Chương 102: Mục tiêu nhiệm vụ, cậu là ai?(5)
Thủy Nguyệt Kính Hoa
26/04/2021
Cô ấy nói cô ấy là một người vô năng...
Thế nhưng, năng lực của anh lại không phân rã được cô ấy...
Không chỉ cô ấy, tất cả những đồ vật của cô ấy đưa cho anh cũng không bị phân rã...
Cái ngày mưa ấy, rất nhiều người đi qua công viên nhỏ kia...
Thế nhưng, chỉ có mình cô ấy là bước đến và che ô cho anh...
Khi Tomura nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, nó rất ấm áp...
Khác hẳn với bàn tay lạnh băng của anh...
Cô gái với mái tóc được tết đuôi sam lửng lơ hai bên như đuôi mèo, đôi mắt trong như bầu trời sau mưa và giọng nói dịu dàng giống như một cơn gió lướt qua...
Cô ấy đã dịu giọng mời anh về nhà...
Thậm chí, cô ấy còn nấu cho anh một bữa ăn...
Đó chỉ là một đĩa cơm trứng cuộn đơn giản, nhưng nó rất ấm áp...
Đối với anh, đó là bữa ăn ngon nhất trong bao nhiêu năm anh sống trên đời này...
Cô gái dịu dàng ấy đã tử tế với một kẻ không quen biết như anh, lại còn nói rằng anh không nên tự hành hạ mình như vậy...
Cô ấy nói, anh có thể đến đây bất cứ lúc nào...
Tomura quay đầu nhìn căn nhà nhỏ xinh kia, nơi cô gái ấy sống...
Chiaki, đây là em tự tìm đến tôi...
Cho nên, đừng hi vọng thoát khỏi tay tôi...
...........................................
Sau đó, Chiaki thực sự đã rước một cục nợ trở về...
Bởi vì cái tên Tomura kia cứ ba bốn ngày lại đến ăn chực ở nhà cô một lần...
Ờ, chẳng qua là cô cứ để đó, phòng ngừa nhỡ hắn ta lại là mục tiêu nhiệm vụ thôi...
Phải rồi, nhắc đến mục tiêu nhiệm vụ mới nhớ...
Cái bảng tính độ hảo cảm của Chiaki cũng mất đâu rồi không biết nữa...
Mà mục tiêu không thấy thì mài hảo cảm kiểu gì được?
Để dễ bề "giám thị" tiểu boss, Chiaki còn đặc biệt tri kỷ đưa cho anh ta một chiếc dây chuyền hình bông tuyết nữa chứ...
Đối với mỗi quyển truyện, luôn luôn có một nhân vật mà Chiaki đặc biệt yêu mến...
Mục tiêu nhiệm vụ sẽ là chiếc dây chuyền hình trăng sao, những người cô quý mến hơn chút hoặc ngang hàng là cỏ bốn lá, và bông tuyết là những người cô rất chi là yêu quý...
Chẳng hạn như Tsubaki là mục tiêu nhiệm vụ, và Sakuya là người bạn mà cô muốn có...
Nhưng Gaara ở thế giới Naruto và Tomura ở thế giới này là người đặc biệt hơn chút...
Chính là kiểu người mà nếu viết đồng nhân thì Chiaki sẽ để nữ chính yêu họ ấy...
Đó, ưu ái đến thế là cùng...
Ờ, kệ đi, dù sao thì một năm này đối với Chiaki cũng giống như được xả hơi vậy...
Chỉ là cái cơ thể nhỏ nhỏ của cô giờ đầy mấy vết sứt sẹo rồi...
Điểm lại xem nào, ở thế giới Tsubaki dính hai vết, đều là chắn cho Sakuya...
Thế giới Ace thì cố tình tạo ra mấy vết thương ở chỗ hiểm để mài độ hảo cảm...
Chỗ Tổng Tư thì coi như là yên bình, ngoại trừ cái không yên bình duy nhất là hứng một dao từ Cúc thay cho Tam Lang...
Ờ, chỉ tại cô chơi ngu một trận...
Thế giới Naruto thì không cần phải nói rồi...
Bị chính tay mục tiêu nhiệm vụ đâm hai nhát, bị tiểu Gaara cào một vệt sau lưng, máu thịt lẫn lộn...
Haizz, cơ thể Chiaki đúng là mình đồng da sắt rồi...
Mấy vết thương này chỉ là đau một lát thôi, chắc vậy...
Dù sao thì cũng sắp đến lúc cốt truyện bắt đầu rồi...
Chiaki giơ đã trở thành bạn rất thân của Izuku, vì cùng là bạn vô năng với nhau mà...
Và đương nhiên là cô cũng ghi danh vào học viện Yuuei rồi...
So với Katsudon luôn lớn giọng gào thét và Izuku luôn giấu sự tồn tại của mình, Chiaki lại khác hẳn...
Cô thường hay ngồi một mình một chỗ, và cũng ít có người dây chuyện...
Ờ thì sau vụ biểu diễn "khinh công" kia, họ đã dè chừng rồi...
Trong lúc Katsuki còn đang "phiêu" với lời chúc tụng của bạn bè về việc đăng ký vào trường quốc gia thì nhận được tin động trời:
- Mà nè, Midoriya và Tanimoto cũng đăng ký trường Yuuei thì phải._ Katsudon cứng người...
Cả lớp lập tức quay vụt về phía Izuku, sau đó phì cười...
- Mày bị ảo tưởng sức mạnh à Midoriya? Mày nghĩ mày có thể...
- Vậy sao không có ai kêu tôi ảo tưởng sức mạnh chứ?_ Âm thanh mềm mại vang lên đầy thản nhiên, bất động thanh sắc giải vây cho cậu bạn vô năng kia...
Và cái âm thanh đó, đương nhiên là của Chiaki rồi...
Mặc dù cô cũng không nghĩ là đã làm gì đó quá đáng lắm...
Thôi bỏ đi, để nam chính ăn nhiều hành mới bổ...
Đó là lý do Chiaki thường hay ra ngoài vào giờ nghỉ và để một mình main đấu với mấy tên còn lại trong lớp...
Con người cần phải ăn "hành" mới trưởng thành được...
Chiaki cô chỉ phụ trách cùng đi về thôi...
Cho nên, có những thứ không nên cường ngạnh xông vào...
Buổi chiều ngày hôm đó, Chiaki đánh tiếng với Izuku là sẽ về sau cậu...
Sau đó, lặng lẽ bám theo...
Cô nhằm đúng lúc cậu bạn bị gã người bùn kia bao lấy mà giả vờ như bước đến...
- A, chào Izuku, cậu đang...
Câu nói vui tươi bị cắt đột ngột khi nhìn thấy cái gã năng lực kia bám vào người bạn của mình...
Chiaki nhíu mày, lập tức lao thẳng tới với ý đồ kéo Izuku ra khỏi cái mớ bầy nhầy kia...
Đương nhiên là chỉ làm màu thế thôi, bởi vì All Might đã kịp đến rồi...
Sau khi đã bắt tội phạm, nói vài câu với hai fan nhỏ, ký tên rồi phóng thẳng đi...
Tuy nhiên...
Bay được nửa đường mới phát hiện ra cái vật thể màu xanh rêu đang bám chặt lấy chân mình khiến ông phải hạ cánh gấp...
Chiaki nheo mắt, sau đó dồn chakra vào chân, lập tức nhảy bật theo...
Vừa vặn đáp xuống sân thượng đúng lúc anh hùng thế giới đáp xuống...
- Izuku, vừa rồi cậu làm tớ thót tim đó!_ Cô cười khẽ, xoa đầu cậu nhóc đầu súp lơ...
- Chiaki, cậu đuổi theo tớ đến tận đây à? Xin lỗi nhé!
- Nói sau đi, thần tượng của cậu sắp đi rồi kìa, mau hỏi đi!_ Chiaki vô cùng tâm lý mà nhường lại không gian cho fan cuồng...
Sau đó, cô lùi lại để Izuku hỏi câu hỏi muôn thủa...
Người vô năng thì có thể trở thành anh hùng không á?
Đương nhiên là có, nếu họ tập võ...
Và All Might biến thành một anh chàng gầy đến không thể gầy hơn, với cơ thể đã bị tàn phá...
Chiaki đứng một bên, nhìn toàn cảnh main chính bị vùi dập...
Sau đó, cùng cậu ta đi về...
Chàng trai, mạnh mẽ lên...
Thế nhưng, năng lực của anh lại không phân rã được cô ấy...
Không chỉ cô ấy, tất cả những đồ vật của cô ấy đưa cho anh cũng không bị phân rã...
Cái ngày mưa ấy, rất nhiều người đi qua công viên nhỏ kia...
Thế nhưng, chỉ có mình cô ấy là bước đến và che ô cho anh...
Khi Tomura nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, nó rất ấm áp...
Khác hẳn với bàn tay lạnh băng của anh...
Cô gái với mái tóc được tết đuôi sam lửng lơ hai bên như đuôi mèo, đôi mắt trong như bầu trời sau mưa và giọng nói dịu dàng giống như một cơn gió lướt qua...
Cô ấy đã dịu giọng mời anh về nhà...
Thậm chí, cô ấy còn nấu cho anh một bữa ăn...
Đó chỉ là một đĩa cơm trứng cuộn đơn giản, nhưng nó rất ấm áp...
Đối với anh, đó là bữa ăn ngon nhất trong bao nhiêu năm anh sống trên đời này...
Cô gái dịu dàng ấy đã tử tế với một kẻ không quen biết như anh, lại còn nói rằng anh không nên tự hành hạ mình như vậy...
Cô ấy nói, anh có thể đến đây bất cứ lúc nào...
Tomura quay đầu nhìn căn nhà nhỏ xinh kia, nơi cô gái ấy sống...
Chiaki, đây là em tự tìm đến tôi...
Cho nên, đừng hi vọng thoát khỏi tay tôi...
...........................................
Sau đó, Chiaki thực sự đã rước một cục nợ trở về...
Bởi vì cái tên Tomura kia cứ ba bốn ngày lại đến ăn chực ở nhà cô một lần...
Ờ, chẳng qua là cô cứ để đó, phòng ngừa nhỡ hắn ta lại là mục tiêu nhiệm vụ thôi...
Phải rồi, nhắc đến mục tiêu nhiệm vụ mới nhớ...
Cái bảng tính độ hảo cảm của Chiaki cũng mất đâu rồi không biết nữa...
Mà mục tiêu không thấy thì mài hảo cảm kiểu gì được?
Để dễ bề "giám thị" tiểu boss, Chiaki còn đặc biệt tri kỷ đưa cho anh ta một chiếc dây chuyền hình bông tuyết nữa chứ...
Đối với mỗi quyển truyện, luôn luôn có một nhân vật mà Chiaki đặc biệt yêu mến...
Mục tiêu nhiệm vụ sẽ là chiếc dây chuyền hình trăng sao, những người cô quý mến hơn chút hoặc ngang hàng là cỏ bốn lá, và bông tuyết là những người cô rất chi là yêu quý...
Chẳng hạn như Tsubaki là mục tiêu nhiệm vụ, và Sakuya là người bạn mà cô muốn có...
Nhưng Gaara ở thế giới Naruto và Tomura ở thế giới này là người đặc biệt hơn chút...
Chính là kiểu người mà nếu viết đồng nhân thì Chiaki sẽ để nữ chính yêu họ ấy...
Đó, ưu ái đến thế là cùng...
Ờ, kệ đi, dù sao thì một năm này đối với Chiaki cũng giống như được xả hơi vậy...
Chỉ là cái cơ thể nhỏ nhỏ của cô giờ đầy mấy vết sứt sẹo rồi...
Điểm lại xem nào, ở thế giới Tsubaki dính hai vết, đều là chắn cho Sakuya...
Thế giới Ace thì cố tình tạo ra mấy vết thương ở chỗ hiểm để mài độ hảo cảm...
Chỗ Tổng Tư thì coi như là yên bình, ngoại trừ cái không yên bình duy nhất là hứng một dao từ Cúc thay cho Tam Lang...
Ờ, chỉ tại cô chơi ngu một trận...
Thế giới Naruto thì không cần phải nói rồi...
Bị chính tay mục tiêu nhiệm vụ đâm hai nhát, bị tiểu Gaara cào một vệt sau lưng, máu thịt lẫn lộn...
Haizz, cơ thể Chiaki đúng là mình đồng da sắt rồi...
Mấy vết thương này chỉ là đau một lát thôi, chắc vậy...
Dù sao thì cũng sắp đến lúc cốt truyện bắt đầu rồi...
Chiaki giơ đã trở thành bạn rất thân của Izuku, vì cùng là bạn vô năng với nhau mà...
Và đương nhiên là cô cũng ghi danh vào học viện Yuuei rồi...
So với Katsudon luôn lớn giọng gào thét và Izuku luôn giấu sự tồn tại của mình, Chiaki lại khác hẳn...
Cô thường hay ngồi một mình một chỗ, và cũng ít có người dây chuyện...
Ờ thì sau vụ biểu diễn "khinh công" kia, họ đã dè chừng rồi...
Trong lúc Katsuki còn đang "phiêu" với lời chúc tụng của bạn bè về việc đăng ký vào trường quốc gia thì nhận được tin động trời:
- Mà nè, Midoriya và Tanimoto cũng đăng ký trường Yuuei thì phải._ Katsudon cứng người...
Cả lớp lập tức quay vụt về phía Izuku, sau đó phì cười...
- Mày bị ảo tưởng sức mạnh à Midoriya? Mày nghĩ mày có thể...
- Vậy sao không có ai kêu tôi ảo tưởng sức mạnh chứ?_ Âm thanh mềm mại vang lên đầy thản nhiên, bất động thanh sắc giải vây cho cậu bạn vô năng kia...
Và cái âm thanh đó, đương nhiên là của Chiaki rồi...
Mặc dù cô cũng không nghĩ là đã làm gì đó quá đáng lắm...
Thôi bỏ đi, để nam chính ăn nhiều hành mới bổ...
Đó là lý do Chiaki thường hay ra ngoài vào giờ nghỉ và để một mình main đấu với mấy tên còn lại trong lớp...
Con người cần phải ăn "hành" mới trưởng thành được...
Chiaki cô chỉ phụ trách cùng đi về thôi...
Cho nên, có những thứ không nên cường ngạnh xông vào...
Buổi chiều ngày hôm đó, Chiaki đánh tiếng với Izuku là sẽ về sau cậu...
Sau đó, lặng lẽ bám theo...
Cô nhằm đúng lúc cậu bạn bị gã người bùn kia bao lấy mà giả vờ như bước đến...
- A, chào Izuku, cậu đang...
Câu nói vui tươi bị cắt đột ngột khi nhìn thấy cái gã năng lực kia bám vào người bạn của mình...
Chiaki nhíu mày, lập tức lao thẳng tới với ý đồ kéo Izuku ra khỏi cái mớ bầy nhầy kia...
Đương nhiên là chỉ làm màu thế thôi, bởi vì All Might đã kịp đến rồi...
Sau khi đã bắt tội phạm, nói vài câu với hai fan nhỏ, ký tên rồi phóng thẳng đi...
Tuy nhiên...
Bay được nửa đường mới phát hiện ra cái vật thể màu xanh rêu đang bám chặt lấy chân mình khiến ông phải hạ cánh gấp...
Chiaki nheo mắt, sau đó dồn chakra vào chân, lập tức nhảy bật theo...
Vừa vặn đáp xuống sân thượng đúng lúc anh hùng thế giới đáp xuống...
- Izuku, vừa rồi cậu làm tớ thót tim đó!_ Cô cười khẽ, xoa đầu cậu nhóc đầu súp lơ...
- Chiaki, cậu đuổi theo tớ đến tận đây à? Xin lỗi nhé!
- Nói sau đi, thần tượng của cậu sắp đi rồi kìa, mau hỏi đi!_ Chiaki vô cùng tâm lý mà nhường lại không gian cho fan cuồng...
Sau đó, cô lùi lại để Izuku hỏi câu hỏi muôn thủa...
Người vô năng thì có thể trở thành anh hùng không á?
Đương nhiên là có, nếu họ tập võ...
Và All Might biến thành một anh chàng gầy đến không thể gầy hơn, với cơ thể đã bị tàn phá...
Chiaki đứng một bên, nhìn toàn cảnh main chính bị vùi dập...
Sau đó, cùng cậu ta đi về...
Chàng trai, mạnh mẽ lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.