh, cậu đừng đi, cậu nói đi, nói đi mà, tớ đang nghe cậu nói, tớ thích nghe cậu nói chuyện, nghe cậu quan tâm đến tớ lại càng thích."
Cố Tinh Nhượng chỉ ước gì được tốc biến khỏi đây.
"Thật ra tớ không sao, từ nhỏ sức ăn của tớ đã lớn thế rồi, hơn nữa gần đây sức khỏe hơi không tốt, chỉ khi cần bổ sung dinh dưỡng mới ăn hơi nhiều, thực tế thì không có vấn đề gì cả, Tinh Tinh cậu đừng lo!"
"Tôi không…"
Cố Tinh Nhượng cố cãi, cô khỏe mạnh đến mức có thể tay không đánh chết một con trâu, anh thật sự không cảm thấy sức khỏe cô có vấn đề.
"Ôi chao, lo cho tớ thôi mà, có gì phải xấu hổ? Cậu đấy, dễ thẹn, đến quan tâm người ta mà cũng quái lạ như thế. Là do tớ hiểu sự xấu hổ của cậu thôi chứ nếu là người khác thì đã hiểu lầm cậu từ lâu rồi.”
"Tôi lại cảm ơn cậu quá!"
Cố Tinh Nhượng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ha ha ha, đừng khách sáo, cậu là người tớ thích, tớ luôn có thể hiểu được sự xấu hổ của cậu, như thế mới đúng là bạn gái chứ!"
Văn Nhu giơ tay vỗ lưng Cố Tinh Nhượng hai cái.
"Khụ khụ... Không cần!"
Cố Tinh Nhượng suýt chút bị cô đánh nội thương.
"Gì cơ?"
"Tôi nói tạm thời tôi không muốn có bạn gái."
"Không cần giải thích, tớ biết cậu xấu hổ!"
Văn Như nhẹ nhàng dùng vai đụng thiếu niên bên cạnh, sau đó trơ mắt nhìn thiếu niên bị hất văng vào bụi cỏ ba lá cạnh đó, đầu cắm sâu vào đám cỏ rậm rạp.
Xung quanh tự nhiên trở nên im ắng đến đáng sợ.
Văn Nhu: "..." Tiêu thật rồi.
Cố Tinh Nhượng: "..."
Tôi đã làm nên tội tình gì!
Vì thế chẳng mấy chốc, ngoại trừ một số học sinh chăm chỉ trong lớp đang ngồi nghiêm túc ghi chép, những người khác đã chạy đi lấy cơm.
Chỗ ngồi ở hàng cuối của lớp học lại nằm phía trong cùng cạnh cửa sổ.
Văn Nhu biết mình lại làm hỏng việc rồi, ủ rũ cúi đầu nom Cố Tinh Nhượng đang nước mắt đầy mặt, chợt như nhớ ra điều gì, hai mắt sáng lên, vẻ mặt nịnh nọt tiến lại gần thiếu niên bên cạnh nói gì đó, đồng thời lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt đối phương: "... Có được không?"
Vì ở rất xa nên Ninh Tiếu chỉ nghe được ba chữ mềm như bông ấy.
Cảnh này khiến cô nữ sinh mặc đồng phục rộng thùng thình bỗng ôm chặt hộp cơm bằng nhôm trong lòng, mắt lóe lên vẻ chán nản và thất vọng.
Ôi, lần trước đã làm phiền người ta, lần này không thể không biết điều như thế được.
Mặc dù rất biết ơn nữ thần đã cứu mình nhưng tình yêu của người ta chắc chắn quan trọng hơn.
Ninh Tiểu Tiếu, mi phải biết thức thời, ăn được bao nhiêu hộp cơm thì ăn, cho đến khi không ăn được nữa thì thôi.
Sau khi thầm tự động viên bản thân, cô gái cầm chiếc túi bảo vệ môi trường màu xanh của mình lên rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Nhưng vừa đi tới cửa sau lớp học, cô gái va rất mạnh vào ai khiến kính mắt rơi ra, mũi thì đau nhức.
Văn Nhu nghe thấy một tiếng kêu nhỏ, theo bản năng quay đầu lại, phát hiện cửa sau không có người, bấy giờ cô lại chuyển sự chú ý về phía Cố Tinh Nhượng trước mặt: "... Đi thôi đi thôi, Tinh Tinh, cùng tớ đến căng tin đi, nghe người ta nói đồ ăn ở căng tin rất ngon, coi như tớ đền bù cho cậu! Đi nào, đi nào, tớ vô cùng muốn ăn trưa với cậu đấy! Hay là cậu vẫn còn giận tớ, không chịu tha thứ cho tớ... Trời ạ, tớ buồn lắm đấy!”
Vừa nói, Văn Nhu vừa cúi đầu bụm kín mặt, dòm vẻ mặt Cố Tinh Nhượng qua kẽ hở ngón tay.
Bởi vì đã có kinh nghiệm, xưa nay Cố Tinh Nhượng vốn luôn rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác làm gì có chuyện không nhìn ra người trước mặt rõ ràng đang giả vờ.
Lời từ chối rành rành đã đến bên môi nhưng lúc nói ra lại biến thành một chữ “Ừ”.
Vừa nhận được sự đồng ý Cố Tinh Nhượng, Văn Nhu lập tức ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ.
Đúng như Cố Tinh Nhượng đoán, trên mặt cô chẳng hề có chút khó chịu nào, cô kéo tay áo anh chạy về phía căng tin trường học.
Sau khi Văn Nhu và Cố Tinh Nhượng rời đi, Ninh Tiếu đang trốn trong góc mới thở phào một hơi, sau đó nhanh chóng buông góc áo chàng trai đang nắm trong tay ra, lắp bắp nói: "Ừm... Xin lỗi, tôi thực sự... Xin lỗi, hy vọng cậu đừng để bụng..."
Vừa nói, mặt cô gái vừa đỏ bừng.
Lần này cuối cùng Thích Thịnh cũng thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp ẩn sau cặp kính gọng đen dày cộp của cô gái thích cúi đầu kia, bởi vì Văn Nhu và Cố Tinh Nhượng mà cậu ta đã nín nhịn cả buổi sáng nhưng lúc này chẳng biết tại sao lại bay biến mất tăm.
"Không sao."
Chàng trai cười đáp lại.
Nhìn thấy nụ cười của cậu ta, Ninh Tiếu hơi giật mình, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn.
Văn Nhu chẳng hề hay biết về việc bong bóng hường phấn giữa nam nữ chính đã chớm nở, lúc này cô đang hết lòng hết dạ chuẩn bị đồ ăn cho Cố Tinh Nhượng.
Vì ăn phải mù tạt nên miệng hơi khó chịu, Cố Tinh Nhượng đành vào nhà vệ sinh súc miệng, lúc đi ra thì thấy hầu như tất cả mọi người trong căng tin không hẹn mà cùng nhìn về một hướng, cảnh này khiến nội tâm thiếu niên trong một thoáng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, vừa tiến lên phía trước hai bước, Cố Tinh Nhượng đã thấy Văn Nhu đang ngồi ở bàn ăn, trước mặt là hai bàn đầy ắp đồ ăn.
Anh biết sẽ thế này mà!
Khóe miệng Cố Tinh Nhượng co giật.
Hiểu biết về sự đền bù của đối phương hoàn toàn khác với những gì anh nghĩ!
Cố Tinh Nhượng nhắm mắt, không khỏi nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng lần trước bị Văn Nhu bón trong vườn trúc, tuy vẫn chưa ăn nhưng bóng ma tâm lý còn đó chẳng hiểu sao khiến bụng dạ thiếu niên cảm thấy nôn nao, da đầu tê dại.
Cố Tinh Nhượng vô thức nhìn quanh, còn chưa tìm được cửa hông để lặng lẽ rời đi thì Văn Nhu đã nhìn thấy anh, vui vẻ vẫy tay với anh: "Tinh Tinh, Tinh Tinh, tớ ở đây, thấy không? Mau tới đây!"
Tiếng hô khiến cặp mắt của hầu hết mọi người trong căng tin đều đổ dồn vào Cố Tinh Nhượng.
Sắc mặt thiếu niên cứng đờ, Văn Nhu tiến lên kéo anh ngồi vào bàn.
Nhìn đồ ăn trên hai bàn lớn, Cố Tinh Nhượng nuốt khan, nói: "Sao gọi nhiều món thế?"
Ngay cả mấy món chính như mì xào, malatang và mì Lan Châu cũng có đủ, mà họ chỉ có hai người…
Trong một thoáng, Cố Tinh Nhượng cảm thấy nếu bị Văn Nhu cho ăn ở nơi đông người qua lại như căng tin thì đời anh coi như chấm hết.
Anh thà ăn hết phần sushi mù tạt mười mấy miếng của Văn Nhu rồi chết quách đi còn hơn.
Ngay lúc Cố Tinh Nhượng đang nghiêm túc suy nghĩ xem mười mấy miếng mù tạt có thể kết liễu mạng mình hay không thì giọng nói trong trẻo của Văn Nhu vang lên bên tai anh: "Đương nhiên là để Tinh Tinh có thể nếm thử mỗi một món ăn, đây là lần đầu tiên Tinh Tinh đi ăn cùng tớ, tớ phải khiến Tinh Tinh có ấn tượng sâu đậm khó quên nhất.”
Chuyện này đúng là sâu đậm khó quên.
Hơn nữa, cảm giác vừa xúc động lại vừa tuyệt vọng phức tạp trong lòng anh là sao?
Phần phản diện trong nội tâm Cố Tinh Nhượng hơi đau đầu ôm trán, hít một hơi thật sâu.
“Vậy cậu có biết trong căng tin của trường THPT Thanh Xuyên tuyệt đối không được phép lãng phí, từ trước đến nay đều là ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu. Nội quy nhà trường quy định lãng phí bao nhiêu ở căng tin thì sẽ bị phạt dọn dẹp vệ sinh căng tin bấy nhiêu ngày."
Cố Tinh Nhượng nghiêm túc giải thích.
"Ôi chao, không sao đâu không sao đâu, đừng lo, chắc chắn sẽ ăn hết mà."
Văn Nhu tùy ý khoát tay.
Nhiều đồ ăn như thế, hai người…
Cố Tinh Nhượng thật sự bị sự lạc quan mù quáng của cô đánh bại, đồng thời lòng thầm quyết định, cho dù đối phương dùng vũ lực uy hiếp thế nào, anh tuyệt đối sẽ không nôn mửa ở nơi công cộng như căng tin, cùng lắm thì anh sẽ giúp cô cùng nhau dọn dẹp vệ sinh.
Vì vậy sau khi ăn xong, thiếu niên hít một hơi thật sâu vừa định dùng tình cảm và lý lẽ nói rõ ràng với cô rằng anh thực sự không thể ăn được để thuyết phục Văn Nhu.
Cố Tinh Nhượng không kịp kinh ngạc nhìn cô gái gầy gò ngồi bên cạnh bỗng chốc ăn với tốc độ cực kỳ nhanh.
Hết đĩa này đến đĩa khác, dù đã ăn rất nhiều nhưng dạ dày của cô giống như thông với hố đen vũ trụ, từ đầu đến cuối chưa từng thấy phình lên.
Chưa kể Cố Tinh Nhượng sửng sốt, ngay cả đám học sinh khác đến căng tin ăn cơm cũng giật mình, thậm chí quên cả đồ ăn trên đĩa mà chỉ ngơ ngác nhìn Văn Nhu ăn.
Đến tận khi một mình cô quét sạch đồ ăn trên hai bàn, dọn dẹp bát đĩa mang đi rửa, ngọt ngào cảm ơn cô đầu bếp trong căng tin rồi kéo Cố Tinh Nhượng ánh mắt đờ đẫn rời đi, bấy giờ họ mới chợt tỉnh táo lại.
Sau đó họ thậm chí chẳng thèm ăn cơm, bắt đầu thảo luận trên diễn đàn về chuyện lạ vừa mới xảy ra.
Bởi vì sự xuất hiện của Văn Nhu, gần đây trên diễn đàn của trường THPT Thanh Xuyên tràn ngập các bài viết thảo luận về cô, từ sự thay đổi tính tình đến khí chất chị đại hiện tại cho đến việc cô công khai theo đuổi Cố Tinh Nhượng quái gở, cộng thêm sức ăn khủng bố ngày hôm nay…
Có thể nói, trên diễn đàn Thanh Xuyên hôm nay, hai chữ Văn Nhu có nghĩa là nhiệt tình tiến về trước, chỉ cần sử dụng hai chữ này, bài nào bài nấy cũng bị oanh tạc chỉ trong hai phút đồng hồ.
Còn bên này, Cố Tinh Nhượng bị kéo ra ngoài, gió thổi qua làm đầu óc trống rỗng của thiếu niên bấy giờ mới tỉnh táo lại.
Rồi cứ vậy nắm lấy cánh tay của Văn Nhu, cẩn thận quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới.
Văn Nhu bị anh nhìn mà ngơ ngác, cô cũng tự ngó lại mình theo anh, đồng thời tò mò hỏi: "Sao vậy? Tinh Tinh..."
Nghe thấy câu hỏi của Văn Nhu, Cố Tinh Nhượng mới chậm rãi buông tay đối phương, hơi cụp mắt xuống, áp chế sự dao động dữ dội trong lòng, nhưng khi mở miệng vẫn lộ ra vẻ bực bội và bất an.
"Cậu còn hỏi tôi? Cậu biết mình vừa làm gì không? Ăn nhiều như thế không thấy khó chịu à? Mấy thứ đó lãng phí thì lãng phí, cùng lắm thì tôi sẽ dọn dẹp với cậu! Còn gắng ăn hết, no đến tức bụng thì cậu mới là người khó chịu có biết không hả? Còn nữa, nếu cậu thực sự không ăn được thì không biết gọi tôi chia sẻ gánh nặng à? Chẳng phải lúc trước cậu giỏi đe dọa người khác lắm mà? Sao đột nhiên hôm nay lại…”
Cố Tinh Nhượng trước nay chưa từng nhiều lời như vậy, anh vừa nói vừa ngẩng phắt lên, bắt gặp đôi mắt sáng ngời long lanh của Văn Nhu, môi khẽ mấp máy mãi chẳng thốt được câu nào.
Anh không có gì để nói, nhưng Văn Nhu thì có điều muốn nói.
"Tinh Tinh, cậu tức giận như vậy là vì lo lắng cho tớ à? Lo tớ cố gượng sẽ khó chịu đúng không?"
Tâm tình Văn Nhu vui vẻ hỏi.
Cố Tinh Nhượng nghe vậy, đồng tử hơi co lại, sau đó lập tức siết chặt nắm tay, xoay người đi về phía trước.
"Này, Tinh Tinh, cậu đừng đi, cậu nói đi, nói đi mà, tớ đang nghe cậu nói, tớ thích nghe cậu nói chuyện, nghe cậu quan tâm đến tớ lại càng thích."
Cố Tinh Nhượng chỉ ước gì được tốc biến khỏi đây.
"Thật ra tớ không sao, từ nhỏ sức ăn của tớ đã lớn thế rồi, hơn nữa gần đây sức khỏe hơi không tốt, chỉ khi cần bổ sung dinh dưỡng mới ăn hơi nhiều, thực tế thì không có vấn đề gì cả, Tinh Tinh cậu đừng lo!"
"Tôi không…"
Cố Tinh Nhượng cố cãi, cô khỏe mạnh đến mức có thể tay không đánh chết một con trâu, anh thật sự không cảm thấy sức khỏe cô có vấn đề.
"Ôi chao, lo cho tớ thôi mà, có gì phải xấu hổ? Cậu đấy, dễ thẹn, đến quan tâm người ta mà cũng quái lạ như thế. Là do tớ hiểu sự xấu hổ của cậu thôi chứ nếu là người khác thì đã hiểu lầm cậu từ lâu rồi.”
"Tôi lại cảm ơn cậu quá!"
Cố Tinh Nhượng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ha ha ha, đừng khách sáo, cậu là người tớ thích, tớ luôn có thể hiểu được sự xấu hổ của cậu, như thế mới đúng là bạn gái chứ!"
Văn Nhu giơ tay vỗ lưng Cố Tinh Nhượng hai cái.
"Khụ khụ... Không cần!"
Cố Tinh Nhượng suýt chút bị cô đánh nội thương.
"Gì cơ?"
"Tôi nói tạm thời tôi không muốn có bạn gái."
"Không cần giải thích, tớ biết cậu xấu hổ!"
Văn Như nhẹ nhàng dùng vai đụng thiếu niên bên cạnh, sau đó trơ mắt nhìn thiếu niên bị hất văng vào bụi cỏ ba lá cạnh đó, đầu cắm sâu vào đám cỏ rậm rạp.
Xung quanh tự nhiên trở nên im ắng đến đáng sợ.
Văn Nhu: "..." Tiêu thật rồi.
Cố Tinh Nhượng: "..."
Tôi đã làm nên tội tình gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.