Chương 181: Thế giới không có nhiệm vụ(3)
Thủy Nguyệt Kính Hoa
26/06/2021
Chiaki miệng bĩu ra, dẩu đến độ có thể treo được ấm nước rồi đó. Cô vừa dẩu môi vừa chìa chùm quả cho cái người kia. Madara nhìn cô nhóc nhỏ, rồi cũng vô cùng không thương hương tiếc ngọc mà cầm lấy ung dung bóc ra cho vào miệng.
Chiaki thở dài một cái, sau đó đột nhiên nhận ra con cáo nhỏ đang cắn gấu kimono của mình. A, thôi chết! Hi vọng là nó chưa có bị cháy!
Nghĩ thế, cô gái nhỏ nhanh chóng chạy đến đống lửa vẫn còn cháy kia. Con hồ ly trắng nhỏ cũng nhanh chóng chạy theo cô.
Chiaki vội vã dập lửa, sau đó cẩn thận lôi cái bọc bùn kia ra khỏi than vụn. Nóng quá đi mất, bùn cũng cháy đen rồi kìa! Không biết bên trong chín chưa nhỉ? Nếu chưa chín chắc sẽ phải bọc lại thêm lần nữa mất!
Nóng quá, nóng thật đấy! Chiaki cẩn thận dùng cành cây gõ gõ và tách lớp bùn ra, để lộ phần lá sen đã ngả màu. Chín rồi thì phải? Có vẻ như chín rồi đó!
Cô gái nhỏ lập tức chạy vào trong rừng tìm một cái lá nào đó to bản như lá chuối, nhưng mà tìm không thấy! Chậc, cứ tưởng trong truyện thì sẽ có cây chuối chứ?
Thôi thì lấy mấy lá sen trải ra cũng được. Nghĩ là làm, nhanh chóng ba bốn cái lá sen to bản đã được trải rộng trên bờ sông.
Chiaki bận rộn sắp xếp bữa ăn cho thật đẹp, cuối cùng chuyển ánh mắt đến hai người vẫn đang đứng kia.
Madara và Hashirama vốn là họp mặt ở chỗ này, giờ lại bị một con nhóc bá chiếm. Cho nên là không biết nên đi hay nên ở lại đây, cho đến khi cảm thấy có một ánh mắt đang chăm chú theo dõi mình.
Tầm mắt của Chiaki quá mức chăm chú, đến độ khiến người khác cũng cảm nhận được chứ đừng nói là các nhẫn giả.
Cô gái nhỏ hít một hơi thật sâu, sau đó đứng lên bước về phía hai người kia. Tất nhiên là họ đứng yên rồi. Nói đùa, làm gì có chuyện họ sợ được?
Cho nên, Chiaki cứ như thế mà tiến tới. Sau đó là vươn tay, nắm lấy ống tay áo của cái người giống Sasuke và vạt áo của đầu nấm kéo đi. Kéo đi đâu? Tất nhiên là kéo đến chỗ con gà cô chuẩn bị sẵn rồi.
Và cái quái gì vậy? Tại sao hai chàng trai kia lại đi theo cô nhóc tóc vàng rực đó chứ? Ờ, thực ra thì hai người thuộc tộc Senju và Uchiha cũng đang lơ tơ mơ đây.
Nhưng mà, cái cảm giác mà cô gái nhỏ này mang đến... quen thuộc! Và có cả một chút... ấm áp! Hơn nữa, hoàn toàn không có một chút ác ý nào hết. Cho nên họ vẫn cứ đi theo.
Chiaki nhanh chóng kéo hai người kia ngồi xuống bên cạnh bữa ăn mình vừa mới bày ra, sau đó bắt đầu cẩn thận "khai tiệc". Nhẹ nhàng tháo lớp lá sen thấm nước, mùi hương lập tức lan tỏa...
Một hỗn hợp mùi hương xộc lên, ngọt, mặn, có chút cay... khiến người khác vừa ngửi đã cảm thấy chảy nước miếng. Tài nấu nướng của Chiaki, cô tự tin là mình vẫn còn tốt lắm!
Ngay cả Madara, cũng không kìm được mà nước miếng có chút hơi trào ra rồi. Hashirama thì thôi không cần nói nữa, vì mắt của cậu ta chặt chẽ dán vào con gà đang tỏa hơi kia đó! Chỉ thiếu điều xông lên chuẩn bị gặm thôi!
Chiaki làm lơ ánh mắt hau háu như sói đói kia, cô thản nhiên vặn một cái đùa gà đặt lên lá sen và đẩy nó về phía Kurama. Con hồ ly trắng tuyết đương nhiên là kêu lên một tiếng đầy vui vẻ sau đó vùi đầu vào gặm rồi.
Hashirama dẩu dẩu môi. Hừ, lại đem cho con cáo kia trước. Đầu năm nay, đến ninja cũng không bằng con cáo!
Chiaki sau khi thấy Kurama gục đầu gặm gà cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đẩy toàn bộ phần còn lại về phía hai người đối diện.
Madara: đơ!
Hashirama: đơ hơn nữa! Cậu tự nhận là cậu có thể hiểu cô nhóc này muốn gì mà không cần nói nên nãy giờ vẫn giao tiếp với nhau được như bình thường. Nhưng lần này là sao? Đem cả con gà cho hai người họ là gì?
- Cho bọn ta sao? Chàng trai đầu nấm thăm dò hỏi, nhận được một cái gật đầu của cô nhóc ngồi đối diện thì lại càng thêm khó hiểu: Vì cái gì?
- Cảm ơn và... quý... hai người!_ Chiaki mở miệng, sau đó khó chịu phát hiện ra cổ họng mình như những bánh răng kẹt cứng, chuyển động đầy trúc trắc.
Cả cơ thể đều cứng nhắc, như những con rối không được tra dầu vậy! Không lẽ đây cũng là do không kết nối được với hệ thống sao?
Cơ thể có máu thịt này có lẽ cũng chỉ là một con robot thôi đúng không? Hệ thống là dầu bôi trơn hả?
Cho nên cô mới không thể điều khiển được mình sao? Nhưng mà hẳn là cũng không quá mức ảnh hưởng, vẫn có thể che giấu được.
- Madara, cô ta nói là để cảm ơn mình. Cầm lấy ăn đi!_ Senju-thần kinh thô ngốc bạch ngọt tin người da dày thịt béo có bị độc cũng chưa chắc đã chết-Hashirama cười hề hề mà thò tay bẻ gà.
Madara không thể không cầm miếng thịt mà người bạn kia đưa cho, đưa nó đến gần mình. Không có độc, hơn nữa, thơm thật đấy! Cắn thử một miếng, hẳn cũng không sao đâu, nhỉ?
Thịt gà vừa mới nướng xong, gia vị được nêm vừa đủ, chút ngọt chút mặn, thêm một chút cay nhẹ nhàng khiến đầu lưỡi râm ran nhảy múa. Mềm và ngập nước, nóng đến phỏng lưỡi, hương vị dìu dịu chui vào trêu chọc khứu giác...
Ngon! Ngon hơn hẳn những món mình từng ăn. Madara híp mắt, xác định không có độc xong là ưu nhã vươn móng vuốt tiếp cận con gà vẫn tỏa hơi nóng hầm hập kia.
Hai người, một Uchiha một Senju, tranh cướp nhau một con gà mà một người ăn chưa chắc đã no. Còn là loại tranh cướp đến chí chóe nữa chứ!
Chiaki ngồi đối diện với họ, cô chỉ bình tĩnh nhìn hai người kia. Bàn tay vẫn còn dính chút nước sốt lúc xé gà cho Kurama, cô gái nhỏ chậm rãi đưa lên miệng liếm liếm.
Madara khó có khi nào phân một ánh mắt cho cô nhóc đang ngồi kia, cậu ngẩn người...
Giống như một con mèo con đang vươn lưỡi liếm bàn chân của mình vậy...
- Ngươi thì sao? Phần của ngươi đâu?_ Uchiha-khó có khi nào quan tâm đến ai khác ngoài gia đình- Madara cất lời hỏi.
- Cho hai người._ Chiaki nhàn nhạt lắc đầu, cô cất giọng. Giọng nói có hơi ngắc ngứ một chút, nhưng ít nhất là vẫn cứ trong suốt như tiếng nước chảy. Ừm, thế là được!
Hashirama lại đơ thêm một lần. Hình như hai người cậu đã ăn hết cả cái con gà kia mà không để lại cho cô nhóc này chút nào, phải không nhỉ?
Xấu hổ quá đi mất! Chỉ nghĩ đến đã xấu hổ rồi.
- Có thể bắt thêm cho ta một con nữa được không? Ta sẽ cho em thêm một cái đùi nhé?_ Chiaki vươn tay, dụ khị con hồ ly tuyết.
Hồ ly Kurama... vô cùng có cốt khí mà liếm sạch nước sốt trên tay chủ nhân mình, kêu một cái rồi chạy biến vào trong rừng.
Chiaki chậm rãi đứng lên thu dọn đồ đã bị ăn kia, sau đó xuống suối rửa tay và tìm thêm củi cây. Ừm, nên chuẩn bị làm gà quay thôi, nhất định phải quay chín!
Hashirama nhìn những hành động một loạt trôi chảy mượt mà của cô nhóc kia, hứng thú quan sát. Chiaki chỉ mặc kệ, cô còn nhiều việc phải làm lắm!
- Nó có... ngon không?_ Nghĩ ra gì đó, cô gái nhỏ vừa lúi húi dựng giá quay bằng gỗ bỗng nhiên dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn hai cái người vẫn cứ đứng đó.
Vẫn đang lúi húi theo dõi-Hashirama và Madara-ngơ ngác khi bị hỏi. Phải mất một lát họ mới hiểu được cô nhóc kia đang hỏi về hương vị của con gà.
- Ngon lắm! Ngon cực kỳ! Đây là lần đầu tiên ta ăn một con gà ngon như thế đấy!_ Hashirama lập tức đáp lại. Madara cũng khó có khi nào không ngạo kiều mà gật đầu đồng ý.
Họ nói nó ngon! Họ thích gà cô nướng!
Đuôi mắt Chiaki cong lên, khóe miệng nhè nhẹ kéo...
Nụ cười nở rộ trên gương mặt, như một đóa hoa bung cánh, để lộ sắc đẹp của mình.
Chiaki thở dài một cái, sau đó đột nhiên nhận ra con cáo nhỏ đang cắn gấu kimono của mình. A, thôi chết! Hi vọng là nó chưa có bị cháy!
Nghĩ thế, cô gái nhỏ nhanh chóng chạy đến đống lửa vẫn còn cháy kia. Con hồ ly trắng nhỏ cũng nhanh chóng chạy theo cô.
Chiaki vội vã dập lửa, sau đó cẩn thận lôi cái bọc bùn kia ra khỏi than vụn. Nóng quá đi mất, bùn cũng cháy đen rồi kìa! Không biết bên trong chín chưa nhỉ? Nếu chưa chín chắc sẽ phải bọc lại thêm lần nữa mất!
Nóng quá, nóng thật đấy! Chiaki cẩn thận dùng cành cây gõ gõ và tách lớp bùn ra, để lộ phần lá sen đã ngả màu. Chín rồi thì phải? Có vẻ như chín rồi đó!
Cô gái nhỏ lập tức chạy vào trong rừng tìm một cái lá nào đó to bản như lá chuối, nhưng mà tìm không thấy! Chậc, cứ tưởng trong truyện thì sẽ có cây chuối chứ?
Thôi thì lấy mấy lá sen trải ra cũng được. Nghĩ là làm, nhanh chóng ba bốn cái lá sen to bản đã được trải rộng trên bờ sông.
Chiaki bận rộn sắp xếp bữa ăn cho thật đẹp, cuối cùng chuyển ánh mắt đến hai người vẫn đang đứng kia.
Madara và Hashirama vốn là họp mặt ở chỗ này, giờ lại bị một con nhóc bá chiếm. Cho nên là không biết nên đi hay nên ở lại đây, cho đến khi cảm thấy có một ánh mắt đang chăm chú theo dõi mình.
Tầm mắt của Chiaki quá mức chăm chú, đến độ khiến người khác cũng cảm nhận được chứ đừng nói là các nhẫn giả.
Cô gái nhỏ hít một hơi thật sâu, sau đó đứng lên bước về phía hai người kia. Tất nhiên là họ đứng yên rồi. Nói đùa, làm gì có chuyện họ sợ được?
Cho nên, Chiaki cứ như thế mà tiến tới. Sau đó là vươn tay, nắm lấy ống tay áo của cái người giống Sasuke và vạt áo của đầu nấm kéo đi. Kéo đi đâu? Tất nhiên là kéo đến chỗ con gà cô chuẩn bị sẵn rồi.
Và cái quái gì vậy? Tại sao hai chàng trai kia lại đi theo cô nhóc tóc vàng rực đó chứ? Ờ, thực ra thì hai người thuộc tộc Senju và Uchiha cũng đang lơ tơ mơ đây.
Nhưng mà, cái cảm giác mà cô gái nhỏ này mang đến... quen thuộc! Và có cả một chút... ấm áp! Hơn nữa, hoàn toàn không có một chút ác ý nào hết. Cho nên họ vẫn cứ đi theo.
Chiaki nhanh chóng kéo hai người kia ngồi xuống bên cạnh bữa ăn mình vừa mới bày ra, sau đó bắt đầu cẩn thận "khai tiệc". Nhẹ nhàng tháo lớp lá sen thấm nước, mùi hương lập tức lan tỏa...
Một hỗn hợp mùi hương xộc lên, ngọt, mặn, có chút cay... khiến người khác vừa ngửi đã cảm thấy chảy nước miếng. Tài nấu nướng của Chiaki, cô tự tin là mình vẫn còn tốt lắm!
Ngay cả Madara, cũng không kìm được mà nước miếng có chút hơi trào ra rồi. Hashirama thì thôi không cần nói nữa, vì mắt của cậu ta chặt chẽ dán vào con gà đang tỏa hơi kia đó! Chỉ thiếu điều xông lên chuẩn bị gặm thôi!
Chiaki làm lơ ánh mắt hau háu như sói đói kia, cô thản nhiên vặn một cái đùa gà đặt lên lá sen và đẩy nó về phía Kurama. Con hồ ly trắng tuyết đương nhiên là kêu lên một tiếng đầy vui vẻ sau đó vùi đầu vào gặm rồi.
Hashirama dẩu dẩu môi. Hừ, lại đem cho con cáo kia trước. Đầu năm nay, đến ninja cũng không bằng con cáo!
Chiaki sau khi thấy Kurama gục đầu gặm gà cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đẩy toàn bộ phần còn lại về phía hai người đối diện.
Madara: đơ!
Hashirama: đơ hơn nữa! Cậu tự nhận là cậu có thể hiểu cô nhóc này muốn gì mà không cần nói nên nãy giờ vẫn giao tiếp với nhau được như bình thường. Nhưng lần này là sao? Đem cả con gà cho hai người họ là gì?
- Cho bọn ta sao? Chàng trai đầu nấm thăm dò hỏi, nhận được một cái gật đầu của cô nhóc ngồi đối diện thì lại càng thêm khó hiểu: Vì cái gì?
- Cảm ơn và... quý... hai người!_ Chiaki mở miệng, sau đó khó chịu phát hiện ra cổ họng mình như những bánh răng kẹt cứng, chuyển động đầy trúc trắc.
Cả cơ thể đều cứng nhắc, như những con rối không được tra dầu vậy! Không lẽ đây cũng là do không kết nối được với hệ thống sao?
Cơ thể có máu thịt này có lẽ cũng chỉ là một con robot thôi đúng không? Hệ thống là dầu bôi trơn hả?
Cho nên cô mới không thể điều khiển được mình sao? Nhưng mà hẳn là cũng không quá mức ảnh hưởng, vẫn có thể che giấu được.
- Madara, cô ta nói là để cảm ơn mình. Cầm lấy ăn đi!_ Senju-thần kinh thô ngốc bạch ngọt tin người da dày thịt béo có bị độc cũng chưa chắc đã chết-Hashirama cười hề hề mà thò tay bẻ gà.
Madara không thể không cầm miếng thịt mà người bạn kia đưa cho, đưa nó đến gần mình. Không có độc, hơn nữa, thơm thật đấy! Cắn thử một miếng, hẳn cũng không sao đâu, nhỉ?
Thịt gà vừa mới nướng xong, gia vị được nêm vừa đủ, chút ngọt chút mặn, thêm một chút cay nhẹ nhàng khiến đầu lưỡi râm ran nhảy múa. Mềm và ngập nước, nóng đến phỏng lưỡi, hương vị dìu dịu chui vào trêu chọc khứu giác...
Ngon! Ngon hơn hẳn những món mình từng ăn. Madara híp mắt, xác định không có độc xong là ưu nhã vươn móng vuốt tiếp cận con gà vẫn tỏa hơi nóng hầm hập kia.
Hai người, một Uchiha một Senju, tranh cướp nhau một con gà mà một người ăn chưa chắc đã no. Còn là loại tranh cướp đến chí chóe nữa chứ!
Chiaki ngồi đối diện với họ, cô chỉ bình tĩnh nhìn hai người kia. Bàn tay vẫn còn dính chút nước sốt lúc xé gà cho Kurama, cô gái nhỏ chậm rãi đưa lên miệng liếm liếm.
Madara khó có khi nào phân một ánh mắt cho cô nhóc đang ngồi kia, cậu ngẩn người...
Giống như một con mèo con đang vươn lưỡi liếm bàn chân của mình vậy...
- Ngươi thì sao? Phần của ngươi đâu?_ Uchiha-khó có khi nào quan tâm đến ai khác ngoài gia đình- Madara cất lời hỏi.
- Cho hai người._ Chiaki nhàn nhạt lắc đầu, cô cất giọng. Giọng nói có hơi ngắc ngứ một chút, nhưng ít nhất là vẫn cứ trong suốt như tiếng nước chảy. Ừm, thế là được!
Hashirama lại đơ thêm một lần. Hình như hai người cậu đã ăn hết cả cái con gà kia mà không để lại cho cô nhóc này chút nào, phải không nhỉ?
Xấu hổ quá đi mất! Chỉ nghĩ đến đã xấu hổ rồi.
- Có thể bắt thêm cho ta một con nữa được không? Ta sẽ cho em thêm một cái đùi nhé?_ Chiaki vươn tay, dụ khị con hồ ly tuyết.
Hồ ly Kurama... vô cùng có cốt khí mà liếm sạch nước sốt trên tay chủ nhân mình, kêu một cái rồi chạy biến vào trong rừng.
Chiaki chậm rãi đứng lên thu dọn đồ đã bị ăn kia, sau đó xuống suối rửa tay và tìm thêm củi cây. Ừm, nên chuẩn bị làm gà quay thôi, nhất định phải quay chín!
Hashirama nhìn những hành động một loạt trôi chảy mượt mà của cô nhóc kia, hứng thú quan sát. Chiaki chỉ mặc kệ, cô còn nhiều việc phải làm lắm!
- Nó có... ngon không?_ Nghĩ ra gì đó, cô gái nhỏ vừa lúi húi dựng giá quay bằng gỗ bỗng nhiên dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn hai cái người vẫn cứ đứng đó.
Vẫn đang lúi húi theo dõi-Hashirama và Madara-ngơ ngác khi bị hỏi. Phải mất một lát họ mới hiểu được cô nhóc kia đang hỏi về hương vị của con gà.
- Ngon lắm! Ngon cực kỳ! Đây là lần đầu tiên ta ăn một con gà ngon như thế đấy!_ Hashirama lập tức đáp lại. Madara cũng khó có khi nào không ngạo kiều mà gật đầu đồng ý.
Họ nói nó ngon! Họ thích gà cô nướng!
Đuôi mắt Chiaki cong lên, khóe miệng nhè nhẹ kéo...
Nụ cười nở rộ trên gương mặt, như một đóa hoa bung cánh, để lộ sắc đẹp của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.