Chương 11: Lũ lụt.
Kinh Đốn Hải
09/12/2014
Lũ lụt ở Giang Nam, nếu Cảnh Phi giúp Cảnh Thành kiêm quản Công bộ, hiển nhiên muốn đi xem một chút.
Tôi không biết là ít của riêng Cảnh Phi hay còn là ý của Cảnh Thành.
Tân nương Duyên Hỉ vương phi lệ rơi mười dặm Trường Bình đưa tiễn, mảnh mai không thắng nổi gió rét, Cảnh Phi sai người đưa vương phi về phú trước.
Đưa mắt nhìn giai nhân đi xa, hắn quay đầu lại nói với tôi: “Hôm nay đến đưa tiễn ta, cuối cùng ngươi cũng đã đạt tới một trình độ nào đó.”
Từ khi Cảnh Phi mười bốn tuổi, kim thượng đã thưởng Miên thành cho hắn, tạm thời coi như là nửa đất phong của Duyên Hỉ vương gia. Miên thành giàu có và đông đúc, cảnh tượng tuyệt đẹp, thương nhân đi lại không dứt. Kim thượng yêu con, biết Cảnh Phi yêu thích cái gì. Vì vậy Cảnh Phi nhàn nhã trải qua ngày tháng nửa năm ở Miên thành nửa năm ở kinh thành. Mà lần đầu tiên tôi không đưa tiễn hắn, tự nói rằng dù sao vài tháng sau hắn lại trở về, nhiều lắm là trước hôm hắn rời kinh đến phủ của hắn, liệt kê một chuỗi danh sách, ủy thác hắn mang về một ít đồ tốt. Thập lý phô phong nhi lập, chân tư vị sơ oa, ba bắc hoan ngân xích tuyết, nam du mạc ly. Đều là những dược liệu bổ dưỡng nổi danh Giang Nam.
Những dược liệu này đề dành cho Cảnh Thành. Bệnh của Cảnh Thành vẫn không tốt lên được. Nếu nói với hoàng hậu và phủ nội vụ, bảo đảm là một phen kinh thiên động địa cùng với giày vò. Từ nhỏ, thái y viện đã bó tay hết cách với bệnh của Cảnh Thành.
Hoàng hậu khóc thút thít, chửi rủa, trách cứ, nhiều lần đều nói muốn phá hủy Thái y viện, giết đám phế vật kia đi.
Tôi không tin được với những dược liệu và đám người cổ hủ ở Thái y viện kia, có một lần Cảnh Phi mang tới mấy vị thuốc từ Miên thành, tôi trộm cho Cảnh Thành thử dùng một chút, chọn lựa ra mấy vị thuốc tốt nhất, sau đó mỗi lần nói Cảnh Phi len lén mang về, dùng mấy người tin được trong phủ thái tử điều trị cho Cảnh Thành.
Mặc dù Cảnh Thành không thể khỏi triệt để, nhưng tốt xấu gì việc ăn uống cũng có tinh thần hơn chút.
Nếu không phải dựa vào những vị thuốc này, mấy ngày kia Cảnh Thành sẽ không thể có đầy đủ tinh thần khí lực liên tục góp ý với kim thượng trên triều, biện luận với văn võ cả triều, chủ lực xuất binh đi Tây Cương, đẩy lui các nước xâm lược.
Hôm đó ở trên triều, Binh bộ Đinh Hữu, Hộ bộ Đỗ Nguyên Vân cũng bị Cảnh Thành nói cho á khẩu không trả lời được, cuối cùng kim thượng bị thuyết phục, xuất binh Tây Cương. Sau cùng Duyên Nhạc thái tử Cảnh Thành lấy được công lớn, uy tín với vua và dân tăng lên gấp bội.
Thấy hôm nay Cảnh Phi nói tôi như vậy, tôi chỉ cười nói: “Chút nhân tình này Nhậm Lan Châu tôi vẫn phải có.”
Hắn nhìn tôi cười: “Hôm trước,Lam Lạc dạy ta, cũng làm được một câu thơ, ngươi nghe một chút.”
Hắn ngẩng đầu, nheo mắt lại, nhìn nơi xa, nhẹ giọng thì thầm. “Tòng lai sơ đạm nan đắc kiến, sở hạnh nhân thử tri tiêu tức.”
(Hán Việt: "Cho tới bây giờ sơ đạm khó được cách nhìn, may mắn vì vậy biết tin tức.")
Tôi cau mày, nói : “Dùng từ quá mức thô thiển. không sang trọng.”
Cuối cùng hắn đi về phía trước, chắp tay, từ biệt.
**********************
Lũ lụt ở Miên thành, giằng co đã được hai tháng.
Hộ bộ và Công bộ cũng bận rộn người ngã ngựa đổ ngửa lên trời. Một ngày kia, Công bộ thượng thư Phó Quảng lại chạy đến phủ thái tử.
Một ngụm trà lo lắng vào bụng, mắt ông lại nhìn chằm chằm Cảnh Thành. Cảnh Thành đang luyện chữ, dùng bút lại, giương mắt cười nói: “Lần này là vì sao?”
Phó Quảng than thở, nói: “Lần này thật khó lường, thái tử điện hạ, mặc dù Duyên Hỉ vương gia giúp điện hạ quản Công bộ, nhưng hắn ở Miên thành, lại chuyên đối nghịch với Công bộ. Miên thành là trọng địa của Giang Nam, chuyện trị thủy lũ lụt này không phải là chuyện đùa, cũng không phải chỉ là chuyện của hắn và lão già Hộ bộ.”
Cảnh Thành ho nhẹ một tiếng, nói:”Duyên Hỉ vương gia công tư phân minh, cũng không nên nghe bên ngoài nói bóng nói gió, tin miệng nói bậy.”
Phó Quảng sửng sốt, nói: “Đương nhiên vi thần tin tưởng Duyên Hỉ vương gia, nhưng thần sợ là sợ Đỗ Nguyên Vân trộn lẫn ở một bên, làm bẩn danh dự của Duyên Hỉ vương gia.”
Cảnh Thành đùa bỡn bút lông trong tay, không đáp.
Phó Quảng lại nói: “Vi thần thấy có chút không ổn. Trung thần trong triều cũng có nhiều chỉ trích. Hộ bộ mấy năm này, vài nét bút sổ sách cũng không quá sạch sẽ. Điện hạ, chắc người cũng đã biết đến.”
Cảnh Thành nâng bút lông lên khóe miệng, ngón tay khẽ vuốt ve đầu ngọn bút, mỉm cười nói: “Đỗ Nguyên Vân cũng chỉ là một thị lang. Hộ bộ không sạch sẽ trong sổ sách kia, cũng không thể chỉ tính trên đầu của ông ấy.”
Phó Quảng thở dài nói: “Mấy năm nay lão già Hộ bộ thượng thư Lâm Khắc Độc đều cáo bệnh không thể nào quản sự, ta cảm giác hắn chính là mắt nhắm mắt mở mà thôi. Thái tử, người xem ___”
Cảnh Thành nói: “Ta hiểu rõ rồi. Trước mắt việc quan trọng hơn cả là kịp thời giải quyết lũ lụt ở Miên thành. Ta gửi một phong thư cho Duyên Hỉ vương gia và Đỗ Nguyên Vân, giục hắn ngay sau đó cũng giục hộ bộ. Tóm lại, sẽ không làm trễ nải công sự Công bộ của ông. Dù sao Duyên Hỉ vương gia cũng vẫn cai quản Công bộ, dĩ nhiên là phải giúp ông.”
Phó Quảng chỉ đành gật đầu một cái, thở dài, cáo lui.
Tôi tiễn Phó Quảng ra cửa, chỉ thấy Cảnh Thành đứng thẳng ở trước cửa sổ. Giấy Tuyên Thành – cống phẩm tốt nhất trên thư án bị thổi loạn, không ít giấy đã rơi vào trong nghiên mực, màu sắc âm u nhanh chóng nhuộm lên, rốt cuộc bất động, một góc nặng nề đậu trên đó. Giấy Tuyên Thành mềm mại rơi xuống kêu phành phạch.
Mùi thơm của mực Huy Châu thượng hạng, từng chút từng chút tỏa ra bên ngoài.
Lần trước Cảnh Phi mua hộp mực, kính dâng lên trong sinh thần của hoàng hậu, hoàng hậu vô cùng vui mừng, kim thượng cũng thích, khen ngợi Cảnh Phi hiếu tâm đáng khen ngợi. Một đạo thánh chỉ, trong lúc nhất thời, Huy Châu nhanh chóng chế tạo những hộp tương tự, tiến cống lên rất nhiều. Các hoàng tử đều được chia cho một ít. Đều theo ý thích của hoàng hậu, chạm khắc tranh cảnh bốn mùa của Tây Hồ, như họa Giang Nam. Mặc dù không giống đồ cổ giá trị liên thành như Cảnh Phi dâng lên, nhưng cũng coi như là lịch sự tao nhã tinh xảo, đặc sắc không kém.
Hồi lâu, chỉ nghe Cảnh Thành nói: “Nha đầu, Cảnh Phi đi Miên thành nhiều ngày như vậy, có thể có gửi dược liệu về?”
Tôi không biết là ít của riêng Cảnh Phi hay còn là ý của Cảnh Thành.
Tân nương Duyên Hỉ vương phi lệ rơi mười dặm Trường Bình đưa tiễn, mảnh mai không thắng nổi gió rét, Cảnh Phi sai người đưa vương phi về phú trước.
Đưa mắt nhìn giai nhân đi xa, hắn quay đầu lại nói với tôi: “Hôm nay đến đưa tiễn ta, cuối cùng ngươi cũng đã đạt tới một trình độ nào đó.”
Từ khi Cảnh Phi mười bốn tuổi, kim thượng đã thưởng Miên thành cho hắn, tạm thời coi như là nửa đất phong của Duyên Hỉ vương gia. Miên thành giàu có và đông đúc, cảnh tượng tuyệt đẹp, thương nhân đi lại không dứt. Kim thượng yêu con, biết Cảnh Phi yêu thích cái gì. Vì vậy Cảnh Phi nhàn nhã trải qua ngày tháng nửa năm ở Miên thành nửa năm ở kinh thành. Mà lần đầu tiên tôi không đưa tiễn hắn, tự nói rằng dù sao vài tháng sau hắn lại trở về, nhiều lắm là trước hôm hắn rời kinh đến phủ của hắn, liệt kê một chuỗi danh sách, ủy thác hắn mang về một ít đồ tốt. Thập lý phô phong nhi lập, chân tư vị sơ oa, ba bắc hoan ngân xích tuyết, nam du mạc ly. Đều là những dược liệu bổ dưỡng nổi danh Giang Nam.
Những dược liệu này đề dành cho Cảnh Thành. Bệnh của Cảnh Thành vẫn không tốt lên được. Nếu nói với hoàng hậu và phủ nội vụ, bảo đảm là một phen kinh thiên động địa cùng với giày vò. Từ nhỏ, thái y viện đã bó tay hết cách với bệnh của Cảnh Thành.
Hoàng hậu khóc thút thít, chửi rủa, trách cứ, nhiều lần đều nói muốn phá hủy Thái y viện, giết đám phế vật kia đi.
Tôi không tin được với những dược liệu và đám người cổ hủ ở Thái y viện kia, có một lần Cảnh Phi mang tới mấy vị thuốc từ Miên thành, tôi trộm cho Cảnh Thành thử dùng một chút, chọn lựa ra mấy vị thuốc tốt nhất, sau đó mỗi lần nói Cảnh Phi len lén mang về, dùng mấy người tin được trong phủ thái tử điều trị cho Cảnh Thành.
Mặc dù Cảnh Thành không thể khỏi triệt để, nhưng tốt xấu gì việc ăn uống cũng có tinh thần hơn chút.
Nếu không phải dựa vào những vị thuốc này, mấy ngày kia Cảnh Thành sẽ không thể có đầy đủ tinh thần khí lực liên tục góp ý với kim thượng trên triều, biện luận với văn võ cả triều, chủ lực xuất binh đi Tây Cương, đẩy lui các nước xâm lược.
Hôm đó ở trên triều, Binh bộ Đinh Hữu, Hộ bộ Đỗ Nguyên Vân cũng bị Cảnh Thành nói cho á khẩu không trả lời được, cuối cùng kim thượng bị thuyết phục, xuất binh Tây Cương. Sau cùng Duyên Nhạc thái tử Cảnh Thành lấy được công lớn, uy tín với vua và dân tăng lên gấp bội.
Thấy hôm nay Cảnh Phi nói tôi như vậy, tôi chỉ cười nói: “Chút nhân tình này Nhậm Lan Châu tôi vẫn phải có.”
Hắn nhìn tôi cười: “Hôm trước,Lam Lạc dạy ta, cũng làm được một câu thơ, ngươi nghe một chút.”
Hắn ngẩng đầu, nheo mắt lại, nhìn nơi xa, nhẹ giọng thì thầm. “Tòng lai sơ đạm nan đắc kiến, sở hạnh nhân thử tri tiêu tức.”
(Hán Việt: "Cho tới bây giờ sơ đạm khó được cách nhìn, may mắn vì vậy biết tin tức.")
Tôi cau mày, nói : “Dùng từ quá mức thô thiển. không sang trọng.”
Cuối cùng hắn đi về phía trước, chắp tay, từ biệt.
**********************
Lũ lụt ở Miên thành, giằng co đã được hai tháng.
Hộ bộ và Công bộ cũng bận rộn người ngã ngựa đổ ngửa lên trời. Một ngày kia, Công bộ thượng thư Phó Quảng lại chạy đến phủ thái tử.
Một ngụm trà lo lắng vào bụng, mắt ông lại nhìn chằm chằm Cảnh Thành. Cảnh Thành đang luyện chữ, dùng bút lại, giương mắt cười nói: “Lần này là vì sao?”
Phó Quảng than thở, nói: “Lần này thật khó lường, thái tử điện hạ, mặc dù Duyên Hỉ vương gia giúp điện hạ quản Công bộ, nhưng hắn ở Miên thành, lại chuyên đối nghịch với Công bộ. Miên thành là trọng địa của Giang Nam, chuyện trị thủy lũ lụt này không phải là chuyện đùa, cũng không phải chỉ là chuyện của hắn và lão già Hộ bộ.”
Cảnh Thành ho nhẹ một tiếng, nói:”Duyên Hỉ vương gia công tư phân minh, cũng không nên nghe bên ngoài nói bóng nói gió, tin miệng nói bậy.”
Phó Quảng sửng sốt, nói: “Đương nhiên vi thần tin tưởng Duyên Hỉ vương gia, nhưng thần sợ là sợ Đỗ Nguyên Vân trộn lẫn ở một bên, làm bẩn danh dự của Duyên Hỉ vương gia.”
Cảnh Thành đùa bỡn bút lông trong tay, không đáp.
Phó Quảng lại nói: “Vi thần thấy có chút không ổn. Trung thần trong triều cũng có nhiều chỉ trích. Hộ bộ mấy năm này, vài nét bút sổ sách cũng không quá sạch sẽ. Điện hạ, chắc người cũng đã biết đến.”
Cảnh Thành nâng bút lông lên khóe miệng, ngón tay khẽ vuốt ve đầu ngọn bút, mỉm cười nói: “Đỗ Nguyên Vân cũng chỉ là một thị lang. Hộ bộ không sạch sẽ trong sổ sách kia, cũng không thể chỉ tính trên đầu của ông ấy.”
Phó Quảng thở dài nói: “Mấy năm nay lão già Hộ bộ thượng thư Lâm Khắc Độc đều cáo bệnh không thể nào quản sự, ta cảm giác hắn chính là mắt nhắm mắt mở mà thôi. Thái tử, người xem ___”
Cảnh Thành nói: “Ta hiểu rõ rồi. Trước mắt việc quan trọng hơn cả là kịp thời giải quyết lũ lụt ở Miên thành. Ta gửi một phong thư cho Duyên Hỉ vương gia và Đỗ Nguyên Vân, giục hắn ngay sau đó cũng giục hộ bộ. Tóm lại, sẽ không làm trễ nải công sự Công bộ của ông. Dù sao Duyên Hỉ vương gia cũng vẫn cai quản Công bộ, dĩ nhiên là phải giúp ông.”
Phó Quảng chỉ đành gật đầu một cái, thở dài, cáo lui.
Tôi tiễn Phó Quảng ra cửa, chỉ thấy Cảnh Thành đứng thẳng ở trước cửa sổ. Giấy Tuyên Thành – cống phẩm tốt nhất trên thư án bị thổi loạn, không ít giấy đã rơi vào trong nghiên mực, màu sắc âm u nhanh chóng nhuộm lên, rốt cuộc bất động, một góc nặng nề đậu trên đó. Giấy Tuyên Thành mềm mại rơi xuống kêu phành phạch.
Mùi thơm của mực Huy Châu thượng hạng, từng chút từng chút tỏa ra bên ngoài.
Lần trước Cảnh Phi mua hộp mực, kính dâng lên trong sinh thần của hoàng hậu, hoàng hậu vô cùng vui mừng, kim thượng cũng thích, khen ngợi Cảnh Phi hiếu tâm đáng khen ngợi. Một đạo thánh chỉ, trong lúc nhất thời, Huy Châu nhanh chóng chế tạo những hộp tương tự, tiến cống lên rất nhiều. Các hoàng tử đều được chia cho một ít. Đều theo ý thích của hoàng hậu, chạm khắc tranh cảnh bốn mùa của Tây Hồ, như họa Giang Nam. Mặc dù không giống đồ cổ giá trị liên thành như Cảnh Phi dâng lên, nhưng cũng coi như là lịch sự tao nhã tinh xảo, đặc sắc không kém.
Hồi lâu, chỉ nghe Cảnh Thành nói: “Nha đầu, Cảnh Phi đi Miên thành nhiều ngày như vậy, có thể có gửi dược liệu về?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.