Chương 156
Lãnh Thiếu
11/06/2022
Mặc Nghiên đẩy cửa phòng làm việc của Hiểu Linh đi vào. Hiểu Linh cũng không ngẩng đầu lên chỉ nói:
- Chị cứ để tạm đó, lát em ăn.
Mặc Nghiên mỉm cười, đáp:
- Em lại trốn bữa ăn xế đấy hả?
Hiểu Linh lúc này mới ngẩng đầu lên, cười gượng:
- Anh Mặc Nghiên à. Em còn tưởng chị Hải Lý.
Mặc Nghiên chậm rãi ngồi xuống bên bàn trà rót cho mình ly nước rồi đáp:
- Cố Thừa Minh chọn người cho em thật rất để tâm đấy, quản được em cả vụ ăn uống. Mà em cũng kỳ lạ thật đấy, thuốc điều dưỡng do Du lão cắt cho cùng ăn uống đều đặn vẫn không tăng nổi cân.
Hiểu Linh cũng rời bàn làm việc của mình tới uống ly trà:
- Em cũng không biết nữa. Em ráng sinh hoạt có điều độ lắm rồi đấy. Không hiểu sao đợt này còn thường xuyên thấy mệt mỏi, ham ngủ nữa, chắc là do mùa đông lạnh.
Động tác của Mặc Nghiên dừng lại trong phút chốc, ánh mắt liếc qua ngón tay út của Hiểu Linh đầy ý vị. Hắn phải đẩy nhanh tốc độ điều tra một chút, mấy triệu chứng này có thể là do bùa ngải chứ chẳng phải thời tiết gì cả. Có điều những dấu hiệu do phản bùa ngải phải chờ thêm một thời gian nữa. Hắn nên tìm thêm vài biện pháp thủ hộ Hiểu Linh. Trong đầu hắn lướt qua vài biện pháp nhưng vẫn điềm nhiên gật gù đáp:
- Em nên chú ý chút, nhiễm lạnh sẽ rất phiền phức.
Hiểu Linh gật gật đầu đã biết rồi hỏi:
- Anh qua Trung tâm có việc gì không? Việc gia đình đã ổn chưa ạ?
Mặc Nghiên đáp:
- Có vài việc của Trung tâm cần bàn với em đây.
Nghe tới công việc, không khí giữa hai người thêm phần nghiêm túc, Hiểu Linh cũng chăm chú lắng nghe. Mặc Nghiên đưa một số tài liệu cho Hiểu Linh xem qua rồi mới bắt đầu:
- Thứ nhất, trung tâm cứu trợ thú cưng của chúng ta giờ đang khá có danh tiếng, mấy nhà cung cấp đồ ăn, đồ dùng cho chúng ta ngỏ ý muốn hợp tác quảng cáo. Họ sẽ trả tiền cho những video kêu gọi nhận nuôi có lồng ghép nhãn hiệu của họ. Anh thấy ý tưởng này khá tốt, những nhãn hiệu chúng ta đang dùng thật sự tốt nên không sợ ảnh hưởng tới uy tín của Trung tâm và cũng có thêm một chút đầu vào. Thứ hai, có hai luồng từ thiện ngỏ ý được quyên góp cho trung tâm. Một là từ những người yêu động vật thuần túy muốn quyên góp. Họ gọi điện, gửi mail khá nhiều đến Trung tâm rồi. Còn phía khác là từ một số nghệ sĩ, họ muốn quyên góp và hứa sẽ quảng bá cho Trung tâm với điều kiện phải được quay phim chụp ảnh đàng hoàng. Anh muốn biết suy nghĩ của em.
Hiểu Linh cân nhắc kỹ rồi nghiêm túc đáp:
- Về vấn đề quảng cáo cho các nhà cung cấp, chúng ta có thể đồng ý nhưng sửa lại một chút đó là mình sẽ không nhận tiền mà chỉ yêu cầu chiết khấu khi mua hàng bên đó là được. Về phần từ thiện, anh chỉ đạo phòng Tài chính mở riêng 1 tài khoản chỉ dùng để nhận tiền từ thiện, việc thanh toán từ nguồn này chỉ cho phép các giao dịch chuyển tiền ngân hàng cho các nhà cung cấp ngoài Cố gia. Hết mỗi quý yêu cầu sao kê, kiểm toán đầy đủ dòng tiền ra vào của tài khoản này để công bố lên trang chủ của Trung tâm. Việc dùng tiền từ thiện của các Mạnh Thường Quân em yêu cầu phải cực kỳ rõ ràng và minh bạch. Em không thiếu tiền nên không muốn bị mang tiếng ăn chặn. Còn mấy vị nghệ sĩ kia, anh từ chối đi thôi, nếu cần người quảng bá, dàn nghệ sĩ của SP sẵn sàng góp mặt.
Mặc Nghiên gật đầu:
- Anh biết rồi. vậy để anh triển khai cho các bộ phận.
Hiểu Linh lúc này mới nhớ ra mình còn chưa mời Mặc Nghiên tới tiệc sinh nhật. Cô dự định chỉ mời một số người chủ chốt của mấy nơi tới: Viện trưởng và giám đốc bệnh viện thú y, Giám đốc chuỗi cửa hàng thú cưng, đối tác góp vốn bên Trung tâm huấn luyện và anh Mặc Nghiên bên này. Hiểu Linh đứng dậy, lấy trong túi xách của mình ra tấm thiệp đưa cho Mặc Nghiên:
- 25/12 tới sinh nhật em, Cố gia có tổ chức tiệc nên em mời một số quản lý cấp cao. Hôm đó anh Mặc Nghiên có rảnh tới tham dự cùng em.
Mặc Nghiên đón lấy tấm thiệp cười đồng ý. Hai người nói thêm dăm ba việc rồi hắn cũng tính toán rời đi. Nhưng chưa rời khỏi văn phòng của Hiểu Linh được bao lâu thì lại có điện thoại cô ấy gọi. Mặc Nghiên có chút khó hiểu nhấn nghe thì giọng Hiểu Linh vọng ra:
- Anh quên điện thoại hả? Em thấy có một cái trên sopha. Sáng giờ chỉ có anh ngồi đây thôi nên em đoán là của anh.
Mặc Nghiên sờ lại túi quần thì nhận ra chiếc điện thoại dành cho công việc thực sự rơi ra mất, hắn nói:
- Ừ, là của anh. Để anh lên lấy.
HIểu Linh đáp:
- Thôi, anh vừa ra thang máy hả? Em mang cho, dù sao em cũng nên đi lại một chút.
Mặc Nghiên trả lời:
- Ừ. vậy anh chờ em.
Góc đứng của Mặc Nghiên có chút khuất, không quá thu hút ánh nhìn. Trong vài phút chờ Hiểu Linh xuống,không ngờ hắn được nghe luôn một cuộc nói xấu sau lưng. Gương mặt nữ nhân kia hắn không nhìn thấy mà giọng nói cũng không quá quen. À mà thực ra ngoài Hiểu Linh, Mặc Nghiên hắn đâu có để tâm tới các nữ nhân khác như thế nào đâu.
- Ban nãy là Bắc phó tổng đúng không? Anh ấy đẹp trai thật đấy, đúng là nam thần của trung tâm a.
- Đẹp trai thì thế nào? Chắc chắn là một người nghèo mà thôi. Từ đầu tới chân anh ta không có một món đồ đắt tiền nào cả. Phó tổng gì mà còn đi làm lớt phớt hơn cả Cố tổng nữa. Tôi đoán người này do ôm chân Cố tổng thôi. Còn làm bộ dạng lạnh lùng cho ai xem.
Mặc Nghiên vốn chẳng quan tâm đến mấy lời nói vớ vẩn đó. Trang phục của Tần gia đều là đặc chế có tác dụng bảo vệ người mặc, hỗ trợ gia tăng pháp lực cho bọn họ. Mấy thứ này cho dù có tiền cũng không mua được. Nhưng đột nhiên nghe tiếng bước chân quen thuộc của Hiểu Linh, hắn lại nảy ra một ý tưởng. Khuôn miệng nhếch cười. Mặc Nghiên tìm trong túi một tờ giấy nho nhỏ, kẹp giữa hai ngón tay trỏ và giữa, đọc lầm bầm chút gì đó. Tờ giấy đột nhiên xanh ngắt rồi tan vào hư không như chưa từng tồn tại. Tiếng nói xấu hắn của hai người kia lại càng thêm rõ ràng.. Một chút thủ thuật nho nhỏ để tăng cường những cảm xúc hiện có và khiến con người ta nói thật. Ai ở trong phạm vi 3m quanh hắn đều không ngoại lệ.
Hiểu Linh vừa đi xuống, thấy bóng lưng Mặc Nghiên thì tính gọi anh ấy. Nhưng chưa kịp lại gần thì những câu nói rất rõ ràng rơi vào tai cô:
- Mặc Nghiên đó có khi là trai bao của Cố tổng thôi. Chơi chán liền bị đá qua một bên.
- Biết đâu người ta lại leo lên đầu cành thành phượng hoàng a..
- Há.. phượng hoàng?? Bên cạnh Cố tổng mấy nam nhân có ai không phải là rồng? Chút nhan sắc ấy mà đòi đứng ngang cùng gia thế lẫm liệt mấy người kia. Mơ tưởng.. Tôi chống mắt lên coi anh ta còn hống hách được mấy ngày.
Sắc mặt Hiểu Linh sa xầm xuống. Cô bước đi nhanh tới, muốn vượt qua Mặc Nghiên để xử lý mấy nhân viên kia thì đột nhiên cánh tay cô bị giữa chặt lấy. Mặc Nghiên nhìn cô lắc đầu rồi chầm chậm kéo tay cô về phía thang máy. Hiểu Linh ngơ ngác nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Mặc Nghiên mà chỉ biết máy móc đi theo anh ấy.
- Chị cứ để tạm đó, lát em ăn.
Mặc Nghiên mỉm cười, đáp:
- Em lại trốn bữa ăn xế đấy hả?
Hiểu Linh lúc này mới ngẩng đầu lên, cười gượng:
- Anh Mặc Nghiên à. Em còn tưởng chị Hải Lý.
Mặc Nghiên chậm rãi ngồi xuống bên bàn trà rót cho mình ly nước rồi đáp:
- Cố Thừa Minh chọn người cho em thật rất để tâm đấy, quản được em cả vụ ăn uống. Mà em cũng kỳ lạ thật đấy, thuốc điều dưỡng do Du lão cắt cho cùng ăn uống đều đặn vẫn không tăng nổi cân.
Hiểu Linh cũng rời bàn làm việc của mình tới uống ly trà:
- Em cũng không biết nữa. Em ráng sinh hoạt có điều độ lắm rồi đấy. Không hiểu sao đợt này còn thường xuyên thấy mệt mỏi, ham ngủ nữa, chắc là do mùa đông lạnh.
Động tác của Mặc Nghiên dừng lại trong phút chốc, ánh mắt liếc qua ngón tay út của Hiểu Linh đầy ý vị. Hắn phải đẩy nhanh tốc độ điều tra một chút, mấy triệu chứng này có thể là do bùa ngải chứ chẳng phải thời tiết gì cả. Có điều những dấu hiệu do phản bùa ngải phải chờ thêm một thời gian nữa. Hắn nên tìm thêm vài biện pháp thủ hộ Hiểu Linh. Trong đầu hắn lướt qua vài biện pháp nhưng vẫn điềm nhiên gật gù đáp:
- Em nên chú ý chút, nhiễm lạnh sẽ rất phiền phức.
Hiểu Linh gật gật đầu đã biết rồi hỏi:
- Anh qua Trung tâm có việc gì không? Việc gia đình đã ổn chưa ạ?
Mặc Nghiên đáp:
- Có vài việc của Trung tâm cần bàn với em đây.
Nghe tới công việc, không khí giữa hai người thêm phần nghiêm túc, Hiểu Linh cũng chăm chú lắng nghe. Mặc Nghiên đưa một số tài liệu cho Hiểu Linh xem qua rồi mới bắt đầu:
- Thứ nhất, trung tâm cứu trợ thú cưng của chúng ta giờ đang khá có danh tiếng, mấy nhà cung cấp đồ ăn, đồ dùng cho chúng ta ngỏ ý muốn hợp tác quảng cáo. Họ sẽ trả tiền cho những video kêu gọi nhận nuôi có lồng ghép nhãn hiệu của họ. Anh thấy ý tưởng này khá tốt, những nhãn hiệu chúng ta đang dùng thật sự tốt nên không sợ ảnh hưởng tới uy tín của Trung tâm và cũng có thêm một chút đầu vào. Thứ hai, có hai luồng từ thiện ngỏ ý được quyên góp cho trung tâm. Một là từ những người yêu động vật thuần túy muốn quyên góp. Họ gọi điện, gửi mail khá nhiều đến Trung tâm rồi. Còn phía khác là từ một số nghệ sĩ, họ muốn quyên góp và hứa sẽ quảng bá cho Trung tâm với điều kiện phải được quay phim chụp ảnh đàng hoàng. Anh muốn biết suy nghĩ của em.
Hiểu Linh cân nhắc kỹ rồi nghiêm túc đáp:
- Về vấn đề quảng cáo cho các nhà cung cấp, chúng ta có thể đồng ý nhưng sửa lại một chút đó là mình sẽ không nhận tiền mà chỉ yêu cầu chiết khấu khi mua hàng bên đó là được. Về phần từ thiện, anh chỉ đạo phòng Tài chính mở riêng 1 tài khoản chỉ dùng để nhận tiền từ thiện, việc thanh toán từ nguồn này chỉ cho phép các giao dịch chuyển tiền ngân hàng cho các nhà cung cấp ngoài Cố gia. Hết mỗi quý yêu cầu sao kê, kiểm toán đầy đủ dòng tiền ra vào của tài khoản này để công bố lên trang chủ của Trung tâm. Việc dùng tiền từ thiện của các Mạnh Thường Quân em yêu cầu phải cực kỳ rõ ràng và minh bạch. Em không thiếu tiền nên không muốn bị mang tiếng ăn chặn. Còn mấy vị nghệ sĩ kia, anh từ chối đi thôi, nếu cần người quảng bá, dàn nghệ sĩ của SP sẵn sàng góp mặt.
Mặc Nghiên gật đầu:
- Anh biết rồi. vậy để anh triển khai cho các bộ phận.
Hiểu Linh lúc này mới nhớ ra mình còn chưa mời Mặc Nghiên tới tiệc sinh nhật. Cô dự định chỉ mời một số người chủ chốt của mấy nơi tới: Viện trưởng và giám đốc bệnh viện thú y, Giám đốc chuỗi cửa hàng thú cưng, đối tác góp vốn bên Trung tâm huấn luyện và anh Mặc Nghiên bên này. Hiểu Linh đứng dậy, lấy trong túi xách của mình ra tấm thiệp đưa cho Mặc Nghiên:
- 25/12 tới sinh nhật em, Cố gia có tổ chức tiệc nên em mời một số quản lý cấp cao. Hôm đó anh Mặc Nghiên có rảnh tới tham dự cùng em.
Mặc Nghiên đón lấy tấm thiệp cười đồng ý. Hai người nói thêm dăm ba việc rồi hắn cũng tính toán rời đi. Nhưng chưa rời khỏi văn phòng của Hiểu Linh được bao lâu thì lại có điện thoại cô ấy gọi. Mặc Nghiên có chút khó hiểu nhấn nghe thì giọng Hiểu Linh vọng ra:
- Anh quên điện thoại hả? Em thấy có một cái trên sopha. Sáng giờ chỉ có anh ngồi đây thôi nên em đoán là của anh.
Mặc Nghiên sờ lại túi quần thì nhận ra chiếc điện thoại dành cho công việc thực sự rơi ra mất, hắn nói:
- Ừ, là của anh. Để anh lên lấy.
HIểu Linh đáp:
- Thôi, anh vừa ra thang máy hả? Em mang cho, dù sao em cũng nên đi lại một chút.
Mặc Nghiên trả lời:
- Ừ. vậy anh chờ em.
Góc đứng của Mặc Nghiên có chút khuất, không quá thu hút ánh nhìn. Trong vài phút chờ Hiểu Linh xuống,không ngờ hắn được nghe luôn một cuộc nói xấu sau lưng. Gương mặt nữ nhân kia hắn không nhìn thấy mà giọng nói cũng không quá quen. À mà thực ra ngoài Hiểu Linh, Mặc Nghiên hắn đâu có để tâm tới các nữ nhân khác như thế nào đâu.
- Ban nãy là Bắc phó tổng đúng không? Anh ấy đẹp trai thật đấy, đúng là nam thần của trung tâm a.
- Đẹp trai thì thế nào? Chắc chắn là một người nghèo mà thôi. Từ đầu tới chân anh ta không có một món đồ đắt tiền nào cả. Phó tổng gì mà còn đi làm lớt phớt hơn cả Cố tổng nữa. Tôi đoán người này do ôm chân Cố tổng thôi. Còn làm bộ dạng lạnh lùng cho ai xem.
Mặc Nghiên vốn chẳng quan tâm đến mấy lời nói vớ vẩn đó. Trang phục của Tần gia đều là đặc chế có tác dụng bảo vệ người mặc, hỗ trợ gia tăng pháp lực cho bọn họ. Mấy thứ này cho dù có tiền cũng không mua được. Nhưng đột nhiên nghe tiếng bước chân quen thuộc của Hiểu Linh, hắn lại nảy ra một ý tưởng. Khuôn miệng nhếch cười. Mặc Nghiên tìm trong túi một tờ giấy nho nhỏ, kẹp giữa hai ngón tay trỏ và giữa, đọc lầm bầm chút gì đó. Tờ giấy đột nhiên xanh ngắt rồi tan vào hư không như chưa từng tồn tại. Tiếng nói xấu hắn của hai người kia lại càng thêm rõ ràng.. Một chút thủ thuật nho nhỏ để tăng cường những cảm xúc hiện có và khiến con người ta nói thật. Ai ở trong phạm vi 3m quanh hắn đều không ngoại lệ.
Hiểu Linh vừa đi xuống, thấy bóng lưng Mặc Nghiên thì tính gọi anh ấy. Nhưng chưa kịp lại gần thì những câu nói rất rõ ràng rơi vào tai cô:
- Mặc Nghiên đó có khi là trai bao của Cố tổng thôi. Chơi chán liền bị đá qua một bên.
- Biết đâu người ta lại leo lên đầu cành thành phượng hoàng a..
- Há.. phượng hoàng?? Bên cạnh Cố tổng mấy nam nhân có ai không phải là rồng? Chút nhan sắc ấy mà đòi đứng ngang cùng gia thế lẫm liệt mấy người kia. Mơ tưởng.. Tôi chống mắt lên coi anh ta còn hống hách được mấy ngày.
Sắc mặt Hiểu Linh sa xầm xuống. Cô bước đi nhanh tới, muốn vượt qua Mặc Nghiên để xử lý mấy nhân viên kia thì đột nhiên cánh tay cô bị giữa chặt lấy. Mặc Nghiên nhìn cô lắc đầu rồi chầm chậm kéo tay cô về phía thang máy. Hiểu Linh ngơ ngác nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Mặc Nghiên mà chỉ biết máy móc đi theo anh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.