Chương 176: Thanh Long Shin-Ah(36)
Thủy Nguyệt Kính Hoa
26/06/2021
Chiaki nhìn đi nhìn lại cái con hồ ly trắng tinh trước mắt mình, rồi lại nhìn đến chín cái đuôi đang vung vẩy vẫy nhẹ kia, chính thức cạn ngôn.
"Thế nào ký chủ, NPC free tôi tạo ra đó. Kinh hỉ không? Kích thích không?" Akira nhìn bộ dạng sững sờ của ký chủ nhà mình, không khỏi cười đến lăn lộn.
Quả nhiên mình bí mật làm cái này quá là chính xác rồi. Trông ký chủ ngạc nhiên chưa kìa.
- Kurama, cậu... làm sao cậu lại ở đây? Cậu đã tìm thấy tôi như thế nào vậy?_ Chiaki hơi lắp bắp một chút, vươn tay chạm vào cái đầu hồ ly kia.
Con hồ ly tuyết khẽ kêu một tiếng, nó nhẹ nhàng dụi đầu mình vào lòng cô gái trẻ. Cô gái đó cong môi, ôm chặt lấy cái đầu trắng toát kia.
- Yuki, muội... đây là gì của muội vậy?_ Cả đám kia chấn động trong một khoảnh khắc, cuối cùng Jae-ha lên trước cất lời.
- Đây là... Ừm, cứ coi đây là vật nuôi của ta đi. Ừ, cứ coi như vậy đi!_ Chiaki ngẫm nghĩ một chút, nghiêm túc nói hươu nói vượn.
Sau đó mềm mại kiễng chân, đặt một nụ hôn trên trán con hồ ly tuyệt đẹp ấy.
- Vật nuôi? Trong mắt cô, mối quan hệ giữa chúng ta chỉ có vậy thôi sao?_ Con hồ ly đó đột ngột cất giọng. Và trong sự ngạc nhiên của mọi người...
Thân thể trắng tuyết đột ngột biến đổi, khi làn khói trắng tan hết...
Chàng trai với mái tóc bạc được buộc cẩn thận, đôi mắt xanh màu lá non đang đứng trước mặt Chiaki.
- Rất vui vì nhìn thấy người, chủ nhân của ta!_ Chàng trai trẻ nâng tay cô gái nhỏ, đặt lên đó một cái hôn. Hệt như một kỵ sĩ quỳ xuống chân chủ nhân của mình vậy.
Trong khi đó, Chiaki ngơ ngẩn nhìn chàng trai đang đứng trước mặt mình.
- Cậu... hóa hình rồi? Sau đó, cô nhanh như chớp ào lên ôm chặt lấy người ấy: Cậu hóa hình rồi, thật tốt! Tôi cứ tưởng sẽ không được nhìn thấy cậu hóa hình...
Kurama bản chân thật đang đứng trước mặt Chiaki, cô không phát cuồng lên thì không còn là Chiaki nữa rồi.
Vốn dĩ hình tượng cửu vĩ hồ ly này lấy từ Kurama trong Yu yu hakusho, đủ biết Chiaki thích nhân vật này đến mức nào. Bây giờ cậu ấy đang ở ngay trước mắt, tất nhiên là vô cùng vui rồi.
Con cáo bạc với tai và đuôi cũng toàn màu trắng bạc kia liếc nhìn những người đang đứng kia, cái nhìn hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm gì.
Ngoại trừ chủ nhân, con người chính là những kẻ đáng ghê tởm nhất!
Anh hừ một cái, nhẹ nhàng hôn lên trán Chiaki trước khi tạm biệt và quay người rời đi. Để lại một đám người hớ hênh ở đó.
Chiaki với việc đột nhiên con cáo nào đó xuất hiện, cảm thấy thật quá mức vui vẻ, cho nên chỉ chống chế một chút đối phó qua loa với mấy câu hỏi của những người kia.
Đoàn người lại tiếp tục tiến lên, và Chiaki, vẫn cứ đảm nhận việc thức đêm. Thường thì cô làm nó một mình, thi thoảng sẽ ngồi trong lòng Kurama NPC ngủ mất. Hoặc có khi nào số cô may mắn, được thức đêm cùng mục tiêu nhiệm vụ Shin-Ah, Chiaki sẽ không ngại ngần mà lột bỏ cái mặt nạ, bắt cậu ấy phải ngồi đó để cho cô nhìn ngắm đôi mắt tuyệt đẹp kia.
Thường thì ngoài Shin-Ah, Jae-ha cũng hay đến ngồi cùng Chiaki khi cô canh lửa. Sau đó, cô gái nhỏ sẽ thỏa sức tùy hứng mà dựa vào người họ, ngủ mất tiêu. Cái gì, nói cô không canh chừng nghiêm túc?
Ha ha, kẻ nào dám tấn công đám quái vật này mới là chán sống đó! Cho nên, cô gái nào đó cục kỳ vô tư mà cứ thế ngủ trong lòng hai người kia, tóm được ai là dùng người đó làm gối dựa.
Không thèm quan tâm đến việc người ta sẽ làm gì với mình trong lúc mình ngủ say. Nói đùa, cô còn muốn họ "làm gì" mình ấy chứ!
Shin-Ah mỗi khi thức đêm cùng với Chiaki, đều tháo bỏ mặt nạ. Vì có đeo vào cũng sẽ cường thế bị lột ra thôi, dứt khoát cởi ra ngay từ đầu cho nhẹ.
Thế nhưng cô ấy cũng chỉ toàn ngồi trong lòng cậu ngắm đôi mắt, sau đó bèn ngủ luôn, mà Shin-Ah tập mãi cũng thành quen. Hồi còn bé, cô ấy từ lúc nhìn thấy đôi mắt của cậu đã luôn mè nheo đòi ngủ chung với cậu rồi, ôm ấp nhau thế này cũng chẳng là gì đâu.
Đôi mắt rồng liếc nhìn cô gái đang dựa vào lòng mình ngủ, Shin-ah bần thần chạm tay vào mái tóc rực vàng kia.
Cậu ấy đã lớn rồi, cũng mười bốn năm rồi còn gì? Nhưng mà, Shin-Ah phát hiện ra mình vẫn chẳng biết gì về cô bạn từ bé này hết.
Cô ấy bị thương nặng như vậy, lại luôn đề phòng người khác, luôn cười nhưng lại rất xa cách. Shin-Ah có thể nhận ra cô ấy luôn luôn thân cận mình, vì mình là bạn từ bé sao?
Chiếc dây chuyền trên cổ Shin-Ah thi thoảng lộ ra dưới ánh trăng, lóe lên tia sáng xanh dịu dàng. Cậu cúi đầu nhìn nó rồi lại vươn tay của mình.
Dưới ánh trăng bạc, trên cổ tay Shin-Ah lấp loáng một hình xăm bạc hình mặt trăng và ngôi sao. Giống như một chiếc lắc tay ôm trọn lấy cổ tay cậu vậy. Shin-Ah nhìn nó, cảm thấy thật kỳ lạ, tại sao chỉ có mỗi mình cậu nhìn thấy nó nhỉ?
Không một ai nhìn thấy hình vẽ chiếc lắc tay kỳ lạ này, ngay cả Chiaki, người đã trao cho cậu chiếc dây chuyền y hệt hình dáng của nó. Vậy thì rốt cuộc nó là thứ gì chứ?
Jae-ha thi thoảng lại ra ngó Chiaki đang thức đêm. Mà nói cũng lạ, rõ ràng muội ấy luôn luôn giành việc canh đêm, và cũng canh rất nhiều. Nhưng tại sao muội ấy vẫn có thể thản nhiên đến thế chứ?
Muội ấy có thể tỉnh táo mà thức đến trắng đêm, nhưng chỉ cần anh bước đến, muội ấy sẽ lập tức dựa vào người anh mà nói lung tung đủ thứ chuyện. Sau đó sẽ vô cùng tự tiện mà dựa vào anh, thản nhiên như thể muội ấy đã làm bao nhiêu chuyện như vậy rồi ấy!
Khi Chiaki đã dựa vào người Jae-ha ngủ mất, lúc này anh mới bắt đầu quan sát cô gái đang ngủ say kia. Muội ấy dường như vô cùng tin tưởng anh thì phải? Nếu không cũng sẽ không thản nhiên ngủ như vậy.
Jae-ha thầm kiểm tra những vết thương trên cơ thể Chiaki, khẽ cau mày. Những vết thương của muội ấy vẫn cứ loét ra như vậy, không giống nhiễm trùng nhưng cũng không chịu khép miệng. Vậy ra những lời muội ấy nói về việc cơ thể không tiếp nhận thuốc là thật à?
Anh thở dài, lại thêm một lần cởi áo thay băng cho cô nhóc đang ngủ kia. Đành chịu thôi, chỉ mỗi anh là muội ấy cho tiếp xúc với vết thương, hẳn là vì muội ấy sợ bị người ta tấn công.
Làn da Chiaki vẫn trắng nõn, mềm mại như một dải tơ lụa thượng đẳng vậy. Nhưng những vết thương, vết sẹo lại phá hỏng mất mỹ cảm xinh đẹp kia. Sau này, không biết có ai muốn lấy muội ấy không nữa?
Ánh trăng bạc rọi xuống chiếc dây chuyền trên cổ Chiaki, hắt lên màu xanh dịu dàng như một mảng trời, khiến ai đó nhìn đến thất thần.
Jae-ha nhìn viên đá quý xanh như đôi mắt Chiaki ở trên cổ muội ấy, rồi lại nhìn chiếc dây chuyền trên cổ mình. Chiếc dây chuyền hình tứ diệp thảo, mỗi cánh tứ diệp thảo lại là một viên đá xanh màu lá non, lấp lánh dịu dàng...
Đôi mắt tử sắc khẽ trầm lại.
........................
Chiaki đi cùng mọi người đến vùng đất Hỏa tộc, bởi vì từ chỗ suối nước nóng mọi người nghe được tin Hỏa tộc bị tấn công.
Băng cướp Hắc long và nhóm đói ăn hạnh phúc chính thức tái ra mắt!
Mà, đây cũng là lần đầu tiên nhóm Tứ Long nhìn thấy Yuki thực sự chiến đấu.
Chiaki cong môi, thanh katana lấp lánh ánh bạc nhẹ nhàng khua lên trong không trung, xinh đẹp như thể một vũ công đang múa vậy. Thế nhưng chiêu chiêu lại đánh thẳng vào tử huyệt, tàn nhẫn cắt đứt gân tay gân chân của kẻ địch.
Con rồng bằng nước cũng xuất hiện, bảo vệ những chiến binh Hỏa tộc.
"Thế nào ký chủ, NPC free tôi tạo ra đó. Kinh hỉ không? Kích thích không?" Akira nhìn bộ dạng sững sờ của ký chủ nhà mình, không khỏi cười đến lăn lộn.
Quả nhiên mình bí mật làm cái này quá là chính xác rồi. Trông ký chủ ngạc nhiên chưa kìa.
- Kurama, cậu... làm sao cậu lại ở đây? Cậu đã tìm thấy tôi như thế nào vậy?_ Chiaki hơi lắp bắp một chút, vươn tay chạm vào cái đầu hồ ly kia.
Con hồ ly tuyết khẽ kêu một tiếng, nó nhẹ nhàng dụi đầu mình vào lòng cô gái trẻ. Cô gái đó cong môi, ôm chặt lấy cái đầu trắng toát kia.
- Yuki, muội... đây là gì của muội vậy?_ Cả đám kia chấn động trong một khoảnh khắc, cuối cùng Jae-ha lên trước cất lời.
- Đây là... Ừm, cứ coi đây là vật nuôi của ta đi. Ừ, cứ coi như vậy đi!_ Chiaki ngẫm nghĩ một chút, nghiêm túc nói hươu nói vượn.
Sau đó mềm mại kiễng chân, đặt một nụ hôn trên trán con hồ ly tuyệt đẹp ấy.
- Vật nuôi? Trong mắt cô, mối quan hệ giữa chúng ta chỉ có vậy thôi sao?_ Con hồ ly đó đột ngột cất giọng. Và trong sự ngạc nhiên của mọi người...
Thân thể trắng tuyết đột ngột biến đổi, khi làn khói trắng tan hết...
Chàng trai với mái tóc bạc được buộc cẩn thận, đôi mắt xanh màu lá non đang đứng trước mặt Chiaki.
- Rất vui vì nhìn thấy người, chủ nhân của ta!_ Chàng trai trẻ nâng tay cô gái nhỏ, đặt lên đó một cái hôn. Hệt như một kỵ sĩ quỳ xuống chân chủ nhân của mình vậy.
Trong khi đó, Chiaki ngơ ngẩn nhìn chàng trai đang đứng trước mặt mình.
- Cậu... hóa hình rồi? Sau đó, cô nhanh như chớp ào lên ôm chặt lấy người ấy: Cậu hóa hình rồi, thật tốt! Tôi cứ tưởng sẽ không được nhìn thấy cậu hóa hình...
Kurama bản chân thật đang đứng trước mặt Chiaki, cô không phát cuồng lên thì không còn là Chiaki nữa rồi.
Vốn dĩ hình tượng cửu vĩ hồ ly này lấy từ Kurama trong Yu yu hakusho, đủ biết Chiaki thích nhân vật này đến mức nào. Bây giờ cậu ấy đang ở ngay trước mắt, tất nhiên là vô cùng vui rồi.
Con cáo bạc với tai và đuôi cũng toàn màu trắng bạc kia liếc nhìn những người đang đứng kia, cái nhìn hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm gì.
Ngoại trừ chủ nhân, con người chính là những kẻ đáng ghê tởm nhất!
Anh hừ một cái, nhẹ nhàng hôn lên trán Chiaki trước khi tạm biệt và quay người rời đi. Để lại một đám người hớ hênh ở đó.
Chiaki với việc đột nhiên con cáo nào đó xuất hiện, cảm thấy thật quá mức vui vẻ, cho nên chỉ chống chế một chút đối phó qua loa với mấy câu hỏi của những người kia.
Đoàn người lại tiếp tục tiến lên, và Chiaki, vẫn cứ đảm nhận việc thức đêm. Thường thì cô làm nó một mình, thi thoảng sẽ ngồi trong lòng Kurama NPC ngủ mất. Hoặc có khi nào số cô may mắn, được thức đêm cùng mục tiêu nhiệm vụ Shin-Ah, Chiaki sẽ không ngại ngần mà lột bỏ cái mặt nạ, bắt cậu ấy phải ngồi đó để cho cô nhìn ngắm đôi mắt tuyệt đẹp kia.
Thường thì ngoài Shin-Ah, Jae-ha cũng hay đến ngồi cùng Chiaki khi cô canh lửa. Sau đó, cô gái nhỏ sẽ thỏa sức tùy hứng mà dựa vào người họ, ngủ mất tiêu. Cái gì, nói cô không canh chừng nghiêm túc?
Ha ha, kẻ nào dám tấn công đám quái vật này mới là chán sống đó! Cho nên, cô gái nào đó cục kỳ vô tư mà cứ thế ngủ trong lòng hai người kia, tóm được ai là dùng người đó làm gối dựa.
Không thèm quan tâm đến việc người ta sẽ làm gì với mình trong lúc mình ngủ say. Nói đùa, cô còn muốn họ "làm gì" mình ấy chứ!
Shin-Ah mỗi khi thức đêm cùng với Chiaki, đều tháo bỏ mặt nạ. Vì có đeo vào cũng sẽ cường thế bị lột ra thôi, dứt khoát cởi ra ngay từ đầu cho nhẹ.
Thế nhưng cô ấy cũng chỉ toàn ngồi trong lòng cậu ngắm đôi mắt, sau đó bèn ngủ luôn, mà Shin-Ah tập mãi cũng thành quen. Hồi còn bé, cô ấy từ lúc nhìn thấy đôi mắt của cậu đã luôn mè nheo đòi ngủ chung với cậu rồi, ôm ấp nhau thế này cũng chẳng là gì đâu.
Đôi mắt rồng liếc nhìn cô gái đang dựa vào lòng mình ngủ, Shin-ah bần thần chạm tay vào mái tóc rực vàng kia.
Cậu ấy đã lớn rồi, cũng mười bốn năm rồi còn gì? Nhưng mà, Shin-Ah phát hiện ra mình vẫn chẳng biết gì về cô bạn từ bé này hết.
Cô ấy bị thương nặng như vậy, lại luôn đề phòng người khác, luôn cười nhưng lại rất xa cách. Shin-Ah có thể nhận ra cô ấy luôn luôn thân cận mình, vì mình là bạn từ bé sao?
Chiếc dây chuyền trên cổ Shin-Ah thi thoảng lộ ra dưới ánh trăng, lóe lên tia sáng xanh dịu dàng. Cậu cúi đầu nhìn nó rồi lại vươn tay của mình.
Dưới ánh trăng bạc, trên cổ tay Shin-Ah lấp loáng một hình xăm bạc hình mặt trăng và ngôi sao. Giống như một chiếc lắc tay ôm trọn lấy cổ tay cậu vậy. Shin-Ah nhìn nó, cảm thấy thật kỳ lạ, tại sao chỉ có mỗi mình cậu nhìn thấy nó nhỉ?
Không một ai nhìn thấy hình vẽ chiếc lắc tay kỳ lạ này, ngay cả Chiaki, người đã trao cho cậu chiếc dây chuyền y hệt hình dáng của nó. Vậy thì rốt cuộc nó là thứ gì chứ?
Jae-ha thi thoảng lại ra ngó Chiaki đang thức đêm. Mà nói cũng lạ, rõ ràng muội ấy luôn luôn giành việc canh đêm, và cũng canh rất nhiều. Nhưng tại sao muội ấy vẫn có thể thản nhiên đến thế chứ?
Muội ấy có thể tỉnh táo mà thức đến trắng đêm, nhưng chỉ cần anh bước đến, muội ấy sẽ lập tức dựa vào người anh mà nói lung tung đủ thứ chuyện. Sau đó sẽ vô cùng tự tiện mà dựa vào anh, thản nhiên như thể muội ấy đã làm bao nhiêu chuyện như vậy rồi ấy!
Khi Chiaki đã dựa vào người Jae-ha ngủ mất, lúc này anh mới bắt đầu quan sát cô gái đang ngủ say kia. Muội ấy dường như vô cùng tin tưởng anh thì phải? Nếu không cũng sẽ không thản nhiên ngủ như vậy.
Jae-ha thầm kiểm tra những vết thương trên cơ thể Chiaki, khẽ cau mày. Những vết thương của muội ấy vẫn cứ loét ra như vậy, không giống nhiễm trùng nhưng cũng không chịu khép miệng. Vậy ra những lời muội ấy nói về việc cơ thể không tiếp nhận thuốc là thật à?
Anh thở dài, lại thêm một lần cởi áo thay băng cho cô nhóc đang ngủ kia. Đành chịu thôi, chỉ mỗi anh là muội ấy cho tiếp xúc với vết thương, hẳn là vì muội ấy sợ bị người ta tấn công.
Làn da Chiaki vẫn trắng nõn, mềm mại như một dải tơ lụa thượng đẳng vậy. Nhưng những vết thương, vết sẹo lại phá hỏng mất mỹ cảm xinh đẹp kia. Sau này, không biết có ai muốn lấy muội ấy không nữa?
Ánh trăng bạc rọi xuống chiếc dây chuyền trên cổ Chiaki, hắt lên màu xanh dịu dàng như một mảng trời, khiến ai đó nhìn đến thất thần.
Jae-ha nhìn viên đá quý xanh như đôi mắt Chiaki ở trên cổ muội ấy, rồi lại nhìn chiếc dây chuyền trên cổ mình. Chiếc dây chuyền hình tứ diệp thảo, mỗi cánh tứ diệp thảo lại là một viên đá xanh màu lá non, lấp lánh dịu dàng...
Đôi mắt tử sắc khẽ trầm lại.
........................
Chiaki đi cùng mọi người đến vùng đất Hỏa tộc, bởi vì từ chỗ suối nước nóng mọi người nghe được tin Hỏa tộc bị tấn công.
Băng cướp Hắc long và nhóm đói ăn hạnh phúc chính thức tái ra mắt!
Mà, đây cũng là lần đầu tiên nhóm Tứ Long nhìn thấy Yuki thực sự chiến đấu.
Chiaki cong môi, thanh katana lấp lánh ánh bạc nhẹ nhàng khua lên trong không trung, xinh đẹp như thể một vũ công đang múa vậy. Thế nhưng chiêu chiêu lại đánh thẳng vào tử huyệt, tàn nhẫn cắt đứt gân tay gân chân của kẻ địch.
Con rồng bằng nước cũng xuất hiện, bảo vệ những chiến binh Hỏa tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.