Nữ Phụ Văn Của Anime

Chương 9: Servamp u buồn(7)

Thủy Nguyệt Kính Hoa

26/04/2021

- Này, cầm nó đi, tớ đã giữ cả ngày hôm qua rồi. Còn lại để cậu đó._ Vừa nói, Chiaki vừa nhét con búp bên vào cặp Mahiru...

...................................................

Ngồi trong lớp, nhưng đầu óc Mahiru không hề để ý đến bài giảng. Cậu cứ mải nghĩ về sự việc xảy ra ngày hôm qua...

- Ở đây chật quá...!

- Trật tự đi! Đừng lý sự nữa...

Cốt truyện tiếp tục rồi đấy! Chiaki cười khẽ, chuẩn bị sách vở cho vào cặp...

Tất cả mọi người đổ mắt về phía Mahiru-người đang phát ra những tiếng cãi lộn mặc dù không hề mở miệng...

Sau đó, Mahiru phát hiện ra hai sinh vật đang oánh lộn trong cặp của mình... Cậu méo mặt, sau đó dùng tốc độ bàn thờ để rời khỏi phòng học:

- Sensei, em đau đầu quá, em về trước đây ạ!_ Nói xong là chạy luôn... Bỏ qua cả câu thắc mắc của thầy giáo...

Anime có khác, chẳng thấy học hành gì cả, chỉ toàn tập trung vào nhân vật chính thôi...

Nghĩ vậy, Chiaki hơi thở dài. Sau đó xách cặp và đứng lên:

- Thưa thầy, em có hơi đau bụng. Xin thầy cho em được nghỉ buổi học này ạ.

- Nhưng...

Không để ông thầy nói hết, Chiaki đã cắt lời:

- Bài tập em đã hoàn thành rồi ạ.

Tiếp theo là phóng vụt ra khỏi lớp theo đường... cửa sổ...

Đúng rồi đấy! Cô đã nhảy ra khỏi cửa sổ để đuổi theo Mahiru...

Bình thường thôi mà! Chiaki là một ninja đó nhé!

Nhảy từ độ cao này không là gì đâu...

Vậy là, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Chiaki trèo cửa sổ bỏ trốn...

...............................

Chiaki nhanh chóng đuổi kịp Mahiru lúc này đang càu nhàu với con búp bê vì nó đòi máu:

- Thôi nào Mahiru, chỉ là chút máu thôi mà._ Nói vậy, cô lại lôi ra cây kunai rạch một vết trên tay và nhỏ máu vào miệng con búp bê đang kêu la...

- Này, Chiaki..._ Mahiru cứng họng, cô gái này sao có thể dễ dàng vậy chứ? Rạch tay lấy máu, đâu phải ai cũng làm được đâu...

- Hả? Sao cơ?_ Cô gái bên cạnh hoàn toàn thấy ổn với điều đó...

Tiếp theo lại là một màn nhắc đến người tên Tsubaki kia...

Cho đến khi trời đổ mưa, và một màn sương trắng xóa bao phủ lấy hai người đang bước đi...

Cách ly hoàn toàn với người khác...

Ê ê ê, sao lại lôi cả Chiaki cô vào?

Mục tiêu nhiệm vụ không sợ sẽ vô tình ký khế ước với cô sao?

- Này, anh bạn. Kể cho ta nghe chuyện gì thú vị đi...

Một chàng trai trong bộ kimono đen tuyền và áo khoác trắng, đeo kính đen và đi guốc gỗ bước đến... Nụ cười trên môi vẫn không hề tắt chút nào...

- Có chuyện gì đó rất thú vị mà cậu muốn kể cho ta nghe phải không?_ Tsubaki bước tới, vô cùng điềm tĩnh...

Và trong lúc Mahiru vẫn chưa kịp tiêu hóa vấn đề thì con búp bê ảo thuật trong túi cậu đã kể lại một câu chuyện abcxyz gì đó... Đổi được một tràng cười từ cái tên mới đến...

- Nhạt toẹt!

Biết ngay mà! Tsubaki thì chỉ đến thế thôi!



Chiaki lặng lẽ lôi con búp bê từ trong túi Mahiru ra, và từng bước bước về phía Tsubaki...

- Chiaki!_ Ngay khi Mahiru tiến lên thì đã bị một câu nói của Chiaki ngăn lại:

- Dừng đó đi, Mahiru! Tốt nhất là cậu nên dưỡng sức. Tớ biết tớ đang làm gì mà!

Không phải thế! Mahiru nhủ thầm...

Vấn đề ở đây là... Con búp bê trong túi tớ, cậu lấy ra lúc nào mà thần không biết quỷ không hay vậy?

Chiaki không để ý nữa, bình thản ôm con búp bê kia tiến dến gần đối phương...

Tsubaki cũng im lặng, quan sát cô gái đang cất bước đến cạnh mình...

"Chủ nhân" tạm thời của anh...

Giờ này cô ấy phải đang học trong lớp chứ?

Sao lại ra đây?

Chiaki đem con búp bê đặt vào tay Tsubaki:

- Rồi. Vật về nguyên chủ nhé! Còn nữa, định nghĩa "thú vị" của mỗi người mỗi khác đấy._ Cô ngẩng mặt, nở một nụ cười rạng rỡ với Tsubaki...

Người kia sau khi nhìn thấy nụ cười ấy thì lạnh mặt...

Sau đó... túm lấy Chiaki và ném ra khỏi tấm màn sương trắng:

- Người ngoài thì không nên xía vào!

Chiaki bị ném ra ngoài... Đập mông xuống mặt đường...

"Ặc. Dập mông rồi! Tưởng cậu ta thích mình rồi chứ?" Chiaki thầm than...

Thôi! Đành chờ Mahiru ra vậy...

Vậy là Chiaki khoanh chân bó gối chờ người đang trong bức màn trắng kia...

Mà lúc này, trong tấm màn đã diễn ra một màn long trời lở đất...

Cho đến khi Chiaki Nhìn thấy có con bướm đen bay lập lờ quanh bức tường đó.

Cô liền hiểu, cuộc chiến sắp kết thúc rồi...

Vậy là đứng dậy, bắt đầu kêu gọi hệ thống:"Akira, nói cho tôi chỗ mấy nhân vật chính sắp xuất hiện đi."

Có sự mách nước của Akira, Chiaki đến được chỗ chỉ định sau đó đứng chờ...

Quả nhiên, một lát sau thì Mahiru và Kuro xuất hiện một cách thần không biết quỷ không hay trước mặt Chiaki...

- Cái gì?! Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Mahiru ngạc nhiên khi thấy mình xuất hiện ở một nới cách xa trận chiến... Cậu vội ngồi dậy nhìn quanh...

- Có vẻ như chúng ta vừa được dịnh chuyển tức thời._ Chiaki lên tiếng chứng thực suy nghĩ của Mahiru...

Sau đó là một tràng giảng giải của Kuro về người đã cứu họ...

Servamp của "dục vọng","All of love"...

Sau đó, Mahiru lại suy nghĩ xem có nên kêu gọi sự giúp đỡ của đồng minh Servamp hay không...

- Hai người có vẻ không bị thương, may quá!_ Chiaki đứng một bên khẽ cười... Và lúc này Mahiru mới nhận ra có một người bị cậu cho "ra rìa" từ lúc nãy...

- Chiaki, lúc nãy cậu có bị sao không? Tên đó...

- Tớ ổn mà. Quan trọng hơn, tớ cũng muốn giúp cậu được không?

Vì phải đi theo nhân vật chính mới có thể chạm mặt được với Tsubaki...

- Cái này..._ Mahiru ngập ngừng:_Nó rất nguy hiểm, cậu...

- Hiểu rồi. Tớ không nên xen vào đúng không?_ Chiaki mỉm cười hỏi lại...



Mahiru không hề phủ nhận...

Chiaki cười khẽ, đứng lên bỏ đi...

- Dù sao thì, tớ cũng khác mọi người mà...

Giọng nói ấy theo gió và chui vào tai Mahiru, đầy cô đơn...

Khiến cậu bất giác day dứt...

......................................................................................

Khi Chiaki về đến nhà, cô không buồn bật đèn mà nằm vật lên giường luôn...

Mệt quá!

Diễn mãi, mệt sắp chết rồi!

Từ lúc bước chân vào thế giới này là Chiaki đã diễn không ngừng rồi thì phải?

Mệt! Mệt muốn chết luôn!

Sao lúc đó cô không chết luôn cho lành nhỉ? Ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi ký khế ước với hệ thống chứ?

Thậm chí còn không buồn gọi cái tên mình đặt nữa. Cứ gọi là hệ thống thôi...

"Thông báo: mục tiêu nhiệm vụ cách ký chủ 20m. Đề nghị chuẩn bị!"

Haizz... Lại phải diễn tiếp à?

Chiaki thở dài, đứng dậy và đi vào bếp...

Ài, vì độc giả, tiếp tục diễn thôi!

..............................................

Khi Tsubaki trong hình dạng con cáo về đến nhà thì Chiaki đã nấu xong bữa tối đơn giản rồi.

Ngôi nhà có ánh đèn, bữa tối tỏa hương thơm...

Nơi này khiến anh cảm thấy ấm áp...

Nhà... là thế này sao...

.............................................................

Chiaki cảm thấy có gì đó rất lạ...

Mục tiêu nhiệm vụ hôm nay sao thế nhỉ?

Tsubaki trong hình dạng con cáo hôm nay đặc biệt cuốn cô...

Có phải cậu ta bị ảnh hưởng bởi lời nói của Mahiru hôm nay không ta?

Ừm. Chắc là thế rồi...

Thân là người "cua" cậu ta, Chiaki có nghĩa vụ an ủi đúng không nhỉ?

Vậy là cô cúi xuống ôm lấy con cáo nhỏ:

- Tiểu hồ ly, hôm nay có chuyện gì xảy ra à? Có vẻ như em đang buồn đấy!

Hồ ly Tsubaki chỉ cuộn người trong tay Chiaki, thậm chí còn liếm mặt cô nữa...

Này này, tên này có đúng là Tsubaki trong nguyên tác không đấy?

Quá lệch so với hình tượng rồi! Tsubaki lạnh lùng lúc nào cũng nói "nhạt nhẽo" đâu rồi?

Sao lại biến thành cáo con yếu đuối, cuốn người vậy?

Nhưng thế cũng tốt! Để Chiaki diễn luôn một thể...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Văn Của Anime

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook