Chương 178: Thanh Long Shin-Ah(Ngoại truyện)
Thủy Nguyệt Kính Hoa
26/06/2021
NGOẠI TRUYỆN SAU KHI CHIAKI RỜI ĐI...
Chiaki biến mất, biến thành băng tuyết ngay trước mắt mọi người. Một cơn gió nhẹ nhẽ thổi, đem những bông tuyết xinh đẹp kia tản mát bay đi mất.
Thủy Long đột ngột hóa lớn, nó ngửa đầu ngâm một tiếng dài đầy thê lương trước khi bay vụt lên bầu trời đêm.
Những con đom đóm bỗng nhiên tràn tới, lấp lánh và tỏa sáng rực rỡ xung quanh những người đang đứng sững sờ ở đấy.
Tất cả mọi đều ngơ ngẩn nhìn theo những bông tuyết kia, hoàn toàn không nói được gì hết!
Cô ấy biến mất rồi! Thủy long cũng biến mất rồi!
Biến mất này, rốt cuộc là biến mất như thế nào?
Mọi người chỉ nhìn nhau, nghẹn giọng. Bởi vì họ chẳng có mấy kỷ niệm với cô gái vừa mới biến mất kia hết!
Khi Chiaki vẫn còn là Yuki, mọi người đều coi cô ấy như kẻ thù. Đề phòng như phòng dịch, làm gì có tâm tư mà nói chuyện cùng nhau.
Chỉ là, những việc cô ấy làm vì mọi người vẫn bày ra đấy, không ai nói được gì.
Chẳng lẽ nói rằng cô ấy đã đỡ mấy nhát dao cho Yona chắc? Hay là nói cô ấy đã chiến đấu bảo vệ mọi người đến máu chảy đầm đìa?
Không có gì hết! Rốt cuộc thì, Yuki hay Chiaki, họ vẫn chẳng biết gì về cô ấy cả.
Mọi người cùng nhau trở về, ngay khi đặt chân vào trong phòng thì bầu trời đổ mưa.
Mưa ào ạt, rào rào xối xả, mưa nhiều đến không kịp vuốt mặt. Mưa đổ dài trên vùng đất Hỏa tộc vốn thiếu thốn nước, mưa gầm gào như thể tiếng khóc của bầu trời!
Khóc... cho ai?
Ngay khi điểm nửa đêm, mặt trăng treo trên chính đỉnh đầu, toàn bộ thế giới được khởi động lại một lần nữa. Giống như một cuộn băng cassette đã chạy được một đoạn thì phim rối tung, chủ nhân của nó tỷ mẩn cuốn băng lại từng chút một. Nhìn thấy vết chì kéo dài trên đoạn băng vừa mới phát bèn tùy tiện lau sạch đi, xóa đi dấu vết của vệt chì ấy, trả lại một cuộn băng trắng đẹp đẽ, lại tiếp tục chạy.
Mà, vệt chì kéo dài kia, qua một lần lau, hoàn toàn biến mất không một dấu vết. Bản nhạc êm tai lại tiếp tục vang lên, có ai nhớ đến một vệt chì lẫn trên đường băng?
Cơn mưa kéo dài suốt đêm dài, rào rạt như đang khóc, và rồi rửa trôi đi dấu vết của một người đã từng dừng lại mười bốn năm ở thế giới này.
Giống như tẩy sạch một vết nhơ trên tấm vải trắng, xóa đi sự tồn tại của một cô gái tên Chiaki.
Đem ký ức về cô gái ấy ở thế giới này suốt mười bốn năm, xóa sạch không còn một dấu vết!
Ngày hôm sau, nhóm Yona lại tiếp tục cuộc hành trình của mình, không còn nhớ gì đến cô gái nhỏ nhắn đã mỉm cười với họ tối hôm trước!
....................
NGOẠI TRUYỆN SHIN-AH:
Thanh Long Shin-Ah có một chiếc dây chuyền trên cổ. Nó có chút lạc loài với bộ đồ của cậu, chính là vô cùng khác biệt luôn. Một chiếc dây chuyền với mặt hình trăng và sao, đặt dưới ánh trăng sẽ tỏa sáng lấp lánh.
Cậu không biết vì đâu mà mình lại có chiếc dây chuyền này, à không...
Có một người, người ấy đã ở bên cạnh cậu khi cậu bốn tuổi. Đó là một cô bé rất dễ thương, cô ấy luôn luôn chơi cùng cậu. Không sợ người ta nói mà chơi cùng với cậu bé bốn tuổi khi ấy, chiếc dây chuyền này cũng là cô ấy cho cậu.
Cô bé ấy cũng nói rằng đôi mắt của cậu là phước lành chứ không phải nguyền rủa, cô ấy cũng nói rằng đôi mắt của cậu rất đẹp, cô ấy nói rằng sức mạnh của đôi mắt Thanh Long sẽ không ảnh hưởng đến cô ấy.
Cô ấy cũng ở bên cạnh cậu khi Ao mất, cũng luôn nấu đồ ngon cho cậu, luôn tìm ra đồ chơi cùng cậu chơi, luôn ngồi bên cạnh xem cậu tập kiếm, luôn luôn bảo vệ cậu, cô ấy còn gọi cậu bằng cái tên mà cô ấy luôn đặt...
Nhưng mà, cô ấy biến mất, ngay sau khi Shin-Ah giết chết toán lính muốn tấn công làng. Cậu nhóc bốn tuổi không biết tại sao, cậu chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi cô ấy một lần nữa trở lại.
Cuối cùng cô ấy cũng trở lại, còn giúp đỡ cậu với Yona nữa, thật tốt...
Nhưng mà...
Lạ thật đấy, sao cậu lại không nhớ được gương mặt của cô ấy nhỉ?
Cả cái tên cô ấy tặng cậu nữa!
Nụ cười của cô ấy như thế nào?
Đôi mắt của cô ấy rất đẹp, nhưng đẹp ra làm sao cơ?
Cô ấy... là ai?
......................
NGOẠI TRUYỆN JAE-HA:
Năm Jae-ha mười một tuổi, cuộc sống luôn đen tối tù túng của hắn đã xuất hiện một tia sáng le lói. Vào lúc mà hắn bị giam cầm dưới lòng đất, không thể nào chạy trốn trên bầu trời, mọi thứ trước mắt hắn khi ấy chẳng có chút ý nghĩa gì hết. Hẳn chỉ tâm tâm niệm niệm muốn rời khỏi cái nơi ngột ngạt tối tăm này.
Mười một năm trời, hắn vùng vẫy khỏi trói buộc, nhưng lại chẳng một lần phá vỡ nó. Cho đến khi tia sáng ấy xuất hiện.
Một cô bé, bé xíu, bé đến độ hắn chỉ cần đẩy một cái chắc sẽ ngã lăn kềnh lại ì ạch bê một rổ lương thực cho hắn?
Mới đầu, Jae-ha không có chút để ý gì đến cô bé này, chỉ cho rằng nhóc ấy cũng chỉ là bị ép, kỳ thực vô cùng bài xích hắn. Hắn, sớm đã chẳng ôm chút hi vọng nào hết!
Thế nhưng, cô nhóc ấy lại vụng trộm chăm sóc cho hắn, bị hắn bắt được dường như có chút lo lắng rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại mà tự giới thiệu, phảng phất như thể được chăm sóc cho hắn là một điều gì đó rất tuyệt vậy.
Cô bé ấy vậy mà lại đề nghị muốn giúp hắn trị bệnh. Jae-ha hiểu rõ, xem ra dân làng đã coi cái chân rồng của hắn thành một loại dịch bệnh không thể chữa rồi. Hắn cũng hiểu rõ, bé tý thế này thì làm gì có ý định muốn trị bệnh, khéo nhóc đó chỉ đơn giản là tò mò một chút thôi.
Cái chân của Jae-ha, cho dù hắn chán ghét nó, hắn cũng chán ghét ánh mắt kẻ khác nhìn hắn khi biết hắn có cái chân dị hợm này.
Nhưng cô nhóc này lại cười với hắn ngọt ngào như thế, lại đối tốt với hắn đến vậy. Nếu như nhìn thấy, hẳn là sẽ sợ hãi mà rời đi. Hắn có chút nóng vội muốn nhìn gương mặt hoảng sợ của nhóc ấy. Không phải có ý định gì biến thái hay tâm lý cong vẹo âm u, hắn chỉ là không chịu được.
Không chịu được người đối xử tốt với hắn, rồi lại dùng ánh mắt né tránh ghét bỏ sợ hãi hắn!
Cho nên, thà hắn trực tiếp để lộ từ trước, như thế, hắn sẽ không phải đau nhiều.
Chính là, Jae-ha thực sự không ngờ được, cô nhóc đó lại nói cái chân của hắn là phước lành.
Hắn thực sự, chưa bao giờ nghĩ đến điều này! Nhưng mà, cô nhóc vừa cười vừa nói ấy, khiến hắn ngơ ngẩn.
Muội ấy... không dè bỉu hay sợ hãi hắn sao? Cứ thế mà cười với hắn ngọt ngào như vậy?
Kể từ ấy, đoạn đường tối tăm trong sinh mạng Jae-ha có một tia sáng dịu dàng rọi tới. Một cô nhóc luôn ngày nào cũng như ngày nào, đều đều đặn đặn mang lương thực cho hắn. Sau đó muội ấy sẽ ngồi bên cạnh hắn, nói cho hắn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nhiều nhất là kể về cuộc hành trình của muội ấy.
Jae-ha có chút khó hiểu tại sao một cô bé chỉ mới bốn tuổi lại có thể có nhiều chuyện kể như thế, cho đến khi nhìn thấy những vết thương trên người muội ấy. Chi chít vết thương, có cũ có mới, có cả vết tên bắn vẫn còn chưa hết rỏ máu.
Có trời mới biết, lúc ấy Jae-ha cảm thấy khó chịu đến thế nào. Cảm giác như vừa giận dữ muội ấy không biết tự bảo vệ mình, vừa thương tiếc đứa nhóc còn nhỏ mà chồng chất vết thương. Nhưng mà, hắn lại chẳng thể làm gì cho muội ấy hết.
Chính hắn còn bị giam ở đây, ngày ngày phải để muội ấy đem lương thực tới, hắn làm được cái gì chứ?
Cho nên, khát vọng chạy trốn của Jae-ha lại càng trở nên mạnh mẽ. Hắn muốn đem muội ấy cùng chạy trốn, muốn bảo hộ muội ấy thật tốt!
Muội ấy cũng ủng hộ việc hắn muốn chạy trốn. Nhưng muội ấy chỉ đơn giản là giao cho hắn một cái đoản kiếm và bảo rằng nó sẽ giúp hắn.
Muội ấy có một năng lực kỳ lạ mặc dù đối với Jae-ha mà nói thì cực kỳ râu ria, nhưng vì nó mà muội ấy lại bị đuổi giết. Có lẽ vì thế mà muội ấy mới rất đỗi hâm mộ cái chân rồng của hắn.
Hắn ở trong cái nhà giam đó, lắng nghe như nuốt những lời kể của muội ấy, và hắn càng muốn thoát khỏi đây, đi ngao du tứ hải.
Chỉ là, Jae-ha vạn vạn lần không nghĩ tới, hắn đúng là đã có thể chạy trốn, hắn đúng là thoát khỏi ngục giam về bầu trời xanh.
Nhưng, lại là bởi vì muội ấy cùng Garou bảo hộ hắn chạy đi.
Jae-ha quay đầu nhìn lại, muội ấy chỉ mỉm cười với hắn trước khi chặn những mũi tên của dân làng với bộ cung tên lấp lánh ánh bạc xinh đẹp kia.
Mười ba năm trời, Jae-ha không tìm được bất kỳ tin tức gì về cô nhóc ấy. Hắn tìm hoài cũng không hề thấy được một mẩu manh mối về cô bé nhỏ nhắn đã ở bên cạnh hắn.
Thế giới này lớn như vậy, hắn chỉ biết được hình dạng của muội ấy? Tìm bằng cách nào đây? Một cô bé mà đến cái tên cũng không biết, thế giới bao nhiêu người, quay đầu một cái là sẽ lạc cả một đời. Mà hắn, không muốn lạc mất muội ấy!
Thứ duy nhất hắn vẫn còn giữ lại của muội ấy, là chiếc dây chuyền hình cỏ bốn lá cùng với thanh đoản đao kia. Mỗi lần nhìn chúng, hắn lại không khỏi nhớ đến đôi mắt xanh trong suốt như bầu trời sau cơn mưa ấy.
Mỗi lần nhớ đến cô nhóc đấy, điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là đôi mắt xanh đến hoảng hốt kia. Đôi mắt đẹp đến độ có thể hút hồn hắn vào, khiến cho hắn có ảo giác như thể đang đắm mình trong bầu trời xanh thẳm.
Tự do vẫy vùng...
Tiểu tử Yuki kia, khiến cho Jae-ha nghĩ đến cô nhóc ấy! Tên đó giống muội ấy một cách kỳ lạ! Không hiểu tại sao, nhưng chính là rất để ý đến tiểu tử đó. Đệ ấy hoàn toàn một bộ dáng giống như hồ ly, ăn mặc lùng thùng, đầu đội mũ trùm chẳng thấy tý tóc nào, lại còn híp tịt mắt, thêm vào cái nụ cười nửa miệng đó! Quả nhiên rất giống một con hồ ly!
Tên nhóc đó dường như biết khá nhiều thứ. Kể cả... quá khứ của hắn?
Jae-ha đi cùng Yona đi hái Thiên thụ thảo, Yuki cũng bám theo. Hắn cùng với Yona cẩn thận từng chút một, Yuki thì trực tiếp chân trần bước trên vách núi. Bóng lưng đệ ấy mảnh khảnh xiêu vẹo. Cơ hồ chỉ dong dỏng cao hơn Yona một chút, còn gầy hơn cả muội ấy.
Thế nhưng, đệ ấy vậy mà cũng hái được đầy một bao thiên thụ thảo. Còn nhanh hơn so với Yona.
Cuộc chiến cuối cùng kia, Jae-ha có chút nghĩ rằng mình đang mơ. Nếu không, vì sao hắn lại có thể nhìn thấy muội ấy chứ? Hắn không biết vì cái gì, nhưng chỉ cần nhìn một cái hắn đã chắc chắn là muội ấy.
Là cảm giác, chỉ có như thế thôi. Cho đến khi cảm nhận được con rồng nước đang bảo vệ hắn, Jae-ha mới càng thêm chắc chắn.
Cô gái đang đứng bên cạnh Yona, chắc chắn là muội ấy! Bởi vì, nói sao nhỉ? Muội ấy vẫn cứ y hệt như cô nhóc năm xưa hắn nhìn thấy, chẳng qua là một bản phóng to hoàn chỉnh thôi. Cho nên, Jae-ha lại càng có thể chắc chắn cô nhóc bé xíu kia đã ở đó.
Thật là, đi mòn gót giày không thấy, lúc này vậy mà lại dễ dàng chạm mặt muội ấy.
Cố tình, ngay khi hắn một lần nữa muốn gặp, cô nhóc kia vậy mà lại biến mất! Biến mất, không có một chút dấu vết nào.
Tiểu tử tên Yuki kia, sau này Jae-ha được mọi người cảnh báo là đừng quá thân thiết với tên đó. Bởi vì đối với mọi người thì hắn là kẻ địch. Là kẻ địch, kẻ địch, gian tế đó! Chuyện quan trọng nói ba lần liền.
Nhưng mà, Jae-ha không khỏi nhìn Yuki thêm một lần rồi lại một lần nữa. Tiểu tử này, chẳng thấy giống với kẻ địch cái gì hết. Cảm giác mà đệ ấy mang lại... khiến hắn nghĩ đến muội ấy! Nhất là cái nụ cười không tim không phổi kia.
Sự thực chứng minh, Jae-ha không có đoán lầm. Hắn càng tiếp cận Yuki, càng nhìn thấy những mặt của tên tiểu đệ này. Những bộ mặt mà hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ai khác ngoài muội ấy biểu lộ.
Những vết cào ở sau lưng, đoản kiếm, uống nandai, không chịu để người khác chạm vào người, lại thêm việc ỷ lại hắn một cách khó hiểu và mùi cỏ non thơm mát nhàn nhạt.
Tất cả những gì Jae-ha tìm thấy đều một lần rồi một lần khẳng định suy đoán của hắn. Bởi vì, thực ra, đâu đó trong thâm tâm, hắn đã nghĩ rằng Yuki chính là cô nhóc ngày xưa.
Nhưng mà, một phần nào đó lại vẫn cứ gạt đi cái giả thuyết này. Hắn chính là cứ tự hỏi rồi lại tự phủ nhận cái ý định ngớ ngẩn ấy.
Jae-ha không hiểu tại sao, nhưng một góc nào đó, hắn cảm thấy sợ! Hắn sợ hãi khả năng tiểu tử đó chính là muội ấy!
Nếu như tiểu tử Yuki thực sự là muội ấy, vậy hắn sẽ phải làm thế nào?
Jae-ha đã tự thề sẽ bảo vệ muội ấy thật tốt, và rồi hắn đã làm gì?
Tất cả những việc muội ấy làm, chắn đao, uống thuốc phiện, làm mọi thứ để bảo vệ Yona...
Hắn làm sao có mặt mũi nhìn muội ấy nữa?
Bởi vì chính hắn cũng không có chú ý đến muội ấy, hắn còn để mặc cho người khác lạnh nhạt...
Jae-ha không muốn nghĩ nữa...
Cuối cùng thì muội ấy cũng lộ mặt. Tiểu tử Yuki kia tên thật là Chiaki, cũng chính là... muội ấy!
Jae-ha triệt để không nói được gì nữa. Hắn chỉ đành chú tâm vào việc phát hỏa khí với việc muội ấy bị thương chồng chất lên người thôi.
Cho dù muội ấy chính là Yuki, nhưng việc để bị thương đến mức độ này...
Vì cái gì chứ? Vì cái gì mà lại bảo vệ bọn hắn đến cố sức như vậy?
Jae-ha không hiểu tại sao, cho đến khi ba kẻ hầu cận của muội ấy xuất hiện trước mắt hắn.
Muội ấy là hóa thân của Thủy Long.
Jae-ha ngơ ngẩn nhìn con rồng nước bé bé cọ cọ vào mình, trong lòng không khỏi sinh ra một tia nhu hòa thân thiết. Đây là thực thể sức mạnh của muội ấy, nó thân thiết với hắn như vậy, có phải nghĩa là muội ấy cũng rất ỷ lại hắn không?
Muội ấy nói rằng muội ấy đã gặp tất cả mọi người từ bé, muội ấy nói muội ấy không nhớ tên của mình...
Jae-ha không tin điều đó, hắn cùng Shin-ah gặng hỏi muội ấy. Và cuối cùng muội ấy cũng nói. Lúc này, hắn mới biết được tên thật của cô nhóc luôn bên cạnh mình từ nhỏ.
Chiaki, tên muội ấy là Chiaki!
Đó là một cái tên rất đẹp, giống như muội ấy vậy!
Muội ấy luôn giành phần thức đêm canh gác cho mọi người, và thi thoảng Jae-ha quan sát muội ấy. Cuối cùng hắn phát hiện, rõ ràng Chiaki có thể thức đêm đến thức trắng, cố tình khi hắn ở đó lại thích dựa vào hắn ngủ.
Thậm chí còn ngủ say đến độ dù hắn có đẩy đẩy cũng không tỉnh nữa.
Jae-ha ngoại trừ thở dài thì còn làm gì được nữa? Hắn cúi xuống, bắt đầu kiểm tra vết thương cho muội ấy.
Chiaki đã lớn rồi, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp và kiều diễm. Xinh đẹp hơn bất cứ cô nương nào khác!
Trong lòng Jae-ha đột nhiên cuộn trào lên một cảm giác kỳ lạ. Hắn muốn thân cận với cô gái này, có một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ khi nhìn cô ấy.
Không giống với Yona, thứ cảm giác này đến từ chính Jae-ha chứ không phải Lục Long nữa.
Chiaki cùng với Yona, là không thể so sánh được!
Hắn mặc kệ việc muội ấy là công chúa hay bất cứ kẻ nào muốn mang muội ấy đi. Jae-ha muốn, giữ muội ấy bên cạnh mình, bảo hộ muội ấy một đời! Để những vết thương không còn cơ hội nào xuất hiện trên da muội ấy nữa.
Làn da trắng nõn như trân châu này, không thể để những vết sẹo kia làm hỏng các mỹ quan được.
Nhưng mà, Jae-ha chưa từng nghĩ đến, cái tên Chiaki thực sự quá mức quan trọng.
Cho đến khi hắn và Shin-Ah suýt nữa bị cắt phăng cái đầu, lại được nghe về lý do tại sao muội ấy vẫn cứ giấu đi cái tên thật của mình...
Muội ấy là công chúa của Nguyệt Quốc?
Kẻ nào có cái tên Chiaki trong tay, kẻ đó có khả năng có cả Nguyệt Quốc?
Hóa ra đó là lý do vì sao muội ấy bị truy đuổi. Jae-ha càng lúc càng chắc chắn, nhất định phải bảo vệ muội ấy.
Chiaki biến mất rồi!
Muội ấy, ngay trước mắt Jae-ha, tan thành những bông tuyết vụn vỡ.
Mặc kệ hắn hung hăng ôm chặt đi chăng nữa, dù hắn có cố sức muốn giữ lại đi chăng nữa, cô nhóc ấy cũng đã biến mất rồi!
Cho dù hắn đã gọi tên muội ấy, muội ấy cũng không ở lại.
Tanimoto Chiaki, đó là tên thật của muội ấy!
Tại sao? Tại sao... hắn lại biết cái tên đó?
Jae-ha ngơ ngẩn nhìn bầu trời tràn ngập hoa tuyết, lấp lánh nhẹ nhàng vờn quanh kia.
Hắn vươn tay, muốn nắm lấy những bông tuyết xinh đẹp ấy!
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn đi những mảnh hoa tuyết, đem nó bay tung về tận cuối chân trời. Không để hắn kịp giữ lại một chút gì về muội ấy cho bản thân mình.
Những con đom đóm lập lòe xung quanh hắn, tỏa ra ánh sáng xanh đầy dịu dàng...
Jae-ha ngước mắt nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, không thể nói được thứ cảm giác của mình bây giờ là gì.
Hẫng hụt sao? Hay là tiếc nuối? Hay là không cam lòng? Hắn không biết.
Một bông tuyết bỗng nhiên xoay vòng trong gió, nhẹ nhàng đậu bên khóe mắt hắn rồi tan đi. Như một nụ hôn khẽ khàng của muội ấy vậy!
Khi Chiaki nói rằng muội ấy sẽ rời đi, một cơn khủng hoảng vô hình bỗng trào lên trong lòng Jae-ha. Không hiểu vì sao nhưng hắn có thể cảm nhận được, nếu như lần này hắn không tiến lên, có lẽ cả đời này sẽ không gặp lại muội ấy nữa.
Chẳng qua, dù có tiến lên giam giữ muội ấy vào trong lòng mình, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể ngăn cản nổi muội ấy biến mất.
Muội ấy biến mất, thậm chí còn không để chút gì ở lại.
Jae-ha lẳng lặng vươn tay, muốn nắm lấy một bông tuyết đang quay tròn trong gió.
Nắm lấy, cuối cùng khi mở lòng bàn tay cũng chỉ còn có nước.
Hắn rốt cuộc, cũng chẳng giữ lại được chút gì của muội ấy hết!
Lần này, hắn lại đến muội nữa rồi!
Cái gì đến muộn cơ? Hắn?
Sau một trận mưa rào như trút nước, Jae-ha phát hiện ra, thế giới dường như đã có gì đó thay đổi.
Bởi vì, chẳng có ai là nhớ được muội ấy nữa. Cứ như thể cô gái mang tên Chiaki hoàn toàn không tồn tại trong tâm trí họ vậy.
Jae-ha khó tin hỏi tất cả mọi người, miêu tả lại mọi hình dáng hành động của muội ấy, đổi lại vẫn chỉ là một cái lắc đầu.
Không một ai, chẳng có bất cứ người nào biết đến muội ấy hết. Điều này khiến cho Jae-ha lại thêm một lần nữa khủng hoảng. Không lẽ cô gái ấy chỉ là một giấc mơ, là một ảo ảnh nào đó hắn tự tưởng tượng ra?
Cho đến khi nhìn thấy chiếc dây chuyền vẫn còn an vị trên cổ mình, chàng trai nào đó mới thở phào. Thật tốt, cái này không có biến mất!
Không hiểu sao, tất cả những đồ vật liên quan đến Chiaki đều biến mất, ngay cả ký ức của mọi người cũng quên mất muội ấy. Giống như, muội ấy... chưa từng tồn tại.
Nghĩ ra gì đó, hắn vội vàng lục trong người tìm thanh đoản kiếm Chiaki giao cho hắn. Vừa mới rút được ra, chưa kịp vui mừng thì thanh kunai trong tay Jae-ha đã biến thành vô số cánh hoa trắng tinh.
Giống như khi chàng Taro trong câu chuyện Urashima Taro từ dưới Long cung lên trên bờ và mở hộp quà, thanh Kunai ngay khi rời khỏi vạt áo Jae-ha lập tức tan thành những cánh hoa xinh đẹp.
Một cơn gió lại thổi qua, cực kỳ không lưu tình mà đem cánh hoa nhấc bổng lên, tản mát bay đi mất...
Bây giờ, mối liên hệ duy nhất giữa Jae-ha và Chiaki chỉ còn lại chiếc dây chuyền trên cổ hắn thôi. Hắn vươn tay nắm chặt lấy chiếc dây chuyền, lại không dám tháo nó ra xem xét.
Jae-ha sợ, hắn sợ nếu như hắn tháo chiếc dây chuyền, nó cũng sẽ giống như thanh đoản kiếm kia, tan vỡ ngay trước mắt hắn. Hắn, không dám mạo hiểm nữa, chỉ đành ngắm nhìn chiếc dây chuyền này trong gương. Dưới ánh trăng, viên bảo thạch trên dây chuyền của hắn vẫn tỏa ra ánh sáng vô cùng dịu dàng...
Dần dần, ngày qua ngày, Jae-ha bỗng nhiên phát hiện ra ký ức của mình về Chiaki càng lúc càng trở nên mờ nhạt. Như thể, mỗi ngày rồi lại mỗi ngày, hắn lại quên đi một chút về cô gái nhỏ ấy.
Cho tới một ngày nọ, cuối cùng Jae-ha cũng nhận ra, hắn triệt để quên mất muội ấy rồi.
Hắn quên mất tên muội ấy, quên mất dáng hình của muội ấy, quên mất nụ cười của muội ấy. Quên mất... tất cả về muội ấy!
Thế nhưng hắn vẫn cố sức nhớ, làm mọi cách để nhớ lại.
Bởi vì, nếu như đến hắn cũng quên, vậy thì... sẽ chẳng còn ai nhớ đến muội ấy nữa!
Nếu như vậy, có phải... mối liên hệ duy nhất giữa muội ấy với nơi này cũng sẽ biến mất không?
Nếu thế, liệu... muội ấy có còn trở lại đây, một lần nữa đứng trước hắn không?
Jae-ha, hắn muốn... gặp lại muội ấy một lần nữa!
Hắn phải tìm cách giữ lại dáng hình của muội ấy, bản vẽ bộ dáng của muội ấy hắn vẫn luôn giữ. Thế nhưng, càng ngày hắn lại càng tuyệt vọng nhận ra hắn vẫn cứ quên...
Cho đến ngày hôm đó...
Chiaki biến mất, biến thành băng tuyết ngay trước mắt mọi người. Một cơn gió nhẹ nhẽ thổi, đem những bông tuyết xinh đẹp kia tản mát bay đi mất.
Thủy Long đột ngột hóa lớn, nó ngửa đầu ngâm một tiếng dài đầy thê lương trước khi bay vụt lên bầu trời đêm.
Những con đom đóm bỗng nhiên tràn tới, lấp lánh và tỏa sáng rực rỡ xung quanh những người đang đứng sững sờ ở đấy.
Tất cả mọi đều ngơ ngẩn nhìn theo những bông tuyết kia, hoàn toàn không nói được gì hết!
Cô ấy biến mất rồi! Thủy long cũng biến mất rồi!
Biến mất này, rốt cuộc là biến mất như thế nào?
Mọi người chỉ nhìn nhau, nghẹn giọng. Bởi vì họ chẳng có mấy kỷ niệm với cô gái vừa mới biến mất kia hết!
Khi Chiaki vẫn còn là Yuki, mọi người đều coi cô ấy như kẻ thù. Đề phòng như phòng dịch, làm gì có tâm tư mà nói chuyện cùng nhau.
Chỉ là, những việc cô ấy làm vì mọi người vẫn bày ra đấy, không ai nói được gì.
Chẳng lẽ nói rằng cô ấy đã đỡ mấy nhát dao cho Yona chắc? Hay là nói cô ấy đã chiến đấu bảo vệ mọi người đến máu chảy đầm đìa?
Không có gì hết! Rốt cuộc thì, Yuki hay Chiaki, họ vẫn chẳng biết gì về cô ấy cả.
Mọi người cùng nhau trở về, ngay khi đặt chân vào trong phòng thì bầu trời đổ mưa.
Mưa ào ạt, rào rào xối xả, mưa nhiều đến không kịp vuốt mặt. Mưa đổ dài trên vùng đất Hỏa tộc vốn thiếu thốn nước, mưa gầm gào như thể tiếng khóc của bầu trời!
Khóc... cho ai?
Ngay khi điểm nửa đêm, mặt trăng treo trên chính đỉnh đầu, toàn bộ thế giới được khởi động lại một lần nữa. Giống như một cuộn băng cassette đã chạy được một đoạn thì phim rối tung, chủ nhân của nó tỷ mẩn cuốn băng lại từng chút một. Nhìn thấy vết chì kéo dài trên đoạn băng vừa mới phát bèn tùy tiện lau sạch đi, xóa đi dấu vết của vệt chì ấy, trả lại một cuộn băng trắng đẹp đẽ, lại tiếp tục chạy.
Mà, vệt chì kéo dài kia, qua một lần lau, hoàn toàn biến mất không một dấu vết. Bản nhạc êm tai lại tiếp tục vang lên, có ai nhớ đến một vệt chì lẫn trên đường băng?
Cơn mưa kéo dài suốt đêm dài, rào rạt như đang khóc, và rồi rửa trôi đi dấu vết của một người đã từng dừng lại mười bốn năm ở thế giới này.
Giống như tẩy sạch một vết nhơ trên tấm vải trắng, xóa đi sự tồn tại của một cô gái tên Chiaki.
Đem ký ức về cô gái ấy ở thế giới này suốt mười bốn năm, xóa sạch không còn một dấu vết!
Ngày hôm sau, nhóm Yona lại tiếp tục cuộc hành trình của mình, không còn nhớ gì đến cô gái nhỏ nhắn đã mỉm cười với họ tối hôm trước!
....................
NGOẠI TRUYỆN SHIN-AH:
Thanh Long Shin-Ah có một chiếc dây chuyền trên cổ. Nó có chút lạc loài với bộ đồ của cậu, chính là vô cùng khác biệt luôn. Một chiếc dây chuyền với mặt hình trăng và sao, đặt dưới ánh trăng sẽ tỏa sáng lấp lánh.
Cậu không biết vì đâu mà mình lại có chiếc dây chuyền này, à không...
Có một người, người ấy đã ở bên cạnh cậu khi cậu bốn tuổi. Đó là một cô bé rất dễ thương, cô ấy luôn luôn chơi cùng cậu. Không sợ người ta nói mà chơi cùng với cậu bé bốn tuổi khi ấy, chiếc dây chuyền này cũng là cô ấy cho cậu.
Cô bé ấy cũng nói rằng đôi mắt của cậu là phước lành chứ không phải nguyền rủa, cô ấy cũng nói rằng đôi mắt của cậu rất đẹp, cô ấy nói rằng sức mạnh của đôi mắt Thanh Long sẽ không ảnh hưởng đến cô ấy.
Cô ấy cũng ở bên cạnh cậu khi Ao mất, cũng luôn nấu đồ ngon cho cậu, luôn tìm ra đồ chơi cùng cậu chơi, luôn ngồi bên cạnh xem cậu tập kiếm, luôn luôn bảo vệ cậu, cô ấy còn gọi cậu bằng cái tên mà cô ấy luôn đặt...
Nhưng mà, cô ấy biến mất, ngay sau khi Shin-Ah giết chết toán lính muốn tấn công làng. Cậu nhóc bốn tuổi không biết tại sao, cậu chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi cô ấy một lần nữa trở lại.
Cuối cùng cô ấy cũng trở lại, còn giúp đỡ cậu với Yona nữa, thật tốt...
Nhưng mà...
Lạ thật đấy, sao cậu lại không nhớ được gương mặt của cô ấy nhỉ?
Cả cái tên cô ấy tặng cậu nữa!
Nụ cười của cô ấy như thế nào?
Đôi mắt của cô ấy rất đẹp, nhưng đẹp ra làm sao cơ?
Cô ấy... là ai?
......................
NGOẠI TRUYỆN JAE-HA:
Năm Jae-ha mười một tuổi, cuộc sống luôn đen tối tù túng của hắn đã xuất hiện một tia sáng le lói. Vào lúc mà hắn bị giam cầm dưới lòng đất, không thể nào chạy trốn trên bầu trời, mọi thứ trước mắt hắn khi ấy chẳng có chút ý nghĩa gì hết. Hẳn chỉ tâm tâm niệm niệm muốn rời khỏi cái nơi ngột ngạt tối tăm này.
Mười một năm trời, hắn vùng vẫy khỏi trói buộc, nhưng lại chẳng một lần phá vỡ nó. Cho đến khi tia sáng ấy xuất hiện.
Một cô bé, bé xíu, bé đến độ hắn chỉ cần đẩy một cái chắc sẽ ngã lăn kềnh lại ì ạch bê một rổ lương thực cho hắn?
Mới đầu, Jae-ha không có chút để ý gì đến cô bé này, chỉ cho rằng nhóc ấy cũng chỉ là bị ép, kỳ thực vô cùng bài xích hắn. Hắn, sớm đã chẳng ôm chút hi vọng nào hết!
Thế nhưng, cô nhóc ấy lại vụng trộm chăm sóc cho hắn, bị hắn bắt được dường như có chút lo lắng rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại mà tự giới thiệu, phảng phất như thể được chăm sóc cho hắn là một điều gì đó rất tuyệt vậy.
Cô bé ấy vậy mà lại đề nghị muốn giúp hắn trị bệnh. Jae-ha hiểu rõ, xem ra dân làng đã coi cái chân rồng của hắn thành một loại dịch bệnh không thể chữa rồi. Hắn cũng hiểu rõ, bé tý thế này thì làm gì có ý định muốn trị bệnh, khéo nhóc đó chỉ đơn giản là tò mò một chút thôi.
Cái chân của Jae-ha, cho dù hắn chán ghét nó, hắn cũng chán ghét ánh mắt kẻ khác nhìn hắn khi biết hắn có cái chân dị hợm này.
Nhưng cô nhóc này lại cười với hắn ngọt ngào như thế, lại đối tốt với hắn đến vậy. Nếu như nhìn thấy, hẳn là sẽ sợ hãi mà rời đi. Hắn có chút nóng vội muốn nhìn gương mặt hoảng sợ của nhóc ấy. Không phải có ý định gì biến thái hay tâm lý cong vẹo âm u, hắn chỉ là không chịu được.
Không chịu được người đối xử tốt với hắn, rồi lại dùng ánh mắt né tránh ghét bỏ sợ hãi hắn!
Cho nên, thà hắn trực tiếp để lộ từ trước, như thế, hắn sẽ không phải đau nhiều.
Chính là, Jae-ha thực sự không ngờ được, cô nhóc đó lại nói cái chân của hắn là phước lành.
Hắn thực sự, chưa bao giờ nghĩ đến điều này! Nhưng mà, cô nhóc vừa cười vừa nói ấy, khiến hắn ngơ ngẩn.
Muội ấy... không dè bỉu hay sợ hãi hắn sao? Cứ thế mà cười với hắn ngọt ngào như vậy?
Kể từ ấy, đoạn đường tối tăm trong sinh mạng Jae-ha có một tia sáng dịu dàng rọi tới. Một cô nhóc luôn ngày nào cũng như ngày nào, đều đều đặn đặn mang lương thực cho hắn. Sau đó muội ấy sẽ ngồi bên cạnh hắn, nói cho hắn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nhiều nhất là kể về cuộc hành trình của muội ấy.
Jae-ha có chút khó hiểu tại sao một cô bé chỉ mới bốn tuổi lại có thể có nhiều chuyện kể như thế, cho đến khi nhìn thấy những vết thương trên người muội ấy. Chi chít vết thương, có cũ có mới, có cả vết tên bắn vẫn còn chưa hết rỏ máu.
Có trời mới biết, lúc ấy Jae-ha cảm thấy khó chịu đến thế nào. Cảm giác như vừa giận dữ muội ấy không biết tự bảo vệ mình, vừa thương tiếc đứa nhóc còn nhỏ mà chồng chất vết thương. Nhưng mà, hắn lại chẳng thể làm gì cho muội ấy hết.
Chính hắn còn bị giam ở đây, ngày ngày phải để muội ấy đem lương thực tới, hắn làm được cái gì chứ?
Cho nên, khát vọng chạy trốn của Jae-ha lại càng trở nên mạnh mẽ. Hắn muốn đem muội ấy cùng chạy trốn, muốn bảo hộ muội ấy thật tốt!
Muội ấy cũng ủng hộ việc hắn muốn chạy trốn. Nhưng muội ấy chỉ đơn giản là giao cho hắn một cái đoản kiếm và bảo rằng nó sẽ giúp hắn.
Muội ấy có một năng lực kỳ lạ mặc dù đối với Jae-ha mà nói thì cực kỳ râu ria, nhưng vì nó mà muội ấy lại bị đuổi giết. Có lẽ vì thế mà muội ấy mới rất đỗi hâm mộ cái chân rồng của hắn.
Hắn ở trong cái nhà giam đó, lắng nghe như nuốt những lời kể của muội ấy, và hắn càng muốn thoát khỏi đây, đi ngao du tứ hải.
Chỉ là, Jae-ha vạn vạn lần không nghĩ tới, hắn đúng là đã có thể chạy trốn, hắn đúng là thoát khỏi ngục giam về bầu trời xanh.
Nhưng, lại là bởi vì muội ấy cùng Garou bảo hộ hắn chạy đi.
Jae-ha quay đầu nhìn lại, muội ấy chỉ mỉm cười với hắn trước khi chặn những mũi tên của dân làng với bộ cung tên lấp lánh ánh bạc xinh đẹp kia.
Mười ba năm trời, Jae-ha không tìm được bất kỳ tin tức gì về cô nhóc ấy. Hắn tìm hoài cũng không hề thấy được một mẩu manh mối về cô bé nhỏ nhắn đã ở bên cạnh hắn.
Thế giới này lớn như vậy, hắn chỉ biết được hình dạng của muội ấy? Tìm bằng cách nào đây? Một cô bé mà đến cái tên cũng không biết, thế giới bao nhiêu người, quay đầu một cái là sẽ lạc cả một đời. Mà hắn, không muốn lạc mất muội ấy!
Thứ duy nhất hắn vẫn còn giữ lại của muội ấy, là chiếc dây chuyền hình cỏ bốn lá cùng với thanh đoản đao kia. Mỗi lần nhìn chúng, hắn lại không khỏi nhớ đến đôi mắt xanh trong suốt như bầu trời sau cơn mưa ấy.
Mỗi lần nhớ đến cô nhóc đấy, điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là đôi mắt xanh đến hoảng hốt kia. Đôi mắt đẹp đến độ có thể hút hồn hắn vào, khiến cho hắn có ảo giác như thể đang đắm mình trong bầu trời xanh thẳm.
Tự do vẫy vùng...
Tiểu tử Yuki kia, khiến cho Jae-ha nghĩ đến cô nhóc ấy! Tên đó giống muội ấy một cách kỳ lạ! Không hiểu tại sao, nhưng chính là rất để ý đến tiểu tử đó. Đệ ấy hoàn toàn một bộ dáng giống như hồ ly, ăn mặc lùng thùng, đầu đội mũ trùm chẳng thấy tý tóc nào, lại còn híp tịt mắt, thêm vào cái nụ cười nửa miệng đó! Quả nhiên rất giống một con hồ ly!
Tên nhóc đó dường như biết khá nhiều thứ. Kể cả... quá khứ của hắn?
Jae-ha đi cùng Yona đi hái Thiên thụ thảo, Yuki cũng bám theo. Hắn cùng với Yona cẩn thận từng chút một, Yuki thì trực tiếp chân trần bước trên vách núi. Bóng lưng đệ ấy mảnh khảnh xiêu vẹo. Cơ hồ chỉ dong dỏng cao hơn Yona một chút, còn gầy hơn cả muội ấy.
Thế nhưng, đệ ấy vậy mà cũng hái được đầy một bao thiên thụ thảo. Còn nhanh hơn so với Yona.
Cuộc chiến cuối cùng kia, Jae-ha có chút nghĩ rằng mình đang mơ. Nếu không, vì sao hắn lại có thể nhìn thấy muội ấy chứ? Hắn không biết vì cái gì, nhưng chỉ cần nhìn một cái hắn đã chắc chắn là muội ấy.
Là cảm giác, chỉ có như thế thôi. Cho đến khi cảm nhận được con rồng nước đang bảo vệ hắn, Jae-ha mới càng thêm chắc chắn.
Cô gái đang đứng bên cạnh Yona, chắc chắn là muội ấy! Bởi vì, nói sao nhỉ? Muội ấy vẫn cứ y hệt như cô nhóc năm xưa hắn nhìn thấy, chẳng qua là một bản phóng to hoàn chỉnh thôi. Cho nên, Jae-ha lại càng có thể chắc chắn cô nhóc bé xíu kia đã ở đó.
Thật là, đi mòn gót giày không thấy, lúc này vậy mà lại dễ dàng chạm mặt muội ấy.
Cố tình, ngay khi hắn một lần nữa muốn gặp, cô nhóc kia vậy mà lại biến mất! Biến mất, không có một chút dấu vết nào.
Tiểu tử tên Yuki kia, sau này Jae-ha được mọi người cảnh báo là đừng quá thân thiết với tên đó. Bởi vì đối với mọi người thì hắn là kẻ địch. Là kẻ địch, kẻ địch, gian tế đó! Chuyện quan trọng nói ba lần liền.
Nhưng mà, Jae-ha không khỏi nhìn Yuki thêm một lần rồi lại một lần nữa. Tiểu tử này, chẳng thấy giống với kẻ địch cái gì hết. Cảm giác mà đệ ấy mang lại... khiến hắn nghĩ đến muội ấy! Nhất là cái nụ cười không tim không phổi kia.
Sự thực chứng minh, Jae-ha không có đoán lầm. Hắn càng tiếp cận Yuki, càng nhìn thấy những mặt của tên tiểu đệ này. Những bộ mặt mà hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ai khác ngoài muội ấy biểu lộ.
Những vết cào ở sau lưng, đoản kiếm, uống nandai, không chịu để người khác chạm vào người, lại thêm việc ỷ lại hắn một cách khó hiểu và mùi cỏ non thơm mát nhàn nhạt.
Tất cả những gì Jae-ha tìm thấy đều một lần rồi một lần khẳng định suy đoán của hắn. Bởi vì, thực ra, đâu đó trong thâm tâm, hắn đã nghĩ rằng Yuki chính là cô nhóc ngày xưa.
Nhưng mà, một phần nào đó lại vẫn cứ gạt đi cái giả thuyết này. Hắn chính là cứ tự hỏi rồi lại tự phủ nhận cái ý định ngớ ngẩn ấy.
Jae-ha không hiểu tại sao, nhưng một góc nào đó, hắn cảm thấy sợ! Hắn sợ hãi khả năng tiểu tử đó chính là muội ấy!
Nếu như tiểu tử Yuki thực sự là muội ấy, vậy hắn sẽ phải làm thế nào?
Jae-ha đã tự thề sẽ bảo vệ muội ấy thật tốt, và rồi hắn đã làm gì?
Tất cả những việc muội ấy làm, chắn đao, uống thuốc phiện, làm mọi thứ để bảo vệ Yona...
Hắn làm sao có mặt mũi nhìn muội ấy nữa?
Bởi vì chính hắn cũng không có chú ý đến muội ấy, hắn còn để mặc cho người khác lạnh nhạt...
Jae-ha không muốn nghĩ nữa...
Cuối cùng thì muội ấy cũng lộ mặt. Tiểu tử Yuki kia tên thật là Chiaki, cũng chính là... muội ấy!
Jae-ha triệt để không nói được gì nữa. Hắn chỉ đành chú tâm vào việc phát hỏa khí với việc muội ấy bị thương chồng chất lên người thôi.
Cho dù muội ấy chính là Yuki, nhưng việc để bị thương đến mức độ này...
Vì cái gì chứ? Vì cái gì mà lại bảo vệ bọn hắn đến cố sức như vậy?
Jae-ha không hiểu tại sao, cho đến khi ba kẻ hầu cận của muội ấy xuất hiện trước mắt hắn.
Muội ấy là hóa thân của Thủy Long.
Jae-ha ngơ ngẩn nhìn con rồng nước bé bé cọ cọ vào mình, trong lòng không khỏi sinh ra một tia nhu hòa thân thiết. Đây là thực thể sức mạnh của muội ấy, nó thân thiết với hắn như vậy, có phải nghĩa là muội ấy cũng rất ỷ lại hắn không?
Muội ấy nói rằng muội ấy đã gặp tất cả mọi người từ bé, muội ấy nói muội ấy không nhớ tên của mình...
Jae-ha không tin điều đó, hắn cùng Shin-ah gặng hỏi muội ấy. Và cuối cùng muội ấy cũng nói. Lúc này, hắn mới biết được tên thật của cô nhóc luôn bên cạnh mình từ nhỏ.
Chiaki, tên muội ấy là Chiaki!
Đó là một cái tên rất đẹp, giống như muội ấy vậy!
Muội ấy luôn giành phần thức đêm canh gác cho mọi người, và thi thoảng Jae-ha quan sát muội ấy. Cuối cùng hắn phát hiện, rõ ràng Chiaki có thể thức đêm đến thức trắng, cố tình khi hắn ở đó lại thích dựa vào hắn ngủ.
Thậm chí còn ngủ say đến độ dù hắn có đẩy đẩy cũng không tỉnh nữa.
Jae-ha ngoại trừ thở dài thì còn làm gì được nữa? Hắn cúi xuống, bắt đầu kiểm tra vết thương cho muội ấy.
Chiaki đã lớn rồi, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp và kiều diễm. Xinh đẹp hơn bất cứ cô nương nào khác!
Trong lòng Jae-ha đột nhiên cuộn trào lên một cảm giác kỳ lạ. Hắn muốn thân cận với cô gái này, có một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ khi nhìn cô ấy.
Không giống với Yona, thứ cảm giác này đến từ chính Jae-ha chứ không phải Lục Long nữa.
Chiaki cùng với Yona, là không thể so sánh được!
Hắn mặc kệ việc muội ấy là công chúa hay bất cứ kẻ nào muốn mang muội ấy đi. Jae-ha muốn, giữ muội ấy bên cạnh mình, bảo hộ muội ấy một đời! Để những vết thương không còn cơ hội nào xuất hiện trên da muội ấy nữa.
Làn da trắng nõn như trân châu này, không thể để những vết sẹo kia làm hỏng các mỹ quan được.
Nhưng mà, Jae-ha chưa từng nghĩ đến, cái tên Chiaki thực sự quá mức quan trọng.
Cho đến khi hắn và Shin-Ah suýt nữa bị cắt phăng cái đầu, lại được nghe về lý do tại sao muội ấy vẫn cứ giấu đi cái tên thật của mình...
Muội ấy là công chúa của Nguyệt Quốc?
Kẻ nào có cái tên Chiaki trong tay, kẻ đó có khả năng có cả Nguyệt Quốc?
Hóa ra đó là lý do vì sao muội ấy bị truy đuổi. Jae-ha càng lúc càng chắc chắn, nhất định phải bảo vệ muội ấy.
Chiaki biến mất rồi!
Muội ấy, ngay trước mắt Jae-ha, tan thành những bông tuyết vụn vỡ.
Mặc kệ hắn hung hăng ôm chặt đi chăng nữa, dù hắn có cố sức muốn giữ lại đi chăng nữa, cô nhóc ấy cũng đã biến mất rồi!
Cho dù hắn đã gọi tên muội ấy, muội ấy cũng không ở lại.
Tanimoto Chiaki, đó là tên thật của muội ấy!
Tại sao? Tại sao... hắn lại biết cái tên đó?
Jae-ha ngơ ngẩn nhìn bầu trời tràn ngập hoa tuyết, lấp lánh nhẹ nhàng vờn quanh kia.
Hắn vươn tay, muốn nắm lấy những bông tuyết xinh đẹp ấy!
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn đi những mảnh hoa tuyết, đem nó bay tung về tận cuối chân trời. Không để hắn kịp giữ lại một chút gì về muội ấy cho bản thân mình.
Những con đom đóm lập lòe xung quanh hắn, tỏa ra ánh sáng xanh đầy dịu dàng...
Jae-ha ngước mắt nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, không thể nói được thứ cảm giác của mình bây giờ là gì.
Hẫng hụt sao? Hay là tiếc nuối? Hay là không cam lòng? Hắn không biết.
Một bông tuyết bỗng nhiên xoay vòng trong gió, nhẹ nhàng đậu bên khóe mắt hắn rồi tan đi. Như một nụ hôn khẽ khàng của muội ấy vậy!
Khi Chiaki nói rằng muội ấy sẽ rời đi, một cơn khủng hoảng vô hình bỗng trào lên trong lòng Jae-ha. Không hiểu vì sao nhưng hắn có thể cảm nhận được, nếu như lần này hắn không tiến lên, có lẽ cả đời này sẽ không gặp lại muội ấy nữa.
Chẳng qua, dù có tiến lên giam giữ muội ấy vào trong lòng mình, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể ngăn cản nổi muội ấy biến mất.
Muội ấy biến mất, thậm chí còn không để chút gì ở lại.
Jae-ha lẳng lặng vươn tay, muốn nắm lấy một bông tuyết đang quay tròn trong gió.
Nắm lấy, cuối cùng khi mở lòng bàn tay cũng chỉ còn có nước.
Hắn rốt cuộc, cũng chẳng giữ lại được chút gì của muội ấy hết!
Lần này, hắn lại đến muội nữa rồi!
Cái gì đến muộn cơ? Hắn?
Sau một trận mưa rào như trút nước, Jae-ha phát hiện ra, thế giới dường như đã có gì đó thay đổi.
Bởi vì, chẳng có ai là nhớ được muội ấy nữa. Cứ như thể cô gái mang tên Chiaki hoàn toàn không tồn tại trong tâm trí họ vậy.
Jae-ha khó tin hỏi tất cả mọi người, miêu tả lại mọi hình dáng hành động của muội ấy, đổi lại vẫn chỉ là một cái lắc đầu.
Không một ai, chẳng có bất cứ người nào biết đến muội ấy hết. Điều này khiến cho Jae-ha lại thêm một lần nữa khủng hoảng. Không lẽ cô gái ấy chỉ là một giấc mơ, là một ảo ảnh nào đó hắn tự tưởng tượng ra?
Cho đến khi nhìn thấy chiếc dây chuyền vẫn còn an vị trên cổ mình, chàng trai nào đó mới thở phào. Thật tốt, cái này không có biến mất!
Không hiểu sao, tất cả những đồ vật liên quan đến Chiaki đều biến mất, ngay cả ký ức của mọi người cũng quên mất muội ấy. Giống như, muội ấy... chưa từng tồn tại.
Nghĩ ra gì đó, hắn vội vàng lục trong người tìm thanh đoản kiếm Chiaki giao cho hắn. Vừa mới rút được ra, chưa kịp vui mừng thì thanh kunai trong tay Jae-ha đã biến thành vô số cánh hoa trắng tinh.
Giống như khi chàng Taro trong câu chuyện Urashima Taro từ dưới Long cung lên trên bờ và mở hộp quà, thanh Kunai ngay khi rời khỏi vạt áo Jae-ha lập tức tan thành những cánh hoa xinh đẹp.
Một cơn gió lại thổi qua, cực kỳ không lưu tình mà đem cánh hoa nhấc bổng lên, tản mát bay đi mất...
Bây giờ, mối liên hệ duy nhất giữa Jae-ha và Chiaki chỉ còn lại chiếc dây chuyền trên cổ hắn thôi. Hắn vươn tay nắm chặt lấy chiếc dây chuyền, lại không dám tháo nó ra xem xét.
Jae-ha sợ, hắn sợ nếu như hắn tháo chiếc dây chuyền, nó cũng sẽ giống như thanh đoản kiếm kia, tan vỡ ngay trước mắt hắn. Hắn, không dám mạo hiểm nữa, chỉ đành ngắm nhìn chiếc dây chuyền này trong gương. Dưới ánh trăng, viên bảo thạch trên dây chuyền của hắn vẫn tỏa ra ánh sáng vô cùng dịu dàng...
Dần dần, ngày qua ngày, Jae-ha bỗng nhiên phát hiện ra ký ức của mình về Chiaki càng lúc càng trở nên mờ nhạt. Như thể, mỗi ngày rồi lại mỗi ngày, hắn lại quên đi một chút về cô gái nhỏ ấy.
Cho tới một ngày nọ, cuối cùng Jae-ha cũng nhận ra, hắn triệt để quên mất muội ấy rồi.
Hắn quên mất tên muội ấy, quên mất dáng hình của muội ấy, quên mất nụ cười của muội ấy. Quên mất... tất cả về muội ấy!
Thế nhưng hắn vẫn cố sức nhớ, làm mọi cách để nhớ lại.
Bởi vì, nếu như đến hắn cũng quên, vậy thì... sẽ chẳng còn ai nhớ đến muội ấy nữa!
Nếu như vậy, có phải... mối liên hệ duy nhất giữa muội ấy với nơi này cũng sẽ biến mất không?
Nếu thế, liệu... muội ấy có còn trở lại đây, một lần nữa đứng trước hắn không?
Jae-ha, hắn muốn... gặp lại muội ấy một lần nữa!
Hắn phải tìm cách giữ lại dáng hình của muội ấy, bản vẽ bộ dáng của muội ấy hắn vẫn luôn giữ. Thế nhưng, càng ngày hắn lại càng tuyệt vọng nhận ra hắn vẫn cứ quên...
Cho đến ngày hôm đó...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.