[Nữ Phụ] Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
Chương 21: Thành hôn của đại tỉ
Puii Pi Dy
11/01/2020
Đại sảnh, hai nam ngồi nói chuyện với nhau hăng say, bầu không khí giữa cả hai rất hài hòa.
"Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, Thừa tướng cứ yên tâm." Dương Kinh Thiên chắc giọng mà nói với Thừa tướng.
Trên gương mặt Dương Kinh Thiên vẻ già hơn Thừa tướng, nếp nhăn nhiều hơn năm ba cái, tóc từ lâu hai màu, tuy nhiên màu bạc vẫn thuộc lấn chiếm.
Về dung mạo, Dương Kinh Thiên trông phúc hậu, đẹp lão, sở hữu đôi tai dài, lông mày trắng lưa thưa, mắt già nua khi cười lên híp híp, cong cong như lưỡi liềm, cánh môi dầy, hồng hào.
Dương Kinh Thiên vận một bộ y phục màu lục rộng rãi bao quanh dáng người nhỏ của ông ta, cách ăn mặc thoải mái nhưng không kẻm phần tinh tế với hoa văn cành trúc, lá trúc rời rạc tỉ mỉ thêu ở y phục. Sự nhã nhặn, dễ nhìn, hợp với con người Dương Kinh Thiên.
Thừa tướng nhìn Dương Kinh Thiên, ông hài lòng đáp: "Được, vậy mười ngày nữa." Nhưng lâu sau vẻ mặt ông chuyển đổi, dường như là sầu tư gì ấy, mà ông không để lộ cho người thấy được.
Ông sầu mình tại sắp mất một nữ nhi xinh đẹp, càng lo hơn là gả nữ nhi nhầm chỗ.
Ông bởi câu nói của Đại nữ nhi mà mềm lòng đưa ra quyết định chọn Dương phủ gửi gắm.
Dương phủ là nơi tốt chứ không phải không, bởi ông có quen biết, rõ ràng gốc rễ, trong sạch, minh bạch, chỉ là đối tượng lấy nữ nhi nhà ông có hơi vấn đề về mắt.
Mà nếu ông không chấp nhận, đại nữ nhi sẽ chẳng chịu yên lòng đâu, đó là ước muốn đại nữ nhi mang từ lâu, tuy lúc bị từ chối bình thường không khóc nháo gì, đêm đến mới buồn bã cuộn tròn người, tự ôm lấy mình khóc thầm.
Ông biết và xót lòng, chẳng nỡ nhìn cảnh tượng đó xảy ra thêm.
Tiến thoái lưỡng nan hồi lâu, ông chọn cách để nữ nhi tùy ý, nếu thật kết sai lương duyên, ông liền đem nữ nhi về bên mình.
Không thành, cả đời ông nuôi cũng được, muốn tìm duyên khác ông cũng cùng giúp, miễn sao nữ nhi ông an yên qua tháng ngày.
Thừa tướng ôm suy nghĩ quan tâm con cái, tính sẵn kết quả Tân Diệu Liên phải chịu, lúc này ông mới bình ồn lại, lại nói chuyện bình thường, bồi Dương Kinh Thiên.
Tân Phương Phương, Tân Hoa Hoa ở phía xa xa, hai người núp sau tường nghe lén, nghe được tin mười ngày lập tức đưa mắt nhin nhau, đồng loạt bĩu môi nói thầm: "Phụ thân thật vội!"
Làm gì có ai gả nữ nhi vội như buông nước sôi sợ bỏng tay thế này đâu?
Còn sính lễ, và tỉ phu tương lai chưa cả tới cửa nha?!
Việc thành thân ở cổ đại, ít nhất thì ba, bốn tháng mới xong những thứ cần thiết tromg lễ thành hôn. Đây là ngày trọng đại sao có thể sơ sài, qua loa.
Chắc là phụ thân đã ấp ủ lâu, chứ mười ngày làm được gì? Thừa tướng phụ thân nào để Đại tỉ, nữ nhi hiểu chuyện, nghe lời gả đi trong đơn giản? Dương Kinh Thiên cũng vừa nói mọi thứ sẵn sàng.
Tân Phương Phương nghĩ nghĩ lại thấy đúng đúng nên không bày tỏ biểu cảm nữa.
Tân Hoa Hoa thôi nhìn hai trưởng bối kia nói chuyện, quay đầu qua bỗng hỏi Tân Phương Phương: "Nhị tỉ, chúng ta đi nói với Đại tỉ không? Tỉ ấy chưa biết chuyện."
Tân Phương Phương lấy tay che bên miệng, khẽ khàng đáp: "Ta thấy đây là việc quan trọng, nên để phụ thân nói với tỉ ấy thì hơn."
Người xin phụ thân gả là Đại tỉ, vậy thì người trả lời Đại tỉ biết chắc chắn là phụ thân.
Đôi lúc người ta mong người mình hỏi chính là người đáp trả câu hỏi mình, để người khác trả lời không mấy vui vẻ.
"Ừ, à, muội quên mất, nay là ngày tỉ muội chúng ta sẽ tới núi Hoa Đào chơi, Nhị tỉ có thể đi không?" Tân Hoa Hoa lần nữa hỏi nàng.
Đôi mắt tròn mở to, dâng trào mong đợi nhìn nàng.
Tân Phương Phương cười cười thay câu trả lời.
...
Tân Phương Phương một thân y phục bình thường, chung nhau xe ngựa trên đường, bốn tỉ muội, Tân Diệu Liên, Tân Cầm Nhi, Tân Hoa Hoa.
Bốn người hóa trang thành bốn nữ tử xấu xí, bởi lần đi này ở ngoại thành, phía nam, nơi núi Hoa Đào nở rộ mỗi năm lần.
Quãng đường dài, nhiều chuyện nhiều người, trang điểm xấu đi đỡ bị nhìn ngắm, trở thành mục tiêu của kẻ xấu.
Ngày tỉ muội mà Tân Hoa Hoa nói tới kiểu như ngày do ba tỉ muội hẹn ra, theo nhất định cùng nhau đến nơi nào ấy chơi vui một ngày, đại khái để chia sẻ buồn vui với nhau, vun đắp tình tỉ muội, cho đối phương hiểu về mình hơn.
Thấu hiểu, tâm sự, sẽ gắn kết, đi liền như hạt mưa tan vào nước, cùng một chỗ vui cười.
Quyết định này Thừa tướng phụ thân không phản đối, ngược lại tán thành, phái thêm người biết võ đi theo bảo vệ.
Phần nàng sao lại rời khỏi phủ để đi thì do là hiếm khi được ngắm hoa, muốn xem đào nở, cũng sắp đến tết nguyên tiêu, không thể vì chuyện tên Thái tử biến thái kia để ý mà bỏ lỡ!
Với cả nàng tin chắc qua quá trình tô son điển phẩn sẽ chẳng ai nhận ra nàng, huống hồ vì bệnh mang nên ít điểm tô, lần gặp tên Thái tử, nàng cũng đâu trang điểm, để mặt không, hắn ta nhìn lần làm sao nhận mặt nàng, chi là lúc tô vẽ?
"Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, Thừa tướng cứ yên tâm." Dương Kinh Thiên chắc giọng mà nói với Thừa tướng.
Trên gương mặt Dương Kinh Thiên vẻ già hơn Thừa tướng, nếp nhăn nhiều hơn năm ba cái, tóc từ lâu hai màu, tuy nhiên màu bạc vẫn thuộc lấn chiếm.
Về dung mạo, Dương Kinh Thiên trông phúc hậu, đẹp lão, sở hữu đôi tai dài, lông mày trắng lưa thưa, mắt già nua khi cười lên híp híp, cong cong như lưỡi liềm, cánh môi dầy, hồng hào.
Dương Kinh Thiên vận một bộ y phục màu lục rộng rãi bao quanh dáng người nhỏ của ông ta, cách ăn mặc thoải mái nhưng không kẻm phần tinh tế với hoa văn cành trúc, lá trúc rời rạc tỉ mỉ thêu ở y phục. Sự nhã nhặn, dễ nhìn, hợp với con người Dương Kinh Thiên.
Thừa tướng nhìn Dương Kinh Thiên, ông hài lòng đáp: "Được, vậy mười ngày nữa." Nhưng lâu sau vẻ mặt ông chuyển đổi, dường như là sầu tư gì ấy, mà ông không để lộ cho người thấy được.
Ông sầu mình tại sắp mất một nữ nhi xinh đẹp, càng lo hơn là gả nữ nhi nhầm chỗ.
Ông bởi câu nói của Đại nữ nhi mà mềm lòng đưa ra quyết định chọn Dương phủ gửi gắm.
Dương phủ là nơi tốt chứ không phải không, bởi ông có quen biết, rõ ràng gốc rễ, trong sạch, minh bạch, chỉ là đối tượng lấy nữ nhi nhà ông có hơi vấn đề về mắt.
Mà nếu ông không chấp nhận, đại nữ nhi sẽ chẳng chịu yên lòng đâu, đó là ước muốn đại nữ nhi mang từ lâu, tuy lúc bị từ chối bình thường không khóc nháo gì, đêm đến mới buồn bã cuộn tròn người, tự ôm lấy mình khóc thầm.
Ông biết và xót lòng, chẳng nỡ nhìn cảnh tượng đó xảy ra thêm.
Tiến thoái lưỡng nan hồi lâu, ông chọn cách để nữ nhi tùy ý, nếu thật kết sai lương duyên, ông liền đem nữ nhi về bên mình.
Không thành, cả đời ông nuôi cũng được, muốn tìm duyên khác ông cũng cùng giúp, miễn sao nữ nhi ông an yên qua tháng ngày.
Thừa tướng ôm suy nghĩ quan tâm con cái, tính sẵn kết quả Tân Diệu Liên phải chịu, lúc này ông mới bình ồn lại, lại nói chuyện bình thường, bồi Dương Kinh Thiên.
Tân Phương Phương, Tân Hoa Hoa ở phía xa xa, hai người núp sau tường nghe lén, nghe được tin mười ngày lập tức đưa mắt nhin nhau, đồng loạt bĩu môi nói thầm: "Phụ thân thật vội!"
Làm gì có ai gả nữ nhi vội như buông nước sôi sợ bỏng tay thế này đâu?
Còn sính lễ, và tỉ phu tương lai chưa cả tới cửa nha?!
Việc thành thân ở cổ đại, ít nhất thì ba, bốn tháng mới xong những thứ cần thiết tromg lễ thành hôn. Đây là ngày trọng đại sao có thể sơ sài, qua loa.
Chắc là phụ thân đã ấp ủ lâu, chứ mười ngày làm được gì? Thừa tướng phụ thân nào để Đại tỉ, nữ nhi hiểu chuyện, nghe lời gả đi trong đơn giản? Dương Kinh Thiên cũng vừa nói mọi thứ sẵn sàng.
Tân Phương Phương nghĩ nghĩ lại thấy đúng đúng nên không bày tỏ biểu cảm nữa.
Tân Hoa Hoa thôi nhìn hai trưởng bối kia nói chuyện, quay đầu qua bỗng hỏi Tân Phương Phương: "Nhị tỉ, chúng ta đi nói với Đại tỉ không? Tỉ ấy chưa biết chuyện."
Tân Phương Phương lấy tay che bên miệng, khẽ khàng đáp: "Ta thấy đây là việc quan trọng, nên để phụ thân nói với tỉ ấy thì hơn."
Người xin phụ thân gả là Đại tỉ, vậy thì người trả lời Đại tỉ biết chắc chắn là phụ thân.
Đôi lúc người ta mong người mình hỏi chính là người đáp trả câu hỏi mình, để người khác trả lời không mấy vui vẻ.
"Ừ, à, muội quên mất, nay là ngày tỉ muội chúng ta sẽ tới núi Hoa Đào chơi, Nhị tỉ có thể đi không?" Tân Hoa Hoa lần nữa hỏi nàng.
Đôi mắt tròn mở to, dâng trào mong đợi nhìn nàng.
Tân Phương Phương cười cười thay câu trả lời.
...
Tân Phương Phương một thân y phục bình thường, chung nhau xe ngựa trên đường, bốn tỉ muội, Tân Diệu Liên, Tân Cầm Nhi, Tân Hoa Hoa.
Bốn người hóa trang thành bốn nữ tử xấu xí, bởi lần đi này ở ngoại thành, phía nam, nơi núi Hoa Đào nở rộ mỗi năm lần.
Quãng đường dài, nhiều chuyện nhiều người, trang điểm xấu đi đỡ bị nhìn ngắm, trở thành mục tiêu của kẻ xấu.
Ngày tỉ muội mà Tân Hoa Hoa nói tới kiểu như ngày do ba tỉ muội hẹn ra, theo nhất định cùng nhau đến nơi nào ấy chơi vui một ngày, đại khái để chia sẻ buồn vui với nhau, vun đắp tình tỉ muội, cho đối phương hiểu về mình hơn.
Thấu hiểu, tâm sự, sẽ gắn kết, đi liền như hạt mưa tan vào nước, cùng một chỗ vui cười.
Quyết định này Thừa tướng phụ thân không phản đối, ngược lại tán thành, phái thêm người biết võ đi theo bảo vệ.
Phần nàng sao lại rời khỏi phủ để đi thì do là hiếm khi được ngắm hoa, muốn xem đào nở, cũng sắp đến tết nguyên tiêu, không thể vì chuyện tên Thái tử biến thái kia để ý mà bỏ lỡ!
Với cả nàng tin chắc qua quá trình tô son điển phẩn sẽ chẳng ai nhận ra nàng, huống hồ vì bệnh mang nên ít điểm tô, lần gặp tên Thái tử, nàng cũng đâu trang điểm, để mặt không, hắn ta nhìn lần làm sao nhận mặt nàng, chi là lúc tô vẽ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.