Chương 20: Servamp u buồn(Kết thúc+Ngoại truyện)
Thủy Nguyệt Kính Hoa
26/04/2021
Chỉ còn một lát nữa là nửa đêm...
Chiaki lặng lẽ thức dậy, đánh thức Sakuya, ra dấu cho cậu bạn yên lặng và dẫn lên sân thượng của khu chung cư...
Đương nhiên là đã mang theo một cái "đuôi"...
Tsubaki không biết từ bao giờ đã bám theo...
Vốn dĩ eve và servamp không thể cách nhau quá xa... Vậy là thuận lý thành chương cho việc Tsubaki bám theo hai người...
Không, không phải lỗi của cô! Cô không nhớ mà...
- Này, Chiaki. Cậu gọi tớ ra đây làm gì vậy?_ Sakuya khó hiểu nhìn Chiaki... Chợt nhận ra cô bạn thân lúc này có điểm là lạ...
Chiaki lúc nãy không buộc tóc nữa, mái tóc dài đến tận chân, dưới ánh trăng lại càng trở nên mờ ảo...
Bộ đồ màu trắng giản đơn, mái tóc vàng lấp lánh...
Trong suốt...
Như thể không thuộc về thế giới này...
Cảm giác ấy chợt nảy ra trong ý nghĩ của Sakuya...
Đương nhiên, Tsubaki đang ở góc khuất không hề nghĩ vậy...
Anh nghe thấy tiếng Sakuya nói, nhưng vẫn không kìm được mà cảm thấy bực mình...
Dám hẹn gặp nhau vào lúc nữa đêm thế này...
Chẳng phải mới vài giờ trước cô ấy nói thích anh sao?
Giờ lại dám...
...........................................
Chiaki đưa mắt nhìn mặt trăng...
Xem ra sắp hết ngày rồi...
- Sakuya, cậu có thể thay tớ chuyển lời cho Tsubaki được không?_ Cô khẽ cười, nói với cậu bạn thân...
- Ừm... Nhưng, cậu... có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?_ Sakuya thoảng thốt hỏi khi thấy thân hình cô bạn thân của mình càng lúc càng sáng lên, càng lúc càng trong suốt...
- Không sao, chỉ là tớ sắp đến giới hạn thôi. Hôm nay là ngày cuối cùng tớ còn ở đây._ Chiaki chỉ mỉm cười nhẹ nhàng... Nhưng Sakuya thì không thể chịu được khi nhìn thấy chân cô bắt đầu hóa thành những đóa hoa trắng và bay đi...
- Chiaki...
- Nói cho Tsubaki hộ tớ được không?_ Nụ cười vẫn không đổi...
- Muốn nói gì thì nói, nói ngay trước mặt ta đi._ Tsubaki bước ra từ góc khuất. Anh đã nhìn thấy chân Chiaki đang biến thành những cánh hoa trắng muốt... Đương nhiên, anh nghĩ mình hiểu được nó có ý nghĩa là gì...
- Tôi có thể ra yêu cầu với tư cách là một eve không, Tsubaki?_ Vẫn còn chút thời gian, đủ để cô tạm biệt...
- Nhanh. Sau đó thì nói cho ta biết cái quái gì đang xảy ra với cô đi!
Nụ cười của Chiaki lại càng rạng rỡ...
- Dừng việc gây lộn trẻ con như vậy đi... Đừng hận thù như thế, vì hận thù chỉ kéo theo hận thù thôi. Được không?
- Được. Giờ thì nói đi, cái cơ thể của cô là thế nào vậy?_ Tsubaki giờ không quan tâm đến việc Chiaki vừa yêu cầu gì... Anh chỉ muốn biết tại sao cô lại như vậy...
- Xin lỗi nhé. Thời gian của tôi sắp hết rồi... Giống như subclass ấy! Tôi sẽ biến thành những cánh hoa..._ Nụ cười của Chiaki vô cùng nhẹ nhàng... Như đang nói về ai đó vậy...
Mà cơ thể biến thành cánh hoa này cũng không đau đớn gì mấy...
Chỉ là giống như mất đi cảm giác các bộ phận thôi...
Thật sự khá thoải mái...
Cơ thể đã biến thành cánh hoa mất một nửa rồi...
Chiaki nhẹ nhàng ôm lấy Tsubaki, sau đó... đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi anh...
Giữa lúc Tsubaki còn đang đơ, Chiaki hơi vươn người và thầm thì vào tai anh:
- Tsubaki, nhất định anh phải hạnh phúc đó. Được không?
12 giờ kém 5 phút...
Đến lúc rồi...
Chiaki khẽ cười, biến thành những cánh hoa và bay theo gió...
Để lại Tsubaki đứng lẻ loi ở đó...
Cái gì vậy?
Chiaki, cô biến đi đâu rồi hả?
Chẳng phải cô nói muốn có một servamp sao?
Chẳng phải cô muốn có ta bên cạnh sao?
Tại sao lại biến mất chứ?
Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt anh...
..............................................................
0 giờ 0 phút-bắt đầu một ngày mới...
- Hm? Sao mình lại ở trên này nhỉ? Ngắm mặt trời à? Mà sao mình lại khóc?_ Tsubaki khó hiểu ngó quanh trước khi rời khỏi sân thượng...
Bước sang ngày mới, mọi dữ liệu về Chiaki đã được xóa sạch sành sanh trong tâm trí mọi người...
Cho dù là Mahiru hay Sakuya...
Không còn tồn tại người nào mang tên Tanimoto Chiaki...
Chỉ có chiếc dây chuyền trên cổ Sakuya và Tsubaki, và ngôi nhà... là những thứ duy nhất, chứng minh rằng cô gái nhỏ bé kia từng tồn tại...
.................................................................................
NGOẠI TRUYỆN 1: KÝ ỨC CỦA TSUBAKI!
Khi Tsubaki đang trong thời gian tuyệt vọng nhất, anh đã gặp cô ấy...
Và từ ngày đưa tang, cô ấy bắt đầu bám theo anh mọi nơi...
Hình như cô ấy là một hồn ma thì phải? Và mặc một bộ đồ kỳ lạ...
Có vẻ như chỉ có anh là nhìn thấy được cô ấy...
Hơn nữa, cô ấy hình như có sức mạnh đặc biệt...
Cô ấy có thể điểu khiển được nước...
Và... cô ấy chưa từng nói chuyện bao giờ...
Mỗi khi anh liếc mắt sang một bên, cô ấy luôn ở đó... và luôn nhìn anh...
Mỗi khi chạm mắt, cô ấy lại nở một nụ cười dịu dàng với anh...
Nụ cười như thể rất quen thuộc, như thể cô ấy đã biết anh từ rất lâu...
Sau khi sensei biến anh thành ma cà rồng, cô ấy vẫn bên cạnh anh...
Khi đi cùng anh trong mưa, nghe được những lời anh nói, cô ấy đã nắm tay anh...
Rõ ràng là một linh hồn, tại sao tay cô ấy lại ấm như vậy được...
Ấm đến mức anh không tự chủ được mà nắm chặt lại...
Cô ấy ở bên cạnh anh bất kể chuyện gì...
Anh đã coi cô trở thành người thân của mình, là gia đình...
Và anh nghĩ rằng cô ấy sẽ mãi bên cạnh anh như vậy...
Nhưng hình như anh đã nhầm rồi...
Vào cái ngày mà sensei bị giết, anh đã khóc thêm một lần nữa...
Nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp đang phủ lên người mình...
Anh biết, cô ấy đang ôm mình...
Nhưng khi anh buông ra lời thề sẽ giết anh hai của mình...
Tsubaki không hề nhận ra ánh mắt của cô ấy hơi thay đổi...
Ngay khi anh nghĩ rằng mình chỉ còn lại một người thân trên đời...
Thì cô lại đột ngột biến mất...
Cô ấy đã nói "chúc may mắn" với anh...
Giọng nói của cô ấy thật khẽ, như tiếng của gió vậy...
Lời nói thầm thì vào tai anh khi đấy, cô đã chúc anh may mắn với điều gì vậy?
Cô ấy đã biến mất ngay trước mắt anh...
Nhiều năm sau nghĩ lại, có phải vì ngày đó, cô ấy không đồng ý với ý định của anh nên mới biến mất như vậy...
Nhưng Tsubaki biết...
Anh muốn tìm cô gái đó một lần nữa...
...................................................................................
NGOẠI TRUYỆN 2: SAU KHI CHIAKI RỜI ĐI!
Sau khi Chiaki biến mất khỏi thế giới này, đương nhiên ký ức về cô cũng biến mất khỏi trí nhớ mọi người...
Không ai nhớ về người mang tên Tanimoto Chiaki...
Thực ra thì cũng không hẳn...
Tsubaki lại như mọi ngày, lang thang trên phố...
Và dừng lại trước một căn nhà thuộc khu chung cư...
Lại thế nữa rồi, anh lại vô thức mà bước đến chỗ này...
Rốt cuộc cái nhà này có gì hấp dẫn được anh chứ, thậm chí nó còn ngay cạnh nhà của tên eve của onni-chan...
Nhưng... Tsubaki không thể ngăn cản bản thân đến trước căn nhà này...
Và từ lúc nào đó, anh phát hiện trên cổ mình mang theo một sợi dây chuyền hình mặt trăng...
Muốn tháo ra, nhưng rồi lại ngần ngại...
Chiếc dây chuyền đó rất ấm áp...
Một sự ấm áp vô cùng quen thuộc...
Khiến anh luyến tiếc tháo nó ra...
"Nhạt nhẽo thật! Sao mình lại trở nên ủy mị như vậy chứ?"
Thậm chí, anh đã đột ngột từ bỏ việc gây chiến tranh, mặc dù không biết tại sao mình lại nghĩ thế...
Tsubaki đặt tay lên tay nắm cửa, do dự một hồi rồi mới đẩy cửa vào...
Lại đến rồi! Ngay khi cánh cửa được mở ra, cảm giác quen thuộc ấy lại bủa vây lấy anh...
Rõ ràng chỉ là một căn nhà trống rỗng, tại sao anh lại cảm thấy quen thuộc đến vậy...
Rất ấm áp...
"Tsubaki, nhất định phải hạnh phúc nhé!"
Ai vậy? Ai đang nói với anh thế...
Chợt một bóng dáng nhỏ bé lướt qua anh...
Một cô gái với mái tóc dài và óng ả...
Tsubaki hơi chớp mắt...
Không có ai trong phòng hết...
Anh... lại gặp ảo giác sao?
Chiaki lặng lẽ thức dậy, đánh thức Sakuya, ra dấu cho cậu bạn yên lặng và dẫn lên sân thượng của khu chung cư...
Đương nhiên là đã mang theo một cái "đuôi"...
Tsubaki không biết từ bao giờ đã bám theo...
Vốn dĩ eve và servamp không thể cách nhau quá xa... Vậy là thuận lý thành chương cho việc Tsubaki bám theo hai người...
Không, không phải lỗi của cô! Cô không nhớ mà...
- Này, Chiaki. Cậu gọi tớ ra đây làm gì vậy?_ Sakuya khó hiểu nhìn Chiaki... Chợt nhận ra cô bạn thân lúc này có điểm là lạ...
Chiaki lúc nãy không buộc tóc nữa, mái tóc dài đến tận chân, dưới ánh trăng lại càng trở nên mờ ảo...
Bộ đồ màu trắng giản đơn, mái tóc vàng lấp lánh...
Trong suốt...
Như thể không thuộc về thế giới này...
Cảm giác ấy chợt nảy ra trong ý nghĩ của Sakuya...
Đương nhiên, Tsubaki đang ở góc khuất không hề nghĩ vậy...
Anh nghe thấy tiếng Sakuya nói, nhưng vẫn không kìm được mà cảm thấy bực mình...
Dám hẹn gặp nhau vào lúc nữa đêm thế này...
Chẳng phải mới vài giờ trước cô ấy nói thích anh sao?
Giờ lại dám...
...........................................
Chiaki đưa mắt nhìn mặt trăng...
Xem ra sắp hết ngày rồi...
- Sakuya, cậu có thể thay tớ chuyển lời cho Tsubaki được không?_ Cô khẽ cười, nói với cậu bạn thân...
- Ừm... Nhưng, cậu... có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?_ Sakuya thoảng thốt hỏi khi thấy thân hình cô bạn thân của mình càng lúc càng sáng lên, càng lúc càng trong suốt...
- Không sao, chỉ là tớ sắp đến giới hạn thôi. Hôm nay là ngày cuối cùng tớ còn ở đây._ Chiaki chỉ mỉm cười nhẹ nhàng... Nhưng Sakuya thì không thể chịu được khi nhìn thấy chân cô bắt đầu hóa thành những đóa hoa trắng và bay đi...
- Chiaki...
- Nói cho Tsubaki hộ tớ được không?_ Nụ cười vẫn không đổi...
- Muốn nói gì thì nói, nói ngay trước mặt ta đi._ Tsubaki bước ra từ góc khuất. Anh đã nhìn thấy chân Chiaki đang biến thành những cánh hoa trắng muốt... Đương nhiên, anh nghĩ mình hiểu được nó có ý nghĩa là gì...
- Tôi có thể ra yêu cầu với tư cách là một eve không, Tsubaki?_ Vẫn còn chút thời gian, đủ để cô tạm biệt...
- Nhanh. Sau đó thì nói cho ta biết cái quái gì đang xảy ra với cô đi!
Nụ cười của Chiaki lại càng rạng rỡ...
- Dừng việc gây lộn trẻ con như vậy đi... Đừng hận thù như thế, vì hận thù chỉ kéo theo hận thù thôi. Được không?
- Được. Giờ thì nói đi, cái cơ thể của cô là thế nào vậy?_ Tsubaki giờ không quan tâm đến việc Chiaki vừa yêu cầu gì... Anh chỉ muốn biết tại sao cô lại như vậy...
- Xin lỗi nhé. Thời gian của tôi sắp hết rồi... Giống như subclass ấy! Tôi sẽ biến thành những cánh hoa..._ Nụ cười của Chiaki vô cùng nhẹ nhàng... Như đang nói về ai đó vậy...
Mà cơ thể biến thành cánh hoa này cũng không đau đớn gì mấy...
Chỉ là giống như mất đi cảm giác các bộ phận thôi...
Thật sự khá thoải mái...
Cơ thể đã biến thành cánh hoa mất một nửa rồi...
Chiaki nhẹ nhàng ôm lấy Tsubaki, sau đó... đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi anh...
Giữa lúc Tsubaki còn đang đơ, Chiaki hơi vươn người và thầm thì vào tai anh:
- Tsubaki, nhất định anh phải hạnh phúc đó. Được không?
12 giờ kém 5 phút...
Đến lúc rồi...
Chiaki khẽ cười, biến thành những cánh hoa và bay theo gió...
Để lại Tsubaki đứng lẻ loi ở đó...
Cái gì vậy?
Chiaki, cô biến đi đâu rồi hả?
Chẳng phải cô nói muốn có một servamp sao?
Chẳng phải cô muốn có ta bên cạnh sao?
Tại sao lại biến mất chứ?
Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt anh...
..............................................................
0 giờ 0 phút-bắt đầu một ngày mới...
- Hm? Sao mình lại ở trên này nhỉ? Ngắm mặt trời à? Mà sao mình lại khóc?_ Tsubaki khó hiểu ngó quanh trước khi rời khỏi sân thượng...
Bước sang ngày mới, mọi dữ liệu về Chiaki đã được xóa sạch sành sanh trong tâm trí mọi người...
Cho dù là Mahiru hay Sakuya...
Không còn tồn tại người nào mang tên Tanimoto Chiaki...
Chỉ có chiếc dây chuyền trên cổ Sakuya và Tsubaki, và ngôi nhà... là những thứ duy nhất, chứng minh rằng cô gái nhỏ bé kia từng tồn tại...
.................................................................................
NGOẠI TRUYỆN 1: KÝ ỨC CỦA TSUBAKI!
Khi Tsubaki đang trong thời gian tuyệt vọng nhất, anh đã gặp cô ấy...
Và từ ngày đưa tang, cô ấy bắt đầu bám theo anh mọi nơi...
Hình như cô ấy là một hồn ma thì phải? Và mặc một bộ đồ kỳ lạ...
Có vẻ như chỉ có anh là nhìn thấy được cô ấy...
Hơn nữa, cô ấy hình như có sức mạnh đặc biệt...
Cô ấy có thể điểu khiển được nước...
Và... cô ấy chưa từng nói chuyện bao giờ...
Mỗi khi anh liếc mắt sang một bên, cô ấy luôn ở đó... và luôn nhìn anh...
Mỗi khi chạm mắt, cô ấy lại nở một nụ cười dịu dàng với anh...
Nụ cười như thể rất quen thuộc, như thể cô ấy đã biết anh từ rất lâu...
Sau khi sensei biến anh thành ma cà rồng, cô ấy vẫn bên cạnh anh...
Khi đi cùng anh trong mưa, nghe được những lời anh nói, cô ấy đã nắm tay anh...
Rõ ràng là một linh hồn, tại sao tay cô ấy lại ấm như vậy được...
Ấm đến mức anh không tự chủ được mà nắm chặt lại...
Cô ấy ở bên cạnh anh bất kể chuyện gì...
Anh đã coi cô trở thành người thân của mình, là gia đình...
Và anh nghĩ rằng cô ấy sẽ mãi bên cạnh anh như vậy...
Nhưng hình như anh đã nhầm rồi...
Vào cái ngày mà sensei bị giết, anh đã khóc thêm một lần nữa...
Nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp đang phủ lên người mình...
Anh biết, cô ấy đang ôm mình...
Nhưng khi anh buông ra lời thề sẽ giết anh hai của mình...
Tsubaki không hề nhận ra ánh mắt của cô ấy hơi thay đổi...
Ngay khi anh nghĩ rằng mình chỉ còn lại một người thân trên đời...
Thì cô lại đột ngột biến mất...
Cô ấy đã nói "chúc may mắn" với anh...
Giọng nói của cô ấy thật khẽ, như tiếng của gió vậy...
Lời nói thầm thì vào tai anh khi đấy, cô đã chúc anh may mắn với điều gì vậy?
Cô ấy đã biến mất ngay trước mắt anh...
Nhiều năm sau nghĩ lại, có phải vì ngày đó, cô ấy không đồng ý với ý định của anh nên mới biến mất như vậy...
Nhưng Tsubaki biết...
Anh muốn tìm cô gái đó một lần nữa...
...................................................................................
NGOẠI TRUYỆN 2: SAU KHI CHIAKI RỜI ĐI!
Sau khi Chiaki biến mất khỏi thế giới này, đương nhiên ký ức về cô cũng biến mất khỏi trí nhớ mọi người...
Không ai nhớ về người mang tên Tanimoto Chiaki...
Thực ra thì cũng không hẳn...
Tsubaki lại như mọi ngày, lang thang trên phố...
Và dừng lại trước một căn nhà thuộc khu chung cư...
Lại thế nữa rồi, anh lại vô thức mà bước đến chỗ này...
Rốt cuộc cái nhà này có gì hấp dẫn được anh chứ, thậm chí nó còn ngay cạnh nhà của tên eve của onni-chan...
Nhưng... Tsubaki không thể ngăn cản bản thân đến trước căn nhà này...
Và từ lúc nào đó, anh phát hiện trên cổ mình mang theo một sợi dây chuyền hình mặt trăng...
Muốn tháo ra, nhưng rồi lại ngần ngại...
Chiếc dây chuyền đó rất ấm áp...
Một sự ấm áp vô cùng quen thuộc...
Khiến anh luyến tiếc tháo nó ra...
"Nhạt nhẽo thật! Sao mình lại trở nên ủy mị như vậy chứ?"
Thậm chí, anh đã đột ngột từ bỏ việc gây chiến tranh, mặc dù không biết tại sao mình lại nghĩ thế...
Tsubaki đặt tay lên tay nắm cửa, do dự một hồi rồi mới đẩy cửa vào...
Lại đến rồi! Ngay khi cánh cửa được mở ra, cảm giác quen thuộc ấy lại bủa vây lấy anh...
Rõ ràng chỉ là một căn nhà trống rỗng, tại sao anh lại cảm thấy quen thuộc đến vậy...
Rất ấm áp...
"Tsubaki, nhất định phải hạnh phúc nhé!"
Ai vậy? Ai đang nói với anh thế...
Chợt một bóng dáng nhỏ bé lướt qua anh...
Một cô gái với mái tóc dài và óng ả...
Tsubaki hơi chớp mắt...
Không có ai trong phòng hết...
Anh... lại gặp ảo giác sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.