Chương 133
Lãnh Thiếu
11/06/2022
Hiểu Linh chọn cho mình một chiếc váy dài kín đáo màu xanh biển đúng theo tiêu chuẩn lịch sự, đơn giản và trang nhã. Trang sức, phụ kiện đi kèm cũng khá khiêm tốn. Cô không biết gia đình Quốc lão cùng những vị khách hôm nay tới dự tiệc có bối cảnh như thế nào nên phương án cổ điển là an toàn nhất.
Cầm theo bức tranh đã được gói xinh đẹp, Hiểu Linh theo hướng dẫn của tờ giấy để tới nhà Quốc lão. Khi vừa xuống xe, cô có chút ngạc nhiên về nơi này, tường bao quanh khu vực này rất dài và cao, ngay phía bên ngoài cửa liền có vọng gác của quân đội cho thấy người trong nhà này rất được coi trọng. Cánh cửa lớn vẫn còn đóng chặt khiến Hiểu Linh có chút khó hiểu. Quốc lão dặn cô tới lúc 6 giờ tối mà. Giờ này tại sao còn chưa mở cửa đón khách, hay cô lại nhớ sai rồi. Hiểu Linh xem lại tờ giấy nhắn thấy cô không hề nhầm lẫn. Có lẽ Quốc lão muốn cô tới sớm hơn các vị khách là vì muốn giới thiệu Hiểu Linh với người trong nhà.
Hiểu Linh đi tới gần một đồng chí cảnh vệ ngay cổng chào hỏi:
- Chào anh. Xin lỗi đã làm phiền. Quốc lão dặn tôi đưa cho các anh xem chiếc huân chương này để có thể được dẫn đi vào. Tôi không có thiệp mời.
Vị quân nhân chào cô theo điều lệnh quân đội rồi đón lấy chiếc huân chương xem xét. Ngày hôm nay lần đầu tiên Lăng đại tướng gọi các anh vào dặn dò từ sớm. Ông có một vị khách đặc biệt tới dự với lời mời là huân chương chiến công hạng nhất của chính ông đưa cho cô ấy. Nếu cô ấy tới thì lập tức đưa vào nhà chính gặp ông. Cả đám các anh đều rất tò mò vị khách này là ai mà đích thân đại tướng phải dặn dò như vậy. Đó là một vị quan chức đặc biệt sao? Cũng không đúng. Những vị khách như vậy chắc chắn nhận được thiệp mời từ rất sớm. Huân chương chiến công là thứ quân nhân vô cùng trân trọng, không bao giờ có thể dễ dàng đưa ra trừ khi người này được Đại tướng rất coi trọng và tin tưởng. Giờ đây, xuất hiện trước mặt bọn họ là một cô gái còn rất trẻ, trang phục nhã nhặn, thái độ cũng vô cùng lịch sự khiến lòng hiếu kỳ của anh càng cao.
Vị quân nhân xem xét chiếc huân chương một chút rồi trả lại Hiểu Linh mỉm cười:
- Tiểu thư đi theo tôi.
Hiểu Linh đi theo sau vị cảnh vệ.Càng đi, cô càng cảm thấy bất an kỳ lạ. Nơi này quá đồ sộ và xinh đẹp. Một lão thành cách mạng có công lớn với quốc gia cũng không thể nhận được ưu đãi lớn như vậy. Điều này chỉ có thể nói lên gia tộc của Quốc lão rất mạnh và có tiếng nói trong xã hội. Tình cờ trước đó không lâu Tuệ Tĩnh tỷ từng nhắc đến chuyện tổ chức tiệc sinh nhật cho Lăng lão. Không lẽ nào... Và bóng dáng cô gái đang đứng đợi ở cửa đã hoàn toàn xác nhận nghi ngờ của Hiểu Linh. Tuệ Tĩnh trong bộ lễ phục trang trọng, mái tóc, phụ kiện, lớp trang điểm khéo léo càng làm tôn lên sự quý phái, nhìn Hiểu Linh mỉm cười trêu chọc:
- Ơn trời, em đây rồi. Muộn chút nữa không thấy em, ông nội sợ là sẽ tự mình chạy đi bắt em mất.
Hiểu Linh nhìn Tuệ Tĩnh mà thật sự không biết nói gì lúc này. Cảm giác giống như cô bị lừa vậy. Nhưng mà cũng là do bản thân cô ngay từ đầu không chịu tìm hiểu lai lịch của ba lão nhân thì làm sao có thể nói họ lừa cô được. Haizz... thôi được rồi... là cô quá ngốc.
Tuệ Tĩnh thấy Hiểu Linh sững sờ không phản ứng thì liền tới kéo tay cô, thúc giục trong vui vẻ:
- Nào đi vào đi thôi. Mới có 6 giờ 15 mà ông nội kêu chị ra xem em ba lần rồi đó.
Hiểu Linh lững thững bước theo Tuệ Tĩnh vào nhà. Bên trong chỉ có Lăng lão, Từ Định di cùng hai người bạn già: Dân lão và Dương lão.
Vừa thấy Hiểu Linh, Tần Trung Dân đã vui vẻ lên tiếng:
- Ai nha.. con bé đến rồi kìa. Ông rốt cuộc không cần cau mày lầm bầm nhăn nhó nữa rồi nhé lão Quốc.
Dương lão thì ung dung cười nói:
- Tôi thì đang tò mò về món quà con bé tặng lão Quốc hơn. Vì theo tôi dù muộn mấy, Tiểu Cố cũng sẽ tới thôi.
Dân lão cũng sốt sắng:
- Đúng đúng.. chúng ta mở quà luôn được không?
Hiểu Linh lúc này mới lấy lại tinh thần liền lễ phép chào:
- Con chào ba ông, cháu chào Phạm di.
Lăng Ái Quốc nhìn thấy con bé tới thì ánh mắt sáng lên tia vui vẻ. Ông mỉm cười đáp lời:
- Đến là tốt rồi. Biết con sẽ không mặc lễ phục nên đã chuẩn bị sẵn cho con rồi, cùng Tuệ Tĩnh vào thay đi rồi quay lại đây ngồi với ông.
Hiểu Linh ngơ ngác chưa kịp hiểu ý của Quốc lão thì Tuệ Tĩnh đã sát lại gần kéo tay cô:
- Đi thôi, lễ phục, trang sức đã chuẩn bị hết cho em rồi. Chị thật nóng lòng muốn nhìn em mặc bộ đồ này ghê gớm.
Giọng Lăng lão nhắc nhở phía sau:
- Nhớ trang điểm xinh đẹp nhất, không cần cái gọi là khiêm nhường, biết chưa.
Tuệ Tĩnh kéo Hiểu Linh vào 1 gian phòng khác. Nơi đó đặt sẵn một bộ lễ phục đỏ rực vô cùng chói mắt, bộ trang sức kim cương trị giá cả tỷ đồng sáng lấp lánh bên cạnh. Ba nữ phục vụ sẵn sàng hỗ trợ và trang điểm cho cô. Hiểu Linh lập tức phản đối:
- Cái này không thể được. Bộ lễ phục và trang sức này em không thể dùng được, quá mức phô trương. Em là khách mà.
Tuệ Tĩnh cười khúc khích, nói:
- Ầy gu... em cứ hiểu chuyện, dễ thương như vậy ai chịu nổi nha. Bộ lễ phục và trang sức này ông nội đã xem qua, ông rất hài lòng. Cũng biết tính cách của em nên ban nãy ông còn dặn không cần khiêm nhường nha... Hôm nay thượng thọ ông nội, em nghe theo ông để ông vui là được rồi.
Cầm theo bức tranh đã được gói xinh đẹp, Hiểu Linh theo hướng dẫn của tờ giấy để tới nhà Quốc lão. Khi vừa xuống xe, cô có chút ngạc nhiên về nơi này, tường bao quanh khu vực này rất dài và cao, ngay phía bên ngoài cửa liền có vọng gác của quân đội cho thấy người trong nhà này rất được coi trọng. Cánh cửa lớn vẫn còn đóng chặt khiến Hiểu Linh có chút khó hiểu. Quốc lão dặn cô tới lúc 6 giờ tối mà. Giờ này tại sao còn chưa mở cửa đón khách, hay cô lại nhớ sai rồi. Hiểu Linh xem lại tờ giấy nhắn thấy cô không hề nhầm lẫn. Có lẽ Quốc lão muốn cô tới sớm hơn các vị khách là vì muốn giới thiệu Hiểu Linh với người trong nhà.
Hiểu Linh đi tới gần một đồng chí cảnh vệ ngay cổng chào hỏi:
- Chào anh. Xin lỗi đã làm phiền. Quốc lão dặn tôi đưa cho các anh xem chiếc huân chương này để có thể được dẫn đi vào. Tôi không có thiệp mời.
Vị quân nhân chào cô theo điều lệnh quân đội rồi đón lấy chiếc huân chương xem xét. Ngày hôm nay lần đầu tiên Lăng đại tướng gọi các anh vào dặn dò từ sớm. Ông có một vị khách đặc biệt tới dự với lời mời là huân chương chiến công hạng nhất của chính ông đưa cho cô ấy. Nếu cô ấy tới thì lập tức đưa vào nhà chính gặp ông. Cả đám các anh đều rất tò mò vị khách này là ai mà đích thân đại tướng phải dặn dò như vậy. Đó là một vị quan chức đặc biệt sao? Cũng không đúng. Những vị khách như vậy chắc chắn nhận được thiệp mời từ rất sớm. Huân chương chiến công là thứ quân nhân vô cùng trân trọng, không bao giờ có thể dễ dàng đưa ra trừ khi người này được Đại tướng rất coi trọng và tin tưởng. Giờ đây, xuất hiện trước mặt bọn họ là một cô gái còn rất trẻ, trang phục nhã nhặn, thái độ cũng vô cùng lịch sự khiến lòng hiếu kỳ của anh càng cao.
Vị quân nhân xem xét chiếc huân chương một chút rồi trả lại Hiểu Linh mỉm cười:
- Tiểu thư đi theo tôi.
Hiểu Linh đi theo sau vị cảnh vệ.Càng đi, cô càng cảm thấy bất an kỳ lạ. Nơi này quá đồ sộ và xinh đẹp. Một lão thành cách mạng có công lớn với quốc gia cũng không thể nhận được ưu đãi lớn như vậy. Điều này chỉ có thể nói lên gia tộc của Quốc lão rất mạnh và có tiếng nói trong xã hội. Tình cờ trước đó không lâu Tuệ Tĩnh tỷ từng nhắc đến chuyện tổ chức tiệc sinh nhật cho Lăng lão. Không lẽ nào... Và bóng dáng cô gái đang đứng đợi ở cửa đã hoàn toàn xác nhận nghi ngờ của Hiểu Linh. Tuệ Tĩnh trong bộ lễ phục trang trọng, mái tóc, phụ kiện, lớp trang điểm khéo léo càng làm tôn lên sự quý phái, nhìn Hiểu Linh mỉm cười trêu chọc:
- Ơn trời, em đây rồi. Muộn chút nữa không thấy em, ông nội sợ là sẽ tự mình chạy đi bắt em mất.
Hiểu Linh nhìn Tuệ Tĩnh mà thật sự không biết nói gì lúc này. Cảm giác giống như cô bị lừa vậy. Nhưng mà cũng là do bản thân cô ngay từ đầu không chịu tìm hiểu lai lịch của ba lão nhân thì làm sao có thể nói họ lừa cô được. Haizz... thôi được rồi... là cô quá ngốc.
Tuệ Tĩnh thấy Hiểu Linh sững sờ không phản ứng thì liền tới kéo tay cô, thúc giục trong vui vẻ:
- Nào đi vào đi thôi. Mới có 6 giờ 15 mà ông nội kêu chị ra xem em ba lần rồi đó.
Hiểu Linh lững thững bước theo Tuệ Tĩnh vào nhà. Bên trong chỉ có Lăng lão, Từ Định di cùng hai người bạn già: Dân lão và Dương lão.
Vừa thấy Hiểu Linh, Tần Trung Dân đã vui vẻ lên tiếng:
- Ai nha.. con bé đến rồi kìa. Ông rốt cuộc không cần cau mày lầm bầm nhăn nhó nữa rồi nhé lão Quốc.
Dương lão thì ung dung cười nói:
- Tôi thì đang tò mò về món quà con bé tặng lão Quốc hơn. Vì theo tôi dù muộn mấy, Tiểu Cố cũng sẽ tới thôi.
Dân lão cũng sốt sắng:
- Đúng đúng.. chúng ta mở quà luôn được không?
Hiểu Linh lúc này mới lấy lại tinh thần liền lễ phép chào:
- Con chào ba ông, cháu chào Phạm di.
Lăng Ái Quốc nhìn thấy con bé tới thì ánh mắt sáng lên tia vui vẻ. Ông mỉm cười đáp lời:
- Đến là tốt rồi. Biết con sẽ không mặc lễ phục nên đã chuẩn bị sẵn cho con rồi, cùng Tuệ Tĩnh vào thay đi rồi quay lại đây ngồi với ông.
Hiểu Linh ngơ ngác chưa kịp hiểu ý của Quốc lão thì Tuệ Tĩnh đã sát lại gần kéo tay cô:
- Đi thôi, lễ phục, trang sức đã chuẩn bị hết cho em rồi. Chị thật nóng lòng muốn nhìn em mặc bộ đồ này ghê gớm.
Giọng Lăng lão nhắc nhở phía sau:
- Nhớ trang điểm xinh đẹp nhất, không cần cái gọi là khiêm nhường, biết chưa.
Tuệ Tĩnh kéo Hiểu Linh vào 1 gian phòng khác. Nơi đó đặt sẵn một bộ lễ phục đỏ rực vô cùng chói mắt, bộ trang sức kim cương trị giá cả tỷ đồng sáng lấp lánh bên cạnh. Ba nữ phục vụ sẵn sàng hỗ trợ và trang điểm cho cô. Hiểu Linh lập tức phản đối:
- Cái này không thể được. Bộ lễ phục và trang sức này em không thể dùng được, quá mức phô trương. Em là khách mà.
Tuệ Tĩnh cười khúc khích, nói:
- Ầy gu... em cứ hiểu chuyện, dễ thương như vậy ai chịu nổi nha. Bộ lễ phục và trang sức này ông nội đã xem qua, ông rất hài lòng. Cũng biết tính cách của em nên ban nãy ông còn dặn không cần khiêm nhường nha... Hôm nay thượng thọ ông nội, em nghe theo ông để ông vui là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.