[Nữ Phụ] Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
Chương 157: Tình Yêu Của Thế Tử Vong Quốc Dành Cho Nàng.
Puii Pi Dy
25/04/2022
Hai câu sư phụ này thành công khiến Tân Phương Phương cứng đờ người, trong mắt ngỡ ngàng, nét mặt không dám tin thốt lên: "Ngươi là Lâm Khắc?"
Ngoài Lâm Khắc đã dạy nàng võ công và phi châm ra thì chẳng còn ai cả, nhưng trước đây đối phương rõ ràng cứu giúp đỡ nàng sao lại trở thành kẻ thù rồi?
Khoan đã, Huyền Uyên Thành từng nhắc rằng lần nàng bị kẻ khác ám sát khi sắp thành hôn, chàng đã phái rất nhiều người bảo vệ bên ngoài, việc kẻ kia từ ngoài xâm nhập vào là không có khả năng, chàng bảo khả năng cao là có người từ bên trong giúp đỡ, hoặc kẻ đó ở trong phủ ngay từ đầu rồi.
Và mặc kệ thế nào cũng không tra được rõ nguyên nhân, rồi chuyện ấy bị quên lãng khi có nhiều việc khác cần lo, nếu như vậy hôm nay liền có lời giải, là Lâm Khắc đứng đằng sau mọi thứ, hắn mang một vỏ bọc hoàn mỹ, từ dạy võ tới cứu nàng lúc nguy hiểm, thành công làm mọi người tin tưởng, đồng thời lúc cứu nàng cố ý bị thương mà che giấu thân võ công phi phàm.
Nhưng hắn hiểu rõ tất cả, nằm bắt đường đi lối bước như vậy, thì lần ám sát kia nên thành công, bỏ đi, bây giờ đâu phải lúc lý giải điều đấy.
Tân Phương Phương rốt cuộc không thể hiểu nổi, dần buông bỏ ý nghĩ, nàng càng chẳng muốn cùng Lâm Khắc nói chuyện, phần Lâm Khắc lại dây dưa dựa sát người vào, cố ý ghé qua tai nàng nói: "Tân Phương Phương, nàng vì giúp Huyền Uyên Thành mà che giấu chuyện mẫu phi hắn gạt cả nhà nàng với phụ thân mình, giờ còn giả hoài thai hỗ trợ cho hắn lừa người khác, đến ta suýt tin tưởng là thật."
"Phu xướng phụ tùy, ngươi ganh tỵ ư, cơ mà ngoài ganh tỵ thì cũng chẳng thể làm gì khác." Nàng khinh bỉ trả lời, đồng thời nghiêng đầu né tránh sự dựa dẫm thân mật từ hắn ta.
Lâm Khắc cười thành tiếng, bất đắc dĩ nhếch môi: "Thôi được rồi, chúng ta dừng chuyện này đã, giờ hãy nói về phu quân của nàng lúc ở trong hang động, nàng có biết hắn ta bị thứ tà ma kia nhập vào người rồi không."
Câu chữ tuôn rơi rót xuống tai, làm sắc mặt Tân Phương Phương dần thay đổi, nàng theo bản năng quay mặt hướng Lâm Khắc hỏi: "Ngươi đã làm gì hả?"
"Ta chỉ là để thuộc hạ xông vào chém chết các trưởng lão của Nhân tộc, rồi lại nói với Huyền Uyên Thành rằng khi hắn hiến tế, là tất cả người trong Nhân tộc bị ta giết hết, hình như khi ta kích động Huyền Uyên Thành, là lúc đang cùng thứ kia đổi chọi, vì những lời ta bảo khiến hắn phân tâm, để cho thứ tà ma có cơ hội thâm nhập..." Lâm Khắc dứt lời, bàn tay hắn ta đan vào tay Tân Phương Phương, nhẹ nhàng cảm nhận ấm áp cùng từng đợt run rẩy thuộc về nàng.
Đây là nữ nhân hắn ta yêu, ngay từ lần đầu gặp gỡ liền rung động, dẫu biết giữa bọn họ không thể có chữ tình, nhưng Lâm Khắc lại luân hãm sâu, có lẽ ban đầu tiếp cận nàng để lấy lòng tin, có điều tại thời điểm nguy hiểm nhất hắn vô cùng lo lắng, thật lòng cứu nàng.
Dạy nàng phi châm, dạy võ phòng thân, cuối cùng càng chẳng nỡ để thuộc hạ giết nàng trước ngày thành hôn như thế, tuy nhiên thời khắc trông thấy nàng và Huyền Uyên Thành bên nhau, nhìn nàng trở thành nữ nhân của kẻ thù, hắn tỉnh táo lại rồi.
Tình này là đóa hoa tàn úa, mãi mãi không kết thành quả chín được, Lâm Khắc ngộ ra bản thân trước hết nên ôm mối hận báo thù, giày vò kê diệt Quân quốc ấy, hôm nay hắn ta sắp trả được thù, trời cao cho hắn làm ngư ông đắc lợi.
Huyền Uyên Thành tự nhiên muốn diệt trừ Thần linh của Nhân tộc, đây là món quà bất ngờ nhất từ trước đến nay, một may mắn đúng lúc hắn ta cần.
Hắn đang hy vọng đám thuộc hạ trong hang động có thể đánh Huyền Uyên Thành trọng thương trước khi đối phương thoát ra ngoài tới đây.
Lâm Khắc càng nghĩ khóe môi càng cong lên, còn Tân Phương Phương lại ngày một mất bình tĩnh, hiển nhiên nàng nhớ về lúc còn ở Kinh Thành, cái ngày Huyền Uyên Thành nhờ nàng làm vài chuyện, là tới chỗ Quốc sư để lấy đồ vật có thể trấn áp Thần linh Nhân tộc.
Thật ra lúc đó Quốc sư đưa ra thêm một thanh chủy thủ khắc hoa văn kì lạ, rồi căn dặn rằng nếu chàng làm thất bại và bị Thần linh nhập thân, thì vẫn còn cách để tiêu diệt, là nàng dùng chủy thủ kia tự lấy máu đầu tim chính mình, sau đâm xuống giữa ngực chàng.
Quốc sư nói rõ giọt máu đầu tim là cách thức tỉnh sức mạnh trong thanh chủy thủ, như vậy khi đâm mới giết nổi những thứ tà ma thích hút máu người.
Nàng chưa từng tiết lộ chuyện này ra cho Huyền Uyên Thành biết đến, bản thân cũng chẳng dám để tâm tới nó, vì đấy là kết quả tồi tệ nhất ở tất cả các kết cục.
Nhưng rốt cuộc hôm nay nàng vẫn cầm theo thanh chủy thủ ấy, đến cuối mọi chuyện không muốn nhất đã xảy ra rồi.
Lâm Khắc không biết Tân Phương Phương suy nghĩ thế nào, hắn đơn giản cho là nàng đau lòng vì Huyền Uyên Thành, nên hắn ta thấp giọng nói: "Đừng vội buồn, hãy để dành đến lúc Huyền Uyên Thành tới đây, ta tin khi ấy nàng cần sức lực mà khóc lớn."
"Đương nhiên ta không cần than khóc trước mặt ngươi, ta nhất định nhịn đến khoảng khắc ngươi chết đi, xong mới vui vẻ rơi lệ." Nàng khẽ ngừng lại, nâng ánh mắt bình đạm lên, ổn định tốt tâm trạng bắt đầu nói tiếp: "Có phải ngươi tính bắt ta để uy hiếp chàng ấy đúng không nào, quả là một đám người chẳng thể phục quốc, việc trả thù còn phải dựa dẫm nữ nhân là ta, vừa vô dụng vừa hèn hạ, thật đáng cười hơn đáng tiếc!"
Câu chữ chất chứa châm chọc xen lẫn coi thường từ nàng phát ra, khiến đám hắc y nhân sau lưng Lâm Khắc kích động, bọn chúng lần lượt đứng lên phản bác, vô thức huột miệng: "Nữ nhân thối tha, câm miệng lại! Thế tử, người hãy đánh chết ả nữ nhân này đi, đừng lưu lại làm gì."
Nghe xưng hô Thế tử, Tân Phương Phương lần nữa móc máy: "À ra là thế tử vong quốc, trời cao ưu ái ngươi thế mà, ưu ái nhiều để ngươi chưa kịp kế thừa vương vị thì quốc gia không còn nữa."
"Tân Phương Phương, nàng chọc tức ta à? Chẳng lẽ vì Huyền Uyên Thành nàng lại nhẫn tâm tổn thương cả người yêu nàng, ngươi từng bảo vệ dạy nàng võ công là ta đây sao?" Lâm Khắc bày tỏ sự thâm tình sâu trong lòng mình, hoàn toàn kệ ý kiến từ đám hắc y nhân.
Tân Phương Phương lạnh nhạt cười, không hề để ý đáp lời: "Nghe hay đấy, tình yêu của một thế tử vong quốc dành cho thê tử kẻ thù, tuy nhiên điều đáng nói ở đây là ngươi có thể tỉnh tảo lại để báo đại thù diệt quốc, còn lợi dụng triệt để thế này rồi, chung quy không cần nhắc tình yêu vào đâu, sẽ khiến người khác cười sặc nước miếng đó."
Đoạn tình cảm của Lâm Khắc với nàng, có lẽ nó sẽ khiến người khác phải luyến lưu, nhưng là dưới tiền đề không xen kẽ sự lợi dụng toan tính kìa.
Và nàng có thể lưu hồi ức đẹp giữa hắn ta cùng mình, tiếc rằng đi đến bước đường hiện tại hắn kể lể ra tất thảy, thế thì nàng bỗng thấy mọi thứ chẳng hề đẹp đẽ.
Nhận ra chuyện hắn yêu nàng, chả qua là rung động nhất thời, ghen tị Huyền Uyên Thành có được cuộc sống tốt đẹp mới thật sự đúng, bỏi đâu ai thích nhìn kẻ thù êm đẹp sống bình yên trong hạnh phúc, khi chính hắn ta phải chật vật lăn lộn, cả đời ôm thù hận.
Nghĩ đến đây, Tân Phương Phương triệt để kệ Lâm Khắc, đúng lúc này một loạt khí đen lạnh giá bay đến, tất cả mọi người đều nhìn theo nơi phát ra luồng khí.
Bóng dáng nữ tử dìu dắt nam nhân dần bước đến đây, mà nam nhân kia không ai khác là Huyền Uyên Thành.
Chờ khi cả hai người đứng trước mặt, Tân Phương Phương mới thấy rõ bộ dạng Huyền Uyên Thành hiện tại ra sao.
Mái tóc vốn dĩ chỉnh tề đã xõa dài xuống che mất bên khuôn mặt, những sợi tóc đồng thời biến thành nửa đen nửa trắng, phần y phục trên người chàng đứt đoạn rối loạn, phía trên còn lưu đầy vệt máu khô, đến gương mặt tuấn lãng nàng quen thuộc đó cũng trở nên trắng bệch, là không biết tại sao khóe miệng chàng chảy ra máu tươi, hàng máu vẫn nhỏ giọt rơi rớt.
Quan trọng nhất là Tân Phương Phương nhận thắy đôi mắt Huyền Uyên Thành đục ngầu bất thường, quanh thân chàng tản ra khí đen khiến nhiệt độ tứ phía phải buốt lạnh, đây là dáng điệu khi bị thứ kia thâm nhập, người không ra người, quỷ chẳng giống quỷ sao.
"Huyền Uyên Thành, chúng ta chờ ngươi đã lâu, hãy ngẳng mặt nhìn xem đây là ai này." Lâm Khắc cao giọng khiêu khích, đáy mắt không chút nào che giấu hả hê kèm cặp thủ đoạn tính toán.
Ngoài Lâm Khắc đã dạy nàng võ công và phi châm ra thì chẳng còn ai cả, nhưng trước đây đối phương rõ ràng cứu giúp đỡ nàng sao lại trở thành kẻ thù rồi?
Khoan đã, Huyền Uyên Thành từng nhắc rằng lần nàng bị kẻ khác ám sát khi sắp thành hôn, chàng đã phái rất nhiều người bảo vệ bên ngoài, việc kẻ kia từ ngoài xâm nhập vào là không có khả năng, chàng bảo khả năng cao là có người từ bên trong giúp đỡ, hoặc kẻ đó ở trong phủ ngay từ đầu rồi.
Và mặc kệ thế nào cũng không tra được rõ nguyên nhân, rồi chuyện ấy bị quên lãng khi có nhiều việc khác cần lo, nếu như vậy hôm nay liền có lời giải, là Lâm Khắc đứng đằng sau mọi thứ, hắn mang một vỏ bọc hoàn mỹ, từ dạy võ tới cứu nàng lúc nguy hiểm, thành công làm mọi người tin tưởng, đồng thời lúc cứu nàng cố ý bị thương mà che giấu thân võ công phi phàm.
Nhưng hắn hiểu rõ tất cả, nằm bắt đường đi lối bước như vậy, thì lần ám sát kia nên thành công, bỏ đi, bây giờ đâu phải lúc lý giải điều đấy.
Tân Phương Phương rốt cuộc không thể hiểu nổi, dần buông bỏ ý nghĩ, nàng càng chẳng muốn cùng Lâm Khắc nói chuyện, phần Lâm Khắc lại dây dưa dựa sát người vào, cố ý ghé qua tai nàng nói: "Tân Phương Phương, nàng vì giúp Huyền Uyên Thành mà che giấu chuyện mẫu phi hắn gạt cả nhà nàng với phụ thân mình, giờ còn giả hoài thai hỗ trợ cho hắn lừa người khác, đến ta suýt tin tưởng là thật."
"Phu xướng phụ tùy, ngươi ganh tỵ ư, cơ mà ngoài ganh tỵ thì cũng chẳng thể làm gì khác." Nàng khinh bỉ trả lời, đồng thời nghiêng đầu né tránh sự dựa dẫm thân mật từ hắn ta.
Lâm Khắc cười thành tiếng, bất đắc dĩ nhếch môi: "Thôi được rồi, chúng ta dừng chuyện này đã, giờ hãy nói về phu quân của nàng lúc ở trong hang động, nàng có biết hắn ta bị thứ tà ma kia nhập vào người rồi không."
Câu chữ tuôn rơi rót xuống tai, làm sắc mặt Tân Phương Phương dần thay đổi, nàng theo bản năng quay mặt hướng Lâm Khắc hỏi: "Ngươi đã làm gì hả?"
"Ta chỉ là để thuộc hạ xông vào chém chết các trưởng lão của Nhân tộc, rồi lại nói với Huyền Uyên Thành rằng khi hắn hiến tế, là tất cả người trong Nhân tộc bị ta giết hết, hình như khi ta kích động Huyền Uyên Thành, là lúc đang cùng thứ kia đổi chọi, vì những lời ta bảo khiến hắn phân tâm, để cho thứ tà ma có cơ hội thâm nhập..." Lâm Khắc dứt lời, bàn tay hắn ta đan vào tay Tân Phương Phương, nhẹ nhàng cảm nhận ấm áp cùng từng đợt run rẩy thuộc về nàng.
Đây là nữ nhân hắn ta yêu, ngay từ lần đầu gặp gỡ liền rung động, dẫu biết giữa bọn họ không thể có chữ tình, nhưng Lâm Khắc lại luân hãm sâu, có lẽ ban đầu tiếp cận nàng để lấy lòng tin, có điều tại thời điểm nguy hiểm nhất hắn vô cùng lo lắng, thật lòng cứu nàng.
Dạy nàng phi châm, dạy võ phòng thân, cuối cùng càng chẳng nỡ để thuộc hạ giết nàng trước ngày thành hôn như thế, tuy nhiên thời khắc trông thấy nàng và Huyền Uyên Thành bên nhau, nhìn nàng trở thành nữ nhân của kẻ thù, hắn tỉnh táo lại rồi.
Tình này là đóa hoa tàn úa, mãi mãi không kết thành quả chín được, Lâm Khắc ngộ ra bản thân trước hết nên ôm mối hận báo thù, giày vò kê diệt Quân quốc ấy, hôm nay hắn ta sắp trả được thù, trời cao cho hắn làm ngư ông đắc lợi.
Huyền Uyên Thành tự nhiên muốn diệt trừ Thần linh của Nhân tộc, đây là món quà bất ngờ nhất từ trước đến nay, một may mắn đúng lúc hắn ta cần.
Hắn đang hy vọng đám thuộc hạ trong hang động có thể đánh Huyền Uyên Thành trọng thương trước khi đối phương thoát ra ngoài tới đây.
Lâm Khắc càng nghĩ khóe môi càng cong lên, còn Tân Phương Phương lại ngày một mất bình tĩnh, hiển nhiên nàng nhớ về lúc còn ở Kinh Thành, cái ngày Huyền Uyên Thành nhờ nàng làm vài chuyện, là tới chỗ Quốc sư để lấy đồ vật có thể trấn áp Thần linh Nhân tộc.
Thật ra lúc đó Quốc sư đưa ra thêm một thanh chủy thủ khắc hoa văn kì lạ, rồi căn dặn rằng nếu chàng làm thất bại và bị Thần linh nhập thân, thì vẫn còn cách để tiêu diệt, là nàng dùng chủy thủ kia tự lấy máu đầu tim chính mình, sau đâm xuống giữa ngực chàng.
Quốc sư nói rõ giọt máu đầu tim là cách thức tỉnh sức mạnh trong thanh chủy thủ, như vậy khi đâm mới giết nổi những thứ tà ma thích hút máu người.
Nàng chưa từng tiết lộ chuyện này ra cho Huyền Uyên Thành biết đến, bản thân cũng chẳng dám để tâm tới nó, vì đấy là kết quả tồi tệ nhất ở tất cả các kết cục.
Nhưng rốt cuộc hôm nay nàng vẫn cầm theo thanh chủy thủ ấy, đến cuối mọi chuyện không muốn nhất đã xảy ra rồi.
Lâm Khắc không biết Tân Phương Phương suy nghĩ thế nào, hắn đơn giản cho là nàng đau lòng vì Huyền Uyên Thành, nên hắn ta thấp giọng nói: "Đừng vội buồn, hãy để dành đến lúc Huyền Uyên Thành tới đây, ta tin khi ấy nàng cần sức lực mà khóc lớn."
"Đương nhiên ta không cần than khóc trước mặt ngươi, ta nhất định nhịn đến khoảng khắc ngươi chết đi, xong mới vui vẻ rơi lệ." Nàng khẽ ngừng lại, nâng ánh mắt bình đạm lên, ổn định tốt tâm trạng bắt đầu nói tiếp: "Có phải ngươi tính bắt ta để uy hiếp chàng ấy đúng không nào, quả là một đám người chẳng thể phục quốc, việc trả thù còn phải dựa dẫm nữ nhân là ta, vừa vô dụng vừa hèn hạ, thật đáng cười hơn đáng tiếc!"
Câu chữ chất chứa châm chọc xen lẫn coi thường từ nàng phát ra, khiến đám hắc y nhân sau lưng Lâm Khắc kích động, bọn chúng lần lượt đứng lên phản bác, vô thức huột miệng: "Nữ nhân thối tha, câm miệng lại! Thế tử, người hãy đánh chết ả nữ nhân này đi, đừng lưu lại làm gì."
Nghe xưng hô Thế tử, Tân Phương Phương lần nữa móc máy: "À ra là thế tử vong quốc, trời cao ưu ái ngươi thế mà, ưu ái nhiều để ngươi chưa kịp kế thừa vương vị thì quốc gia không còn nữa."
"Tân Phương Phương, nàng chọc tức ta à? Chẳng lẽ vì Huyền Uyên Thành nàng lại nhẫn tâm tổn thương cả người yêu nàng, ngươi từng bảo vệ dạy nàng võ công là ta đây sao?" Lâm Khắc bày tỏ sự thâm tình sâu trong lòng mình, hoàn toàn kệ ý kiến từ đám hắc y nhân.
Tân Phương Phương lạnh nhạt cười, không hề để ý đáp lời: "Nghe hay đấy, tình yêu của một thế tử vong quốc dành cho thê tử kẻ thù, tuy nhiên điều đáng nói ở đây là ngươi có thể tỉnh tảo lại để báo đại thù diệt quốc, còn lợi dụng triệt để thế này rồi, chung quy không cần nhắc tình yêu vào đâu, sẽ khiến người khác cười sặc nước miếng đó."
Đoạn tình cảm của Lâm Khắc với nàng, có lẽ nó sẽ khiến người khác phải luyến lưu, nhưng là dưới tiền đề không xen kẽ sự lợi dụng toan tính kìa.
Và nàng có thể lưu hồi ức đẹp giữa hắn ta cùng mình, tiếc rằng đi đến bước đường hiện tại hắn kể lể ra tất thảy, thế thì nàng bỗng thấy mọi thứ chẳng hề đẹp đẽ.
Nhận ra chuyện hắn yêu nàng, chả qua là rung động nhất thời, ghen tị Huyền Uyên Thành có được cuộc sống tốt đẹp mới thật sự đúng, bỏi đâu ai thích nhìn kẻ thù êm đẹp sống bình yên trong hạnh phúc, khi chính hắn ta phải chật vật lăn lộn, cả đời ôm thù hận.
Nghĩ đến đây, Tân Phương Phương triệt để kệ Lâm Khắc, đúng lúc này một loạt khí đen lạnh giá bay đến, tất cả mọi người đều nhìn theo nơi phát ra luồng khí.
Bóng dáng nữ tử dìu dắt nam nhân dần bước đến đây, mà nam nhân kia không ai khác là Huyền Uyên Thành.
Chờ khi cả hai người đứng trước mặt, Tân Phương Phương mới thấy rõ bộ dạng Huyền Uyên Thành hiện tại ra sao.
Mái tóc vốn dĩ chỉnh tề đã xõa dài xuống che mất bên khuôn mặt, những sợi tóc đồng thời biến thành nửa đen nửa trắng, phần y phục trên người chàng đứt đoạn rối loạn, phía trên còn lưu đầy vệt máu khô, đến gương mặt tuấn lãng nàng quen thuộc đó cũng trở nên trắng bệch, là không biết tại sao khóe miệng chàng chảy ra máu tươi, hàng máu vẫn nhỏ giọt rơi rớt.
Quan trọng nhất là Tân Phương Phương nhận thắy đôi mắt Huyền Uyên Thành đục ngầu bất thường, quanh thân chàng tản ra khí đen khiến nhiệt độ tứ phía phải buốt lạnh, đây là dáng điệu khi bị thứ kia thâm nhập, người không ra người, quỷ chẳng giống quỷ sao.
"Huyền Uyên Thành, chúng ta chờ ngươi đã lâu, hãy ngẳng mặt nhìn xem đây là ai này." Lâm Khắc cao giọng khiêu khích, đáy mắt không chút nào che giấu hả hê kèm cặp thủ đoạn tính toán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.