Chương 100: Mục tiêu nhiệm vụ, cậu là ai?(3)
Thủy Nguyệt Kính Hoa
26/04/2021
Chiaki híp mắt, trực tiếp nhảy bật thẳng lên cửa sổ tầng ba...
Cứ thế bỏ qua hai bậc thang kia...
Sau khi đã đáp đất một cách hoàn hảo, Chiaki mới nói nốt phần còn lại:
- Vô năng không có nghĩa là vô dụng đâu... Nếu cậu không để ý, cái người mà cậu cho là vô dụng sẽ vượt qua cậu đấy!_ Cô lướt qua cậu bạn nổ bùm, nói nốt câu sau với chất giọng nhẹ như một tiếng gió thoảng...
- Izuku, vở của cậu này, giữ nó cẩn thận nhé!_ Cô đưa cuốn sổ vào tay người bạn thân của mình... Cậu bạn nhận mà dường như còn hứng thú với cô hơn thì phải?
- Chiaki, vừa rồi làm sao cậu nhảy lên được tận đây thế? Nếu không có năng lực thì làm sao có thể..._ Bạn Izuku vô cùng làm tốt chức trách của một đứa trẻ hiếu học...
Có điều, dường như cả lớp đều đang dỏng tai lên nghe câu trả lời của nữ chính nhà chúng ta...
- Izuku, đó không phải năng lực. Đó là võ thuật!_ Chiaki mỉm cười đầy thân ái, và trợn mắt nói dối...
"Ký chủ, đó là nhẫn thuật!" Akira đang bận bịu mà cũng phải ngã ngửa với cái trò lá mặt lá trái của cô gái này...
- Võ thuật?_ Cả lũ nghe được từ này đều trực tiếp ngốc lăng...
- Ừm, võ thuật trước khi năng lực được phát hiện thì chính là một thứ đem đến cho người ta sức mạnh còn hơn cả vũ khí đấy! Khi năng lực dần trở nên phổ thông thì võ thuật cũng trở thành thất truyền. Cổ võ, tớ học được từ một người rất quan trọng với tớ!_ Chiaki mỉm cười nhàn nhạt, cứ như vậy mà lửa phỉnh...
- Ra là thế, thảo nào mà cậu lại có thể mạnh đến vậy!_ Izuku trầm trồ...
- Cậu cũng thế, rồi cậu sẽ tìm được thứ phù hợp với mình thôi!_ Chiaki mỉm cười, vuốt vuốt cái đầu màu xanh rêu...
Không tồi, sờ đầu tên này cũng sướng lắm...
Cứ như thế, vì một câu nói vu vơ mà nam chính của chúng ta lại càng thêm quyết tâm...
.................................
Mưa rơi, rơi tầm tã...
Hôm nay là cuối tuần, và Chiaki đang trên đường từ trường về nhà...
Cô chỉ đi cùng Izuku một đoạn coi như là đưa cậu ta về thôi...
Cô gái nhỏ bé, chiếc ô trong suốt, ngân nga những âm thanh nhỏ vụn trên đường trở về...
Ngang qua công viên nhỏ, Chiaki dừng chân...
Cô nhìn người thanh niên đang ngồi trên chiếc xích đu nhỏ hẹp, rũ đầu kia...
- Anh sẽ bị cảm đấy!_ Âm thanh mát lạnh như một dòng suối vang lên, đồng thời những giọt mưa cũng ngừng rơi...
Người thanh niên ngẩn ngơ nhìn cánh tay đang vươn ra che ô cho mình...
- Sao anh lại dầm mưa như thế? Mau về nhà đi, ướt hết cả người rồi!_ Chiaki hơi khom người, giơ chiếc ô lên che cho chàng trai ngồi đó...
Chàng thanh niên kia chỉ hơi nâng mắt một chút, sau đó...
Đột ngột vươn tay, nắm chặt lấy bàn tay đang cầm ô của Chiaki...
Nắm chặt đến mức tay cô có chút phát đau, hơn nữa...
Chiaki cau mày, cô có thể cảm nhận được bàn tay của chàng trai trẻ kia tràn đầy sứt sẹo, nứt nẻ và quá mức khô cằn...
Giống như cơ thể anh ta rất chi là thiếu nước vậy...
- Làm sao có thể...
Dưới mái tóc xanh nhạt chèm nhẹp nước, con mắt đỏ như máu mở to, tràn đầy kinh ngạc...
Chiaki chịu đựng cảm giác khô ráp của bàn tay người đang nắm tay mình kia, cô cất lời:
- Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra với anh. Nhưng anh vẫn nên nhanh chóng trở về đi, không nên ngồi dưới mưa như thế đâu! Dù sao thì tôi cũng sắp về đến nhà rồi, cái ô này... ừm, để lại cho anh đấy!_ Chiaki cười khẽ và nói, mặc dù nhà của cô còn phải đi cả một đoạn dài nữa mới đến nơi...
- Thế nhé! Tôi đi đây!_ Để lại chiếc ô, Chiaki quay người định bỏ đi...
Chỉ là, còn đi chưa được hai bước đã bị giữ lại...
Cô gái nào đó xoay đầu, bình tĩnh nhìn cánh tay vẫn đang bị giữ chặt kia...
- Tôi nghĩ anh nên buông tay tôi ra...
Chàng trai nào đó hoàn toàn không nói lời nào, chỉ cúi đầu trầm mặc và bảo trì động tác nắm tay cô...
Nhìn thấy hình ảnh kia, Chiaki chỉ đành thở dài nhượng bộ:
- Thôi được rồi, anh có muốn đến nhà tôi ngồi một lát không? Thay vì dầm mưa ở đây?
Lần này, anh chàng nào đó động đậy, đứng lên và dáng vẻ là chuẩn bị đi theo Chiaki...
Haizz, tại sao cô lại vướng vào mớ rắc rối này cơ chứ?
Thế là Chiaki có thêm một cái đuôi bám theo về đến tận nhà...
Dù sao cô cũng không sợ hãi gì hết...
- Buồng tắm ở đằng kia, anh nên đi tắm trước. Nếu không thực sự sẽ ốm đấy! Quần áo của anh cứ để đấy, lát nữa tôi sẽ giặt nó sau._ Chiaki lục ra một bộ quần áo nam còn nguyên đai nguyên kiện mua về từ đời nào đó đưa cho chàng thanh niên, rồi đẩy anh ta vào nhà tắm...
Cô ở bên ngoài, bắt đầu nấu cơm...
Cái tên thanh niên kia, mặc dù mặc đồ dài tay, nhưng thân hình thì gầy gò mảnh dẻ, cả làn da cũng nhợt nhạt nữa...
Nhìn một phát là thấy thiếu dinh dưỡng...
Da dẻ thì thấy khô vàng, nứt nẻ cả ra...
Kiểu gì thì kiểu, cả người anh chàng này đều toát lên mấy chữ "bị ngược đãi" ấy...
Hay là bị đánh nhiều quá nên không dám về nhà nhỉ?
Nhìn một cái là thấy thương cảm...
Vẫn nên nấu đồ ăn đi thì hơn, tò mò sẽ hại chết mèo đó...
Chiaki ngẫm nghĩ một hồi, chợt nhận ra hình như mình đã rước thêm một chút rắc rối về nhà...
Giờ thì cô lại phải nấu ăn cho cái cục nợ kia...
"Cục nợ" trong lời Chiaki đã an ổn tắm xong và giờ đang ngồi ở ghế trong phòng khách nhìn cô...
Cái nhìn của anh ta chăm chú đến nỗi cô gái nào đó thấy gai gai sống lưng...
- Tôi không biết anh thích ăn gì, nên thôi thì ăn tạm nhé! Thời gian hơi gấp một chút, tôi chỉ kịp làm cơm rang trứng cuộn thôi!_ Chiaki đặt đĩa đồ xuống trước mặt cục nợ mình mang về...
Làm món phổ thông nhất thôi, dù sao thì cô cũng không muốn tốn công...
Chàng trai kia hạ mắt, bắt đầu cầm thìa lên xúc từng miếng cơm một...
Trong khi đó Chiaki chăm chú quan sát người mà mình mang về...
Anh ta cao hơn cô cả một hai cái đầu, mái tóc xanh biển nhạt gần như thành màu bạc, hơi xoăn một chút...
Cơ thể mảnh khảnh gầy yếu, làn da khô ráp nứt nẻ và mái tóc rũ xuống che mất gần nửa khuôn mặt...
Che luôn đôi mắt của anh ấy...
Thế nhưng, từ người anh ta lại toát lên một mỹ cảm bị ngược đãi...
Và một điều không thể bàn cãi, Chiaki biết, anh ta rất đẹp...
Cứ thế bỏ qua hai bậc thang kia...
Sau khi đã đáp đất một cách hoàn hảo, Chiaki mới nói nốt phần còn lại:
- Vô năng không có nghĩa là vô dụng đâu... Nếu cậu không để ý, cái người mà cậu cho là vô dụng sẽ vượt qua cậu đấy!_ Cô lướt qua cậu bạn nổ bùm, nói nốt câu sau với chất giọng nhẹ như một tiếng gió thoảng...
- Izuku, vở của cậu này, giữ nó cẩn thận nhé!_ Cô đưa cuốn sổ vào tay người bạn thân của mình... Cậu bạn nhận mà dường như còn hứng thú với cô hơn thì phải?
- Chiaki, vừa rồi làm sao cậu nhảy lên được tận đây thế? Nếu không có năng lực thì làm sao có thể..._ Bạn Izuku vô cùng làm tốt chức trách của một đứa trẻ hiếu học...
Có điều, dường như cả lớp đều đang dỏng tai lên nghe câu trả lời của nữ chính nhà chúng ta...
- Izuku, đó không phải năng lực. Đó là võ thuật!_ Chiaki mỉm cười đầy thân ái, và trợn mắt nói dối...
"Ký chủ, đó là nhẫn thuật!" Akira đang bận bịu mà cũng phải ngã ngửa với cái trò lá mặt lá trái của cô gái này...
- Võ thuật?_ Cả lũ nghe được từ này đều trực tiếp ngốc lăng...
- Ừm, võ thuật trước khi năng lực được phát hiện thì chính là một thứ đem đến cho người ta sức mạnh còn hơn cả vũ khí đấy! Khi năng lực dần trở nên phổ thông thì võ thuật cũng trở thành thất truyền. Cổ võ, tớ học được từ một người rất quan trọng với tớ!_ Chiaki mỉm cười nhàn nhạt, cứ như vậy mà lửa phỉnh...
- Ra là thế, thảo nào mà cậu lại có thể mạnh đến vậy!_ Izuku trầm trồ...
- Cậu cũng thế, rồi cậu sẽ tìm được thứ phù hợp với mình thôi!_ Chiaki mỉm cười, vuốt vuốt cái đầu màu xanh rêu...
Không tồi, sờ đầu tên này cũng sướng lắm...
Cứ như thế, vì một câu nói vu vơ mà nam chính của chúng ta lại càng thêm quyết tâm...
.................................
Mưa rơi, rơi tầm tã...
Hôm nay là cuối tuần, và Chiaki đang trên đường từ trường về nhà...
Cô chỉ đi cùng Izuku một đoạn coi như là đưa cậu ta về thôi...
Cô gái nhỏ bé, chiếc ô trong suốt, ngân nga những âm thanh nhỏ vụn trên đường trở về...
Ngang qua công viên nhỏ, Chiaki dừng chân...
Cô nhìn người thanh niên đang ngồi trên chiếc xích đu nhỏ hẹp, rũ đầu kia...
- Anh sẽ bị cảm đấy!_ Âm thanh mát lạnh như một dòng suối vang lên, đồng thời những giọt mưa cũng ngừng rơi...
Người thanh niên ngẩn ngơ nhìn cánh tay đang vươn ra che ô cho mình...
- Sao anh lại dầm mưa như thế? Mau về nhà đi, ướt hết cả người rồi!_ Chiaki hơi khom người, giơ chiếc ô lên che cho chàng trai ngồi đó...
Chàng thanh niên kia chỉ hơi nâng mắt một chút, sau đó...
Đột ngột vươn tay, nắm chặt lấy bàn tay đang cầm ô của Chiaki...
Nắm chặt đến mức tay cô có chút phát đau, hơn nữa...
Chiaki cau mày, cô có thể cảm nhận được bàn tay của chàng trai trẻ kia tràn đầy sứt sẹo, nứt nẻ và quá mức khô cằn...
Giống như cơ thể anh ta rất chi là thiếu nước vậy...
- Làm sao có thể...
Dưới mái tóc xanh nhạt chèm nhẹp nước, con mắt đỏ như máu mở to, tràn đầy kinh ngạc...
Chiaki chịu đựng cảm giác khô ráp của bàn tay người đang nắm tay mình kia, cô cất lời:
- Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra với anh. Nhưng anh vẫn nên nhanh chóng trở về đi, không nên ngồi dưới mưa như thế đâu! Dù sao thì tôi cũng sắp về đến nhà rồi, cái ô này... ừm, để lại cho anh đấy!_ Chiaki cười khẽ và nói, mặc dù nhà của cô còn phải đi cả một đoạn dài nữa mới đến nơi...
- Thế nhé! Tôi đi đây!_ Để lại chiếc ô, Chiaki quay người định bỏ đi...
Chỉ là, còn đi chưa được hai bước đã bị giữ lại...
Cô gái nào đó xoay đầu, bình tĩnh nhìn cánh tay vẫn đang bị giữ chặt kia...
- Tôi nghĩ anh nên buông tay tôi ra...
Chàng trai nào đó hoàn toàn không nói lời nào, chỉ cúi đầu trầm mặc và bảo trì động tác nắm tay cô...
Nhìn thấy hình ảnh kia, Chiaki chỉ đành thở dài nhượng bộ:
- Thôi được rồi, anh có muốn đến nhà tôi ngồi một lát không? Thay vì dầm mưa ở đây?
Lần này, anh chàng nào đó động đậy, đứng lên và dáng vẻ là chuẩn bị đi theo Chiaki...
Haizz, tại sao cô lại vướng vào mớ rắc rối này cơ chứ?
Thế là Chiaki có thêm một cái đuôi bám theo về đến tận nhà...
Dù sao cô cũng không sợ hãi gì hết...
- Buồng tắm ở đằng kia, anh nên đi tắm trước. Nếu không thực sự sẽ ốm đấy! Quần áo của anh cứ để đấy, lát nữa tôi sẽ giặt nó sau._ Chiaki lục ra một bộ quần áo nam còn nguyên đai nguyên kiện mua về từ đời nào đó đưa cho chàng thanh niên, rồi đẩy anh ta vào nhà tắm...
Cô ở bên ngoài, bắt đầu nấu cơm...
Cái tên thanh niên kia, mặc dù mặc đồ dài tay, nhưng thân hình thì gầy gò mảnh dẻ, cả làn da cũng nhợt nhạt nữa...
Nhìn một phát là thấy thiếu dinh dưỡng...
Da dẻ thì thấy khô vàng, nứt nẻ cả ra...
Kiểu gì thì kiểu, cả người anh chàng này đều toát lên mấy chữ "bị ngược đãi" ấy...
Hay là bị đánh nhiều quá nên không dám về nhà nhỉ?
Nhìn một cái là thấy thương cảm...
Vẫn nên nấu đồ ăn đi thì hơn, tò mò sẽ hại chết mèo đó...
Chiaki ngẫm nghĩ một hồi, chợt nhận ra hình như mình đã rước thêm một chút rắc rối về nhà...
Giờ thì cô lại phải nấu ăn cho cái cục nợ kia...
"Cục nợ" trong lời Chiaki đã an ổn tắm xong và giờ đang ngồi ở ghế trong phòng khách nhìn cô...
Cái nhìn của anh ta chăm chú đến nỗi cô gái nào đó thấy gai gai sống lưng...
- Tôi không biết anh thích ăn gì, nên thôi thì ăn tạm nhé! Thời gian hơi gấp một chút, tôi chỉ kịp làm cơm rang trứng cuộn thôi!_ Chiaki đặt đĩa đồ xuống trước mặt cục nợ mình mang về...
Làm món phổ thông nhất thôi, dù sao thì cô cũng không muốn tốn công...
Chàng trai kia hạ mắt, bắt đầu cầm thìa lên xúc từng miếng cơm một...
Trong khi đó Chiaki chăm chú quan sát người mà mình mang về...
Anh ta cao hơn cô cả một hai cái đầu, mái tóc xanh biển nhạt gần như thành màu bạc, hơi xoăn một chút...
Cơ thể mảnh khảnh gầy yếu, làn da khô ráp nứt nẻ và mái tóc rũ xuống che mất gần nửa khuôn mặt...
Che luôn đôi mắt của anh ấy...
Thế nhưng, từ người anh ta lại toát lên một mỹ cảm bị ngược đãi...
Và một điều không thể bàn cãi, Chiaki biết, anh ta rất đẹp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.