[Nữ Phụ] Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
Chương 45: Mạc Tiểu Thư.
Puii Pi Dy
28/04/2020
Nội tổ phụ, người gọi con? Mạc Kim Tân rất nhanh xuất hiện phía sau Lào tướng quân. Nàng ta dáng người yểu điệu, nho nhỏ, gương mặt, má phấn hồng, tô đỏ đôi môi căng mọng, trông trang điểm muôn phần tỉ mỉ, lại diện lên thân y phục màu đỏ sẫm, trên y phục thêu thắt họa tiết khác lạ nhưng nổi bật đẹp mắt.
Mạc Kim Tân lúc này chính là dáng vẻ yêu kiều, mê hoặc ánh mắt tất cả người tại đây. Chỉ là có người nhận thấy đâu đó ở con người uyên chuyển mềm mại của Mạc Kim Tân đang toát ra mạnh mẽ, cứng rắn, mà một người xuất thân nhà Tướng nên có. Hoàn toàn nổi bật hơn hẳn khi ở yến tiệc sinha thần Công chúa Hoa Uyên.
Mạc Tôn Liên để Mạc Kim Tân chào hỏi Thừa tướng, tiếp đến kết giao hai ba câu với Tân Phương Phương, sau Mạc Tôn Liên qua loa vài câu rồi dẫn Mạc Kim Tân đi ra chỗ khác.
Tân Phương Phương nhìn Mạc Kim Tân lướt qua mình, nàng bất giác thấy được ánh mắt luôn thân thiện ý cười của Mạc Kim Tân, trong khoảng khắc ngắn ngủi hiện ra tia xảo quyệt, ánh mắt ấy vụt qua khiến nàng khó hiểu, lúc nhìn lại thì chỉ còn thấy bóng lưng thẳng của Mạc Kim Tân. Không mấy rõ ràng, nên Tân Phương Phương chẳng nghĩ nhiều, ngược lại nàng cảm thấy bản thân đa nghi.
Dù sao cũng là người xa lạ vừa kết giao, chưa quen thân kết thù mà! Với cả nàng nào phải nữ chính, hay kẻ thù của toàn thế giới đâu mà suốt ngày lo sợ mình bị ám hại đây?
Ai da... chắc do thời gian này gặp toàn việc bất ngờ, bị đột quỵ nhiều lần, vô thức sinh tính cảnh giác quá độ như hạt đậu mọc cao tới trời xanh.
Đang thở dài ở lòng. Tân Phương Phương lại nghe thấy Thừa tướng nhắc nhở mình: Lát nữa nếu có tách ra, con hãy nhớ cẩn thận, có chuyện liền kêu to biết chưa?
Nữ nhi hiểu rồi. Mặc dù chẳng hiểu mấy phần tách ra trong lời Thừa tướng nói, Tân Phương Phương vẫn gật đầu.
Và rồi không lâu sau Tân Phương Phương nàng hiểu ra, các tiểu thư quyền quý lần lượt đi vào, những người này không nhanh không chậm quây quanh nàng, được một chút, họ biết thời gian tiệc chưa bắt đầu, liền thay nhau nói trời đông phía tây. Tiếng họ lẩn quẩn bên tai nàng, phần Thừa tướng phụ thân, sớm bị quan lại vây lấy hỏi han, không còn lối thoát.
Này! Nói xem Ôn vương gia có tới không?
Ta thấy sẽ không...
Như vậy Mạc tiểu thư chắc chắn buồn bã...
Giọng bát quái từ những vị tiểu thư dần nhỏ lại sau thanh âm xung quanh, Tân Phương Phương cứ thế ngu ngơ, vẻ mặt mờ mịt nghe phải mảnh nhỏ chuyện xưa.
Mạc Kim Tân cùng thời với mỹ nhân Kinh Thành Diệp Tuyết Chi năm nào, cả hai nữ nhân từng là tỉ muội cách nhau sáu tuổi thân thiết, nhưng số phận ông trời sắp đặt lại trớ trêu, hai người cùng thích một nam nhân. Nam nhân kia không ai khác ngoài Ôn vương gia, Huyền Uyên Thành.
Đại loại hai cây tơ duyên khác nhau về thời điểm, bởi vậy Diệp Tuyết Chi mầm cây gieo sớm kết thành quả, tốt đẹp có đôi với Huyền Uyên Thành, Mạc Kim Tân gieo mầm muộn, nụ hoa chưa ra cây duyên vội tàn. Đành ngậm ngùi ngước nhìn người trong lòng và tỉ tỉ thân thiết bên nhau.
Về hiện tại, Mạc Kim Tân nguyên si tình cảm xưa, người Kinh Thành biết rõ vì Mạc Kim Tân sơ ý tự tiết lộ, thậm chí còn nói lý do bản thân không gả, vì chờ Huyền Uyên Thành!
Sự chờ đợi ấy, khiến ai thấy đều cảm động, cho rằng sau Diệp Tuyết Chi, thì có mỗi Mạc Kim Tân là người xứng đôi, hợp nhất với Huyền Uyên Thành.
Giờ Huyền Uyên Thành về, ai nấy đem chuyện bàn tán, dạng mong đợi Huyền Uyên Thành, Mạc Kim Tân gặp nhau, muốn xem kết cục lương duyên là gì. Huyền Uyên Thành đối đáp ra sao chân tình Mạc Kim Tân đưa.
Tân Phương Phương nghe hết, cảm giác Mạc Kim Tân mặt bên ngoài thể hiện hiểu biết, yêu sớm mà khá si tình? Tâm niệm một người khá lâu vậy.
Tính ra hơn mười năm Mạc Kim Tân trồng cây si, đứng đợi người mình thích bắt đầu cuộc tình rồi kết thúc cuộc tình, đợi đến khi người lành vết thương cũ, cam chịu hết thày mọi thứ, thanh xuân đẹp đẽ nhất trôi qua, bao nam nhân tốt bỏ qua... Không khéo còn nhiều hơn cả quãng thời gian Diệp Tuyết Chi từng chờ! Chậc, thế thì quả xứng đáng với lòng thương của mọi người!
Cơ mà người nói Huyền Uyên Thành chưa nghe thấy, biết đến chuyện phía sau có người đợi chờ mình!
Nàng bỗng muốn ngồi hóng chuyện này, liệu hi sinh của Mạc Kim Tân có làm Huyền Uyên Thành động tâm, hoặc sinh lòng thương xót chấp nhận không? Hay là cây si Mạc Kim Tân trồng lấy bị Huyền Uyên Thành nhổ bỏ!?
Không đúng! Tiệc Lão tướng quân mà bàn chủ đề không liên quan mấy là sao? Do mấy vị tiểu thư còn nhỏ tuổi, mơ mộng trong sáng, lực chú ý luôn dồn đến vấn đề tình cảm à?
Tân Phương Phương chú tâm tự hỏi, chẳng hề để ý các tiểu thư biểu hiện, hành động tự lui đi chỗ khác, nét mặt ai nấy dần sợ sệt, ánh mắt hoảng hốt nhìn về một phía. Tựa thấy thứ gì ghê rợn, đáng sợ.
Chúng tiểu nữ tham kiến Thái tử... Các tiểu thư đồng thanh âm, hai từ Thái tử truyền vào tai, Tân Phương Phương bừng tỉnh, bản năng quay ra sau.
Mạc Kim Tân lúc này chính là dáng vẻ yêu kiều, mê hoặc ánh mắt tất cả người tại đây. Chỉ là có người nhận thấy đâu đó ở con người uyên chuyển mềm mại của Mạc Kim Tân đang toát ra mạnh mẽ, cứng rắn, mà một người xuất thân nhà Tướng nên có. Hoàn toàn nổi bật hơn hẳn khi ở yến tiệc sinha thần Công chúa Hoa Uyên.
Mạc Tôn Liên để Mạc Kim Tân chào hỏi Thừa tướng, tiếp đến kết giao hai ba câu với Tân Phương Phương, sau Mạc Tôn Liên qua loa vài câu rồi dẫn Mạc Kim Tân đi ra chỗ khác.
Tân Phương Phương nhìn Mạc Kim Tân lướt qua mình, nàng bất giác thấy được ánh mắt luôn thân thiện ý cười của Mạc Kim Tân, trong khoảng khắc ngắn ngủi hiện ra tia xảo quyệt, ánh mắt ấy vụt qua khiến nàng khó hiểu, lúc nhìn lại thì chỉ còn thấy bóng lưng thẳng của Mạc Kim Tân. Không mấy rõ ràng, nên Tân Phương Phương chẳng nghĩ nhiều, ngược lại nàng cảm thấy bản thân đa nghi.
Dù sao cũng là người xa lạ vừa kết giao, chưa quen thân kết thù mà! Với cả nàng nào phải nữ chính, hay kẻ thù của toàn thế giới đâu mà suốt ngày lo sợ mình bị ám hại đây?
Ai da... chắc do thời gian này gặp toàn việc bất ngờ, bị đột quỵ nhiều lần, vô thức sinh tính cảnh giác quá độ như hạt đậu mọc cao tới trời xanh.
Đang thở dài ở lòng. Tân Phương Phương lại nghe thấy Thừa tướng nhắc nhở mình: Lát nữa nếu có tách ra, con hãy nhớ cẩn thận, có chuyện liền kêu to biết chưa?
Nữ nhi hiểu rồi. Mặc dù chẳng hiểu mấy phần tách ra trong lời Thừa tướng nói, Tân Phương Phương vẫn gật đầu.
Và rồi không lâu sau Tân Phương Phương nàng hiểu ra, các tiểu thư quyền quý lần lượt đi vào, những người này không nhanh không chậm quây quanh nàng, được một chút, họ biết thời gian tiệc chưa bắt đầu, liền thay nhau nói trời đông phía tây. Tiếng họ lẩn quẩn bên tai nàng, phần Thừa tướng phụ thân, sớm bị quan lại vây lấy hỏi han, không còn lối thoát.
Này! Nói xem Ôn vương gia có tới không?
Ta thấy sẽ không...
Như vậy Mạc tiểu thư chắc chắn buồn bã...
Giọng bát quái từ những vị tiểu thư dần nhỏ lại sau thanh âm xung quanh, Tân Phương Phương cứ thế ngu ngơ, vẻ mặt mờ mịt nghe phải mảnh nhỏ chuyện xưa.
Mạc Kim Tân cùng thời với mỹ nhân Kinh Thành Diệp Tuyết Chi năm nào, cả hai nữ nhân từng là tỉ muội cách nhau sáu tuổi thân thiết, nhưng số phận ông trời sắp đặt lại trớ trêu, hai người cùng thích một nam nhân. Nam nhân kia không ai khác ngoài Ôn vương gia, Huyền Uyên Thành.
Đại loại hai cây tơ duyên khác nhau về thời điểm, bởi vậy Diệp Tuyết Chi mầm cây gieo sớm kết thành quả, tốt đẹp có đôi với Huyền Uyên Thành, Mạc Kim Tân gieo mầm muộn, nụ hoa chưa ra cây duyên vội tàn. Đành ngậm ngùi ngước nhìn người trong lòng và tỉ tỉ thân thiết bên nhau.
Về hiện tại, Mạc Kim Tân nguyên si tình cảm xưa, người Kinh Thành biết rõ vì Mạc Kim Tân sơ ý tự tiết lộ, thậm chí còn nói lý do bản thân không gả, vì chờ Huyền Uyên Thành!
Sự chờ đợi ấy, khiến ai thấy đều cảm động, cho rằng sau Diệp Tuyết Chi, thì có mỗi Mạc Kim Tân là người xứng đôi, hợp nhất với Huyền Uyên Thành.
Giờ Huyền Uyên Thành về, ai nấy đem chuyện bàn tán, dạng mong đợi Huyền Uyên Thành, Mạc Kim Tân gặp nhau, muốn xem kết cục lương duyên là gì. Huyền Uyên Thành đối đáp ra sao chân tình Mạc Kim Tân đưa.
Tân Phương Phương nghe hết, cảm giác Mạc Kim Tân mặt bên ngoài thể hiện hiểu biết, yêu sớm mà khá si tình? Tâm niệm một người khá lâu vậy.
Tính ra hơn mười năm Mạc Kim Tân trồng cây si, đứng đợi người mình thích bắt đầu cuộc tình rồi kết thúc cuộc tình, đợi đến khi người lành vết thương cũ, cam chịu hết thày mọi thứ, thanh xuân đẹp đẽ nhất trôi qua, bao nam nhân tốt bỏ qua... Không khéo còn nhiều hơn cả quãng thời gian Diệp Tuyết Chi từng chờ! Chậc, thế thì quả xứng đáng với lòng thương của mọi người!
Cơ mà người nói Huyền Uyên Thành chưa nghe thấy, biết đến chuyện phía sau có người đợi chờ mình!
Nàng bỗng muốn ngồi hóng chuyện này, liệu hi sinh của Mạc Kim Tân có làm Huyền Uyên Thành động tâm, hoặc sinh lòng thương xót chấp nhận không? Hay là cây si Mạc Kim Tân trồng lấy bị Huyền Uyên Thành nhổ bỏ!?
Không đúng! Tiệc Lão tướng quân mà bàn chủ đề không liên quan mấy là sao? Do mấy vị tiểu thư còn nhỏ tuổi, mơ mộng trong sáng, lực chú ý luôn dồn đến vấn đề tình cảm à?
Tân Phương Phương chú tâm tự hỏi, chẳng hề để ý các tiểu thư biểu hiện, hành động tự lui đi chỗ khác, nét mặt ai nấy dần sợ sệt, ánh mắt hoảng hốt nhìn về một phía. Tựa thấy thứ gì ghê rợn, đáng sợ.
Chúng tiểu nữ tham kiến Thái tử... Các tiểu thư đồng thanh âm, hai từ Thái tử truyền vào tai, Tân Phương Phương bừng tỉnh, bản năng quay ra sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.