Chương 6: Nguyên Vân
Kinh Đốn Hải
09/12/2014
Cảnh Phi thường nói tôi yêu giày vò, lời này không giả.
Ngày đó Cảnh Thành cưới Đinh Hương cô nương làm thái tử phi, trời còn chưa sáng tôi đã chọn từng món đồ, nghiệm tra lại từng chuyện lại một lần nữa, cơm cũng không quan tâm.
Giờ ăn điểm tâm đi qua, Cảnh Phi cũng tới, nhìn thấy tôi không nói một lời đứng ở đại sảnh nhìn chằm chằm bận rộn sai người làm, cười nói: “Nhìn chằm chằm nữa con ngươi cũng muốn rớt ra rồi.”
Tôi hừ một tiếng, tiếp tục làm người canh người.
Hắn đi tới bên cạnh tôi, nói: “Thái tử ca ca đâu? Mấy ngày không nhìn thấy hắn vào triều.”
Tôi khinh bỉ: “Thái tử vừa mới khỏi hẳn, sao có thể lập tức vào triều được? Chuyện trong triều, Duyên Hỉ vương gia người ít đi phong lưu khoát hoạt một chút đi, gánh thay việc thái tử cần làm, có gì không thể?”
Cảnh Phi chế nhạo mắng: “Cũng biết ngươi vì thái tử ca ca, lại muốn quở trách ta. Ngươi biết rõ ta không bằng thái tử ca ca, mấy chuyện trong triều kia, sao có thể lanh lệ được như thái tử ca ca chứ? Hôm qua Đỗ Nguyên Vân ở trên triều chậm rãi nói nửa ngày, một lần lại một lần nói, ta nghe cái đoạn kia mà nhức đầu, đâu còn có thể lo toan được mấy chuyện của thái tử ca ca sau khi hạ triều được?”
Đỗ thị lang Đỗ Nguyên Vân, chính là cha của Đỗ cô nương được tuyển chọn kia.
Văn võ trong triều Đại Cảnh ta, có hai người tài ba, một chính là người binh pháp công phá đọc làu làu - tiền nhiệm Binh bộ thị lang hiện tại đảm nhiệm Binh bộ thượng thư – Đinh Hữu, một vị khác chính là vị trí nhớ rành mạch đối đáp phân rõ Hộ bộ thị lang Đỗ Nguyên Vân.
Hai người bọn họ cùng đỗ tiến sĩ, lại cùng làm quan. Ba năm trước đây Đại Cảnh ta từng gặp nguy cơ lớn, lũ lụt Hoàng Hà, lại gặp ngoại tộc xâm lấn. Văn võ cả triều khúm núm, không dám tùy tiện xin đi giết giặc. Duy chỉ có Hộ bộ thị lang Đỗ Nguyên Vân và Binh bộ thị lang Đinh Hữu trong một ngày lâm triều dõng dạc than thở khóc lóc, nguyện lĩnh hoàng mệnh đi, hiến kỳ sách, giải nguy cơ của Đại Cảnh.
Cảnh Thành đã từng nói, một năm kia, Kim thượng trên triều khen ngợi Đinh Hữu và Đỗ Nguyên Văn trước mặt văn võ toàn triều, cái gọi là một lòng trung can cẩn trọng chi thần là như thế. Dưới sự khen ngơi, trên khuôn mặt già nua của Binh bộ thượng thư và Hộ bộ thượng thư đương thời thật sự không nén được giận. Nếu không phải là bọn họ đều là nguyên lão ba triều, cựu thần râu bạc dầy một xấp, khó tránh được kim thượng ngay tại chỗ miễn quan của bọn họ trực tiếp thăng chức cho Hộ bộ thị lang và Binh bộ thị lang.
Cảnh Phi còn nói: “Ngươi nói Đỗ Nguyên Vân kia nói những cái gì? Không biết ông ta tìm được từ nơi nào một đống ghi chép, nói thái tử và chư vương chúng ta mấy năm này tiêu phí quá nhiều, còn nói Đại Cảnh mấy năm này khi có chiến loạn, quân phí túng thiếu, thật sự là không có quá nhiều năng lực gánh được tiêu phí của chư vương. Ngươi nhìn xem, mấy vươn gia chúng ta, ngoại trừ ta và ngũ đệ lục đệ ra, những người khác tuổi tác đều còn nhỏ, được các nương nương trong cung mang theo, có thể hao tốn bao nhiêu? Ta nhìn xem, chính xác là ông ta đang hướng về phía thái tử. Nữ nhi của ông ta không được chọn là thái tử phi, hiện nay mắt nhìn thấy nữ nhi Đinh gia vui mừng hớn hở sắp thành thái tử phi, vô cùng đố kỵ.”
Tôi “Ưm” một tiếng, không lên tiếng.
Cảnh Phi lại nói: “Ngươi đừng có mà không để bụng. Lời nói của Đỗ lão, phụ hoàng vẫn nghe. Những năm này, Đỗ lão tính toán tỉ mỉ, tiết kiệm cho phụ hoàng ta không ít tiền. Mỗi lần ông ta “có bản khởi tấu” cằn nhằn hồi lâu nói ông ta tiết kiệm được bao nhiêu tiền thu được bao nhiêu tiền, mặt của phụ hoàng vô cùng hồi hộp. Ta xem đâu, hiện nay Đỗ lão được lòng phụ hoàng hơn Đinh lão. Hôm nay vừa nói như thế, phụ hoàng liền đồng ý, tán thưởng ông ta nói rất đúng, hơn nữa còn khen ông ta không e ngại đắc tội với thái tử và chư vương, là xương tủy của phụ hoàng. Kim khẩu của phụ hoàng vừa mở, hôm nay thái tử phi vào cửa, chỉ cho nàng mang đến ma ma bên người, những ma ma và nha hoàn sai vặt khác, không cho phép mang đến bất kỳ một ai.”
Tôi cười nói: “Chuyện này cực kỳ tốt.”
Cảnh Phi nhìn tôi một cái: “Ngươi thì tốt lắm, cái này nữ quan như ngươi sẽ được thoải mái, nhưng Đinh Hữu lại bị chọc giận gần chết. Hạ triều, nổi giận đùng đùng một mình đi rất nhanh.”
Cảnh Phi thấy tôi không đáp, lại nói: “Hôn sự của thái tử ca ca ngày hôm nay đã thỏa đáng rồi. Mấy ngày trước đây ta nghe Thục phi nương nương nói, hai nhi tử bảo bối Ngũ đệ Lục đệ của người cũng nói hôn sự với phụ hoàng, nói là nữ nhi mấy vị đại thần trong triều nhìn rất thích hợp ổn định.”
Ngũ hoàng tử Cảnh Chỉ, lục hoàng tử Cảnh Nhiên đều là con của Thục phi. Năm nay 16 tuổi. Thục phi cưng chiều lục cung, danh tiếng có một không hai.
Chân hắn điểm vòng nhẹ nhàng trên đất, phủi đi một hồi, đột nhiên nói: “Nhậm Lan Châu, ngươi cũng tìm cách tìm một hôn sự giúp bổn vương?”
Ngày đó Cảnh Thành cưới Đinh Hương cô nương làm thái tử phi, trời còn chưa sáng tôi đã chọn từng món đồ, nghiệm tra lại từng chuyện lại một lần nữa, cơm cũng không quan tâm.
Giờ ăn điểm tâm đi qua, Cảnh Phi cũng tới, nhìn thấy tôi không nói một lời đứng ở đại sảnh nhìn chằm chằm bận rộn sai người làm, cười nói: “Nhìn chằm chằm nữa con ngươi cũng muốn rớt ra rồi.”
Tôi hừ một tiếng, tiếp tục làm người canh người.
Hắn đi tới bên cạnh tôi, nói: “Thái tử ca ca đâu? Mấy ngày không nhìn thấy hắn vào triều.”
Tôi khinh bỉ: “Thái tử vừa mới khỏi hẳn, sao có thể lập tức vào triều được? Chuyện trong triều, Duyên Hỉ vương gia người ít đi phong lưu khoát hoạt một chút đi, gánh thay việc thái tử cần làm, có gì không thể?”
Cảnh Phi chế nhạo mắng: “Cũng biết ngươi vì thái tử ca ca, lại muốn quở trách ta. Ngươi biết rõ ta không bằng thái tử ca ca, mấy chuyện trong triều kia, sao có thể lanh lệ được như thái tử ca ca chứ? Hôm qua Đỗ Nguyên Vân ở trên triều chậm rãi nói nửa ngày, một lần lại một lần nói, ta nghe cái đoạn kia mà nhức đầu, đâu còn có thể lo toan được mấy chuyện của thái tử ca ca sau khi hạ triều được?”
Đỗ thị lang Đỗ Nguyên Vân, chính là cha của Đỗ cô nương được tuyển chọn kia.
Văn võ trong triều Đại Cảnh ta, có hai người tài ba, một chính là người binh pháp công phá đọc làu làu - tiền nhiệm Binh bộ thị lang hiện tại đảm nhiệm Binh bộ thượng thư – Đinh Hữu, một vị khác chính là vị trí nhớ rành mạch đối đáp phân rõ Hộ bộ thị lang Đỗ Nguyên Vân.
Hai người bọn họ cùng đỗ tiến sĩ, lại cùng làm quan. Ba năm trước đây Đại Cảnh ta từng gặp nguy cơ lớn, lũ lụt Hoàng Hà, lại gặp ngoại tộc xâm lấn. Văn võ cả triều khúm núm, không dám tùy tiện xin đi giết giặc. Duy chỉ có Hộ bộ thị lang Đỗ Nguyên Vân và Binh bộ thị lang Đinh Hữu trong một ngày lâm triều dõng dạc than thở khóc lóc, nguyện lĩnh hoàng mệnh đi, hiến kỳ sách, giải nguy cơ của Đại Cảnh.
Cảnh Thành đã từng nói, một năm kia, Kim thượng trên triều khen ngợi Đinh Hữu và Đỗ Nguyên Văn trước mặt văn võ toàn triều, cái gọi là một lòng trung can cẩn trọng chi thần là như thế. Dưới sự khen ngơi, trên khuôn mặt già nua của Binh bộ thượng thư và Hộ bộ thượng thư đương thời thật sự không nén được giận. Nếu không phải là bọn họ đều là nguyên lão ba triều, cựu thần râu bạc dầy một xấp, khó tránh được kim thượng ngay tại chỗ miễn quan của bọn họ trực tiếp thăng chức cho Hộ bộ thị lang và Binh bộ thị lang.
Cảnh Phi còn nói: “Ngươi nói Đỗ Nguyên Vân kia nói những cái gì? Không biết ông ta tìm được từ nơi nào một đống ghi chép, nói thái tử và chư vương chúng ta mấy năm này tiêu phí quá nhiều, còn nói Đại Cảnh mấy năm này khi có chiến loạn, quân phí túng thiếu, thật sự là không có quá nhiều năng lực gánh được tiêu phí của chư vương. Ngươi nhìn xem, mấy vươn gia chúng ta, ngoại trừ ta và ngũ đệ lục đệ ra, những người khác tuổi tác đều còn nhỏ, được các nương nương trong cung mang theo, có thể hao tốn bao nhiêu? Ta nhìn xem, chính xác là ông ta đang hướng về phía thái tử. Nữ nhi của ông ta không được chọn là thái tử phi, hiện nay mắt nhìn thấy nữ nhi Đinh gia vui mừng hớn hở sắp thành thái tử phi, vô cùng đố kỵ.”
Tôi “Ưm” một tiếng, không lên tiếng.
Cảnh Phi lại nói: “Ngươi đừng có mà không để bụng. Lời nói của Đỗ lão, phụ hoàng vẫn nghe. Những năm này, Đỗ lão tính toán tỉ mỉ, tiết kiệm cho phụ hoàng ta không ít tiền. Mỗi lần ông ta “có bản khởi tấu” cằn nhằn hồi lâu nói ông ta tiết kiệm được bao nhiêu tiền thu được bao nhiêu tiền, mặt của phụ hoàng vô cùng hồi hộp. Ta xem đâu, hiện nay Đỗ lão được lòng phụ hoàng hơn Đinh lão. Hôm nay vừa nói như thế, phụ hoàng liền đồng ý, tán thưởng ông ta nói rất đúng, hơn nữa còn khen ông ta không e ngại đắc tội với thái tử và chư vương, là xương tủy của phụ hoàng. Kim khẩu của phụ hoàng vừa mở, hôm nay thái tử phi vào cửa, chỉ cho nàng mang đến ma ma bên người, những ma ma và nha hoàn sai vặt khác, không cho phép mang đến bất kỳ một ai.”
Tôi cười nói: “Chuyện này cực kỳ tốt.”
Cảnh Phi nhìn tôi một cái: “Ngươi thì tốt lắm, cái này nữ quan như ngươi sẽ được thoải mái, nhưng Đinh Hữu lại bị chọc giận gần chết. Hạ triều, nổi giận đùng đùng một mình đi rất nhanh.”
Cảnh Phi thấy tôi không đáp, lại nói: “Hôn sự của thái tử ca ca ngày hôm nay đã thỏa đáng rồi. Mấy ngày trước đây ta nghe Thục phi nương nương nói, hai nhi tử bảo bối Ngũ đệ Lục đệ của người cũng nói hôn sự với phụ hoàng, nói là nữ nhi mấy vị đại thần trong triều nhìn rất thích hợp ổn định.”
Ngũ hoàng tử Cảnh Chỉ, lục hoàng tử Cảnh Nhiên đều là con của Thục phi. Năm nay 16 tuổi. Thục phi cưng chiều lục cung, danh tiếng có một không hai.
Chân hắn điểm vòng nhẹ nhàng trên đất, phủi đi một hồi, đột nhiên nói: “Nhậm Lan Châu, ngươi cũng tìm cách tìm một hôn sự giúp bổn vương?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.