Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện
Chương 11: Tiểu Thư Tàn Phế (11)
Đường Bất Lận
01/03/2021
Tô Quỳ hừ một tiếng không để bụng, “Ngươi cứ nói tiếp đi, ta ương ngạnh cho ngươi xem thử!”
Xem xem cuối cùng là bạch liên hoa giả như người chết, hay là nữ phụ như cô sống!
Phùng Thanh Thanh ngây người tại chỗ, nàng ta không nghĩ tới Phùng Yên Nhiên lại dám nói như vậy! Ngay trước mặt Nhiếp Chính Vương Quân Mạc mà dám kiêu ngạo như thế!
Trong lòng nàng ta cực kỳ không cam lòng, bàn tay rũ bên người nắm chặt, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay đau đớn không thôi.
Nhưng nàng ta không thể làm gì, chỉ có thể cố nén tức giận, tủi thân nhìn phía Tô Quỳ, ăn nói khép nép: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại hiểu nhầm ta như vậy, Thanh Thanh biết tỷ không thích Thanh Thanh, nhưng ta vẫn luôn tôn kính tỷ như tỷ tỷ ruột của mình vậy.”
Xì ——
Diễn, diễn tiếp đi.
Tô Quỳ xem mà thấy buồn ngủ. Quả nhiên lúc này Phùng Thanh Thanh còn chưa có tâm kế như trong cốt truyện. Cách làm này của nàng ta chẳng những không bôi đen được Tô Quỳ, mà ngược lại sẽ làm cho Quân Mạc nhìn rõ tính cách của bản thân mình.
“Ma ma, bây giờ là mấy giờ, lúc nào cửa cung mới mở?”
Cốc ma ma nghe cô hỏi bèn vội vàng nhìn xung quanh cửa cung. Đúng lúc này cửa hông được mở ra, mấy cung nữ với khuôn mặt nghiêm túc bước tới.
Bà nói khẽ với Tô Quỳ: “Đại tiểu thư, đã mở rồi.”
Tô Quỳ nhẹ nhàng gật gật đầu. Cô liếc về phía Phùng Thanh Thanh vẫn đang khóc nức nở trên mặt đất rồi cong môi cười, “Này! Ngươi còn chưa diễn xong à? Cửa cung mở rồi, nếu ngươi muốn mất mặt xấu hổ thì cứ quỳ tiếp đi!”
Lời này lập tức làm Phùng Thanh Thanh bừng tỉnh. Nàng ta nhớ tới lời dặn dò của Tứ di nương trước khi đi.
“Mọi chuyện không được quá cứng nhắc, ngươi phải nhớ kỹ, từ khi bắt đầu ra khỏi cánh cổng phủ Thái sư này, ngươi không chỉ đại diện cho một mình ngươi mà là toàn bộ phủ Thái sư. Nếu Phùng Yên Nhiên làm khó dễ ngươi, ngươi cứ chịu đựng. Dù thế nào nó cũng sẽ không được chọn, hoàng gia sẽ không vứt mặt mũi mà chọn nó. Sau này ngươi thành hoàng phi sẽ có rất nhiều cách để dạy dỗ nó! Nhớ lấy!"
Giọng nói của Tứ phu nhân quanh quẩn trong đầu thật lâu không biến mất. Phùng Thanh Thanh kinh sợ đổ mồ hôi lạnh.
Nàng ta không nhịn được mà hối hận muốn chết. Mình so đo gì với người què chết tiệt kia vậy chứ. Không phải mình đã sớm biết Phùng Yên Nhiên là người không sợ trời không sợ đất hay sao, tranh cãi với cô chỉ càng thêm mất mặt!
Nương nói rất đúng, chờ sau này nàng ta thành hoàng phi, xem ai còn dám bất mãn với nàng ta!
Đến lúc đó, cũng đừng trách nàng ta vô tình!
“Tỷ tỷ nói đúng.”
Phùng Thanh Thanh từ trên mặt đất đứng lên, trong mắt hiện lên một chút lạnh lẽo rồi biến mất trong nháy mắt.
Tô Quỳ vẫn luôn im lặng quan sát nàng ta có hơi giật mình. Không biết Phùng Thanh Thanh đã nghĩ thông suốt điều gì.
Khí chất toàn thân thay đổi, tâm tư càng thêm kín đáo làm nàng ta hiện ra vẻ bình tĩnh trầm ổn.
Quân Mạc không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn Tô Quỳ chăm chú.
Nhìn ánh mắt cô nên tất nhiên hắn cũng biết sự biến hóa trên người Phùng Thanh Thanh.
Đôi mắt phượng xẹt qua sát ý. Thiếu nữ này không thể giữ lại, nếu làm nàng ra trưởng thành thì chỉ sợ người nàng ta xuống tay đầu tiên sẽ là Tô Quỳ.
Nhìn Tô Quỳ tuy không thể đi đứng chạy nhảy giống như những người bình thường khác. Nhưng trên khuôn mặt nhở lại luôn nở nụ cười tươi sáng bắt mắt, sang sảng nghịch ngợm.
Quả thật không thể tưởng tượng được người thẳng thắn Tô Quỳ đối diện với Phùng Thanh Thanh đầy âm ưu sẽ có kết cục gì.
Chi bằng trực tiếp bóp chết nàng ta trước khi nàng ta trưởng thành, đề phòng xảy ra chuyện.
Phùng Thanh Thanh mới vừa đứng lên lại cảm thấy có hơi lạnh đi lên từ bàn chân. Nàng ta thoáng nhìn qua khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch. nếu nàng ta không nhìn lầm thì trong mắt Nhiếp Chính Vương lộ rõ sát ý!
Xem xem cuối cùng là bạch liên hoa giả như người chết, hay là nữ phụ như cô sống!
Phùng Thanh Thanh ngây người tại chỗ, nàng ta không nghĩ tới Phùng Yên Nhiên lại dám nói như vậy! Ngay trước mặt Nhiếp Chính Vương Quân Mạc mà dám kiêu ngạo như thế!
Trong lòng nàng ta cực kỳ không cam lòng, bàn tay rũ bên người nắm chặt, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay đau đớn không thôi.
Nhưng nàng ta không thể làm gì, chỉ có thể cố nén tức giận, tủi thân nhìn phía Tô Quỳ, ăn nói khép nép: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại hiểu nhầm ta như vậy, Thanh Thanh biết tỷ không thích Thanh Thanh, nhưng ta vẫn luôn tôn kính tỷ như tỷ tỷ ruột của mình vậy.”
Xì ——
Diễn, diễn tiếp đi.
Tô Quỳ xem mà thấy buồn ngủ. Quả nhiên lúc này Phùng Thanh Thanh còn chưa có tâm kế như trong cốt truyện. Cách làm này của nàng ta chẳng những không bôi đen được Tô Quỳ, mà ngược lại sẽ làm cho Quân Mạc nhìn rõ tính cách của bản thân mình.
“Ma ma, bây giờ là mấy giờ, lúc nào cửa cung mới mở?”
Cốc ma ma nghe cô hỏi bèn vội vàng nhìn xung quanh cửa cung. Đúng lúc này cửa hông được mở ra, mấy cung nữ với khuôn mặt nghiêm túc bước tới.
Bà nói khẽ với Tô Quỳ: “Đại tiểu thư, đã mở rồi.”
Tô Quỳ nhẹ nhàng gật gật đầu. Cô liếc về phía Phùng Thanh Thanh vẫn đang khóc nức nở trên mặt đất rồi cong môi cười, “Này! Ngươi còn chưa diễn xong à? Cửa cung mở rồi, nếu ngươi muốn mất mặt xấu hổ thì cứ quỳ tiếp đi!”
Lời này lập tức làm Phùng Thanh Thanh bừng tỉnh. Nàng ta nhớ tới lời dặn dò của Tứ di nương trước khi đi.
“Mọi chuyện không được quá cứng nhắc, ngươi phải nhớ kỹ, từ khi bắt đầu ra khỏi cánh cổng phủ Thái sư này, ngươi không chỉ đại diện cho một mình ngươi mà là toàn bộ phủ Thái sư. Nếu Phùng Yên Nhiên làm khó dễ ngươi, ngươi cứ chịu đựng. Dù thế nào nó cũng sẽ không được chọn, hoàng gia sẽ không vứt mặt mũi mà chọn nó. Sau này ngươi thành hoàng phi sẽ có rất nhiều cách để dạy dỗ nó! Nhớ lấy!"
Giọng nói của Tứ phu nhân quanh quẩn trong đầu thật lâu không biến mất. Phùng Thanh Thanh kinh sợ đổ mồ hôi lạnh.
Nàng ta không nhịn được mà hối hận muốn chết. Mình so đo gì với người què chết tiệt kia vậy chứ. Không phải mình đã sớm biết Phùng Yên Nhiên là người không sợ trời không sợ đất hay sao, tranh cãi với cô chỉ càng thêm mất mặt!
Nương nói rất đúng, chờ sau này nàng ta thành hoàng phi, xem ai còn dám bất mãn với nàng ta!
Đến lúc đó, cũng đừng trách nàng ta vô tình!
“Tỷ tỷ nói đúng.”
Phùng Thanh Thanh từ trên mặt đất đứng lên, trong mắt hiện lên một chút lạnh lẽo rồi biến mất trong nháy mắt.
Tô Quỳ vẫn luôn im lặng quan sát nàng ta có hơi giật mình. Không biết Phùng Thanh Thanh đã nghĩ thông suốt điều gì.
Khí chất toàn thân thay đổi, tâm tư càng thêm kín đáo làm nàng ta hiện ra vẻ bình tĩnh trầm ổn.
Quân Mạc không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn Tô Quỳ chăm chú.
Nhìn ánh mắt cô nên tất nhiên hắn cũng biết sự biến hóa trên người Phùng Thanh Thanh.
Đôi mắt phượng xẹt qua sát ý. Thiếu nữ này không thể giữ lại, nếu làm nàng ra trưởng thành thì chỉ sợ người nàng ta xuống tay đầu tiên sẽ là Tô Quỳ.
Nhìn Tô Quỳ tuy không thể đi đứng chạy nhảy giống như những người bình thường khác. Nhưng trên khuôn mặt nhở lại luôn nở nụ cười tươi sáng bắt mắt, sang sảng nghịch ngợm.
Quả thật không thể tưởng tượng được người thẳng thắn Tô Quỳ đối diện với Phùng Thanh Thanh đầy âm ưu sẽ có kết cục gì.
Chi bằng trực tiếp bóp chết nàng ta trước khi nàng ta trưởng thành, đề phòng xảy ra chuyện.
Phùng Thanh Thanh mới vừa đứng lên lại cảm thấy có hơi lạnh đi lên từ bàn chân. Nàng ta thoáng nhìn qua khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch. nếu nàng ta không nhìn lầm thì trong mắt Nhiếp Chính Vương lộ rõ sát ý!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.