Chương 229
Lãnh Thiếu
11/06/2022
Không chờ Hiểu Linh hồi thần sau lần lên đỉnh, Du Nhiên chậm rãi đặt tiểu đệ của mình nơi u kính ướt át kia mà đẩy vào. Với kích thước kinh người của tiểu đệ hắn, Du Nhiên cũng không dám làm bừa khi Hiểu Linh chưa được chuẩn bị tốt. Tầng tầng lớp lớp m.ị thịt bị đẩy ra nhường chỗ cho hắn tiến vào. Nơi này đã rất mềm mại và trơn trượt nhưng Du Nhiên vẫn không thể tiến vào thông thuận. Trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
- Hiểu Linh… em chặt quá.
Hiểu Linh cảm nhận rất rõ ràng thứ to lớn ấy đang chậm rãi xỏ xuyên mình. Nó nóng rực và cứng rắn đè ép nơi mềm mại yếu ớt của cô mà chà đạp. Bên trong dường như vừa cố gắng đẩy vật kia ra nhưng cũng căng hết cỡ để bản thân không bị thương. Hiểu Linh thả lỏng bản thân nhưng bàn tay lại bấu chặt vào cánh tay Du Nhiên, nức nở:
- Nhiên… chậm một chút.. lớn quá… rất chướng…
Du Nhiên vào được một nửa… Nơi đó như có hàng ngàn miệng nhỏ cắn hút hắn khiến toàn thân sảng khoái đến tê dại. Hắn dừng lại một chút … chậm rãi đưa đẩy với biên độ nhỏ để có thể thông thuận hơn một chút. Âm thanh lép nhép khiến người nghe phấn khích đó dần lớn hơn. Khi cảm thấy Hiểu Linh đã thích ứng được với kích thước của mình, Du Nhiên khẽ rút ra một chút rồi cực nhanh đâm vào lút cán. Tiếng thở dài thoải mái của hắn hòa lẫn âm thanh quyến rũ đến mị hoặc của Hiểu Linh:
- Ưm.. quá sâu.. thích… Nhiên.. em thích..
Những lời nói, âm thanh của Hiểu Linh chính là liều mị dược mạnh nhất mà Du Nhiên gặp phải. Khi đã vào trọn bên trong, hắn điên cuồng luận động để có thể nghe âm thanh nức nở cao vút vì thích thú, đê mê đó. Một bàn tay mâm mê quả anh đào lúc này đã đỏ thắm cứng ngắc. Tay khác chậm rãi du tẩu, ấn lên những huyệt đạo nơi bụng dưới khiến Hiểu Linh chìm ngập trong xúc cảm dục vọng.
Đêm qua Du Nhiên vốn nghĩ cho dù hôm nay Hiểu Linh phản đối thế nào, hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để chiếm lấy cô ấy, giải tỏa sự ghen tuông đố kị đã hun mờ mắt, nhuộm đen lý trí bản thân. Hiện tại, hắn có cô gái của mình một cách đẹp nhất. Hiểu Linh phấn khích vì hắn, đê mê vì hắn và cũng vì hắn mà nói ra những cảm xúc chân thật của bản thân. Du Nhiên rốt cuộc có được cô ấy cả trái tim lẫn thể xác.
Hiểu Linh bị những xúc cảm do Du Nhiên mang lại đánh sập. Anh ấy dường như biết chính xác tất cả những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô để rồi lần lượt kích thích chúng. Khoái cảm chồng chất khoái cảm khiến cô không kịp thở dốc thư hoãn. Những âm thanh vui thích cứ như vậy vô thức phát ra.
Giọng Du Nhiên tràn ngập dục vọng:
- Hiểu Linh.. anh muốn đổi tư thế.
Nói rồi, Du Nhiên cực có kỹ xảo lập úp Hiểu Linh lại. Tiểu đệ bên trong u kính xoay tròn bị mị thịt cắn mút không tha. Hắn từ phía sau chín nông một sâu tiếp tục ra vào, cảm nhận tiểu đệ được chăm sóc kỹ lưỡng. Hiểu Linh đã hoàn toàn thích ứng với kích thước của hắn nên dù ở tốc độ nào, hắn cũng có thể dễ dàng di chuyển. Tiểu đệ được nếm mĩ vị, đôi mắt được nhìn mỹ cảnh, đôi tay được sờ mỹ cảm.. Du Nhiên muốn thời gian dừng lại ở những giây phút này.
Cứ ngỡ dục vọng trong hắn như vậy liền được thỏa mãn. Nhưng đôi mắt lại vô tình nhìn thấy một bông hoa mềm mại, phớt hồng ẩn nấp dưới màu trắng mịn màng nơi bờ mông căng tròn. Ánh măt Du Nhiên tối sầm lại. Hậu đình… hậu đình của Hiểu Linh…. Nơi đó…
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vuốt ve. Nơi đó dường như có phản ứng khẽ co lại xấu hổ. Đầu óc Du Nhiên trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết.. nơi đó chắc chắn chưa có ai tới… Hắn.. hắn muốn là người đầu tiên của Hiểu Linh. Toàn thân hắn vì ý nghĩ đó mà rực cháy, thèm khát dục vọng dường như bị đẩy lên một tầm cao mới.
Nhưng là kẻ làm nghề y Du Nhiên rất rõ ràng. Cơ vòng nơi hậu đình không giống như u kính dễ dàng co giãn.. quan hệ hậu đình đúng là sẽ mang lại những cảm giác rất khác nhưng nếu không làm tiền diễn đủ thì có thể gây rách, đổ máu..
Có điều, làm giãn hậu đình với kẻ nào là khó còn với hắn thì quá đơn giản. Du Nhiên vô thức liếm môi, hầu kết lăn lộn. Hắn với tay nơi tủ đầu giường lấy ra bộ kim châm cứu của mình. Hông vẫn không ngừng đưa đẩy nhưng kim nơi tay lại chậm rãi hạ xuống một vài huyệt đạo ở lưng Hiểu Linh.
Hiểu Linh nghi hoặc hỏi;
- Nhiên…sao đột nhiên lại châm cứu cho em?
Du Nhiên khẽ cười, bí ẩn nói:
- Để một lát có thể khiến em trải nghiệm một thứ rất khác. Tin anh..
Không để Hiểu Linh tiếp tục truy vấn, Du Nhiên đẩy nhanh tốc độ khiến cô ấy chẳng thể làm gì khác ngoài cầu xin tha thứ:
- Nhiên… chậm một chút.. sẽ chết người… A.. chậm..
Du Nhiên ra vào rất sâu chừng vài chục nhịp nữa rồi lần đầu tiên phóng tinh hoa vào bên trong Hiểu Linh. Một dòng khí nóng bỏng dường như nhắm thẳng tử cung mà tới khiến Hiểu Linh một lần nữa lên đỉnh. Toàn thân chẳng còn một chút khí lực nào xụi lơ vào vòng tay của Du Nhiên. Thần trí thì có lẽ bay lạc lên thiên đường chưa biết trở về. .
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu |||||
Du Nhiên chậm rãi rút tiểu đệ của mình ra. Cho dù đã bắn nhưng nó vẫn ở trạng thái bán cương, kích thước không quá lớn. Như vậy lại vừa vặn để thâm nhập vào nơi hậu đình chưa từng khai phá của Hiểu Linh.
Giờ châm cứu vừa đạt, hắn chậm rãi rút từng cây châm đặt qua một bên. Ngón tay dần dần thăm dò xuống dưới.
Hiểu Linh giật thót mình khi cảm nhận thấy ngón tay của Du Nhiên đang chạm bên ngoài phía sau. Cô gấp gáp:
- Du Nhiên, nơi đó không thể.
Du Nhiên khẽ cười hỏi:
- Sao lại không thể?
Hiểu Linh lắc đầu quả quyết:
- Không thể mà.. nơi đó không phải để làm chuyện này.. sẽ rất đau. Du Nhiên. Không được.
Ngón tay Du Nhiên bất thần đẩy vào bên trong hậu đình vô cùng dễ dàng mà không gặp bất cứ sự phản kháng nào. Hiểu Linh ngây ngẩn nhìn, cảm giác không thể tin.
Ngón tay ấy lại chậm rãi đưa đẩy cùng tiếng nói mị hoặc của Du Nhiên vang bên tai;
- Hiểu Linh.. anh sao có thể để em đau chứ… Nơi này có thể… giao cho anh là được.
Hiểu Linh cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Nơi đó rõ ràng rất chặt.. không thể dễ dàng co giãn như vậy. Nhưng ngón tay Du Nhiên đi vào lại vô cùng thông thuận. Nó lại bắt đầu đảo tung bên trong cô. Xúc cảm giống như truyền qua đường thành ruột run rẩy từ trong ra ngoài, không thể ngăn cản.
Du Nhiên chậm rãi lấy thêm ái dịch ban nãy còn sót lại đưa vào bên trong hậu đình để nơi đó trơn trượt hơn.. Kiên trì… một ngón… hai ngón… rồi ba ngón tay có thể di chuyển. Đôi mắt Du Nhiên không giấu nối thèm khát.. hắn đứng dậy đưa tiểu đệ vào u kính của Hiểu Linh vài chục nhịp để bôi trơn tất cả rồi bắt đầu công thành đoạt đất nơi hậu đình.
Khi cảm nhận thấy đầu nấm của Du Nhiên chạm tới phía sau.. cho dù đã được khuếch đại rất nhiều nhưng Hiểu Linh vẫn không tránh khỏi sợ hãi, nức nở:
- Nhiên.. có thể không làm nơi đó sao? Sẽ đau.. sẽ rách mất..
Du Nhiên chồm người tới, nhẹ nói:
- Tin anh.. chỉ cần em kêu đau anh sẽ dừng lại…
Đầu nấm chậm rãi nhấn xuống… Nơi đó chậm rãi mở rộng, thích ứng. Hiểu Linh cảm thấy căng tức nhưng lại không đau. Cô cắn môi cố gắng thả lỏng bản thân một chút… Rốt cuộc cô không hiểu sao mình lại nghe theo Du Nhiên làm chuyện này.
Đầu nấm vừa vào lọt. Du Nhiên dừng lại vài giây rồi lập tức nhấn lút cán. Nơi này rất khác nhưng vẫn vô cùng ấm áp cùng thích ý.. Hắn chậm rãi di chuyển rồi nỉ non:
- Thấy chưa.. không đau đúng không? Tin anh là được… Anh sẽ chỉ khiến em dục tiên dục tử.
Du Nhiên vui vẻ chơi với hậu đình nhưng cũng không quên chiếu cố nơi u kính. Lúc nơi này, lúc nơi kia.. hắn lăn lộn Hiểu Linh không biết bao nhiêu thời gian.. bữa trưa cũng là trên giường giải quyết. Chơi đến khi mặt trời ngả bóng, Hiểu Linh mệt mỏi mà ngủ thiếp đi hắn mới buông tha…
- Hiểu Linh… em chặt quá.
Hiểu Linh cảm nhận rất rõ ràng thứ to lớn ấy đang chậm rãi xỏ xuyên mình. Nó nóng rực và cứng rắn đè ép nơi mềm mại yếu ớt của cô mà chà đạp. Bên trong dường như vừa cố gắng đẩy vật kia ra nhưng cũng căng hết cỡ để bản thân không bị thương. Hiểu Linh thả lỏng bản thân nhưng bàn tay lại bấu chặt vào cánh tay Du Nhiên, nức nở:
- Nhiên… chậm một chút.. lớn quá… rất chướng…
Du Nhiên vào được một nửa… Nơi đó như có hàng ngàn miệng nhỏ cắn hút hắn khiến toàn thân sảng khoái đến tê dại. Hắn dừng lại một chút … chậm rãi đưa đẩy với biên độ nhỏ để có thể thông thuận hơn một chút. Âm thanh lép nhép khiến người nghe phấn khích đó dần lớn hơn. Khi cảm thấy Hiểu Linh đã thích ứng được với kích thước của mình, Du Nhiên khẽ rút ra một chút rồi cực nhanh đâm vào lút cán. Tiếng thở dài thoải mái của hắn hòa lẫn âm thanh quyến rũ đến mị hoặc của Hiểu Linh:
- Ưm.. quá sâu.. thích… Nhiên.. em thích..
Những lời nói, âm thanh của Hiểu Linh chính là liều mị dược mạnh nhất mà Du Nhiên gặp phải. Khi đã vào trọn bên trong, hắn điên cuồng luận động để có thể nghe âm thanh nức nở cao vút vì thích thú, đê mê đó. Một bàn tay mâm mê quả anh đào lúc này đã đỏ thắm cứng ngắc. Tay khác chậm rãi du tẩu, ấn lên những huyệt đạo nơi bụng dưới khiến Hiểu Linh chìm ngập trong xúc cảm dục vọng.
Đêm qua Du Nhiên vốn nghĩ cho dù hôm nay Hiểu Linh phản đối thế nào, hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để chiếm lấy cô ấy, giải tỏa sự ghen tuông đố kị đã hun mờ mắt, nhuộm đen lý trí bản thân. Hiện tại, hắn có cô gái của mình một cách đẹp nhất. Hiểu Linh phấn khích vì hắn, đê mê vì hắn và cũng vì hắn mà nói ra những cảm xúc chân thật của bản thân. Du Nhiên rốt cuộc có được cô ấy cả trái tim lẫn thể xác.
Hiểu Linh bị những xúc cảm do Du Nhiên mang lại đánh sập. Anh ấy dường như biết chính xác tất cả những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô để rồi lần lượt kích thích chúng. Khoái cảm chồng chất khoái cảm khiến cô không kịp thở dốc thư hoãn. Những âm thanh vui thích cứ như vậy vô thức phát ra.
Giọng Du Nhiên tràn ngập dục vọng:
- Hiểu Linh.. anh muốn đổi tư thế.
Nói rồi, Du Nhiên cực có kỹ xảo lập úp Hiểu Linh lại. Tiểu đệ bên trong u kính xoay tròn bị mị thịt cắn mút không tha. Hắn từ phía sau chín nông một sâu tiếp tục ra vào, cảm nhận tiểu đệ được chăm sóc kỹ lưỡng. Hiểu Linh đã hoàn toàn thích ứng với kích thước của hắn nên dù ở tốc độ nào, hắn cũng có thể dễ dàng di chuyển. Tiểu đệ được nếm mĩ vị, đôi mắt được nhìn mỹ cảnh, đôi tay được sờ mỹ cảm.. Du Nhiên muốn thời gian dừng lại ở những giây phút này.
Cứ ngỡ dục vọng trong hắn như vậy liền được thỏa mãn. Nhưng đôi mắt lại vô tình nhìn thấy một bông hoa mềm mại, phớt hồng ẩn nấp dưới màu trắng mịn màng nơi bờ mông căng tròn. Ánh măt Du Nhiên tối sầm lại. Hậu đình… hậu đình của Hiểu Linh…. Nơi đó…
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vuốt ve. Nơi đó dường như có phản ứng khẽ co lại xấu hổ. Đầu óc Du Nhiên trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết.. nơi đó chắc chắn chưa có ai tới… Hắn.. hắn muốn là người đầu tiên của Hiểu Linh. Toàn thân hắn vì ý nghĩ đó mà rực cháy, thèm khát dục vọng dường như bị đẩy lên một tầm cao mới.
Nhưng là kẻ làm nghề y Du Nhiên rất rõ ràng. Cơ vòng nơi hậu đình không giống như u kính dễ dàng co giãn.. quan hệ hậu đình đúng là sẽ mang lại những cảm giác rất khác nhưng nếu không làm tiền diễn đủ thì có thể gây rách, đổ máu..
Có điều, làm giãn hậu đình với kẻ nào là khó còn với hắn thì quá đơn giản. Du Nhiên vô thức liếm môi, hầu kết lăn lộn. Hắn với tay nơi tủ đầu giường lấy ra bộ kim châm cứu của mình. Hông vẫn không ngừng đưa đẩy nhưng kim nơi tay lại chậm rãi hạ xuống một vài huyệt đạo ở lưng Hiểu Linh.
Hiểu Linh nghi hoặc hỏi;
- Nhiên…sao đột nhiên lại châm cứu cho em?
Du Nhiên khẽ cười, bí ẩn nói:
- Để một lát có thể khiến em trải nghiệm một thứ rất khác. Tin anh..
Không để Hiểu Linh tiếp tục truy vấn, Du Nhiên đẩy nhanh tốc độ khiến cô ấy chẳng thể làm gì khác ngoài cầu xin tha thứ:
- Nhiên… chậm một chút.. sẽ chết người… A.. chậm..
Du Nhiên ra vào rất sâu chừng vài chục nhịp nữa rồi lần đầu tiên phóng tinh hoa vào bên trong Hiểu Linh. Một dòng khí nóng bỏng dường như nhắm thẳng tử cung mà tới khiến Hiểu Linh một lần nữa lên đỉnh. Toàn thân chẳng còn một chút khí lực nào xụi lơ vào vòng tay của Du Nhiên. Thần trí thì có lẽ bay lạc lên thiên đường chưa biết trở về. .
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu |||||
Du Nhiên chậm rãi rút tiểu đệ của mình ra. Cho dù đã bắn nhưng nó vẫn ở trạng thái bán cương, kích thước không quá lớn. Như vậy lại vừa vặn để thâm nhập vào nơi hậu đình chưa từng khai phá của Hiểu Linh.
Giờ châm cứu vừa đạt, hắn chậm rãi rút từng cây châm đặt qua một bên. Ngón tay dần dần thăm dò xuống dưới.
Hiểu Linh giật thót mình khi cảm nhận thấy ngón tay của Du Nhiên đang chạm bên ngoài phía sau. Cô gấp gáp:
- Du Nhiên, nơi đó không thể.
Du Nhiên khẽ cười hỏi:
- Sao lại không thể?
Hiểu Linh lắc đầu quả quyết:
- Không thể mà.. nơi đó không phải để làm chuyện này.. sẽ rất đau. Du Nhiên. Không được.
Ngón tay Du Nhiên bất thần đẩy vào bên trong hậu đình vô cùng dễ dàng mà không gặp bất cứ sự phản kháng nào. Hiểu Linh ngây ngẩn nhìn, cảm giác không thể tin.
Ngón tay ấy lại chậm rãi đưa đẩy cùng tiếng nói mị hoặc của Du Nhiên vang bên tai;
- Hiểu Linh.. anh sao có thể để em đau chứ… Nơi này có thể… giao cho anh là được.
Hiểu Linh cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Nơi đó rõ ràng rất chặt.. không thể dễ dàng co giãn như vậy. Nhưng ngón tay Du Nhiên đi vào lại vô cùng thông thuận. Nó lại bắt đầu đảo tung bên trong cô. Xúc cảm giống như truyền qua đường thành ruột run rẩy từ trong ra ngoài, không thể ngăn cản.
Du Nhiên chậm rãi lấy thêm ái dịch ban nãy còn sót lại đưa vào bên trong hậu đình để nơi đó trơn trượt hơn.. Kiên trì… một ngón… hai ngón… rồi ba ngón tay có thể di chuyển. Đôi mắt Du Nhiên không giấu nối thèm khát.. hắn đứng dậy đưa tiểu đệ vào u kính của Hiểu Linh vài chục nhịp để bôi trơn tất cả rồi bắt đầu công thành đoạt đất nơi hậu đình.
Khi cảm nhận thấy đầu nấm của Du Nhiên chạm tới phía sau.. cho dù đã được khuếch đại rất nhiều nhưng Hiểu Linh vẫn không tránh khỏi sợ hãi, nức nở:
- Nhiên.. có thể không làm nơi đó sao? Sẽ đau.. sẽ rách mất..
Du Nhiên chồm người tới, nhẹ nói:
- Tin anh.. chỉ cần em kêu đau anh sẽ dừng lại…
Đầu nấm chậm rãi nhấn xuống… Nơi đó chậm rãi mở rộng, thích ứng. Hiểu Linh cảm thấy căng tức nhưng lại không đau. Cô cắn môi cố gắng thả lỏng bản thân một chút… Rốt cuộc cô không hiểu sao mình lại nghe theo Du Nhiên làm chuyện này.
Đầu nấm vừa vào lọt. Du Nhiên dừng lại vài giây rồi lập tức nhấn lút cán. Nơi này rất khác nhưng vẫn vô cùng ấm áp cùng thích ý.. Hắn chậm rãi di chuyển rồi nỉ non:
- Thấy chưa.. không đau đúng không? Tin anh là được… Anh sẽ chỉ khiến em dục tiên dục tử.
Du Nhiên vui vẻ chơi với hậu đình nhưng cũng không quên chiếu cố nơi u kính. Lúc nơi này, lúc nơi kia.. hắn lăn lộn Hiểu Linh không biết bao nhiêu thời gian.. bữa trưa cũng là trên giường giải quyết. Chơi đến khi mặt trời ngả bóng, Hiểu Linh mệt mỏi mà ngủ thiếp đi hắn mới buông tha…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.