Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện
Chương 60: Tình Nhân (20)
Đường Bất Lận
20/08/2022
Tống Thành ngẩng đầu lên theo ý cô, anh đứng thẳng người rồi từ từ phủ đôi môi của mình lên người cô..
Nhưng khi cô đang có ý định muốn ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng trước mắt, thì anh lại nhẹ nhàng quay đầu tránh đi, động tác này đã khiến cho gò má anh vô tình lướt nhẹ qua đôi môi mềm mại của Tô Quỳ.
"A, đau quá!"
Bờ vai của cô đột nhiên truyền đến cảm giác đai nhói, hóa ra là do hàm răng sắc nhọn của anh đã cắn vào bờ vai trắng nõn như ngọc của cô, khiến cho máu từ từ chảy xuống.
Cô thậm chí còn cảm nhận được máu trong cơ thể của bản thân đang không ngừng trào ra ngoài một cách rõ ràng, trong khi bên tai cô thì lại vang lên tiếng nuốt của người đàn ông bên trên.
Tô Quỳ không thể tin khẽ ngước lên nhìn anh, "Anh điên rồi!"
Tống Thành nhẹ nhàng nở nụ cười, từ hai hàng lông mày, đôi mắt cho đến đôi môi của anh lúc này đều trông thật quyến rũ và bí ẩn, anh vừa thì thầm vừa lấy tay chạm nhẹ vào vành tai của cô: "Tôi điên như thế này, còn không phải là do em ép!"
Nếu như cô muốn cái gì, thì cứ việc tới lấy!
Cô muốn có được gì từ việc tự làm tổn thương chính bản thân mình cơ chứ?
"Anh, anh đừng lộn xộn..." Ánh mắt của cô dần trở nên né tránh, cô không dám nhìn anh, bởi vì Tô Quỳ sợ khi nhìn trực tiếp vào con ngươi sâu như mặt hồ lạnh lẽo kia, cô sẽ không tự chủ được mà thú nhận mọi chuyện với người đàn ông này.
Tống Thành âu yếm vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, anh nhẹ nhàng túm lại lấy một lọn tóc nhỏ rồi đưa lên đôi môi của mình, "Không, sao tôi lại lộn xộn chứ?" Đôi mắt phượng tràn đầy cảm xúc của anh phảng phất giống như một sợi dây xích đang ép buộc cô phải đối diện với anh, anh cúi đầu thì thầm nói, "Tôi chỉ đang làm những gì mà em muốn thôi..."
"Nhưng bây giờ tôi thực sự không muốn làm chuyện đó!" Tô Quỳ nghiến răng, tuy cô đã cố gắng đứng dậy chống tay xuống giường để thoát khỏi người đàn ông này, nhưng cuối cùng vẫn bị Tống Thành tùy ý dùng tay đẩy xuống giường.
Nằm ngửa trên chiếc giường trắng như tuyết, mái tóc dài như rong biển của cô dường như đã phủ xuống đầy cả gối, trông cô lúc này thật sự giống như một con cá đang vật lộn trong cái lưới lớn, chỉ có thể vô lực thở dốc mặc cho cái lưới đang bao trùm lấy mình.
Tô Quỳ hơi mất kiên nhẫn, "Tống Thành! Anh đứng lên cho tôi!"
"Hả, sao cô không giả vờ nữa đi, bắt đầu không kiên nhẫn rồi à?"
Cô không biết người đàn ông trước mặt đang phát điên vì điều gì, điều này hoàn toàn trái ngược với kết quả dự định của cô, cái gì mà giả vờ yếu đuối, giả bộ trong sáng, nói thật, ở trước mặt của một người có tính cách thất thường như Tống Thành thì tất cả mấy cái kế hoạch trước của cô toàn bộ đều trở thành công cốc!
Tuy cô chỉ mới khẽ cử động một chút, nhưng cảm giác đau đớn truyền đến từ trên vai đã khiến cho cô suýt nữa thì ngã gục xuống, máu tươi từ từ chảy ra, dần nhuộm đỏ cả tấm khăn trải giường trắng như tuyết dưới người cô.
Tống Thành hoàn toàn coi lời nói của cô như không có chuyện gì, anh vẫn tiếp tục cúi người xuống chạm vào chóp mũi của cô, ánh mắt của Tô Quỳ không thể không tránh khỏi mà đối diện với anh, có thể nói ánh mắt lúc này của anh thật giống như một cơn bão lớn, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là cũng có thể sẽ khiến cho cô bị nhấn chìm vào trong đó.
Anh dùng giọng điệu nhẹ nhàng và chuyên chú nhất để nói với cô, "Nào, nói cho tôi biết, em muốn gì?"
"Tôi muốn anh!" Nhìn vào mắt anh, Tô Quỳ không khỏi mất tự chủ mà thốt lên câu nói này.
Câu nói mà chỉ có ở tận sâu đáy lòng cô...
Tống Thành khẽ mỉm cười, nụ cười của anh lạnh lùng đến khát máu, "Có phải trước đây tôi chưa từng nói với em rằng, đừng có bao giờ cố gắng dùng mấy cái thủ đoạn mà em cho là thông minh ở trước mặt tôi chưa, hơn nữa, vẫn là dùng chính bản thân em để làm mồi nhử!"
Cô bị thương, trái tim anh cũng sẽ đau đớn, đó là một loại cảm xúc không thể giải thích được, nó đang cố gắng chiếm ưu thế trong ý thức của anh.
Tống Thành biết rõ điều này đang và sẽ trở nên bất lợi với mình, bởi vì đứng ở trên đỉnh của xã hội yêu cầu anh lúc nào cũng cần phải giữ một cái đầu lạnh, anh chỉ lơ là một chút thôi là không biết sẽ có bao nhiêu con rắn độc đang ẩn nấp trong góc tối, chực chờ tìm cơ hội để chiếm lấy vị trí này!
Nhưng anh không thể dứt ra được, thứ cảm xúc khó giải thích này giống như chất heroin gây nghiện, nó khiến anh mất đi lý trí.
Khi lần đầu tiên nghe thấy tiếng kêu đau đớn của cô, bộ não của anh còn chưa kịp phản ứng gì thì cơ thể anh đã nhanh chóng đi thẳng về phía cô.
Mãi cho đến khi sự tỉnh táo của anh dần trở lại, nhìn vào ánh mắt hơi né tránh của cô, anh mới nhận ra rằng tấm kính tráng được sử dụng trong toàn bộ văn phòng của anh có thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài khi ngồi trong văn phòng, nhưng không thể nhìn thấy bên trong từ bên ngoài.
Cho nên dưới trường hợp như vậy, sao cô vẫn có thể va phải cô trợ lý đưa cà phê tới chứ?
Có trời mới biết, nhìn vết mụn nước lớn đỏ ửng trên cổ tay cô, cộng thêm với việc nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của cô, đã thành công khiến cho lửa giận trong lòng anh lập tức sôi trào.
Nhưng khi cô đang có ý định muốn ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng trước mắt, thì anh lại nhẹ nhàng quay đầu tránh đi, động tác này đã khiến cho gò má anh vô tình lướt nhẹ qua đôi môi mềm mại của Tô Quỳ.
"A, đau quá!"
Bờ vai của cô đột nhiên truyền đến cảm giác đai nhói, hóa ra là do hàm răng sắc nhọn của anh đã cắn vào bờ vai trắng nõn như ngọc của cô, khiến cho máu từ từ chảy xuống.
Cô thậm chí còn cảm nhận được máu trong cơ thể của bản thân đang không ngừng trào ra ngoài một cách rõ ràng, trong khi bên tai cô thì lại vang lên tiếng nuốt của người đàn ông bên trên.
Tô Quỳ không thể tin khẽ ngước lên nhìn anh, "Anh điên rồi!"
Tống Thành nhẹ nhàng nở nụ cười, từ hai hàng lông mày, đôi mắt cho đến đôi môi của anh lúc này đều trông thật quyến rũ và bí ẩn, anh vừa thì thầm vừa lấy tay chạm nhẹ vào vành tai của cô: "Tôi điên như thế này, còn không phải là do em ép!"
Nếu như cô muốn cái gì, thì cứ việc tới lấy!
Cô muốn có được gì từ việc tự làm tổn thương chính bản thân mình cơ chứ?
"Anh, anh đừng lộn xộn..." Ánh mắt của cô dần trở nên né tránh, cô không dám nhìn anh, bởi vì Tô Quỳ sợ khi nhìn trực tiếp vào con ngươi sâu như mặt hồ lạnh lẽo kia, cô sẽ không tự chủ được mà thú nhận mọi chuyện với người đàn ông này.
Tống Thành âu yếm vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, anh nhẹ nhàng túm lại lấy một lọn tóc nhỏ rồi đưa lên đôi môi của mình, "Không, sao tôi lại lộn xộn chứ?" Đôi mắt phượng tràn đầy cảm xúc của anh phảng phất giống như một sợi dây xích đang ép buộc cô phải đối diện với anh, anh cúi đầu thì thầm nói, "Tôi chỉ đang làm những gì mà em muốn thôi..."
"Nhưng bây giờ tôi thực sự không muốn làm chuyện đó!" Tô Quỳ nghiến răng, tuy cô đã cố gắng đứng dậy chống tay xuống giường để thoát khỏi người đàn ông này, nhưng cuối cùng vẫn bị Tống Thành tùy ý dùng tay đẩy xuống giường.
Nằm ngửa trên chiếc giường trắng như tuyết, mái tóc dài như rong biển của cô dường như đã phủ xuống đầy cả gối, trông cô lúc này thật sự giống như một con cá đang vật lộn trong cái lưới lớn, chỉ có thể vô lực thở dốc mặc cho cái lưới đang bao trùm lấy mình.
Tô Quỳ hơi mất kiên nhẫn, "Tống Thành! Anh đứng lên cho tôi!"
"Hả, sao cô không giả vờ nữa đi, bắt đầu không kiên nhẫn rồi à?"
Cô không biết người đàn ông trước mặt đang phát điên vì điều gì, điều này hoàn toàn trái ngược với kết quả dự định của cô, cái gì mà giả vờ yếu đuối, giả bộ trong sáng, nói thật, ở trước mặt của một người có tính cách thất thường như Tống Thành thì tất cả mấy cái kế hoạch trước của cô toàn bộ đều trở thành công cốc!
Tuy cô chỉ mới khẽ cử động một chút, nhưng cảm giác đau đớn truyền đến từ trên vai đã khiến cho cô suýt nữa thì ngã gục xuống, máu tươi từ từ chảy ra, dần nhuộm đỏ cả tấm khăn trải giường trắng như tuyết dưới người cô.
Tống Thành hoàn toàn coi lời nói của cô như không có chuyện gì, anh vẫn tiếp tục cúi người xuống chạm vào chóp mũi của cô, ánh mắt của Tô Quỳ không thể không tránh khỏi mà đối diện với anh, có thể nói ánh mắt lúc này của anh thật giống như một cơn bão lớn, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là cũng có thể sẽ khiến cho cô bị nhấn chìm vào trong đó.
Anh dùng giọng điệu nhẹ nhàng và chuyên chú nhất để nói với cô, "Nào, nói cho tôi biết, em muốn gì?"
"Tôi muốn anh!" Nhìn vào mắt anh, Tô Quỳ không khỏi mất tự chủ mà thốt lên câu nói này.
Câu nói mà chỉ có ở tận sâu đáy lòng cô...
Tống Thành khẽ mỉm cười, nụ cười của anh lạnh lùng đến khát máu, "Có phải trước đây tôi chưa từng nói với em rằng, đừng có bao giờ cố gắng dùng mấy cái thủ đoạn mà em cho là thông minh ở trước mặt tôi chưa, hơn nữa, vẫn là dùng chính bản thân em để làm mồi nhử!"
Cô bị thương, trái tim anh cũng sẽ đau đớn, đó là một loại cảm xúc không thể giải thích được, nó đang cố gắng chiếm ưu thế trong ý thức của anh.
Tống Thành biết rõ điều này đang và sẽ trở nên bất lợi với mình, bởi vì đứng ở trên đỉnh của xã hội yêu cầu anh lúc nào cũng cần phải giữ một cái đầu lạnh, anh chỉ lơ là một chút thôi là không biết sẽ có bao nhiêu con rắn độc đang ẩn nấp trong góc tối, chực chờ tìm cơ hội để chiếm lấy vị trí này!
Nhưng anh không thể dứt ra được, thứ cảm xúc khó giải thích này giống như chất heroin gây nghiện, nó khiến anh mất đi lý trí.
Khi lần đầu tiên nghe thấy tiếng kêu đau đớn của cô, bộ não của anh còn chưa kịp phản ứng gì thì cơ thể anh đã nhanh chóng đi thẳng về phía cô.
Mãi cho đến khi sự tỉnh táo của anh dần trở lại, nhìn vào ánh mắt hơi né tránh của cô, anh mới nhận ra rằng tấm kính tráng được sử dụng trong toàn bộ văn phòng của anh có thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài khi ngồi trong văn phòng, nhưng không thể nhìn thấy bên trong từ bên ngoài.
Cho nên dưới trường hợp như vậy, sao cô vẫn có thể va phải cô trợ lý đưa cà phê tới chứ?
Có trời mới biết, nhìn vết mụn nước lớn đỏ ửng trên cổ tay cô, cộng thêm với việc nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của cô, đã thành công khiến cho lửa giận trong lòng anh lập tức sôi trào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.