Chương 122: Mục tiêu nhiệm vụ, cậu là ai?(25)
Thủy Nguyệt Kính Hoa
26/06/2021
Tân nương mới gả, tân nương mới gả...
Trong kiệu hoa đỏ thẫm là tân nương...
Chiaki nhàn nhạt, bắt đầu cất tiếng...
Gió đột ngột nổi lên, cuốn âm thanh của cô đi...
Lọt vào tai người khác...
Nước mắt rơi, qua núi đồi...
Dưới lớp khăn voan, chớ nên cười...
Nụ cười của đứa học sinh Aizawa đang theo dõi đột ngột biến mất...
Trước mắt ông thầy chỉ còn lại một màu đen...
Âm thanh ngân nga, lại mang theo sự rùng mình đầy quỷ dị...
Bên tai anh nghe thấy tiếng trẻ con, chúng vừa cười vừa khóc...
Và hai màu đỏ đen đã chiếm cứ hết mắt anh rồi...
Đường khúc khuỷu dài đến đáng sợ...
Vì sao thế nhân luôn ca thán...
Bóng đỏ và xương trắng cứ thế đi vào giấc mộng...
Aizawa cảm thấy cả người đều không thể cử động được...
Giống như đang bị trói chặt, với âm thanh của u linh đang quanh quẩn bên tai...
Dừng lại đi, không muốn nghe nữa...
Cái âm thanh quái đản gì thế này...
Xạch...
Khi ông thầy lười tỉnh ra thì hai cổ tay của mình đã bị còng rồi...
Và cô học trò thì đang tủm tỉm cười cười, bên cạnh hai đứa học trò kia...
Todoroki và Momo đã chứng kiến một cái gì đó cực kỳ phi logic, kể cả trong thời đại năng lực này thì nó cũng vô cùng phi ký...
Vì đã có cái tai nghe, nên hai người hoàn toàn không nghe thấy cô bạn nói gì, họ chỉ thấy miệng Chiaki mấp máy...
Cô ấy đi đâu đó một chốc, sau đó kéo ông thầy về. Mà thầy ấy thậm chí còn chẳng phản kháng...
Cuối cùng, khi chiếc còng tay đã vào vị trí của nó thì Aizawa dường như mới sực tỉnh...
Chỉ là, có tỉnh ra thì cũng đã muộn rồi...
Cứ như thế, ông thầy lười ngơ ngác bị bắt mà không biết tại sao...
Chiaki thông qua tiếng hát của mình, ném ông thầy ấy vào ảo cảnh...
Mà tâm trí đang trong ảo cảnh thì làm sao mà điểu khiển cơ thể được chứ?
Cho nên là cái xác đứng đơ đấy để cô mang đi thôi!
Trời ơi mình thông minh quá đi à...
Cô gái nào đó điên cuồng chống nạnh mà cười trong lòng...
Đối với vẻ mặt thắc mắc của cả ba người kia, Chiaki chỉ mỉm cười tỏ vẻ bí mật...
"Người tiếp theo hoàn thành kỳ kiểm tra là Tanimoto Chiaki!" Đúng 8 phút sau lại có thêm một thông báo nữa...
Chiaki sau khi đã xong việc bèn cực kỳ thảnh thơi mà ngồi đó nghe nhạc...
Cùng với đó là xem các nhóm khác quần ẩu nhau...
Trong lúc đó, cậu bạn nam chính cũng ngồi quan sát diễn biến trận chiến thông qua máy tính...
- Phải rồi\, nhắc mới nhớ. Cái cô bé mang sức mạnh vô hiệu hóa ấy\, chúng ta đã nhét bừa vào đội của hai em kia!_ Nhớ ra gì đó\, cô gái trị thương bắt đầu kể với cậu học sinh ngồi cạnh...
- Chiaki ạ? Ừm\, em cũng phải công nhận là cậu ấy hầu như chuyện gì cũng làm được!_ Izuku cẩn thận hồi tưởng lại cô bạn cùng lớp...
Và cậu có thể chắc chắn là cậu ấy gần như bất bại...
Nếu nói về việc cậu ấy bị thương, Izuku đã có lần dò hỏi...
Bởi vì cậu có thể thấy rõ ràng với tốc độ của cô ấy thì Todoroki không thể đánh kịp được, Chiaki khi ấy đã mỉm cười và bảo rằng cậu ấy cố tình để mình bị đánh...
Nụ cười bí hiểm của cô bạn ấy lúc đó khiến Izuku ngơ ngẩn...
- Chính xác đấy\, chúng tôi hoàn toàn chưa thể tìm được cách chiến đấu của em ấy như thế nào! Hơn nữa\, thậm chí đến cả Aizawa cũng không giải thích được vì sao mình lại bị bắt\, phần thi của Tanimoto chỉ kéo dài đúng ba phút\, và cô bé bắt được thầy ấy một cách hoàn hảo không tổn hại gì hết! Cô nhóc tự tách nhóm với hai đứa kia\, và cuộc đấu thực sự của cô nhóc chỉ kéo dài trong ba phút!_ Recovery Girl nhấp một ngụm trà\, thong thả nói...
Izuku chính thức đơ người...
Chiaki thậm chí còn bắt được thầy chỉ trong ba phút thôi á? Một mình?
Bạn nam chính bắt đầu cảm thấy hoài nghi nhân sinh rực rỡ...
Kỳ thi kết thúc, có từ hai nhóm trong lớp A "ngỏm củ tỏi"...
Mọi người bắt đầu chuẩn bị cho kỳ nghỉ hè...
Cùng lúc đó, tại trụ sở của Liên minh tội phạm...
Tomura cầm hai tấm ảnh trên tay, một tấm là hình ảnh của Midoriya Izuku, một tấm còn lại là của Tanimoto Chiaki...
Hắn vò chặt tấm ảnh của cái kẻ tóc súp lơ ấy! Kẻ đó khiến hắn cảm thấy... khó chịu!
Tấm ảnh của Midoriya tan thành những mảnh vụn, thế nhưng tấm ảnh của Chiaki thì hắn lại cẩn thận không dám đụng vào...
Cô gái đó, Tomura thậm chí còn không tìm được bức ảnh nào chụp chính diện cô ấy...
Hắn chỉ đành chụp lén được một bức duy nhất, bởi vì hình như cô ấy cũng đủ tinh tường để né tránh tất cả các đường chụp...
Cô gái đó, rốt cuộc là một người như thế nào nhỉ?
......................................
Khi Chiaki về đến nhà, cô đã giật thót khi thấy một người đang ngồi ở trước cửa...
Êu, tiểu Boss à, anh ngồi trước cửa nhà tôi là có ý gì vậy hả?
Chiaki không hỏi han gì hết, cô chỉ đơn giản là lôi anh ta vào nhà mình và nấu một bữa cơm hai người, sau đó ấn anh ta vào bàn ăn...
Cả căn nhà này đều đã được cô bao phủ bằng kết giới rồi, cho nên anh chàng này sẽ không phân rã được cái gì đâu, chắc là thế...
Không hiểu hôm nay anh ta đột ngột đến đây để làm gì nhỉ?
Chiaki hiện tại đang (cố gắng tỏ ra) hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi của thế giới này, cô không muốn công lược ai đâu, thật đấy!
Cho nên, nói sao nhỉ? Giữa cuộc chiến thiện ác, Chiaki chọn đứng ở vị trí trung lập...
Căn nhà của cô sẽ mở rộng cửa đón bất cứ ai, điều kiện tiên quyết là họ không đụng chạm gì đến cô...
Ừm, Chiaki đủ vốn liếng để kẻ khác phải dè chừng mà...
- Tôi không biết vì sao hôm nay anh lại có vẻ khó chịu như vậy! Nhưng đừng trưng cái vẻ mặt đó ra ở đây\, tôi sẽ nghĩ là tay nghề của tôi khiến anh không muốn ăn đấy!_ Nhìn cái vẻ mặt xầm xì của tiểu boss kia\, Chiaki không khỏi thở dài...
- Này\, nếu như cô phải làm việc cùng với những người cô ghét nhất thì cô có muốn như vậy không?_ Tomura bỗng nhiên tò mò\, anh muốn biết\, nếu là cô ấy ở trong tình cảnh của anh thì cô ấy sẽ làm thế nào?
Tomura hôm nay vừa có hai kẻ mà anh rất ghét muốn tham gia vào liên minh...
Chúng là dạng người anh ghét nhất! Rất ghét!
Thế nhưng, "thầy" lại muốn chúng vào trong liên minh...
Và chính anh cũng biết là chúng cần thiết cho tổ chức...
Tất cả độc giả đều muốn chọn bão rồi drop đúng không?
Trong kiệu hoa đỏ thẫm là tân nương...
Chiaki nhàn nhạt, bắt đầu cất tiếng...
Gió đột ngột nổi lên, cuốn âm thanh của cô đi...
Lọt vào tai người khác...
Nước mắt rơi, qua núi đồi...
Dưới lớp khăn voan, chớ nên cười...
Nụ cười của đứa học sinh Aizawa đang theo dõi đột ngột biến mất...
Trước mắt ông thầy chỉ còn lại một màu đen...
Âm thanh ngân nga, lại mang theo sự rùng mình đầy quỷ dị...
Bên tai anh nghe thấy tiếng trẻ con, chúng vừa cười vừa khóc...
Và hai màu đỏ đen đã chiếm cứ hết mắt anh rồi...
Đường khúc khuỷu dài đến đáng sợ...
Vì sao thế nhân luôn ca thán...
Bóng đỏ và xương trắng cứ thế đi vào giấc mộng...
Aizawa cảm thấy cả người đều không thể cử động được...
Giống như đang bị trói chặt, với âm thanh của u linh đang quanh quẩn bên tai...
Dừng lại đi, không muốn nghe nữa...
Cái âm thanh quái đản gì thế này...
Xạch...
Khi ông thầy lười tỉnh ra thì hai cổ tay của mình đã bị còng rồi...
Và cô học trò thì đang tủm tỉm cười cười, bên cạnh hai đứa học trò kia...
Todoroki và Momo đã chứng kiến một cái gì đó cực kỳ phi logic, kể cả trong thời đại năng lực này thì nó cũng vô cùng phi ký...
Vì đã có cái tai nghe, nên hai người hoàn toàn không nghe thấy cô bạn nói gì, họ chỉ thấy miệng Chiaki mấp máy...
Cô ấy đi đâu đó một chốc, sau đó kéo ông thầy về. Mà thầy ấy thậm chí còn chẳng phản kháng...
Cuối cùng, khi chiếc còng tay đã vào vị trí của nó thì Aizawa dường như mới sực tỉnh...
Chỉ là, có tỉnh ra thì cũng đã muộn rồi...
Cứ như thế, ông thầy lười ngơ ngác bị bắt mà không biết tại sao...
Chiaki thông qua tiếng hát của mình, ném ông thầy ấy vào ảo cảnh...
Mà tâm trí đang trong ảo cảnh thì làm sao mà điểu khiển cơ thể được chứ?
Cho nên là cái xác đứng đơ đấy để cô mang đi thôi!
Trời ơi mình thông minh quá đi à...
Cô gái nào đó điên cuồng chống nạnh mà cười trong lòng...
Đối với vẻ mặt thắc mắc của cả ba người kia, Chiaki chỉ mỉm cười tỏ vẻ bí mật...
"Người tiếp theo hoàn thành kỳ kiểm tra là Tanimoto Chiaki!" Đúng 8 phút sau lại có thêm một thông báo nữa...
Chiaki sau khi đã xong việc bèn cực kỳ thảnh thơi mà ngồi đó nghe nhạc...
Cùng với đó là xem các nhóm khác quần ẩu nhau...
Trong lúc đó, cậu bạn nam chính cũng ngồi quan sát diễn biến trận chiến thông qua máy tính...
- Phải rồi\, nhắc mới nhớ. Cái cô bé mang sức mạnh vô hiệu hóa ấy\, chúng ta đã nhét bừa vào đội của hai em kia!_ Nhớ ra gì đó\, cô gái trị thương bắt đầu kể với cậu học sinh ngồi cạnh...
- Chiaki ạ? Ừm\, em cũng phải công nhận là cậu ấy hầu như chuyện gì cũng làm được!_ Izuku cẩn thận hồi tưởng lại cô bạn cùng lớp...
Và cậu có thể chắc chắn là cậu ấy gần như bất bại...
Nếu nói về việc cậu ấy bị thương, Izuku đã có lần dò hỏi...
Bởi vì cậu có thể thấy rõ ràng với tốc độ của cô ấy thì Todoroki không thể đánh kịp được, Chiaki khi ấy đã mỉm cười và bảo rằng cậu ấy cố tình để mình bị đánh...
Nụ cười bí hiểm của cô bạn ấy lúc đó khiến Izuku ngơ ngẩn...
- Chính xác đấy\, chúng tôi hoàn toàn chưa thể tìm được cách chiến đấu của em ấy như thế nào! Hơn nữa\, thậm chí đến cả Aizawa cũng không giải thích được vì sao mình lại bị bắt\, phần thi của Tanimoto chỉ kéo dài đúng ba phút\, và cô bé bắt được thầy ấy một cách hoàn hảo không tổn hại gì hết! Cô nhóc tự tách nhóm với hai đứa kia\, và cuộc đấu thực sự của cô nhóc chỉ kéo dài trong ba phút!_ Recovery Girl nhấp một ngụm trà\, thong thả nói...
Izuku chính thức đơ người...
Chiaki thậm chí còn bắt được thầy chỉ trong ba phút thôi á? Một mình?
Bạn nam chính bắt đầu cảm thấy hoài nghi nhân sinh rực rỡ...
Kỳ thi kết thúc, có từ hai nhóm trong lớp A "ngỏm củ tỏi"...
Mọi người bắt đầu chuẩn bị cho kỳ nghỉ hè...
Cùng lúc đó, tại trụ sở của Liên minh tội phạm...
Tomura cầm hai tấm ảnh trên tay, một tấm là hình ảnh của Midoriya Izuku, một tấm còn lại là của Tanimoto Chiaki...
Hắn vò chặt tấm ảnh của cái kẻ tóc súp lơ ấy! Kẻ đó khiến hắn cảm thấy... khó chịu!
Tấm ảnh của Midoriya tan thành những mảnh vụn, thế nhưng tấm ảnh của Chiaki thì hắn lại cẩn thận không dám đụng vào...
Cô gái đó, Tomura thậm chí còn không tìm được bức ảnh nào chụp chính diện cô ấy...
Hắn chỉ đành chụp lén được một bức duy nhất, bởi vì hình như cô ấy cũng đủ tinh tường để né tránh tất cả các đường chụp...
Cô gái đó, rốt cuộc là một người như thế nào nhỉ?
......................................
Khi Chiaki về đến nhà, cô đã giật thót khi thấy một người đang ngồi ở trước cửa...
Êu, tiểu Boss à, anh ngồi trước cửa nhà tôi là có ý gì vậy hả?
Chiaki không hỏi han gì hết, cô chỉ đơn giản là lôi anh ta vào nhà mình và nấu một bữa cơm hai người, sau đó ấn anh ta vào bàn ăn...
Cả căn nhà này đều đã được cô bao phủ bằng kết giới rồi, cho nên anh chàng này sẽ không phân rã được cái gì đâu, chắc là thế...
Không hiểu hôm nay anh ta đột ngột đến đây để làm gì nhỉ?
Chiaki hiện tại đang (cố gắng tỏ ra) hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi của thế giới này, cô không muốn công lược ai đâu, thật đấy!
Cho nên, nói sao nhỉ? Giữa cuộc chiến thiện ác, Chiaki chọn đứng ở vị trí trung lập...
Căn nhà của cô sẽ mở rộng cửa đón bất cứ ai, điều kiện tiên quyết là họ không đụng chạm gì đến cô...
Ừm, Chiaki đủ vốn liếng để kẻ khác phải dè chừng mà...
- Tôi không biết vì sao hôm nay anh lại có vẻ khó chịu như vậy! Nhưng đừng trưng cái vẻ mặt đó ra ở đây\, tôi sẽ nghĩ là tay nghề của tôi khiến anh không muốn ăn đấy!_ Nhìn cái vẻ mặt xầm xì của tiểu boss kia\, Chiaki không khỏi thở dài...
- Này\, nếu như cô phải làm việc cùng với những người cô ghét nhất thì cô có muốn như vậy không?_ Tomura bỗng nhiên tò mò\, anh muốn biết\, nếu là cô ấy ở trong tình cảnh của anh thì cô ấy sẽ làm thế nào?
Tomura hôm nay vừa có hai kẻ mà anh rất ghét muốn tham gia vào liên minh...
Chúng là dạng người anh ghét nhất! Rất ghét!
Thế nhưng, "thầy" lại muốn chúng vào trong liên minh...
Và chính anh cũng biết là chúng cần thiết cho tổ chức...
Tất cả độc giả đều muốn chọn bão rồi drop đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.